Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-147
Chương 147: Lạc bước vào phòng tắm của Bạc Dạ Bạch
Editor: Waveliterature Vietnam
Trên đỉnh đầu vòi hoa sen vẫn mở không đóng, làm thành một màn nước mỏng manh chảy xuống, vang vọng trong căn phòng yên tĩnh không khác nào một trận mưa nhỏ.
Xuyên qua màn nước mông lung phía trước, khuôn mặt người đàn ông lúc ẩn lúc hiện, đẹp đẽ, cao quý, thu hút.
Lệ Yên Nhiên nghẹt thở, si ngốc nhìn hắn qua màn mưa, trong lồng ngực sự tức giận tiêu tan dần.
Từ lúc ra đời sức cô đã yếu, cha mẹ luôn nâng niu trong lòng bàn tay … Sau đó cha mẹ bất ngờ gặp nạn, còn lại hai người anh, lo sợ mình bị oan ức nên càng yêu thương, che chở nhiều hơn!
Sau đó nhờ đại ca có năng lực tài giỏi đưa Lệ gia ngày càng đi lên, chiếm giữ vị trí đệ nhất tài phiệt.
Được làm Lệ đại tiểu thư, dĩ nhiên người theo đuổi cuồn cuộn không ngừng, như cá diếc sang sông.
Nhưng trong lòng Lệ Yên Nhiên, đại ca trưởng thành và vững vàng, đại ca phong lưu và bất kham, từ đó theo bản năng lấy làm thước đo.
Nên con mắt của cô càng dễ để ý, dễ so sánh nhưng càng như vậy thì càng thất vọng.
Lâu dần cô cho rằng những người đàn ông ở cái thành phố này không ai sánh được với hai người anh của mình!
Mang theo ý nghĩ này, Lệ Yên Nhiên chỉ lén lút chọn một người đàn ông, xem như là công cụ mua vui cho bản thân.
Cô thích người đàn ông yêu mến bản thân mình một chút, rồi đến trình độ bị cuốn hút say đắm, sau đó không chút do dự bỏ rơi, nhìn họ vẫy đuôi cầu xin, cảm giác thật mới mẻ, kích thích và thỏa mãn chinh phục.
Nhưng mà, sao lúc này đây.
Khi quay về phía anh ta, Lệ Yên Nhiên cảm thấy trái tim mình đang "Ầm ầm ầm..". Nó đang nhảy loạn xạ, cảm giác khát vọng xa lạ, có được một lần duy nhất.
Nên chỉ trong nháy mắt, cô nhận ra, mình muốn người đàn ông này, cực kỳ muốn!
Nghĩ như thế, ánh mắt cô đầy nhiệt liệt, không hề che giấu chút tham lam nào, Bạc Dạ Bạch chỉ cần liếc mắt nhìn qua cũng có thể đoán được ít nhiều.
Anh ta nhíu mày lại, ưu tư như lộ ra ngoài chút ít, rõ ràng mang theo ngăn cản: "Khát khao như thế, chưa từng nhìn thấy đàn ông sao."
Tiếng nói nhỏ nhẹ của anh ta thật làm say lòng người, khiến Lệ Yên Nhiên như tỉnh mộng, gò má bỗng ửng hồng, vẻ mặt ngây thơ lờ mờ: "Xin lỗi, tôi không cẩn thận đi nhầm phòng. Anh là ai, tại sao lại ở đây…"
Tuy rằng hỏi như thế nhưng từ lâu cô đã đoán được khả năng hắn chính là người đàn ông mà Trì Vi bao dưỡng!
Chỉ là tên thanh niên này nhan sắc không phải bình thường, có thể chấp nhận bao dưỡng, hoặc là bán thân, hoặc là thiếu tiền… Bán đi thân thể đàn ông, hơn nữa không chút nào sạch sẽ, Trì Vi chắc sẽ không sa đọa đến như vậy.
Lệ Yên Nhiên tin tưởng vào suy đoán của mình rằng mục tiêu của anh ta chính là tiền nên liền cho thấy thân phận: "Xin chào, tôi là Lệ Yên Nhiên, đại tiểu thư Lệ gia, chủ nhân của buổi tiệc khiêu vũ này."
Bạc Dạ Bạch vẫn rất bình tĩnh, làm như chưa từng nghe tới, nhàn nhạt hạ xuống hai chữ: " Ra ngoài!"
Thấy vậy Lệ Yên Nhiên hơi run run, nhưng càng vậy càng cảm thấy hứng thú, ra vẻ điềm đạm, đáng yêu đi lên trước, biểu hiện một sự e lệ: "Tên của anh là … Có thể nói cho tôi biết không."
Nhưng lần này anh ta vẫn không để ý, mặc bộ đồ tắm trắng như tuyết, xoay người rời khỏi phòng.
Khuôn mặt Lệ Yên Nhiên trở nên cứng đờ, tuy rằng nhan sắc của bản thân đem so sánh với Trì Vi không sáng sủa và quyến rũ hơn nhưng cô lại thắng ở sự thanh khiết và yếu đuối… Trước đây, mỗi khi coi trọng một người đàn ông nào, chỉ cần cứ thế tiến lên tiếp cận, không ai có thể cam lòng mà không nhìn cô.
Thoáng cắn môi, Lệ Yên Nhiên bước ra, nhìn người đàn ông không khác nào một cây chi lan, giả bộ nghiêm túc nói: "Kỳ thực, tôi biết anh là người đàn ông Trì Vi bao dưỡng, có đúng không."
Dừng lại đôi chút, cô ta lại cẩn thận từng li từng tí nói: " Trì Vi đã có hôn phu, anh có biết không. Bây giờ cô ta bao dưỡng anh, còn trắng trợn tuyên bố với người ngoài! Anh có nghĩ tới nếu tiếp tục, người khác sẽ nhìn anh ra sao…"
Thân là đàn ông, được nữ nhân bao dưỡng, vốn đã không hào quang gì, huống hồ trước mặt mọi người còn bị chỉ chỉ chỏ chỏ, làm sao có thể không để ý.
Nghĩ như vậy, Lệ Yên Nhiên lại tiếp tục mở miệng: "Tôi tin là anh có nỗi niềm khó nói, tôi có thể giúp anh…"
"Há, giúp tôi. Làm sao cô lại muốn giúp tôi…"
Editor: Waveliterature Vietnam
Trên đỉnh đầu vòi hoa sen vẫn mở không đóng, làm thành một màn nước mỏng manh chảy xuống, vang vọng trong căn phòng yên tĩnh không khác nào một trận mưa nhỏ.
Xuyên qua màn nước mông lung phía trước, khuôn mặt người đàn ông lúc ẩn lúc hiện, đẹp đẽ, cao quý, thu hút.
Lệ Yên Nhiên nghẹt thở, si ngốc nhìn hắn qua màn mưa, trong lồng ngực sự tức giận tiêu tan dần.
Từ lúc ra đời sức cô đã yếu, cha mẹ luôn nâng niu trong lòng bàn tay … Sau đó cha mẹ bất ngờ gặp nạn, còn lại hai người anh, lo sợ mình bị oan ức nên càng yêu thương, che chở nhiều hơn!
Sau đó nhờ đại ca có năng lực tài giỏi đưa Lệ gia ngày càng đi lên, chiếm giữ vị trí đệ nhất tài phiệt.
Được làm Lệ đại tiểu thư, dĩ nhiên người theo đuổi cuồn cuộn không ngừng, như cá diếc sang sông.
Nhưng trong lòng Lệ Yên Nhiên, đại ca trưởng thành và vững vàng, đại ca phong lưu và bất kham, từ đó theo bản năng lấy làm thước đo.
Nên con mắt của cô càng dễ để ý, dễ so sánh nhưng càng như vậy thì càng thất vọng.
Lâu dần cô cho rằng những người đàn ông ở cái thành phố này không ai sánh được với hai người anh của mình!
Mang theo ý nghĩ này, Lệ Yên Nhiên chỉ lén lút chọn một người đàn ông, xem như là công cụ mua vui cho bản thân.
Cô thích người đàn ông yêu mến bản thân mình một chút, rồi đến trình độ bị cuốn hút say đắm, sau đó không chút do dự bỏ rơi, nhìn họ vẫy đuôi cầu xin, cảm giác thật mới mẻ, kích thích và thỏa mãn chinh phục.
Nhưng mà, sao lúc này đây.
Khi quay về phía anh ta, Lệ Yên Nhiên cảm thấy trái tim mình đang "Ầm ầm ầm..". Nó đang nhảy loạn xạ, cảm giác khát vọng xa lạ, có được một lần duy nhất.
Nên chỉ trong nháy mắt, cô nhận ra, mình muốn người đàn ông này, cực kỳ muốn!
Nghĩ như thế, ánh mắt cô đầy nhiệt liệt, không hề che giấu chút tham lam nào, Bạc Dạ Bạch chỉ cần liếc mắt nhìn qua cũng có thể đoán được ít nhiều.
Anh ta nhíu mày lại, ưu tư như lộ ra ngoài chút ít, rõ ràng mang theo ngăn cản: "Khát khao như thế, chưa từng nhìn thấy đàn ông sao."
Tiếng nói nhỏ nhẹ của anh ta thật làm say lòng người, khiến Lệ Yên Nhiên như tỉnh mộng, gò má bỗng ửng hồng, vẻ mặt ngây thơ lờ mờ: "Xin lỗi, tôi không cẩn thận đi nhầm phòng. Anh là ai, tại sao lại ở đây…"
Tuy rằng hỏi như thế nhưng từ lâu cô đã đoán được khả năng hắn chính là người đàn ông mà Trì Vi bao dưỡng!
Chỉ là tên thanh niên này nhan sắc không phải bình thường, có thể chấp nhận bao dưỡng, hoặc là bán thân, hoặc là thiếu tiền… Bán đi thân thể đàn ông, hơn nữa không chút nào sạch sẽ, Trì Vi chắc sẽ không sa đọa đến như vậy.
Lệ Yên Nhiên tin tưởng vào suy đoán của mình rằng mục tiêu của anh ta chính là tiền nên liền cho thấy thân phận: "Xin chào, tôi là Lệ Yên Nhiên, đại tiểu thư Lệ gia, chủ nhân của buổi tiệc khiêu vũ này."
Bạc Dạ Bạch vẫn rất bình tĩnh, làm như chưa từng nghe tới, nhàn nhạt hạ xuống hai chữ: " Ra ngoài!"
Thấy vậy Lệ Yên Nhiên hơi run run, nhưng càng vậy càng cảm thấy hứng thú, ra vẻ điềm đạm, đáng yêu đi lên trước, biểu hiện một sự e lệ: "Tên của anh là … Có thể nói cho tôi biết không."
Nhưng lần này anh ta vẫn không để ý, mặc bộ đồ tắm trắng như tuyết, xoay người rời khỏi phòng.
Khuôn mặt Lệ Yên Nhiên trở nên cứng đờ, tuy rằng nhan sắc của bản thân đem so sánh với Trì Vi không sáng sủa và quyến rũ hơn nhưng cô lại thắng ở sự thanh khiết và yếu đuối… Trước đây, mỗi khi coi trọng một người đàn ông nào, chỉ cần cứ thế tiến lên tiếp cận, không ai có thể cam lòng mà không nhìn cô.
Thoáng cắn môi, Lệ Yên Nhiên bước ra, nhìn người đàn ông không khác nào một cây chi lan, giả bộ nghiêm túc nói: "Kỳ thực, tôi biết anh là người đàn ông Trì Vi bao dưỡng, có đúng không."
Dừng lại đôi chút, cô ta lại cẩn thận từng li từng tí nói: " Trì Vi đã có hôn phu, anh có biết không. Bây giờ cô ta bao dưỡng anh, còn trắng trợn tuyên bố với người ngoài! Anh có nghĩ tới nếu tiếp tục, người khác sẽ nhìn anh ra sao…"
Thân là đàn ông, được nữ nhân bao dưỡng, vốn đã không hào quang gì, huống hồ trước mặt mọi người còn bị chỉ chỉ chỏ chỏ, làm sao có thể không để ý.
Nghĩ như vậy, Lệ Yên Nhiên lại tiếp tục mở miệng: "Tôi tin là anh có nỗi niềm khó nói, tôi có thể giúp anh…"
"Há, giúp tôi. Làm sao cô lại muốn giúp tôi…"