Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
“Lục điện hạ, sao hắn dám!” Tử Ngọc nghe được tính toán của Tiêu Trường Du thì tức điên, mặt đỏ rần rần. “Hắn
có gì không dám nào? Hắn cũng có chỗ xuất chúng còn gì?” Thẩm Hi Hòa ngồi trên chiếc xe ngựa lắc lư, tay mân
mê chuỗi cẩm bột bằng trân châu đeo bên hông.
(*) Một loại trang sức của phụ nữ cổ đại, dùng chỉ màu xấu nhiều miếng ngọc bội, hạt ngọc trai lại với nhau thành
m9ột chuỗi đeo bên hông, ban đầu dùng để ngăn không cho tà váy xốc lên. Khi bước đi phải thong thả ung dung,
nếu để cầm bộ phát ra 3âm thanh lộn xộn, thiếu nhịp nhàng sẽ bị cho là thất lễ.
“Hắn có ngoại hình oai hùng thật đấy, nhưng nô tỳ cho rằng hắn k8hông tuân tủ bằng Thái tử điện hạ.” Tử Ngọc
khẽ lẩm bẩm.
Kể cũng lạ, Tử Ngọc ghét nhất là kiểu thư sinh và đàn ông yếu đuối.
Thái tử điện hạ có nước da trắng hơn cả nữ nhân, sắc mặt nhợt nhạt đúng kiểu người bệnh, nói đôi ba câu là họ cả
buổi, ấy thế mà nàng ta không hề cảm thấy Thái tử điện hạ không đủ mạnh mẽ.
Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa mân mê một hạt chầu, khẽ lắc đầu.
Thấy Tử Ngọc ngờ nghệch thế kia, Bích Ngọc không chịu nổi nữa, bèn dùng ngón tay búng vào trán nàng ta:
“Trong đầu cô toàn rơm thôi à. Quận chúa nói chỗ xuất chúng của hắn là tướng mạo khi nào?”
Tử Ngọc tránh né, đưa tay vuốt trận: “Không phải tướng mạo thì là gì chứ?”
Bọn họ mới gặp Lục điện hạ một lần, làm sao biết tính tình thế nào? Bích Ngọc hít một hơi sâu, cố gắng không nổi
giận, tự nhủ Tử Ngọc ngây thơ đáng yêu, là người thường xuyên chọc quận chúa cười. Nghĩ vậy, nàng ta mới có thể
nén giận: “Hắn ta không được lòng Hoàng thượng.”
Lục điện hạ đã làm lễ đội mũ, hoàng tử đương triều mười bốn tuổi là có thể lên triều, mười sáu tuổi có thể vào lục
bộ rèn luyện, sau lễ đội mũ sẽ được phong vương, Cửu điện hạ được phong tước sớm là ngoại lệ, chỉ có Lục điện hạ
đến bây giờ vẫn còn là Lục điện hạ.
Không phải là do Tiêu Trường Du bản lĩnh kém hay học hành không tới nơi tới chốn, mà là vì thân mẫu hắn phạm
tội lớn nên mới bị Hữu Ninh để giận chó đánh mèo.
Nếu Thẩm Hi Hòa muốn kén chồng thì tốt nhất là nên chọn người không được lòng Hoàng thượng, có vậy thì lợi
ích của đôi bên mới có thể ràng buộc ở mức tối đa.
Từ góc độ này, thoạt trông Lục điện hạ chính là lựa chọn tốt nhất.
“Nhưng hắn ta chẳng có gì trong tay, chỉ vì hắn không được lòng Hoàng thượng mà quận chúa sẽ ưu ái hằn ư? Hắn
tưởng quận chúa là đồ ngốc chắc?” Tử Ngọc càng cáu tiết.
“Chẳng có gì trong tay à?” Thẩm Hi Hòa ngẩng đầu lên, cặp mắt bình thản thoáng hiện ý cười, “Sao em biết hắn
không có gì trong tay?”
“Nếu không có vốn liếng gì, hắn lấy đâu ra lá gan trêu vào quận chúa? Cho dù hằn tưởng quận chúa dễ bị lừa,
chẳng lẽ hắn cho rằng vương gia và thế tử có thể bình định Tây Bắc chỉ bằng vũ lực?” Bích Ngọc bực mình lườm Tử
Ngọc
Tử Ngọc rụt cổ nín thinh, quay sang cầm một chiếc bánh lên ăn.
Thẩm Hi Hòa cũng nhón một miếng bánh quế lót dạ.
Kinh thành và Tây Bắc khác nhau, tướng sĩ Tây Bắc phải thao luyện ngày đêm nên ngày ăn ba bữa, còn Kinh thành
thường chỉ ăn sáng và ăn tối.
“Đây chưa phải điểm quan trọng.” Hương vị ngọt ngào tan ra trong miệng, làm tâm trạng Thẩm Hi Hòa chợt
khoan khoái, bèn chỉ vẽ Bích Ngọc đôi câu, “Lục điện hạ đã ngoài hai mươi, Biện Tiên Di cũng đã mười tám, Lục
điện hạ muốn đưa Biện Tiên Di vào phủ hoàng tử làm thiếp là một chuyện cực kỳ đơn giản.”
Hoàng tử có một thị thiếp xuất thân nhạc tịch không có gì to tát, cũng không gây cản trở đến việc Lục điện hạ cưới
một quý nữ thuộc danh gia vọng tộc làm chính thế. “Vậy nên hắn muốn cưới quận chúa, đợi quận chúa…” Tử Ngọc
giận dữ mở miệng, “Khi ấy hắn có thể cưới người trong lòng làm kế thất!” Thẩm Hi Hòa liếc nhìn Tử Ngọc, nàng ta
là người đơn giản, có điều nàng cũng không cần toàn bộ người hầu cận phải thông minh khôn khéo, có người hơi
ngờ nghệch cũng được.
“Em nghĩ thế nào?” Thẩm Hi Hòa hỏi Bích Ngọc.
Thấy mình được chủ tử coi trọng, Bích Ngọc vui mừng, ưỡn thẳng lưng, ngẫm nghĩ một hồi rồi mới nói: “Biện đại
gia là nhạc tịch, dù Lục điện hạ không ngại thì nàng ta cũng không đủ tư cách làm kế thất.”
Thẩm Hi Hòa tỏ vẻ khen ngợi, khích lệ nàng ta nói tiếp. Được khích lệ, Bích Ngọc bèn nói hết suy nghĩ của mình:
“Hai người họ đều biết rõ điều này, nhưng bọn họ vẫn trù tính như vậy, cho thấy Biện đại gia có thể làm kế thất của
Lục điện hạ, chỉ cần bệ hạ gật đầu.” “Ý cô là bệ hạ giật dây Lục điện hạ tiếp cận quận chúa?” Tử Ngọc không tin
nổi. Bích Ngọc lườm nàng ta: “Bệ hạ đề phòng quận chúa, nhưng quận chúa chỉ mới vào Kinh, chưa cần gấp gáp
như vậy.”
Huống chi vua một nước cũng không cần dùng biện pháp này, quả thấp kém.
Thẩm Hi Hòa rất hài lòng về phản ứng của Bích Ngọc: “Quả thật không phải ý của bệ hạ, có điều làm sao bệ hạ có
thể không biết trong cung phát sinh việc gì được, nếu không phải lần này Thái tử điện hạ làm lớn chuyện, có khi bệ
hạ sẽ vờ hồ đồ đến cùng.”
Mặc cho Tiêu Trường Du bám lấy nàng, nếu thành thì giải quyết được một nỗi phiền toái của ông ta, nếu không
thành cũng không sao, chẳng qua là một người con trai không được sủng ái, có đánh mắng một trận cũng không
quan trọng. Tất nhiên Tiêu Trường Du và Biện Tiên Di đã thăm dò được chuyện này, xác định Hữu Ninh để sẽ
dung túng cho mình làm vậy nên mới có gan thử một lần, đợi khi nào Thẩm Hi Hòa chết đi, Tây Bắc vương phủ
sụp đổ, bọn họ là người có công, rất có khả năng Hữu Ninh để sẽ thành toàn đôi uyên ương, để người có tình cuối
cùng cũng thuộc về nhau.
Cùng sinh ra trong hoàng gia nhưng được lòng và không được lòng Hoàng thượng rất khác nhau. Tử Ngọc nghe
mà hãi hùng khiếp vía: “Mấy… mấy người này đến hết rồi à?”
Nàng thì thầm rất khẽ, Thẩm Hi Hòa làm như không nghe thấy, ánh mắt lạnh bằng: “Chỉ không biết đây là ý Lục
điện hạ hay là ý Biện đại gia…”
Nếu là ý của Tiêu Trường Du, nàng có thể nể mặt Hữu Ninh để mà tha hắn một mạng, dù gì cũng là hoàng tử. Còn
nếu đây là ý Biện Tiên Di…
Tử Ngọc ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Hi Hòa cho hương liệu vào lò hương rồi châm lửa, khói sương lượn lờ, không
biết sao nàng ta lại liên tưởng đến những dịp cúng tế, hương khói trước bài vị cũng là như thế.
Đột nhiên thấy trong xe lành lạnh.
Rèm xe bỗng dưng xốc lên, không biết bọn họ đã rẽ khỏi đường về phủ từ lúc nào, Tử Ngọc thoáng bối rối: “Quận
chúa, chúng ta không về phủ ạ?” “Đi gặp một người.” Dứt lời, Thẩm Hi Hòa nhắm mắt lại.
Chùa Tiến Phúc cách Thẩm phủ không xa, hương hoa không tồi, Thẩm Hi Hòa không tin Phật cũng chẳng tin đạo,
nàng đến chùa Tiến Phúc chỉ để gặp một người. Nàng bảo Bích Ngọc mau chóng thu xếp một gian thiên phòng
trong nội viện.
Nàng tôn trọng nơi cõi Phật, bởi vậy bèn chậm hương hoa đồ đề*, ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi trong thiên phòng
chừng hai khắc, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
(*) Một loại hương thường dùng trong lúc tụng kinh. Bích Ngọc quay sang, thấy Thẩm Hi Hòa đã mở mắt ra, bèn đi
mở cửa.
Mạc Viễn dẫn hai người phụ nữ vào, người đi trước mặc áo gấm váy lụa, tóc cài trâm vàng, trang điểm tỉ mỉ, người
đi sau trông giống tỳ nữ.
Mạc Viễn để hai người họ vào cửa rồi đóng cửa phòng từ bên ngoài. “Cô… cô là ai?” Nữ tử mặc y phục hoa lệ nhìn
Thẩm Hi Hòa về cảnh giác.
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là cô ta là ai.” Thẩm Hi Hòa chậm rãi đứng dậy: “Ta nên gọi cô là La Trắc phi nhỉ? Hay là Ngọc Tiểu Điệp đây?”
Ngọc Tiểu Điệp hậm hực trợn mắt, siết chặt chiếc khăn tay trong tay, cố gắng bình tĩnh lại.
Ngọc Tiểu Điệp gần ba mươi tuổi, mười năm trước được người ta tặng cho Khang vương, từ một thị thiếp không danh không phận trèo lên tới vị trí trắc phi. Sở dĩ Thẩm Hi Hòa biết được là vì nàng ta và nàng thiếp Yên Chi trong vụ án Yên Chi cùng xuất thân từ một nơi.
Bản danh sách của Tiêu Trường Doanh đã ghi lại rất rõ.
có gì không dám nào? Hắn cũng có chỗ xuất chúng còn gì?” Thẩm Hi Hòa ngồi trên chiếc xe ngựa lắc lư, tay mân
mê chuỗi cẩm bột bằng trân châu đeo bên hông.
(*) Một loại trang sức của phụ nữ cổ đại, dùng chỉ màu xấu nhiều miếng ngọc bội, hạt ngọc trai lại với nhau thành
m9ột chuỗi đeo bên hông, ban đầu dùng để ngăn không cho tà váy xốc lên. Khi bước đi phải thong thả ung dung,
nếu để cầm bộ phát ra 3âm thanh lộn xộn, thiếu nhịp nhàng sẽ bị cho là thất lễ.
“Hắn có ngoại hình oai hùng thật đấy, nhưng nô tỳ cho rằng hắn k8hông tuân tủ bằng Thái tử điện hạ.” Tử Ngọc
khẽ lẩm bẩm.
Kể cũng lạ, Tử Ngọc ghét nhất là kiểu thư sinh và đàn ông yếu đuối.
Thái tử điện hạ có nước da trắng hơn cả nữ nhân, sắc mặt nhợt nhạt đúng kiểu người bệnh, nói đôi ba câu là họ cả
buổi, ấy thế mà nàng ta không hề cảm thấy Thái tử điện hạ không đủ mạnh mẽ.
Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa mân mê một hạt chầu, khẽ lắc đầu.
Thấy Tử Ngọc ngờ nghệch thế kia, Bích Ngọc không chịu nổi nữa, bèn dùng ngón tay búng vào trán nàng ta:
“Trong đầu cô toàn rơm thôi à. Quận chúa nói chỗ xuất chúng của hắn là tướng mạo khi nào?”
Tử Ngọc tránh né, đưa tay vuốt trận: “Không phải tướng mạo thì là gì chứ?”
Bọn họ mới gặp Lục điện hạ một lần, làm sao biết tính tình thế nào? Bích Ngọc hít một hơi sâu, cố gắng không nổi
giận, tự nhủ Tử Ngọc ngây thơ đáng yêu, là người thường xuyên chọc quận chúa cười. Nghĩ vậy, nàng ta mới có thể
nén giận: “Hắn ta không được lòng Hoàng thượng.”
Lục điện hạ đã làm lễ đội mũ, hoàng tử đương triều mười bốn tuổi là có thể lên triều, mười sáu tuổi có thể vào lục
bộ rèn luyện, sau lễ đội mũ sẽ được phong vương, Cửu điện hạ được phong tước sớm là ngoại lệ, chỉ có Lục điện hạ
đến bây giờ vẫn còn là Lục điện hạ.
Không phải là do Tiêu Trường Du bản lĩnh kém hay học hành không tới nơi tới chốn, mà là vì thân mẫu hắn phạm
tội lớn nên mới bị Hữu Ninh để giận chó đánh mèo.
Nếu Thẩm Hi Hòa muốn kén chồng thì tốt nhất là nên chọn người không được lòng Hoàng thượng, có vậy thì lợi
ích của đôi bên mới có thể ràng buộc ở mức tối đa.
Từ góc độ này, thoạt trông Lục điện hạ chính là lựa chọn tốt nhất.
“Nhưng hắn ta chẳng có gì trong tay, chỉ vì hắn không được lòng Hoàng thượng mà quận chúa sẽ ưu ái hằn ư? Hắn
tưởng quận chúa là đồ ngốc chắc?” Tử Ngọc càng cáu tiết.
“Chẳng có gì trong tay à?” Thẩm Hi Hòa ngẩng đầu lên, cặp mắt bình thản thoáng hiện ý cười, “Sao em biết hắn
không có gì trong tay?”
“Nếu không có vốn liếng gì, hắn lấy đâu ra lá gan trêu vào quận chúa? Cho dù hằn tưởng quận chúa dễ bị lừa,
chẳng lẽ hắn cho rằng vương gia và thế tử có thể bình định Tây Bắc chỉ bằng vũ lực?” Bích Ngọc bực mình lườm Tử
Ngọc
Tử Ngọc rụt cổ nín thinh, quay sang cầm một chiếc bánh lên ăn.
Thẩm Hi Hòa cũng nhón một miếng bánh quế lót dạ.
Kinh thành và Tây Bắc khác nhau, tướng sĩ Tây Bắc phải thao luyện ngày đêm nên ngày ăn ba bữa, còn Kinh thành
thường chỉ ăn sáng và ăn tối.
“Đây chưa phải điểm quan trọng.” Hương vị ngọt ngào tan ra trong miệng, làm tâm trạng Thẩm Hi Hòa chợt
khoan khoái, bèn chỉ vẽ Bích Ngọc đôi câu, “Lục điện hạ đã ngoài hai mươi, Biện Tiên Di cũng đã mười tám, Lục
điện hạ muốn đưa Biện Tiên Di vào phủ hoàng tử làm thiếp là một chuyện cực kỳ đơn giản.”
Hoàng tử có một thị thiếp xuất thân nhạc tịch không có gì to tát, cũng không gây cản trở đến việc Lục điện hạ cưới
một quý nữ thuộc danh gia vọng tộc làm chính thế. “Vậy nên hắn muốn cưới quận chúa, đợi quận chúa…” Tử Ngọc
giận dữ mở miệng, “Khi ấy hắn có thể cưới người trong lòng làm kế thất!” Thẩm Hi Hòa liếc nhìn Tử Ngọc, nàng ta
là người đơn giản, có điều nàng cũng không cần toàn bộ người hầu cận phải thông minh khôn khéo, có người hơi
ngờ nghệch cũng được.
“Em nghĩ thế nào?” Thẩm Hi Hòa hỏi Bích Ngọc.
Thấy mình được chủ tử coi trọng, Bích Ngọc vui mừng, ưỡn thẳng lưng, ngẫm nghĩ một hồi rồi mới nói: “Biện đại
gia là nhạc tịch, dù Lục điện hạ không ngại thì nàng ta cũng không đủ tư cách làm kế thất.”
Thẩm Hi Hòa tỏ vẻ khen ngợi, khích lệ nàng ta nói tiếp. Được khích lệ, Bích Ngọc bèn nói hết suy nghĩ của mình:
“Hai người họ đều biết rõ điều này, nhưng bọn họ vẫn trù tính như vậy, cho thấy Biện đại gia có thể làm kế thất của
Lục điện hạ, chỉ cần bệ hạ gật đầu.” “Ý cô là bệ hạ giật dây Lục điện hạ tiếp cận quận chúa?” Tử Ngọc không tin
nổi. Bích Ngọc lườm nàng ta: “Bệ hạ đề phòng quận chúa, nhưng quận chúa chỉ mới vào Kinh, chưa cần gấp gáp
như vậy.”
Huống chi vua một nước cũng không cần dùng biện pháp này, quả thấp kém.
Thẩm Hi Hòa rất hài lòng về phản ứng của Bích Ngọc: “Quả thật không phải ý của bệ hạ, có điều làm sao bệ hạ có
thể không biết trong cung phát sinh việc gì được, nếu không phải lần này Thái tử điện hạ làm lớn chuyện, có khi bệ
hạ sẽ vờ hồ đồ đến cùng.”
Mặc cho Tiêu Trường Du bám lấy nàng, nếu thành thì giải quyết được một nỗi phiền toái của ông ta, nếu không
thành cũng không sao, chẳng qua là một người con trai không được sủng ái, có đánh mắng một trận cũng không
quan trọng. Tất nhiên Tiêu Trường Du và Biện Tiên Di đã thăm dò được chuyện này, xác định Hữu Ninh để sẽ
dung túng cho mình làm vậy nên mới có gan thử một lần, đợi khi nào Thẩm Hi Hòa chết đi, Tây Bắc vương phủ
sụp đổ, bọn họ là người có công, rất có khả năng Hữu Ninh để sẽ thành toàn đôi uyên ương, để người có tình cuối
cùng cũng thuộc về nhau.
Cùng sinh ra trong hoàng gia nhưng được lòng và không được lòng Hoàng thượng rất khác nhau. Tử Ngọc nghe
mà hãi hùng khiếp vía: “Mấy… mấy người này đến hết rồi à?”
Nàng thì thầm rất khẽ, Thẩm Hi Hòa làm như không nghe thấy, ánh mắt lạnh bằng: “Chỉ không biết đây là ý Lục
điện hạ hay là ý Biện đại gia…”
Nếu là ý của Tiêu Trường Du, nàng có thể nể mặt Hữu Ninh để mà tha hắn một mạng, dù gì cũng là hoàng tử. Còn
nếu đây là ý Biện Tiên Di…
Tử Ngọc ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Hi Hòa cho hương liệu vào lò hương rồi châm lửa, khói sương lượn lờ, không
biết sao nàng ta lại liên tưởng đến những dịp cúng tế, hương khói trước bài vị cũng là như thế.
Đột nhiên thấy trong xe lành lạnh.
Rèm xe bỗng dưng xốc lên, không biết bọn họ đã rẽ khỏi đường về phủ từ lúc nào, Tử Ngọc thoáng bối rối: “Quận
chúa, chúng ta không về phủ ạ?” “Đi gặp một người.” Dứt lời, Thẩm Hi Hòa nhắm mắt lại.
Chùa Tiến Phúc cách Thẩm phủ không xa, hương hoa không tồi, Thẩm Hi Hòa không tin Phật cũng chẳng tin đạo,
nàng đến chùa Tiến Phúc chỉ để gặp một người. Nàng bảo Bích Ngọc mau chóng thu xếp một gian thiên phòng
trong nội viện.
Nàng tôn trọng nơi cõi Phật, bởi vậy bèn chậm hương hoa đồ đề*, ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi trong thiên phòng
chừng hai khắc, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
(*) Một loại hương thường dùng trong lúc tụng kinh. Bích Ngọc quay sang, thấy Thẩm Hi Hòa đã mở mắt ra, bèn đi
mở cửa.
Mạc Viễn dẫn hai người phụ nữ vào, người đi trước mặc áo gấm váy lụa, tóc cài trâm vàng, trang điểm tỉ mỉ, người
đi sau trông giống tỳ nữ.
Mạc Viễn để hai người họ vào cửa rồi đóng cửa phòng từ bên ngoài. “Cô… cô là ai?” Nữ tử mặc y phục hoa lệ nhìn
Thẩm Hi Hòa về cảnh giác.
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là cô ta là ai.” Thẩm Hi Hòa chậm rãi đứng dậy: “Ta nên gọi cô là La Trắc phi nhỉ? Hay là Ngọc Tiểu Điệp đây?”
Ngọc Tiểu Điệp hậm hực trợn mắt, siết chặt chiếc khăn tay trong tay, cố gắng bình tĩnh lại.
Ngọc Tiểu Điệp gần ba mươi tuổi, mười năm trước được người ta tặng cho Khang vương, từ một thị thiếp không danh không phận trèo lên tới vị trí trắc phi. Sở dĩ Thẩm Hi Hòa biết được là vì nàng ta và nàng thiếp Yên Chi trong vụ án Yên Chi cùng xuất thân từ một nơi.
Bản danh sách của Tiêu Trường Doanh đã ghi lại rất rõ.