Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
“Khụ khụ… Sao quận chúa lại nhìn ta như vậy?” Tiêu Hoa Ung tỏ vẻ nghi hoặc.
Thẩm Hi Hòa nói thẳng: “Ta từ bé đã hiểu biết, tuy s3ố người ta đã gặp không nhiều nhưng chưa có ai ta không nhìn thấu được. Điện hạ là người đầu tiên. Ta muốn nhìn xem điện hạ là loại người1Thiên Viên lại đang rầu muốn chết: “Điện hạ, nếu ngài xin bệ hạ ban ân chỉ để Thẩm thê tử vào Kinh, chỉ e sẽ có không ít kẻ không chịu yên phận…”
Hắn sợ khéo quá hóa vụng, nếu Tiêu Hoa Ung hỗ trợ để Thẩm Vân An vào Kinh, chỉ sợ bệ hạ ra tay, nếu Thẩm Vân An có gì bất trắc, bọn họ biết nói với quận chúa thế nào?Một lúc lâu sau, Tiêu Hoa Ung mới khẽ thở dài: “Sức khỏe nàng yếu, mỗi lần uống thuốc là phải dạo qua quỷ môn quan một lần.”
Lời này không sai, sau khi gặp Tạ Uẩn Hoài, hắn đã viết thư hỏi Bạch Đầu Ông, nàng có thể sống sót sau khi uống thuốc đã là may mắn, nếu không chịu đựng được thì sẽ hít thở không thông, hương tiêu ngọc“Cô làm vậy là vì lo xa.”
Hắn không thể giấu giếm Thẩm Hi Hòa cả đời, sớm muộn gì Thẩm Hi Hòa cũng sẽ biết được gương mặt thật của hắn, khi thời cơ chín muồi, hắn sẽ gỡ bỏ hết thảy mặt nạ ngụy trang trước mặt nàng, chỉ mong trước lúc đó hắn có thể khiến nàng rung động nhiều hơn một chút.Thẩm Hi Hòa sức khỏe kém nên đọc rất nhiều sách trong lúc rảnh rỗi, tránh cho bản thân suy nghĩ vẩn vơ, trong khi Thẩm Vân An chỉ cần thấy sách không phải binh thư là ngán ngẩm, còn Thẩm Nhạc Sơn cũng không phải người thích đọc sách.
Chính vì vậy nên nhà ngoại Đào gia, vốn là nhà thi thư gia truyền, mới có thể yêu thương Thẩm Hi Hòa đến thế.Bọn họ đã đánh giá thấp sự khủng khiếp của Thoát Cốt Đan.
“Ngươi cứ yên tâm, nếu không nằm chắc phân nửa, sao ta dám tùy tiện mạo hiểm?” Tiêu Hoa Ung trấn an Thiên Viên, “Ta đã từng lên đỉnh Thiên Sơn.”nào?”
Tiêu Hoa Ung ho khẽ rồi thản nhiên nhìn lại nàng: “Quận chúa không cần suy ngẫm ta là loại người nào, chỉ cần tin 9tưởng rằng ta sẽ không bao giờ làm tổn thương nàng.”“Thiên Sơn cũng có kim điêu, biết đâu trên đỉnh núi tuyết lại có tung tích kim điêu trăm tuổi thì sao, cho dù không phải vì Thiên Sơn tuyết liên, ta cũng sẽ vì bản thân mà trèo lên đỉnh một chuyến.” Tiêu Hoa Ung lại nói.
Thiên Viên cắn răng, biết một khi Tiêu Hoa Ung đã nói đến nước này thì sẽ không đổi ý, hằn lau khóe mắt rồi hỏi: “Điện hạ định khi nào lên đường?”Tiêu Hoa Ung lạnh lùng nhìn Thiên Viên đăm đăm.
Thiên Viên vẫn quỳ ở đó, cúi đầu không nói.Sau đó, Tiêu Hoa Ung không tiếp tục đề tài này nữa, bọn họ chuyển sang nói chuyện phiếm, vừa tán gẫu vừa dùng bánh gạo.
Tiêu Hoa Ung là người học rộng hiểu nhiều, dù là đề tài gì hắn cũng có thể chuyện trò vui vẻ cùng Thẩm Hi Hòa, trời chiếu bóng ngả về Tây tự bao giờ, Thẩm Hi Hòa mới đứng dậy cáo từ. “Quận chúa, Thái tử điện hạ quả là học rộng tài cao, em chưa từng thấy ai có thể trò chuyện thoải mái với quận chúa như thế” Xe ngựa vừa ra khỏi cửa cung, Tử Ngọc hớn hở lên tiếng, nàng ta đã nhịn nãy giờ.“Thẩm Vân An không phải người vô dụng, Thẩm Nhạc Sơn cũng không phải kẻ lỗ mãng.” Tiêu Hoa Ung nào còn dáng vẻ ốm yếu nữa, “Thiên Viên, cô muốn cưới nàng, muốn cả con người lẫn trái tim nàng.”
Hắn không chỉ muốn Thẩm Hi Hòa biết rằng hắn cưới nàng không phải vì vụ lợi, mà còn muốn cả cha con Thẩm Nhạc Sơn cũng biết được điều đó. Nếu muốn chiếm được trái tim nàng thì không thể để cuộc hôn nhân của bọn họ ngay từ đầu đã bị gán cho cái danh liên hồn vì mục đích riêng.“Đương nhiên là qua Trùng Cửu rồi mới đi.” Ánh mắt Tiêu Hoa Ung đong đầy ý cười, lan đến tận khóe mắt đầu mày, hào hoa phong nhã tột độ.
Đây là lần đầu hắn và năng hẹn hò bên ngoài, không thể bỏ lỡ.Nếu nàng coi trọng cha con Thẩm Nhạc Sơn đến vậy, có lẽ cha con họ sẽ rất vui lòng khi thấy hắn dốc lòng đối tốt với nàng.
Đến khi ấy, nàng có giận hẳn vì dám lừa gạt mình thì còn có người nói đỡ cho hắn. Thiên Viên thấy chủ tử vì quận chúa mà lao tâm khổ tứ, bao năm nay hắn sắp đặt chuyện triều đình hết sức trôi chảy, thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ phải vắt óc nghĩ kế như thế này. Hắn bỗng không muốn báo điện hạ biết tin tức vừa nhận được, song lại không dám giấu: “Điện hạ, đã có tin tức về Thiên Sơn tuyết liên rồi.”Đỉnh núi cao ngất trời xanh, lạnh lẽo thấu xương, hít thở không thông, người có võ nghệ cao cường cũng phải bỏ cuộc, cho dù bọn họ có trả thù lao phong phú đi nữa thì ai nấy cũng phải chùn bước.
Tiêu Hoa Ung trầm ngâm: “Cô tự đi.”“Nói đi.”
“Có một hiệp khách lang thang từng thấy trên đỉnh Thiên Sơn, là Thiên Sơn tuyết liên tuyệt phẩm.” Thiên Viên cung kính thuật lại, “Chúng ta đã phải người đi hái, đồng thời treo giải thưởng ở Thưởng Liệp Đường, có không ít người nhận việc, đều là người tài, nhưng chẳng ai có thể trèo lên đỉnh núi.”Nếu Thái tử điện hạ khỏe mạnh hơn chút, quận chúa sẽ đối xử với hắn không khác với Liệt vương điện hạ là mấy.
Có điều Thái tử sẵn sàng vì quận chúa mà cầu xin bệ hạ ban ân chỉ để thế tử vào Kinh cùng đón tết Trùng Dương với quận chúa, Bích Ngọc có phần cảm động, không khỏi khen ngợi Thái tử đôi câu: “Thái tử điện hạ rất quan tâm đến quận chúa.”Lời này quả là tình sâu nghĩa nặng, nhưng lại không thể khiến người lòng dạ 3cứng rắn lạnh nhạt như Thẩm Hi Hòa phải rung động, thậm chí nàng còn thấy câu này hơi buồn cười nên từ chối cho ý kiến.
“Bây giờ 8quận chúa không cần tin vào lời này.” Tiêu Hoa Ung biết Thẩm Hi Hòa đang nghĩ gì, chỉ nhẹ nhàng nói, “Quận chúa chỉ cần ghi nhớ, còn lại cứ để năm tháng chứng minh.”Thiền Viện quỳ phịch xuống: “Điện hạ, nếu không có Thiên Sơn tuyết liên, mỗi khi quận chúa uống thuốc cùng lắm là chịu đau đớn, nhẫn nhịn một hồi rồi cũng qua, điện hạ không thể đến Thiên Sơn mạo hiểm được.”
Đỉnh Thiên Sơn khí hậu khắc nghiệt, thường có bão tuyết và tuyết lở, lại nhiều thú dữ, biết bao người có đi mà chẳng có về, Thiên Viên đọc được tin này chỉ lo Tiêu Hoa Ung sẽ đích thân mạo hiểm.Giọng điệu quả quyết, tràn đầy tự tin, thái độ thật ngông cuồng.
Lời hứa hẹn của người đàn ông này không giống với người khác, hắn không thể với trời, cũng không suốt ruột muốn chứng tỏ ngay, trái lại rất thong dong điềm tĩnh, lòng dạ rộng lớn.Những món quà hắn tặng đều hợp ý quận chúa, lại còn định để thế tử đến Kinh thành đón tết Trùng Dương với quận chúa nữa chứ.
Bích Ngọc liếc xéo Tử Ngọc, chỉ có cô ngốc này mới không hiểu quận chúa đặt cho linh miều cái tên Đoản Mệnh là có ý gì.Không cần biết là vì tình ý hay có mục đích gì, Thái tử thật sự quan tâm đến nàng.
Thẩm Hi Hòa mỉm cười không nói.“Giá mà Thái tử điện hạ khỏe mạnh hơn chút thì tốt biết mấy.” Khen Tiêu Hoa Ung xong, Tử Ngọc thở dài.
Từ góc nhìn của nàng ta, Thái tử điện hạ thật quá tốt, ngoại hình tuấn mỹ vô song, lại tài trí hơn người, đã vậy còn hiểu rõ quận chúa nhà mình.vân.
Tạ Uẩn Hoài và Thẩm Hi Hòa cứ nghĩ sau nhiều lần uống thuốc, cảm giác đau đớn cùng cực kia sẽ giảm đi, nhưng hóa ra lại không phải thể.Mấy năm nay, vì tìm thuốc giải cho loại thuốc độc kỳ quặc trong người mình, có nơi núi non hiểm trở nào hắn chưa từng đến?
“Điện hạ…” Mắt Thiên Viên đỏ ngầu.“À, tiện thể giày vò ai đó một phen…” Hắn vẫn tươi cười, nhưng nụ cười lạnh lẽo hơn lúc nãy nhiều.
Hắn muốn rời khỏi đây thì phải bệnh nặng hơn nữa, nằm liệt giường tại Đông cung, để thế thân nằm đó thay hắn.
*********************************
“Khụ khụ… Sao quận chúa lại nhìn ta như vậy?” Tiêu Hoa Ung tỏ vẻ nghi hoặc.
Thẩm Hi Hòa nói thẳng: “Ta từ bé đã hiểu biết, tuy s3ố người ta đã gặp không nhiều nhưng chưa có ai ta không nhìn thấu được. Điện hạ là người đầu tiên. Ta muốn nhìn xem điện hạ là loại người1Thiên Viên lại đang rầu muốn chết: “Điện hạ, nếu ngài xin bệ hạ ban ân chỉ để Thẩm thê tử vào Kinh, chỉ e sẽ có không ít kẻ không chịu yên phận…”
Hắn sợ khéo quá hóa vụng, nếu Tiêu Hoa Ung hỗ trợ để Thẩm Vân An vào Kinh, chỉ sợ bệ hạ ra tay, nếu Thẩm Vân An có gì bất trắc, bọn họ biết nói với quận chúa thế nào?Một lúc lâu sau, Tiêu Hoa Ung mới khẽ thở dài: “Sức khỏe nàng yếu, mỗi lần uống thuốc là phải dạo qua quỷ môn quan một lần.”
Lời này không sai, sau khi gặp Tạ Uẩn Hoài, hắn đã viết thư hỏi Bạch Đầu Ông, nàng có thể sống sót sau khi uống thuốc đã là may mắn, nếu không chịu đựng được thì sẽ hít thở không thông, hương tiêu ngọc“Cô làm vậy là vì lo xa.”
Hắn không thể giấu giếm Thẩm Hi Hòa cả đời, sớm muộn gì Thẩm Hi Hòa cũng sẽ biết được gương mặt thật của hắn, khi thời cơ chín muồi, hắn sẽ gỡ bỏ hết thảy mặt nạ ngụy trang trước mặt nàng, chỉ mong trước lúc đó hắn có thể khiến nàng rung động nhiều hơn một chút.Thẩm Hi Hòa sức khỏe kém nên đọc rất nhiều sách trong lúc rảnh rỗi, tránh cho bản thân suy nghĩ vẩn vơ, trong khi Thẩm Vân An chỉ cần thấy sách không phải binh thư là ngán ngẩm, còn Thẩm Nhạc Sơn cũng không phải người thích đọc sách.
Chính vì vậy nên nhà ngoại Đào gia, vốn là nhà thi thư gia truyền, mới có thể yêu thương Thẩm Hi Hòa đến thế.Bọn họ đã đánh giá thấp sự khủng khiếp của Thoát Cốt Đan.
“Ngươi cứ yên tâm, nếu không nằm chắc phân nửa, sao ta dám tùy tiện mạo hiểm?” Tiêu Hoa Ung trấn an Thiên Viên, “Ta đã từng lên đỉnh Thiên Sơn.”nào?”
Tiêu Hoa Ung ho khẽ rồi thản nhiên nhìn lại nàng: “Quận chúa không cần suy ngẫm ta là loại người nào, chỉ cần tin 9tưởng rằng ta sẽ không bao giờ làm tổn thương nàng.”“Thiên Sơn cũng có kim điêu, biết đâu trên đỉnh núi tuyết lại có tung tích kim điêu trăm tuổi thì sao, cho dù không phải vì Thiên Sơn tuyết liên, ta cũng sẽ vì bản thân mà trèo lên đỉnh một chuyến.” Tiêu Hoa Ung lại nói.
Thiên Viên cắn răng, biết một khi Tiêu Hoa Ung đã nói đến nước này thì sẽ không đổi ý, hằn lau khóe mắt rồi hỏi: “Điện hạ định khi nào lên đường?”Tiêu Hoa Ung lạnh lùng nhìn Thiên Viên đăm đăm.
Thiên Viên vẫn quỳ ở đó, cúi đầu không nói.Sau đó, Tiêu Hoa Ung không tiếp tục đề tài này nữa, bọn họ chuyển sang nói chuyện phiếm, vừa tán gẫu vừa dùng bánh gạo.
Tiêu Hoa Ung là người học rộng hiểu nhiều, dù là đề tài gì hắn cũng có thể chuyện trò vui vẻ cùng Thẩm Hi Hòa, trời chiếu bóng ngả về Tây tự bao giờ, Thẩm Hi Hòa mới đứng dậy cáo từ. “Quận chúa, Thái tử điện hạ quả là học rộng tài cao, em chưa từng thấy ai có thể trò chuyện thoải mái với quận chúa như thế” Xe ngựa vừa ra khỏi cửa cung, Tử Ngọc hớn hở lên tiếng, nàng ta đã nhịn nãy giờ.“Thẩm Vân An không phải người vô dụng, Thẩm Nhạc Sơn cũng không phải kẻ lỗ mãng.” Tiêu Hoa Ung nào còn dáng vẻ ốm yếu nữa, “Thiên Viên, cô muốn cưới nàng, muốn cả con người lẫn trái tim nàng.”
Hắn không chỉ muốn Thẩm Hi Hòa biết rằng hắn cưới nàng không phải vì vụ lợi, mà còn muốn cả cha con Thẩm Nhạc Sơn cũng biết được điều đó. Nếu muốn chiếm được trái tim nàng thì không thể để cuộc hôn nhân của bọn họ ngay từ đầu đã bị gán cho cái danh liên hồn vì mục đích riêng.“Đương nhiên là qua Trùng Cửu rồi mới đi.” Ánh mắt Tiêu Hoa Ung đong đầy ý cười, lan đến tận khóe mắt đầu mày, hào hoa phong nhã tột độ.
Đây là lần đầu hắn và năng hẹn hò bên ngoài, không thể bỏ lỡ.Nếu nàng coi trọng cha con Thẩm Nhạc Sơn đến vậy, có lẽ cha con họ sẽ rất vui lòng khi thấy hắn dốc lòng đối tốt với nàng.
Đến khi ấy, nàng có giận hẳn vì dám lừa gạt mình thì còn có người nói đỡ cho hắn. Thiên Viên thấy chủ tử vì quận chúa mà lao tâm khổ tứ, bao năm nay hắn sắp đặt chuyện triều đình hết sức trôi chảy, thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ phải vắt óc nghĩ kế như thế này. Hắn bỗng không muốn báo điện hạ biết tin tức vừa nhận được, song lại không dám giấu: “Điện hạ, đã có tin tức về Thiên Sơn tuyết liên rồi.”Đỉnh núi cao ngất trời xanh, lạnh lẽo thấu xương, hít thở không thông, người có võ nghệ cao cường cũng phải bỏ cuộc, cho dù bọn họ có trả thù lao phong phú đi nữa thì ai nấy cũng phải chùn bước.
Tiêu Hoa Ung trầm ngâm: “Cô tự đi.”“Nói đi.”
“Có một hiệp khách lang thang từng thấy trên đỉnh Thiên Sơn, là Thiên Sơn tuyết liên tuyệt phẩm.” Thiên Viên cung kính thuật lại, “Chúng ta đã phải người đi hái, đồng thời treo giải thưởng ở Thưởng Liệp Đường, có không ít người nhận việc, đều là người tài, nhưng chẳng ai có thể trèo lên đỉnh núi.”Nếu Thái tử điện hạ khỏe mạnh hơn chút, quận chúa sẽ đối xử với hắn không khác với Liệt vương điện hạ là mấy.
Có điều Thái tử sẵn sàng vì quận chúa mà cầu xin bệ hạ ban ân chỉ để thế tử vào Kinh cùng đón tết Trùng Dương với quận chúa, Bích Ngọc có phần cảm động, không khỏi khen ngợi Thái tử đôi câu: “Thái tử điện hạ rất quan tâm đến quận chúa.”Lời này quả là tình sâu nghĩa nặng, nhưng lại không thể khiến người lòng dạ 3cứng rắn lạnh nhạt như Thẩm Hi Hòa phải rung động, thậm chí nàng còn thấy câu này hơi buồn cười nên từ chối cho ý kiến.
“Bây giờ 8quận chúa không cần tin vào lời này.” Tiêu Hoa Ung biết Thẩm Hi Hòa đang nghĩ gì, chỉ nhẹ nhàng nói, “Quận chúa chỉ cần ghi nhớ, còn lại cứ để năm tháng chứng minh.”Thiền Viện quỳ phịch xuống: “Điện hạ, nếu không có Thiên Sơn tuyết liên, mỗi khi quận chúa uống thuốc cùng lắm là chịu đau đớn, nhẫn nhịn một hồi rồi cũng qua, điện hạ không thể đến Thiên Sơn mạo hiểm được.”
Đỉnh Thiên Sơn khí hậu khắc nghiệt, thường có bão tuyết và tuyết lở, lại nhiều thú dữ, biết bao người có đi mà chẳng có về, Thiên Viên đọc được tin này chỉ lo Tiêu Hoa Ung sẽ đích thân mạo hiểm.Giọng điệu quả quyết, tràn đầy tự tin, thái độ thật ngông cuồng.
Lời hứa hẹn của người đàn ông này không giống với người khác, hắn không thể với trời, cũng không suốt ruột muốn chứng tỏ ngay, trái lại rất thong dong điềm tĩnh, lòng dạ rộng lớn.Những món quà hắn tặng đều hợp ý quận chúa, lại còn định để thế tử đến Kinh thành đón tết Trùng Dương với quận chúa nữa chứ.
Bích Ngọc liếc xéo Tử Ngọc, chỉ có cô ngốc này mới không hiểu quận chúa đặt cho linh miều cái tên Đoản Mệnh là có ý gì.Không cần biết là vì tình ý hay có mục đích gì, Thái tử thật sự quan tâm đến nàng.
Thẩm Hi Hòa mỉm cười không nói.“Giá mà Thái tử điện hạ khỏe mạnh hơn chút thì tốt biết mấy.” Khen Tiêu Hoa Ung xong, Tử Ngọc thở dài.
Từ góc nhìn của nàng ta, Thái tử điện hạ thật quá tốt, ngoại hình tuấn mỹ vô song, lại tài trí hơn người, đã vậy còn hiểu rõ quận chúa nhà mình.vân.
Tạ Uẩn Hoài và Thẩm Hi Hòa cứ nghĩ sau nhiều lần uống thuốc, cảm giác đau đớn cùng cực kia sẽ giảm đi, nhưng hóa ra lại không phải thể.Mấy năm nay, vì tìm thuốc giải cho loại thuốc độc kỳ quặc trong người mình, có nơi núi non hiểm trở nào hắn chưa từng đến?
“Điện hạ…” Mắt Thiên Viên đỏ ngầu.“À, tiện thể giày vò ai đó một phen…” Hắn vẫn tươi cười, nhưng nụ cười lạnh lẽo hơn lúc nãy nhiều.
Hắn muốn rời khỏi đây thì phải bệnh nặng hơn nữa, nằm liệt giường tại Đông cung, để thế thân nằm đó thay hắn.