Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 597
56597.
Sau đó, cô thành công khiến Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày.
Nhưng, tay anh vẫn trên ng cô, k dời đi nửa bước.
Hạ Băng Khuynh hít sâu: “Đó là chỉ ng đó hít vào lượng lớn nước và phổi phồng lên, sau khi nước ngập tràn trong phổi, khi sờ vào lá phổi sẽ như tóc mai v rất mềm mại, k có chút cảm giác có thịt nào , anh thử nghĩ nếu thấy thi thể đó, cảm giác có fai v k?”
Mộ Nguyệt Sâm “”
Lập tức phá tan sự ái muội, anh cũng k tiếp tục mập mờ nữa.
Tay, rút về.
Hạ Băng Khuynh nhân cơ hội nhanh chóng trốn xa, như là tránh bệnh dịch v, k thể lại gần.
“A hỏi vụ án, hỏi đi” Cô nói chính sự: “Hỏi xong liền đi, mai tôi còn xuất phát đi tp kế bên.”
Ngữ khí cô bình thản, như rời đi là chuyện bình thường.
Mà sau khi rời đi, chừng nào gặp lại, cô như cũng k hề mong đợi!
Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm căng cứng: “K cần hỏi, tôi muốn biết, cảnh sát đã nói tôi r.”
“V a còn đến?” Hạ Băng Khuynh có chút phiền r.
“Khách sạn của e s? Tại s t k thể đến?”
“Phòng của tôi! Phiền ra ngoài!”
Trong nhất thời, không khí căng thẳng, mùi khói thuốc nồng đậm.
Mi tâm của Mộ Nguyệt Sâm càng trầm lạnh hơn: “Có chỗ tôi k hiểu, cảnh sát cũng k thể giải thích, cho nên, chỉ có thể hỏi ng giải phẫu, có gì k đúng s?”
Hạ Băng Khuynh bĩu môi.
Cô hi vọng Quý Tu lập tức đến, thay bản thân giải quyết “phiền phức” trc mắt.
Mộ Nguyệt Sâm thấy cô k nói, đi lên, kéo tay cô đi ra ngoài.
“Ê, anh kéo tôi đi đâu?”
“Đến hiện trường, coi lần nữa!”
“K cần? A buông tay!”
“Có cần k, tôi nói mới tính!” Mộ Nguyệt Sâm kéo cô đến thang máy, nhấn đi xuống.
“Ê, Mộ Nguyệt Sâm!” Cô liều mạng muốn thoát ra.
“Cô biết cô rất ồn k?” A đột nhiên nói, như là dự báo của sự tức giận.
“Lq đến a? Tôi fai về! Áo khoác tôi còn chưa mặc, a muốn lạnh chết tôi s ?”
Cô k khách khi la lại.
Nhưng giây s, áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể anh đưa qa, rơi lên vai cô---
Trong gương của thang máy, cô nhìn cơ thể gầy gò của mình trong gương, chôn trong áo khoác của anh, như có thể chặn hết mọi mưa gió bên ngoài.
Cảm giác này
Xa cách đã lâu, nhưng lần nữa gặp lại, cảm giác vẫn quen thuộc như cũ.
Khiến ng khác đau lòng, sự quen thuộc k thể copy đc.
Cô kéo áo đó, vẫn muốn quay về.
Mộ Nguyệt Sâm lại nhanh mắt nhìn qa: “E dám cởi, hay là dám nói nhiều nữa”
“V thì s ?” Cô k phục!
“E biết cách tốt nhất trị nữ nhân nói nhiều là gì k?”
“Là gì?” Cô k biết!
K fai là hạ độc chứ?
“Hôn cô ấy! Hôn đến k còn sức nói thì thôi!” Anh bá đạo nói, âm trầm nhìn cô.
Đôi mắt đen sâu thẳm, như là có 1 cái bẫy, đang k ngừng kéo cô xuống, chìm vào trong đó.
Sau đó, cướp đi linh hồn cô, đưa cô đến nơi xa xôi mà cô k biết.
Hạ Băng Khuynh mạnh mẽ thu ánh nhìn, ép bản thân đừng nhìn anh, sau đó, tạm thời ấn nút “im lặng” cho bản thân.
---------Nhóm dịch: Boss - App iNovel ----------Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Sau đó, cô thành công khiến Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày.
Nhưng, tay anh vẫn trên ng cô, k dời đi nửa bước.
Hạ Băng Khuynh hít sâu: “Đó là chỉ ng đó hít vào lượng lớn nước và phổi phồng lên, sau khi nước ngập tràn trong phổi, khi sờ vào lá phổi sẽ như tóc mai v rất mềm mại, k có chút cảm giác có thịt nào , anh thử nghĩ nếu thấy thi thể đó, cảm giác có fai v k?”
Mộ Nguyệt Sâm “”
Lập tức phá tan sự ái muội, anh cũng k tiếp tục mập mờ nữa.
Tay, rút về.
Hạ Băng Khuynh nhân cơ hội nhanh chóng trốn xa, như là tránh bệnh dịch v, k thể lại gần.
“A hỏi vụ án, hỏi đi” Cô nói chính sự: “Hỏi xong liền đi, mai tôi còn xuất phát đi tp kế bên.”
Ngữ khí cô bình thản, như rời đi là chuyện bình thường.
Mà sau khi rời đi, chừng nào gặp lại, cô như cũng k hề mong đợi!
Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm căng cứng: “K cần hỏi, tôi muốn biết, cảnh sát đã nói tôi r.”
“V a còn đến?” Hạ Băng Khuynh có chút phiền r.
“Khách sạn của e s? Tại s t k thể đến?”
“Phòng của tôi! Phiền ra ngoài!”
Trong nhất thời, không khí căng thẳng, mùi khói thuốc nồng đậm.
Mi tâm của Mộ Nguyệt Sâm càng trầm lạnh hơn: “Có chỗ tôi k hiểu, cảnh sát cũng k thể giải thích, cho nên, chỉ có thể hỏi ng giải phẫu, có gì k đúng s?”
Hạ Băng Khuynh bĩu môi.
Cô hi vọng Quý Tu lập tức đến, thay bản thân giải quyết “phiền phức” trc mắt.
Mộ Nguyệt Sâm thấy cô k nói, đi lên, kéo tay cô đi ra ngoài.
“Ê, anh kéo tôi đi đâu?”
“Đến hiện trường, coi lần nữa!”
“K cần? A buông tay!”
“Có cần k, tôi nói mới tính!” Mộ Nguyệt Sâm kéo cô đến thang máy, nhấn đi xuống.
“Ê, Mộ Nguyệt Sâm!” Cô liều mạng muốn thoát ra.
“Cô biết cô rất ồn k?” A đột nhiên nói, như là dự báo của sự tức giận.
“Lq đến a? Tôi fai về! Áo khoác tôi còn chưa mặc, a muốn lạnh chết tôi s ?”
Cô k khách khi la lại.
Nhưng giây s, áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể anh đưa qa, rơi lên vai cô---
Trong gương của thang máy, cô nhìn cơ thể gầy gò của mình trong gương, chôn trong áo khoác của anh, như có thể chặn hết mọi mưa gió bên ngoài.
Cảm giác này
Xa cách đã lâu, nhưng lần nữa gặp lại, cảm giác vẫn quen thuộc như cũ.
Khiến ng khác đau lòng, sự quen thuộc k thể copy đc.
Cô kéo áo đó, vẫn muốn quay về.
Mộ Nguyệt Sâm lại nhanh mắt nhìn qa: “E dám cởi, hay là dám nói nhiều nữa”
“V thì s ?” Cô k phục!
“E biết cách tốt nhất trị nữ nhân nói nhiều là gì k?”
“Là gì?” Cô k biết!
K fai là hạ độc chứ?
“Hôn cô ấy! Hôn đến k còn sức nói thì thôi!” Anh bá đạo nói, âm trầm nhìn cô.
Đôi mắt đen sâu thẳm, như là có 1 cái bẫy, đang k ngừng kéo cô xuống, chìm vào trong đó.
Sau đó, cướp đi linh hồn cô, đưa cô đến nơi xa xôi mà cô k biết.
Hạ Băng Khuynh mạnh mẽ thu ánh nhìn, ép bản thân đừng nhìn anh, sau đó, tạm thời ấn nút “im lặng” cho bản thân.
---------Nhóm dịch: Boss - App iNovel ----------Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook