Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 304
Nàng rộng lượng là thế, lý trí là thể.
Tiêu Hoa Ung lại không thích điều này, vì như thể chứng tỏ nàng không có 3tình cảm gì với hắn, có vậy mới duy trì
được lý trí.
Nàng và hắn là người hợp tác, đồng hội đồng thuyền, cần ti1n tưởng nhau, cùng nhau gánh vác những hiểm nguy
có thể có, chỉ thế mà thôi.
Dẫu hắn sống chưa lâu, mới được ha9i mươi năm ngắn ngủi, nhưng kể từ năm tám tuổi đến nay, trừ độc tố trong
người ra, không còn ai hay thứ gì khiến hắn th3ấy bất lực, chỉ có Thẩm Hi Hòa là ngoại lệ.
Nhưng hắn không có quyền chỉ trích, hắn có quyền yêu nàng và đã lựa8 chọn làm thế. Dẫu không cần, nàng cũng
chưa từng ngăn cản vì biết mình không có quyền ấy, cũng như hắn không có quyền bắt nàng rung động với mình,
còn nàng có quyền không yêu.
Có điều không việc gì phải vội, sẽ có ngày hắn khiến nàng đánh mất lý trí vì hắn, phá vỡ sự bình tĩnh thường trực
của nàng. “Nghe UU vậy.” Tiêu Hoa Ung mỉm cười, thu dọn hộp thức ăn, “Hi vọng lần sau lại được nếm thử tay
nghề của UU.”
Tiêu Hoa Ung thấy thức ăn Thẩm Hi Hòa nấu phải nói là tuyệt hảo, không biết có phải vì mình thiên vị hay không.
“Sẽ có cơ hội thôi.” Thẩm Hi Hòa mỉm cười.
Sau này thành hôn, nàng sẽ làm một vị Thái tử phi mẫu mực, thỉnh thoảng nấu vài món ngon cho Thái tử điện hạ là
chuyện bình thường.
Cuối cùng, Thẩm Hi Hòa cũng đạt được mục đích lấy một lọ thuốc từ tay Tiêu Hoa Ung. Nàng không đem ra khỏi
cung mà nhà cung nhân đưa đến tay gián điệp của mình trong cung. Người này không cần đưa ngay vào cung
Dương Lăng công chúa, đợi khi nào Dương Lăng công chúa khám ra có thai rồi hành động cũng không muộn.
Bọn họ có dư dả thời gian để tính toán xem làm thế nào mà không để lại dấu vết.
Thẩm Hi Hòa lên xe ngựa rồi, Trân Châu mới nói: “Dạo này Tam công chúa luôn kèn cựa với Ngũ công chúa.”
Nàng ta mới nghe ngóng được chuyện này, không biết có hữu ích với Thẩm Hi Hòa không, nhưng dù gì cũng nên
bẩm báo.
Thẩm Hi Hòa tươi cười: “Phải thế chứ.”
Khi Thổ Phồn ngỏ ý hòa thân, Hữu Ninh để muốn từ chối nhưng không mấy người biết chuyện này. Giờ lại xảy ra
vụ bê bối giữa Mục Nỗ Cáp và Dương Lăng công chúa, Hữu Ninh để buộc phải gả con gái ruột thịt cho Đột Quyết,
mà đã vậy thì không thể nhất bên trọng nhất bên khinh được, đương nhiên người gả đến Thổ Phồn cũng phải là
con gái của ông ta.
Hữu Ninh để hiện chỉ có ba công chúa, Dương Lăng công chúa sẽ gả cho Mục Nổ Cáp, chỉ còn lại Tam công chúa và
Lục công chúa. Lục công chúa là con gái của Vinh quý phi, lại có hai vị ca ca là thân vương, vả lại đã có hôn phu,
không thể nào đi hòa thân được, Tam công chúa không hận Dương Lăng công chúa mới là lạ.
“Hôm nay Tam công chúa xuất cung, nghe nói là đi tìm Nhị nương tử” Trân Châu nhắc.
Thẩm Hi Hòa khép hờ mắt, cười nhạo: “Mấy vị công chúa này thích khi dễ nữ lang Thẩm gia chúng ta thật đấy.”
Dương Lăng công chúa xúi giục Trường Lăng công chúa đối phó nàng còn chưa đủ, giờ Tam công chúa bị ép phải
hòa thân bên nhắm vào Thẩm Anh Nhược. “Quận chúa, chúng ta sẽ…” Trân Châu hỏi dò, “Giúp Nhị nương tử ạ?”
“Không cần.” Thẩm Hi Hòa hờ hững đáp.
Thẩm Anh Nhược không ngốc, tất nhiên sẽ biết Tam công chúa không dùng tiếp cận mình vì mục đích gì. Sau sự
việc Tân trước trong cung, hắn Thẩm Anh Nhược sẽ cảnh giác hơn. Cho dù âm mưu của Tam công chúa có thành
công, Thổ Phồn có cầu hôn Thẩm Anh Nhược cũng không sao, cái chết của Dương Lăng công chúa sẽ đặt dấu chấm
hết cho việc hòa thân.
“Tảng đá họ Thôi, huynh đứng lại cho ta…” Đúng lúc này, ngoài xe ngựa có tiếng Bộ Sơ Lâm thét lớn.
Thẩm Hi Hòa vén rèm nhìn ra, thầy Thôi Tần Bách phi ngựa vượt qua xe ngựa của mình, Bộ Sơ Lâm chạy bộ đuổi
theo. Thôi Tấn Bách nhanh chóng đến được của cung, xuống ngựa rồi rảo bước vào trong, Bộ Sơ Lâm đành đứng
ngoài đợi hắn.
“Thôi Thiếu khanh cứ như thể bị người ta vứt bỏ, cõi lòng nguội lạnh, quyết không quay đầu.” Thấy cảnh này, Tử
Ngọc khẽ than.
Trân Châu lườm nàng ta, đẩy nàng ta sang hướng khác: “Đọc thoại bản ít thôi.”
Sở thích lớn nhất của Tử Ngọc là độc thoại bán, còn rủ Thẩm Hi Hòa đọc cùng. Có điều chủ tớ hai người có cách
nhìn về thoại bản khác với người thường, không chú trọng vào tình yêu đẹp đẽ giữa nam thanh nữ tú mà tập trung
phê phán nữ lang khờ dại, người đàn ông xấu xa.
Chẳng hạn, nếu trong truyện có tình tiết quý nữ bỏ trốn cùng thư sinh nghèo, chủ tớ hai người sẽ nhất trí rằng vị
quý nữ này có phẩm hạnh thiếu đoan chính, không màng đến phụ mẫu, huynh muội mà chọn người ngoài, thư
sinh thì thiếu trách nhiệm, không biết nỗ lực để phụ mẫu của quý nữ coi trọng mình mà lại dụ dỗ nàng ta cùng
mình bỏ trốn, đến với nhau mà chẳng có mối mai…
Thẩm Hi Hòa đọc vài cuốn đã chán, còn Tử Ngọc vẫn thích như thường, vừa đọc vừa mắng nhân vật chính.
Thôi Tấn Bách không bị vứt bỏ, chẳng qua dạo này hắn đang cố gắng lập lại trật tự, để mình tỉnh ngộ hoàn toàn. Vì
chuyện này mà hắn còn đến chùa Tướng Quốc một chuyến để bầu không khí tĩnh lặng trong chùa giúp lòng mình
lắng lại. Nếu Hữu Ninh để không triệu kiến thì hắn còn định nghỉ phép tiếp.
Hắn cứ ngỡ mình đã khống chế được tham niệm trong lòng, nhưng vừa về thành, gặp Bộ Sơ Lâm, hắn đã thấy tâm
tình bất ổn, thế nên mới hối hả chạy vào cung.
Hắn cố ý nấn ná trong cung hồi lâu, lúc ra khỏi cung đã là chập choạng tối, bên ngoài gió rét thấu xương, không
ngờ Bộ Sơ Lâm vẫn đang đợi hắn ngoài cửa cung.
“Ai da, ta bảo này tảng đá họ Thôi à, huynh hẹp hòi hệt nữ lang vậy đó, thù dai phát khiếp.” Vừa thấy Thôi Tấn
Bách, Bộ Sơ Lâm đã càu nhàu, “Huynh cố tình đợi gần đến giờ giới nghiệm mới xuất cung chứ gì, ta sắp chết cóng
rồi này.”
Thôi Tấn Bách dắt ngựa, làm ngơ Bộ Sơ Lâm,
Bộ Sơ Lâm hà hơi: “Ta biết hôm ấy uống say đã mạo phạm huynh, nhưng huynh cũng đừng để bụng lời nói và cử
chỉ của một kẻ say rượu làm gì.”
Thôi Tấn Bách chợt dừng bước, lặng thinh hồi lâu rồi quay sang nhìn Bộ Sơ Lâm chăm chú giữa màn đêm dần
buông.
Bộ Sơ Lâm thấp thỏm, có cảm giác càng giải thích càng chọc giận Thối Tấn Bách thêm, nhưng nghĩ mãi cũng nghĩ
không ra mình nói có gì không đúng, đành xem như lời xin lỗi của mình chưa đủ chân thành, tiếp tục hạ mình hơn
nữa, khom lưng vải hắn: “Uống say rồi nói hươu nói vượn là lỗi của ta. Huynh cứ nói đi, phải thế nào thì huynh
mới chịu tha thứ cho ta lần này? Chắc chắn ta sẽ làm theo.”
Suốt quãng thời gian này, hành động của Bộ Sơ Lâm hôm nọ khiến hắn rối rắm không thôi, nỗi lòng hỗn loạn, còn
chán ghét bản thân. Hóa ra chỉ có mình hắn tương tư đơn phương, còn Bộ Sơ Lâm chỉ coi đó là lời vớ vẩn khi say,
hoàn toàn không để bụng.
Thôi Tấn Bách chợt thấy mình thật đáng buồn.
“Tàng đá họ Thôi, sao huynh lại nhìn ta như thế?” Bộ Sơ Lâm cảm thấy ánh mắt Thôi Tấn Bách còn buốt giá hơn cả đêm đông, “Ta
biết hôm ấy ta đùa cợt huynh là sai, nhưng ta thật sự không cố ý. Hôm ấy say quá, gặp ai ta cũng sẽ…”
“Câm mồm!” Thôi Tấn Bách săng giọng quát lớn, sắc mặt xanh mét, cặp mắt đen láy lạnh như băng, “Từ nay trở đi, đừng dây dưa với
ta nữa, bằng khôg…”
Thôi Tấn Bách rút thanh kiếm giắt trên lưng ngựa ra, bẻ gãy fười kiếm rồi vứt tới trước mặt Bộ Sơ Lâm: “Sẽ như thanh kiếm này!”
Bộ Sơ Lâm đờ người tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Thối Tấn Bách đang xa dần. Gió rét lạnh căm căm, nàng ta đưa tay lên mặt, nước
mắt đã rơi chẳng biết từ lúc nào…
Tiêu Hoa Ung lại không thích điều này, vì như thể chứng tỏ nàng không có 3tình cảm gì với hắn, có vậy mới duy trì
được lý trí.
Nàng và hắn là người hợp tác, đồng hội đồng thuyền, cần ti1n tưởng nhau, cùng nhau gánh vác những hiểm nguy
có thể có, chỉ thế mà thôi.
Dẫu hắn sống chưa lâu, mới được ha9i mươi năm ngắn ngủi, nhưng kể từ năm tám tuổi đến nay, trừ độc tố trong
người ra, không còn ai hay thứ gì khiến hắn th3ấy bất lực, chỉ có Thẩm Hi Hòa là ngoại lệ.
Nhưng hắn không có quyền chỉ trích, hắn có quyền yêu nàng và đã lựa8 chọn làm thế. Dẫu không cần, nàng cũng
chưa từng ngăn cản vì biết mình không có quyền ấy, cũng như hắn không có quyền bắt nàng rung động với mình,
còn nàng có quyền không yêu.
Có điều không việc gì phải vội, sẽ có ngày hắn khiến nàng đánh mất lý trí vì hắn, phá vỡ sự bình tĩnh thường trực
của nàng. “Nghe UU vậy.” Tiêu Hoa Ung mỉm cười, thu dọn hộp thức ăn, “Hi vọng lần sau lại được nếm thử tay
nghề của UU.”
Tiêu Hoa Ung thấy thức ăn Thẩm Hi Hòa nấu phải nói là tuyệt hảo, không biết có phải vì mình thiên vị hay không.
“Sẽ có cơ hội thôi.” Thẩm Hi Hòa mỉm cười.
Sau này thành hôn, nàng sẽ làm một vị Thái tử phi mẫu mực, thỉnh thoảng nấu vài món ngon cho Thái tử điện hạ là
chuyện bình thường.
Cuối cùng, Thẩm Hi Hòa cũng đạt được mục đích lấy một lọ thuốc từ tay Tiêu Hoa Ung. Nàng không đem ra khỏi
cung mà nhà cung nhân đưa đến tay gián điệp của mình trong cung. Người này không cần đưa ngay vào cung
Dương Lăng công chúa, đợi khi nào Dương Lăng công chúa khám ra có thai rồi hành động cũng không muộn.
Bọn họ có dư dả thời gian để tính toán xem làm thế nào mà không để lại dấu vết.
Thẩm Hi Hòa lên xe ngựa rồi, Trân Châu mới nói: “Dạo này Tam công chúa luôn kèn cựa với Ngũ công chúa.”
Nàng ta mới nghe ngóng được chuyện này, không biết có hữu ích với Thẩm Hi Hòa không, nhưng dù gì cũng nên
bẩm báo.
Thẩm Hi Hòa tươi cười: “Phải thế chứ.”
Khi Thổ Phồn ngỏ ý hòa thân, Hữu Ninh để muốn từ chối nhưng không mấy người biết chuyện này. Giờ lại xảy ra
vụ bê bối giữa Mục Nỗ Cáp và Dương Lăng công chúa, Hữu Ninh để buộc phải gả con gái ruột thịt cho Đột Quyết,
mà đã vậy thì không thể nhất bên trọng nhất bên khinh được, đương nhiên người gả đến Thổ Phồn cũng phải là
con gái của ông ta.
Hữu Ninh để hiện chỉ có ba công chúa, Dương Lăng công chúa sẽ gả cho Mục Nổ Cáp, chỉ còn lại Tam công chúa và
Lục công chúa. Lục công chúa là con gái của Vinh quý phi, lại có hai vị ca ca là thân vương, vả lại đã có hôn phu,
không thể nào đi hòa thân được, Tam công chúa không hận Dương Lăng công chúa mới là lạ.
“Hôm nay Tam công chúa xuất cung, nghe nói là đi tìm Nhị nương tử” Trân Châu nhắc.
Thẩm Hi Hòa khép hờ mắt, cười nhạo: “Mấy vị công chúa này thích khi dễ nữ lang Thẩm gia chúng ta thật đấy.”
Dương Lăng công chúa xúi giục Trường Lăng công chúa đối phó nàng còn chưa đủ, giờ Tam công chúa bị ép phải
hòa thân bên nhắm vào Thẩm Anh Nhược. “Quận chúa, chúng ta sẽ…” Trân Châu hỏi dò, “Giúp Nhị nương tử ạ?”
“Không cần.” Thẩm Hi Hòa hờ hững đáp.
Thẩm Anh Nhược không ngốc, tất nhiên sẽ biết Tam công chúa không dùng tiếp cận mình vì mục đích gì. Sau sự
việc Tân trước trong cung, hắn Thẩm Anh Nhược sẽ cảnh giác hơn. Cho dù âm mưu của Tam công chúa có thành
công, Thổ Phồn có cầu hôn Thẩm Anh Nhược cũng không sao, cái chết của Dương Lăng công chúa sẽ đặt dấu chấm
hết cho việc hòa thân.
“Tảng đá họ Thôi, huynh đứng lại cho ta…” Đúng lúc này, ngoài xe ngựa có tiếng Bộ Sơ Lâm thét lớn.
Thẩm Hi Hòa vén rèm nhìn ra, thầy Thôi Tần Bách phi ngựa vượt qua xe ngựa của mình, Bộ Sơ Lâm chạy bộ đuổi
theo. Thôi Tấn Bách nhanh chóng đến được của cung, xuống ngựa rồi rảo bước vào trong, Bộ Sơ Lâm đành đứng
ngoài đợi hắn.
“Thôi Thiếu khanh cứ như thể bị người ta vứt bỏ, cõi lòng nguội lạnh, quyết không quay đầu.” Thấy cảnh này, Tử
Ngọc khẽ than.
Trân Châu lườm nàng ta, đẩy nàng ta sang hướng khác: “Đọc thoại bản ít thôi.”
Sở thích lớn nhất của Tử Ngọc là độc thoại bán, còn rủ Thẩm Hi Hòa đọc cùng. Có điều chủ tớ hai người có cách
nhìn về thoại bản khác với người thường, không chú trọng vào tình yêu đẹp đẽ giữa nam thanh nữ tú mà tập trung
phê phán nữ lang khờ dại, người đàn ông xấu xa.
Chẳng hạn, nếu trong truyện có tình tiết quý nữ bỏ trốn cùng thư sinh nghèo, chủ tớ hai người sẽ nhất trí rằng vị
quý nữ này có phẩm hạnh thiếu đoan chính, không màng đến phụ mẫu, huynh muội mà chọn người ngoài, thư
sinh thì thiếu trách nhiệm, không biết nỗ lực để phụ mẫu của quý nữ coi trọng mình mà lại dụ dỗ nàng ta cùng
mình bỏ trốn, đến với nhau mà chẳng có mối mai…
Thẩm Hi Hòa đọc vài cuốn đã chán, còn Tử Ngọc vẫn thích như thường, vừa đọc vừa mắng nhân vật chính.
Thôi Tấn Bách không bị vứt bỏ, chẳng qua dạo này hắn đang cố gắng lập lại trật tự, để mình tỉnh ngộ hoàn toàn. Vì
chuyện này mà hắn còn đến chùa Tướng Quốc một chuyến để bầu không khí tĩnh lặng trong chùa giúp lòng mình
lắng lại. Nếu Hữu Ninh để không triệu kiến thì hắn còn định nghỉ phép tiếp.
Hắn cứ ngỡ mình đã khống chế được tham niệm trong lòng, nhưng vừa về thành, gặp Bộ Sơ Lâm, hắn đã thấy tâm
tình bất ổn, thế nên mới hối hả chạy vào cung.
Hắn cố ý nấn ná trong cung hồi lâu, lúc ra khỏi cung đã là chập choạng tối, bên ngoài gió rét thấu xương, không
ngờ Bộ Sơ Lâm vẫn đang đợi hắn ngoài cửa cung.
“Ai da, ta bảo này tảng đá họ Thôi à, huynh hẹp hòi hệt nữ lang vậy đó, thù dai phát khiếp.” Vừa thấy Thôi Tấn
Bách, Bộ Sơ Lâm đã càu nhàu, “Huynh cố tình đợi gần đến giờ giới nghiệm mới xuất cung chứ gì, ta sắp chết cóng
rồi này.”
Thôi Tấn Bách dắt ngựa, làm ngơ Bộ Sơ Lâm,
Bộ Sơ Lâm hà hơi: “Ta biết hôm ấy uống say đã mạo phạm huynh, nhưng huynh cũng đừng để bụng lời nói và cử
chỉ của một kẻ say rượu làm gì.”
Thôi Tấn Bách chợt dừng bước, lặng thinh hồi lâu rồi quay sang nhìn Bộ Sơ Lâm chăm chú giữa màn đêm dần
buông.
Bộ Sơ Lâm thấp thỏm, có cảm giác càng giải thích càng chọc giận Thối Tấn Bách thêm, nhưng nghĩ mãi cũng nghĩ
không ra mình nói có gì không đúng, đành xem như lời xin lỗi của mình chưa đủ chân thành, tiếp tục hạ mình hơn
nữa, khom lưng vải hắn: “Uống say rồi nói hươu nói vượn là lỗi của ta. Huynh cứ nói đi, phải thế nào thì huynh
mới chịu tha thứ cho ta lần này? Chắc chắn ta sẽ làm theo.”
Suốt quãng thời gian này, hành động của Bộ Sơ Lâm hôm nọ khiến hắn rối rắm không thôi, nỗi lòng hỗn loạn, còn
chán ghét bản thân. Hóa ra chỉ có mình hắn tương tư đơn phương, còn Bộ Sơ Lâm chỉ coi đó là lời vớ vẩn khi say,
hoàn toàn không để bụng.
Thôi Tấn Bách chợt thấy mình thật đáng buồn.
“Tàng đá họ Thôi, sao huynh lại nhìn ta như thế?” Bộ Sơ Lâm cảm thấy ánh mắt Thôi Tấn Bách còn buốt giá hơn cả đêm đông, “Ta
biết hôm ấy ta đùa cợt huynh là sai, nhưng ta thật sự không cố ý. Hôm ấy say quá, gặp ai ta cũng sẽ…”
“Câm mồm!” Thôi Tấn Bách săng giọng quát lớn, sắc mặt xanh mét, cặp mắt đen láy lạnh như băng, “Từ nay trở đi, đừng dây dưa với
ta nữa, bằng khôg…”
Thôi Tấn Bách rút thanh kiếm giắt trên lưng ngựa ra, bẻ gãy fười kiếm rồi vứt tới trước mặt Bộ Sơ Lâm: “Sẽ như thanh kiếm này!”
Bộ Sơ Lâm đờ người tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Thối Tấn Bách đang xa dần. Gió rét lạnh căm căm, nàng ta đưa tay lên mặt, nước
mắt đã rơi chẳng biết từ lúc nào…