Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Trước khi đi phải dự trữ đầy đủ lương thực, những ngày tìm kiếm đồ ăn bắt đầu.
Nhóc con muốn tập lái xe và bắn súng, vì thế cố ý kêu tui nghỉ ngơi, nó và Vưu Bằng Siêu sẽ ra ngoài tìm thức ăn.
Tui trước mặt thì đồng ý với yêu cầu của nó, sau lưng lại vụng trộm đi theo họ.
Một mình ở lại chơi với zombie thì chán chết.
Chiếc xe quân dụng có lực phòng ngự tốt của Vưu Bằng Siêu đã để lại căn cứ thất thủ kia, bây giờ anh ta đã tìm được một chiếc xe việt dã ở trên đường. Kiều Yến ngồi bên điều khiển, Vưu Bằng Siêu ngồi bên ghế lái phụ hướng dẫn nó.
Không tệ, bọn họ đi một chút lại ngừng, nếu không lấy cái trình đi bộ của tui thì cái bóng cũng không theo nổi.
Mục tiêu là những cửa hàng có vẻ như vẫn có thể vơ vét được, chọn rồi dừng xe, hai người lấy súng xuống xe.
Lần nào cũng lấy đồ hộp: Thịt kho tàu đóng hộp, cơm thịt đóng hộp, cá ngừ đóng hộp, tui nhìn còn thấy ngán, chẳng biết sao họ có thể ăn như vậy mỗi ngày nữa.
Tui thấy họ vào trong một siêu thị, tui xem chán rồi định quay về thì đột nhiên trong siêu thị xuất hiện những tiếng động hỗn loạn, kèm theo đó là mấy tiếng thét lớn và tiếng gầm gừ, tiếng những giá hàng đổ ầm xuống.
Người sống lạ ư? Sao trước kia lại không phát hiện ra?
Tui sợ thằng bé bị người ta giết chết nên định hiện thân thì thấy Vưu Bằng Siêu chạy ra ngoài.
Chỉ một mình anh ta.
“Nói mau! Bọn bây còn đồng bọn nào nữa không?”
Trong siêu thị vọng ra một giọng nói độc ác.
“Không thành thật thì coi chừng tính mạng của em trai mày!” Một giọng nói lạ khác.
“…Các người muốn gì?”
“Giao thức ăn và súng của bọn mày đây tao sẽ cho bọn mày gia nhập nhóm bọn tao, thế nào?”
Không biết tại sao tui muốn nhìn thử xem Vưu Bằng Siêu sẽ phản ứng ra sao, dừng ngay động tác định lao ra, ẩn vào chỗ tối.
“Mày cũng là người sống sót trong căn cứ? Mấy ngày hôm nay có rất nhiều “chuột” chui vào địa bàn của bọn tao, trộm đi thức ăn của bọn tao…Bọn súc vật đáng chết.” Giọng nói lạ thứ 3.
“Sao? Ý này không tệ chứ? Giao đồ ăn và súng của chúng mày ra đây, tụi tao có thể cho mày gia nhập đội ngũ.” Số 4.
“Xe và tất cả những thứ trên xe đều cho các người, trả nó lại cho tôi.”
“Em trai mày? Tình cảm anh em tốt thật đấy, nhưng bọn tao lấy được lợi ích từ mày dài lâu, mày có ngu không?”
“Anh còn muốn sao nữa?”
“Em trai mày sẽ ở lại đây làm con tin, mày về lấy hết đồ ăn và súng ống trong đội mày cho tao.”
Vưu Bằng Siêu suy nghĩ một lúc rồi nói: “…Đổi con tin đi, tôi sẽ làm con tin, cho nó về.”
“Không được! Chẳng lẽ mày dễ khống chế hơn một đứa con nít à? Tao khuyên mày đừng nghĩ đến chuyện ra vẻ…Á!”
“Thằng oắt con!” >DIENANLEQUYDON<
Tiếng súng vang lên lác đác, tạo ra một trận hỗn loạn trong nháy mắt, Vưu Bằng Siêu nhanh chóng vọt vào trong siêu thị.
Vào càng sâu cảnh xung quanh càng khó thấy, vốn bên kia chỉ có bốn người, tui còn an tâm một chút. Nào ngờ tiếng súng vang lên, chốc lát lại có thêm năm người kéo đến, ai cũng có súng, không biết từ đâu chui ra tụ hội với bọn người kia.
“Ăn no rửng mỡ à?! Dám bắn súng trong thành phố! Còn không mau chạy đi!” Người phía sau trách cứ người phía trước.
Đây là lúc bản cương thi lên sân khấu, tui đi ra từ trong góc tối, từng bước bước tới cửa lớn của siêu thị.
“Ai đó?! Con gái?” Khi tui tiến tới, những người đang cầm súng chỉa vào tui bị đơ ra luôn.
“Hách Hách..”
Kiều Yến trốn sau giá hàng ở tít đằng xa sốt ruột kêu lên, nó bị Vưu Bằng Siêu bịt miệng ngay lập tức.
“Ha ha, tao đổi ý rồi…Tao không chỉ muốn đồ ăn và súng của tụi mày, còn muốn cả con nhỏ này nữa…”
Ầm---
Người vừa nói bất hạnh ngã xuống, tui không có động thủ nha, gã bị đạn bắn vào ót.
Là kiệt tác của Vưu Bằng Siêu.
“Anh Vương! Giết tụi nó! Bắn đi! Giết tụi nó—“
Ghét thật, đạn bắn vào người có đau hay không? Nhưng mà người tui cứng ngắc nên chắc không đau đâu nhỉ…?
Nhưng mà tui vẫn không muốn bị đạn bắn đâu nha~
Tui xoay người tránh đi.
“Hai người đuổi theo con nhỏ đó! Những người còn lại tìm hai con chuột kia cho tao! Nhanh!”
Không cần họ tìm, tui trở lại rồi.
Tui tóm một con zombie ở ngoài cửa, dùng nó để phòng ngự rồi đi về phía bọn họ.
“Làm gì thế--- lấy zombie làm khiên á?!”
“Đó là người à?!”
Bốp, lại một tiếng ngả xuống, là cái người nghi ngờ chủng tộc của tui, hung thủ là Kiều Yến.
“Tao lo bên này, tụi bây lo phía sau đi! Hai con chuột chết tiệt kia!”
Pằng, con zombie bên tay trái tui hi sinh vì nhiệm vụ, tui sẽ giúp nhớ đến anh.
Xách con zombie hi sinh vì nhiệm vụ trong tay ném về phía gã đàn ông giương nanh múa vuốt nổ súng về phía tui, sau đó một cước đạp ngã một người, nhào tới trước mặt người ra lệnh ở góc trong cùng.
Xin chào.
Tui cười với gã rồi một chưởng chụp nát đầu gã như nghiền một trái dưa hấu.
Đánh chó phải nể mặt chủ có biết chưa?
Người đàn ông bị zombie đè lên cất tiếng hét thảm thiết, những người còn lại bị cái màn bóp nát não dọa cho sợ mất mật, bắt đầu tập trung nã súng về phía tui.
“Bắn con nhỏ đó! Mọi người tập trung!”
Tui lại nhấc zombie hi sinh vì nhiệm vụ lên, chắn trái, chắn phải—
“Cẩn thận--!” Đằng sau có tiếng kêu của Vưu Bằng Siêu.
Tui phân tâm quay về phía sau, vừa lúc thấy có người lách ra phía sau giá hàng, chĩa súng về phía Kiều Yến.
Vưu Bằng Siêu lao về phía trước, đẩy ngã Kiều Yến.
“Đi mau! Rút!” 5 người còn sống bắt đầu hớt hải chạy trốn, tui ném zombie đã bị bắn thành cái sàng xuống, đi ra phía sau. Kiều Yến đã ngồi dậy, trên người nó không bị thương, Vưu Bằng Siêu đang ôm bụng, máu tươi đỏ sẩm nhuộm đỏ áo thun trắng.
Diễn biến bất ngờ, tình cảm giữa Vưu Bằng Siêu với Kiều Yến đã tốt tới mức có thể thay thằng nhóc hứng đạn rồi à?
Vưu Bằng Siêu bị bắn, được đỡ lên xe, máu chảy rất nhiều, tui chảy nước miếng không ngừng, quá lãng phí, có thể chia tui một chén được hơm?
Hay là để tui sơ cứu khẩn cấp cho anh ta một phen…
Tui mới nảy ra ý này, có thể do ánh mắt quá mức nóng bỏng, trần trụi, Kiều Yến túm chặt lấy tui, bày ra vẻ mặt cảnh cáo như thể tui sắp ăn ba mẹ nó: “KHÔNG—CHO--!”
“?” Vưu Bằng Siêu nhịn đau.
Thật là vô pháp vô thiên, dám chống đối bản cương thi.
“Nghe em đi mà, có được không?” Kiều Yến thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, một giây sau đã ra vẻ đáng yêu, cầu xin tui.
- --Bản cương thi đáng thương quá đi mà!!!
Nhóc con muốn tập lái xe và bắn súng, vì thế cố ý kêu tui nghỉ ngơi, nó và Vưu Bằng Siêu sẽ ra ngoài tìm thức ăn.
Tui trước mặt thì đồng ý với yêu cầu của nó, sau lưng lại vụng trộm đi theo họ.
Một mình ở lại chơi với zombie thì chán chết.
Chiếc xe quân dụng có lực phòng ngự tốt của Vưu Bằng Siêu đã để lại căn cứ thất thủ kia, bây giờ anh ta đã tìm được một chiếc xe việt dã ở trên đường. Kiều Yến ngồi bên điều khiển, Vưu Bằng Siêu ngồi bên ghế lái phụ hướng dẫn nó.
Không tệ, bọn họ đi một chút lại ngừng, nếu không lấy cái trình đi bộ của tui thì cái bóng cũng không theo nổi.
Mục tiêu là những cửa hàng có vẻ như vẫn có thể vơ vét được, chọn rồi dừng xe, hai người lấy súng xuống xe.
Lần nào cũng lấy đồ hộp: Thịt kho tàu đóng hộp, cơm thịt đóng hộp, cá ngừ đóng hộp, tui nhìn còn thấy ngán, chẳng biết sao họ có thể ăn như vậy mỗi ngày nữa.
Tui thấy họ vào trong một siêu thị, tui xem chán rồi định quay về thì đột nhiên trong siêu thị xuất hiện những tiếng động hỗn loạn, kèm theo đó là mấy tiếng thét lớn và tiếng gầm gừ, tiếng những giá hàng đổ ầm xuống.
Người sống lạ ư? Sao trước kia lại không phát hiện ra?
Tui sợ thằng bé bị người ta giết chết nên định hiện thân thì thấy Vưu Bằng Siêu chạy ra ngoài.
Chỉ một mình anh ta.
“Nói mau! Bọn bây còn đồng bọn nào nữa không?”
Trong siêu thị vọng ra một giọng nói độc ác.
“Không thành thật thì coi chừng tính mạng của em trai mày!” Một giọng nói lạ khác.
“…Các người muốn gì?”
“Giao thức ăn và súng của bọn mày đây tao sẽ cho bọn mày gia nhập nhóm bọn tao, thế nào?”
Không biết tại sao tui muốn nhìn thử xem Vưu Bằng Siêu sẽ phản ứng ra sao, dừng ngay động tác định lao ra, ẩn vào chỗ tối.
“Mày cũng là người sống sót trong căn cứ? Mấy ngày hôm nay có rất nhiều “chuột” chui vào địa bàn của bọn tao, trộm đi thức ăn của bọn tao…Bọn súc vật đáng chết.” Giọng nói lạ thứ 3.
“Sao? Ý này không tệ chứ? Giao đồ ăn và súng của chúng mày ra đây, tụi tao có thể cho mày gia nhập đội ngũ.” Số 4.
“Xe và tất cả những thứ trên xe đều cho các người, trả nó lại cho tôi.”
“Em trai mày? Tình cảm anh em tốt thật đấy, nhưng bọn tao lấy được lợi ích từ mày dài lâu, mày có ngu không?”
“Anh còn muốn sao nữa?”
“Em trai mày sẽ ở lại đây làm con tin, mày về lấy hết đồ ăn và súng ống trong đội mày cho tao.”
Vưu Bằng Siêu suy nghĩ một lúc rồi nói: “…Đổi con tin đi, tôi sẽ làm con tin, cho nó về.”
“Không được! Chẳng lẽ mày dễ khống chế hơn một đứa con nít à? Tao khuyên mày đừng nghĩ đến chuyện ra vẻ…Á!”
“Thằng oắt con!” >DIENANLEQUYDON<
Tiếng súng vang lên lác đác, tạo ra một trận hỗn loạn trong nháy mắt, Vưu Bằng Siêu nhanh chóng vọt vào trong siêu thị.
Vào càng sâu cảnh xung quanh càng khó thấy, vốn bên kia chỉ có bốn người, tui còn an tâm một chút. Nào ngờ tiếng súng vang lên, chốc lát lại có thêm năm người kéo đến, ai cũng có súng, không biết từ đâu chui ra tụ hội với bọn người kia.
“Ăn no rửng mỡ à?! Dám bắn súng trong thành phố! Còn không mau chạy đi!” Người phía sau trách cứ người phía trước.
Đây là lúc bản cương thi lên sân khấu, tui đi ra từ trong góc tối, từng bước bước tới cửa lớn của siêu thị.
“Ai đó?! Con gái?” Khi tui tiến tới, những người đang cầm súng chỉa vào tui bị đơ ra luôn.
“Hách Hách..”
Kiều Yến trốn sau giá hàng ở tít đằng xa sốt ruột kêu lên, nó bị Vưu Bằng Siêu bịt miệng ngay lập tức.
“Ha ha, tao đổi ý rồi…Tao không chỉ muốn đồ ăn và súng của tụi mày, còn muốn cả con nhỏ này nữa…”
Ầm---
Người vừa nói bất hạnh ngã xuống, tui không có động thủ nha, gã bị đạn bắn vào ót.
Là kiệt tác của Vưu Bằng Siêu.
“Anh Vương! Giết tụi nó! Bắn đi! Giết tụi nó—“
Ghét thật, đạn bắn vào người có đau hay không? Nhưng mà người tui cứng ngắc nên chắc không đau đâu nhỉ…?
Nhưng mà tui vẫn không muốn bị đạn bắn đâu nha~
Tui xoay người tránh đi.
“Hai người đuổi theo con nhỏ đó! Những người còn lại tìm hai con chuột kia cho tao! Nhanh!”
Không cần họ tìm, tui trở lại rồi.
Tui tóm một con zombie ở ngoài cửa, dùng nó để phòng ngự rồi đi về phía bọn họ.
“Làm gì thế--- lấy zombie làm khiên á?!”
“Đó là người à?!”
Bốp, lại một tiếng ngả xuống, là cái người nghi ngờ chủng tộc của tui, hung thủ là Kiều Yến.
“Tao lo bên này, tụi bây lo phía sau đi! Hai con chuột chết tiệt kia!”
Pằng, con zombie bên tay trái tui hi sinh vì nhiệm vụ, tui sẽ giúp nhớ đến anh.
Xách con zombie hi sinh vì nhiệm vụ trong tay ném về phía gã đàn ông giương nanh múa vuốt nổ súng về phía tui, sau đó một cước đạp ngã một người, nhào tới trước mặt người ra lệnh ở góc trong cùng.
Xin chào.
Tui cười với gã rồi một chưởng chụp nát đầu gã như nghiền một trái dưa hấu.
Đánh chó phải nể mặt chủ có biết chưa?
Người đàn ông bị zombie đè lên cất tiếng hét thảm thiết, những người còn lại bị cái màn bóp nát não dọa cho sợ mất mật, bắt đầu tập trung nã súng về phía tui.
“Bắn con nhỏ đó! Mọi người tập trung!”
Tui lại nhấc zombie hi sinh vì nhiệm vụ lên, chắn trái, chắn phải—
“Cẩn thận--!” Đằng sau có tiếng kêu của Vưu Bằng Siêu.
Tui phân tâm quay về phía sau, vừa lúc thấy có người lách ra phía sau giá hàng, chĩa súng về phía Kiều Yến.
Vưu Bằng Siêu lao về phía trước, đẩy ngã Kiều Yến.
“Đi mau! Rút!” 5 người còn sống bắt đầu hớt hải chạy trốn, tui ném zombie đã bị bắn thành cái sàng xuống, đi ra phía sau. Kiều Yến đã ngồi dậy, trên người nó không bị thương, Vưu Bằng Siêu đang ôm bụng, máu tươi đỏ sẩm nhuộm đỏ áo thun trắng.
Diễn biến bất ngờ, tình cảm giữa Vưu Bằng Siêu với Kiều Yến đã tốt tới mức có thể thay thằng nhóc hứng đạn rồi à?
Vưu Bằng Siêu bị bắn, được đỡ lên xe, máu chảy rất nhiều, tui chảy nước miếng không ngừng, quá lãng phí, có thể chia tui một chén được hơm?
Hay là để tui sơ cứu khẩn cấp cho anh ta một phen…
Tui mới nảy ra ý này, có thể do ánh mắt quá mức nóng bỏng, trần trụi, Kiều Yến túm chặt lấy tui, bày ra vẻ mặt cảnh cáo như thể tui sắp ăn ba mẹ nó: “KHÔNG—CHO--!”
“?” Vưu Bằng Siêu nhịn đau.
Thật là vô pháp vô thiên, dám chống đối bản cương thi.
“Nghe em đi mà, có được không?” Kiều Yến thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, một giây sau đã ra vẻ đáng yêu, cầu xin tui.
- --Bản cương thi đáng thương quá đi mà!!!