Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Edited by Bà Còm
Sáng sớm, tia nắng đầu tiên chiếu qua song cửa sổ, Thẩm Ngọc Chiếu trong giấc mộng bị tiếng đập cửa thật lớn đánh thức, cái tính hung hăng khi bị ép buộc rời giường nổi lên, nàng mắt còn chưa thèm mở, tiện tay túm lấy áo ngoài choàng vào, nổi giận đùng đùng xuống giường, bay lên một cước đạp tung cánh cửa.
Kết quả còn chưa đi được một bước liền nhanh chóng không kịp chuẩn bị ngã vào trong lòng người nào đó, nàng ngẩng đầu lên, khi nhìn rõ đối phương là ai thì trong chớp mắt tỉnh táo ngay, liên tục không ngừng lui về phía sau: "Điện hạ, chào buổi sáng."
"Vốn muốn tới gọi Thẩm đại nhân rời giường, ai ngờ được Thẩm đại nhân yêu thương nhung nhớ như vậy," Sở Mộ Từ giọng nói cảm khái chân thành, "Bản cung thật vinh hạnh."
"Không, điện hạ hiểu lầm rồi, thần chỉ là đơn thuần muốn sáng sớm tinh mơ đi đập cái kẻ thích lung tung lăn qua lăn lại người khác một hồi."
Sở Mộ Từ hiểu rõ gật đầu: "Khanh nói Tô Mộc chứ gì? Hắn mỗi ngày đều giở chứng như vậy, hiện tại chắc đang cùng Tú Huỳnh công kích lẫn nhau, Thái sư đi Túy tiên lầu để tránh bị quấy rầy, nói toàn quyền giao cho khanh phụ trách."
"... Ông ta đã một bó tuổi rồi mà nói lời này không thấy mất mặt sao?"
"Ông ta thường xuyên cùng phụ hoàng luận bàn, coi bộ cũng trao đổi qua kinh nghiệm trong một số phương diện."
Thẩm Ngọc Chiếu dường như nhớ ra: "Đúng vậy, hèn chi độ dày da mặt quả thật đã nhanh chóng vượt qua điện hạ." Nói xong cũng mặc kệ Sở Mộ Từ phản ứng ra sao, mặt không thay đổi đi về hướng phòng của Tô Mộc.
Sáng sớm ra cửa gặp quạ đen chứng tỏ một ngày xui xẻo sẽ bắt đầu.
Ngoài dự đoán, nàng ở cửa phòng Tô Mộc thấy được xe lăn quen thuộc làm bằng bạc, nhìn thân ảnh nhỏ bé thanh lệ ngồi trên xe lăn, không hề nghi ngờ chính là nữ Thái y duy nhất của Thái y viện, Liễu Như Anh.
Nói đến tên Liễu Như Anh, trong triều không người nào không biết, từ nhỏ đã bị một trận bệnh nặng làm hai chân của nàng tê liệt chỉ đành phải ngồi xe lăn thay đi bộ, nhưng nàng dựa vào thiên phú kinh người bái sư học nghệ, luyện thành một thân y thuật tinh xảo, rồi được Hoàng gia chọn trúng trở thành Ngự y trẻ tuổi nhất trong cung, ngay cả các tiền bối lão thành cũng phải kính nàng ba phần.
"Liễu Thái y?"
Liễu Như Anh nghe tiếng ngoái đầu nhìn lại, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày dãn ra hiện rõ vài phần dịu dàng vui vẻ: "Hóa ra là Thẩm đại nhân, đã lâu không gặp."
"Không nghĩ tới Liễu Thái y sớm như vậy đã tới rồi, sao không vào đi?"
"Không vào được." Liễu Như Anh bất đắc dĩ chỉ chỉ trong phòng, theo bản năng hạ thấp thanh âm, "Công chúa và Tô công tử tựa hồ đang tức giận ngập trời."
"À, không cần để ý đâu." Thẩm Ngọc Chiếu khoát tay, "Tô công tử là vì đầu óc bị hư, mà tiểu Công chúa từ trước đến nay đều như vậy, đối với Liễu Thái y không uy hiếp được - - huống chi còn có ta đây, bọn họ không đụng đến Liễu Thái y được đâu."
Liễu Như Anh không khỏi mỉm cười: "Vậy ta trước hết đa tạ Thẩm đại nhân."
Hai người thân thiết tiến lên với nhau, vừa đẩy cửa phòng chuẩn bị đi vào tra xét tình hình, kết quả chạm phải Sở Tú Huỳnh đang nhào thẳng ra ngoài, Thẩm Ngọc Chiếu quay ngoắt lại, đưa tay nắm lấy cổ áo đối phương kéo lại.
"Sức chiến đấu không đủ cũng phải liều mạng chống đỡ chứ, Công chúa."
Sở Tú Huỳnh cả giận nói: "Vậy làm sao bây giờ? Hỗn đản này không có một thời điểm nào yên tĩnh, sắp chơi muội đến phát điên luôn rồi!"
Nàng còn chưa dứt lời, đã nghe Tô Mộc ở bên kia gân giọng rống to: "Yêu nữ! Ngươi đem chén sứ men xanh hình bươm bướm yêu thích nhất của ta đập bể, mau bồi thường!"
"Ít nói nhảm đi, đó là tự chàng đập mà!" Sở Tú Huỳnh phát điên thiếu chút nữa vò đầu bứt tóc, "Mọi người thấy chưa? Sáng nay chưa uống thuốc nên lại khôi phục thành cái đức hạnh ban đầu rồi!" Tuy nói đúng ra thì uống thuốc cũng không khá hơn chút nào.
Liễu Như Anh cẩn thận đẩy xe lăn trượt đến góc an toàn, lúc này mới ấm giọng mở miệng: "Công chúa chớ vội, chỉ dựa vào uống thuốc thì không giải quyết được vấn đề căn bản đâu, cứ uống mãi còn dễ tạo thành di chứng xấu cho sức khỏe của Tô công tử."
"Hả? Vậy làm sao bây giờ?"
"Chữa bệnh thì phải điều trị tận gốc, thuốc an thần chỉ có thể có tác dụng nhất thời mà thôi, muốn Tô công tử khôi phục bình thường, quan trọng nhất là hướng dẫn công tử tìm lại bản thân."
Sở Tú Huỳnh vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, ta muốn cái bộ dạng hay xấu hổ của chàng trước đây!"
Sở Mộ Từ theo sát phía sau tiến vào, đúng lúc nghe một câu như thế, cười mỉa mai tiếp lời: "Muội trước kia không phải luôn chê bai người ta tính tình quá mềm yếu không có khí khái nam tử hay sao? Như thế nào, hiện tại hoàn toàn tỉnh ngộ rồi à?"
"Tam ca từ khi nào thì đột nhiên trở nên có tinh thần trọng nghĩa như vậy, không phải huynh là người muốn hủy đi chàng hay sao?" Sở Tú Huỳnh phát giác mức độ dễ dàng tha thứ của mình đối với huynh trưởng càng ngày càng thấp, trong vài phút này đều nghĩ đến phải ra tay "Đại nghĩa diệt huynh", "Nói gì thì hãy chờ đến lúc chữa khỏi cho Tô Mộc đã được không?"
Tô Mộc ở bên kia cao giọng: "Ai cho phép ngươi tùy tiện gọi tên ta?"
"Cút đi!"
Thẩm Ngọc Chiếu trương ra bộ mặt than nhìn sang Liễu Như Anh: "Hãy mau giúp đỡ chút đi Liễu Thái y, nếu tiếp tục như vậy chỉ sợ xảy ra án mạng, dù sao ta chỉ là làm mai, đối với việc cứu người một chút cũng không biết."
"Tô công tử xảy ra chuyện ở đâu?" Liễu Như Anh như có điều suy nghĩ, "Đưa công tử đến chỗ gặp chuyện không may tái hiện cảnh tượng kia một lần, hy vọng kích thích công tử khôi phục lại bình thường."
Phương pháp kia không nhất định có thể thành công, nhưng ít ra coi như có còn hơn không, dù sao so với việc mọi người tụ họp ở đây ẩu đả lẫn nhau tốt hơn nhiều, cho nên Sở Tú Huỳnh căn bản không cần suy nghĩ, xoay người hướng về phía Tô Mộc liền hô một câu.
"Tô Mộc! Ta đưa huynh đi Kỳ liên sơn hái hoa Thanh La nhé!"
Sau đó Thẩm Ngọc Chiếu cùng Sở Mộ Từ cả hai chỉ sợ thiên hạ không loạn, hoàn toàn không để cho Tô Mộc có cơ hội trả lời, cũng đoạn tuyệt ý niệm phản kháng của hắn, một trái một phải quyết đoán lôi người ra khỏi phòng, gọi gia đinh chuẩn bị xe ngựa lập tức chạy tới Kỳ liên sơn. Quản gia đi theo ở phía sau, nơm nớp lo sợ hỏi: "Điện hạ, Công chúa, hai vị đại nhân, các vị muốn mang công tử đi đâu thế ạ?"
Sở Mộ Từ thanh âm bình tĩnh mười phần: "Dẫn hắn đi nhảy núi!"
"..."
Phong cảnh Kỳ liên sơn rất đẹp, địa thế rất nguy hiểm, muốn leo lên cũng rất lao lực.
Nhất là còn mang theo một Tô Mộc vẫn còn bị bệnh tâm thần tâm lý mâu thuẫn.
Liễu Như Anh được bảo vệ bởi một bộ phận hộ vệ của phủ Thái sư chờ dưới chân núi, còn Sở Mộ Từ cõng Tô Mộc, Thẩm Ngọc Chiếu kéo Sở Tú Huỳnh, bốn người đi theo một đội hình cực kỳ quỷ dị giống như đang lên núi lễ Phật, phía sau bọn họ là bộ phận hộ vệ khổ bức còn lại.
Sau giờ ngọ bắt đầu trèo lên, cho đến khi mặt trời sắp xuống núi mới rốt cục đi đến mục tiêu, nhưng chỉ thấy vách núi dốc đứng, biển mây mênh mông, sương mù lượn lờ, mơ hồ có thể thấy rong rêu cùng các loại thực vật sinh trưởng xanh tươi trên vách đá dựng đứng bốn bề, bất quá hoa Thanh La thì lại không thấy đâu
Thẩm Ngọc Chiếu đang nằm sấp bên vách núi chú tâm tìm kiếm, chợt thấy bả vai bị ai vỗ một cái, quay lại thấy Sở Mộ Từ đang đưa mắt ra hiệu, theo hướng hắn chỉ nhìn lại, quả nhiên ở xéo phía dưới phát hiện một màu thanh lam nhu hòa.
"Công chúa, đến đây!"
Sở Tú Huỳnh nghe kêu đi tới, khi nhìn thấy phương hướng của hoa Thanh La trong nháy mắt sững sờ: "Muội phải hái thế nào đây? Sẽ chết người đấy!"
"Lúc ấy muội giận dỗi bảo Tô công tử đi hái hoa, có nghĩ tới sẽ là loại tình huống này hay không?" Thẩm Ngọc Chiếu hiếm khi dạy bảo một cách thấm thía, "Hắn còn có thể sống sót trở về, muội cần phải tạ ơn."
Sở Tú Huỳnh ngẩn ra, dường như đang bị xúc động lớn, thường thường con người đều như thế, phải tận mắt chứng kiến vấn đề gì thì mới có thể khắc sâu vào lòng.
Nàng cũng không phải là tiểu cô nương không hiểu chuyện, chỉ vì nhận hết sủng ái, thành thói quen coi mình như trung tâm không biết tiết chế mà thôi.
Nhưng cảm tình dành cho mỗ nào đó lại là rất chân thật.
"Nếu lúc ấy chàng đã vì muội thật sự làm chuyện này..." Nàng thở dài, "Vậy thì muội cũng vì chàng làm một lần, xác thực không có gì đáng ngại."
"Chỉ bằng những lời này, cho thấy rõ muội vẫn có hy vọng gả ra ngoài." Sở Mộ Từ cười híp mắt nói, "Tam ca cùng xuống với muội, đỡ phải lo muội quá ngốc té xuống."
Sở Tú Huỳnh phá lệ không có cãi lại, chỉ ủy khuất gật đầu: "Được."
"Đều chuẩn bị xong." Thẩm Ngọc Chiếu đã chỉ huy bọn hộ vệ đem dây thừng quấn chặt quanh hông hai người, sau đó quay đầu nhìn Tô Mộc, "Tô công tử, cứ coi như ngươi muốn phát giận cũng xin hoãn lại, hiện tại ngươi nên nhận rõ Công chúa đối với ngươi hết sức chân thành? Thử hỏi cô nương nhà ai chịu mạo hiểm tính mạng cũng chỉ vì thay ngươi đi hái một đóa hoa? Đơn giản là muốn chứng minh hai người các ngươi duyên phận là thiên định, giãy dụa phản kháng cũng vô ích."
Trong lúc lơ đãng lời nói dường như vẫn rất rập khuôn, quả nhiên làm nữ quan mai mối đã quen nên khi nói chuyện cũng theo cùng một kiểu lúc đang hành sự.
Nhưng thật lạ Tô Mộc lại nghe lọt, tư thế chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào từ từ thu liễm, vẻ mặt âm trầm cảnh giác cũng từ từ hòa hoãn, hắn đứng nguyên tại chỗ, có vẻ hơi mê mang nhìn Sở Tú Huỳnh dè dặt trợt xuống vách đá, ánh mắt nhất thời biến ảo không chừng.
Sở Mộ Từ không ngừng chú ý Sở Tú Huỳnh, nhìn nàng nhích từng tý từng tý hướng về vị trí hoa Thanh La, cho đến khi đưa tay bắt được cuống hoa, dùng sức lôi cây hoa từ khe núi nhổ ra, nàng thậm chí còn nghiêng đầu hướng hắn cười nhẹ một tiếng, hơi có chút khoe khoang "đại công cáo thành".
Nhưng chuyện thực chứng minh, hai người hiển nhiên cao hứng quá sớm.
Đơn giản là ai cũng không đoán chuyện xảy ra thế nào, lần trước Tô Mộc đã gặp phải tình huống gì, rõ ràng lại đang trọng diễn trên người Sở Tú Huỳnh, trong tai chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, nàng kinh ngạc ngước mắt, sắc mặt đột nhiên liền tái nhợt.
Dây thừng phía trên xuất hiện vết rách.
"Tam ca!"
Sở Mộ Từ ánh mắt lạnh lẽo, nhất thời phản ứng cực kỳ nhanh chóng, với tay qua ôm lấy eo nàng: "Bắt được rồi, chúng ta cùng tiến lên đi!"
Nhưng mà thực tế thì thường thường lại khác xa tưởng tượng, vận mệnh như đang trêu chọc hai huynh muội, trong nháy mắt, dây thừng của Sở Mộ Từ không báo trước cũng bắt đầu rách rồi.
"... Tam ca! Truyền thuyết về bát tự quá cứng rắn của huynh quả nhiên là thật sự!"
"Đến lúc này muội vẫn còn tâm tư châm chọc, thật sự là thân muội muội!"
Mắt thấy hai người sắp sửa rơi xuống, nghìn cân treo sợi tóc, tốc độ phản ứng của Tô Mộc và Thẩm Ngọc Chiếu so với bọn hộ vệ ở xa hơn trên vách đá nhanh hơn nhiều, Tô Mộc cơ hồ là vô ý thức bay qua, không quan tâm ngó ngàng thò người ra chụp được chỗ đứt trên dây thừng của Sở Tú Huỳnh, còn Thẩm Ngọc Chiếu tựa hồ điểm chính xác hơi bị lệch, thiếu chút nữa cũng đem bản thân ném xuống vực sâu, may mắn nàng kịp thời dùng chân ôm mỏm núi đá, mà tay kia cũng ở trong phút chốc bắt được bàn tay của Sở Mộ Từ.
Trong chớp mắt đó nàng cảm giác khớp xương khuỷu tay của mình đã muốn đứt rời, vốn là mặt than thế nhưng trên mặt lại xuất hiện vẻ đau đớn run rẩy hiếm thấy.
"Thẩm đại nhân, khắc chế một chút, mặt khanh như vậy thật không đẹp."
Thẩm Ngọc Chiếu tức giận đến mức quả thực có ý muốn buông tay: "Điện hạ không biết là phải nhanh chóng bò lên so với nói mát thì có tác dụng hơn sao? Bình tĩnh mà xem xét thì thần cũng không muốn cùng chết với ngài."
Sở Mộ Từ chăm chú nhìn vào đôi mắt hạnh sáng ngời của nàng, lại đột nhiên ức chế không được nở nụ cười.
Hóa ra nàng cũng có thời điểm quên mình.
Hộ vệ phủ Thái sư dù sao cũng không phải chỉ biết lấy tiền lương, cuối cùng ôm nhau thành một dây người thòng xuống cứu bốn người lên, Thẩm Ngọc Chiếu vừa tiếp xúc mặt đất lập tức liền đẩy ra Sở Mộ Từ làm như cái gì cũng chưa phát sinh, nhưng Tô Mộc thì lại sít sao siết chặt bàn tay Sở Tú Huỳnh không buông, ngược lại đem đối phương ôm vào trong lòng.
Cho đến khi mọi người xuống núi, hắn vẫn nhất định bế ngang Sở Tú Huỳnh xuống trước một mình, cánh tay ôm chặt không hề buông lỏng chút nào.
Sáng sớm, tia nắng đầu tiên chiếu qua song cửa sổ, Thẩm Ngọc Chiếu trong giấc mộng bị tiếng đập cửa thật lớn đánh thức, cái tính hung hăng khi bị ép buộc rời giường nổi lên, nàng mắt còn chưa thèm mở, tiện tay túm lấy áo ngoài choàng vào, nổi giận đùng đùng xuống giường, bay lên một cước đạp tung cánh cửa.
Kết quả còn chưa đi được một bước liền nhanh chóng không kịp chuẩn bị ngã vào trong lòng người nào đó, nàng ngẩng đầu lên, khi nhìn rõ đối phương là ai thì trong chớp mắt tỉnh táo ngay, liên tục không ngừng lui về phía sau: "Điện hạ, chào buổi sáng."
"Vốn muốn tới gọi Thẩm đại nhân rời giường, ai ngờ được Thẩm đại nhân yêu thương nhung nhớ như vậy," Sở Mộ Từ giọng nói cảm khái chân thành, "Bản cung thật vinh hạnh."
"Không, điện hạ hiểu lầm rồi, thần chỉ là đơn thuần muốn sáng sớm tinh mơ đi đập cái kẻ thích lung tung lăn qua lăn lại người khác một hồi."
Sở Mộ Từ hiểu rõ gật đầu: "Khanh nói Tô Mộc chứ gì? Hắn mỗi ngày đều giở chứng như vậy, hiện tại chắc đang cùng Tú Huỳnh công kích lẫn nhau, Thái sư đi Túy tiên lầu để tránh bị quấy rầy, nói toàn quyền giao cho khanh phụ trách."
"... Ông ta đã một bó tuổi rồi mà nói lời này không thấy mất mặt sao?"
"Ông ta thường xuyên cùng phụ hoàng luận bàn, coi bộ cũng trao đổi qua kinh nghiệm trong một số phương diện."
Thẩm Ngọc Chiếu dường như nhớ ra: "Đúng vậy, hèn chi độ dày da mặt quả thật đã nhanh chóng vượt qua điện hạ." Nói xong cũng mặc kệ Sở Mộ Từ phản ứng ra sao, mặt không thay đổi đi về hướng phòng của Tô Mộc.
Sáng sớm ra cửa gặp quạ đen chứng tỏ một ngày xui xẻo sẽ bắt đầu.
Ngoài dự đoán, nàng ở cửa phòng Tô Mộc thấy được xe lăn quen thuộc làm bằng bạc, nhìn thân ảnh nhỏ bé thanh lệ ngồi trên xe lăn, không hề nghi ngờ chính là nữ Thái y duy nhất của Thái y viện, Liễu Như Anh.
Nói đến tên Liễu Như Anh, trong triều không người nào không biết, từ nhỏ đã bị một trận bệnh nặng làm hai chân của nàng tê liệt chỉ đành phải ngồi xe lăn thay đi bộ, nhưng nàng dựa vào thiên phú kinh người bái sư học nghệ, luyện thành một thân y thuật tinh xảo, rồi được Hoàng gia chọn trúng trở thành Ngự y trẻ tuổi nhất trong cung, ngay cả các tiền bối lão thành cũng phải kính nàng ba phần.
"Liễu Thái y?"
Liễu Như Anh nghe tiếng ngoái đầu nhìn lại, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày dãn ra hiện rõ vài phần dịu dàng vui vẻ: "Hóa ra là Thẩm đại nhân, đã lâu không gặp."
"Không nghĩ tới Liễu Thái y sớm như vậy đã tới rồi, sao không vào đi?"
"Không vào được." Liễu Như Anh bất đắc dĩ chỉ chỉ trong phòng, theo bản năng hạ thấp thanh âm, "Công chúa và Tô công tử tựa hồ đang tức giận ngập trời."
"À, không cần để ý đâu." Thẩm Ngọc Chiếu khoát tay, "Tô công tử là vì đầu óc bị hư, mà tiểu Công chúa từ trước đến nay đều như vậy, đối với Liễu Thái y không uy hiếp được - - huống chi còn có ta đây, bọn họ không đụng đến Liễu Thái y được đâu."
Liễu Như Anh không khỏi mỉm cười: "Vậy ta trước hết đa tạ Thẩm đại nhân."
Hai người thân thiết tiến lên với nhau, vừa đẩy cửa phòng chuẩn bị đi vào tra xét tình hình, kết quả chạm phải Sở Tú Huỳnh đang nhào thẳng ra ngoài, Thẩm Ngọc Chiếu quay ngoắt lại, đưa tay nắm lấy cổ áo đối phương kéo lại.
"Sức chiến đấu không đủ cũng phải liều mạng chống đỡ chứ, Công chúa."
Sở Tú Huỳnh cả giận nói: "Vậy làm sao bây giờ? Hỗn đản này không có một thời điểm nào yên tĩnh, sắp chơi muội đến phát điên luôn rồi!"
Nàng còn chưa dứt lời, đã nghe Tô Mộc ở bên kia gân giọng rống to: "Yêu nữ! Ngươi đem chén sứ men xanh hình bươm bướm yêu thích nhất của ta đập bể, mau bồi thường!"
"Ít nói nhảm đi, đó là tự chàng đập mà!" Sở Tú Huỳnh phát điên thiếu chút nữa vò đầu bứt tóc, "Mọi người thấy chưa? Sáng nay chưa uống thuốc nên lại khôi phục thành cái đức hạnh ban đầu rồi!" Tuy nói đúng ra thì uống thuốc cũng không khá hơn chút nào.
Liễu Như Anh cẩn thận đẩy xe lăn trượt đến góc an toàn, lúc này mới ấm giọng mở miệng: "Công chúa chớ vội, chỉ dựa vào uống thuốc thì không giải quyết được vấn đề căn bản đâu, cứ uống mãi còn dễ tạo thành di chứng xấu cho sức khỏe của Tô công tử."
"Hả? Vậy làm sao bây giờ?"
"Chữa bệnh thì phải điều trị tận gốc, thuốc an thần chỉ có thể có tác dụng nhất thời mà thôi, muốn Tô công tử khôi phục bình thường, quan trọng nhất là hướng dẫn công tử tìm lại bản thân."
Sở Tú Huỳnh vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, ta muốn cái bộ dạng hay xấu hổ của chàng trước đây!"
Sở Mộ Từ theo sát phía sau tiến vào, đúng lúc nghe một câu như thế, cười mỉa mai tiếp lời: "Muội trước kia không phải luôn chê bai người ta tính tình quá mềm yếu không có khí khái nam tử hay sao? Như thế nào, hiện tại hoàn toàn tỉnh ngộ rồi à?"
"Tam ca từ khi nào thì đột nhiên trở nên có tinh thần trọng nghĩa như vậy, không phải huynh là người muốn hủy đi chàng hay sao?" Sở Tú Huỳnh phát giác mức độ dễ dàng tha thứ của mình đối với huynh trưởng càng ngày càng thấp, trong vài phút này đều nghĩ đến phải ra tay "Đại nghĩa diệt huynh", "Nói gì thì hãy chờ đến lúc chữa khỏi cho Tô Mộc đã được không?"
Tô Mộc ở bên kia cao giọng: "Ai cho phép ngươi tùy tiện gọi tên ta?"
"Cút đi!"
Thẩm Ngọc Chiếu trương ra bộ mặt than nhìn sang Liễu Như Anh: "Hãy mau giúp đỡ chút đi Liễu Thái y, nếu tiếp tục như vậy chỉ sợ xảy ra án mạng, dù sao ta chỉ là làm mai, đối với việc cứu người một chút cũng không biết."
"Tô công tử xảy ra chuyện ở đâu?" Liễu Như Anh như có điều suy nghĩ, "Đưa công tử đến chỗ gặp chuyện không may tái hiện cảnh tượng kia một lần, hy vọng kích thích công tử khôi phục lại bình thường."
Phương pháp kia không nhất định có thể thành công, nhưng ít ra coi như có còn hơn không, dù sao so với việc mọi người tụ họp ở đây ẩu đả lẫn nhau tốt hơn nhiều, cho nên Sở Tú Huỳnh căn bản không cần suy nghĩ, xoay người hướng về phía Tô Mộc liền hô một câu.
"Tô Mộc! Ta đưa huynh đi Kỳ liên sơn hái hoa Thanh La nhé!"
Sau đó Thẩm Ngọc Chiếu cùng Sở Mộ Từ cả hai chỉ sợ thiên hạ không loạn, hoàn toàn không để cho Tô Mộc có cơ hội trả lời, cũng đoạn tuyệt ý niệm phản kháng của hắn, một trái một phải quyết đoán lôi người ra khỏi phòng, gọi gia đinh chuẩn bị xe ngựa lập tức chạy tới Kỳ liên sơn. Quản gia đi theo ở phía sau, nơm nớp lo sợ hỏi: "Điện hạ, Công chúa, hai vị đại nhân, các vị muốn mang công tử đi đâu thế ạ?"
Sở Mộ Từ thanh âm bình tĩnh mười phần: "Dẫn hắn đi nhảy núi!"
"..."
Phong cảnh Kỳ liên sơn rất đẹp, địa thế rất nguy hiểm, muốn leo lên cũng rất lao lực.
Nhất là còn mang theo một Tô Mộc vẫn còn bị bệnh tâm thần tâm lý mâu thuẫn.
Liễu Như Anh được bảo vệ bởi một bộ phận hộ vệ của phủ Thái sư chờ dưới chân núi, còn Sở Mộ Từ cõng Tô Mộc, Thẩm Ngọc Chiếu kéo Sở Tú Huỳnh, bốn người đi theo một đội hình cực kỳ quỷ dị giống như đang lên núi lễ Phật, phía sau bọn họ là bộ phận hộ vệ khổ bức còn lại.
Sau giờ ngọ bắt đầu trèo lên, cho đến khi mặt trời sắp xuống núi mới rốt cục đi đến mục tiêu, nhưng chỉ thấy vách núi dốc đứng, biển mây mênh mông, sương mù lượn lờ, mơ hồ có thể thấy rong rêu cùng các loại thực vật sinh trưởng xanh tươi trên vách đá dựng đứng bốn bề, bất quá hoa Thanh La thì lại không thấy đâu
Thẩm Ngọc Chiếu đang nằm sấp bên vách núi chú tâm tìm kiếm, chợt thấy bả vai bị ai vỗ một cái, quay lại thấy Sở Mộ Từ đang đưa mắt ra hiệu, theo hướng hắn chỉ nhìn lại, quả nhiên ở xéo phía dưới phát hiện một màu thanh lam nhu hòa.
"Công chúa, đến đây!"
Sở Tú Huỳnh nghe kêu đi tới, khi nhìn thấy phương hướng của hoa Thanh La trong nháy mắt sững sờ: "Muội phải hái thế nào đây? Sẽ chết người đấy!"
"Lúc ấy muội giận dỗi bảo Tô công tử đi hái hoa, có nghĩ tới sẽ là loại tình huống này hay không?" Thẩm Ngọc Chiếu hiếm khi dạy bảo một cách thấm thía, "Hắn còn có thể sống sót trở về, muội cần phải tạ ơn."
Sở Tú Huỳnh ngẩn ra, dường như đang bị xúc động lớn, thường thường con người đều như thế, phải tận mắt chứng kiến vấn đề gì thì mới có thể khắc sâu vào lòng.
Nàng cũng không phải là tiểu cô nương không hiểu chuyện, chỉ vì nhận hết sủng ái, thành thói quen coi mình như trung tâm không biết tiết chế mà thôi.
Nhưng cảm tình dành cho mỗ nào đó lại là rất chân thật.
"Nếu lúc ấy chàng đã vì muội thật sự làm chuyện này..." Nàng thở dài, "Vậy thì muội cũng vì chàng làm một lần, xác thực không có gì đáng ngại."
"Chỉ bằng những lời này, cho thấy rõ muội vẫn có hy vọng gả ra ngoài." Sở Mộ Từ cười híp mắt nói, "Tam ca cùng xuống với muội, đỡ phải lo muội quá ngốc té xuống."
Sở Tú Huỳnh phá lệ không có cãi lại, chỉ ủy khuất gật đầu: "Được."
"Đều chuẩn bị xong." Thẩm Ngọc Chiếu đã chỉ huy bọn hộ vệ đem dây thừng quấn chặt quanh hông hai người, sau đó quay đầu nhìn Tô Mộc, "Tô công tử, cứ coi như ngươi muốn phát giận cũng xin hoãn lại, hiện tại ngươi nên nhận rõ Công chúa đối với ngươi hết sức chân thành? Thử hỏi cô nương nhà ai chịu mạo hiểm tính mạng cũng chỉ vì thay ngươi đi hái một đóa hoa? Đơn giản là muốn chứng minh hai người các ngươi duyên phận là thiên định, giãy dụa phản kháng cũng vô ích."
Trong lúc lơ đãng lời nói dường như vẫn rất rập khuôn, quả nhiên làm nữ quan mai mối đã quen nên khi nói chuyện cũng theo cùng một kiểu lúc đang hành sự.
Nhưng thật lạ Tô Mộc lại nghe lọt, tư thế chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào từ từ thu liễm, vẻ mặt âm trầm cảnh giác cũng từ từ hòa hoãn, hắn đứng nguyên tại chỗ, có vẻ hơi mê mang nhìn Sở Tú Huỳnh dè dặt trợt xuống vách đá, ánh mắt nhất thời biến ảo không chừng.
Sở Mộ Từ không ngừng chú ý Sở Tú Huỳnh, nhìn nàng nhích từng tý từng tý hướng về vị trí hoa Thanh La, cho đến khi đưa tay bắt được cuống hoa, dùng sức lôi cây hoa từ khe núi nhổ ra, nàng thậm chí còn nghiêng đầu hướng hắn cười nhẹ một tiếng, hơi có chút khoe khoang "đại công cáo thành".
Nhưng chuyện thực chứng minh, hai người hiển nhiên cao hứng quá sớm.
Đơn giản là ai cũng không đoán chuyện xảy ra thế nào, lần trước Tô Mộc đã gặp phải tình huống gì, rõ ràng lại đang trọng diễn trên người Sở Tú Huỳnh, trong tai chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, nàng kinh ngạc ngước mắt, sắc mặt đột nhiên liền tái nhợt.
Dây thừng phía trên xuất hiện vết rách.
"Tam ca!"
Sở Mộ Từ ánh mắt lạnh lẽo, nhất thời phản ứng cực kỳ nhanh chóng, với tay qua ôm lấy eo nàng: "Bắt được rồi, chúng ta cùng tiến lên đi!"
Nhưng mà thực tế thì thường thường lại khác xa tưởng tượng, vận mệnh như đang trêu chọc hai huynh muội, trong nháy mắt, dây thừng của Sở Mộ Từ không báo trước cũng bắt đầu rách rồi.
"... Tam ca! Truyền thuyết về bát tự quá cứng rắn của huynh quả nhiên là thật sự!"
"Đến lúc này muội vẫn còn tâm tư châm chọc, thật sự là thân muội muội!"
Mắt thấy hai người sắp sửa rơi xuống, nghìn cân treo sợi tóc, tốc độ phản ứng của Tô Mộc và Thẩm Ngọc Chiếu so với bọn hộ vệ ở xa hơn trên vách đá nhanh hơn nhiều, Tô Mộc cơ hồ là vô ý thức bay qua, không quan tâm ngó ngàng thò người ra chụp được chỗ đứt trên dây thừng của Sở Tú Huỳnh, còn Thẩm Ngọc Chiếu tựa hồ điểm chính xác hơi bị lệch, thiếu chút nữa cũng đem bản thân ném xuống vực sâu, may mắn nàng kịp thời dùng chân ôm mỏm núi đá, mà tay kia cũng ở trong phút chốc bắt được bàn tay của Sở Mộ Từ.
Trong chớp mắt đó nàng cảm giác khớp xương khuỷu tay của mình đã muốn đứt rời, vốn là mặt than thế nhưng trên mặt lại xuất hiện vẻ đau đớn run rẩy hiếm thấy.
"Thẩm đại nhân, khắc chế một chút, mặt khanh như vậy thật không đẹp."
Thẩm Ngọc Chiếu tức giận đến mức quả thực có ý muốn buông tay: "Điện hạ không biết là phải nhanh chóng bò lên so với nói mát thì có tác dụng hơn sao? Bình tĩnh mà xem xét thì thần cũng không muốn cùng chết với ngài."
Sở Mộ Từ chăm chú nhìn vào đôi mắt hạnh sáng ngời của nàng, lại đột nhiên ức chế không được nở nụ cười.
Hóa ra nàng cũng có thời điểm quên mình.
Hộ vệ phủ Thái sư dù sao cũng không phải chỉ biết lấy tiền lương, cuối cùng ôm nhau thành một dây người thòng xuống cứu bốn người lên, Thẩm Ngọc Chiếu vừa tiếp xúc mặt đất lập tức liền đẩy ra Sở Mộ Từ làm như cái gì cũng chưa phát sinh, nhưng Tô Mộc thì lại sít sao siết chặt bàn tay Sở Tú Huỳnh không buông, ngược lại đem đối phương ôm vào trong lòng.
Cho đến khi mọi người xuống núi, hắn vẫn nhất định bế ngang Sở Tú Huỳnh xuống trước một mình, cánh tay ôm chặt không hề buông lỏng chút nào.