Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 582
56582.
Những thứ, những kí ức khiến cô k thể tin vào tình yêu!
“E tự làm chủ!” Quý Tu k khuyên cô.
Về hay k, cô tự quyết, bây h, cô đã là ng có tự ra quyết định cho mình.
Anh cũng tin, cô có thể xử lý tốt.
Hạ Băng Khuynh quyết định quay về!
Lí do rất đơn giản, k có gì để trốn tránh cả.
Nếu tất cả đã là quá khứ, cô cũng đâu cần sợ, bình thản, đối diện k fai tốt hơn s.
Tối lúc cùng ăn cơm, cô nói quyết định của mình cho Quý Tu.
“Mai e đi tp S!”
Đũa của Quý Tu dừng lại, nhàn nhạt nói: “Uhm, vừa hay tôi cũng về, mai cùng về!”
Giọng anh cực kỳ bình thản, như chỉ là nó đi siêu thị v, k chút kinh ngạc.
Ở bên 2 năm, Hạ Băng Khuynh biết đây là cách hiểu lòng ng của anh, bất kỳ chuyện gì, anh đều để cô tự xử lý, tự đối diện.
Anh dạy cô nhiều thứ, k chỉ về y học, mà về tinh thần, anh khiến cô hiểu đc, mạnh mẽ thật sự là tâm hồn fai an tĩnh, k gấp gáp, cũng tuyệt đối k đc yếu đuối.
“Đc, mai cùng về!” Hạ Băng Khuynh thu suy nghĩ lại, vui vẻ đáp.
Họ tiếp tục ăn.
Không khí im lặng nhưng tự nhiên, dù k ai nói. cũng k có sự ái ngại.
Ăn xong, Hạ Băng Khuynh đi tắm.
2 năm nay, cô còn học đc tự nấu ăn cho mình.
Căn hộ này là bên cảnh sát, thầy Quý ở đối diện họ.
Rửa chén xong, cô pha ly trà xanh , thấy anh ngồi trên ghế, đang bấm đth.
Mày chưa từng nhíu qua, nhưng lại mang theo sự phiền não.
Cô biết, anh đang gọi cho Tiêu Nhân.
2 năm nay, k chỉ cô, k chỉ thế giới, Tiêu Nhân thay đổi cũng nhiều.
Mộ Lâm Nguyệt đã khai thác Tiêu Nhân, cô bây h là minh tinh có danh tiếng.
Tiêu Nhân rất thích diễn xuất, vốn cô đã có thiên phú diễn xuất.
Nhưng cô nhìn ra, thầy Quý lại k thích, chỉ là, k thích, a cũng k nói.
2 năm nay, mỗi t7, a đều về, mưa gió k đổi.
Nửa năm gần đây, Tiêu Nhân công việc trở nên bận, thầy Quý mỗi lần về đều k thấy cô, hôm nay trên mạng có tin thị phi về cô.
Thầy Quý thu đth lại, trầm mặc, có chút thất vọng.
Hạ Băng Khuynh cố gắng đi ra tiếng, qua đó, để trà đến trc mặt anh: “Uống miếng trà, thịt lúc nãy ngán quá.”
“Đc!” Thầy Quý cầm ly liền, nhấp ngụm nhỏ, cười nhạt: “K tệ, trả rất thơm!”
“Thầy thích là đc---” Hạ Băng Khuynh ngoan ngoãn cười với anh.
Ngồi ở bên, lấy remote trên bàn lên, mở ti vi.
Cô k nhiều chuyện hỏi, vì cô biết thầy Quý k thích ng khác hỏi chuyện tình cảm của mình.
Lâu sau, Quý Tu để ly xuống, lấy đth ra nhìn nhìn.
Trưa hôm sau, họ xuất phát.
Thầy Quý lái xe, Hạ Băng Khuynh ngồi ghế phụ.
Từ đây về tp S 4 tiếng , lúc đến nơi đã xế chiều.
Thành phố S vẫn hoa lệ như v.
Thực ra nó k khác với những tp lớn khác, chỉ là có thêm 1 kí ức khiến ng khác phiền lòng.
2 năm nay, thầy Quý thường về, cô luôn tìm mọi lí do để k về.
K biết từ khi nào, tp này như là cấm địa của cô.
Họ đến khách sạn.
Bên căn hộ lâu k có ai dọn dẹp.
Hơn nữa, cũng ngại để thầy Quý ngủ sofa.
---------Nhóm dịch: Boss - App iNovel ----------Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Những thứ, những kí ức khiến cô k thể tin vào tình yêu!
“E tự làm chủ!” Quý Tu k khuyên cô.
Về hay k, cô tự quyết, bây h, cô đã là ng có tự ra quyết định cho mình.
Anh cũng tin, cô có thể xử lý tốt.
Hạ Băng Khuynh quyết định quay về!
Lí do rất đơn giản, k có gì để trốn tránh cả.
Nếu tất cả đã là quá khứ, cô cũng đâu cần sợ, bình thản, đối diện k fai tốt hơn s.
Tối lúc cùng ăn cơm, cô nói quyết định của mình cho Quý Tu.
“Mai e đi tp S!”
Đũa của Quý Tu dừng lại, nhàn nhạt nói: “Uhm, vừa hay tôi cũng về, mai cùng về!”
Giọng anh cực kỳ bình thản, như chỉ là nó đi siêu thị v, k chút kinh ngạc.
Ở bên 2 năm, Hạ Băng Khuynh biết đây là cách hiểu lòng ng của anh, bất kỳ chuyện gì, anh đều để cô tự xử lý, tự đối diện.
Anh dạy cô nhiều thứ, k chỉ về y học, mà về tinh thần, anh khiến cô hiểu đc, mạnh mẽ thật sự là tâm hồn fai an tĩnh, k gấp gáp, cũng tuyệt đối k đc yếu đuối.
“Đc, mai cùng về!” Hạ Băng Khuynh thu suy nghĩ lại, vui vẻ đáp.
Họ tiếp tục ăn.
Không khí im lặng nhưng tự nhiên, dù k ai nói. cũng k có sự ái ngại.
Ăn xong, Hạ Băng Khuynh đi tắm.
2 năm nay, cô còn học đc tự nấu ăn cho mình.
Căn hộ này là bên cảnh sát, thầy Quý ở đối diện họ.
Rửa chén xong, cô pha ly trà xanh , thấy anh ngồi trên ghế, đang bấm đth.
Mày chưa từng nhíu qua, nhưng lại mang theo sự phiền não.
Cô biết, anh đang gọi cho Tiêu Nhân.
2 năm nay, k chỉ cô, k chỉ thế giới, Tiêu Nhân thay đổi cũng nhiều.
Mộ Lâm Nguyệt đã khai thác Tiêu Nhân, cô bây h là minh tinh có danh tiếng.
Tiêu Nhân rất thích diễn xuất, vốn cô đã có thiên phú diễn xuất.
Nhưng cô nhìn ra, thầy Quý lại k thích, chỉ là, k thích, a cũng k nói.
2 năm nay, mỗi t7, a đều về, mưa gió k đổi.
Nửa năm gần đây, Tiêu Nhân công việc trở nên bận, thầy Quý mỗi lần về đều k thấy cô, hôm nay trên mạng có tin thị phi về cô.
Thầy Quý thu đth lại, trầm mặc, có chút thất vọng.
Hạ Băng Khuynh cố gắng đi ra tiếng, qua đó, để trà đến trc mặt anh: “Uống miếng trà, thịt lúc nãy ngán quá.”
“Đc!” Thầy Quý cầm ly liền, nhấp ngụm nhỏ, cười nhạt: “K tệ, trả rất thơm!”
“Thầy thích là đc---” Hạ Băng Khuynh ngoan ngoãn cười với anh.
Ngồi ở bên, lấy remote trên bàn lên, mở ti vi.
Cô k nhiều chuyện hỏi, vì cô biết thầy Quý k thích ng khác hỏi chuyện tình cảm của mình.
Lâu sau, Quý Tu để ly xuống, lấy đth ra nhìn nhìn.
Trưa hôm sau, họ xuất phát.
Thầy Quý lái xe, Hạ Băng Khuynh ngồi ghế phụ.
Từ đây về tp S 4 tiếng , lúc đến nơi đã xế chiều.
Thành phố S vẫn hoa lệ như v.
Thực ra nó k khác với những tp lớn khác, chỉ là có thêm 1 kí ức khiến ng khác phiền lòng.
2 năm nay, thầy Quý thường về, cô luôn tìm mọi lí do để k về.
K biết từ khi nào, tp này như là cấm địa của cô.
Họ đến khách sạn.
Bên căn hộ lâu k có ai dọn dẹp.
Hơn nữa, cũng ngại để thầy Quý ngủ sofa.
---------Nhóm dịch: Boss - App iNovel ----------Đọc nhanh tại Vietwriter.com