Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Ngoài song cửa sổ giăng rèm bích sa, gió hiu hiu thổi trong phòng trưởng rủ màn che, thoang thoảng hương bay.
“Nàng có hận không?” Một giọng nói lạnh lùng, có phần ẩn nhẫn vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng, phá vợ sự bình yên vốn có.
Người này đứng bên cửa sổ, vóc dáng cao lớn, thân hình rắn rỏi.
Trên chiếc giá nến chân cao hình bát giác thanh nhã, ánh nến lập lòe trong chụp đèn bằng ngọc bích hòa cùng ánh trăng rọi vào qua song cửa sổ he hé mở, soi tỏ bóng dáng trông tựa trích tiên của người ấy. Hắn chính là Tín vương Tiêu Trường Khanh, Ngũ hoàng tử triều Đại Hưng, được đế vương sủng ái hết mực. Đáp lại hắn là mùi hương vấn vít giữa làn khói sương, như thể cả phòng chỉ có mình hắn đang độc thoại.
Bàn tay chắp sau lưng lúc siết chặt, lúc buông lỏng, rốt cuộc hắn cũng không kiếm được mà xoay người lại.
Ánh mắt hắn đầy vẻ phức tạp, xuyên qua lớp màn sa mỏng, qua tấm rèm châu, qua làn sương khói bảng lảng từ lò hương tràn ra, nhìn thẳng vào bóng người đang ngồi ngay ngắn sau án kỷ.
Nàng đang cầm một chiếc thìa ngọc nạm vàng, nhẹ nhàng khuấy lò hương bằng ngọc Dương Chi chạm hoa văn ngũ phúc*.
(*) Hoa văn có hình con dơi – đồng âm với chữ Phúc. Ngũ phúc bao gồm: Thọ (sống lâu) – Phú (giàu có) – Khang ninh (thân thể khỏe mạnh, tâm hồn an ổn) – Hiểu đức (lương thiện, nhân hậu) – Thiện chung (ra đi thanh thản, nhẹ nhõm, bình yên).
Hết vòng này đến vòng khác, không nhanh không chậm.
Luôn là thế, mãi mãi là như thế, dẫu có chuyện động trời nhường nào xảy ra, nàng vẫn có thể thờ ơ như không!
Đây chính là thê tử của hắn, là người phụ nữ hẳn yêu, là Tín vương phi của hắn!
Một người phụ nữ hắn không tài nào nhìn thấu được.
Hắn giận dữ vén rèm châu, làm những hạt châu va lanh canh, sải bước đến trước mặt nàng, đứng đó nhìn nàng chòng chọc, giữa hai người chỉ cách một chiếc án: “Cổ Thanh Chi, nàng hận ta ư?”
Ánh mắt nàng hơi xao động, cuối cùng nàng cũng ngẩng đầu lên, bình thản nhìn hắn bằng đôi mắt đẹp mê hồn, long lanh như chầu như ngọc, rồi ung dung lên tiếng, chất giọng trong trẻo: “Vì sao phải hận?”
Râm!
Hắn vỗ xuống chiếc án kỷ trước mặt nàng, chiếc án lung lay, cho thấy có vỗ rất mạnh.
Hành động này khiến nàng chú ý, nàng thôi không nhìn hắn, mắt đẹp khẽ chớp rồi ngừng tay lại.
Tiêu Trường Khanh bấu chặt tay lên chiếc án khắc hoa bằng gỗ lê, làm tấm lụa trải bàn có hoa văn tinh xảo nhăn nhúm lại, giọng hắn hơi run dù đã cố kiềm chế: “Trưa nay, ta đã đích thân giám sát việc hành hình sáu mươi chín người nhà nàng, kể cả đứa cháu trai chưa tròn ba tuổi của nàng!”
Lời vừa thốt ra, không hiểu sao hắn chợt thấp thỏm, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, muốn tìm bằng được vẻ căm hận, chán ghét, thậm chí là đau khổ trong đôi mắt ấy.
Tiếc thay, hắn chỉ có thể thất vọng, nàng vẫn dửng dưng như cũ, điềm tĩnh như băng, tựa hồ chuyện hắn vừa nói đối với nàng chẳng có gì quan trọng.
Ba năm, họ đã thành hôn được ba năm.
Dẫu sủng nàng hết mực hay thân mật với người phụ nữ khác trước mặt nàng, thậm chí là dung túng cho thiếp thất hỗn xược với nàng, nàng vẫn thản nhiên như thể bản thân không thuộc về chốn trần gian, bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì đều không liên quan đến mình.
“Cố Thanh Chi, nàng không có trái tim, nàng là đồ máu lạnh.” Hắn rít qua kẽ răng, cố nén cơn phẫn nộ dâng trào trong ngực. Nàng không yêu hắn, hoàn toàn không yêu, dù cho hắn được muôn người ca tụng, được vạn người theo đuổi, điều đó cũng chẳng khiến nàng mảy may bận tâm.
Hắn nghĩ, nếu đã không yêu thì để nàng hận mình cũng tốt, chí ít hắn có thể thấy được nét xao động trong đôi mắt mê hồn kia, nhưng cuối cùng vẫn phải thất vọng. Hẳn sủng ái những người phụ nữ khác, nàng không ghen tuông!
Hắn nạp biểu muội nàng làm thiếp, nàng không rơi lệ!
Hôm nay, Phụ hoàng hạ chỉ bắt hắn đích thân giám sát việc hành hình cả nhà nàng, nàng cũng không hận!
“Điện ha, cần gì phải thể” Môi thơm hé mở, nàng lại thong thả khuấy chiếc thìa hương trong tay, động tác thanh nhã, đẹp như tranh vẽ, “Vua mạnh thần yếu, thần mạnh vua yếu, chẳng qua chỉ là một ván cờ quyền lực mà thôi. Cố gia rơi vào kết cục hôm nay là do phụ thân ta thua kém người ta, có chơi có chịu, tâm phục khẩu phục, hà cớ oán hận.” 2
“Hôm nay, nếu Cố gia thằng, điện hạ cũng sẽ biến thành tù nhân, thậm chí khó giữ được mạng, bệ hạ thì thành vua bù nhìn, phải khép nép trước mặt hạ thần mà sống qua ngày.” Nàng ngừng lại trong chốc lát rồi lạnh nhạt nói tiếp: “Về phần người nhà Cố gia bị liên lụy, bọn họ cũng không phải vô tội.”
Tiêu Trường Khanh trổ mắt, nàng có thể thấy được bóng dáng mình phản chiếu trong mắt hắn: “Bọn họ sinh ra tại Cố gia, lúc Cố gia quyền thể ngất trời, bọn họ được hưởng thụ vinh hoa phú quý do uy danh Cố gia đem lại, giờ đây Cố gia ngã xuống, đương nhiên bọn họ phải cùng gánh chịu hậu quả. Trên đời làm gì có ai không cần nỗ lực mà vẫn được lợi?”
“Thân là nữ nhi Cố gia, sao ta phải hận?” Nàng hỏi ngược lại hắn, cánh môi mềm mại phớt hồng như sắc hoa anh đào khẽ nhếch lên, “Sao ta phải hận điện hạ, giữa ta và điện hạ chẳng qua là một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, một ván bài khổng lồ lấy tính mạng gia tộc làm tiền đặt cược. Nếu ta không mang họ Cố, nếu ta không phải đích nữ của Cố gia, ta lấy tư cách gì gả cho điện hạ làm chính thất? Điện hạ xem, đây là vinh quang mà Cố gia đem lại, xưa nay muốn được phú quý phải chấp nhận hiểm nguy. Nay Cố gia chỉ còn lại mình ta, mong điện hạ chỉ rõ, con cá lọt lưới như ta đây sẽ bị xử lý thế nào?” 2)
Quyền thế, tính mạng gia tộc đều đã mất, nàng quyết không thể đánh mất phong độ thể gia vọng tộc cùng với sự kiêu ngạo của danh môn quý nữ
Thế cục không còn, thắng bại đã định, chẳng thể nào xoay chuyển càn khôn. Bây giờ làm loạn hay buông lời căm hận chỉ lãng phí sức lực, hủy hoại chút tôn nghiêm và phẩm giả cuối cùng của mình, ngoài ra còn ích lợi gì đâu?
Bị nàng khiêu khích, Tiêu Trường Khanh không khỏi lùi lại hai bước, không thể tin được đến lúc này mà nàng còn bình tĩnh và lý trí đến vậy.
Nàng rất đẹp, một nét đẹp thanh cao thoát tục, nhưng lại quá đỗi lạnh lùng, tựa hồ chẳng có thất tình lục dục của người phàm.
Trên đời sao lại có người phụ nữ như thế!
Mà hắn lại yêu người phụ nữ này tha thiết!
Tiêu Trường Khanh đau đớn nhắm mắt lại, mệt mỏi quay đi: “Cả đời này, nàng vẫn sẽ là Tín vương phi, không ai có thể thay đổi điều đó.”
“Quyết định này chẳng khôn ngoan gì cả…” Cố Thanh Chi cười khẽ, “Điện hạ vốn dĩ muốn tranh ngai báu trên điện Minh Chính, thể mà giờ lại chống đối bệ hạ, phản bác ngôn quan, chỉ vì bảo vệ một Cố Thanh Chi không quyền không thế, chỉ có bề ngoài đẹp mã, thật chẳng giống thủ đoạn cao minh của điện hạ chút nào, nếu điện hạ cứ khăng khăng cố chấp như thế, hắn nhiều kẻ tâm phúc của điện hạ sẽ buồn lòng đấy…”
“Cố Thanh Chi!” Tiêu Trường Khanh gầm lên, không thể nào kiềm chế lửa giận trong lòng được nữa.
Cố Thanh Chi chớp chớp hàng mi dài cong vút: “Lẽ ra điện hạ nên bạn một ly rượu độc, tự mình tiên ta lên đường, bệ hạ ắt sẽ vô cùng vui sướng.”
Tiêu Trường Khanh chợt ngoài đầu lại, cặp mắt đỏ ngầu như một con dã thú bị thương, đau thương nhuộm đẫm những đường tơ máu, khóe môi nở nụ cười tự giễu mà chua xót: “Ta biết, từ đầu chỉ cuối nàng không hề muốn gả cho ta, nàng vì Cố gia mà là mặt lá trái với ta suốt ba năm, giờ nàng chỉ một lòng muốn chết, muốn được giải thoát.”
“Cố Thanh Chi, nàng đừng có mơ!”
“Nàng có hận không?” Một giọng nói lạnh lùng, có phần ẩn nhẫn vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng, phá vợ sự bình yên vốn có.
Người này đứng bên cửa sổ, vóc dáng cao lớn, thân hình rắn rỏi.
Trên chiếc giá nến chân cao hình bát giác thanh nhã, ánh nến lập lòe trong chụp đèn bằng ngọc bích hòa cùng ánh trăng rọi vào qua song cửa sổ he hé mở, soi tỏ bóng dáng trông tựa trích tiên của người ấy. Hắn chính là Tín vương Tiêu Trường Khanh, Ngũ hoàng tử triều Đại Hưng, được đế vương sủng ái hết mực. Đáp lại hắn là mùi hương vấn vít giữa làn khói sương, như thể cả phòng chỉ có mình hắn đang độc thoại.
Bàn tay chắp sau lưng lúc siết chặt, lúc buông lỏng, rốt cuộc hắn cũng không kiếm được mà xoay người lại.
Ánh mắt hắn đầy vẻ phức tạp, xuyên qua lớp màn sa mỏng, qua tấm rèm châu, qua làn sương khói bảng lảng từ lò hương tràn ra, nhìn thẳng vào bóng người đang ngồi ngay ngắn sau án kỷ.
Nàng đang cầm một chiếc thìa ngọc nạm vàng, nhẹ nhàng khuấy lò hương bằng ngọc Dương Chi chạm hoa văn ngũ phúc*.
(*) Hoa văn có hình con dơi – đồng âm với chữ Phúc. Ngũ phúc bao gồm: Thọ (sống lâu) – Phú (giàu có) – Khang ninh (thân thể khỏe mạnh, tâm hồn an ổn) – Hiểu đức (lương thiện, nhân hậu) – Thiện chung (ra đi thanh thản, nhẹ nhõm, bình yên).
Hết vòng này đến vòng khác, không nhanh không chậm.
Luôn là thế, mãi mãi là như thế, dẫu có chuyện động trời nhường nào xảy ra, nàng vẫn có thể thờ ơ như không!
Đây chính là thê tử của hắn, là người phụ nữ hẳn yêu, là Tín vương phi của hắn!
Một người phụ nữ hắn không tài nào nhìn thấu được.
Hắn giận dữ vén rèm châu, làm những hạt châu va lanh canh, sải bước đến trước mặt nàng, đứng đó nhìn nàng chòng chọc, giữa hai người chỉ cách một chiếc án: “Cổ Thanh Chi, nàng hận ta ư?”
Ánh mắt nàng hơi xao động, cuối cùng nàng cũng ngẩng đầu lên, bình thản nhìn hắn bằng đôi mắt đẹp mê hồn, long lanh như chầu như ngọc, rồi ung dung lên tiếng, chất giọng trong trẻo: “Vì sao phải hận?”
Râm!
Hắn vỗ xuống chiếc án kỷ trước mặt nàng, chiếc án lung lay, cho thấy có vỗ rất mạnh.
Hành động này khiến nàng chú ý, nàng thôi không nhìn hắn, mắt đẹp khẽ chớp rồi ngừng tay lại.
Tiêu Trường Khanh bấu chặt tay lên chiếc án khắc hoa bằng gỗ lê, làm tấm lụa trải bàn có hoa văn tinh xảo nhăn nhúm lại, giọng hắn hơi run dù đã cố kiềm chế: “Trưa nay, ta đã đích thân giám sát việc hành hình sáu mươi chín người nhà nàng, kể cả đứa cháu trai chưa tròn ba tuổi của nàng!”
Lời vừa thốt ra, không hiểu sao hắn chợt thấp thỏm, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, muốn tìm bằng được vẻ căm hận, chán ghét, thậm chí là đau khổ trong đôi mắt ấy.
Tiếc thay, hắn chỉ có thể thất vọng, nàng vẫn dửng dưng như cũ, điềm tĩnh như băng, tựa hồ chuyện hắn vừa nói đối với nàng chẳng có gì quan trọng.
Ba năm, họ đã thành hôn được ba năm.
Dẫu sủng nàng hết mực hay thân mật với người phụ nữ khác trước mặt nàng, thậm chí là dung túng cho thiếp thất hỗn xược với nàng, nàng vẫn thản nhiên như thể bản thân không thuộc về chốn trần gian, bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì đều không liên quan đến mình.
“Cố Thanh Chi, nàng không có trái tim, nàng là đồ máu lạnh.” Hắn rít qua kẽ răng, cố nén cơn phẫn nộ dâng trào trong ngực. Nàng không yêu hắn, hoàn toàn không yêu, dù cho hắn được muôn người ca tụng, được vạn người theo đuổi, điều đó cũng chẳng khiến nàng mảy may bận tâm.
Hắn nghĩ, nếu đã không yêu thì để nàng hận mình cũng tốt, chí ít hắn có thể thấy được nét xao động trong đôi mắt mê hồn kia, nhưng cuối cùng vẫn phải thất vọng. Hẳn sủng ái những người phụ nữ khác, nàng không ghen tuông!
Hắn nạp biểu muội nàng làm thiếp, nàng không rơi lệ!
Hôm nay, Phụ hoàng hạ chỉ bắt hắn đích thân giám sát việc hành hình cả nhà nàng, nàng cũng không hận!
“Điện ha, cần gì phải thể” Môi thơm hé mở, nàng lại thong thả khuấy chiếc thìa hương trong tay, động tác thanh nhã, đẹp như tranh vẽ, “Vua mạnh thần yếu, thần mạnh vua yếu, chẳng qua chỉ là một ván cờ quyền lực mà thôi. Cố gia rơi vào kết cục hôm nay là do phụ thân ta thua kém người ta, có chơi có chịu, tâm phục khẩu phục, hà cớ oán hận.” 2
“Hôm nay, nếu Cố gia thằng, điện hạ cũng sẽ biến thành tù nhân, thậm chí khó giữ được mạng, bệ hạ thì thành vua bù nhìn, phải khép nép trước mặt hạ thần mà sống qua ngày.” Nàng ngừng lại trong chốc lát rồi lạnh nhạt nói tiếp: “Về phần người nhà Cố gia bị liên lụy, bọn họ cũng không phải vô tội.”
Tiêu Trường Khanh trổ mắt, nàng có thể thấy được bóng dáng mình phản chiếu trong mắt hắn: “Bọn họ sinh ra tại Cố gia, lúc Cố gia quyền thể ngất trời, bọn họ được hưởng thụ vinh hoa phú quý do uy danh Cố gia đem lại, giờ đây Cố gia ngã xuống, đương nhiên bọn họ phải cùng gánh chịu hậu quả. Trên đời làm gì có ai không cần nỗ lực mà vẫn được lợi?”
“Thân là nữ nhi Cố gia, sao ta phải hận?” Nàng hỏi ngược lại hắn, cánh môi mềm mại phớt hồng như sắc hoa anh đào khẽ nhếch lên, “Sao ta phải hận điện hạ, giữa ta và điện hạ chẳng qua là một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, một ván bài khổng lồ lấy tính mạng gia tộc làm tiền đặt cược. Nếu ta không mang họ Cố, nếu ta không phải đích nữ của Cố gia, ta lấy tư cách gì gả cho điện hạ làm chính thất? Điện hạ xem, đây là vinh quang mà Cố gia đem lại, xưa nay muốn được phú quý phải chấp nhận hiểm nguy. Nay Cố gia chỉ còn lại mình ta, mong điện hạ chỉ rõ, con cá lọt lưới như ta đây sẽ bị xử lý thế nào?” 2)
Quyền thế, tính mạng gia tộc đều đã mất, nàng quyết không thể đánh mất phong độ thể gia vọng tộc cùng với sự kiêu ngạo của danh môn quý nữ
Thế cục không còn, thắng bại đã định, chẳng thể nào xoay chuyển càn khôn. Bây giờ làm loạn hay buông lời căm hận chỉ lãng phí sức lực, hủy hoại chút tôn nghiêm và phẩm giả cuối cùng của mình, ngoài ra còn ích lợi gì đâu?
Bị nàng khiêu khích, Tiêu Trường Khanh không khỏi lùi lại hai bước, không thể tin được đến lúc này mà nàng còn bình tĩnh và lý trí đến vậy.
Nàng rất đẹp, một nét đẹp thanh cao thoát tục, nhưng lại quá đỗi lạnh lùng, tựa hồ chẳng có thất tình lục dục của người phàm.
Trên đời sao lại có người phụ nữ như thế!
Mà hắn lại yêu người phụ nữ này tha thiết!
Tiêu Trường Khanh đau đớn nhắm mắt lại, mệt mỏi quay đi: “Cả đời này, nàng vẫn sẽ là Tín vương phi, không ai có thể thay đổi điều đó.”
“Quyết định này chẳng khôn ngoan gì cả…” Cố Thanh Chi cười khẽ, “Điện hạ vốn dĩ muốn tranh ngai báu trên điện Minh Chính, thể mà giờ lại chống đối bệ hạ, phản bác ngôn quan, chỉ vì bảo vệ một Cố Thanh Chi không quyền không thế, chỉ có bề ngoài đẹp mã, thật chẳng giống thủ đoạn cao minh của điện hạ chút nào, nếu điện hạ cứ khăng khăng cố chấp như thế, hắn nhiều kẻ tâm phúc của điện hạ sẽ buồn lòng đấy…”
“Cố Thanh Chi!” Tiêu Trường Khanh gầm lên, không thể nào kiềm chế lửa giận trong lòng được nữa.
Cố Thanh Chi chớp chớp hàng mi dài cong vút: “Lẽ ra điện hạ nên bạn một ly rượu độc, tự mình tiên ta lên đường, bệ hạ ắt sẽ vô cùng vui sướng.”
Tiêu Trường Khanh chợt ngoài đầu lại, cặp mắt đỏ ngầu như một con dã thú bị thương, đau thương nhuộm đẫm những đường tơ máu, khóe môi nở nụ cười tự giễu mà chua xót: “Ta biết, từ đầu chỉ cuối nàng không hề muốn gả cho ta, nàng vì Cố gia mà là mặt lá trái với ta suốt ba năm, giờ nàng chỉ một lòng muốn chết, muốn được giải thoát.”
“Cố Thanh Chi, nàng đừng có mơ!”