Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Thái phó x Tướng Quân
1.
Thái tử đương triều, Trình Dương có hai người thầy.
Thái phó Trình Nhiên phụ trách dạy thi thư, lễ nhạc, tính toán. Tướng quân Vương Hổ phụ trách dạy cưỡi ngựa, bắn cung, binh pháp.
Hai người họ ngày thường thời gian dạy học trái ngược, trên triều cũng không hay giao thiệp nhưng chỉ nghe lời đồn từ mấy người quen biết, hai người đều không vừa mắt nhau—-
Trình Nhiên cảm thấy Vương Hổ là tên mãng phu ngu ngốc, hữu dũng vô mưu. Vương Hổ cảm thấy Trình Nhiên là kẻ ngụy quân tử chỉ biết nói mồm.
Tuy sau này quan hệ giữa hai người tốt đẹp hơn nhưng quá trình cũng rất trắc trở.
Các đời hoàng đế đều có quy định tiểu Thái tử khi còn nhỏ cần dành ra một năm để đi du ngoạn các nơi, ngắm nhìn non xanh nước biếc của quốc gia, trải nghiệm những khó khăn của người dân. Thầy dạy của Thái tử phải đi cùng, trong mọi lúc giảng giải, hỗ trợ rèn luyện tâm tính thiếu niên.
Thế là, tuy trong lòng trăm ngàn lần không muốn, nhung vào ngày xuất phát, ba người đều đúng giờ có mặt trước cổng hoàng cung.
Lần đầu nhìn đối phương ở khoảng cách gần, Vương Hổ chỉ cảm thấy chỗ nào của Thái phó cũng đáng yêu. Thái phó lại cảm thấy Vương Hổ thân hình vạm vỡ, làn da rám nắng trông thật dọa người.
2.
Điểm đến đầu tiên của ba người không phải thành Bắc mà là Giang Nam.
Giang Nam trù phú, cảnh sắc tươi đẹp, là tỉnh nộp thuế nhiều nhất trong toàn quốc nhiều năm nay. Thái Phó thầm muốn để Thái tử thấy cảnh tượng giàu có nhất này rồi sẽ đi xem khung cảnh nghèo nàn nhất, để cậu thấu hiểu nỗi khổ cực của người dân, hiểu mạng người không phải cỏ rác. Để cậu biết được cùng dưới bầu trời này, có kẻ lấy thịt thượng hạng cho chó ăn, cũng có người sẽ vì một miếng màn thầu bẩn mà đánh nhau. Y muốn Thái tử làm một vị vua tốt, muốn Thái tử sau khi đăng cơ có sự nhiệt huyết thiếu niên cùng một tấm lòng son sắt.
Thủ hạ của Thái phó khuyên y, thiên hạ này vốn đều là của thái tử, hà cớ gì phải tốn công phí sức dạy dỗ cậu như vậy? Nhỡ dạy không tốt, không phải thành giỏ tre múc nước sao? Nói không chừng còn tạo ra khoảng cách, mất công mà không có kết quả. Trình Nhiên chỉ cười, cũng không giải thích nhiều.
Thế tục quá nhiều cám dỗ, chỉ cần không cẩn thận là sẽ sa chân vào đầm lầy không thể thoát ra. Những con đường khiến ta đi lệch khỏi chủ đích ban đầu nơi nào cũng có. Trình Dương là do y dạy dỗ từ nhỏ tới lớn. Y muốn Trình Dương luôn cảnh giác, đường hoàng làm một Hoàng đế tốt.
Đến Giang Nam là để học tập, cũng là điểm mở đầu thoải mái nhất cho chuyến hành trình này.
Trình Nhiên ban đầu thấy Vương Hổ không chỗ nào tốt, nhưng ở chung lại phát hiện gã tính tình đoan chính, chỉ là mặt mũi hơi dữ tợn. Ngày thường gã cũng không giống mấy kẻ thô tục, mấy chuyện ăn uống nơi ở đều do gã hỗ trợ. Gã thậm chí còn nhớ Trình Nhiên thích ăn món gì, tới giờ cơm sẽ kêu tiểu nhị làm mấy món đó. Nếu khách điếm ấy không có mấy món này thì gã sẽ tự mình xuống bếp nấu —-
Trình Nhiên nói với gã một câu người xưa dạy, gã lại đáp: “Quân tử xa nơi bếp núc?” Vương Hổ coi thường, “Lão tử cũng không phải quân tử gì, nấu mấy món cho Thái phó thì làm sao?” Xong vẻ mặt ghét bỏ nhìn Trình Nhiên nói tiếp: “Ngươi kén ăn, chỉ ăn mấy món này. Nếu không nấu cho ngươi thì ngươi ăn gì? Gió Tây Bắc à?”
Nói rồi liền đẩy Thái phó một thân áo trắng ra khỏi phòng bếp: “Đi ra đi. Đừng làm bẩn áo của ngươi.”
3.
Lại có một lần, Trình Dương đứng bên khung cửa nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, vừa nhìn vừa che miệng cười. Trình Nhiên hiếm khi thấy tò mò, lại gần hỏi: “Điện hạ đang nhìn gì thế?”
Trình Dương ‘suỵt’ một tiếng, bàn tay nho nhỏ kéo vạt áo Trình Nhiên kêu y nhìn ra ngoài. Trình Nhiên hơi cúi người, nhìn về phía Trình Dương chỉ —-
Vương Hổ đã đang cầm mấy con cá khô cho mèo ăn trong ngõ. Con mèo đó rất quấn người, không có chút nào sợ hãi, vừa kêu vừa xoay vòng quanh chân Vương Hổ, cuối cùng còn chui vào lòng gã. Vương Hổ coi bộ rất thỏa mãn, ôm mèo con như dỗ đứa nhỏ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt từ đầu đến đuôi.
Nhìn con mèo trắng nhỏ đó cùng Vương Hổ lại thấy hòa hợp ngoài sức tưởng tượng, trông ấm áp vô cùng.
“Trong lòng có hổ dữ, khẽ gửi đóa tường vi.” Có lẽ cũng chỉ như này thôi.
Trong thời khắc ấy, Trình Nhiên thấy con mèo trắng trong lòng gã bỗng có suy nghĩ muốn tranh giành. Trình Nhiên thấy có chút khó tin. Vương Hổ không có chút nào giống những đối tượng y từng sùng bái, chỉ như một con hổ lớn bị nhét vào hổ mèo. Nhưng Trình Nhiên lại có chút thích cảm giác mất khống chế này.
Y cảm thấy mình thật sự đang sống, không chỉ vì giang sơn xã tắc hay đạo đức lễ nghĩa vứt đi kia, mà là vì mình.
Là vì đứa nhỏ yếu ớt đang cuộn mình trong nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn, khát vọng được yêu thương.
4.
Thời điểm đi về phương Bắc, ba người gặp phải thích khách.
Mười mấy tên tử sĩ xuất hiện, chiêu nào chiêu nấy cũng tàn nhẫn nhắm vào chỗ hiểm, rõ ràng là tới vì Thái tử non trẻ.
Là ai đã làm lộ tin tức?! Tim Trình Nhiên đập mạnh.
Y không giỏi võ, lúc này chỉ có thể bảo hộ Thái tử chạy vội về phía bờ sông. Vương Hổ vung đao, rồi đốt khói để gọi những ám vệ vẫn theo sau suốt chuyến hành trình. Nhưng một không địch nổi trăm, cho dù Vương Hổ võ nghệ cao cường tới đâu cũng không chống lại nổi đòn đánh luân phiên của đám thích khách. Trình Nhiên đang chạy bỗng quay lại nhìn, chỉ thấy Vương Hổ trúng đòn, màu máu lọt vào mắt Trình Nhiên đỏ chói dị thường.
Những thích khách này đều tinh thông võ thuật. Vương Hổ và ám vệ phải dùng hết sức bình sinh mới diệt được gần hết bọn chúng, chỉ để lại một tên. Nhưng kẻ kia mắt thấy bị bắt cũng cắn thuốc độc tự sát.
Sau trận chiến, Vương Hổ kéo lê thân mình mệt mỏi đi về phía hai người Trình Nhiên đang trốn để tìm kiếm. Nhưng sức gã cũng đã sớm cạn kiệt, trước mắt chợt tối lại, ngã xuống bên sông.
Trước lúc ngất đi, gã hình như thấy trước mắt mình có bóng áo trắng lướt qua.
5.
Lúc Vương Hổ tỉnh lại, gã đang nằm trong y quán. Trình Nhiên trông coi bên cạnh, thấy gã tỉnh lại liền vội hỏi, “Đã khỏe hơn chưa?”
Vương Hổ gật đầu, chống tay dậy, hỏi: “Hai người không bị thương chứ?”
“Không có.” Trình Nhiên lắc đầu, “Người đã hôn mê cả ngày hôm nay. Thái tử điện hạ bị dọa sợ rồi.”
Vương Hổ lúc này mới để ý thấy Thái tử nước mắt lã chã ngồi bên cạnh. Thật khác với tấm mặt nạ thông minh lạnh lùng ngày thường hay đeo (học từ người thầy còn lại), trở nên giống một đứa nhóc ngây thơ.
Bàn tay nhỏ nhỏ của cậu đặt bên giường, đột nhiên chui đầu vào lòng tướng quân —
“Con còn tưởng sư phụ sẽ chết….”
Vương Hổ sựng người, mãi sau mới dùng bàn tay thô kệch của mình vỗ tấm lưng mềm mại của đứa nhỏ.
“Chết cái gì mà chết. Thần còn phải nhìn điện hạ lên ngôi hoàng đế mà.”
6.
Sau khi Vương Hổ ngất đi, đám thị vệ dẫn Thái phó và Thái tử men theo con sông tìm thấy một thôn nhỏ. Có thể là vô tâm cắm liễu, liễu lên um. Họ vậy mà lại thật sự tìm thấy một thôn nhỏ nghèo nàn lạc hậu.
Sau khi Vương Hổ khỏe lại, cùng Trình Nhiên dẫn theo Thái tử thuê một gian nhà nhỏ, tính nghỉ chân lại thôn này một thời gian.
Vương Hổ mang đứa nhỏ ra ruộng cấy lúa. Trình Nhiên dạy đứa nhỏ biết người nông dân phải nộp bao nhiêu sưu thuế, thu nhập so với tiền tiêu trong hoàng cung chênh lệch như nào. Đứa nhỏ bị sự khác biệt cực lớn này dọa sợ.
Vừa hay đạt được mục đích chuyến đi.
7.
Cuộc sống bình yên bị một tờ chiếu thư phá vỡ.
Hung Nô xâm lăng, biên quan không người trông coi. Hoàng đế lệnh cho Vương Hổ ngay hôm sau khởi hành hồi kinh, rồi ngay lập tức mang binh tới biên cương đánh giặc.
Vương Hổ tiếp chỉ, giảng < Binh pháp Tôn Tử > cho đưa nhỏ lần cuối, rồi làm cho Trình Nhiên bánh bao nhân đường mật mà y thích ăn nhất.
Đêm đó, sau khi Thái tử chìm vào giấc ngủ, Trình Nhiên cùng Vương Hổ ngồi dưới gốc cây bạch quả trong sân uống rượu. Lá bạch quả đã dần dần ngả vàng, ánh trắng dịu dàng, từng luống sáng rót xuống sân nhỏ hẻo lánh này.
Vương Hổ dùng chén sứ trắng rót cho Trình Nhiên một chén rượu: “Lần này ra đi không biết bao giờ mới trở lại.”
“Ta sẽ chờ ngươi.” Trình Nhiên một hơi cạn chén. Trong ánh mắt y có gì đó không rõ, giống như bị che phủ bởi một tầng mạng che do nỗi niềm không nỡ và sự yêu thương lưu luyến kết thành.
“Ta muốn làm cho đất nước này tốt đẹp hơn, cường thế hơn.” Vương Hổ bỗng lên tiếng.
“Ngươi nói, con người vì sao lại tranh quyền đoạt lợi?”
“Ta không biết.” Vương Hổ nói “Có lẽ vì khát vọng.”
“Vì sao lại khát vọng?”
“Vì muốn được chú ý, vì muốn được lấp đầy, muốn hạnh phúc.”
“Quyền thế là hạnh phúc sao?”
“Thế nên chúng ta không hạnh phúc.”
Vương Hổ ngừng lại trong giây lát, “Bây giờ như này, ta rất hạnh phúc.”
Trình Nhiên ngẩn người, qua một lúc lâu mới tới bên Vương Hổ, nói: “Ta sẽ đợi ngươi.”
8.
Nửa năm sau khi đại tướng quân tới biên cảnh, Hoàng đế bệnh nặng qua đời. Ấu đế đăng cơ, Thái phó Trình Nhiên toàn lực trợ tá.
Tân đế tuổi tuy còn nhỏ nhưng tấm lòng rộng lớn, chiêu mộ hiền tài, quét sạch tham quan trong triều tạo tiếng vang mạnh mẽ. Không quá ba năm, thiên hạ thái bình. Tân đế dần trưởng thành, Thái phó không muốn lạm quyền, vui vẻ từ bỏ chức vị quan trọng, được danh tiếng tốt.
Lúc Đại tướng quân về kinh là đã nửa đem.
Lá cây bạch quả trước cửa hoàng cung rơi xuống phủ đầy nền đất một màu vàng óng. Gã từ trong Ngự thư phòng đi ra, thấy người ấy đứng bên cột trụ đỏ, vẫn một thân áo trắng.
“Quyền thế là hạnh phúc sao?”
“Ta từ chức rồi.” Vương Hổ đáp.
“Ta muốn tới Giang Nam.” Hai người đồng thanh nói.
Cứ như hiện tại là ta đã rất hạnh phúc.
Note: Ôi ban đầu lười tính không dịch PN này vì kiểu cũng không liên quan đến cốt truyện chính văn nhưng dịch xong mới thấy ưng dã man. Tư nhiên muốn tác giả phát triển thành một bộ truyện dài với cốt truyện như này.
1.
Thái tử đương triều, Trình Dương có hai người thầy.
Thái phó Trình Nhiên phụ trách dạy thi thư, lễ nhạc, tính toán. Tướng quân Vương Hổ phụ trách dạy cưỡi ngựa, bắn cung, binh pháp.
Hai người họ ngày thường thời gian dạy học trái ngược, trên triều cũng không hay giao thiệp nhưng chỉ nghe lời đồn từ mấy người quen biết, hai người đều không vừa mắt nhau—-
Trình Nhiên cảm thấy Vương Hổ là tên mãng phu ngu ngốc, hữu dũng vô mưu. Vương Hổ cảm thấy Trình Nhiên là kẻ ngụy quân tử chỉ biết nói mồm.
Tuy sau này quan hệ giữa hai người tốt đẹp hơn nhưng quá trình cũng rất trắc trở.
Các đời hoàng đế đều có quy định tiểu Thái tử khi còn nhỏ cần dành ra một năm để đi du ngoạn các nơi, ngắm nhìn non xanh nước biếc của quốc gia, trải nghiệm những khó khăn của người dân. Thầy dạy của Thái tử phải đi cùng, trong mọi lúc giảng giải, hỗ trợ rèn luyện tâm tính thiếu niên.
Thế là, tuy trong lòng trăm ngàn lần không muốn, nhung vào ngày xuất phát, ba người đều đúng giờ có mặt trước cổng hoàng cung.
Lần đầu nhìn đối phương ở khoảng cách gần, Vương Hổ chỉ cảm thấy chỗ nào của Thái phó cũng đáng yêu. Thái phó lại cảm thấy Vương Hổ thân hình vạm vỡ, làn da rám nắng trông thật dọa người.
2.
Điểm đến đầu tiên của ba người không phải thành Bắc mà là Giang Nam.
Giang Nam trù phú, cảnh sắc tươi đẹp, là tỉnh nộp thuế nhiều nhất trong toàn quốc nhiều năm nay. Thái Phó thầm muốn để Thái tử thấy cảnh tượng giàu có nhất này rồi sẽ đi xem khung cảnh nghèo nàn nhất, để cậu thấu hiểu nỗi khổ cực của người dân, hiểu mạng người không phải cỏ rác. Để cậu biết được cùng dưới bầu trời này, có kẻ lấy thịt thượng hạng cho chó ăn, cũng có người sẽ vì một miếng màn thầu bẩn mà đánh nhau. Y muốn Thái tử làm một vị vua tốt, muốn Thái tử sau khi đăng cơ có sự nhiệt huyết thiếu niên cùng một tấm lòng son sắt.
Thủ hạ của Thái phó khuyên y, thiên hạ này vốn đều là của thái tử, hà cớ gì phải tốn công phí sức dạy dỗ cậu như vậy? Nhỡ dạy không tốt, không phải thành giỏ tre múc nước sao? Nói không chừng còn tạo ra khoảng cách, mất công mà không có kết quả. Trình Nhiên chỉ cười, cũng không giải thích nhiều.
Thế tục quá nhiều cám dỗ, chỉ cần không cẩn thận là sẽ sa chân vào đầm lầy không thể thoát ra. Những con đường khiến ta đi lệch khỏi chủ đích ban đầu nơi nào cũng có. Trình Dương là do y dạy dỗ từ nhỏ tới lớn. Y muốn Trình Dương luôn cảnh giác, đường hoàng làm một Hoàng đế tốt.
Đến Giang Nam là để học tập, cũng là điểm mở đầu thoải mái nhất cho chuyến hành trình này.
Trình Nhiên ban đầu thấy Vương Hổ không chỗ nào tốt, nhưng ở chung lại phát hiện gã tính tình đoan chính, chỉ là mặt mũi hơi dữ tợn. Ngày thường gã cũng không giống mấy kẻ thô tục, mấy chuyện ăn uống nơi ở đều do gã hỗ trợ. Gã thậm chí còn nhớ Trình Nhiên thích ăn món gì, tới giờ cơm sẽ kêu tiểu nhị làm mấy món đó. Nếu khách điếm ấy không có mấy món này thì gã sẽ tự mình xuống bếp nấu —-
Trình Nhiên nói với gã một câu người xưa dạy, gã lại đáp: “Quân tử xa nơi bếp núc?” Vương Hổ coi thường, “Lão tử cũng không phải quân tử gì, nấu mấy món cho Thái phó thì làm sao?” Xong vẻ mặt ghét bỏ nhìn Trình Nhiên nói tiếp: “Ngươi kén ăn, chỉ ăn mấy món này. Nếu không nấu cho ngươi thì ngươi ăn gì? Gió Tây Bắc à?”
Nói rồi liền đẩy Thái phó một thân áo trắng ra khỏi phòng bếp: “Đi ra đi. Đừng làm bẩn áo của ngươi.”
3.
Lại có một lần, Trình Dương đứng bên khung cửa nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, vừa nhìn vừa che miệng cười. Trình Nhiên hiếm khi thấy tò mò, lại gần hỏi: “Điện hạ đang nhìn gì thế?”
Trình Dương ‘suỵt’ một tiếng, bàn tay nho nhỏ kéo vạt áo Trình Nhiên kêu y nhìn ra ngoài. Trình Nhiên hơi cúi người, nhìn về phía Trình Dương chỉ —-
Vương Hổ đã đang cầm mấy con cá khô cho mèo ăn trong ngõ. Con mèo đó rất quấn người, không có chút nào sợ hãi, vừa kêu vừa xoay vòng quanh chân Vương Hổ, cuối cùng còn chui vào lòng gã. Vương Hổ coi bộ rất thỏa mãn, ôm mèo con như dỗ đứa nhỏ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt từ đầu đến đuôi.
Nhìn con mèo trắng nhỏ đó cùng Vương Hổ lại thấy hòa hợp ngoài sức tưởng tượng, trông ấm áp vô cùng.
“Trong lòng có hổ dữ, khẽ gửi đóa tường vi.” Có lẽ cũng chỉ như này thôi.
Trong thời khắc ấy, Trình Nhiên thấy con mèo trắng trong lòng gã bỗng có suy nghĩ muốn tranh giành. Trình Nhiên thấy có chút khó tin. Vương Hổ không có chút nào giống những đối tượng y từng sùng bái, chỉ như một con hổ lớn bị nhét vào hổ mèo. Nhưng Trình Nhiên lại có chút thích cảm giác mất khống chế này.
Y cảm thấy mình thật sự đang sống, không chỉ vì giang sơn xã tắc hay đạo đức lễ nghĩa vứt đi kia, mà là vì mình.
Là vì đứa nhỏ yếu ớt đang cuộn mình trong nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn, khát vọng được yêu thương.
4.
Thời điểm đi về phương Bắc, ba người gặp phải thích khách.
Mười mấy tên tử sĩ xuất hiện, chiêu nào chiêu nấy cũng tàn nhẫn nhắm vào chỗ hiểm, rõ ràng là tới vì Thái tử non trẻ.
Là ai đã làm lộ tin tức?! Tim Trình Nhiên đập mạnh.
Y không giỏi võ, lúc này chỉ có thể bảo hộ Thái tử chạy vội về phía bờ sông. Vương Hổ vung đao, rồi đốt khói để gọi những ám vệ vẫn theo sau suốt chuyến hành trình. Nhưng một không địch nổi trăm, cho dù Vương Hổ võ nghệ cao cường tới đâu cũng không chống lại nổi đòn đánh luân phiên của đám thích khách. Trình Nhiên đang chạy bỗng quay lại nhìn, chỉ thấy Vương Hổ trúng đòn, màu máu lọt vào mắt Trình Nhiên đỏ chói dị thường.
Những thích khách này đều tinh thông võ thuật. Vương Hổ và ám vệ phải dùng hết sức bình sinh mới diệt được gần hết bọn chúng, chỉ để lại một tên. Nhưng kẻ kia mắt thấy bị bắt cũng cắn thuốc độc tự sát.
Sau trận chiến, Vương Hổ kéo lê thân mình mệt mỏi đi về phía hai người Trình Nhiên đang trốn để tìm kiếm. Nhưng sức gã cũng đã sớm cạn kiệt, trước mắt chợt tối lại, ngã xuống bên sông.
Trước lúc ngất đi, gã hình như thấy trước mắt mình có bóng áo trắng lướt qua.
5.
Lúc Vương Hổ tỉnh lại, gã đang nằm trong y quán. Trình Nhiên trông coi bên cạnh, thấy gã tỉnh lại liền vội hỏi, “Đã khỏe hơn chưa?”
Vương Hổ gật đầu, chống tay dậy, hỏi: “Hai người không bị thương chứ?”
“Không có.” Trình Nhiên lắc đầu, “Người đã hôn mê cả ngày hôm nay. Thái tử điện hạ bị dọa sợ rồi.”
Vương Hổ lúc này mới để ý thấy Thái tử nước mắt lã chã ngồi bên cạnh. Thật khác với tấm mặt nạ thông minh lạnh lùng ngày thường hay đeo (học từ người thầy còn lại), trở nên giống một đứa nhóc ngây thơ.
Bàn tay nhỏ nhỏ của cậu đặt bên giường, đột nhiên chui đầu vào lòng tướng quân —
“Con còn tưởng sư phụ sẽ chết….”
Vương Hổ sựng người, mãi sau mới dùng bàn tay thô kệch của mình vỗ tấm lưng mềm mại của đứa nhỏ.
“Chết cái gì mà chết. Thần còn phải nhìn điện hạ lên ngôi hoàng đế mà.”
6.
Sau khi Vương Hổ ngất đi, đám thị vệ dẫn Thái phó và Thái tử men theo con sông tìm thấy một thôn nhỏ. Có thể là vô tâm cắm liễu, liễu lên um. Họ vậy mà lại thật sự tìm thấy một thôn nhỏ nghèo nàn lạc hậu.
Sau khi Vương Hổ khỏe lại, cùng Trình Nhiên dẫn theo Thái tử thuê một gian nhà nhỏ, tính nghỉ chân lại thôn này một thời gian.
Vương Hổ mang đứa nhỏ ra ruộng cấy lúa. Trình Nhiên dạy đứa nhỏ biết người nông dân phải nộp bao nhiêu sưu thuế, thu nhập so với tiền tiêu trong hoàng cung chênh lệch như nào. Đứa nhỏ bị sự khác biệt cực lớn này dọa sợ.
Vừa hay đạt được mục đích chuyến đi.
7.
Cuộc sống bình yên bị một tờ chiếu thư phá vỡ.
Hung Nô xâm lăng, biên quan không người trông coi. Hoàng đế lệnh cho Vương Hổ ngay hôm sau khởi hành hồi kinh, rồi ngay lập tức mang binh tới biên cương đánh giặc.
Vương Hổ tiếp chỉ, giảng < Binh pháp Tôn Tử > cho đưa nhỏ lần cuối, rồi làm cho Trình Nhiên bánh bao nhân đường mật mà y thích ăn nhất.
Đêm đó, sau khi Thái tử chìm vào giấc ngủ, Trình Nhiên cùng Vương Hổ ngồi dưới gốc cây bạch quả trong sân uống rượu. Lá bạch quả đã dần dần ngả vàng, ánh trắng dịu dàng, từng luống sáng rót xuống sân nhỏ hẻo lánh này.
Vương Hổ dùng chén sứ trắng rót cho Trình Nhiên một chén rượu: “Lần này ra đi không biết bao giờ mới trở lại.”
“Ta sẽ chờ ngươi.” Trình Nhiên một hơi cạn chén. Trong ánh mắt y có gì đó không rõ, giống như bị che phủ bởi một tầng mạng che do nỗi niềm không nỡ và sự yêu thương lưu luyến kết thành.
“Ta muốn làm cho đất nước này tốt đẹp hơn, cường thế hơn.” Vương Hổ bỗng lên tiếng.
“Ngươi nói, con người vì sao lại tranh quyền đoạt lợi?”
“Ta không biết.” Vương Hổ nói “Có lẽ vì khát vọng.”
“Vì sao lại khát vọng?”
“Vì muốn được chú ý, vì muốn được lấp đầy, muốn hạnh phúc.”
“Quyền thế là hạnh phúc sao?”
“Thế nên chúng ta không hạnh phúc.”
Vương Hổ ngừng lại trong giây lát, “Bây giờ như này, ta rất hạnh phúc.”
Trình Nhiên ngẩn người, qua một lúc lâu mới tới bên Vương Hổ, nói: “Ta sẽ đợi ngươi.”
8.
Nửa năm sau khi đại tướng quân tới biên cảnh, Hoàng đế bệnh nặng qua đời. Ấu đế đăng cơ, Thái phó Trình Nhiên toàn lực trợ tá.
Tân đế tuổi tuy còn nhỏ nhưng tấm lòng rộng lớn, chiêu mộ hiền tài, quét sạch tham quan trong triều tạo tiếng vang mạnh mẽ. Không quá ba năm, thiên hạ thái bình. Tân đế dần trưởng thành, Thái phó không muốn lạm quyền, vui vẻ từ bỏ chức vị quan trọng, được danh tiếng tốt.
Lúc Đại tướng quân về kinh là đã nửa đem.
Lá cây bạch quả trước cửa hoàng cung rơi xuống phủ đầy nền đất một màu vàng óng. Gã từ trong Ngự thư phòng đi ra, thấy người ấy đứng bên cột trụ đỏ, vẫn một thân áo trắng.
“Quyền thế là hạnh phúc sao?”
“Ta từ chức rồi.” Vương Hổ đáp.
“Ta muốn tới Giang Nam.” Hai người đồng thanh nói.
Cứ như hiện tại là ta đã rất hạnh phúc.
Note: Ôi ban đầu lười tính không dịch PN này vì kiểu cũng không liên quan đến cốt truyện chính văn nhưng dịch xong mới thấy ưng dã man. Tư nhiên muốn tác giả phát triển thành một bộ truyện dài với cốt truyện như này.