Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Cái gọi là căn cứ trong căn cứ… giống như ý trên mặt chữ, thủ đô được bao quanh bởi một căn cứ siêu lớn.
Căn cứ bên ngoài này cũng chỉ có những dãy nhà cũ nát mà thôi.
Trong những căn phòng làm bằng mấy tấm ván gỗ chứa đầy người, già có, trẻ có, ánh mắt họ đờ đẫn, vẻ mặt vô cảm, ngơ ngác nhìn chiếc xe ba bánh đi ngang qua cửa nhà mình.
Bầu không khí ở đây khiến người ta cảm thấy thật khó chịu.
Ông lão tài xế xe ba bánh đã đạp rất lâu cuối cùng cũng ngừng lại.
Trên cửa của một căn phòng bằng ván gỗ ghép lại vô cùng tồi tàn, có vẻ như sắp sập có treo số của bọn tui.
Trước khi đi, bọn tui cho ông lão hai miếng bánh quy, không mặc cả tý nào. Sau khi bọn tui xuống xe, ông lão lại đạp cái xe ba bánh lảo đảo rời khỏi như lúc ông ấy đến.
Căn phòng bằng mấy miếng gỗ ghép lại này hiển nhiên kém xa khách sạn cấp sao mà bọn tui từng ở, nhưng bản cương thi dù nằm chỗ cứng hay chỗ mềm thì cũng không sợ bị đau lưng.
“Em sẽ dọn dẹp, Hách Hách đứng nhìn là được rồi.” Bạn Kiều Yến yêu lao động xoắn tay áo.
Đêm đầu tiên hai đứa tui không thể ngủ được, cả hai đều cảm thấy những ánh mắt dò xét đầy ác ý từ bốn phương tám hướng tụ lại.
Thức tới sáng, có người tới gõ cửa.
“Mở cửa, tổ thống kê đây!”
Kiều Yến rời khỏi cái giường kêu kẽo cà kẽo kẹt, mở cửa.
Có hai quân nhân bước vào, gương mặt ra vẻ đi làm việc công, một người ngồi trên cái ghế gỗ duy nhất, một người coi như tui không có mặt mà đặt mông ngồi xuống giường.
Kiều Yến nhíu mày.
“Chúng tôi đến để phỏng vấn theo thông lệ để làm thẻ thân phận dựa trên nghề nghiệp của các bạn, xin hãy trả lời đúng sự thật.”
“Hiện nay, thủ đô dành cho dân chúng bình thường 3 việc làm. Một, đội vật tư đặc biệt chủ yếu dành cho những người đàn ông trưởng thành, có mức nguy hiểm cao nhất nhưng đãi ngộ cũng cao nhất; Hai, báo cáo chuyên ngành của mình và trở thành nhân viên kỹ thuật, sẽ được đãi ngộ tùy theo trình độ, công việc này sẽ nhận được đãi ngộ tốt, độ nguy hiểm thấp; Ba, lao động chân tay cho căn cứ, việc này hỗn tạp, phù hợp với người bình thường, đãi ngộ tuy thấp nhưng lại an toàn. Xin hãy chọn một trong ba công việc này, nếu không muốn tham gia cũng được, nhưng vật tư của các vị sẽ bị giảm xuống mức thấp nhất.”
“Mọi người đã nghĩ kĩ chưa?”
“Số 3.” Kiều Yến nói.
“Sau khi thẻ làm xong sẽ có người đưa đến chỗ các vị, chúc mọi người vui vẻ.” Anh lính ngồi trên ghế có vẻ đứng ngồi không yên, vừa đi vừa kêu đồng chí của mình rời khỏi.
Anh lính ngồi trên giường nhìn tui một cái đầy ẩn ý.
Trước khi có thẻ chính thức, bọn tui không có đồ ăn.
May mà trên người Kiều Yến có mang theo một gói bánh quy, một mình nhóc ăn cũng có thể qua hai ngày. Tui vốn cho rằng nhóc con ăn vậy đã rất ít rồi, không ngờ khi nhìn thấy mấy món mà hàng xóm ăn, tui mới nhận ra thú cưng nhà tui lúc chịu đói cũng xa xỉ hơn người ta ~
Mọi người trong căn cứ trung tâm một ngày chỉ có hai bữa cơm, khu A –E có làm thì có ăn, F –Z đồ ăn quý hiếm, hiếm đến nổi không có gạo cháo gì luôn.
Nếu chỉ dựa vào sự cứu tế của chính phủ, những người dân ở đây đã sớm chết đói hết rồi.
Ba ngày sau, Vưu Bằng Siêu chẳng thấy tăm hơi, thẻ cũng không có tin gì, bánh quy cũng Kiều Yến cũng hết.
Tầng tầng lưới sắt của thủ đô khiến bản cương thi có ra thì không có vào, nếu tui muốn ra ngoài tìm cho nhóc con tý thức ăn thì cũng lực bất tòng tâm.
Một ngày nọ vẫn không có gì ăn, Kiều Yến đột nhiên lại hứng thú với cuộc sống của tui.
“Chị tự học viết chữ hả?” điedanlequydon.////
Cưng hỏi vấn đề này là làm khó chị đấy.
Vì trong trí nhớ suốt bốn năm lẻ sáu tháng của tui không hề có ký ức về vụ học hành này.
Bất kể là máy tính hay xe hơi, tui có thể nhận ra chúng từ trong trí nhớ của mình, đọc sách viết chữ giống như kỹ năng có sẵn.
Tui nghĩ…mấy thứ này có lẽ là trước khi tui chết đã chi tiền để học.
Đến khi tui chết ngắc, trí nhớ hồi còn sống bay mất nhưng kỹ năng vẫn còn.
Tui đoán vậy á.
Dù là từ lúc tui sinh ra đến khi chết hay là từ khi chết đi sống lại thì mấy cái lý luận triết học cao siêu gì đó không thích hợp với tui.
Khi tui viết xuống tờ giấy hai chữ cương thi, Kiều Yến lại hỏi: “Tại sao cương thi lại không phải là…..một loại hình thái cao cấp nào đó?”
Thừa lời, cưng có từng thấy con cương thi nào đẹp như vầy không? Cưng từng thấy qua thế giới hài hước của zombie rồi à?
“Biết đâu chừng.”
Kiều Yến đánh giá lời phản bác của tui.
Được thôi, dù sao bản cương thi cũng không biết mình là “thứ gì”.
Tui cho rằng Kiều Yến chỉ ngẫu hứng muốn nghiên cứu nguồn gốc của bản cương thi, nào ngờ nhóc con vẫn luôn cố chấp với vấn đề này.
Hôm sau, Kiều Yến mang vẻ mặt căng thẳng, một tay giấu sau lưng, đứng ngoài cánh cửa gỗ của căn phòng, không chịu bước vào.
“Hách Hách, chị đừng sợ, trong tay em có một thứ, chị thả lỏng, đừng qua đây…!
Tui dừng bước, đứng trong phòng nghiêng đầu nhìn nhóc.
“Chị lui lại, lui xa nhất có thể.”
Sau đó tay nhóc con hướng về phía tui từ từ mở ra.
Ặc…
Một tép…tỏi?
“Hách Hách—chị…có cảm giác gì không? Có sợ không? Hay là cảm thấy ghét nó?”
Là một “người” trong giới tri thức, thứ này tạo ra áp lực rất lớn đối với bản cương thi.
Tui đi đến trước mặt nhóc, chộp lấy tép tỏi kia, nuốt luôn.
Thấy chưa? Nhóc con, mê tín là phản khoa học---
Kiều Yến đơ ra vài giây sau đó nhảy dựng lên: “Nhanh nhả ra, nhả ra!!!!”
Em gái cưng, có thấy tởm không?
Tui gạt tay nhóc con ra.
“Chị có đau bụng không? Có cảm thấy không thoải mái không?” Kiều Yến sắp dính lên người tui luôn rồi.
Bản cương thi thật sự rất khỏe.
Kiều Yến ngây người nhìn tui một lúc, sau đó cắn môi đánh tui một cái.
?!
Cái thằng nhóc ranh này ngon, muốn vươn lên làm chủ nhân à ~? Tui chuẩn bị đập cho nhóc con một trận nên thân.
“Hách Hách – đừng làm em sợ.”
Nhóc con nhào vào lòng tui rồi dụi dụi, nói đến đáng thương.
Tui nha….cái tay đã giơ lên lại sấm to mưa nhỏ (*), nhẹ nhàng đặt lên lưng Kiều Yến.
(*) Sấm to mưa nhỏ: tức là ra vẻ rất ghê gớm nhưng sự thật lại không ghê gớm như vậy.
Gần đây---
Tui có chút ngờ vực.
Sao tui lại có cảm giác bị thú cưng “ăn”?
Căn cứ bên ngoài này cũng chỉ có những dãy nhà cũ nát mà thôi.
Trong những căn phòng làm bằng mấy tấm ván gỗ chứa đầy người, già có, trẻ có, ánh mắt họ đờ đẫn, vẻ mặt vô cảm, ngơ ngác nhìn chiếc xe ba bánh đi ngang qua cửa nhà mình.
Bầu không khí ở đây khiến người ta cảm thấy thật khó chịu.
Ông lão tài xế xe ba bánh đã đạp rất lâu cuối cùng cũng ngừng lại.
Trên cửa của một căn phòng bằng ván gỗ ghép lại vô cùng tồi tàn, có vẻ như sắp sập có treo số của bọn tui.
Trước khi đi, bọn tui cho ông lão hai miếng bánh quy, không mặc cả tý nào. Sau khi bọn tui xuống xe, ông lão lại đạp cái xe ba bánh lảo đảo rời khỏi như lúc ông ấy đến.
Căn phòng bằng mấy miếng gỗ ghép lại này hiển nhiên kém xa khách sạn cấp sao mà bọn tui từng ở, nhưng bản cương thi dù nằm chỗ cứng hay chỗ mềm thì cũng không sợ bị đau lưng.
“Em sẽ dọn dẹp, Hách Hách đứng nhìn là được rồi.” Bạn Kiều Yến yêu lao động xoắn tay áo.
Đêm đầu tiên hai đứa tui không thể ngủ được, cả hai đều cảm thấy những ánh mắt dò xét đầy ác ý từ bốn phương tám hướng tụ lại.
Thức tới sáng, có người tới gõ cửa.
“Mở cửa, tổ thống kê đây!”
Kiều Yến rời khỏi cái giường kêu kẽo cà kẽo kẹt, mở cửa.
Có hai quân nhân bước vào, gương mặt ra vẻ đi làm việc công, một người ngồi trên cái ghế gỗ duy nhất, một người coi như tui không có mặt mà đặt mông ngồi xuống giường.
Kiều Yến nhíu mày.
“Chúng tôi đến để phỏng vấn theo thông lệ để làm thẻ thân phận dựa trên nghề nghiệp của các bạn, xin hãy trả lời đúng sự thật.”
“Hiện nay, thủ đô dành cho dân chúng bình thường 3 việc làm. Một, đội vật tư đặc biệt chủ yếu dành cho những người đàn ông trưởng thành, có mức nguy hiểm cao nhất nhưng đãi ngộ cũng cao nhất; Hai, báo cáo chuyên ngành của mình và trở thành nhân viên kỹ thuật, sẽ được đãi ngộ tùy theo trình độ, công việc này sẽ nhận được đãi ngộ tốt, độ nguy hiểm thấp; Ba, lao động chân tay cho căn cứ, việc này hỗn tạp, phù hợp với người bình thường, đãi ngộ tuy thấp nhưng lại an toàn. Xin hãy chọn một trong ba công việc này, nếu không muốn tham gia cũng được, nhưng vật tư của các vị sẽ bị giảm xuống mức thấp nhất.”
“Mọi người đã nghĩ kĩ chưa?”
“Số 3.” Kiều Yến nói.
“Sau khi thẻ làm xong sẽ có người đưa đến chỗ các vị, chúc mọi người vui vẻ.” Anh lính ngồi trên ghế có vẻ đứng ngồi không yên, vừa đi vừa kêu đồng chí của mình rời khỏi.
Anh lính ngồi trên giường nhìn tui một cái đầy ẩn ý.
Trước khi có thẻ chính thức, bọn tui không có đồ ăn.
May mà trên người Kiều Yến có mang theo một gói bánh quy, một mình nhóc ăn cũng có thể qua hai ngày. Tui vốn cho rằng nhóc con ăn vậy đã rất ít rồi, không ngờ khi nhìn thấy mấy món mà hàng xóm ăn, tui mới nhận ra thú cưng nhà tui lúc chịu đói cũng xa xỉ hơn người ta ~
Mọi người trong căn cứ trung tâm một ngày chỉ có hai bữa cơm, khu A –E có làm thì có ăn, F –Z đồ ăn quý hiếm, hiếm đến nổi không có gạo cháo gì luôn.
Nếu chỉ dựa vào sự cứu tế của chính phủ, những người dân ở đây đã sớm chết đói hết rồi.
Ba ngày sau, Vưu Bằng Siêu chẳng thấy tăm hơi, thẻ cũng không có tin gì, bánh quy cũng Kiều Yến cũng hết.
Tầng tầng lưới sắt của thủ đô khiến bản cương thi có ra thì không có vào, nếu tui muốn ra ngoài tìm cho nhóc con tý thức ăn thì cũng lực bất tòng tâm.
Một ngày nọ vẫn không có gì ăn, Kiều Yến đột nhiên lại hứng thú với cuộc sống của tui.
“Chị tự học viết chữ hả?” điedanlequydon.////
Cưng hỏi vấn đề này là làm khó chị đấy.
Vì trong trí nhớ suốt bốn năm lẻ sáu tháng của tui không hề có ký ức về vụ học hành này.
Bất kể là máy tính hay xe hơi, tui có thể nhận ra chúng từ trong trí nhớ của mình, đọc sách viết chữ giống như kỹ năng có sẵn.
Tui nghĩ…mấy thứ này có lẽ là trước khi tui chết đã chi tiền để học.
Đến khi tui chết ngắc, trí nhớ hồi còn sống bay mất nhưng kỹ năng vẫn còn.
Tui đoán vậy á.
Dù là từ lúc tui sinh ra đến khi chết hay là từ khi chết đi sống lại thì mấy cái lý luận triết học cao siêu gì đó không thích hợp với tui.
Khi tui viết xuống tờ giấy hai chữ cương thi, Kiều Yến lại hỏi: “Tại sao cương thi lại không phải là…..một loại hình thái cao cấp nào đó?”
Thừa lời, cưng có từng thấy con cương thi nào đẹp như vầy không? Cưng từng thấy qua thế giới hài hước của zombie rồi à?
“Biết đâu chừng.”
Kiều Yến đánh giá lời phản bác của tui.
Được thôi, dù sao bản cương thi cũng không biết mình là “thứ gì”.
Tui cho rằng Kiều Yến chỉ ngẫu hứng muốn nghiên cứu nguồn gốc của bản cương thi, nào ngờ nhóc con vẫn luôn cố chấp với vấn đề này.
Hôm sau, Kiều Yến mang vẻ mặt căng thẳng, một tay giấu sau lưng, đứng ngoài cánh cửa gỗ của căn phòng, không chịu bước vào.
“Hách Hách, chị đừng sợ, trong tay em có một thứ, chị thả lỏng, đừng qua đây…!
Tui dừng bước, đứng trong phòng nghiêng đầu nhìn nhóc.
“Chị lui lại, lui xa nhất có thể.”
Sau đó tay nhóc con hướng về phía tui từ từ mở ra.
Ặc…
Một tép…tỏi?
“Hách Hách—chị…có cảm giác gì không? Có sợ không? Hay là cảm thấy ghét nó?”
Là một “người” trong giới tri thức, thứ này tạo ra áp lực rất lớn đối với bản cương thi.
Tui đi đến trước mặt nhóc, chộp lấy tép tỏi kia, nuốt luôn.
Thấy chưa? Nhóc con, mê tín là phản khoa học---
Kiều Yến đơ ra vài giây sau đó nhảy dựng lên: “Nhanh nhả ra, nhả ra!!!!”
Em gái cưng, có thấy tởm không?
Tui gạt tay nhóc con ra.
“Chị có đau bụng không? Có cảm thấy không thoải mái không?” Kiều Yến sắp dính lên người tui luôn rồi.
Bản cương thi thật sự rất khỏe.
Kiều Yến ngây người nhìn tui một lúc, sau đó cắn môi đánh tui một cái.
?!
Cái thằng nhóc ranh này ngon, muốn vươn lên làm chủ nhân à ~? Tui chuẩn bị đập cho nhóc con một trận nên thân.
“Hách Hách – đừng làm em sợ.”
Nhóc con nhào vào lòng tui rồi dụi dụi, nói đến đáng thương.
Tui nha….cái tay đã giơ lên lại sấm to mưa nhỏ (*), nhẹ nhàng đặt lên lưng Kiều Yến.
(*) Sấm to mưa nhỏ: tức là ra vẻ rất ghê gớm nhưng sự thật lại không ghê gớm như vậy.
Gần đây---
Tui có chút ngờ vực.
Sao tui lại có cảm giác bị thú cưng “ăn”?