Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Trong bóng đêm vô tận, tui từ từ mở mắt ra.
Đây là…đâu?
Tui mờ mịt nhìn nước màu lam, khó khăn lắm tui mới nhớ được chuyện gì đã xảy ra.
Tui… không chết?
Mở mắt, tui phát hiện mình đã chìm đến đáy nước xanh thẳm.
Mặc kệ thế nào, ra khỏi nước đã… Tui không muốn biến thành một con cương thi căng phù…
Nhưng mà… Làm sao lên đó?
Tui mờ mịt nhìn nước xanh trên đầu.
Thử nhảy lên, nhưng không nổi lên được.
Chẳng lẽ…. Tui là quả cân trong truyền thuyết sao?
Đang lúc tui hết đường xoay sở, nhìn nơi xa xăm phía trên, một zombie hình cá cực lớn chậm rì rì bơi ngang qua, để lại một gợn sóng máu.
… Được… Người anh em, cố lên.
Tui vỗ vỗ con cá zombie cực to, cổ vũ.
Cá zombie cực to vùng vẫy đuôi cá, dù cố gắng lăn qua lăn lại thế nào cũng bị tui áp dưới đáy nước, lăn lộn thế nào cũng không nổi lên được. di<en d>an L>3Q<yD>on
…. Mẹ ơi, chẳng lẽ bản cương thi phải ở nơi đáy nước cá không ỉa ra này để dưỡng lão sao?
Cá cái đầu mi… Tui đá văng con zombie cá đã hết giá trị lợi dụng.
Ngẫm lại… Với trí tuệ của bản cương thi, không thể không có cách giải quyết.
Nhìn đáy nước u ám xung quanh, trong những gợn nước màu xanh thẳm mênh mông vô bờ, ngoài những mảnh thủy tảo vụn vặt trôi nổi thì không còn cái gì khác.
Chẳng lẽ bản cương thi sẽ phải ở luôn dưới này an hưởng tuổi già?
Hay là… Tìm tảng đá lót lên?
… Thôi, lót thành cái tháp Thông Thiên cũng đã là năm nào tháng nào rồi.
Vậy còn bơi? Nhưng bơi làm sao? Chó biết bơi không?
…. Bỏ đi, nổi còn không nổi được, sao bơi được như zombie?
Nghĩ mãi nghĩ mãi cũng không thể nghĩ ra cách để giải quyết.
Bỗng nhiên… Tui chực nghĩ tới.
Trước khi tui mất đi ý thức, hình như tui thấy được tui giống như ăn được thuốc kích thích tăng trưởng xương…
Tui thử cảm nhận cảm giác kỳ diệu, chốc lát sau, tui lần nữa cảm thấy có thứ gì đó đang chờ bộc phát.
Cảm giác như muốn đi * này là thế quái nào? Chẳng lẽ không thể đẹp đẽ hơn ư? (Editor: dành có các bạn không hiểu, * trong câu này = I nặng…)
May mà… qua sự cố gắng của tui, *, à không… cột sống, xương sống màu trắng như chui ra từ thắt lưng tui.
Xương trắng thật dài lúc ẩn lúc hiện trong nước, giống như đuôi của bản cương thi, quá thiếu thẩm mỹ rồi.
Tui cắm xương trắng xuống đất, sau đó biến nó dài ra để đẩy tui lên như kiểu ngồi thang máy.
Hướng đến ánh sáng, tiến lên nào… Lên… A? Ây da.
Đầu tui đụng phải cái gì đó cứng cứng.
Tui ngẩng đầu nhìn lên, không thể nào… mặt hồ kết băng rồi!
Tui giơ ngón tay lên vẽ một vòng tròn lớn trên mặt hồ, cái việc tinh tế này tất nhiên là do xương ngón tay làm rồi.
di<en d>an L>3Q<yD>on Sau đó, tui đẩy tảng băng ra.
Sau khi tui cả người ướt đẫm đứng trên mặt băng, cái đuôi màu trắng “vụt” một tiếng chui lại vào trong cơ thể, “lỗ đen” sau lưng tui cũng nhanh chóng khép lại.
Mới qua vài giây, lông mi của tui đã đóng băng rồi rơi xuống như hoa sương.
Cả thân thể không một mảnh vải cũng bị đóng một lớp băng mỏng.
Lúc này tui mới rãnh để đánh giá hoàn cảnh xung quang. Không nhìn thì không sao, vừa nhìn hù chết cương thi. Trên mặt băng vô bờ bến có zombie đếm không hết đang đi tới đi lui.
Zombie bình thường không nói, ngay cả zombie biến dị ngày thường khó thấy cũng ở ngay trước mắt.
Quanh hồ Thanh Hải vốn có nhiều zombie vậy sao?
Bỗng nhiên tui có cảm giác như bị nhìn trộm.
Tui ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời xanh trong suốt, cái gì cũng không có.
Ảo giác à?
Nghe nói không mặc quần áo là giở trò lưu manh. Bản cương thi là xác chết có tố chất, sao để người ta nói mình lưu manh được. Tui vứt bỏ cảm giác kì quái kia, bắt đầu tìm bộ quần áo có thể che đậy cơ thể trong đám zombie xung quanh.
Khó khăn lắm mới tìm được cái áo khoác rách màu bùn, tui chui vào trong, cuối cùng cũng không còn “giở trò lưu manh” với mấy con zombie này nữa.
Kế tiếp….ừm… đi đâu đây?
Để tránh né cái cảm giác bị nhìn trộm kia, tui đi về hướng rừng cây.
Vừa cất bước, tui lập tức cảm thấy thân thể khác lạ. So sánh với hồi trước, cơ thể tui không còn cứng ngắc, chậm chạp. di<en d>an L>3Q<yD>on Nói tóm lại là linh hoạt nhẹ nhàng, mà tốc độ lại càng nhanh hơn rất nhiều.
Tui thử chạy, vui mừng phát hiện ra lúc tui chạy với tốc độ cao nhất còn có thể nhanh hơn so với Thiểm Thực Giả.
Nhờ sức mạnh này, tui nhanh chóng rời khỏi khu vực đó, thoát khỏi cảm giác bị nhìn trộm.
Thú cưng của tui hình như không có ở đây, xem ra bản cương thi phải đến thủ đô rồi. Nghĩ thế, tui vạch ra hành trình kế tiếp.
Tui đi chân trần, đạp trên nền tuyết thật dày, để lại một chuỗi dấu chân.
Tui không nhìn thấy đường, cũng không biết phương hướng, cứ đi thẳng đại như vậy mà lại tìm được quốc lộ, tui cảm thấy rất biết ơn trời đất.
Đi trên con đường quốc lộ trống trải, thế giới bị tuyết trắng bao trùm không hề có một tiếng động… Giống như… cả thế giới chỉ còn lại mình tui, cảm giác… có chút tịch mịch.
“A a a a a a a a a a a a a a a--!!”
Duyên phận đây rồi, đang lúc bản cương thi cảm thấy tịch mịch lại có người tới chơi với tui.
Tui vừa nghe tiếng thét chói tai này liền hưng phấn lên.
Để tránh zombie đùa chết đồ chơi của mình, tui dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới hướng phát ra tiếng hét kia.
“A a a a a a a a a--!”
Tiếng thét chói tai ngày càng gần, tui còn nghe được tiếng súng như tiếng nhạc đệm nữa.
Cuối cùng, tui cũng tìm được nơi phát ra âm thanh… một khe núi hẹp. Có hai con zombie đang cố sức chen vào khe hở kia, còn tiếng zombie không ngừng phẫn nộ gào thét, xem ra không chỉ có một con đã vào trong.
Cái tiếng thét kích thích màng tai vẫn còn đang tiếp tục.
Tui kéo hai tên zombie ở miệng khe hở ra, lách người đi vào.
Trong khe hở có một cái động hình ngũ giác, một thiếu niên 14, 15 tuổi đang vừa thét chói tai vừa chạy vòng vòng, còn không quên kéo dài khoảng cách rồi cho mấy con zombie sau lưng mấy phát đạn.
“Mẹ nó! Sao lại có zombie!! Hồ Thanh Hải tĩnh lặng cái chó gì…Đồ lừa đảo xấu xa, zombie ở đây còn nhiều hơn cả ma đó!” Thiếu niên chửi ầm lên, biến đổi bước chân thần tốc lại không có chút loạn nào, ba tên zombie phía sau tuy vẫn luôn đuổi theo nhưng mãi vẫn không sờ được góc áo thiếu niên.
…Zombie? Tui á?
Vẫn nên giúp cậu ta một chân, tui bước tới “bốp bịch bịch” ba cước, mỗi cước đá bay một con zombie.
Sau đó tui vén mái tóc ướt sũng lên, chuyển mắt nhìn thiếu niên nọ:
“Cậu… Biết chơi cờ nhảy không?”
Đây là…đâu?
Tui mờ mịt nhìn nước màu lam, khó khăn lắm tui mới nhớ được chuyện gì đã xảy ra.
Tui… không chết?
Mở mắt, tui phát hiện mình đã chìm đến đáy nước xanh thẳm.
Mặc kệ thế nào, ra khỏi nước đã… Tui không muốn biến thành một con cương thi căng phù…
Nhưng mà… Làm sao lên đó?
Tui mờ mịt nhìn nước xanh trên đầu.
Thử nhảy lên, nhưng không nổi lên được.
Chẳng lẽ…. Tui là quả cân trong truyền thuyết sao?
Đang lúc tui hết đường xoay sở, nhìn nơi xa xăm phía trên, một zombie hình cá cực lớn chậm rì rì bơi ngang qua, để lại một gợn sóng máu.
… Được… Người anh em, cố lên.
Tui vỗ vỗ con cá zombie cực to, cổ vũ.
Cá zombie cực to vùng vẫy đuôi cá, dù cố gắng lăn qua lăn lại thế nào cũng bị tui áp dưới đáy nước, lăn lộn thế nào cũng không nổi lên được. di<en d>an L>3Q<yD>on
…. Mẹ ơi, chẳng lẽ bản cương thi phải ở nơi đáy nước cá không ỉa ra này để dưỡng lão sao?
Cá cái đầu mi… Tui đá văng con zombie cá đã hết giá trị lợi dụng.
Ngẫm lại… Với trí tuệ của bản cương thi, không thể không có cách giải quyết.
Nhìn đáy nước u ám xung quanh, trong những gợn nước màu xanh thẳm mênh mông vô bờ, ngoài những mảnh thủy tảo vụn vặt trôi nổi thì không còn cái gì khác.
Chẳng lẽ bản cương thi sẽ phải ở luôn dưới này an hưởng tuổi già?
Hay là… Tìm tảng đá lót lên?
… Thôi, lót thành cái tháp Thông Thiên cũng đã là năm nào tháng nào rồi.
Vậy còn bơi? Nhưng bơi làm sao? Chó biết bơi không?
…. Bỏ đi, nổi còn không nổi được, sao bơi được như zombie?
Nghĩ mãi nghĩ mãi cũng không thể nghĩ ra cách để giải quyết.
Bỗng nhiên… Tui chực nghĩ tới.
Trước khi tui mất đi ý thức, hình như tui thấy được tui giống như ăn được thuốc kích thích tăng trưởng xương…
Tui thử cảm nhận cảm giác kỳ diệu, chốc lát sau, tui lần nữa cảm thấy có thứ gì đó đang chờ bộc phát.
Cảm giác như muốn đi * này là thế quái nào? Chẳng lẽ không thể đẹp đẽ hơn ư? (Editor: dành có các bạn không hiểu, * trong câu này = I nặng…)
May mà… qua sự cố gắng của tui, *, à không… cột sống, xương sống màu trắng như chui ra từ thắt lưng tui.
Xương trắng thật dài lúc ẩn lúc hiện trong nước, giống như đuôi của bản cương thi, quá thiếu thẩm mỹ rồi.
Tui cắm xương trắng xuống đất, sau đó biến nó dài ra để đẩy tui lên như kiểu ngồi thang máy.
Hướng đến ánh sáng, tiến lên nào… Lên… A? Ây da.
Đầu tui đụng phải cái gì đó cứng cứng.
Tui ngẩng đầu nhìn lên, không thể nào… mặt hồ kết băng rồi!
Tui giơ ngón tay lên vẽ một vòng tròn lớn trên mặt hồ, cái việc tinh tế này tất nhiên là do xương ngón tay làm rồi.
di<en d>an L>3Q<yD>on Sau đó, tui đẩy tảng băng ra.
Sau khi tui cả người ướt đẫm đứng trên mặt băng, cái đuôi màu trắng “vụt” một tiếng chui lại vào trong cơ thể, “lỗ đen” sau lưng tui cũng nhanh chóng khép lại.
Mới qua vài giây, lông mi của tui đã đóng băng rồi rơi xuống như hoa sương.
Cả thân thể không một mảnh vải cũng bị đóng một lớp băng mỏng.
Lúc này tui mới rãnh để đánh giá hoàn cảnh xung quang. Không nhìn thì không sao, vừa nhìn hù chết cương thi. Trên mặt băng vô bờ bến có zombie đếm không hết đang đi tới đi lui.
Zombie bình thường không nói, ngay cả zombie biến dị ngày thường khó thấy cũng ở ngay trước mắt.
Quanh hồ Thanh Hải vốn có nhiều zombie vậy sao?
Bỗng nhiên tui có cảm giác như bị nhìn trộm.
Tui ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời xanh trong suốt, cái gì cũng không có.
Ảo giác à?
Nghe nói không mặc quần áo là giở trò lưu manh. Bản cương thi là xác chết có tố chất, sao để người ta nói mình lưu manh được. Tui vứt bỏ cảm giác kì quái kia, bắt đầu tìm bộ quần áo có thể che đậy cơ thể trong đám zombie xung quanh.
Khó khăn lắm mới tìm được cái áo khoác rách màu bùn, tui chui vào trong, cuối cùng cũng không còn “giở trò lưu manh” với mấy con zombie này nữa.
Kế tiếp….ừm… đi đâu đây?
Để tránh né cái cảm giác bị nhìn trộm kia, tui đi về hướng rừng cây.
Vừa cất bước, tui lập tức cảm thấy thân thể khác lạ. So sánh với hồi trước, cơ thể tui không còn cứng ngắc, chậm chạp. di<en d>an L>3Q<yD>on Nói tóm lại là linh hoạt nhẹ nhàng, mà tốc độ lại càng nhanh hơn rất nhiều.
Tui thử chạy, vui mừng phát hiện ra lúc tui chạy với tốc độ cao nhất còn có thể nhanh hơn so với Thiểm Thực Giả.
Nhờ sức mạnh này, tui nhanh chóng rời khỏi khu vực đó, thoát khỏi cảm giác bị nhìn trộm.
Thú cưng của tui hình như không có ở đây, xem ra bản cương thi phải đến thủ đô rồi. Nghĩ thế, tui vạch ra hành trình kế tiếp.
Tui đi chân trần, đạp trên nền tuyết thật dày, để lại một chuỗi dấu chân.
Tui không nhìn thấy đường, cũng không biết phương hướng, cứ đi thẳng đại như vậy mà lại tìm được quốc lộ, tui cảm thấy rất biết ơn trời đất.
Đi trên con đường quốc lộ trống trải, thế giới bị tuyết trắng bao trùm không hề có một tiếng động… Giống như… cả thế giới chỉ còn lại mình tui, cảm giác… có chút tịch mịch.
“A a a a a a a a a a a a a a a--!!”
Duyên phận đây rồi, đang lúc bản cương thi cảm thấy tịch mịch lại có người tới chơi với tui.
Tui vừa nghe tiếng thét chói tai này liền hưng phấn lên.
Để tránh zombie đùa chết đồ chơi của mình, tui dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới hướng phát ra tiếng hét kia.
“A a a a a a a a a--!”
Tiếng thét chói tai ngày càng gần, tui còn nghe được tiếng súng như tiếng nhạc đệm nữa.
Cuối cùng, tui cũng tìm được nơi phát ra âm thanh… một khe núi hẹp. Có hai con zombie đang cố sức chen vào khe hở kia, còn tiếng zombie không ngừng phẫn nộ gào thét, xem ra không chỉ có một con đã vào trong.
Cái tiếng thét kích thích màng tai vẫn còn đang tiếp tục.
Tui kéo hai tên zombie ở miệng khe hở ra, lách người đi vào.
Trong khe hở có một cái động hình ngũ giác, một thiếu niên 14, 15 tuổi đang vừa thét chói tai vừa chạy vòng vòng, còn không quên kéo dài khoảng cách rồi cho mấy con zombie sau lưng mấy phát đạn.
“Mẹ nó! Sao lại có zombie!! Hồ Thanh Hải tĩnh lặng cái chó gì…Đồ lừa đảo xấu xa, zombie ở đây còn nhiều hơn cả ma đó!” Thiếu niên chửi ầm lên, biến đổi bước chân thần tốc lại không có chút loạn nào, ba tên zombie phía sau tuy vẫn luôn đuổi theo nhưng mãi vẫn không sờ được góc áo thiếu niên.
…Zombie? Tui á?
Vẫn nên giúp cậu ta một chân, tui bước tới “bốp bịch bịch” ba cước, mỗi cước đá bay một con zombie.
Sau đó tui vén mái tóc ướt sũng lên, chuyển mắt nhìn thiếu niên nọ:
“Cậu… Biết chơi cờ nhảy không?”