Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Đi đâu đây? Đó là một vấn đề nghiêm túc.
Không thể về phòng gỗ nhỏ, chỗ của Trần Bội Tư cũng không thể tới— nói đến Trần Bội Tư tui càng tức, rõ ràng là bản cương thi đã cứu ông ta, cho ông ta sống cuộc sống tốt đẹp, nào ngờ ông ta lại thân thiết với Kiều Yến! Đủ loại chuyện gì mà Hách Hách không thể...Kiều Yến nói...Kiều Yến dặn....
Phản đồ! Hừ!
Tui ôm Tiểu Kiều đã không còn tỉnh táo vừa đi vừa tìm nơi có thể nghỉ ngơi.
Những tòa kiến trúc tả tơi và vật trang trí duy nhất ở chỗ này, đi lại trong khu này giống như đi dạo Địa Cầu sau Ngày Tận Thế vậy.
Lúc này tui đột nhiên bắt đầu cảm thích thích nơi yên tĩnh như vậy.
Cả thế giới chỉ có tiếng bước chân tui, trái tim tui bỗng cảm thấy bình yên đến lạ.
Vì thế tui lại bắt đầu hối hận vì hành động vứt Kiều Yến lại đó.
Ừm...Hay lần sau bắt cóc Kiều Yến cùng đi bụi nhỉ?
Tui tìm một chỗ giống như chỗ bán đồ gia dụng trước kia, dùng chân đẩy cánh cửa lớn đã phủ đầy tơ nhện ra, ôm Tiểu Kiều vào trong.
Trong cửa hàng này có rất nhiều mẫu giường cỡ lớn, tấm mền bằng gấm phía trên đã tích không ít tro bụi, tui đá cái mền đi, đặt Tiểu Kiều nằm thẳng trên chiếc giường sạch sẽ.
“A...” Vừa chạm đến giường, Tiểu Kiều đã rên một tiếng đầy đau đớn.
Toàn thân đều đau?
Xem ra phải kiểm tra xem ở đâu chảy máu trước đã, tui nhớ là...ở phía dưới?
Chà...tui tiện tay cầm một tấm mền, Lquyd phẩy hết tro bụi trên đó đi, bắt đầu lau vết bẩn trên người cho Tiểu Kiều.
Lau chất lỏng dinh dính, lau vết máu, không lau hết được mấy vết bầm tím trên người. Tui tìm một vòng nhưng vẫn không tìm được chỗ nào chảy máu.
Kỳ quái, rốt cuộc là chảy máu ở đâu?
Mà nói đi cũng phải nói lại, sao bọn họ lại có nhiều hơn một “quả chuối”?
Chẳng lẽ Kiều Yến cũng có “chuối”?
Nếu hái xuống có thể dài ra lại không?
May là tui quan sát “chuối” của Tiểu Kiều với tinh thần nghiên cứu khoa học nên đã vô tình phát hiện ra chỗ bị chảy máu.
Chỗ bị chảy máu này....cực kì xấu hổ....bị táo bón à?
Chắc bản cương thi không cần cho anh ta nước miếng đặc hiệu đâu, chờ anh ta tự lành đi...
Quyết định xong, tui nằm kế bên Tiểu Kiều, trước khi chuẩn bị ngủ còn suy nghĩ đến sự yếu ớt của người sống nên cố ý đắp mền cho anh ta. Trên đời này có con cương thi nào tốt như bản cương thi đâu? Đến chính tui còn bị tui làm cho cảm động nữa mà.
Ngủ một lúc tui bị làm cho giật mình tỉnh dậy. Tiểu Kiều bên cạnh hình như bị bóng đè, đang vô thức run rẩy, miệng còn phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn đứt quãng, tui áp tới gần mặt anh ta mới nghe rõ được: “Cứu…tôi…” Lquyd
Quả nhiên là hai anh em, thích mơ thấy ác mộng à?
Tui lay anh ta, không tỉnh, lại dùng nhiều sức hơn để lay, lần này Tiểu Kiều đã tỉnh, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Anh ta đờ đẫn nhìn lên trần nhà một lúc rồi mới dời mắt nhìn lên mặt tui.
“Tui, cứu, anh, không, sợ.”
Không biết qua bao lâu, đôi mắt đờ đẫn của anh ta mới có lại chút linh quang: “Cứu…tôi?”
Tui gật đầu đồng ý: “Tui, cứu, anh.”
Kiều Yến nhìn một vòng, hỏi tiếp: “…Bọn họ?”
“Chết rồi.” Tui tiếp tục đắc ý, còn bổ sung thêm: “Tui giết.”
Dường như nhất thời không thể tiêu hóa được tin tức này. Phải qua rất lâu Tiểu Kiều mới mở miệng, trước khi nói nước mắt còn dâng đầy trong hốc mắt.
“…Chết rồi? Tôi…Được cứu rồi ư? Tôi…”
“Tôi…”
Không biết anh ta muốn nói gì, một câu không thành, chỉ có nước mắt rơi như mưa trên mặt.
“Tôi muốn giết bọn họ…Giết bọn họ…Nhưng mà…chết rồi…”
“Tôi đã….”
Nhìn phản ứng của Tiểu Kiều, tui cảm thấy tam quan của mình đúng rồi. Đây mới là phản ứng nên có chứ, hận thì giết, yêu thích thì giữ lại.
Thể lực của Tiểu Kiều không tốt, chưa nói được mấy câu đã mê man, không ai nói chuyện với tui, tui cũng ngủ thôi. Tui ngã người xuống rồi ngủ.
Không biết đã ngủ bao lâu, chờ tui tỉnh lại thì bên ngoài trời đã tối. Tui ngồi dậy, phát hiện Tiểu Kiều bên cạnh đã mở mắt ra, đang ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà.
Tui cũng bắt chước anh ta Lquyd ngẩng đầu nhìn trần nhà chăm chú.
Nhìn hết hai tiếng, tui thua, tui không thấy hứng thú.
Tui rời mắt khỏi trần nhà, vậy mà phát hiện Tiểu Kiều bên cạnh đã sớm dừng cuộc chơi, không biết nhìn tui bao lâu rồi.
Mẹ nó! Anh không chơi nữa thì nói sớm một chút! Giỡn mặt đó hả!
“Cảm ơn…” Tiếng cảm ơn lẫn trong tiếng khóc nức nở.
Nhìn gương mặt tương tự như Kiều Yến, tui dùng tay lau nước mắt trên mặt anh ta theo thói quen.
“Có thể nhờ cô…giữ bí mật được không?” Một gương mặt buồn thảm tới cùng cực nhìn tui cầu xin.
Vụ táo bón hả? Được thôi, chuyện nhỏ.
Tui gật đầu.
“….Tôi có thể…uống nước không?” Tiểu Kiều khàn cổ, sợ hãi hỏi.
Nước? Phiền phức rồi, tui lấy đâu ra nước cho anh ta?
Tuy có hơi phiền nhưng tui vẫn đi tìm, may là cách đó không xa tui phát hiện có một hồ suối phun, dường như là suối phun của thành phố trước kia.
Tìm được nước tui lại phát hiện tui không có cái gì để đựng!
Vì thế tui lại tìm vật chứa ở gần đấy rồi lại quay về đó lấy đầy nước, sau đó mới về cửa hàng đó.
Tiểu Kiều tham lam uống hết nửa nồi nước suối. Không còn cách nào khác, ai bảo bên cạnh suối phun nước là cửa hàng bán dụng cụ làm bếp chứ, tui đã dùng một cái nồi sắt để đựng nước.
Uống nước rồi xem ra Tiểu Kiều cũng không có gì muốn nói, anh ta nằm xuống thì ngủ luôn. Tuy tui biết anh ta thật ra không hề ngủ, dù cho có ngủ thiếp đi cũng sẽ bị ác mộng làm cho tỉnh nhanh thôi.
“Hách Hách..” Thân thể cuộn tròn đưa lưng về phía tui đột nhiên mở miệng.
Thánh luôn rồi! Sao anh ta lại biết tui tên Hách Hách?
“Sao biết?”
“Bảng tên…”
Nhờ anh ta nhắc tui mới phát hiện trên người tui không chỉ có mặc quân trang mà trên ngực còn dán bảng tên, phía trên viết hai chữ thật to: “Hách Hách”.
“Cảm ơn cô… Tôi… Tôi tên là Kiều Úc.”
A… Kiều Úc. Đúng là Tiểu Kiều rồi.
“Tiểu Kiều.” Tui tự tin gật đầu nói.
“--- Đại Kiều, của tui.”
Kiều Úc kinh ngạc đến run người, sau đó anh ta ngạc nhiên quay đầu hỏi tui: “Cô nói…Anh tôi?”
Tui lại gật đầu đầy đắc ý.
“Anh tôi còn sống?!” Kiều Yến bật dậy, mền rơi khỏi vai anh ta, thân thể mảnh khảnh trắng nõn có rất nhiều vết tím bầm chói mắt lộ ra.
Gật đầu.
“Tôi…” Kiều Úc xốc mền lên định bước xuống giường nhưng chưa gì đã mềm nhũn ngã xuống.
Thật là phiền, tui nhấc anh ta, đặt lên giường lại, đắp mền cho anh ta.
“Xin lỗi…Xin lỗi…” Kiều Úc mím môi, dường như lại muốn khóc.
Tui muốn dùng Tiểu Kiều để trao đổi với mẹ Kiều cho bà ta từ nay về sau đừng tới tìm Kiều Yến nữa?
Tui nghĩ cách này có thể dùng được.
“Nghỉ ngơi.”
Tui nghiêm túc nói rồi lại nằm xuống.
Không thể về phòng gỗ nhỏ, chỗ của Trần Bội Tư cũng không thể tới— nói đến Trần Bội Tư tui càng tức, rõ ràng là bản cương thi đã cứu ông ta, cho ông ta sống cuộc sống tốt đẹp, nào ngờ ông ta lại thân thiết với Kiều Yến! Đủ loại chuyện gì mà Hách Hách không thể...Kiều Yến nói...Kiều Yến dặn....
Phản đồ! Hừ!
Tui ôm Tiểu Kiều đã không còn tỉnh táo vừa đi vừa tìm nơi có thể nghỉ ngơi.
Những tòa kiến trúc tả tơi và vật trang trí duy nhất ở chỗ này, đi lại trong khu này giống như đi dạo Địa Cầu sau Ngày Tận Thế vậy.
Lúc này tui đột nhiên bắt đầu cảm thích thích nơi yên tĩnh như vậy.
Cả thế giới chỉ có tiếng bước chân tui, trái tim tui bỗng cảm thấy bình yên đến lạ.
Vì thế tui lại bắt đầu hối hận vì hành động vứt Kiều Yến lại đó.
Ừm...Hay lần sau bắt cóc Kiều Yến cùng đi bụi nhỉ?
Tui tìm một chỗ giống như chỗ bán đồ gia dụng trước kia, dùng chân đẩy cánh cửa lớn đã phủ đầy tơ nhện ra, ôm Tiểu Kiều vào trong.
Trong cửa hàng này có rất nhiều mẫu giường cỡ lớn, tấm mền bằng gấm phía trên đã tích không ít tro bụi, tui đá cái mền đi, đặt Tiểu Kiều nằm thẳng trên chiếc giường sạch sẽ.
“A...” Vừa chạm đến giường, Tiểu Kiều đã rên một tiếng đầy đau đớn.
Toàn thân đều đau?
Xem ra phải kiểm tra xem ở đâu chảy máu trước đã, tui nhớ là...ở phía dưới?
Chà...tui tiện tay cầm một tấm mền, Lquyd phẩy hết tro bụi trên đó đi, bắt đầu lau vết bẩn trên người cho Tiểu Kiều.
Lau chất lỏng dinh dính, lau vết máu, không lau hết được mấy vết bầm tím trên người. Tui tìm một vòng nhưng vẫn không tìm được chỗ nào chảy máu.
Kỳ quái, rốt cuộc là chảy máu ở đâu?
Mà nói đi cũng phải nói lại, sao bọn họ lại có nhiều hơn một “quả chuối”?
Chẳng lẽ Kiều Yến cũng có “chuối”?
Nếu hái xuống có thể dài ra lại không?
May là tui quan sát “chuối” của Tiểu Kiều với tinh thần nghiên cứu khoa học nên đã vô tình phát hiện ra chỗ bị chảy máu.
Chỗ bị chảy máu này....cực kì xấu hổ....bị táo bón à?
Chắc bản cương thi không cần cho anh ta nước miếng đặc hiệu đâu, chờ anh ta tự lành đi...
Quyết định xong, tui nằm kế bên Tiểu Kiều, trước khi chuẩn bị ngủ còn suy nghĩ đến sự yếu ớt của người sống nên cố ý đắp mền cho anh ta. Trên đời này có con cương thi nào tốt như bản cương thi đâu? Đến chính tui còn bị tui làm cho cảm động nữa mà.
Ngủ một lúc tui bị làm cho giật mình tỉnh dậy. Tiểu Kiều bên cạnh hình như bị bóng đè, đang vô thức run rẩy, miệng còn phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn đứt quãng, tui áp tới gần mặt anh ta mới nghe rõ được: “Cứu…tôi…” Lquyd
Quả nhiên là hai anh em, thích mơ thấy ác mộng à?
Tui lay anh ta, không tỉnh, lại dùng nhiều sức hơn để lay, lần này Tiểu Kiều đã tỉnh, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Anh ta đờ đẫn nhìn lên trần nhà một lúc rồi mới dời mắt nhìn lên mặt tui.
“Tui, cứu, anh, không, sợ.”
Không biết qua bao lâu, đôi mắt đờ đẫn của anh ta mới có lại chút linh quang: “Cứu…tôi?”
Tui gật đầu đồng ý: “Tui, cứu, anh.”
Kiều Yến nhìn một vòng, hỏi tiếp: “…Bọn họ?”
“Chết rồi.” Tui tiếp tục đắc ý, còn bổ sung thêm: “Tui giết.”
Dường như nhất thời không thể tiêu hóa được tin tức này. Phải qua rất lâu Tiểu Kiều mới mở miệng, trước khi nói nước mắt còn dâng đầy trong hốc mắt.
“…Chết rồi? Tôi…Được cứu rồi ư? Tôi…”
“Tôi…”
Không biết anh ta muốn nói gì, một câu không thành, chỉ có nước mắt rơi như mưa trên mặt.
“Tôi muốn giết bọn họ…Giết bọn họ…Nhưng mà…chết rồi…”
“Tôi đã….”
Nhìn phản ứng của Tiểu Kiều, tui cảm thấy tam quan của mình đúng rồi. Đây mới là phản ứng nên có chứ, hận thì giết, yêu thích thì giữ lại.
Thể lực của Tiểu Kiều không tốt, chưa nói được mấy câu đã mê man, không ai nói chuyện với tui, tui cũng ngủ thôi. Tui ngã người xuống rồi ngủ.
Không biết đã ngủ bao lâu, chờ tui tỉnh lại thì bên ngoài trời đã tối. Tui ngồi dậy, phát hiện Tiểu Kiều bên cạnh đã mở mắt ra, đang ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà.
Tui cũng bắt chước anh ta Lquyd ngẩng đầu nhìn trần nhà chăm chú.
Nhìn hết hai tiếng, tui thua, tui không thấy hứng thú.
Tui rời mắt khỏi trần nhà, vậy mà phát hiện Tiểu Kiều bên cạnh đã sớm dừng cuộc chơi, không biết nhìn tui bao lâu rồi.
Mẹ nó! Anh không chơi nữa thì nói sớm một chút! Giỡn mặt đó hả!
“Cảm ơn…” Tiếng cảm ơn lẫn trong tiếng khóc nức nở.
Nhìn gương mặt tương tự như Kiều Yến, tui dùng tay lau nước mắt trên mặt anh ta theo thói quen.
“Có thể nhờ cô…giữ bí mật được không?” Một gương mặt buồn thảm tới cùng cực nhìn tui cầu xin.
Vụ táo bón hả? Được thôi, chuyện nhỏ.
Tui gật đầu.
“….Tôi có thể…uống nước không?” Tiểu Kiều khàn cổ, sợ hãi hỏi.
Nước? Phiền phức rồi, tui lấy đâu ra nước cho anh ta?
Tuy có hơi phiền nhưng tui vẫn đi tìm, may là cách đó không xa tui phát hiện có một hồ suối phun, dường như là suối phun của thành phố trước kia.
Tìm được nước tui lại phát hiện tui không có cái gì để đựng!
Vì thế tui lại tìm vật chứa ở gần đấy rồi lại quay về đó lấy đầy nước, sau đó mới về cửa hàng đó.
Tiểu Kiều tham lam uống hết nửa nồi nước suối. Không còn cách nào khác, ai bảo bên cạnh suối phun nước là cửa hàng bán dụng cụ làm bếp chứ, tui đã dùng một cái nồi sắt để đựng nước.
Uống nước rồi xem ra Tiểu Kiều cũng không có gì muốn nói, anh ta nằm xuống thì ngủ luôn. Tuy tui biết anh ta thật ra không hề ngủ, dù cho có ngủ thiếp đi cũng sẽ bị ác mộng làm cho tỉnh nhanh thôi.
“Hách Hách..” Thân thể cuộn tròn đưa lưng về phía tui đột nhiên mở miệng.
Thánh luôn rồi! Sao anh ta lại biết tui tên Hách Hách?
“Sao biết?”
“Bảng tên…”
Nhờ anh ta nhắc tui mới phát hiện trên người tui không chỉ có mặc quân trang mà trên ngực còn dán bảng tên, phía trên viết hai chữ thật to: “Hách Hách”.
“Cảm ơn cô… Tôi… Tôi tên là Kiều Úc.”
A… Kiều Úc. Đúng là Tiểu Kiều rồi.
“Tiểu Kiều.” Tui tự tin gật đầu nói.
“--- Đại Kiều, của tui.”
Kiều Úc kinh ngạc đến run người, sau đó anh ta ngạc nhiên quay đầu hỏi tui: “Cô nói…Anh tôi?”
Tui lại gật đầu đầy đắc ý.
“Anh tôi còn sống?!” Kiều Yến bật dậy, mền rơi khỏi vai anh ta, thân thể mảnh khảnh trắng nõn có rất nhiều vết tím bầm chói mắt lộ ra.
Gật đầu.
“Tôi…” Kiều Úc xốc mền lên định bước xuống giường nhưng chưa gì đã mềm nhũn ngã xuống.
Thật là phiền, tui nhấc anh ta, đặt lên giường lại, đắp mền cho anh ta.
“Xin lỗi…Xin lỗi…” Kiều Úc mím môi, dường như lại muốn khóc.
Tui muốn dùng Tiểu Kiều để trao đổi với mẹ Kiều cho bà ta từ nay về sau đừng tới tìm Kiều Yến nữa?
Tui nghĩ cách này có thể dùng được.
“Nghỉ ngơi.”
Tui nghiêm túc nói rồi lại nằm xuống.