Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Người quân tử giống như một tấm gương, phản chiếu sự xấu xí của người khác.
Trong khoảnh khắc, Thẩm Hi Hòa cảm thấy nói chuyện về âm mưu quỷ kể với đàn ông trước mặt chẳng khác nào khinh thường hẳn.
“Ta biết, quận chúa cũng là thân bất do kỷ, vả lại không muốn thỏa hiệp.” sự khoan dung và khéo hiểu lòng người của Tiêu Hoa Ung làm Thẩm Hi Hòa rung động, “Mấy năm nay, quận chúa là người đầu tiên đặt kỳ vọng vào một Thái tử chỉ còn trên danh nghĩa ta đây. Được quận chúa coi trọng như vậy, nhất định ta sẽ dốc sức ứng phó, thay quận chúa lo liệu đầu vào đấy.”
“Điện hạ cam tâm ư?” Thẩm Hi Hòa nghiêm nghị hỏi.
“Là do trời không chiều lòng người, chứ không phải ta tự coi nhẹ mình.” Lời Tiêu Hoa Ung ẩn chứa nét buồn thương, “Ta không phải người trường thọ, thay vì dốc hết tâm trí vì một thứ hư ảo, không bằng trần trọng những gì trước mắt, hôm nay có rượu nay say khướt.”
“Điện hạ tin vào những lời đó à?” Thẩm Hi Hòa lại hỏi, “Điện hạ có từng nghĩ, nếu có một ngày điện hạ có thể trường thọ thì điện hạ sẽ làm thế nào chưa?”
“Quận chúa, ta không tranh giành, nhưng cũng không có nghĩa là ngồi chờ chết.” Tiêu Hoa Ung thành thật nói, “Bằng không, sao món đồ quận chúa giao cho ta đến nay vẫn còn nguyên vẹn trong tay ta chứ?” Tỏ ra yếu thế cũng phải có mức độ, nếu để nàng nghĩ mình chẳng có khả năng tự vệ, chỉ e nàng sẽ xem hắn như con tốt thí.
Hắn như thế mới là hoàng tử chân chính, Thẩm Hi Hòa hơi hài lòng:
“Đã giao cho điện hạ thì tùy điện hạ quyết định.”
Người này thật cảnh giác! Hắn đã chân thành đến thể mà nàng vẫn không mảy may lay động.
Nàng lý trí đến mức khiến hắn phải lau mắt mà nhìn.
Tiêu Hoa Ung cười thầm, mặt ngoài vẫn tỏ ra hiền hòa như cũ: “Ta sẽ giao cho Nhị ca vậy, Nhị ca là người ngay thẳng, nhất định sẽ không thiên vị ai. Kẻ ác phải bị trừng phạt nghiêm khắc.”
Thẩm Hi Hòa không nhận xét gì, tựa hồ vì tránh hiểm nghi nên không tham gia vào đề tài này. Tiêu Hoa Ung lại họ húng hắng, đúng lúc này, một nội thị đi đến cửa, quỳ xuống và nói:
“Điện hạ, Tam điện hạ và Lục điện hạ hẹn chơi đá cầu, mời điện hạ đến xem.” “Quận chúa có muốn đi xem đá cầu ở Kinh thành không?” Tiêu Hoa Ung hỏi.
Thẩm Hi Hòa lắc đầu, nhã nhặn từ chối: “Chiêu Ninh không thích mấy thú vui này.”
“Ta cũng thế.” Tiêu Hoa Ung cười nói, “Ta không khỏe mạnh như các ca ca nên chưa chơi đá cầu bao giờ, lần nào cũng ngồi ngoài quan sát, xem nhiều đâm chán.”
Thiên Viên hiểu ý, lập tức nói với nội thị: “Bẩm lại với Tam điện hạ và Lục điện hạ rằng Thái tử điện hạ có khách.”
Thấy Thẩm Hi Hòa hé miệng toan cất lời, Tiêu Hoa Ung biết nàng muốn cáo từ bên nhanh chân mở lời: “Hình như quận chúa có hứng thú với cây cỏ ta sưu tầm được không ít hoa thơm cỏ lạ quận chúa có muốn ngắm nhìn một phen hay chăng?”
Kể ra, Thẩm Hi Hòa thật sự muốn ngắm nhìn những loại hoa có quý hiếm ở Đông cung, hỏi thăm nguồn gốc rõ ràng, sau đó đi tìm về trồng trong phủ quận chúa.
Thế là Thẩm Hi Hòa đi theo Tiêu Hoa Ung tham quan cảnh sắc, có điều Tiêu Hoa Ung không quên tình trạng sức khỏe của bản thân, sau khi giới thiệu xong một khu, hắn thấy mệt mỏi không chịu nổi, Thẩm Hi Hòa bèn cáo từ Tiêu Hoa Ung tuy quyến luyến không nỡ nhưng cũng không nài ép nàng ở lại.
“Điện hạ, quận chúa đi rồi ạ.” Thiền Viện tiễn Thẩm Hi Hòa ra khỏi cung mới quay về.
Lúc này Tiêu Hoa Ung đã cởi bỏ áo khoác, đứng dưới một gốc lựu. Bây giờ đang là mùa lưu kết trái, những trái lựu non lấp ló trong kẽ lá.
“Điện hạ, sao điện hạ lại gạt cả quận chúa vậy?” Thiên Viên thắc mắc.
Nhớ khi xưa, hắn và điện hạ phiêu bạt bên ngoài, nghe nói có vụ án mạng xảy ra do phu thê khúc mắc, điện hạ còn nói phu thê với nhau phải chân thành.
Tuy rằng điện hạ và quận chúa chưa phải phu thê, đương nhiên Thiên Viên không nghĩ rằng điện hạ cần thẳng thắn với quận chúa ngay bây giờ, nhưng cũng không thể đề phòng nàng như đề phòng đám người kia được, bằng không, sau này quận chúa biết được mọi chuyện, điện hạ biết giải thích thế nào?
“Dù ta có giả dối, nhưng nàng cũng có thành thật đầu.” Thoạt trong hai người bọn họ, một người tỏ ra khéo hiểu lòng người, một người chân thành bộc bạch, thật ra đều là đóng kịch cả.
Điểm khác biệt là hắn biết rõ nàng đang giả vờ nhưng nàng chưa chắc đã thấy rằng hắn chỉ toàn giả dối. “Thiên Viên, con sói muốn ăn dê, mà lại là một con dê thông minh, ngươi nói xem nên đi săn thế nào?”
Thiên Viên vò đầu gãi tại, nếu sói muốn ăn dê, dê dù có thông minh thì cũng đâu thể chạy thoát khỏi sói.
Huống chi sói còn đi săn theo bầy!
Hiển nhiên Thiên Viên không thể theo kịp tư duy của chủ tử nhà mình, Tiêu Hoa Ung cũng không mong đợi nhiều vào trí thông minh của hắn:
“Chỉ cần phủ một lớp có mà dễ thích ăn nhất lên người.”
Cảnh giới tối cao khi đi săn chính là ngụy trang thành con mồi của con mồi.
Nàng thích người thế nào, hắn sẽ biến thành mẫu người đó.
Về tới vương phủ, Thẩm Hi Hòa cũng đang suy nghĩ về con người Tiêu Hoa Ung.
Hắn quá phù hợp với nhu cầu của nàng, tựa như buồn ngủ gặp chiếu manh.
Không ngu ngốc nhưng cũng không gian xảo, hiền hòa, lễ độ, tính tình rộng lượng nhưng cũng không phải không có giới hạn.
Người như vậy một khi đã yêu nàng sâu đậm, sinh thời ắt hẳn sẽ vì nàng mà liều mạng một phen.
Cho dù không thể quét sạch mọi chướng ngại, có hắn đi tiên phong, nàng cũng có thể nhẹ nhàng kha khá, chỉ cần lo liệu phần còn lại là được.
Hết thảy đều rất suôn sẻ.
Nhưng Thẩm Hi Hòa không thích suôn sẻ quá mức như thể rất dễ lừa gạt bản thân, khiến người ta đâm ra sa đọa và ỷ lại, cuối cùng vấp ngã một cú đau.
Kết cục sẽ là thịt nát xương tan.
Nàng phải quan sát vị Thái tử gia này một thời gian xem sao, may mà nàng còn chưa cập kê, vẫn còn thong thả được.
Trước mắt, cần giải quyết Khang vương phủ và Tuyên Bình hầu phủ đã.
“Mạc Viễn, huynh thu xếp một số việc cho ta.” Thẩm Hi Hòa phân phó một loạt công việc.
Nàng vừa vào khuê phòng thì ngửi được mùi long não hăng hắc thoang thoảng đâu đây, dù phòng ngủ của nàng luôn được để thông gió. Thẩm Hi Hòa vẫn bình thản, châm mê hương do mình điều chế lên, cũng không bảo bọn Bích Ngọc lui ra, thậm chí còn cầm lấy kim khâu, ngồi bên cửa sổ thêu thùa sau một thời gian bỏ bẵng.
Nữ công của nàng không tồi nhưng nàng không thích làm những thứ này, giờ cần phải giả vờ, nàng bèn tiện tay căng một chiếc khăn tay lên khung thêu, sau đó chợt nảy ra một ý, bắt đầu thêu cây Tiên Nhân Thao lên góc khăn tay.
Hồng Ngọc và Tử Ngọc đứng bên ngoài viện tán gẫu về Đông cung, Thẩm Hi Hòa chăm chú thêu thùa, một cây Tiên Nhân Thao sinh động như thật nhanh chóng thành hình trên khăn lụa, ước chừng mất một khắc đồng hồ, trên xà ngang bỗng có tiếng động, Bích Ngọc cũng bắt đầu choáng váng mặt mày.
Mặc Ngọc giật mình, cầm kiểm từ ngoài xông vào, đầm lên trần nhà.
Tiêu Trường Doanh tránh được nhát đâm của Mặc Ngọc nhưng không biết vì sao mình lại bị choáng, cứ thể ngã lăn xuống đất.
“Dừng tay.” Thấy Mặc Ngọc định đầm Tiêu Trường Doanh đang nằm xụi lơ một nhát, Thẩm Hi Hòa quát lên.
Nàng đặt khung thêu xuống, đưa cho Bích Ngọc một chiếc túi thơm:
“Liệt vương điện hạ, khuê phòng của thần nữ không phải là nơi ai muốn đến thì đến.”
Tiêu Trường Doanh phải chống kiểm xuống đất mới có thể miễn cưỡng đứng vững, bóng hình Thẩm Hi Hòa dân mơ hồ trong mắt hắn: “Cô..”
Hắn muốn hỏi nàng hạ độc mình từ lúc nào, nhưng còn chưa mở miệng đã ngất đi.
“Quận chúa, nên xử lý hắn thế nào đây?” Bích Ngọc hít túi thơm mấy lần mới thôi xây xẩm.
“Lột sạch y phục, ném hắn đến trước cổng Thập lục vương trạch.” Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt ra lệnh.
Thập lục vương trạch là nơi ở của các hoàng tử sau khi rời cung, các vương phủ đều tập trung ở đó, toàn bộ hoàng tử đều là hàng xóm của nhau.
Trong khoảnh khắc, Thẩm Hi Hòa cảm thấy nói chuyện về âm mưu quỷ kể với đàn ông trước mặt chẳng khác nào khinh thường hẳn.
“Ta biết, quận chúa cũng là thân bất do kỷ, vả lại không muốn thỏa hiệp.” sự khoan dung và khéo hiểu lòng người của Tiêu Hoa Ung làm Thẩm Hi Hòa rung động, “Mấy năm nay, quận chúa là người đầu tiên đặt kỳ vọng vào một Thái tử chỉ còn trên danh nghĩa ta đây. Được quận chúa coi trọng như vậy, nhất định ta sẽ dốc sức ứng phó, thay quận chúa lo liệu đầu vào đấy.”
“Điện hạ cam tâm ư?” Thẩm Hi Hòa nghiêm nghị hỏi.
“Là do trời không chiều lòng người, chứ không phải ta tự coi nhẹ mình.” Lời Tiêu Hoa Ung ẩn chứa nét buồn thương, “Ta không phải người trường thọ, thay vì dốc hết tâm trí vì một thứ hư ảo, không bằng trần trọng những gì trước mắt, hôm nay có rượu nay say khướt.”
“Điện hạ tin vào những lời đó à?” Thẩm Hi Hòa lại hỏi, “Điện hạ có từng nghĩ, nếu có một ngày điện hạ có thể trường thọ thì điện hạ sẽ làm thế nào chưa?”
“Quận chúa, ta không tranh giành, nhưng cũng không có nghĩa là ngồi chờ chết.” Tiêu Hoa Ung thành thật nói, “Bằng không, sao món đồ quận chúa giao cho ta đến nay vẫn còn nguyên vẹn trong tay ta chứ?” Tỏ ra yếu thế cũng phải có mức độ, nếu để nàng nghĩ mình chẳng có khả năng tự vệ, chỉ e nàng sẽ xem hắn như con tốt thí.
Hắn như thế mới là hoàng tử chân chính, Thẩm Hi Hòa hơi hài lòng:
“Đã giao cho điện hạ thì tùy điện hạ quyết định.”
Người này thật cảnh giác! Hắn đã chân thành đến thể mà nàng vẫn không mảy may lay động.
Nàng lý trí đến mức khiến hắn phải lau mắt mà nhìn.
Tiêu Hoa Ung cười thầm, mặt ngoài vẫn tỏ ra hiền hòa như cũ: “Ta sẽ giao cho Nhị ca vậy, Nhị ca là người ngay thẳng, nhất định sẽ không thiên vị ai. Kẻ ác phải bị trừng phạt nghiêm khắc.”
Thẩm Hi Hòa không nhận xét gì, tựa hồ vì tránh hiểm nghi nên không tham gia vào đề tài này. Tiêu Hoa Ung lại họ húng hắng, đúng lúc này, một nội thị đi đến cửa, quỳ xuống và nói:
“Điện hạ, Tam điện hạ và Lục điện hạ hẹn chơi đá cầu, mời điện hạ đến xem.” “Quận chúa có muốn đi xem đá cầu ở Kinh thành không?” Tiêu Hoa Ung hỏi.
Thẩm Hi Hòa lắc đầu, nhã nhặn từ chối: “Chiêu Ninh không thích mấy thú vui này.”
“Ta cũng thế.” Tiêu Hoa Ung cười nói, “Ta không khỏe mạnh như các ca ca nên chưa chơi đá cầu bao giờ, lần nào cũng ngồi ngoài quan sát, xem nhiều đâm chán.”
Thiên Viên hiểu ý, lập tức nói với nội thị: “Bẩm lại với Tam điện hạ và Lục điện hạ rằng Thái tử điện hạ có khách.”
Thấy Thẩm Hi Hòa hé miệng toan cất lời, Tiêu Hoa Ung biết nàng muốn cáo từ bên nhanh chân mở lời: “Hình như quận chúa có hứng thú với cây cỏ ta sưu tầm được không ít hoa thơm cỏ lạ quận chúa có muốn ngắm nhìn một phen hay chăng?”
Kể ra, Thẩm Hi Hòa thật sự muốn ngắm nhìn những loại hoa có quý hiếm ở Đông cung, hỏi thăm nguồn gốc rõ ràng, sau đó đi tìm về trồng trong phủ quận chúa.
Thế là Thẩm Hi Hòa đi theo Tiêu Hoa Ung tham quan cảnh sắc, có điều Tiêu Hoa Ung không quên tình trạng sức khỏe của bản thân, sau khi giới thiệu xong một khu, hắn thấy mệt mỏi không chịu nổi, Thẩm Hi Hòa bèn cáo từ Tiêu Hoa Ung tuy quyến luyến không nỡ nhưng cũng không nài ép nàng ở lại.
“Điện hạ, quận chúa đi rồi ạ.” Thiền Viện tiễn Thẩm Hi Hòa ra khỏi cung mới quay về.
Lúc này Tiêu Hoa Ung đã cởi bỏ áo khoác, đứng dưới một gốc lựu. Bây giờ đang là mùa lưu kết trái, những trái lựu non lấp ló trong kẽ lá.
“Điện hạ, sao điện hạ lại gạt cả quận chúa vậy?” Thiên Viên thắc mắc.
Nhớ khi xưa, hắn và điện hạ phiêu bạt bên ngoài, nghe nói có vụ án mạng xảy ra do phu thê khúc mắc, điện hạ còn nói phu thê với nhau phải chân thành.
Tuy rằng điện hạ và quận chúa chưa phải phu thê, đương nhiên Thiên Viên không nghĩ rằng điện hạ cần thẳng thắn với quận chúa ngay bây giờ, nhưng cũng không thể đề phòng nàng như đề phòng đám người kia được, bằng không, sau này quận chúa biết được mọi chuyện, điện hạ biết giải thích thế nào?
“Dù ta có giả dối, nhưng nàng cũng có thành thật đầu.” Thoạt trong hai người bọn họ, một người tỏ ra khéo hiểu lòng người, một người chân thành bộc bạch, thật ra đều là đóng kịch cả.
Điểm khác biệt là hắn biết rõ nàng đang giả vờ nhưng nàng chưa chắc đã thấy rằng hắn chỉ toàn giả dối. “Thiên Viên, con sói muốn ăn dê, mà lại là một con dê thông minh, ngươi nói xem nên đi săn thế nào?”
Thiên Viên vò đầu gãi tại, nếu sói muốn ăn dê, dê dù có thông minh thì cũng đâu thể chạy thoát khỏi sói.
Huống chi sói còn đi săn theo bầy!
Hiển nhiên Thiên Viên không thể theo kịp tư duy của chủ tử nhà mình, Tiêu Hoa Ung cũng không mong đợi nhiều vào trí thông minh của hắn:
“Chỉ cần phủ một lớp có mà dễ thích ăn nhất lên người.”
Cảnh giới tối cao khi đi săn chính là ngụy trang thành con mồi của con mồi.
Nàng thích người thế nào, hắn sẽ biến thành mẫu người đó.
Về tới vương phủ, Thẩm Hi Hòa cũng đang suy nghĩ về con người Tiêu Hoa Ung.
Hắn quá phù hợp với nhu cầu của nàng, tựa như buồn ngủ gặp chiếu manh.
Không ngu ngốc nhưng cũng không gian xảo, hiền hòa, lễ độ, tính tình rộng lượng nhưng cũng không phải không có giới hạn.
Người như vậy một khi đã yêu nàng sâu đậm, sinh thời ắt hẳn sẽ vì nàng mà liều mạng một phen.
Cho dù không thể quét sạch mọi chướng ngại, có hắn đi tiên phong, nàng cũng có thể nhẹ nhàng kha khá, chỉ cần lo liệu phần còn lại là được.
Hết thảy đều rất suôn sẻ.
Nhưng Thẩm Hi Hòa không thích suôn sẻ quá mức như thể rất dễ lừa gạt bản thân, khiến người ta đâm ra sa đọa và ỷ lại, cuối cùng vấp ngã một cú đau.
Kết cục sẽ là thịt nát xương tan.
Nàng phải quan sát vị Thái tử gia này một thời gian xem sao, may mà nàng còn chưa cập kê, vẫn còn thong thả được.
Trước mắt, cần giải quyết Khang vương phủ và Tuyên Bình hầu phủ đã.
“Mạc Viễn, huynh thu xếp một số việc cho ta.” Thẩm Hi Hòa phân phó một loạt công việc.
Nàng vừa vào khuê phòng thì ngửi được mùi long não hăng hắc thoang thoảng đâu đây, dù phòng ngủ của nàng luôn được để thông gió. Thẩm Hi Hòa vẫn bình thản, châm mê hương do mình điều chế lên, cũng không bảo bọn Bích Ngọc lui ra, thậm chí còn cầm lấy kim khâu, ngồi bên cửa sổ thêu thùa sau một thời gian bỏ bẵng.
Nữ công của nàng không tồi nhưng nàng không thích làm những thứ này, giờ cần phải giả vờ, nàng bèn tiện tay căng một chiếc khăn tay lên khung thêu, sau đó chợt nảy ra một ý, bắt đầu thêu cây Tiên Nhân Thao lên góc khăn tay.
Hồng Ngọc và Tử Ngọc đứng bên ngoài viện tán gẫu về Đông cung, Thẩm Hi Hòa chăm chú thêu thùa, một cây Tiên Nhân Thao sinh động như thật nhanh chóng thành hình trên khăn lụa, ước chừng mất một khắc đồng hồ, trên xà ngang bỗng có tiếng động, Bích Ngọc cũng bắt đầu choáng váng mặt mày.
Mặc Ngọc giật mình, cầm kiểm từ ngoài xông vào, đầm lên trần nhà.
Tiêu Trường Doanh tránh được nhát đâm của Mặc Ngọc nhưng không biết vì sao mình lại bị choáng, cứ thể ngã lăn xuống đất.
“Dừng tay.” Thấy Mặc Ngọc định đầm Tiêu Trường Doanh đang nằm xụi lơ một nhát, Thẩm Hi Hòa quát lên.
Nàng đặt khung thêu xuống, đưa cho Bích Ngọc một chiếc túi thơm:
“Liệt vương điện hạ, khuê phòng của thần nữ không phải là nơi ai muốn đến thì đến.”
Tiêu Trường Doanh phải chống kiểm xuống đất mới có thể miễn cưỡng đứng vững, bóng hình Thẩm Hi Hòa dân mơ hồ trong mắt hắn: “Cô..”
Hắn muốn hỏi nàng hạ độc mình từ lúc nào, nhưng còn chưa mở miệng đã ngất đi.
“Quận chúa, nên xử lý hắn thế nào đây?” Bích Ngọc hít túi thơm mấy lần mới thôi xây xẩm.
“Lột sạch y phục, ném hắn đến trước cổng Thập lục vương trạch.” Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt ra lệnh.
Thập lục vương trạch là nơi ở của các hoàng tử sau khi rời cung, các vương phủ đều tập trung ở đó, toàn bộ hoàng tử đều là hàng xóm của nhau.