Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Tui mơ một giấc mơ.
Là giọng của ai… tuyệt vọng… sụp đổ…
Cảnh trong mơ màu đen…
Không chỉ có màu đen, còn có thứ tình cảm đè nặng lên người.
Trong thế giới tối đen, ai đó, nói đứt quãng… Thật phiền, phiền quá.
“… Con nhìn nè, con búp bê này có đáng yêu không? Chơi với nó nha?”
“… Lại đây… Con nói được không? Con xem, quà của con hôm nay nè. Thích không?”
“…. Cầu xin con,… nói chuyện đi? Nhìn đi… có được không?”
“Đừng nói chuyện với nó nữa!! Nó chết rồi... chết rồi!!”
“… Xin con đó… nhìn nè… đẹp không?... Con yêu à..?”
(Tui chém đó chứ tui không biết ai là người nói nữa , tui đọc bằng với mấy bạn á nên nếu có phát hiện tui sẽ sửa lại sau nha)
Chết đi…
Chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi…
“Không có mày thì tốt rồi!! Không có mày thì tốt rồi!!”
Tui mở bừng mắt ra.
“… Dậy rồi à?” Giọng nói khàn khàn, Kiều Yến vén những sợi tóc đen trên mặt tui. “Ngủ tiếp đi, còn sớm mà.”
D.D.lequydon Tui nhìn quanh một vòng mới phát hiện mình vẫn còn trên xe.
“Chúng ta đang ở khu quan sát, phải đợi qua thời hạn quan sát mới có thể vào.” Kiều Yến giải thích.
“Hách Hách dậy rồi? Em thấy sao rồi?” Khương Kiến nhích lại, ân cần hỏi.
“Khỏe.” Tui trả lời ngắn ngọn.
Người trên xe bị thiếu, tui nhìn Kiều Yến.
“Đàm Tân Nam bị đón đi rồi, Hồ Tân rời đội, không có trên xe.” Kiều Yến nói.
Trong thùng xe phân hóa thành hai cực. Kiều Yến, Khương Kiến và tui, ba người chiếm một mảng lớn, những người còn lại chen chúc ở phía xa.
“Đội trưởng… Hồ Tân anh ta…” Có người ở bên kia bất an hỏi.
“Không nghe chỉ huy rời đội, xem như anh ta đã chết, tôi đã nói từ sớm rồi.” Kiều Yến thờ ơ liếc nhìn người kia.
Trên người tui vẫn không có chút sức lực nào, nghe Kiều Yến nói rõ lại nhắm mắt lại lần nữa.
Kiều yến khẽ vuốt tóc tui, tui lại ngủ, lần này tui ngủ một giấc vô cùng an ổn.
Cảm giác ngủ một giấc đến thiên hôn địa ám, lúc tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.
“Đến phiên chúng ta, chị đứng lên được không?” Kiều Yến vươn tay về phía tui.
Tui nắm tay nhóc, đứng lên.
Kéo tấm màn lên, đón gió sớm, bọn tui chậm rãi tiến vào cửa sắt của khu quan sát trong ánh mắt hâm mộ của những đoàn xe xung quanh.
Ngay khi chiếc xe quân dụng chạy vào khu quan sát, đột nhiên có mười người lính chặn đường.
“Chúng tôi là đội cứu viện đặc biệt.” Kiều Yến cau mày đưa thẻ thân phận cho những người lính kia xem.
“Tôi biết.” Người kia gật đầu: “Hách Hách là ai?”
“… Tìm cô ấy có việc gì?” Kiều Yến lập tức cảnh giác.
“Chúng tôi nhận được mệnh lệnh, cấp trên hoài nghi cô ấy là người miễn dịch với bệnh độc X, yêu cầu cô ấy nhận sự điều tra ở khu quan sát, hi vọng các anh có thể phối hợp với chúng tôi.”
“Người miễn dịch với bệnh độc X?!” Khương Kiến kêu to ra tiếng, trừng mắt nhìn tui.
“… Không, tôi từ chối.” Kiều Yến thấp giọng nói.
“Xin lỗi, anh không có quyền từ chối, xin hãy mời cô ấy nói chuyện với chúng tôi.”
“… Điều tra, cái gì?” Tui dựa vào Kiều Yến, đứng ra.
“Là cô sao?”
Đúng.
“Cũng không quá phức tạp, chỉ là kiểm tra máu đơn giản thôi…”
Kiểm tra máu à…
Tui cắn vào tay…
D.D.lequydon
“Không…” Kiều Yến hét lên muốn giấu tay tui đi.
Máu, từng giọt từng giọt trào ra khỏi đầu ngón tay trắng xanh, rơi xuống đất rồi tan vào cát bụi.
Màu đỏ.
“Còn không lấy?” Tui mệt mỏi nhìn về phía người lính đang trợn mắt há mồm.
“Nhanh nhanh nhanh!” Người nọ đột nhiên tỉnh táo lại, hô lớn.
“Một ống thủy tinh đưa đến dưới ngón tay tui.
Tay Kiều Yến dừng giữa không trung, ngơ ngác nhìn máu màu đỏ không hề có gì đặc biệt chảy vào ống nghiệm.
Ống nghiệm thủy tinh đầy nửa bình, tui đưa ngón tay lên miệng liếm.
“Cảm ơn đã phối hợp! Xin hãy chờ một giờ ở khu quan sát!” Người lính chào tui, dẫn theo những người khác đi mất.
“Người miễn dịch?! Như vậy không phải có thể chế ra vắc- xin phòng bệnh độc X sao?!” Trên xe có người lên tiếng.
“Đừng hoảng hốt, còn chưa xác định được.”
“Nhưng mà…. Anh ta vừa mới nói… Người miễn dịch với bệnh độc X đó!!”
“Chỉ nói là nghi ngờ thôi…”
“Không thể nào! Cô ấy mạnh mẽ vượt khỏi phạm vi của con người rồi! Không phải người miễn dịch thì là gì?! Đúng vậy, chắc chắn cô ấy là người miễn dịch nên mới có thể đối đầu với Truy Tung Giả!”
“Anh bình tĩnh chút đi…”
Một giờ sau, người lính dẫn đội quay lại, lần này chỉ có mình anh ta.
“Đã có kết quả kiểm tra máu. Trong DNA của đồng chí Hách Hách không có gì bất thường. Cảm ơn mọi người đã phối hợp, mời vào.”
Kiều Yến kinh ngạc nhìn tui.
Chiếc xe quân dụng lại chạy đi, trên xe mây mù giăng lối, ánh mắt bọn họ như thể đang nói:
Tại sao cô lại không phải người miễn dịch?!
Tui tin nếu lấy tui để chế tạo thuốc miễn dịch bệnh độc X, bọn họ sẽ không chút do dự làm vậy.
Xe quân dụng quanh co trong căn cứ rồi dừng ở căn cứ trung tâm, Liên Trưởng Trương dẫn đầu đoàn người đang đứng trước cửa nghênh đón bọn tui.
Từng người trên chiếc xe quân dụng bước xuống, tất cả mọi người giống như vừa dạo một vòng Địa Ngục về, có vẻ mới sống sót qua tai nạn.
Tóc vàng nóng nảy đứng bên cạnh Liên Trưởng Trương là người đầu tiên vọt tới: “Chị hai…!!”
“Chị hai!! Chị có bị thương ở đâu không? Thuốc nhà em cho chị dùng hết! Ông nội em nói chị là đại công thần của chúng em, chị hai cứ đợi thăng quan đi!”
Chị hai…Kêu ai vậy? Tui mơ hồ nhìn quanh.
“Chị hai! Em đang nói chuyện với chị đó! Chị hai có nghe em nói không?” Như sợ tui không nghe rõ, tóc vàng rống lên trước mặt tui.
“Tránh ra.” Kiều Yến nghiêm mặt, đẩy cậu ta ra khỏi mặt tui: “Ầm ĩ chết đi được.”
“A…Đúng, ngại quá, chị hai! Em sẽ nhỏ tiếng chút!” D.D.lequydon Tóc vàng như con nít bị mắng, lui lại.
“Hoan nghênh mọi người đã về, nhiệm vụ thành công rực rỡ, chúc mừng cậu.” Liên Trưởng Trương bước tới, nói với Kiều Yến.
Kiều Yến kính chào ông ấy.
“Thương vong ra sao?”
“Ngoại trừ Hồ Tân tự tiện rời đội bị lạc, trong đội không có thương vong,” Kiều Yến báo cáo.
“Thật không?” Liên Trưởng Trương vỗ vai Kiều Yến. “Cậu đã làm rất tốt, tất cả đã trở về căn cứ. Gặp phải Truy Tung Giả mà vẫn có thể bảo đảm số người sống cao như vậy, cậu là người đầu tiên.”
“Còn một chuyện khiến tôi càng vui hơn.” Liên Trưởng Trương dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn tui: “Tôi không hề biết trong liên đội của tôi còn ẩn giấu một bảo bối như vậy nha. Hách Hách, biểu hiện của cô khiến tôi rất kinh ngạc, đối kháng trực tiếp với Truy Tung Giả cô không phải người đầu tiên; Đối kháng trực tiếp với Truy Tung Giả mà vẫn còn sống sót trở về cô cũng không phải người đầu tiên; Nhưng cô là người đầu tiên trong tất cả căn cứ, cả thủ đô, cả Trung Quốc đối kháng trực tiếp với Truy Tung Giả, đánh bại nó rồi sống sót trở về…”
Là giọng của ai… tuyệt vọng… sụp đổ…
Cảnh trong mơ màu đen…
Không chỉ có màu đen, còn có thứ tình cảm đè nặng lên người.
Trong thế giới tối đen, ai đó, nói đứt quãng… Thật phiền, phiền quá.
“… Con nhìn nè, con búp bê này có đáng yêu không? Chơi với nó nha?”
“… Lại đây… Con nói được không? Con xem, quà của con hôm nay nè. Thích không?”
“…. Cầu xin con,… nói chuyện đi? Nhìn đi… có được không?”
“Đừng nói chuyện với nó nữa!! Nó chết rồi... chết rồi!!”
“… Xin con đó… nhìn nè… đẹp không?... Con yêu à..?”
(Tui chém đó chứ tui không biết ai là người nói nữa , tui đọc bằng với mấy bạn á nên nếu có phát hiện tui sẽ sửa lại sau nha)
Chết đi…
Chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi…
“Không có mày thì tốt rồi!! Không có mày thì tốt rồi!!”
Tui mở bừng mắt ra.
“… Dậy rồi à?” Giọng nói khàn khàn, Kiều Yến vén những sợi tóc đen trên mặt tui. “Ngủ tiếp đi, còn sớm mà.”
D.D.lequydon Tui nhìn quanh một vòng mới phát hiện mình vẫn còn trên xe.
“Chúng ta đang ở khu quan sát, phải đợi qua thời hạn quan sát mới có thể vào.” Kiều Yến giải thích.
“Hách Hách dậy rồi? Em thấy sao rồi?” Khương Kiến nhích lại, ân cần hỏi.
“Khỏe.” Tui trả lời ngắn ngọn.
Người trên xe bị thiếu, tui nhìn Kiều Yến.
“Đàm Tân Nam bị đón đi rồi, Hồ Tân rời đội, không có trên xe.” Kiều Yến nói.
Trong thùng xe phân hóa thành hai cực. Kiều Yến, Khương Kiến và tui, ba người chiếm một mảng lớn, những người còn lại chen chúc ở phía xa.
“Đội trưởng… Hồ Tân anh ta…” Có người ở bên kia bất an hỏi.
“Không nghe chỉ huy rời đội, xem như anh ta đã chết, tôi đã nói từ sớm rồi.” Kiều Yến thờ ơ liếc nhìn người kia.
Trên người tui vẫn không có chút sức lực nào, nghe Kiều Yến nói rõ lại nhắm mắt lại lần nữa.
Kiều yến khẽ vuốt tóc tui, tui lại ngủ, lần này tui ngủ một giấc vô cùng an ổn.
Cảm giác ngủ một giấc đến thiên hôn địa ám, lúc tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.
“Đến phiên chúng ta, chị đứng lên được không?” Kiều Yến vươn tay về phía tui.
Tui nắm tay nhóc, đứng lên.
Kéo tấm màn lên, đón gió sớm, bọn tui chậm rãi tiến vào cửa sắt của khu quan sát trong ánh mắt hâm mộ của những đoàn xe xung quanh.
Ngay khi chiếc xe quân dụng chạy vào khu quan sát, đột nhiên có mười người lính chặn đường.
“Chúng tôi là đội cứu viện đặc biệt.” Kiều Yến cau mày đưa thẻ thân phận cho những người lính kia xem.
“Tôi biết.” Người kia gật đầu: “Hách Hách là ai?”
“… Tìm cô ấy có việc gì?” Kiều Yến lập tức cảnh giác.
“Chúng tôi nhận được mệnh lệnh, cấp trên hoài nghi cô ấy là người miễn dịch với bệnh độc X, yêu cầu cô ấy nhận sự điều tra ở khu quan sát, hi vọng các anh có thể phối hợp với chúng tôi.”
“Người miễn dịch với bệnh độc X?!” Khương Kiến kêu to ra tiếng, trừng mắt nhìn tui.
“… Không, tôi từ chối.” Kiều Yến thấp giọng nói.
“Xin lỗi, anh không có quyền từ chối, xin hãy mời cô ấy nói chuyện với chúng tôi.”
“… Điều tra, cái gì?” Tui dựa vào Kiều Yến, đứng ra.
“Là cô sao?”
Đúng.
“Cũng không quá phức tạp, chỉ là kiểm tra máu đơn giản thôi…”
Kiểm tra máu à…
Tui cắn vào tay…
D.D.lequydon
“Không…” Kiều Yến hét lên muốn giấu tay tui đi.
Máu, từng giọt từng giọt trào ra khỏi đầu ngón tay trắng xanh, rơi xuống đất rồi tan vào cát bụi.
Màu đỏ.
“Còn không lấy?” Tui mệt mỏi nhìn về phía người lính đang trợn mắt há mồm.
“Nhanh nhanh nhanh!” Người nọ đột nhiên tỉnh táo lại, hô lớn.
“Một ống thủy tinh đưa đến dưới ngón tay tui.
Tay Kiều Yến dừng giữa không trung, ngơ ngác nhìn máu màu đỏ không hề có gì đặc biệt chảy vào ống nghiệm.
Ống nghiệm thủy tinh đầy nửa bình, tui đưa ngón tay lên miệng liếm.
“Cảm ơn đã phối hợp! Xin hãy chờ một giờ ở khu quan sát!” Người lính chào tui, dẫn theo những người khác đi mất.
“Người miễn dịch?! Như vậy không phải có thể chế ra vắc- xin phòng bệnh độc X sao?!” Trên xe có người lên tiếng.
“Đừng hoảng hốt, còn chưa xác định được.”
“Nhưng mà…. Anh ta vừa mới nói… Người miễn dịch với bệnh độc X đó!!”
“Chỉ nói là nghi ngờ thôi…”
“Không thể nào! Cô ấy mạnh mẽ vượt khỏi phạm vi của con người rồi! Không phải người miễn dịch thì là gì?! Đúng vậy, chắc chắn cô ấy là người miễn dịch nên mới có thể đối đầu với Truy Tung Giả!”
“Anh bình tĩnh chút đi…”
Một giờ sau, người lính dẫn đội quay lại, lần này chỉ có mình anh ta.
“Đã có kết quả kiểm tra máu. Trong DNA của đồng chí Hách Hách không có gì bất thường. Cảm ơn mọi người đã phối hợp, mời vào.”
Kiều Yến kinh ngạc nhìn tui.
Chiếc xe quân dụng lại chạy đi, trên xe mây mù giăng lối, ánh mắt bọn họ như thể đang nói:
Tại sao cô lại không phải người miễn dịch?!
Tui tin nếu lấy tui để chế tạo thuốc miễn dịch bệnh độc X, bọn họ sẽ không chút do dự làm vậy.
Xe quân dụng quanh co trong căn cứ rồi dừng ở căn cứ trung tâm, Liên Trưởng Trương dẫn đầu đoàn người đang đứng trước cửa nghênh đón bọn tui.
Từng người trên chiếc xe quân dụng bước xuống, tất cả mọi người giống như vừa dạo một vòng Địa Ngục về, có vẻ mới sống sót qua tai nạn.
Tóc vàng nóng nảy đứng bên cạnh Liên Trưởng Trương là người đầu tiên vọt tới: “Chị hai…!!”
“Chị hai!! Chị có bị thương ở đâu không? Thuốc nhà em cho chị dùng hết! Ông nội em nói chị là đại công thần của chúng em, chị hai cứ đợi thăng quan đi!”
Chị hai…Kêu ai vậy? Tui mơ hồ nhìn quanh.
“Chị hai! Em đang nói chuyện với chị đó! Chị hai có nghe em nói không?” Như sợ tui không nghe rõ, tóc vàng rống lên trước mặt tui.
“Tránh ra.” Kiều Yến nghiêm mặt, đẩy cậu ta ra khỏi mặt tui: “Ầm ĩ chết đi được.”
“A…Đúng, ngại quá, chị hai! Em sẽ nhỏ tiếng chút!” D.D.lequydon Tóc vàng như con nít bị mắng, lui lại.
“Hoan nghênh mọi người đã về, nhiệm vụ thành công rực rỡ, chúc mừng cậu.” Liên Trưởng Trương bước tới, nói với Kiều Yến.
Kiều Yến kính chào ông ấy.
“Thương vong ra sao?”
“Ngoại trừ Hồ Tân tự tiện rời đội bị lạc, trong đội không có thương vong,” Kiều Yến báo cáo.
“Thật không?” Liên Trưởng Trương vỗ vai Kiều Yến. “Cậu đã làm rất tốt, tất cả đã trở về căn cứ. Gặp phải Truy Tung Giả mà vẫn có thể bảo đảm số người sống cao như vậy, cậu là người đầu tiên.”
“Còn một chuyện khiến tôi càng vui hơn.” Liên Trưởng Trương dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn tui: “Tôi không hề biết trong liên đội của tôi còn ẩn giấu một bảo bối như vậy nha. Hách Hách, biểu hiện của cô khiến tôi rất kinh ngạc, đối kháng trực tiếp với Truy Tung Giả cô không phải người đầu tiên; Đối kháng trực tiếp với Truy Tung Giả mà vẫn còn sống sót trở về cô cũng không phải người đầu tiên; Nhưng cô là người đầu tiên trong tất cả căn cứ, cả thủ đô, cả Trung Quốc đối kháng trực tiếp với Truy Tung Giả, đánh bại nó rồi sống sót trở về…”