Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Edit: Thu Lệ
Gần tới trưa, Thẩm Tự Chước cũng không có ý định ra khỏi cửa. Một khi anh tập trung tinh thần vào công việc liền cực kỳ nghiêm túc, cho tới trưa vẫn ở trong thư phòng vẽ tranh, trong lúc đó chỉ đứng dậy uống một ngụm nước.
Những lúc ở nhà một mình, Đàm Như Ý chỉ giải quyết tùy tiện, nhưng giờ phút này Thẩm Tự Chước cũng ở đây, dù sao cũng không thể xem nhẹ mà bỏ qua anh. Đàm Như Ý để bút chì máy xuống, nhẹ nhàng vuốt vuốt bả vai, nắn nắn ngón tay, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tự Chước, nhẹ giọng mở miệng, “Anh Thẩm.”
“Hả?” Thẩm Tự Chước đáp một tiếng, vẫn không ngẩng đầu mà tiếp tục vẽ tranh.
“Buổi trưa anh có ăn ở nhà không?”
Đàm Như Ý có chút hy vọng anh nói “Có”, bởi vì dựa vào đó cô có thể thuận nước đẩy thuyền sử dụng nhà bếp làm đồ ăn rồi.
Lúc này, Thẩm Tự Chước mới ngừng động tác, giơ cổ tay nhìn đồng hồ, hình như mới nhận thấy đã gần đến giờ cơm, dừng một chút, hỏi: “Mua đồ ăn bên ngoài sao?”
“Không, không phải......” Đàm Như Ý không ngờ anh lại hiểu lầm lời cô nói về hướng này, rồi lại không thể không cảm thấy với suy tính Logic của anh, nghĩ như vậy hình như cũng rất có đạo lý, “Để tôi làm đi.”
Thẩm Tự Chước nhìn cô một cái, “Được, làm phiền cô.”
Đàm Như Ý lại có chút cảm kích anh “Không chút khách khí”, lúc này đóng tập lại đứng dậy, “Vậy tôi đi ra ngoài mua thức ăn.” Trong vòng một ngày, hai chuyện quấy nhiễu nhiều ngày đều được giải quyết thuận lợi như vậy, bước chân ra cửa của cô cũng nhanh nhẹ.
Mở của phòng một cái, đã nhìn thấy cửa thang máy đầu bên kia hành lang đang muốn khép lại, Đàm Như Ý vội hô: “Xin chờ một chút!” Nhanh chóng chạy qua, chờ đến lúc vào trong thang máy nói cám ơn thì mới phát hiện Hạ Lam đang đứng bên trong, hẳn là đã nhiều ngày không gặp.
Đàm Như Ý vội hỏi, “Cô Hạ, thân thể đã khỏe rồi chứ?”
Hạ Lam ăn mặc thoải mái, tóc bới bới thành một búi, trang điểm nhẹ, khí sắc thoạt nhìn tốt hơn ngày hôm đó rất nhiều. “Không sao, ngày đó cám ơn cô. Đừng gọi gọi tôi là cô nọ cô kia, trực tiếp gọi tôi là Hạ Lam được rồi.”
Đàm Như Ý cười cười, “Vậy thì tốt.”
Hạ Lam quan sát cô một cái, “Đi ra ngoài mua thức ăn?”
Đàm Như Ý gật đầu, “Cô...... Còn cô thì sao?”
“Vậy thì tốt quá, tôi cũng ra ngoài mua thức ăn, cô có biết chỗ nào có chợ rau không?”
Đàm Như Ý gật đầu, “Đi ra khỏi nơi này rồi rẽ trái, đi khoảng 300m nữa quẹo trái......”
“Dừng lại, “ Hạ Lam cười cười, “Từ nhỏ tôi đã là dân mù đường, cô đừng quẹo trái quẹo phải gì nữa, tôi cứ đi theo cô là được rồi.”
Đàm Như Ý cười lên, “Vậy được.”
Hai người đi ra thang máy, Đàm Như Ý dẫn Hạ Lam đi đến chợ rau. Hạ Lam lại hỏi, “Cô đang làm công việc gì?”
“Giáo viên Ngữ Văn THCS.”
Hạ Lam “À” một tiếng, lại nhìn Đàm Như Ý một cái, hình như có lời muốn nói, nhưng cũng không mở miệng.
Trong lòng Đàm Như Ý hiểu rõ, chỉ cười cười, hỏi “Cô Hạ, cô có biết mướn nhà trọ ở đây, một tháng phải mất khoảng bao nhiêu tiền không?”
“Vậy còn phải xem là mấy phòng nữa.”
“Hai phòng.”
“Ở khu vực này, một tháng khoảng 4000 là giá khởi điểm.”
Đàm Như Ý không khỏi âm thầm chắc lưỡi hít hà. Dường như Hạ Lam nhận thấy được hành động trong lòng của cô, “Nhà cửa ở đây có hơi đắt một chút, nếu như không có lý do gì đặc biệt, thì hãy đến nơi khác mướn thôi.”
Đàm Như Ý cười nói, “Cám ơn cô, tôi biết rồi.”
Hạ Lam hiển nhiên là một người ít khi nấu cơm, đối với việc mua thức ăn không hề có kinh nghiệm, toàn bộ quá trình Đàm Như Ý đều chỉ bảo cẩn thận, cô vẫn cứ nghe mà không hiểu ra sao, “Mua một món ăn còn phiền phức hơn làm cổ phiếu chứng khoán.”
Đàm Như Ý đưa cần tây đã chọn kỹ cho ông chủ, nhìn cô một cái, “Cô Hạ có thể mời giúp việc khác.”
Hạ Lam cười cười, không lên tiếng.
Sau khi trở về, Đàm Như Ý chui vào phòng bếp, bắt đầu lấy gạo lặt rau. Từ lúc mười tuổi cô đã bắt đầu nấu cơm, vài chục năm kinh nghiệm, động tác vô cùng lưu loát. Khi đó mẹ chạy theo người khác, Đàm Vệ Quốc suốt ngày say xỉn, ông nội lại ốm không dậy được, trong nhà còn có một đứa em trai năm tuổi chờ ăn cơm, bất đắc dĩ chỉ có thể dựa vào chính mình. Vóc người cô nhỏ nhắn, sống trong ngôi nhà ngói ở quê, dáng người chỉ cao hơn bếp lò một cái đầu, mỗi lần xào thức ăn còn phải giầm trên ghế ngồi. Lúc đầu lửa không chịu cháy, làm cho khói bay dầy đặc khắp phòng, hun đến nước mắt chảy ròng; dầu muối tương dấm cũng chia không rõ, gạo nấu ra còn chưa chín kỹ...... Càng về sau, mới có thể thu xếp được một bàn cơm tất niên.
Dưới tình cảnh khó khăn, khả năng tiềm ẩn của con người là vô tận, không làm được, là bởi vì còn chưa tới mức độ khiến bạn phải phải quyết chiến đến cùng.
Đàm Như Ý mới vừa xào hai món ăn, bỗng cảm thấy điện thoại di động trong túi rung lên. Cô vội xoa xoa tay, lấy điện thoại di động ra, là một số xa lạ.
Trong tiếng nổ ầm ầm, vang lên một giọng nói quen thuộc, “Đàm Như Ý phải không, tôi là Hạ Lam.”
Đàm Như Ý kinh ngạc, không ngờ Hạ Lam lại có số của mình, “Cô Hạ, có chuyện gì không?”
“Tôi vừa mới ráng cà chua và trứng gà, nhưng mùi dầu rất kỳ lạ, không biết có phải đã hư không......”
Đàm Như Ý suy nghĩ một chút, “Trước khi bỏ thức ăn vào, dầu đã sôi lên chưa?”
Hạ Lam kinh ngạc nói: “Thì ra còn phải đun dầu sôi lên hả?”
Đàm Như Ý gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ luống cuống tay chân của cô ấy ở trong phòng bếp, không khỏi cười lên, “Đúng vậy, đun dầu sôi lên rồi mới cho thức ăn vào. Phải để ráo nước, rồi đảo xuống dọc theo mép nồi, như thế dầu sẽ không dễ bắn ra ngoài.”
Bên kia trầm mặc một hồi, “Vậy cho trứng vào trước hay cà chua trước?”
“Bình thường thì cho trứng vào trước.”
Bên kia lại im lặng một chút, ngay sau đó Đàm Như Ý nghe tiếng nổ ầm ầm biến mất, cô đoán chắc Hạ Lam đã tắt máy hút khói.
“Thôi, nấu cơm thật không phải là chuyện của người làm, dù sao cũng cám ơn cô.”
“Không có việc gì. Cô Hạ có chuyện gì cứ gọi cho tôi nhé!”
Hạ Lam lại nói tiếng cám ơn, cúp máy.
—
Đàm Như Ý bưng ba món ăn lên bàn, hướng về phía thư phòng gọi một tiếng, sau đó trở lại phòng bếp tắt lửa, múc súp trứng ra. Thẩm Tự Chước rửa tay xong ngồi vào trước bàn, Đàm Như Ý bới thêm một chén cơm nữa, đưa cho anh, ngay sau đó bản thân mình cũng ngồi xuống phía đối diện.
Đầu tiên, Thẩm Tự Chước gắp một đũa tôm chiên tỏi, Đàm Như Ý không khỏi nhìn anh, chỉ thấy Thẩm Tự Chước nhai một cái, động tác dừng một chút. Đàm Như Ý lập tức khẩn trương, vội hỏi, “Thế nào? Có bị nhạt không?”
Thẩm Tự Chước nhìn cô một cái, “Không phải, rất vừa ăn. “ Lại gắp thêm một đũa nữa, “Ăn rất ngon.”
Đàm Như Ý thở phào nhẹ nhõm, không khỏi nở nụ cười, nhưng vẫn không yên tâm, bản thân mình cũng gắp một đũa, nếm thử một miếng, rốt cuộc xác định Thẩm Tự Chước cũng không phải khích lệ theo lễ độ.
Hai người yên lặng ăn cơm mà không nói chuyện với nhau. Nhưng Đàm Như Ý cảm thấy, so với hai tuần lễ trước, không khí như bây giờ đã là tiến bộ hiếm thấy.
Sau khi ăn xong, Đàm Như Ý dọn dẹp bàn ăn, mở khóa vòi nước đang muốn rửa chén, Thẩm Tự Chước chợt đi vào. Đàm Như Ý sợ hết hồn, xoay người nhìn anh, “Anh muốn lấy gì sao?”
Thẩm Tự Chước xoắn tay áo lên, “Để tôi rửa.”
“Không cần, để tôi rửa là được rồi, anh Thẩm hãy đi làm chuyện của mình đi.” Đàm Như Ý có chút nóng nảy, cảm giác ăn nhờ ở đậu đã làm phiền lắm rồi, nếu để cho người ta làm việc nhà, thì ra vẻ mình quá không biết lễ độ.
Nhưng Thẩm Tự Chước lại hết sức kiên trì, bàn tay nắm bả vai cô, khẽ đẩy đẩy cô qua bên cạnh, “Cô nấu cơm, tôi rửa chén.”
Đàm Như Ý không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là nhường chỗ, lui ra đến cửa phòng bếp, vẫn cảm thấy tay chân luống cuống. Bên tai là tiếng nước chảy rào rào, thoạt nhìn động tác của Thẩm Tự Chước vô cùng thuần thục, nghĩ đến có lẽ anh đã rửa chén giúp bà cụ Thẩm. Vừa nghĩ như thế, Đàm Như Ý không còn cảm thấy không được tự nhiên nữa, lẳng lặng rời khỏi phòng bếp.
Mười phút sau, Thẩm Tự Chước ra khỏi phòng bếp, đi vào phòng tắm rửa tay rồi vào phòng ngủ. Đàm Như Ý lập tức đứng dậy khỏi ghế sa – lon, trở về phòng bếp liếc mắt nhìn, chén đã đã xếp chồng chất chỉnh tề vào trong tủ chén, trên bàn cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
Đang muốn cảm thán một câu có thể Thẩm Tự Chước là người có chút thích sạch sẽ, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa. Đàm Như Ý vội vàng chạy ra mở cửa, lại thấy hai người đứng trước cửa, trên vai đâng khiêng một cái giường nệm lớn.
Đàm Như Ý cảnh tượng này làm cho hết hồn, đang muốn mở miệng, Thẩm Tự Chước đã đi ra từ trong phòng ngủ, nói với hai người đó: “Xin mời mang lên thư phòng giúp tôi.”
Hai công nhân gật đầu một cái, khiêng nệm đi vào theo Thẩm Tự Chước. Ngay sau đó, công nhân lại đi xuống hai chuyến, mang những thứ đồ khác lên lầu.
Đàm Như Ý đứng ở cửa thư phòng, nhìn Thẩm Tự Chước và một công nhân dời giường đến bên cạnh sửa sổ thư phòng, sau đó xoắn tay áo lên, thuần thục bắt đầu lắp ráp. Chỉ hơn mười phút sau, giường đã được lắp xong, bên cạnh còn được bày một ngăn tủ gỗ.
Thẩm Tự Chước nói tiếng cám ơn, công nhân một tờ danh thiếp sau khi bán, liền nhanh chóng biến mất như lúc mới tới. Thẩm Tự Chước cầm lấy ổ điện từ căn phòng bên cạnh, dắt từ ổ cắm ở cửa đến mép giường.
“Lấy đèn bàn tới giúp tôi.”
Đàm Như Ý lập tức lấy đèn bàn còn mới từ trong hộp cho Thẩm Tự Chước, Thẩm Tự Chước cắm đèn bàn vào, thử chốt mở và điều chỉnh độ sáng một chút, tất cả bình thường. Anh ngồi dậy, phủi bụi trên người một cái, xoay người nói với Đàm Như Ý: “Không có ổ điện gắn sẵn, tạm chấp nhận nhé!” Bởi vì một loạt động tác động tác mới vừa rồi nên trên người anh khẽ toát ra chút mồ hôi.
Giờ phút này Đàm Như Ý đang cách anh rất gần, thậm chí có thể cảm thấy trên người anh còn phát ra khí nóng rất nhỏ, cô ngửa đầu nhìn Thẩm Tự Chước, há miệng nhưng không thể phát ra tiếng nào.
“Ga giường......”
Lúc này Đàm Như Ý mới hoàn toàn phục hồi tinh thần lại, vội nói, “Để tôi tự trải, làm phiền anh Thẩm rồi!”
Thẩm Tự Chước rời khỏi thư phòng một hồi lâu rồi mà cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn chiếc giường 1m5 dành cho một người nằm trước mặt, trong lòng có chút nặng nề, rồi lại có chút vui vẻ không nói rõ được, giống như chồi non phá vỡ vùng đất lạnh, cố chấp vươn mình mọc ra ngoài.
Gần tới trưa, Thẩm Tự Chước cũng không có ý định ra khỏi cửa. Một khi anh tập trung tinh thần vào công việc liền cực kỳ nghiêm túc, cho tới trưa vẫn ở trong thư phòng vẽ tranh, trong lúc đó chỉ đứng dậy uống một ngụm nước.
Những lúc ở nhà một mình, Đàm Như Ý chỉ giải quyết tùy tiện, nhưng giờ phút này Thẩm Tự Chước cũng ở đây, dù sao cũng không thể xem nhẹ mà bỏ qua anh. Đàm Như Ý để bút chì máy xuống, nhẹ nhàng vuốt vuốt bả vai, nắn nắn ngón tay, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tự Chước, nhẹ giọng mở miệng, “Anh Thẩm.”
“Hả?” Thẩm Tự Chước đáp một tiếng, vẫn không ngẩng đầu mà tiếp tục vẽ tranh.
“Buổi trưa anh có ăn ở nhà không?”
Đàm Như Ý có chút hy vọng anh nói “Có”, bởi vì dựa vào đó cô có thể thuận nước đẩy thuyền sử dụng nhà bếp làm đồ ăn rồi.
Lúc này, Thẩm Tự Chước mới ngừng động tác, giơ cổ tay nhìn đồng hồ, hình như mới nhận thấy đã gần đến giờ cơm, dừng một chút, hỏi: “Mua đồ ăn bên ngoài sao?”
“Không, không phải......” Đàm Như Ý không ngờ anh lại hiểu lầm lời cô nói về hướng này, rồi lại không thể không cảm thấy với suy tính Logic của anh, nghĩ như vậy hình như cũng rất có đạo lý, “Để tôi làm đi.”
Thẩm Tự Chước nhìn cô một cái, “Được, làm phiền cô.”
Đàm Như Ý lại có chút cảm kích anh “Không chút khách khí”, lúc này đóng tập lại đứng dậy, “Vậy tôi đi ra ngoài mua thức ăn.” Trong vòng một ngày, hai chuyện quấy nhiễu nhiều ngày đều được giải quyết thuận lợi như vậy, bước chân ra cửa của cô cũng nhanh nhẹ.
Mở của phòng một cái, đã nhìn thấy cửa thang máy đầu bên kia hành lang đang muốn khép lại, Đàm Như Ý vội hô: “Xin chờ một chút!” Nhanh chóng chạy qua, chờ đến lúc vào trong thang máy nói cám ơn thì mới phát hiện Hạ Lam đang đứng bên trong, hẳn là đã nhiều ngày không gặp.
Đàm Như Ý vội hỏi, “Cô Hạ, thân thể đã khỏe rồi chứ?”
Hạ Lam ăn mặc thoải mái, tóc bới bới thành một búi, trang điểm nhẹ, khí sắc thoạt nhìn tốt hơn ngày hôm đó rất nhiều. “Không sao, ngày đó cám ơn cô. Đừng gọi gọi tôi là cô nọ cô kia, trực tiếp gọi tôi là Hạ Lam được rồi.”
Đàm Như Ý cười cười, “Vậy thì tốt.”
Hạ Lam quan sát cô một cái, “Đi ra ngoài mua thức ăn?”
Đàm Như Ý gật đầu, “Cô...... Còn cô thì sao?”
“Vậy thì tốt quá, tôi cũng ra ngoài mua thức ăn, cô có biết chỗ nào có chợ rau không?”
Đàm Như Ý gật đầu, “Đi ra khỏi nơi này rồi rẽ trái, đi khoảng 300m nữa quẹo trái......”
“Dừng lại, “ Hạ Lam cười cười, “Từ nhỏ tôi đã là dân mù đường, cô đừng quẹo trái quẹo phải gì nữa, tôi cứ đi theo cô là được rồi.”
Đàm Như Ý cười lên, “Vậy được.”
Hai người đi ra thang máy, Đàm Như Ý dẫn Hạ Lam đi đến chợ rau. Hạ Lam lại hỏi, “Cô đang làm công việc gì?”
“Giáo viên Ngữ Văn THCS.”
Hạ Lam “À” một tiếng, lại nhìn Đàm Như Ý một cái, hình như có lời muốn nói, nhưng cũng không mở miệng.
Trong lòng Đàm Như Ý hiểu rõ, chỉ cười cười, hỏi “Cô Hạ, cô có biết mướn nhà trọ ở đây, một tháng phải mất khoảng bao nhiêu tiền không?”
“Vậy còn phải xem là mấy phòng nữa.”
“Hai phòng.”
“Ở khu vực này, một tháng khoảng 4000 là giá khởi điểm.”
Đàm Như Ý không khỏi âm thầm chắc lưỡi hít hà. Dường như Hạ Lam nhận thấy được hành động trong lòng của cô, “Nhà cửa ở đây có hơi đắt một chút, nếu như không có lý do gì đặc biệt, thì hãy đến nơi khác mướn thôi.”
Đàm Như Ý cười nói, “Cám ơn cô, tôi biết rồi.”
Hạ Lam hiển nhiên là một người ít khi nấu cơm, đối với việc mua thức ăn không hề có kinh nghiệm, toàn bộ quá trình Đàm Như Ý đều chỉ bảo cẩn thận, cô vẫn cứ nghe mà không hiểu ra sao, “Mua một món ăn còn phiền phức hơn làm cổ phiếu chứng khoán.”
Đàm Như Ý đưa cần tây đã chọn kỹ cho ông chủ, nhìn cô một cái, “Cô Hạ có thể mời giúp việc khác.”
Hạ Lam cười cười, không lên tiếng.
Sau khi trở về, Đàm Như Ý chui vào phòng bếp, bắt đầu lấy gạo lặt rau. Từ lúc mười tuổi cô đã bắt đầu nấu cơm, vài chục năm kinh nghiệm, động tác vô cùng lưu loát. Khi đó mẹ chạy theo người khác, Đàm Vệ Quốc suốt ngày say xỉn, ông nội lại ốm không dậy được, trong nhà còn có một đứa em trai năm tuổi chờ ăn cơm, bất đắc dĩ chỉ có thể dựa vào chính mình. Vóc người cô nhỏ nhắn, sống trong ngôi nhà ngói ở quê, dáng người chỉ cao hơn bếp lò một cái đầu, mỗi lần xào thức ăn còn phải giầm trên ghế ngồi. Lúc đầu lửa không chịu cháy, làm cho khói bay dầy đặc khắp phòng, hun đến nước mắt chảy ròng; dầu muối tương dấm cũng chia không rõ, gạo nấu ra còn chưa chín kỹ...... Càng về sau, mới có thể thu xếp được một bàn cơm tất niên.
Dưới tình cảnh khó khăn, khả năng tiềm ẩn của con người là vô tận, không làm được, là bởi vì còn chưa tới mức độ khiến bạn phải phải quyết chiến đến cùng.
Đàm Như Ý mới vừa xào hai món ăn, bỗng cảm thấy điện thoại di động trong túi rung lên. Cô vội xoa xoa tay, lấy điện thoại di động ra, là một số xa lạ.
Trong tiếng nổ ầm ầm, vang lên một giọng nói quen thuộc, “Đàm Như Ý phải không, tôi là Hạ Lam.”
Đàm Như Ý kinh ngạc, không ngờ Hạ Lam lại có số của mình, “Cô Hạ, có chuyện gì không?”
“Tôi vừa mới ráng cà chua và trứng gà, nhưng mùi dầu rất kỳ lạ, không biết có phải đã hư không......”
Đàm Như Ý suy nghĩ một chút, “Trước khi bỏ thức ăn vào, dầu đã sôi lên chưa?”
Hạ Lam kinh ngạc nói: “Thì ra còn phải đun dầu sôi lên hả?”
Đàm Như Ý gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ luống cuống tay chân của cô ấy ở trong phòng bếp, không khỏi cười lên, “Đúng vậy, đun dầu sôi lên rồi mới cho thức ăn vào. Phải để ráo nước, rồi đảo xuống dọc theo mép nồi, như thế dầu sẽ không dễ bắn ra ngoài.”
Bên kia trầm mặc một hồi, “Vậy cho trứng vào trước hay cà chua trước?”
“Bình thường thì cho trứng vào trước.”
Bên kia lại im lặng một chút, ngay sau đó Đàm Như Ý nghe tiếng nổ ầm ầm biến mất, cô đoán chắc Hạ Lam đã tắt máy hút khói.
“Thôi, nấu cơm thật không phải là chuyện của người làm, dù sao cũng cám ơn cô.”
“Không có việc gì. Cô Hạ có chuyện gì cứ gọi cho tôi nhé!”
Hạ Lam lại nói tiếng cám ơn, cúp máy.
—
Đàm Như Ý bưng ba món ăn lên bàn, hướng về phía thư phòng gọi một tiếng, sau đó trở lại phòng bếp tắt lửa, múc súp trứng ra. Thẩm Tự Chước rửa tay xong ngồi vào trước bàn, Đàm Như Ý bới thêm một chén cơm nữa, đưa cho anh, ngay sau đó bản thân mình cũng ngồi xuống phía đối diện.
Đầu tiên, Thẩm Tự Chước gắp một đũa tôm chiên tỏi, Đàm Như Ý không khỏi nhìn anh, chỉ thấy Thẩm Tự Chước nhai một cái, động tác dừng một chút. Đàm Như Ý lập tức khẩn trương, vội hỏi, “Thế nào? Có bị nhạt không?”
Thẩm Tự Chước nhìn cô một cái, “Không phải, rất vừa ăn. “ Lại gắp thêm một đũa nữa, “Ăn rất ngon.”
Đàm Như Ý thở phào nhẹ nhõm, không khỏi nở nụ cười, nhưng vẫn không yên tâm, bản thân mình cũng gắp một đũa, nếm thử một miếng, rốt cuộc xác định Thẩm Tự Chước cũng không phải khích lệ theo lễ độ.
Hai người yên lặng ăn cơm mà không nói chuyện với nhau. Nhưng Đàm Như Ý cảm thấy, so với hai tuần lễ trước, không khí như bây giờ đã là tiến bộ hiếm thấy.
Sau khi ăn xong, Đàm Như Ý dọn dẹp bàn ăn, mở khóa vòi nước đang muốn rửa chén, Thẩm Tự Chước chợt đi vào. Đàm Như Ý sợ hết hồn, xoay người nhìn anh, “Anh muốn lấy gì sao?”
Thẩm Tự Chước xoắn tay áo lên, “Để tôi rửa.”
“Không cần, để tôi rửa là được rồi, anh Thẩm hãy đi làm chuyện của mình đi.” Đàm Như Ý có chút nóng nảy, cảm giác ăn nhờ ở đậu đã làm phiền lắm rồi, nếu để cho người ta làm việc nhà, thì ra vẻ mình quá không biết lễ độ.
Nhưng Thẩm Tự Chước lại hết sức kiên trì, bàn tay nắm bả vai cô, khẽ đẩy đẩy cô qua bên cạnh, “Cô nấu cơm, tôi rửa chén.”
Đàm Như Ý không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là nhường chỗ, lui ra đến cửa phòng bếp, vẫn cảm thấy tay chân luống cuống. Bên tai là tiếng nước chảy rào rào, thoạt nhìn động tác của Thẩm Tự Chước vô cùng thuần thục, nghĩ đến có lẽ anh đã rửa chén giúp bà cụ Thẩm. Vừa nghĩ như thế, Đàm Như Ý không còn cảm thấy không được tự nhiên nữa, lẳng lặng rời khỏi phòng bếp.
Mười phút sau, Thẩm Tự Chước ra khỏi phòng bếp, đi vào phòng tắm rửa tay rồi vào phòng ngủ. Đàm Như Ý lập tức đứng dậy khỏi ghế sa – lon, trở về phòng bếp liếc mắt nhìn, chén đã đã xếp chồng chất chỉnh tề vào trong tủ chén, trên bàn cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
Đang muốn cảm thán một câu có thể Thẩm Tự Chước là người có chút thích sạch sẽ, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa. Đàm Như Ý vội vàng chạy ra mở cửa, lại thấy hai người đứng trước cửa, trên vai đâng khiêng một cái giường nệm lớn.
Đàm Như Ý cảnh tượng này làm cho hết hồn, đang muốn mở miệng, Thẩm Tự Chước đã đi ra từ trong phòng ngủ, nói với hai người đó: “Xin mời mang lên thư phòng giúp tôi.”
Hai công nhân gật đầu một cái, khiêng nệm đi vào theo Thẩm Tự Chước. Ngay sau đó, công nhân lại đi xuống hai chuyến, mang những thứ đồ khác lên lầu.
Đàm Như Ý đứng ở cửa thư phòng, nhìn Thẩm Tự Chước và một công nhân dời giường đến bên cạnh sửa sổ thư phòng, sau đó xoắn tay áo lên, thuần thục bắt đầu lắp ráp. Chỉ hơn mười phút sau, giường đã được lắp xong, bên cạnh còn được bày một ngăn tủ gỗ.
Thẩm Tự Chước nói tiếng cám ơn, công nhân một tờ danh thiếp sau khi bán, liền nhanh chóng biến mất như lúc mới tới. Thẩm Tự Chước cầm lấy ổ điện từ căn phòng bên cạnh, dắt từ ổ cắm ở cửa đến mép giường.
“Lấy đèn bàn tới giúp tôi.”
Đàm Như Ý lập tức lấy đèn bàn còn mới từ trong hộp cho Thẩm Tự Chước, Thẩm Tự Chước cắm đèn bàn vào, thử chốt mở và điều chỉnh độ sáng một chút, tất cả bình thường. Anh ngồi dậy, phủi bụi trên người một cái, xoay người nói với Đàm Như Ý: “Không có ổ điện gắn sẵn, tạm chấp nhận nhé!” Bởi vì một loạt động tác động tác mới vừa rồi nên trên người anh khẽ toát ra chút mồ hôi.
Giờ phút này Đàm Như Ý đang cách anh rất gần, thậm chí có thể cảm thấy trên người anh còn phát ra khí nóng rất nhỏ, cô ngửa đầu nhìn Thẩm Tự Chước, há miệng nhưng không thể phát ra tiếng nào.
“Ga giường......”
Lúc này Đàm Như Ý mới hoàn toàn phục hồi tinh thần lại, vội nói, “Để tôi tự trải, làm phiền anh Thẩm rồi!”
Thẩm Tự Chước rời khỏi thư phòng một hồi lâu rồi mà cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn chiếc giường 1m5 dành cho một người nằm trước mặt, trong lòng có chút nặng nề, rồi lại có chút vui vẻ không nói rõ được, giống như chồi non phá vỡ vùng đất lạnh, cố chấp vươn mình mọc ra ngoài.