Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 672
56672.
Mắt a mang theo sự ái muội.
Hạ Băng Khuynh lấy gối trên sofa ném qa: “Anh đừng ví như, ngủ đi!”
Ném xong, cô đứng dậy rời đi.
Nói chuyện với nam nhân này, chỗ nào cũng là bẫy.
Mộ Nguyệt Sâm nhận gối bay qa, để dưới đầu mình, nhắm mắt dưỡng thần.
Hạ Băng Khuynh ngồi tại vị trí của mình.
Nghĩ đến rời khỏi đây 2 ngày, nhớ lại mình chưa nói với thầy Quý.
1h sau, Mộ Nguyệt Sâm tỉnh r.
Cô mượn thời gian đi pha cafe cho anh, gọi cho Quý Tu, nói đại khái tình hình cho anh nghĩ, cũng nói với anh sẽ rời 2 ngày.
Quý Tu ở bên trầm mặc 1 lúc, mới nói: “2 ng quyết định đi, nhớ fai cẩn thận! Sau 2 ngày, k cần biết có kết quả k, đều fai quay về, biết k?”
“Uhm, nhớ rồi!” Hạ Băng Khuynh đáp 1 tiếng, k cúp máy ngay, do dự 1 chút, nói: “Thầy Quý, e biết tuy thầy k nói, nhưng trong lòng nhất định k hiểu chuyện bây h e làm, cũng nhất định cảm thấy e rất ngốc, e cũng k biết nên nói thế nào mới tốt, đợi chuyện này kết thúc, thầy fai dạy bảo e 1 cash nghiêm túc, nhất định fai mang e rời đi.”
“Nha đầu ngốc, trái tim con ng k dễ bị lí trí điều khiển, tôi hiểu e, đừng mâu thuẫn nữa, chuyên tâm làm tốt chuyện e muốn làm, tôi đợi e về!” Quý Tu ngữ khí ôn hòa, k có trách mắng, nhiều hơn là sự chỉ dẫn.
Anh như là bức tường thành vững chắc, luôn đứng sau cô, cho cô động viên hữu lực nhất.
Cô biết, khốn khổ khó hơn nữa, sóng gió lớn hơn nữa, có anh ở đây, cô có chỗ để trốn.
Hạ Băng Khuynh cúp máy, miệng bất giác cong lên nụ cười, có mấy câu này của thầy Quý, tim liền như đc uống thuốc an thần, bình tĩnh hơn nhiều.
Sau lưng cô , Mộ Nguyệt Sâm k biết từ lúc nào đứng đó.
Nhìn cô cười, nhìn biểu cảm ỷ lại của cô đối với ng đàn ông khác, tim anh đau thắt lại.
Mấy năm nay anh mất đi cái gì, lúc này anh cảm nhận đc cực kỳ rõ, cũng đặc biệt mãnh liệt.
Đã nói dù có chuyện gì xảy ra, đều bảo vệ cô suốt đời suốt kiếp, nhưng cuối cùng, anh lại đưa cô 2 chữ chia tay lúc cô yếu đuối nhất, bây h lấy gì để ghen tị với Quý Tu.
Bao nhiêu lần ảo giác tan nát, nội tâm xuất huyết, não nhớ lại bộ dạng của cô, anh đánh mất cô gái anh yêu nhất, thật sự đánh mất r.
Hạ Băng Khuynh bưng cafe đã pha xong, quay ng, liền thấy nam nhân k nói tiếng nào, như u linh đứng sau lưng.
Chút nữa là đụng fai.
“Aiyo mẹ ơi---” Cô kịp thời dừng bước, tay rung 1 cái, cafe đổ lên tay, cô nhíu mày, tức giận: “Mộ Nguyệt Sâm, anh s như quỷ v đứng sau tôi?”
Mộ Nguyệt Sâm lấy ly cafe trên đĩa ra, mắt sâu k gợn sóng nhìn cô, tư thế ưu nhã uống 1 miếng, ngữ khí lạnh nhạt: “Tôi đến lấy cafe của mình!”
Nói xong, anh liền quay lưng rời đi, 1 bước cũng k dừng.
Toàn thân trên dưới đều mang theo hơi lạnh.
Tên kì lạ này!
Hạ Băng Khuynh run tay, lấy khăn giấy kế bên lau sạch tay.
---------Nhóm dịch: Boss - App iNovel ----------
Mắt a mang theo sự ái muội.
Hạ Băng Khuynh lấy gối trên sofa ném qa: “Anh đừng ví như, ngủ đi!”
Ném xong, cô đứng dậy rời đi.
Nói chuyện với nam nhân này, chỗ nào cũng là bẫy.
Mộ Nguyệt Sâm nhận gối bay qa, để dưới đầu mình, nhắm mắt dưỡng thần.
Hạ Băng Khuynh ngồi tại vị trí của mình.
Nghĩ đến rời khỏi đây 2 ngày, nhớ lại mình chưa nói với thầy Quý.
1h sau, Mộ Nguyệt Sâm tỉnh r.
Cô mượn thời gian đi pha cafe cho anh, gọi cho Quý Tu, nói đại khái tình hình cho anh nghĩ, cũng nói với anh sẽ rời 2 ngày.
Quý Tu ở bên trầm mặc 1 lúc, mới nói: “2 ng quyết định đi, nhớ fai cẩn thận! Sau 2 ngày, k cần biết có kết quả k, đều fai quay về, biết k?”
“Uhm, nhớ rồi!” Hạ Băng Khuynh đáp 1 tiếng, k cúp máy ngay, do dự 1 chút, nói: “Thầy Quý, e biết tuy thầy k nói, nhưng trong lòng nhất định k hiểu chuyện bây h e làm, cũng nhất định cảm thấy e rất ngốc, e cũng k biết nên nói thế nào mới tốt, đợi chuyện này kết thúc, thầy fai dạy bảo e 1 cash nghiêm túc, nhất định fai mang e rời đi.”
“Nha đầu ngốc, trái tim con ng k dễ bị lí trí điều khiển, tôi hiểu e, đừng mâu thuẫn nữa, chuyên tâm làm tốt chuyện e muốn làm, tôi đợi e về!” Quý Tu ngữ khí ôn hòa, k có trách mắng, nhiều hơn là sự chỉ dẫn.
Anh như là bức tường thành vững chắc, luôn đứng sau cô, cho cô động viên hữu lực nhất.
Cô biết, khốn khổ khó hơn nữa, sóng gió lớn hơn nữa, có anh ở đây, cô có chỗ để trốn.
Hạ Băng Khuynh cúp máy, miệng bất giác cong lên nụ cười, có mấy câu này của thầy Quý, tim liền như đc uống thuốc an thần, bình tĩnh hơn nhiều.
Sau lưng cô , Mộ Nguyệt Sâm k biết từ lúc nào đứng đó.
Nhìn cô cười, nhìn biểu cảm ỷ lại của cô đối với ng đàn ông khác, tim anh đau thắt lại.
Mấy năm nay anh mất đi cái gì, lúc này anh cảm nhận đc cực kỳ rõ, cũng đặc biệt mãnh liệt.
Đã nói dù có chuyện gì xảy ra, đều bảo vệ cô suốt đời suốt kiếp, nhưng cuối cùng, anh lại đưa cô 2 chữ chia tay lúc cô yếu đuối nhất, bây h lấy gì để ghen tị với Quý Tu.
Bao nhiêu lần ảo giác tan nát, nội tâm xuất huyết, não nhớ lại bộ dạng của cô, anh đánh mất cô gái anh yêu nhất, thật sự đánh mất r.
Hạ Băng Khuynh bưng cafe đã pha xong, quay ng, liền thấy nam nhân k nói tiếng nào, như u linh đứng sau lưng.
Chút nữa là đụng fai.
“Aiyo mẹ ơi---” Cô kịp thời dừng bước, tay rung 1 cái, cafe đổ lên tay, cô nhíu mày, tức giận: “Mộ Nguyệt Sâm, anh s như quỷ v đứng sau tôi?”
Mộ Nguyệt Sâm lấy ly cafe trên đĩa ra, mắt sâu k gợn sóng nhìn cô, tư thế ưu nhã uống 1 miếng, ngữ khí lạnh nhạt: “Tôi đến lấy cafe của mình!”
Nói xong, anh liền quay lưng rời đi, 1 bước cũng k dừng.
Toàn thân trên dưới đều mang theo hơi lạnh.
Tên kì lạ này!
Hạ Băng Khuynh run tay, lấy khăn giấy kế bên lau sạch tay.
---------Nhóm dịch: Boss - App iNovel ----------