Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 366
56366.
Lông mày Mộ Nguyệt Sâm nhíu càng chặt: “Đc r, đừng nói nữa chuyện của tôi tôi tự giải quyết, k cần các ng càng giúp càng rối, lần sau còn dám làm loạn, tôi đưa ông vào viện dưỡng lão.”
“Tam thiếu, bớt giận!” Quản gia lần nữa cong lưng, nhưng mặt vẫn ôn hòa.
Mộ Nguyệt Sâm thu ánh mắt về màn hình laptop: “Tôi k cần gì, chú ra ngoài đi.”
Quản gia lùi khỏi phòng anh.
Sau khi ông đi, Mộ Nguyệt Sâm nghiêng đầu, nhìn hướng phòng Hạ Băng Khuynh, đôi mắt lạnh lùng trở nên ôn nhu trong khoảnh khăc mà ông cũng k phát giác, nha đầu này thật sự về r!
Ng vốn mâu thuẫn, 1 mặt lạnh lùng hận k thể khiến cô k sống nổi, 1 mặt lại yếu ớt thành tai họa.
“Anh ba, anh ba---”
Bên ngoài, giọng từ xa của Mộ Lưu Huyền truyền đến.
Mộ Nguyệt Sâm quay đầu, thấy Mộ Lưu Huyền từ ngoài vào, tóc nhuộm đen lại, đồ cũng biển thành khí chất giàu có.
“La lối cái gì?” Anh nhíu mày, sắc mặt bất mãn.
“Em vừa từ nước ngoài về liền nghe anh và Băng Khuynh gãy xương, 1 ng gãy tay , 1 ng gãy chân, gần đây đến gãy xương cũng hẹn nhau à?” Mộ Lưu Huyền miệng nói v, đáy mắt lại lộ ra ý nghĩ nhất định có bí mật gì đó.
“Lần sau có cần hẹn em luôn?” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt hỏi anh, mặt k để anh thấy đc bất kỳ thông tin nào.
“K cần đâu, k cần đâu.” Mộ Lưu Huyền xua tay: “Trò chơi kích thích v, 2 ng tự giữ lại.”
“Nếu đã v, thì thu lòng tò mò lại.”
Mộ Lưu Huyền k dám kì kèo: “Ok, e k hỏi nữa, em đi quan tâm Băng Khuynh 1 tí---” Anh im miệng, lùi bước, chạy ra ngoài cửa.
Mộ Nguyệt Sâm vừa nghe, mắt liền thẳng lên: “Quay lại cho anh!”
Mộ Lưu Huyền giả bộ k nghe, nhanh chóng chuồn khỏi cửa.
Hạ Băng Khuynh ngồi trên giường, đang dùng điện thoại chụp chân bó bột của mình.
“Cốc cốc---, Băng Khuynh , a có thể vào k?” Ngoài cửa vang lên tiếng rõ ràng nhanh chóng.
Hạ Băng Khuynh dứng chút, nghe giọng như Mộ Lưu Huyền.
“Vào đi!’ Cô đồng ý.
Mở cửa, Mộ Lưu Huyền cửa đi vào, tay vỗ lên chân bó bột của Hạ Băng Khuynh: “Đôi chân thon dài của mỹ nữ trở thành chân voi r.”
Hạ Băng Khuynh bĩu môi: “ANh đừng cưởi em nữa!” Còn k fai đều tại anh ng bắt đầu nỗi đau s, cô ở trong lòng mắng.
“NHưng mỹ nữ vẫn là mỹ nữ, dù biến thành chân voi, cũng cực kỳ đẹp.” Mộ Lưu Huyền miệng ngọt khen mấy câu, liền hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì, em và anh ba cùng bị thương?”
Nghe anh bắt đầu tò mò, Hạ Băng Khuynh bắt đầu giả ngốc ngây ng: “Dùng câu nói của quê hương chúng em nói, thì a Kiều và a Kiều cùng té xuống hố, trùng hợp ngẫu nhiên!”
“Ài, hình dung này quá ghê tởm r!” Mộ Lưu Huyền nhăn mặt.
Sau đó, mông co ngồi bên cạnh cô, lấy đth ra: “Anh cũng chụp chung với chân voi của em làm kỉ niệm.”
“K đc!” Hạ Băng Khuynh từ chối, cô k muốn có lời đồn với anh nữa.
“Đừng nhỏ mọn v, chúng ta là bạn tốt.” Mộ Lưu Huyền kiên trì muốn chụp, tay thân mật vòng qua cổ Hạ Băng Khuynh, đầu chạm vào đầu cô, điều chỉnh tốt góc độ liền chụp.
“Đừng mà, đừng mà---”
“E đừng động bậy, chỉ 1 tấm, anh sẽ đánh nhanh thắng nhanh!”
Mộ Nguyệt Sâm đi đến ngoài cửa, còn chưa vào, liền nghe đối thoại của Hạ Băng Khuynh và Mộ Lưu Huyền, máu lập tức xông lên cổ họng.
---------Nhóm dịch: Boss - App iNovel ----------
Lông mày Mộ Nguyệt Sâm nhíu càng chặt: “Đc r, đừng nói nữa chuyện của tôi tôi tự giải quyết, k cần các ng càng giúp càng rối, lần sau còn dám làm loạn, tôi đưa ông vào viện dưỡng lão.”
“Tam thiếu, bớt giận!” Quản gia lần nữa cong lưng, nhưng mặt vẫn ôn hòa.
Mộ Nguyệt Sâm thu ánh mắt về màn hình laptop: “Tôi k cần gì, chú ra ngoài đi.”
Quản gia lùi khỏi phòng anh.
Sau khi ông đi, Mộ Nguyệt Sâm nghiêng đầu, nhìn hướng phòng Hạ Băng Khuynh, đôi mắt lạnh lùng trở nên ôn nhu trong khoảnh khăc mà ông cũng k phát giác, nha đầu này thật sự về r!
Ng vốn mâu thuẫn, 1 mặt lạnh lùng hận k thể khiến cô k sống nổi, 1 mặt lại yếu ớt thành tai họa.
“Anh ba, anh ba---”
Bên ngoài, giọng từ xa của Mộ Lưu Huyền truyền đến.
Mộ Nguyệt Sâm quay đầu, thấy Mộ Lưu Huyền từ ngoài vào, tóc nhuộm đen lại, đồ cũng biển thành khí chất giàu có.
“La lối cái gì?” Anh nhíu mày, sắc mặt bất mãn.
“Em vừa từ nước ngoài về liền nghe anh và Băng Khuynh gãy xương, 1 ng gãy tay , 1 ng gãy chân, gần đây đến gãy xương cũng hẹn nhau à?” Mộ Lưu Huyền miệng nói v, đáy mắt lại lộ ra ý nghĩ nhất định có bí mật gì đó.
“Lần sau có cần hẹn em luôn?” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt hỏi anh, mặt k để anh thấy đc bất kỳ thông tin nào.
“K cần đâu, k cần đâu.” Mộ Lưu Huyền xua tay: “Trò chơi kích thích v, 2 ng tự giữ lại.”
“Nếu đã v, thì thu lòng tò mò lại.”
Mộ Lưu Huyền k dám kì kèo: “Ok, e k hỏi nữa, em đi quan tâm Băng Khuynh 1 tí---” Anh im miệng, lùi bước, chạy ra ngoài cửa.
Mộ Nguyệt Sâm vừa nghe, mắt liền thẳng lên: “Quay lại cho anh!”
Mộ Lưu Huyền giả bộ k nghe, nhanh chóng chuồn khỏi cửa.
Hạ Băng Khuynh ngồi trên giường, đang dùng điện thoại chụp chân bó bột của mình.
“Cốc cốc---, Băng Khuynh , a có thể vào k?” Ngoài cửa vang lên tiếng rõ ràng nhanh chóng.
Hạ Băng Khuynh dứng chút, nghe giọng như Mộ Lưu Huyền.
“Vào đi!’ Cô đồng ý.
Mở cửa, Mộ Lưu Huyền cửa đi vào, tay vỗ lên chân bó bột của Hạ Băng Khuynh: “Đôi chân thon dài của mỹ nữ trở thành chân voi r.”
Hạ Băng Khuynh bĩu môi: “ANh đừng cưởi em nữa!” Còn k fai đều tại anh ng bắt đầu nỗi đau s, cô ở trong lòng mắng.
“NHưng mỹ nữ vẫn là mỹ nữ, dù biến thành chân voi, cũng cực kỳ đẹp.” Mộ Lưu Huyền miệng ngọt khen mấy câu, liền hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì, em và anh ba cùng bị thương?”
Nghe anh bắt đầu tò mò, Hạ Băng Khuynh bắt đầu giả ngốc ngây ng: “Dùng câu nói của quê hương chúng em nói, thì a Kiều và a Kiều cùng té xuống hố, trùng hợp ngẫu nhiên!”
“Ài, hình dung này quá ghê tởm r!” Mộ Lưu Huyền nhăn mặt.
Sau đó, mông co ngồi bên cạnh cô, lấy đth ra: “Anh cũng chụp chung với chân voi của em làm kỉ niệm.”
“K đc!” Hạ Băng Khuynh từ chối, cô k muốn có lời đồn với anh nữa.
“Đừng nhỏ mọn v, chúng ta là bạn tốt.” Mộ Lưu Huyền kiên trì muốn chụp, tay thân mật vòng qua cổ Hạ Băng Khuynh, đầu chạm vào đầu cô, điều chỉnh tốt góc độ liền chụp.
“Đừng mà, đừng mà---”
“E đừng động bậy, chỉ 1 tấm, anh sẽ đánh nhanh thắng nhanh!”
Mộ Nguyệt Sâm đi đến ngoài cửa, còn chưa vào, liền nghe đối thoại của Hạ Băng Khuynh và Mộ Lưu Huyền, máu lập tức xông lên cổ họng.
---------Nhóm dịch: Boss - App iNovel ----------