Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 482
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Hay tin, Thẩm Hi Hòa chỉ cười.
Sang tháng Ba, hoa đào khoe thắm, hương hoa lan tỏa khắp phố phường, cũng là lúc cử hà1nh hôn lễ của Thái tử
điện hạ, cả nước cùng chúc mừng.
Trời còn tờ mờ sáng, Thẩm Hi Hòa đã thức dậy, tắm rửa xong xu0ôi. Nàng mặc áo trong ngồi trước gương, tóc dài
buông xõa, để hỉ bà* se mặt cho mình. Người này là nữ quan về hưu, tất nhiên1 không phải hạng tầm thường nên
mới được chọn làm hỉ bà hầu hạ Thái tử phi. Bà ta từng se mặt cho rất nhiều quý nữ nhà cao c2ửa rộng nhưng hiếm
khi thấy ai có làn da trắng trẻo mịn màng như Thẩm Hi Hòa, hầu như không có lông tơ, bà ta chỉ cần làm ch6o có.
(*) Người phụ nữ phụ trách chỉ đạo và hỗ trợ tiến hành nghi thức trong hôn lễ thời xưa.
“Quận chúa có 9nhan sắc trời ban, chỉ cần trang điểm nhẹ đã đủ lấn át mọi người” Hỉ bà vừa khen vừa lùi lại, để nữ
quan trong cùng trang điểm cho Thẩm Hi Hòa.
Trang điểm xong, Thẩm Hi Hòa soi gương, yêu cầu sửa lại những chỗ trang điểm quá đậm cho hợp với áo cưới
sáng màu, nữ quan đành nghe theo nàng.
Một canh giờ sau, Thẩm Hi Hòa sửa soạn xong xuôi, hai nữ quan cùng nâng mũ phượng nạm ngọc trai đội lên mái
tóc đen óng của Thẩm Hi Hòa. Con phượng hoàng gắn trên mũ sống động như thật, viền mũ nam bắc châu, viên
nào viên nấy to tròn lóng lánh, lại đính những chuỗi ngọc trai nhỏ tầm hạt gạo xấu bằng tơ vàng, tạo thành một lớp
rèm châu, che khuất phần nào dung nhan mỹ miều của tân nương.
Trân Châu cầm chiếc quạt xếp đính ngọc trai thêu hoa mẫu đơn đỏ rực từ trong tay nữ quan đưa cho Thẩm Hi Hòa.
Thẩm Hi Hòa cầm quạt che mặt, được Hồng Ngọc và Bích Ngọc đỡ, ngồi ngay ngắn trên sập sơn son thếp vàng, đợi
kiệu của Đông cũng đến đón.
Tiếng chiêng trống inh ỏi từ bên ngoài vọng vào, đội ngũ đón dâu đã đến, Thẩm Hi Hòa khẽ chớp mắt.
Nàng giơ quạt che mặt, theo người chủ trì bước trên thảm đỏ đi ra chính đường. Tiêu Hoa Ung đã đứng đó đợi sẵn.
Hắn mặc lễ phục đồng bộ với Thẩm Hi Hòa, thân hình khôi ngô tuấn tú, mặt mày sáng láng chứ không tái nhợt
như mọi khi, có lẽ vì hôm nay là ngày vui.
Tiêu Hoa Ung chăm chú nhìn Thẩm Hi Hòa đi từng bước một về phía mình, hai người cúi đầu chào nhau trước rồi
mới quay sang từ biệt Thẩm Nhạc Sơn.
Tử Ngọc đem đệm cói đến, Hồng Ngọc đỡ Thẩm Hi Hòa quỳ xuống. Theo lễ quân thần thì Tiêu Hoa Ung không
cần quỳ lạy, nhưng hắn cũng quỳ xuống theo Thẩm Hi Hòa, làm khách khứa xôn xao một phen.
Thật ra, trong hôn lễ của nhà quyền quý, thường thì tân lang chỉ khom lưng vải chào từ biệt trưởng bối đàn gái chứ
không quỳ lạy.
Lúc này, Thẩm Hi Hòa lại chẳng có tâm trạng đầu mà để ý đến Tiêu Hoa Ung. Xưa nay nàng luôn điềm tĩnh, chẳng
mấy khi có lúc kích động, vậy mà trong khoảnh khắc quỳ xuống ấy, nàng chợt thấy khóe mắt cay cay, nước mắt
lưng tròng. Thẩm Hi Hòa muốn kiềm chế cảm xúc này nhưng không thành, nàng nghẹn ngào nói: “Con gái vài lần
thứ nhất, cảm tạ công ơn sinh thành của phụ thân”
Nói rồi, Thẩm Hi Hòa dập đầu vái lạy Thẩm Nhạc Sơn, Tiêu Hoa Ung cũng làm theo.
Thẩm Hi Hòa ngồi dậy, nước mắt tràn mi, lăn dài trên má. Nàng thở dài một hơi, cố gắng điều chỉnh tâm trạng:
“Vài lần thứ hai, xin được tạ ơn phụ thân đã dạy dỗ”
Cả đời Thẩm Nhạc Sơn hiếm khi rơi nước mắt, trừ những lần thấy chiến hữu anh dũng hi sinh trên chiến trường ra,
hầu như ông chưa từng nhỏ một giọt nước mắt nào, nhưng khi thấy viên ngọc quý mình hằng nâng niu trong lòng
bàn tay suốt mười lăm năm nay sắp gả cho người khác, khóe mắt ông chợt đỏ hoe. Ông muốn đỡ Thẩm Hi Hòa dậy
nhưng chỉ có thể ngồi yên trên ghế, siết chặt nắm đấm nhìn con gái vái chào từ biệt.
Khi vài lần thứ hai, một giọt nước mắt của Thẩm Hi Hòa rơi xuống áo cưới, tạo thành một đóa hoa thẫm màu.
Thẩm Hi Hòa chầm chậm ngồi dậy: “Vài lần thứ ba, xin từ biệt phụ thân, sau này thành thê tử của người ta, con gái
quyết không dám quên lời phụ thân từng dạy bảo”
Thẩm Hi Hòa vái lạy một lúc lâu cũng chưa ngồi dậy. Thẩm Nhạc Sơn đứng dậy đỡ nàng lên, mắt ông đỏ hoe: “Có
được rể hiền, gia môn vinh hiển, nên vợ nên chồng, bạc đầu giai lão”
Trân Châu dâng quạt lên, Thẩm Nhạc Sơn đưa cho Thẩm Hi Hòa che mặt rồi nắm lấy tay nàng, trao cho Tiêu Hoa
Ung.
Tiêu Hoa Ung cầm tay Thẩm Hi Hòa thật chặt, nói với Thẩm Nhạc Sơn: “Nhạc phụ đã tin tưởng giao phó viên
minh châu của mình cho con, chắc chắn con sẽ trân trọng nàng. Sống chung phòng, chất chung huyệt, lòng này có
thể sánh cùng nhật nguyệt”
Thẩm Nhạc Sơn gần như không thốt nên lời, gượng gạo miễn cưỡng mà rằng: “Tốt, tốt, tốt lắm”
Đúng lúc này, tiếng kèn báo hiệu giờ lành vang lên, Thẩm Nhạc Sơn buông tay khỏi bờ vai Thẩm Hi Hòa, phất tay
ra hiệu cho nàng đi mau.
Thẩm Hi Hòa dùng quạt che đôi mắt đang ngấn nước, làm lễ vạn phúc với Thẩm Nhạc Sơn rồi để Tiêu Hoa Ung
dìu mình bước trên thảm đỏ đến chỗ kiệu hoa đang đợi.
Tiêu Hoa Ung lên ngựa, Thẩm Hi Hòa định lên xe thì người thị vệ đứng cạnh chiếc xe chợt lên tiếng: “Thái tử phi
cẩn thận”
Thẩm Hi Hòa khựng lại, nhìn xoáy vào người thị vệ. Một gương mặt xa lạ nhưng cặp mắt lại rất quen thuộc, làm
nàng không kìm được mà run rẩy khóe môi. Người thị vệ mỉm cười với nàng: “Mời Thái tử phi lên xe”
Dù trong lòng đang thầm hoảng hốt nhưng Thẩm Hi Hòa vẫn bình tĩnh đưa tay cho thị vệ, ung dung đặt chân lên
bệ đỡ rồi bước lên xe. Rèm xe bằng lụa đỏ thêu hoa vàng ngăn cách tầm nhìn của nàng, Thẩm Hi Hòa chỉ thấy được
bóng dáng mơ hồ của hắn. Kiệu hoa chầm chậm lăn bánh, nước mắt nàng lại tuôn rơi.
Thẩm Hi Hòa nhìn theo bóng lưng Tiêu Hoa Ung cưỡi ngựa đi phía trước, chợt mỉm cười, ánh mắt dịu dàng.
Trong ngày trọng đại của Thái tử, phố xá được quét dọn sạch sẽ, cách năm bộ* lại có một binh sĩ Kim Ngô vệ đứng
gác, dân chúng đằng sau chen nhau quan sát, kèn trống vang lừng.
(*) Đơn vị đo khoảng cách thời xưa, một bộ bằng 1,66 mét.
Tiêu Trường Doanh cưỡi ngựa đi theo đội ngũ đón dâu, mãi đến khi kiệu hoa đã đi qua cổng Chu Tước mới quay
đầu ngựa.
Sau khi đi qua cổng Chu Tước, đoàn người không đi thẳng đến Đông cung mà rồng rắn đi đến Tử Thần điện. Thẩm
Hi Hòa xuống xe, kèn lệnh vang lên, cổng chính nặng nề mở ra. Tiêu Hoa Ung đã đứng đợi sẵn. Thẩm Hi Hòa được
nữ quan đỡ, chầm chậm đi lên bậc thềm trước cổng, bước qua cổng rồi lại xuống thềm, băng qua sân chầu, đi đến
bên cạnh Tiêu Hoa Ung.
Tiêu Hoa Ung tắm mình trong ánh nắng rực rỡ,chia tay đến trước mặt Thẩm Hi Hòa.
Thật ra,hắn chỉ cần đợiởđây là được,nhưng hắn lại quyết định đích thân đi đón dâu.Nàng đặt tay lên tay hắn,cảm giác lành lạnh
nơi lòng bàn tay khiến nàng cảm.thấy thật dễ chịu.
Hai người nắm tay nhau bước đi trên thảm đỏ,hai bên là văn võ bá quan,thành viên tông thất và các mệnh phụ phu nhân đang chú
mục nhìn theo.Đi đến dưới thêm rồng,hai người mới tách ra,mỗi người đi một bên thềm.
Hữu Ninh đế đang đợi bên trên.Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung làm lễ với Hữu Ninh đế,nghe Hữu Ninh đế tuyên cáo thiên địa rồi
vái lạy,sau đó nữa mới là nghi lễ bái thiên địa chính thức của phu thê hai người.
*********************************
Hay tin, Thẩm Hi Hòa chỉ cười.
Sang tháng Ba, hoa đào khoe thắm, hương hoa lan tỏa khắp phố phường, cũng là lúc cử hà1nh hôn lễ của Thái tử
điện hạ, cả nước cùng chúc mừng.
Trời còn tờ mờ sáng, Thẩm Hi Hòa đã thức dậy, tắm rửa xong xu0ôi. Nàng mặc áo trong ngồi trước gương, tóc dài
buông xõa, để hỉ bà* se mặt cho mình. Người này là nữ quan về hưu, tất nhiên1 không phải hạng tầm thường nên
mới được chọn làm hỉ bà hầu hạ Thái tử phi. Bà ta từng se mặt cho rất nhiều quý nữ nhà cao c2ửa rộng nhưng hiếm
khi thấy ai có làn da trắng trẻo mịn màng như Thẩm Hi Hòa, hầu như không có lông tơ, bà ta chỉ cần làm ch6o có.
(*) Người phụ nữ phụ trách chỉ đạo và hỗ trợ tiến hành nghi thức trong hôn lễ thời xưa.
“Quận chúa có 9nhan sắc trời ban, chỉ cần trang điểm nhẹ đã đủ lấn át mọi người” Hỉ bà vừa khen vừa lùi lại, để nữ
quan trong cùng trang điểm cho Thẩm Hi Hòa.
Trang điểm xong, Thẩm Hi Hòa soi gương, yêu cầu sửa lại những chỗ trang điểm quá đậm cho hợp với áo cưới
sáng màu, nữ quan đành nghe theo nàng.
Một canh giờ sau, Thẩm Hi Hòa sửa soạn xong xuôi, hai nữ quan cùng nâng mũ phượng nạm ngọc trai đội lên mái
tóc đen óng của Thẩm Hi Hòa. Con phượng hoàng gắn trên mũ sống động như thật, viền mũ nam bắc châu, viên
nào viên nấy to tròn lóng lánh, lại đính những chuỗi ngọc trai nhỏ tầm hạt gạo xấu bằng tơ vàng, tạo thành một lớp
rèm châu, che khuất phần nào dung nhan mỹ miều của tân nương.
Trân Châu cầm chiếc quạt xếp đính ngọc trai thêu hoa mẫu đơn đỏ rực từ trong tay nữ quan đưa cho Thẩm Hi Hòa.
Thẩm Hi Hòa cầm quạt che mặt, được Hồng Ngọc và Bích Ngọc đỡ, ngồi ngay ngắn trên sập sơn son thếp vàng, đợi
kiệu của Đông cũng đến đón.
Tiếng chiêng trống inh ỏi từ bên ngoài vọng vào, đội ngũ đón dâu đã đến, Thẩm Hi Hòa khẽ chớp mắt.
Nàng giơ quạt che mặt, theo người chủ trì bước trên thảm đỏ đi ra chính đường. Tiêu Hoa Ung đã đứng đó đợi sẵn.
Hắn mặc lễ phục đồng bộ với Thẩm Hi Hòa, thân hình khôi ngô tuấn tú, mặt mày sáng láng chứ không tái nhợt
như mọi khi, có lẽ vì hôm nay là ngày vui.
Tiêu Hoa Ung chăm chú nhìn Thẩm Hi Hòa đi từng bước một về phía mình, hai người cúi đầu chào nhau trước rồi
mới quay sang từ biệt Thẩm Nhạc Sơn.
Tử Ngọc đem đệm cói đến, Hồng Ngọc đỡ Thẩm Hi Hòa quỳ xuống. Theo lễ quân thần thì Tiêu Hoa Ung không
cần quỳ lạy, nhưng hắn cũng quỳ xuống theo Thẩm Hi Hòa, làm khách khứa xôn xao một phen.
Thật ra, trong hôn lễ của nhà quyền quý, thường thì tân lang chỉ khom lưng vải chào từ biệt trưởng bối đàn gái chứ
không quỳ lạy.
Lúc này, Thẩm Hi Hòa lại chẳng có tâm trạng đầu mà để ý đến Tiêu Hoa Ung. Xưa nay nàng luôn điềm tĩnh, chẳng
mấy khi có lúc kích động, vậy mà trong khoảnh khắc quỳ xuống ấy, nàng chợt thấy khóe mắt cay cay, nước mắt
lưng tròng. Thẩm Hi Hòa muốn kiềm chế cảm xúc này nhưng không thành, nàng nghẹn ngào nói: “Con gái vài lần
thứ nhất, cảm tạ công ơn sinh thành của phụ thân”
Nói rồi, Thẩm Hi Hòa dập đầu vái lạy Thẩm Nhạc Sơn, Tiêu Hoa Ung cũng làm theo.
Thẩm Hi Hòa ngồi dậy, nước mắt tràn mi, lăn dài trên má. Nàng thở dài một hơi, cố gắng điều chỉnh tâm trạng:
“Vài lần thứ hai, xin được tạ ơn phụ thân đã dạy dỗ”
Cả đời Thẩm Nhạc Sơn hiếm khi rơi nước mắt, trừ những lần thấy chiến hữu anh dũng hi sinh trên chiến trường ra,
hầu như ông chưa từng nhỏ một giọt nước mắt nào, nhưng khi thấy viên ngọc quý mình hằng nâng niu trong lòng
bàn tay suốt mười lăm năm nay sắp gả cho người khác, khóe mắt ông chợt đỏ hoe. Ông muốn đỡ Thẩm Hi Hòa dậy
nhưng chỉ có thể ngồi yên trên ghế, siết chặt nắm đấm nhìn con gái vái chào từ biệt.
Khi vài lần thứ hai, một giọt nước mắt của Thẩm Hi Hòa rơi xuống áo cưới, tạo thành một đóa hoa thẫm màu.
Thẩm Hi Hòa chầm chậm ngồi dậy: “Vài lần thứ ba, xin từ biệt phụ thân, sau này thành thê tử của người ta, con gái
quyết không dám quên lời phụ thân từng dạy bảo”
Thẩm Hi Hòa vái lạy một lúc lâu cũng chưa ngồi dậy. Thẩm Nhạc Sơn đứng dậy đỡ nàng lên, mắt ông đỏ hoe: “Có
được rể hiền, gia môn vinh hiển, nên vợ nên chồng, bạc đầu giai lão”
Trân Châu dâng quạt lên, Thẩm Nhạc Sơn đưa cho Thẩm Hi Hòa che mặt rồi nắm lấy tay nàng, trao cho Tiêu Hoa
Ung.
Tiêu Hoa Ung cầm tay Thẩm Hi Hòa thật chặt, nói với Thẩm Nhạc Sơn: “Nhạc phụ đã tin tưởng giao phó viên
minh châu của mình cho con, chắc chắn con sẽ trân trọng nàng. Sống chung phòng, chất chung huyệt, lòng này có
thể sánh cùng nhật nguyệt”
Thẩm Nhạc Sơn gần như không thốt nên lời, gượng gạo miễn cưỡng mà rằng: “Tốt, tốt, tốt lắm”
Đúng lúc này, tiếng kèn báo hiệu giờ lành vang lên, Thẩm Nhạc Sơn buông tay khỏi bờ vai Thẩm Hi Hòa, phất tay
ra hiệu cho nàng đi mau.
Thẩm Hi Hòa dùng quạt che đôi mắt đang ngấn nước, làm lễ vạn phúc với Thẩm Nhạc Sơn rồi để Tiêu Hoa Ung
dìu mình bước trên thảm đỏ đến chỗ kiệu hoa đang đợi.
Tiêu Hoa Ung lên ngựa, Thẩm Hi Hòa định lên xe thì người thị vệ đứng cạnh chiếc xe chợt lên tiếng: “Thái tử phi
cẩn thận”
Thẩm Hi Hòa khựng lại, nhìn xoáy vào người thị vệ. Một gương mặt xa lạ nhưng cặp mắt lại rất quen thuộc, làm
nàng không kìm được mà run rẩy khóe môi. Người thị vệ mỉm cười với nàng: “Mời Thái tử phi lên xe”
Dù trong lòng đang thầm hoảng hốt nhưng Thẩm Hi Hòa vẫn bình tĩnh đưa tay cho thị vệ, ung dung đặt chân lên
bệ đỡ rồi bước lên xe. Rèm xe bằng lụa đỏ thêu hoa vàng ngăn cách tầm nhìn của nàng, Thẩm Hi Hòa chỉ thấy được
bóng dáng mơ hồ của hắn. Kiệu hoa chầm chậm lăn bánh, nước mắt nàng lại tuôn rơi.
Thẩm Hi Hòa nhìn theo bóng lưng Tiêu Hoa Ung cưỡi ngựa đi phía trước, chợt mỉm cười, ánh mắt dịu dàng.
Trong ngày trọng đại của Thái tử, phố xá được quét dọn sạch sẽ, cách năm bộ* lại có một binh sĩ Kim Ngô vệ đứng
gác, dân chúng đằng sau chen nhau quan sát, kèn trống vang lừng.
(*) Đơn vị đo khoảng cách thời xưa, một bộ bằng 1,66 mét.
Tiêu Trường Doanh cưỡi ngựa đi theo đội ngũ đón dâu, mãi đến khi kiệu hoa đã đi qua cổng Chu Tước mới quay
đầu ngựa.
Sau khi đi qua cổng Chu Tước, đoàn người không đi thẳng đến Đông cung mà rồng rắn đi đến Tử Thần điện. Thẩm
Hi Hòa xuống xe, kèn lệnh vang lên, cổng chính nặng nề mở ra. Tiêu Hoa Ung đã đứng đợi sẵn. Thẩm Hi Hòa được
nữ quan đỡ, chầm chậm đi lên bậc thềm trước cổng, bước qua cổng rồi lại xuống thềm, băng qua sân chầu, đi đến
bên cạnh Tiêu Hoa Ung.
Tiêu Hoa Ung tắm mình trong ánh nắng rực rỡ,chia tay đến trước mặt Thẩm Hi Hòa.
Thật ra,hắn chỉ cần đợiởđây là được,nhưng hắn lại quyết định đích thân đi đón dâu.Nàng đặt tay lên tay hắn,cảm giác lành lạnh
nơi lòng bàn tay khiến nàng cảm.thấy thật dễ chịu.
Hai người nắm tay nhau bước đi trên thảm đỏ,hai bên là văn võ bá quan,thành viên tông thất và các mệnh phụ phu nhân đang chú
mục nhìn theo.Đi đến dưới thêm rồng,hai người mới tách ra,mỗi người đi một bên thềm.
Hữu Ninh đế đang đợi bên trên.Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung làm lễ với Hữu Ninh đế,nghe Hữu Ninh đế tuyên cáo thiên địa rồi
vái lạy,sau đó nữa mới là nghi lễ bái thiên địa chính thức của phu thê hai người.