Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 297
Thẩm Hi Hòa mỉm cười gật đầu.
“Sao lại đến nông nỗi này cơ chứ?” Bộ Sơ Lâm thắc mắc.
Tuy rằng bọn họ và 3Hữu Ninh để có lập trường đối nghịch, Hữu Ninh để cũng không phải người nhân từ gì,
nhưng chẳng lẽ sai lầm của Dương Lăn1g công chúa nghiêm trọng đến mức khiến phụ thân nàng ta mong cho nàng
ta chết?
“Nếu là bình thường, đương nhiên 9không đến mức đó” Thẩm Hi Hòa vuốt lông Đoản Mệnh, “Nhưng vốn dĩ bệ hạ
đã khổ công lên kế hoạch suốt mười mấy năm, đang 3định hôm nay sẽ tuyên bố cho sử thần phiên bang biết rằng từ
nay triều ta sẽ không hòa thân với Tử Di* nữa, vậy mà lại b8ị Dương Lăng công chúa làm đảo lộn hết cả.
(*) Thuật ngữ miệt thị trong lịch sử Trung Quốc hình thành từ thời nhà Chu để chỉ các bộ lạc, dân tộc ngoài Trung
Nguyên cổ đại, bao quanh Trung Quốc.
Đây không chỉ là một chuyện tình ong bướm lả lơi, không màng lễ giáo, mà còn là một đòn đau giáng vào hùng
tâm trạng chí của Hữu Ninh đế, khiến Hữu Ninh để không thể không ngậm bồ hòn ngay khi ông ta đang khí thế
bừng bừng. Chuyện tình của Dương Lăng công chúa và Mục Nỗ Cáp huyên náo đến mức cả triều đều biết, lúc này
mà Hữu Ninh để lại tuyên bố từ nay không hòa thân với Tứ Di nữa khác nào làm trò cười? “Không ngờ bệ hạ lại có
ý định này” Bộ Sơ Lâm lắp bắp. Không cần biết vì sao bệ hạ lại có ý định này, chỉ riêng khí khải không chịu hòa
thân cũng đủ để Bộ Sơ Lâm phải kính nể. Thân là nữ lang, nàng ta không thích tư tưởng để nữ lang hòa thân đổi
lấy hòa bình, làm như chính nghĩa lắm, nàng ta chỉ thấy đó là bằng chứng đàn ông của quốc gia đó quá nhu nhược
yếu hèn nên mới phải thỏa hiệp.
Thân là một thể tử nơi biên cương, nàng ta biết rõ hơn người khác về cuộc sống khổ sở của phụ nữ Hán khi gả đến
dị quốc, cho dù có là công chúa hòa thân cũng thế.
“Phụ thân ta từng nói các công chúa hòa thân gả đến Thổ Phồn chẳng có mấy ai được trường thọ, hầu hết đều chết
trong sầu muộn” Bộ Sơ Lâm cảm thán, “Chúng ta đường đường là nước lớn, cớ sao không mạnh mẽ cắt đứt đường
lối hòa thân? Vừa hòa thân vừa để vận quốc tới chầu, đúng là trò cười!”
“Ta cũng không thích hòa thân” Thẩm Hi Hòa tán đồng, “Bởi vậy, chỉ cần Dương Lăng công chúa chết đi thì bệ hạ
vẫn có thể tuyên bố chấm dứt hòa thân, thậm chí còn lấy việc này làm cớ, càng hợp lý hơn.”
“Đúng nhỉ” Bộ Sơ Lâm sáng mắt lên, “Nếu Dương Lăng công chúa chết, nhất là chết trong tay Mục Nỗ Cáp, bệ hạ
có thể nổi giận một cách hợp tình hợp lý, dõng dạc tuyên bố từ nay không hòa thân, dân chúng cũng khó mà oán
hận cho được.”
Bộ Sơ Lâm không quan tâm đến sống chết của Dương Lăng công chúa, nhất là sau khi biết nàng ta đã xúi giục Tứ
công chúa hãm hại Thẩm Hi Hòa. Hôm ấy, Bộ Sơ Lâm tận mắt chứng kiến Tử công chúa quất rọi vào con ngựa
Thẩm Hi Hòa đang cười, thật tình chỉ muốn lao tới xé xác nàng ta.
Cũng may Thẩm Hi Hòa mạng lớn, nghĩ đến con mãng xà khổng lồ kia, Bộ Sơ Lâm vẫn còn rùng mình.
“A Lâm này” Thẩm Hi Hòa chợt gọi Bộ Sơ Lâm đầy thân thiết.
Bộ Sơ Lâm giật mình, bất giác lùi ra sau, nhìn Thẩm Hi Hòa bằng ánh mắt cảnh giác: “Muội
muội muốn nhờ vả gì thì cứ nói thắng.”
Thẩm Hi Hòa cười tươi rói: “Ta không có việc gì cần nhờ vả cả, chỉ muốn tính toán cho rõ ràng thôi”
“Tính toán rõ ràng?” Bộ Sơ Lâm chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
“Ừ” Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Vốn dĩ bệ hạ muốn trở mặt với Thổ Phồn, kế hoạch ban đầu là lấy mạng người, qua đó
khiến phụ thân người bị đả kích, buộc phải để người khác tiếp quản quân đội Thục Nam. Tuy ta cũng có công trong
chuyện này nhưng Thôi Thiểu khanh đã an bài thỏa đáng từ trước, ta tin dù không có ta thì người vẫn giữ được
mạng. Thế nên chuyện này không tính”
“Ta… ta còn thiếu muội gì nữa à?” Bộ Sơ Lâm ngập ngừng.
“Bệ hạ ám sát người thất bại, không thể cướp binh quyền của phụ thân người, nhưng ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định
để phụ tử các ngươi khoác chiến giáp, đi đầu tấn công Thổ Phồn đầu” Thẩm Hi Hòa nói tiếp, “Bệ hạ sẽ không bỏ
qua cho Thục Nam, một khi Thục Nam và Thổ Phồn khai chiến, cha con các ngươi chỉ e lành ít dữ nhiều, người nói
xem có phải thể không nào?”
Bộ Sơ Lâm gật đầu.
Thẩm Hi Hòa cười tươi hơn: “Ta vì người mà di dời chiến trường của bệ hạ từ Thổ Phồn sang Đột Quyết, người và
phụ thân người được yên ổn, phụ thân và a huynh ta lại phải ra trận, người thiếu nợ ta là đúng còn gì?
Hình như là thế thật.
Bộ Sơ Lâm nhìn Thẩm Hi Hòa, vô cùng cảm động: “Ta sẽ khắc ghi trong tâm khảm tình nghĩa UU dành cho ta!”
Bọn Trân Châu cổ gắng lắm mới không phá lên cười. Dứt lời, Bộ Sơ Lâm thấy mình vẫn chưa thể diễn tả được lòng
biết ơn dành cho Thẩm Hi Hòa, bèn hùng hồn lên tiếng: “Ngày sau UU có việc gì cần đến ta, cho dù có là núi đao
biển lửa, ta cũng quyết không chổi từ!”
“Được, ta sẽ ghi nhớ” Thẩm Hi Hòa hài lòng gật đầu.
Bộ Sơ Lâm càng thêm ân cần với nàng, không hề thấy được ánh mắt thương hại của Trân Châu và Bích Ngọc.
Quả thật Bộ gia được lợi nhờ hành động này của Thẩm Hi Hòa, nhưng ngay từ đầu Thẩm Hi Hòa đã không định
khoanh tay đứng nhìn. Nàng không thể để Hữu Ninh để tiêu diệt Bộ gia rồi dùng quân đội Thục Nam đánh chiếm
Thổ Phồn được, bằng không Tây Bắc sẽ lâm nguy.
Thổ Phồn nằm giữa Thục Nam và Tây Bắc, một khi chiến tranh nổ ra, Tây Bắc sẽ phải hợp tác với Thục Nam, càng
dễ bị Hữu Ninh để một mẻ hốt trọn, chưa kể đến đội quân bí ẩn Thần Dũng quân của Hữu Ninh đe.
Nếu chọn Đột Quyết thì lại khác, Thẩm Nhạc Sơn và Thẩm Vân An có thể dốc toàn lực tác chiến, Thổ Phồn mà rục
rịch thì Bộ gia sẽ không để yên. Đột quyết khác với Thổ Phồn, Hữu Ninh để có thể chấp nhận để Thổ Phồn đánh bại
Thục Nam rồi cho Cảnh vương tiếp viện, thuận lợi giành được quyền khống chế Thục Nam, nhưng ông ta sẽ không
dám làm tương tự với Tây Bắc, bởi một khi Đột Quyết phá được tấm chằn Tây Bắc, Kinh đô sẽ lâm nguy.
Nếu Thục Nam đánh Thổ Phồn, Hữu Ninh để có thể giở trò được, còn Tây Bắc và Đột Quyết mà khai chiến thì Hữu
Ninh để buộc phải toàn lực ủng hộ Tây Bắc.
Thẩm Hi Hòa biết mình có lo lắng cho an nguy của Thẩm Nhạc Sơn và Thẩm Vân An cũng vô ích, sớm muộn gì
chiến tranh với Đột Quyết cũng nổ ra, không bằng nắm quyền chủ động trong tay thì hơn. Lúc trước Thẩm Nhạc
Sơn vào Kinh, nàng đã bàn với Thẩm Nhạc Sơn về vấn đề này, hẳn Tây Bắc đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi.
Kinh đô, nàng sẽ lo phần tìm dịp xáo trộn kế hoạch của Hữu Ninh để, buộc ông ta phải nhắm vào Đột Quyết. Còn ở
Tây Bắc, Thẩm Nhạc Sơn sẽ chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón quân địch, chờ thời cơ đến. Có điều, hai cha con không
ngờ thời cơ lại đến sớm như vậy. Giờ chỉ còn lại một bước cuối cùng là giết Dương Lăng công chúa và vụ tội cho
Mục Nỗ Cáp, để Mục Nỗ Cáp không thể rời khỏi Kinh đô!
Trong lúc Thẩm Hi Hòa đang tính toán cách tiến hành bước tiếp theo, tại Đông cung, Tiêu Hoa Ung vừa nghe được
đầu đuôi câu chuyện, sắc mặt hắn vụt trở nên lạnh lẽo đáng sợ.
Người thông minh như Tiêu Hoa Ung thì không cần điều tra cũng biết cớ sao sự tình lại diễn biến thành ra thế này.
Hiển nhiên là Thẩm Hi Hòa dùng chiêu tương kế tựu kế, hắn nàng đã đoán được Mục Nỗ Cáp muốn quấy rối
mình. Tiêu Hoa Ung thấy lòng mình sao mà bức bối, chỉ muốn chạy đến bên nàng ngay.
Nhưng hắn không biết phải nói gì với nàng khi gặp mặt. Chỉ trích nàng ư? Nàng có lỗi gì?
Phái, nàng nào có lỗi gì chứ, kẻ có tội là người khác!
“Cho người theo dõi dịch quán của Hồng Lư tự, một khi có cơ hội thì bắt Mục Nỗ Cáp lại cho cô” Tiêu Hoa Ung nheo mắt, lạnh nhạt
ra lệnh.
“Điện hạ, Mục Nỗ Cáp là sứ thần, bệ hạ lại đang để mắt đến điện hạ, nếu điện hạ giết Mục Nỗ Cáp thì..” Thiên Viên biết có khuyên
cũng vô ích, nhưrng vẫn muốn khuyên một câu.
Tiêu Hoa Ung cười gian xào: “Cô sẽ không giết hắn, chỉ trừng phạt mà thôi, để sau này hắn không thể quấy rối phụ nữ được nữa.”
“Sao lại đến nông nỗi này cơ chứ?” Bộ Sơ Lâm thắc mắc.
Tuy rằng bọn họ và 3Hữu Ninh để có lập trường đối nghịch, Hữu Ninh để cũng không phải người nhân từ gì,
nhưng chẳng lẽ sai lầm của Dương Lăn1g công chúa nghiêm trọng đến mức khiến phụ thân nàng ta mong cho nàng
ta chết?
“Nếu là bình thường, đương nhiên 9không đến mức đó” Thẩm Hi Hòa vuốt lông Đoản Mệnh, “Nhưng vốn dĩ bệ hạ
đã khổ công lên kế hoạch suốt mười mấy năm, đang 3định hôm nay sẽ tuyên bố cho sử thần phiên bang biết rằng từ
nay triều ta sẽ không hòa thân với Tử Di* nữa, vậy mà lại b8ị Dương Lăng công chúa làm đảo lộn hết cả.
(*) Thuật ngữ miệt thị trong lịch sử Trung Quốc hình thành từ thời nhà Chu để chỉ các bộ lạc, dân tộc ngoài Trung
Nguyên cổ đại, bao quanh Trung Quốc.
Đây không chỉ là một chuyện tình ong bướm lả lơi, không màng lễ giáo, mà còn là một đòn đau giáng vào hùng
tâm trạng chí của Hữu Ninh đế, khiến Hữu Ninh để không thể không ngậm bồ hòn ngay khi ông ta đang khí thế
bừng bừng. Chuyện tình của Dương Lăng công chúa và Mục Nỗ Cáp huyên náo đến mức cả triều đều biết, lúc này
mà Hữu Ninh để lại tuyên bố từ nay không hòa thân với Tứ Di nữa khác nào làm trò cười? “Không ngờ bệ hạ lại có
ý định này” Bộ Sơ Lâm lắp bắp. Không cần biết vì sao bệ hạ lại có ý định này, chỉ riêng khí khải không chịu hòa
thân cũng đủ để Bộ Sơ Lâm phải kính nể. Thân là nữ lang, nàng ta không thích tư tưởng để nữ lang hòa thân đổi
lấy hòa bình, làm như chính nghĩa lắm, nàng ta chỉ thấy đó là bằng chứng đàn ông của quốc gia đó quá nhu nhược
yếu hèn nên mới phải thỏa hiệp.
Thân là một thể tử nơi biên cương, nàng ta biết rõ hơn người khác về cuộc sống khổ sở của phụ nữ Hán khi gả đến
dị quốc, cho dù có là công chúa hòa thân cũng thế.
“Phụ thân ta từng nói các công chúa hòa thân gả đến Thổ Phồn chẳng có mấy ai được trường thọ, hầu hết đều chết
trong sầu muộn” Bộ Sơ Lâm cảm thán, “Chúng ta đường đường là nước lớn, cớ sao không mạnh mẽ cắt đứt đường
lối hòa thân? Vừa hòa thân vừa để vận quốc tới chầu, đúng là trò cười!”
“Ta cũng không thích hòa thân” Thẩm Hi Hòa tán đồng, “Bởi vậy, chỉ cần Dương Lăng công chúa chết đi thì bệ hạ
vẫn có thể tuyên bố chấm dứt hòa thân, thậm chí còn lấy việc này làm cớ, càng hợp lý hơn.”
“Đúng nhỉ” Bộ Sơ Lâm sáng mắt lên, “Nếu Dương Lăng công chúa chết, nhất là chết trong tay Mục Nỗ Cáp, bệ hạ
có thể nổi giận một cách hợp tình hợp lý, dõng dạc tuyên bố từ nay không hòa thân, dân chúng cũng khó mà oán
hận cho được.”
Bộ Sơ Lâm không quan tâm đến sống chết của Dương Lăng công chúa, nhất là sau khi biết nàng ta đã xúi giục Tứ
công chúa hãm hại Thẩm Hi Hòa. Hôm ấy, Bộ Sơ Lâm tận mắt chứng kiến Tử công chúa quất rọi vào con ngựa
Thẩm Hi Hòa đang cười, thật tình chỉ muốn lao tới xé xác nàng ta.
Cũng may Thẩm Hi Hòa mạng lớn, nghĩ đến con mãng xà khổng lồ kia, Bộ Sơ Lâm vẫn còn rùng mình.
“A Lâm này” Thẩm Hi Hòa chợt gọi Bộ Sơ Lâm đầy thân thiết.
Bộ Sơ Lâm giật mình, bất giác lùi ra sau, nhìn Thẩm Hi Hòa bằng ánh mắt cảnh giác: “Muội
muội muốn nhờ vả gì thì cứ nói thắng.”
Thẩm Hi Hòa cười tươi rói: “Ta không có việc gì cần nhờ vả cả, chỉ muốn tính toán cho rõ ràng thôi”
“Tính toán rõ ràng?” Bộ Sơ Lâm chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
“Ừ” Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Vốn dĩ bệ hạ muốn trở mặt với Thổ Phồn, kế hoạch ban đầu là lấy mạng người, qua đó
khiến phụ thân người bị đả kích, buộc phải để người khác tiếp quản quân đội Thục Nam. Tuy ta cũng có công trong
chuyện này nhưng Thôi Thiểu khanh đã an bài thỏa đáng từ trước, ta tin dù không có ta thì người vẫn giữ được
mạng. Thế nên chuyện này không tính”
“Ta… ta còn thiếu muội gì nữa à?” Bộ Sơ Lâm ngập ngừng.
“Bệ hạ ám sát người thất bại, không thể cướp binh quyền của phụ thân người, nhưng ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định
để phụ tử các ngươi khoác chiến giáp, đi đầu tấn công Thổ Phồn đầu” Thẩm Hi Hòa nói tiếp, “Bệ hạ sẽ không bỏ
qua cho Thục Nam, một khi Thục Nam và Thổ Phồn khai chiến, cha con các ngươi chỉ e lành ít dữ nhiều, người nói
xem có phải thể không nào?”
Bộ Sơ Lâm gật đầu.
Thẩm Hi Hòa cười tươi hơn: “Ta vì người mà di dời chiến trường của bệ hạ từ Thổ Phồn sang Đột Quyết, người và
phụ thân người được yên ổn, phụ thân và a huynh ta lại phải ra trận, người thiếu nợ ta là đúng còn gì?
Hình như là thế thật.
Bộ Sơ Lâm nhìn Thẩm Hi Hòa, vô cùng cảm động: “Ta sẽ khắc ghi trong tâm khảm tình nghĩa UU dành cho ta!”
Bọn Trân Châu cổ gắng lắm mới không phá lên cười. Dứt lời, Bộ Sơ Lâm thấy mình vẫn chưa thể diễn tả được lòng
biết ơn dành cho Thẩm Hi Hòa, bèn hùng hồn lên tiếng: “Ngày sau UU có việc gì cần đến ta, cho dù có là núi đao
biển lửa, ta cũng quyết không chổi từ!”
“Được, ta sẽ ghi nhớ” Thẩm Hi Hòa hài lòng gật đầu.
Bộ Sơ Lâm càng thêm ân cần với nàng, không hề thấy được ánh mắt thương hại của Trân Châu và Bích Ngọc.
Quả thật Bộ gia được lợi nhờ hành động này của Thẩm Hi Hòa, nhưng ngay từ đầu Thẩm Hi Hòa đã không định
khoanh tay đứng nhìn. Nàng không thể để Hữu Ninh để tiêu diệt Bộ gia rồi dùng quân đội Thục Nam đánh chiếm
Thổ Phồn được, bằng không Tây Bắc sẽ lâm nguy.
Thổ Phồn nằm giữa Thục Nam và Tây Bắc, một khi chiến tranh nổ ra, Tây Bắc sẽ phải hợp tác với Thục Nam, càng
dễ bị Hữu Ninh để một mẻ hốt trọn, chưa kể đến đội quân bí ẩn Thần Dũng quân của Hữu Ninh đe.
Nếu chọn Đột Quyết thì lại khác, Thẩm Nhạc Sơn và Thẩm Vân An có thể dốc toàn lực tác chiến, Thổ Phồn mà rục
rịch thì Bộ gia sẽ không để yên. Đột quyết khác với Thổ Phồn, Hữu Ninh để có thể chấp nhận để Thổ Phồn đánh bại
Thục Nam rồi cho Cảnh vương tiếp viện, thuận lợi giành được quyền khống chế Thục Nam, nhưng ông ta sẽ không
dám làm tương tự với Tây Bắc, bởi một khi Đột Quyết phá được tấm chằn Tây Bắc, Kinh đô sẽ lâm nguy.
Nếu Thục Nam đánh Thổ Phồn, Hữu Ninh để có thể giở trò được, còn Tây Bắc và Đột Quyết mà khai chiến thì Hữu
Ninh để buộc phải toàn lực ủng hộ Tây Bắc.
Thẩm Hi Hòa biết mình có lo lắng cho an nguy của Thẩm Nhạc Sơn và Thẩm Vân An cũng vô ích, sớm muộn gì
chiến tranh với Đột Quyết cũng nổ ra, không bằng nắm quyền chủ động trong tay thì hơn. Lúc trước Thẩm Nhạc
Sơn vào Kinh, nàng đã bàn với Thẩm Nhạc Sơn về vấn đề này, hẳn Tây Bắc đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi.
Kinh đô, nàng sẽ lo phần tìm dịp xáo trộn kế hoạch của Hữu Ninh để, buộc ông ta phải nhắm vào Đột Quyết. Còn ở
Tây Bắc, Thẩm Nhạc Sơn sẽ chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón quân địch, chờ thời cơ đến. Có điều, hai cha con không
ngờ thời cơ lại đến sớm như vậy. Giờ chỉ còn lại một bước cuối cùng là giết Dương Lăng công chúa và vụ tội cho
Mục Nỗ Cáp, để Mục Nỗ Cáp không thể rời khỏi Kinh đô!
Trong lúc Thẩm Hi Hòa đang tính toán cách tiến hành bước tiếp theo, tại Đông cung, Tiêu Hoa Ung vừa nghe được
đầu đuôi câu chuyện, sắc mặt hắn vụt trở nên lạnh lẽo đáng sợ.
Người thông minh như Tiêu Hoa Ung thì không cần điều tra cũng biết cớ sao sự tình lại diễn biến thành ra thế này.
Hiển nhiên là Thẩm Hi Hòa dùng chiêu tương kế tựu kế, hắn nàng đã đoán được Mục Nỗ Cáp muốn quấy rối
mình. Tiêu Hoa Ung thấy lòng mình sao mà bức bối, chỉ muốn chạy đến bên nàng ngay.
Nhưng hắn không biết phải nói gì với nàng khi gặp mặt. Chỉ trích nàng ư? Nàng có lỗi gì?
Phái, nàng nào có lỗi gì chứ, kẻ có tội là người khác!
“Cho người theo dõi dịch quán của Hồng Lư tự, một khi có cơ hội thì bắt Mục Nỗ Cáp lại cho cô” Tiêu Hoa Ung nheo mắt, lạnh nhạt
ra lệnh.
“Điện hạ, Mục Nỗ Cáp là sứ thần, bệ hạ lại đang để mắt đến điện hạ, nếu điện hạ giết Mục Nỗ Cáp thì..” Thiên Viên biết có khuyên
cũng vô ích, nhưrng vẫn muốn khuyên một câu.
Tiêu Hoa Ung cười gian xào: “Cô sẽ không giết hắn, chỉ trừng phạt mà thôi, để sau này hắn không thể quấy rối phụ nữ được nữa.”