Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 301
Ngân Sơn bê tới hai vò rượu đặt trước mặt Mục Nỗ Cáp. Mục Nỗ Cáp uống cạn hai vò xong, Bộ Sơ Lâm mới sai
Ngân Sơn bế lên hai vò nữa, cho3 Mục Nỗ Cáp chọn trước, tửu lượng của hắn ta khiến Bộ Sơ Lâm cảm thấy mình
đã gặp kỳ phùng địch thủ.
Hai người tu ừng ực ba vò 1liền, ánh mắt Bộ Sơ Lâm bắt đầu mơ màng, Mục Nỗ Cáp cũng thấy phổi nóng rực,
nhưng cả hai đều không chịu thua mà tiếp tục khui vò thứ t9ư.
Ban đầu người xem còn bàn tán ồn ào, bây giờ ai nấy đều nín thở tập trung quan sát. Bộ Sơ Lâm và Mục Nỗ Cáp
uống được nửa vò3 rồi cùng gục xuống, đến vò rượu còn cầm không nổi, song Bộ Sơ Lâm vẫn chưa chịu thua:
“Ngân… Ngân Sơn… Rót rượu tiếp cho ta!”
8
“Thế tử gia.” Ngân Sơn hết sức lo lắng.
“Mau.. rót… rượu đi!” Bộ Sơ Lâm say đến nỗi dịp cả mắt nhưng vẫn cố trừng Ngân Sơn.
Ngân Sơn bó tay, đành rót cho nàng ta một bát, Bộ Sơ Lâm cầm bát, tay run lẩy bẩy, một lúc lâu sau mới hợp một
ngụm.
Bên kia bàn, Mục Nổ Cáp cũng đã đi đến giới hạn nhưng vẫn ra lệnh cho tùy tùng: “Rót… đầy đi.”
Hai người chật vật uống từng bát một cho đến khi hết nửa vò còn lại, sau đó gắng gượng trừng mắt nhìn đối
phương xem ai gục trước.
Cả người Bộ Sơ Lâm nóng hừng hực như lửa nhưng vẫn ra lệnh: “Rót… rót tiếp một bát nữa!” Ngân Sơn rót cho
nàng ta một bát, Bộ Sơ Lâm bưng lên không nổi, bèn cúi người mà húp, hệt như con cún uống nước.
Nàng ta mới hợp được hai ngụm, bát rượu đã bị một người dịch đi, Bộ Sơ Lâm chậm chạp ngẩng đầu lên, mơ màng
thấy được mặt mày người nọ: “Tảng… tảng đá họ Thôi.”
Người đó chính là Thôi Tẩn Bách. Thôi Tấn Bách nhìn Bộ Sơ Lâm đang say mèm, chỉ muốn tạt một chậu nước lạnh
lên đầu nàng ta.
“Càn quầy đủ chưa?” Thôi Tấn Bách đứng đó nhìn xuống nàng ta và hỏi.
“Ta… ta.” Bộ Sơ Lâm chỉ vào chính mình, “Ta nào có… càn quấy! Ta chỉ… chỉ là… quả… cô đơn! Cô đơn, người biết
không… Chính người khiến ta thấy… khiến ta thấy cô đơn! Ta, ta đành… hức… ta đành tự tìm thú vui thôi!”
Thôi Tấn Bách nhìn hai người: “Hai người ngang sức ngang tài, còn uống nữa sẽ hại người lắm, không bằng hòa
nhau đi Thanh đạo của Bộ thế tử vẫn thuộc về Bộ thể tử ta sẽ tặng cho Mục Nỗ Cáp vương tử
một thanh đao tốt”
Làm vậy xem như tạo đường lùi cho cả hai, không ai phải muối mặt nhận thua, Mục Nỗ Cáp gật đầu, hắn ta cũng
uống hết nổi rồi. “Ta không… Bộ Sơ Lâm loạng choạng đứng dậy, Ngân Sơn định đầu nàng ta sống lại bị đẩy ra,
“Huynh… huynh là gì của ta… mà có quyền… có quyền quyết định thay ta hả?”
Bộ Sơ Lâm chân nam đá chân chiều đi đến trước mặt Thôi Tấn Bách: “Đừng tưởng… ta và huynh từng ngủ với nhau
vài lần là huynh có thể quyết định thay ta nhé.”
Nghe Bộ Sơ Lâm nói vậy, ai nấy đều trổ mắt, vài nữ lang còn che miệng, hết nhìn Thôi Tần Bách lại quay sang nhìn
Bộ Sơ Lâm. Lâu nay bọn họ vẫn nghe hai người có mờ ám nhưng cứ ngỡ đó chỉ là tin đồn, giờ đây Bộ thể tử say
rượu lỡ miệng mới biết thì ra hai người có dan díu với nhau thật!
“Ngươi say rồi” Thôi Tấn Bách nắm lấy cánh tay đang chỉ trỏ của Bộ Sơ Lâm rồi kéo nàng ta ra ngoài.
“Huynh định làm gì đấy… Huynh muốn thừa dịp người ta gặp khó… Huynh tưởng ta say rồi… thì mình có thể… ở
trên sao!” Bộ Sơ Lâm vừa vùng vằng vừa nói lung tung, “Ta… ta nói cho huynh biết nhé… tảng đá… tảng đá họ Thôi
kia! Dù ta có say… có say đi nữa, ta cũng là người ở trên!”
Ngân Sơn đi đằng sau, nghe vậy thì xấu hổ chết đi được, không biết nên mừng vì thế tử không quên mình đang giá
nam hay nên mất mặt vì những lời thô tục của thế tử nữa.
“Thôi Thiếu khanh, thế tử say rồi, thuộc hạ sẽ đưa thể tử về phủ, Thôi Thiếu khanh đừng để bụng mấy lời thể tử
vừa nói nhé.”
“Say cái gì?” Bộ Sơ Lâm đẩy Ngân Sơn ra, “Ngươi nói vớ vẩn gì đấy. Ta không say! Ngươi là người của ai hả… Đồ
ăn cây táo rào cây sung… Hắn còn chưa gả vào… mà người đã xun xoe… lấy lòng chủ mẫu rồi à?”
Ngân Sơn không dám nhìn mặt Thôi Tấn Bách nữa.
Thì ra trong lòng thể tử, Thôi Thiếu khanh là nữ lang còn mình mới là nam tử!
Ảnh mắt Thôi Tấn Bách tối lại, đanh mặt vác Bộ Sơ Lâm ra khỏi hoa lâu. Đưa về Thôi gia thì không được rồi, hiện
giờ Thôi gia vẫn chưa phải do hắn làm chủ, đưa về Đại Lý tự cũng không được, đó là chỗ trang nghiêm, Thối Tấn
Bách quyết định đưa Bộ Sơ Lâm về Bộ phủ.
Về đến nơi, còn chưa vào phòng ngủ, Bộ Sơ Lâm đã nôn đầy người Thôi Tấn Bách.
Kim Sơn thấy vậy vội bảo người hầu tách hai người họ ra, sau đó thu xếp cho Thối Tấn Bách đi tắm rửa thay y
phục. Sau khi Thôi Tấn Bách thu thập thỏa đáng, Bộ Sơ Lâm cũng đã được nha hoàn chuyên pha trà rót nước, thực
chất là nha hoàn hầu cận, lo liệu đầu ra đấy, còn cho nàng ta uống canh giải rượu.
Uống xong, Bộ Sơ Lâm nằm thiêm thiếp trên giường, ánh mắt đờ đẫn song lại không ngủ. Nha hoàn và Kim Sơn
thay nhau dỗ, Bộ Sơ Lâm chỉ nằm yên đó, tựa như một đứa trẻ yếu ớt. Thôi Tấn Bách bước vào phòng thì thấy Bộ Sơ
Lâm đang nằm vật ra đấy. “Tảng đá… họ Thôi..” Thấy Thôi Tấn Bách, Bộ Sơ Lâm nói nhát gừng, “Ta… ta khó chịu
quá..” Thôi Tần Bách đang bực nhưng chẳng hiểu sao bỗng dịu lại, ngồi xuống mép giường, ôn hòa lên tiếng:
“Nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc là ổn thôi.” “Ta… không… ngủ.” Bộ Sơ Lâm nói nhịu, “Không thể ngủ
được… ngủ… sẽ gặp nguy hiểm đó.” Nghe vậy, Thôi Tấn Bách chẳng hiểu ra sao, quay sang nhìn Kim Sơn đang
đứng cạnh canh gác.
Kim Sơn cúi đầu đáp: “Thuở nhỏ, có một dạo thể tử hay bị ám sát, đêm đến không dám ngủ, ban ngày mới có thể
yên giấc.”?
Về sau, Bộ Sơ Lâm tập thành thói quen cử ban đêm là lại đi hoa lâu chơi bời quên cả lối về, ban ngày thì về phủ
nằm ngay 0 0. Không hiểu sao, lời ấy lại khiến Thối Tấn Bách thấy tim mình nhói đau, hắn lên tiếng dỗ dành Bộ Sơ
Lâm: “Có ta ở đây, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi.”
Nghe vậy, Bộ Sơ Lâm ngước mắt nhìn hắn, một lúc sau chợt cười hì hì: “Tảng đá họ Thôi à… Huynh gả cho ta đi…
Gả cho ta được không?”
“Thể tử” Kim Sơn khẽ nhắc.
Thấy Bộ Sơ Lâm đã say đến mụ mị đầu óc mà còn trêu cợt mình, Thôi Tấn Bách sa sầm mặt.
“Tàng đá họ Thôi… gả cho ta rồi… huynh sẽ thành thế tử phi! Sau này sẽ là vương phi luôn đấy, biết bao người muốn mà không
được…” Bộ Sơ Lâm không để ý đến gương mặt bí xị của Thôi Tần Bách, “Ta có thứ gì… cũng sẽ cho huynh cả, huynh gả cho ta
nhé?”
Nói rồi, nàng ta quờ quạng nắm tay hắn, vẻ mặt tủi thân.
Thôi Tấn Bách định rút tay ra mà không được: “Đừng nói vóvần nữa, mau ngủ đi…”
Chẳng ngờ Bộ Sơ Lâm đã lấy lại chút sức lực từ lúc nào, thình lình bật dậy, hôn lên môi Thôi Tấn Bách. Thôi Tấn Bách đờ người, đầu
óc đột nhiên trống rỗng. Kim Sơn sợ mất mật, vội nắm tay Bộ Sơ Lâm kéo ra: “Thề tử” Lúc này Thôi Tấn Bách mới bừng tinh, vội
đứng phắt dậy rào bước ra khỏi phòng rồi ba chân bốn cằng chạy trối chết.
Ngân Sơn bế lên hai vò nữa, cho3 Mục Nỗ Cáp chọn trước, tửu lượng của hắn ta khiến Bộ Sơ Lâm cảm thấy mình
đã gặp kỳ phùng địch thủ.
Hai người tu ừng ực ba vò 1liền, ánh mắt Bộ Sơ Lâm bắt đầu mơ màng, Mục Nỗ Cáp cũng thấy phổi nóng rực,
nhưng cả hai đều không chịu thua mà tiếp tục khui vò thứ t9ư.
Ban đầu người xem còn bàn tán ồn ào, bây giờ ai nấy đều nín thở tập trung quan sát. Bộ Sơ Lâm và Mục Nỗ Cáp
uống được nửa vò3 rồi cùng gục xuống, đến vò rượu còn cầm không nổi, song Bộ Sơ Lâm vẫn chưa chịu thua:
“Ngân… Ngân Sơn… Rót rượu tiếp cho ta!”
8
“Thế tử gia.” Ngân Sơn hết sức lo lắng.
“Mau.. rót… rượu đi!” Bộ Sơ Lâm say đến nỗi dịp cả mắt nhưng vẫn cố trừng Ngân Sơn.
Ngân Sơn bó tay, đành rót cho nàng ta một bát, Bộ Sơ Lâm cầm bát, tay run lẩy bẩy, một lúc lâu sau mới hợp một
ngụm.
Bên kia bàn, Mục Nổ Cáp cũng đã đi đến giới hạn nhưng vẫn ra lệnh cho tùy tùng: “Rót… đầy đi.”
Hai người chật vật uống từng bát một cho đến khi hết nửa vò còn lại, sau đó gắng gượng trừng mắt nhìn đối
phương xem ai gục trước.
Cả người Bộ Sơ Lâm nóng hừng hực như lửa nhưng vẫn ra lệnh: “Rót… rót tiếp một bát nữa!” Ngân Sơn rót cho
nàng ta một bát, Bộ Sơ Lâm bưng lên không nổi, bèn cúi người mà húp, hệt như con cún uống nước.
Nàng ta mới hợp được hai ngụm, bát rượu đã bị một người dịch đi, Bộ Sơ Lâm chậm chạp ngẩng đầu lên, mơ màng
thấy được mặt mày người nọ: “Tảng… tảng đá họ Thôi.”
Người đó chính là Thôi Tẩn Bách. Thôi Tấn Bách nhìn Bộ Sơ Lâm đang say mèm, chỉ muốn tạt một chậu nước lạnh
lên đầu nàng ta.
“Càn quầy đủ chưa?” Thôi Tấn Bách đứng đó nhìn xuống nàng ta và hỏi.
“Ta… ta.” Bộ Sơ Lâm chỉ vào chính mình, “Ta nào có… càn quấy! Ta chỉ… chỉ là… quả… cô đơn! Cô đơn, người biết
không… Chính người khiến ta thấy… khiến ta thấy cô đơn! Ta, ta đành… hức… ta đành tự tìm thú vui thôi!”
Thôi Tấn Bách nhìn hai người: “Hai người ngang sức ngang tài, còn uống nữa sẽ hại người lắm, không bằng hòa
nhau đi Thanh đạo của Bộ thế tử vẫn thuộc về Bộ thể tử ta sẽ tặng cho Mục Nỗ Cáp vương tử
một thanh đao tốt”
Làm vậy xem như tạo đường lùi cho cả hai, không ai phải muối mặt nhận thua, Mục Nỗ Cáp gật đầu, hắn ta cũng
uống hết nổi rồi. “Ta không… Bộ Sơ Lâm loạng choạng đứng dậy, Ngân Sơn định đầu nàng ta sống lại bị đẩy ra,
“Huynh… huynh là gì của ta… mà có quyền… có quyền quyết định thay ta hả?”
Bộ Sơ Lâm chân nam đá chân chiều đi đến trước mặt Thôi Tấn Bách: “Đừng tưởng… ta và huynh từng ngủ với nhau
vài lần là huynh có thể quyết định thay ta nhé.”
Nghe Bộ Sơ Lâm nói vậy, ai nấy đều trổ mắt, vài nữ lang còn che miệng, hết nhìn Thôi Tần Bách lại quay sang nhìn
Bộ Sơ Lâm. Lâu nay bọn họ vẫn nghe hai người có mờ ám nhưng cứ ngỡ đó chỉ là tin đồn, giờ đây Bộ thể tử say
rượu lỡ miệng mới biết thì ra hai người có dan díu với nhau thật!
“Ngươi say rồi” Thôi Tấn Bách nắm lấy cánh tay đang chỉ trỏ của Bộ Sơ Lâm rồi kéo nàng ta ra ngoài.
“Huynh định làm gì đấy… Huynh muốn thừa dịp người ta gặp khó… Huynh tưởng ta say rồi… thì mình có thể… ở
trên sao!” Bộ Sơ Lâm vừa vùng vằng vừa nói lung tung, “Ta… ta nói cho huynh biết nhé… tảng đá… tảng đá họ Thôi
kia! Dù ta có say… có say đi nữa, ta cũng là người ở trên!”
Ngân Sơn đi đằng sau, nghe vậy thì xấu hổ chết đi được, không biết nên mừng vì thế tử không quên mình đang giá
nam hay nên mất mặt vì những lời thô tục của thế tử nữa.
“Thôi Thiếu khanh, thế tử say rồi, thuộc hạ sẽ đưa thể tử về phủ, Thôi Thiếu khanh đừng để bụng mấy lời thể tử
vừa nói nhé.”
“Say cái gì?” Bộ Sơ Lâm đẩy Ngân Sơn ra, “Ngươi nói vớ vẩn gì đấy. Ta không say! Ngươi là người của ai hả… Đồ
ăn cây táo rào cây sung… Hắn còn chưa gả vào… mà người đã xun xoe… lấy lòng chủ mẫu rồi à?”
Ngân Sơn không dám nhìn mặt Thôi Tấn Bách nữa.
Thì ra trong lòng thể tử, Thôi Thiếu khanh là nữ lang còn mình mới là nam tử!
Ảnh mắt Thôi Tấn Bách tối lại, đanh mặt vác Bộ Sơ Lâm ra khỏi hoa lâu. Đưa về Thôi gia thì không được rồi, hiện
giờ Thôi gia vẫn chưa phải do hắn làm chủ, đưa về Đại Lý tự cũng không được, đó là chỗ trang nghiêm, Thối Tấn
Bách quyết định đưa Bộ Sơ Lâm về Bộ phủ.
Về đến nơi, còn chưa vào phòng ngủ, Bộ Sơ Lâm đã nôn đầy người Thôi Tấn Bách.
Kim Sơn thấy vậy vội bảo người hầu tách hai người họ ra, sau đó thu xếp cho Thối Tấn Bách đi tắm rửa thay y
phục. Sau khi Thôi Tấn Bách thu thập thỏa đáng, Bộ Sơ Lâm cũng đã được nha hoàn chuyên pha trà rót nước, thực
chất là nha hoàn hầu cận, lo liệu đầu ra đấy, còn cho nàng ta uống canh giải rượu.
Uống xong, Bộ Sơ Lâm nằm thiêm thiếp trên giường, ánh mắt đờ đẫn song lại không ngủ. Nha hoàn và Kim Sơn
thay nhau dỗ, Bộ Sơ Lâm chỉ nằm yên đó, tựa như một đứa trẻ yếu ớt. Thôi Tấn Bách bước vào phòng thì thấy Bộ Sơ
Lâm đang nằm vật ra đấy. “Tảng đá… họ Thôi..” Thấy Thôi Tấn Bách, Bộ Sơ Lâm nói nhát gừng, “Ta… ta khó chịu
quá..” Thôi Tần Bách đang bực nhưng chẳng hiểu sao bỗng dịu lại, ngồi xuống mép giường, ôn hòa lên tiếng:
“Nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc là ổn thôi.” “Ta… không… ngủ.” Bộ Sơ Lâm nói nhịu, “Không thể ngủ
được… ngủ… sẽ gặp nguy hiểm đó.” Nghe vậy, Thôi Tấn Bách chẳng hiểu ra sao, quay sang nhìn Kim Sơn đang
đứng cạnh canh gác.
Kim Sơn cúi đầu đáp: “Thuở nhỏ, có một dạo thể tử hay bị ám sát, đêm đến không dám ngủ, ban ngày mới có thể
yên giấc.”?
Về sau, Bộ Sơ Lâm tập thành thói quen cử ban đêm là lại đi hoa lâu chơi bời quên cả lối về, ban ngày thì về phủ
nằm ngay 0 0. Không hiểu sao, lời ấy lại khiến Thối Tấn Bách thấy tim mình nhói đau, hắn lên tiếng dỗ dành Bộ Sơ
Lâm: “Có ta ở đây, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi.”
Nghe vậy, Bộ Sơ Lâm ngước mắt nhìn hắn, một lúc sau chợt cười hì hì: “Tảng đá họ Thôi à… Huynh gả cho ta đi…
Gả cho ta được không?”
“Thể tử” Kim Sơn khẽ nhắc.
Thấy Bộ Sơ Lâm đã say đến mụ mị đầu óc mà còn trêu cợt mình, Thôi Tấn Bách sa sầm mặt.
“Tàng đá họ Thôi… gả cho ta rồi… huynh sẽ thành thế tử phi! Sau này sẽ là vương phi luôn đấy, biết bao người muốn mà không
được…” Bộ Sơ Lâm không để ý đến gương mặt bí xị của Thôi Tần Bách, “Ta có thứ gì… cũng sẽ cho huynh cả, huynh gả cho ta
nhé?”
Nói rồi, nàng ta quờ quạng nắm tay hắn, vẻ mặt tủi thân.
Thôi Tấn Bách định rút tay ra mà không được: “Đừng nói vóvần nữa, mau ngủ đi…”
Chẳng ngờ Bộ Sơ Lâm đã lấy lại chút sức lực từ lúc nào, thình lình bật dậy, hôn lên môi Thôi Tấn Bách. Thôi Tấn Bách đờ người, đầu
óc đột nhiên trống rỗng. Kim Sơn sợ mất mật, vội nắm tay Bộ Sơ Lâm kéo ra: “Thề tử” Lúc này Thôi Tấn Bách mới bừng tinh, vội
đứng phắt dậy rào bước ra khỏi phòng rồi ba chân bốn cằng chạy trối chết.