Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 380
56380.
Cô k có lòng của thánh mẫu, nhưng là chị ruột, k lẽ thật sự liều mạng với cô?
Lời của em, khiến Hạ Vân Khuynh cảm thấy bản thân đc tha thứ r, bất giác ôm em khóc.
Ôn Tử Tích bất giác cười lạnh: “Quả thật chị em tình thâm!”
“K có chuyện gì thì phiền cô cút ra đc k?” Hạ Băng Khuynh dứt khoát nói.
“Cô---” Ôn Tử Tích tức giận, nghĩ nghĩ, bản thân k thể trúng kế kích tướng, liền duy trì bình tĩnh, cho nên, bình ổn lại, cười nói: “Chị là lên đón em Băng Khuynh xuống ăn cơm.”
Hạ Vân Khuynh nghiêng đầu chửi: “Cô là k nghe hiểu tiếng ng hay não tàn, tôi nói với cô r, Băng Khuynh k muốn xuống ăn, rốt cuộc muốn tôi nói bao nhiêu lần?”
Hạ Băng Khuynh nhún vai: “Hiển nhiên, ng não tàn luôn sống trong thế giới của mình, mà k quản lời ng ta nói với mình, bộ dạng còn luôn tự đắc, tự đắc làm niềm vui, quả thật đạt đến cảnh giới nhất định!”
Ôn Tử Tích bị chọc tức r: “Cùng 2 con điêu ngoa, tôi k có gì để nói, k ăn thì thôi!”
Cô quay ng xuống lâu.
Sau khi cô xuống, Hạ Vân Khuynh nhìn em: “Chị đẩy em về phòng nha, hôm nay nấu hoành thánh tôm tươi cho em.”
“Thật k? Có bỏ măng và giá k? Gói như v sẽ đủ vị hơn!” Hạ Băng Khuynh bộ dạng kinh hỉ.
“Đương nhiên nhớ r! Em là đồ tham ăn!” Hạ Vân Khuynh gõ đầu em, lòng vẫn khó chịu, đặc biệt là em gái hiểu chuyện như v.
“Vậy em an toàn đợi ăn r!”
Hạ Băng Khuynh vui vẻ vỗ tay 1 cái.
K cần thiết fai làm ra nhiều nước mắt hơn, thời gian luôn đi về trc, khóc cũng khóc r, vẫn là phải cười thôi.
Ôn Tử Tích xuống lầu.
“Ài, Băng Khuynh đâu? Em k fai đón xuống s.” Quản Dung Khiêm ăn rau, cười hỏi. Nghĩ cũng biết, con bé cũng k fai là dễ chọc, đâu fai kêu xuống ăn, là ngoan ngoãn xuống.
“Uhm, cô ấy k muốn xem, em khuyên đến khô miệng, quên đi, tùy cô ta, cũng là 1 nhất thời xúc động” Ôn Tử Tích nói, biểu cảm ủy khuất.
Mộ Cẩm Đình lập tức nói: “Băng Khuynh vẫn là đứa trẻ, có lúc khó tránh tinh nghịch, Ôn tiểu thư đừng trách.”
“S có thể, em Băng Khuynh hoạt bát dễ thương, em rất thích em ấy!” Ôn Tử Tích chân thành nói.
Lời này khiến Cố Quân Thụy bọn họ dựng tóc gáy.
1 lúc, Hạ Vân Khuynh cũng xuống, mắt còn đỏ, Tân Viên Thường thấy, quan tâm hỏi con dâu: “Vân Khuynh, con s v?”
“Dạ k s--” Hạ Vân Khuynh dùng tay chạm mũi, vẫn có nước mắt lưu chuyển ở khóe mắt.
“Nhanh nói mẹ nghe, s v?” Tân Viên Thường nắm tay cô.
“Thật ra cũng k gì, chỉ là thấy Băng Khuynh nó như v con cũng theo” Hạ Vân Khuynh nghẹn ngào, lại lau nước mắt cố cười vui với mọi ng: “Khiến mọi ng chê cười r, k s, mọi ng ăn cơm.”
Cô muốn nói nhưng nói k hết, khiến mọi ng lập tức liên tưởng đến Hạ Băng Khuynh vừa khóc vừa đau khổ.
Lòng Mộ Nguyệt Sâm bất giác phiền não.
Ôn Tử Tích âm thầm nắm chặt tay, mắt hận thù nhìn sang Hạ Vân Khuynh, ng phụ nữ chết tiết còn có chiêu này.
Hạ Vân Khuynh vừa dùng khăn giấy lau nước mắt, vừa cười với Ôn Tử Tích.
“Con ăn xong r, mọi ng ăn!” Mộ Nguyệt Sâm đột nhiên đứng dậy
---------Nhóm dịch: Boss - App iNovel ----------
Cô k có lòng của thánh mẫu, nhưng là chị ruột, k lẽ thật sự liều mạng với cô?
Lời của em, khiến Hạ Vân Khuynh cảm thấy bản thân đc tha thứ r, bất giác ôm em khóc.
Ôn Tử Tích bất giác cười lạnh: “Quả thật chị em tình thâm!”
“K có chuyện gì thì phiền cô cút ra đc k?” Hạ Băng Khuynh dứt khoát nói.
“Cô---” Ôn Tử Tích tức giận, nghĩ nghĩ, bản thân k thể trúng kế kích tướng, liền duy trì bình tĩnh, cho nên, bình ổn lại, cười nói: “Chị là lên đón em Băng Khuynh xuống ăn cơm.”
Hạ Vân Khuynh nghiêng đầu chửi: “Cô là k nghe hiểu tiếng ng hay não tàn, tôi nói với cô r, Băng Khuynh k muốn xuống ăn, rốt cuộc muốn tôi nói bao nhiêu lần?”
Hạ Băng Khuynh nhún vai: “Hiển nhiên, ng não tàn luôn sống trong thế giới của mình, mà k quản lời ng ta nói với mình, bộ dạng còn luôn tự đắc, tự đắc làm niềm vui, quả thật đạt đến cảnh giới nhất định!”
Ôn Tử Tích bị chọc tức r: “Cùng 2 con điêu ngoa, tôi k có gì để nói, k ăn thì thôi!”
Cô quay ng xuống lâu.
Sau khi cô xuống, Hạ Vân Khuynh nhìn em: “Chị đẩy em về phòng nha, hôm nay nấu hoành thánh tôm tươi cho em.”
“Thật k? Có bỏ măng và giá k? Gói như v sẽ đủ vị hơn!” Hạ Băng Khuynh bộ dạng kinh hỉ.
“Đương nhiên nhớ r! Em là đồ tham ăn!” Hạ Vân Khuynh gõ đầu em, lòng vẫn khó chịu, đặc biệt là em gái hiểu chuyện như v.
“Vậy em an toàn đợi ăn r!”
Hạ Băng Khuynh vui vẻ vỗ tay 1 cái.
K cần thiết fai làm ra nhiều nước mắt hơn, thời gian luôn đi về trc, khóc cũng khóc r, vẫn là phải cười thôi.
Ôn Tử Tích xuống lầu.
“Ài, Băng Khuynh đâu? Em k fai đón xuống s.” Quản Dung Khiêm ăn rau, cười hỏi. Nghĩ cũng biết, con bé cũng k fai là dễ chọc, đâu fai kêu xuống ăn, là ngoan ngoãn xuống.
“Uhm, cô ấy k muốn xem, em khuyên đến khô miệng, quên đi, tùy cô ta, cũng là 1 nhất thời xúc động” Ôn Tử Tích nói, biểu cảm ủy khuất.
Mộ Cẩm Đình lập tức nói: “Băng Khuynh vẫn là đứa trẻ, có lúc khó tránh tinh nghịch, Ôn tiểu thư đừng trách.”
“S có thể, em Băng Khuynh hoạt bát dễ thương, em rất thích em ấy!” Ôn Tử Tích chân thành nói.
Lời này khiến Cố Quân Thụy bọn họ dựng tóc gáy.
1 lúc, Hạ Vân Khuynh cũng xuống, mắt còn đỏ, Tân Viên Thường thấy, quan tâm hỏi con dâu: “Vân Khuynh, con s v?”
“Dạ k s--” Hạ Vân Khuynh dùng tay chạm mũi, vẫn có nước mắt lưu chuyển ở khóe mắt.
“Nhanh nói mẹ nghe, s v?” Tân Viên Thường nắm tay cô.
“Thật ra cũng k gì, chỉ là thấy Băng Khuynh nó như v con cũng theo” Hạ Vân Khuynh nghẹn ngào, lại lau nước mắt cố cười vui với mọi ng: “Khiến mọi ng chê cười r, k s, mọi ng ăn cơm.”
Cô muốn nói nhưng nói k hết, khiến mọi ng lập tức liên tưởng đến Hạ Băng Khuynh vừa khóc vừa đau khổ.
Lòng Mộ Nguyệt Sâm bất giác phiền não.
Ôn Tử Tích âm thầm nắm chặt tay, mắt hận thù nhìn sang Hạ Vân Khuynh, ng phụ nữ chết tiết còn có chiêu này.
Hạ Vân Khuynh vừa dùng khăn giấy lau nước mắt, vừa cười với Ôn Tử Tích.
“Con ăn xong r, mọi ng ăn!” Mộ Nguyệt Sâm đột nhiên đứng dậy
---------Nhóm dịch: Boss - App iNovel ----------