Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-128
Chương 128: Đối mặt với Trì An, thiếu
Ý đồ trong câu nói của Trì Vi hết sức rõ ràng, ánh mắt nhìn Trì An không khỏi lộ ý cười châm biếng.
Quả nhiên, Trì An không khỏi nhíu mày, khuôn mặt có chút biến dạng.
Trong lúc giật mình, cô ta khẽ liếc nhìn người đàn ông, vr mặt hết sức thản nhiên: "Đây là người mà chị lựa chọn, chỉ cần chị thấy vui vẻ là được rồi. Chỉ là hy vọng rằng, chị sẽ cân nhắc đúng sai, không để bản thân mình phải hối hận..."
Nghe thấy thế, ý cười trên mặt Trì Vi không khỏi thu lại, nhận ra thâm ý bên trong: "Bao dưỡng tiểu bạch kiểm, tôi nhất định sẽ không hối hận! Chỉ là không biết, cô đối với chuyện mà mình làm đã từng thấy hối hận hay chưa?"
Có thể người ngoài không biết rằng Trì Vi là đang đề cập đến chuyện gì.
Trì An trong lòng sớm biết cô là đan nhắc đến chuyện cô ta gây xích mích với Hoa Lan Tây... Lúc trước, chỉ muốn trả thù chuyện cũ, muốn chuyện kết hôn của Trì V gặp chút trở ngại.
Không ngờ rằng, Hoa Lan Tây lại cứ vậy để trong lòng, quyết tâm phá hoại Trì Vi.
Kết cục này cô không thể lường trước, tất nhiên cũng là một phần tại cô, đều có một phần trách nhiệm!
Dù sao thì bây giờ hai người cũng đã trở mặt, cũng không cần nói tới chuyện có hối hận hay không.
Bởi vậy, Trì An bình tĩnh đón nhận ánh mắt sáng rực như sao của cô, hạ xuống một câu: "Chuyện trên đời này như một ván cờ, đã đi con cờ nào thì tuyệt đối cũng không hối hận, đối với chuyện xảy ra đã lâu như vậy, tôi cũng không hề thấy hối tiếc!"
"Được, như vậy thật tốt!"
Trì Vi ý cười càng sâu sắc, thật đáng khen, ánh mắt không khỏi thấy nực cười.
Trì An a Trì An, có đúng là trước nay cô đều không hối hận?
"Em gái, cô hãy nhớ kỹ lời mà mình nói..."
Cô khẽ mỉm cười nhàn nhạt, lời nói có phần tự cao, không thể nào đoán được thâm ý.
Đúng lúc này, cô hơi nghiêng đầu, để lộ ra vẻ quyến rũ: "Cô còn nhớ không? Tôi đã hứa với cô nhất định sẽ tặng cô một món quà lớn, chính là trong tối hôm nay!"
Tim Trì An khẽ nhảy lên một cái, đương nhiên không hè tin rằng, lời mà Trì Vi nói là có ý tốt.
Chỉ là không có gì đáng lo, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, cô ta tự nhận bản thân ngoài có chút xuất thân cao quý, nên mới có thể nổi bật... Những chuyện đó trước đây cô ta đều có thể vượt qua Trì Vi, chẳng hề thua kém, cũng không cần thiết phải nhường nhịn Trì Vi!
Tiếp đó, vừa dứt lời, Trì Vi đã vòng tay ôm lấy tay người đàn ông: "Lão sư, cũng ta đi trước, vũ hội tối nay nhất định sẽ rất thú vị!"
Vừa dứt lời, Trì Vi liếc sang Trì An, ánh mắt sáng như sao, khẽ trở người xoay đi.
Một giây sau, Trì Vi đột nhiên khẽ nhón chân, Bạc Dạ Bạch thật ra cao hơn cô rất nhiều, dù cho đã mặc thêm một đôi giày cao, vẫn thấy còn không ít khoảng cách, chính là chỉ có thể hôn tới cằm hắn.
Chợt cô gái mặc trên mình chiếc váy xanh thuần khiết như vì tinh tú, không ngừng để lộ ra nhan sắc mỹ lệ: "Em gái, ta chờ cô ở buổi vũ hội tối nay!"
Bạc Dạ Bạch nhìn cô, dáng vẻ cười đắc chí như Trương Dương, không thể che giấu nụ cười đắc chí, như thể cố ý để người khác nhìn thấy.
Từ đầu đến cuối, hắn hết sức phối hợp cùng cô, tuyệt đối không hề ngoảnh lại nhìn những người kia.
Cũng đúng lúc này, Trì Vi bất ngờ rời nụ hôn khỏi cằm hắn, rồi dẫn hắn đi về phía du thuyền, cách phía sau ngày càng xa.
Bỗng nhiên, Bạc Dạ Bạch tùy ý quay đầu lại, khẽ liếc nhìn người phía sau.
Tất nhiên, Trì An vẫn một mực nhìn theo bóng lưng của Trì An, vì lẽ này mà khi hắn quay đầu, bốn mắt lập tức giao nhau.
Tiếc rằng, trời quá tối, ở khoảng cách xa như vậy, cũng chẳng thể nào nhìn thấy rõ ràng.
Mặc dù nhìn thẳng vào mắt người khác, chợt dừng lại một giây, nhưng bên trong vẫn chẳng thể nào giấu đi ánh nhìn lạnh nhạt, u tối mịt mờ, khiến người ta không khỏi thấy khiếp sợ.
Chỉ là, khi nhìn vào thân thể người đàn ông này, cô đột nhiên nghĩ tới đại ca ca.
Rất nhanh, người đàn ông thu ánh mắt lại, xoay người cùng Trì Vi Bước lên du thuyền.
Nhìn từ xa, thật chẳng khác gì một cặp tình nhân tiên đồng ngọc nữ, hoàng tử bước đi cùng công chúa, thật hết sức sánh đôi vừa lứa.
"Nhị tiểu thư, cô đang nhìn gì vậy?"
Người bên cạnh quan tâm hỏi.
Trì An lúc này mới kịp hoàn hồn, tùy tiện nở một nụ cười: "Không có gì."
Dứt lời, cô liền cảm thấy hết sức nực cười, ca ca của cô phong thái hơn người, người đàn ông tầm thường như vậy, sao có thể sánh bằng, hơn nữa...Hắn còn tiểu bạch kiểm mà Trì Vi bao dưỡng!
Ý đồ trong câu nói của Trì Vi hết sức rõ ràng, ánh mắt nhìn Trì An không khỏi lộ ý cười châm biếng.
Quả nhiên, Trì An không khỏi nhíu mày, khuôn mặt có chút biến dạng.
Trong lúc giật mình, cô ta khẽ liếc nhìn người đàn ông, vr mặt hết sức thản nhiên: "Đây là người mà chị lựa chọn, chỉ cần chị thấy vui vẻ là được rồi. Chỉ là hy vọng rằng, chị sẽ cân nhắc đúng sai, không để bản thân mình phải hối hận..."
Nghe thấy thế, ý cười trên mặt Trì Vi không khỏi thu lại, nhận ra thâm ý bên trong: "Bao dưỡng tiểu bạch kiểm, tôi nhất định sẽ không hối hận! Chỉ là không biết, cô đối với chuyện mà mình làm đã từng thấy hối hận hay chưa?"
Có thể người ngoài không biết rằng Trì Vi là đang đề cập đến chuyện gì.
Trì An trong lòng sớm biết cô là đan nhắc đến chuyện cô ta gây xích mích với Hoa Lan Tây... Lúc trước, chỉ muốn trả thù chuyện cũ, muốn chuyện kết hôn của Trì V gặp chút trở ngại.
Không ngờ rằng, Hoa Lan Tây lại cứ vậy để trong lòng, quyết tâm phá hoại Trì Vi.
Kết cục này cô không thể lường trước, tất nhiên cũng là một phần tại cô, đều có một phần trách nhiệm!
Dù sao thì bây giờ hai người cũng đã trở mặt, cũng không cần nói tới chuyện có hối hận hay không.
Bởi vậy, Trì An bình tĩnh đón nhận ánh mắt sáng rực như sao của cô, hạ xuống một câu: "Chuyện trên đời này như một ván cờ, đã đi con cờ nào thì tuyệt đối cũng không hối hận, đối với chuyện xảy ra đã lâu như vậy, tôi cũng không hề thấy hối tiếc!"
"Được, như vậy thật tốt!"
Trì Vi ý cười càng sâu sắc, thật đáng khen, ánh mắt không khỏi thấy nực cười.
Trì An a Trì An, có đúng là trước nay cô đều không hối hận?
"Em gái, cô hãy nhớ kỹ lời mà mình nói..."
Cô khẽ mỉm cười nhàn nhạt, lời nói có phần tự cao, không thể nào đoán được thâm ý.
Đúng lúc này, cô hơi nghiêng đầu, để lộ ra vẻ quyến rũ: "Cô còn nhớ không? Tôi đã hứa với cô nhất định sẽ tặng cô một món quà lớn, chính là trong tối hôm nay!"
Tim Trì An khẽ nhảy lên một cái, đương nhiên không hè tin rằng, lời mà Trì Vi nói là có ý tốt.
Chỉ là không có gì đáng lo, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, cô ta tự nhận bản thân ngoài có chút xuất thân cao quý, nên mới có thể nổi bật... Những chuyện đó trước đây cô ta đều có thể vượt qua Trì Vi, chẳng hề thua kém, cũng không cần thiết phải nhường nhịn Trì Vi!
Tiếp đó, vừa dứt lời, Trì Vi đã vòng tay ôm lấy tay người đàn ông: "Lão sư, cũng ta đi trước, vũ hội tối nay nhất định sẽ rất thú vị!"
Vừa dứt lời, Trì Vi liếc sang Trì An, ánh mắt sáng như sao, khẽ trở người xoay đi.
Một giây sau, Trì Vi đột nhiên khẽ nhón chân, Bạc Dạ Bạch thật ra cao hơn cô rất nhiều, dù cho đã mặc thêm một đôi giày cao, vẫn thấy còn không ít khoảng cách, chính là chỉ có thể hôn tới cằm hắn.
Chợt cô gái mặc trên mình chiếc váy xanh thuần khiết như vì tinh tú, không ngừng để lộ ra nhan sắc mỹ lệ: "Em gái, ta chờ cô ở buổi vũ hội tối nay!"
Bạc Dạ Bạch nhìn cô, dáng vẻ cười đắc chí như Trương Dương, không thể che giấu nụ cười đắc chí, như thể cố ý để người khác nhìn thấy.
Từ đầu đến cuối, hắn hết sức phối hợp cùng cô, tuyệt đối không hề ngoảnh lại nhìn những người kia.
Cũng đúng lúc này, Trì Vi bất ngờ rời nụ hôn khỏi cằm hắn, rồi dẫn hắn đi về phía du thuyền, cách phía sau ngày càng xa.
Bỗng nhiên, Bạc Dạ Bạch tùy ý quay đầu lại, khẽ liếc nhìn người phía sau.
Tất nhiên, Trì An vẫn một mực nhìn theo bóng lưng của Trì An, vì lẽ này mà khi hắn quay đầu, bốn mắt lập tức giao nhau.
Tiếc rằng, trời quá tối, ở khoảng cách xa như vậy, cũng chẳng thể nào nhìn thấy rõ ràng.
Mặc dù nhìn thẳng vào mắt người khác, chợt dừng lại một giây, nhưng bên trong vẫn chẳng thể nào giấu đi ánh nhìn lạnh nhạt, u tối mịt mờ, khiến người ta không khỏi thấy khiếp sợ.
Chỉ là, khi nhìn vào thân thể người đàn ông này, cô đột nhiên nghĩ tới đại ca ca.
Rất nhanh, người đàn ông thu ánh mắt lại, xoay người cùng Trì Vi Bước lên du thuyền.
Nhìn từ xa, thật chẳng khác gì một cặp tình nhân tiên đồng ngọc nữ, hoàng tử bước đi cùng công chúa, thật hết sức sánh đôi vừa lứa.
"Nhị tiểu thư, cô đang nhìn gì vậy?"
Người bên cạnh quan tâm hỏi.
Trì An lúc này mới kịp hoàn hồn, tùy tiện nở một nụ cười: "Không có gì."
Dứt lời, cô liền cảm thấy hết sức nực cười, ca ca của cô phong thái hơn người, người đàn ông tầm thường như vậy, sao có thể sánh bằng, hơn nữa...Hắn còn tiểu bạch kiểm mà Trì Vi bao dưỡng!