Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 424
Chương 424
Nói xong, Võ Hạ Uyên ngay lập tức lao ra khỏi cửa công ty và lái xe thẳng đến tập đoàn ET, nửa chừng thì cô chợt nhớ ra mình còn phải đưa Lưu Sầu Địnđi đến buổi thử vai. Lưu Sầu Định biết chuyện liền trấn an cô, kêu cô hãy yên tâm vì buổi thử vai sẽ ổn. Bởi thường thì Võ Hạ Uyên sẽ đi cùng, thế nhưng bây giờ cô ấy còn việc quan trọng hơn phải lo.
Lúc Võ Hạ Uyên chạy tới văn phòng đã có bốn năm người đứng trước cửa phòng làm việc, ngoại trừ Lê Hào đang rất lo lắng cho Tổng giám đốc Phong thì đa số đều biết Võ Hạ Uyên, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người phụ nữ.
Võ Hạ Uyên không để ý đến bọn họ mà chỉ hỏi Lê Hào: “Tổng giám đốc Phong đang ở bên trong đấy à”
“Đúng vậy, Tổng giám đốc Phong không cho chúng tôi vào đó quấy rầy”
Võ Hạ Uyên trực tiếp lấy ra một tấm thẻ vàng quẹt kiểm soát ra vào, vừa bước vào đã nghe được câu hỏi gắt gao: “Ai cho phép các người vào đây?”
“Em muốn vào” Võ Hạ Uyên nói tiếp.
Trương Tấn Phong vốn là người rất nghiêm khắc nhưng khi nghe được lời này, lập tức nhìn sang, cuối cùng lộ ra một tia yếu ớt trong đôi mắt: ” Hạ Uyên”
Võ Hạ Uyên lập tức run lên vì đau khổ, bước nhanh đến chỗ Trương Tấn Phong, cô chỉ nhẹ nhàng ôm lấy anh vào lòng mình như một lời an ủi không tiếng động. Sau đó cô cúi xuống lên môi anh, cứ thế mà hai người hôn lấy nhau.
Lúc Lê Hào đóng cửa lại, mọi người bên ngoài nhìn thấy cảnh này, đều trợn tròn mắt và bất ngờ gọi: “Trợ lý Hào…”
Lê Hào biết bọn họ ngạc nhiên cái gì nhẹ giọng nói: “Trước mặt mợ chủ, Tổng giám đốc Phong vẫn luôn như vậy, tôi nghĩ mọi người nên tranh thủ thời gian tới lần nữa”
Mọi người lại gật đầu lia lịa nhưng sau khi đi ra được vài bước, có người phụ nữ đột nhiên xoay người lại, đối diện với ánh mắt dò hỏi của Lê Hào, kiêu ngạo nói: “Trợ lý Hào, hôm nay nên trách tôi chuyện này, nếu không phải tôi không uống được rượu, Tổng giám đốc Phong cũng sẽ không… “
“Cô Lý, tôi nghĩ cô có thể đã hiểu lâm” Lê Hào nhẹ nhàng ngắt lời: “Tổng giám đốc Phong sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì cho phụ nữ khác ngoài vợ của mình ra. Công việc hôm nay rất quan trọng, và cô, với tư cách là người hộ tống, đã có mặt tại bàn rượu. Tổng giám đốc nghĩ rằng cô không đủ tư cách để uống rượu với ông chủ của bên kia, và đó mới chính là lý do”
Lý Dĩnh đỏ mặt lập tức lắp bắp nói: “Việc này, cái này, thật là làm phiền anh!”
Lê Hào lịch sự mỉm cười nhìn Lý Dĩnh rời đi, anh ấy không thích nói xấu người khác nhưng Lý Dĩnh lại quá tự tin, thậm chí còn tự nhận cả chuyện uống rượu của Tổng giám đốc Phong là do mình, cô ta mà để cho mợ chủ biết thì mọi thứ sẽ còn đáng sợ hơn. Bất kể là anh hay Phùng Bảo Đạt, cả hai đều thực hiện một chỉ thị do Tổng giám đốc Phong đưa ra, đó là lúc nào cũng phải ưu tiên người vợ làm mái nhà của mình.
Trong phòng làm việc, sắc mặt Trương Tấn Phong trông khá hơn một chút, trên môi còn có chút huyết sắc.
Võ Hạ Uyên: “Cục cưng à, cùng em đi bệnh viện nào.”
Trương Tấn Phong bị câu nói “cục cưng” làm cho tê dại nhưng anh vẫn cứng rắn: “Anh tốt hơn nhiều rồi, không cần phải đi”
“Theo em đi đến bệnh viện” Võ Hạ Uyên thực sự rất kiên trì, chiêu thức trị liệu của cô là nhằm vào phương diện tinh thần, cô nhất định phải biết chắc rằng Trương Tấn Phong có vấn đề gì không mới có thể an tâm.
Trương Tấn Phong không lay chuyển được quyết định của Võ Hạ Uyên, chờ khi thấy đỡ hơn, liền cùng cô đi bệnh viện.
Bác sĩ hỏi qua tình trạng, sau đó chỉ định Trương Tấn Phong đi xét nghiệm phát hiện vi khuẩn HP; kết luận anh bị loét dạ dày nhẹ.
“Xin hỏi thường ngày ngài Phong ăn những gì?”
Võ Hạ Uyên chặn ngang: “Chỉ dùng thức ăn nhẹ, đồ ăn cay mặn mỗi nửa tháng tôi làm một lần”
“Ừ” Bác sĩ gật đầu: “Vậy làm việc và nghỉ ngơi thế nào?”
“Thỉnh thoảng thức đêm, nhưng tôi không bao giờ để anh ấy thức đến 1 giờ sáng”
“Phải ngủ sớm hơn nữa, mấy thứ kích thích như cà phê phải cai, giữ tinh thần thoải mái, không phải vấn đề lớn lắm, uống ít thuốc là khỏi thôi” Bác sĩ nói tiếp.
Lúc này Võ Hạ Uyên mới nhẹ nhàng thở ra: “Vâng, cảm ơn bác sĩ”
“Không cần khách sáo” Bác sĩ vừa viết vừa cười nói: “Cô hiểu tình trạng cơ thể của chồng thật đấy, đừng thấy nhiều gia đình suốt ngày sống cùng nhau, đôi khi hỏi cái này cái kia còn phải do dự nửa ngày”
Tổng giám đốc Phong nâng cằm, vênh vênh tự đắc.
Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng vỗ vai anh, đập cái đuôi vừa dựng lên kia xuống, lại hỏi: “Cần làm xét nghiệm khác không? Tôi vẫn thấy lo lắm”
“Không cần” Bác sĩ đưa đơn thuốc cho Võ Hạ Uyên: “Uống thuốc là được”
Hôm nay bệnh viện không có nhiều bệnh nhân lắm, Võ Hạ Uyên không đi đường dành riêng cho bệnh nhân VIP, ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã thấy một đống người vây quanh, mọi người nhìn chăm chằm Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên, đều cảm thấy không biết đây có phải là ngôi sao nào không.
“Cô gái này, sao lại đẹp như vậy?” Có bác gái nhìn chăm chằm Võ Hạ Uyên không kiềm được mà cảm thán.
Nói xong, Võ Hạ Uyên ngay lập tức lao ra khỏi cửa công ty và lái xe thẳng đến tập đoàn ET, nửa chừng thì cô chợt nhớ ra mình còn phải đưa Lưu Sầu Địnđi đến buổi thử vai. Lưu Sầu Định biết chuyện liền trấn an cô, kêu cô hãy yên tâm vì buổi thử vai sẽ ổn. Bởi thường thì Võ Hạ Uyên sẽ đi cùng, thế nhưng bây giờ cô ấy còn việc quan trọng hơn phải lo.
Lúc Võ Hạ Uyên chạy tới văn phòng đã có bốn năm người đứng trước cửa phòng làm việc, ngoại trừ Lê Hào đang rất lo lắng cho Tổng giám đốc Phong thì đa số đều biết Võ Hạ Uyên, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người phụ nữ.
Võ Hạ Uyên không để ý đến bọn họ mà chỉ hỏi Lê Hào: “Tổng giám đốc Phong đang ở bên trong đấy à”
“Đúng vậy, Tổng giám đốc Phong không cho chúng tôi vào đó quấy rầy”
Võ Hạ Uyên trực tiếp lấy ra một tấm thẻ vàng quẹt kiểm soát ra vào, vừa bước vào đã nghe được câu hỏi gắt gao: “Ai cho phép các người vào đây?”
“Em muốn vào” Võ Hạ Uyên nói tiếp.
Trương Tấn Phong vốn là người rất nghiêm khắc nhưng khi nghe được lời này, lập tức nhìn sang, cuối cùng lộ ra một tia yếu ớt trong đôi mắt: ” Hạ Uyên”
Võ Hạ Uyên lập tức run lên vì đau khổ, bước nhanh đến chỗ Trương Tấn Phong, cô chỉ nhẹ nhàng ôm lấy anh vào lòng mình như một lời an ủi không tiếng động. Sau đó cô cúi xuống lên môi anh, cứ thế mà hai người hôn lấy nhau.
Lúc Lê Hào đóng cửa lại, mọi người bên ngoài nhìn thấy cảnh này, đều trợn tròn mắt và bất ngờ gọi: “Trợ lý Hào…”
Lê Hào biết bọn họ ngạc nhiên cái gì nhẹ giọng nói: “Trước mặt mợ chủ, Tổng giám đốc Phong vẫn luôn như vậy, tôi nghĩ mọi người nên tranh thủ thời gian tới lần nữa”
Mọi người lại gật đầu lia lịa nhưng sau khi đi ra được vài bước, có người phụ nữ đột nhiên xoay người lại, đối diện với ánh mắt dò hỏi của Lê Hào, kiêu ngạo nói: “Trợ lý Hào, hôm nay nên trách tôi chuyện này, nếu không phải tôi không uống được rượu, Tổng giám đốc Phong cũng sẽ không… “
“Cô Lý, tôi nghĩ cô có thể đã hiểu lâm” Lê Hào nhẹ nhàng ngắt lời: “Tổng giám đốc Phong sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì cho phụ nữ khác ngoài vợ của mình ra. Công việc hôm nay rất quan trọng, và cô, với tư cách là người hộ tống, đã có mặt tại bàn rượu. Tổng giám đốc nghĩ rằng cô không đủ tư cách để uống rượu với ông chủ của bên kia, và đó mới chính là lý do”
Lý Dĩnh đỏ mặt lập tức lắp bắp nói: “Việc này, cái này, thật là làm phiền anh!”
Lê Hào lịch sự mỉm cười nhìn Lý Dĩnh rời đi, anh ấy không thích nói xấu người khác nhưng Lý Dĩnh lại quá tự tin, thậm chí còn tự nhận cả chuyện uống rượu của Tổng giám đốc Phong là do mình, cô ta mà để cho mợ chủ biết thì mọi thứ sẽ còn đáng sợ hơn. Bất kể là anh hay Phùng Bảo Đạt, cả hai đều thực hiện một chỉ thị do Tổng giám đốc Phong đưa ra, đó là lúc nào cũng phải ưu tiên người vợ làm mái nhà của mình.
Trong phòng làm việc, sắc mặt Trương Tấn Phong trông khá hơn một chút, trên môi còn có chút huyết sắc.
Võ Hạ Uyên: “Cục cưng à, cùng em đi bệnh viện nào.”
Trương Tấn Phong bị câu nói “cục cưng” làm cho tê dại nhưng anh vẫn cứng rắn: “Anh tốt hơn nhiều rồi, không cần phải đi”
“Theo em đi đến bệnh viện” Võ Hạ Uyên thực sự rất kiên trì, chiêu thức trị liệu của cô là nhằm vào phương diện tinh thần, cô nhất định phải biết chắc rằng Trương Tấn Phong có vấn đề gì không mới có thể an tâm.
Trương Tấn Phong không lay chuyển được quyết định của Võ Hạ Uyên, chờ khi thấy đỡ hơn, liền cùng cô đi bệnh viện.
Bác sĩ hỏi qua tình trạng, sau đó chỉ định Trương Tấn Phong đi xét nghiệm phát hiện vi khuẩn HP; kết luận anh bị loét dạ dày nhẹ.
“Xin hỏi thường ngày ngài Phong ăn những gì?”
Võ Hạ Uyên chặn ngang: “Chỉ dùng thức ăn nhẹ, đồ ăn cay mặn mỗi nửa tháng tôi làm một lần”
“Ừ” Bác sĩ gật đầu: “Vậy làm việc và nghỉ ngơi thế nào?”
“Thỉnh thoảng thức đêm, nhưng tôi không bao giờ để anh ấy thức đến 1 giờ sáng”
“Phải ngủ sớm hơn nữa, mấy thứ kích thích như cà phê phải cai, giữ tinh thần thoải mái, không phải vấn đề lớn lắm, uống ít thuốc là khỏi thôi” Bác sĩ nói tiếp.
Lúc này Võ Hạ Uyên mới nhẹ nhàng thở ra: “Vâng, cảm ơn bác sĩ”
“Không cần khách sáo” Bác sĩ vừa viết vừa cười nói: “Cô hiểu tình trạng cơ thể của chồng thật đấy, đừng thấy nhiều gia đình suốt ngày sống cùng nhau, đôi khi hỏi cái này cái kia còn phải do dự nửa ngày”
Tổng giám đốc Phong nâng cằm, vênh vênh tự đắc.
Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng vỗ vai anh, đập cái đuôi vừa dựng lên kia xuống, lại hỏi: “Cần làm xét nghiệm khác không? Tôi vẫn thấy lo lắm”
“Không cần” Bác sĩ đưa đơn thuốc cho Võ Hạ Uyên: “Uống thuốc là được”
Hôm nay bệnh viện không có nhiều bệnh nhân lắm, Võ Hạ Uyên không đi đường dành riêng cho bệnh nhân VIP, ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã thấy một đống người vây quanh, mọi người nhìn chăm chằm Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên, đều cảm thấy không biết đây có phải là ngôi sao nào không.
“Cô gái này, sao lại đẹp như vậy?” Có bác gái nhìn chăm chằm Võ Hạ Uyên không kiềm được mà cảm thán.