-
Chương 41
Không thể không nói, tuy tướng công nàng vô sỉ, nhưng chiêu này cũng thật sự hữu dụng.
Vân Hoan kéo chăn, lại liếc mắt nhìn quần áo rải rác trên đất, một hơi thật sự bị chặn ở ngực, không thể đi lên cũng bẽ mặt. Nàng dứt khoát trở mình, cả người núp trong chăn, không thèm nói chuyện nữa.
Phía sau dần dần truyền đến tiếng bước chân đi xa, rồi sau đó là một mảnh yên tĩnh, Vân Hoan mới đầu còn là hỡn dỗi, càng về sau càng thêm buồn bực: giỏi cho Tống Trường Bình chàng, nói chàng hai câu đã bỏ chạy rồi. Không biết dỗ lấy hai câu à? Không dỗ cũng thôi, nhưng cũng phải nói rõ nguyên nhân hậu quả chứ! Cứ như vậy đã xong việc thì tính gì nữa!
Vân Hoan càng thêm tức, đang định rời giường xem cho kĩ, phía sau cũng vang lên tiếng sột soạt, nàng vội xua tức đi chờ, chờ một lúc lâu sau, phía sau truyền đến tiếng thùng thùng, Tống Trường Bình kêu ‘a’ một tiếng.
Vân Hoan nhảy dựng, vội vàng quay đầu xem, bên người Tống Trường Bình bày thùng to thùng nhỏ, một mình hắn đứng ở giữa đống thùng, nâng tay, biểu cảm cực kỳ thống khổ.
Hay là tay lại bị thương rồi! Vân Hoan cả kinh, kéo chăn che ngực xuống giường, hai ba bước đi đến bên người hắn hỏi: “Chàng lôi nhiều thùng như vậy ra đây làm gì? Làm bị thương chỗ nào rồi?”
Tống Trường Bình ấp úng không nói chuyện, lại thuận tay mở cái rương, ánh mắt không khỏi sáng ngời: “Có!”
“Đây...” Con ngươi Vân Hoan trợn trắng, ngón tay run run chỉ vào trong rương, “Đây, đây là cái gì...”
Ván giặt quần áo đủ các sắc thái khác nhau là để làm gì? Ván giặt cũng thôi, nhưng phía trên còn cột nơ đủ các màu!
“Lễ vật tân hôn Vương Sở Giang đưa ta!” Tống Trường Bình bẹt miệng nói: “Nam nhân bên ngoài phạm sai, không phải nữ nhân đều thích bắt họ quỳ ván giặt sao? Chỗ này của ta có nhiều như vậy, nàng xem màu nào tốt, chọn một cái.”
“.....” Vân Hoan nhìn bản giặt, lại nhìn Tống Trường Bình vẻ mặt thuần lương vô hại, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Ba người bạn này của Trường Bình, một người tặng ’36 kế ngự thê’, một người tặng một đống ván giặt đồ, còn có một Lâm Khinh Nam, hắn hẳn là bình thường một chút đi?
Vân Hoan nhịn không được lại hỏi, “Lâm Khinh Nam.... Tặng chàng cái gì?”
Trườn Bình im lặng một lát, lại lục lọi trong rương một hồi, cuối cùng lục ra một lọ thuốc, Vân Hoan nhìn tên lọ thuốc, lại hóa đá, bên trên cái chai viết ‘nhạ ý khiên quần tán”...
“Đây là Lâm Khinh Nam tặng cho chàng? Hắn tặng xuân dược cho chàng làm cái gì!” Vân Hoan thật sự không biết nên nói gì nữa.
Trường Bình con ngươi sáng lên, “Ơ, làm sao nàng biết đây là xuân dược?”
“Bên trên viết này!” Vân Hoan túm lấy cái chai, ở phía dưới mấy chữ ‘nhạ ý khiên quần tán’ còn viết một dòng chữ nhỏ, “Xuân dược bá đạo nhất, chỉ có một lọ duy nhất.”
Mệt cho Lâm Khinh Nam còn sợ Trường Bình không biết, cố ý ghi rõ ràng!
Vân Hoan sắc mặt biến đổi khó lường, thấy Tống Trường Bình sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, vươn tay sờ sờ đầu Tống Trường Bình, cực kỳ nghiêm túc hỏi, “Trường Bình, chàng thật sự không cần suy xét đổi bạn khác?”
“Không có việc gì, ra ngoài hỗn luôn phải trả, ngày bọn họ thành thân, ta tặng trở về y như vậy. Ta cũng đỡ phải nghĩ xem nên đưa cái gì!” Trường Bình trầm mặt xuống, Vân Hoan thấy bộ dáng nghiêm túc này của hắn, rốt cuộc nhịn không được cười ha ha.
Sau này, Triệu Du Hoán thành thân xong ngày ngày đến tìm Trường Bình cầu phương pháp ngự thê, Vương Sở Giang chưa thành thân đã quỳ ván giặt hơn 10 lần, còn Lâm Khinh Nam bởi vì một lọ ‘nhạ ý khiên quần tán’ thành công bị người buộc vào động phòng.
Khi Vân Hoan biết được những chuyện này, nhớ tới câu ‘ra ngoài hỗn luôn phải trả’ của Tống Trường Bình, liền cảm thán một câu tướng công mình thật sự liệu sự như thần.
Đương nhiên, những chuyện này đều là nói sau.
Lúc này Tống Trường Bình thấy Vân Hoan rốt cuộc cũng nở nụ cười, trong lòng thở phào một hơi, nhưng ván giặt cầm ở trong tay, không làm ra vẻ hình như không đúng lắm, hắn tội nghiệp nhìn Vân Hoan nói: “Vậy, ta còn quỳ sao?”
“Quỳ! Sao lại không quỳ! Đây chính là một phen tâm ý của huynh đệ đối chàng đấy!” Vân Hoan cười ha ha, kéo chăn muốn quay lại giường, nào biết cười quá lớn, không để ý dưới chân, bị chăn vấp một cái, cả người lảo đảo.
Mắt thấy sẽ ngã xuống đất, cũng may Tống Trường Bình nhanh tay lẹ mắt, một tay giữ lấy nàng.
Chờ Vân Hoan hoàn hồn, người đã bay lên không, bị Tống Trường Bình ôm ngang vào trong ngực.
“Này, buông ta ra!” Vân Hoan thấp giọng kháng nghị nói.
Trường Bình nhìn người ở trong lòng mình, nào còn có tức giận? Ánh mắt trắng đen rõ ràng, chứa ý cười, mặt phiếm hồng, thật sự là chọc người trìu mến.
“Không thả! Nếu thả rồi, nàng thật sự chạy, ta biết đi đâu tìm nương tử tốt như vậy đây!” Trường Bình ngạnh cổ trả về.
Lần này, hắn cũng không buông Vân Hoan ra, trực tiếp đến bên cạnh bàn ngồi xuống, để Vân Hoan ngồi ở trên đùi hắn.
Vân Hoan gối đầu lên vai Trường Bình, nghe hắn thấp giọng nói: “Khi ta còn nhỏ thân mình tuy kém nhưng cũng không giống như sau này vậy.”
Vân Hoan biết đây là hắn muốn nói cho nàng biết những gì đã trải qua, cũng không làm ồn, chỉ như vậy ôm hắn, nghe hắn từ từ nói.
“Khi đó trong nhà tình huống cũng không tốt, Tống gia nhiều mạch như vậy, chỉ có một mạch này của chúng ta yếu nhất. Nhưng khi đó cha mẹ hòa thuận, tổ mẫu từ ái, người một nhà vui vẻ hòa thuận, ta cũng cảm thấy đặc biệt tốt. Sau này nương qua đời, thân thể của ta lại càng ngày càng kém, ngay cả đại phu cũng tra không ra nguyên do. Đến khi nhà chúng ta chuyển vận, chuyển vào trong nhà bây giờ, phụ thân cũng nạp thiếp. Tổ mẫu nghi ngờ trên người ta nhiễm gì đó không sạch sẽ, cầu cha Lâm Khinh Nam, cũng là Lâm đại tướng quân mang ta đi Thục Sơn gặp danh y an dưỡng, cũng là khi đó, ta nhận thức Triệu Du Hoán, Vương Sở Giang và Lâm Khinh Nam. Ta bởi vì bị bệnh mới đi Thục Sơn, ba người bọn họ là bởi vì thật sự quá hỗn, bị người nhà đưa đến Thục Sơn, cho người Thục môn dạy dỗ.”
Trường Bình chậm rãi nói, khóe miệng phiếm chút ý cười, đặt cầm lên đầu Vân Hoan cười nói: “Khi đó bọn họ ở trên núi, ta lại ở dưới chân núi, ta ngày ngày phải lên núi rèn luyện thân mình, bọn họ ngày ngày bị phạt xuống dưới núi lấy nước, kết quả có một ngày chúng ta gặp nhau, ba người bọn họ thấy ta cả người ma ốm, liền muốn bắt nạt ta!”
“Cầm thú!” Vân Hoan mắng: “Lấy nhiều địch ít, bọn họ cũng làm ra được!”
“Chửi hay lắm!” Trường Bình cười ha ha, “Nhưng là khi đó bọn họ cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi.”
Khi đó hắn thật sự cho rằng bản thân phải chết, thấy bạn cũng lứa sinh long hoạt hổ, hắn có phần hâm mộ. Kết quả đối tượng hắn hâm mộ lại vây đánh hắn.
Lúc đó hắn thật sự tức giận. Hắn vẫn luôn trưởng thành sớm, khi đó đã nghĩ, đằng nào cũng chết, cắn chết một người được một người.
“Đều nói hỗn sợ liều lĩnh, liều lĩnh sợ ngang ngược, ngang ngược không cần mạng. Ngày đó ta chính là người không muốn sống đó, ba người bọn họ vây đánh một mình ta, lúc đó ta dùng cả chân lẫn tay, đánh thẳng về phía trước, lại đem bọn hắn dọa sợ. Sau này Lâm Khinh Nam nói với ta, hắn cùng người ẩu đả, chưa thấy ai không nói đạo lý như vậy. Bọn họ nào biết đâu rằng, khi đó ta đã nghĩ, đánh thắng một người tính một người, đánh thắng một đôi ta còn kiếm được lời.”
Trường Bình cúi đầu, trong mắt tất cả đều là ý cười, “Sau đó thắng hay không thắng ta không biết, đánh tới cuối cùng ta ngất đi. Khi tỉnh lại, Triệu Du Hoán đang rót nước đái ngựa vào trong miệng ta, nói là muốn xông tỉnh ta, hương vị đó...”
Trường Bình liên tục lắc đầu, Vân Hoan cảm thấy buồn nôn, “Triệu Du Hoán này sao từ nhỏ đã hư như vậy!”
“Cho nên sau này hắn cũng bị ta đánh thảm nhất! Hắn là bị ta ngạnh sinh sinh đánh phục!” Trường Bình cười nói, “Sau này ba người bọn họ cầu người Thục môn nhận ta, người Thục môn hỏi đại phu dưới chân núi, ta mới biết được, thân thể ta trụ cột không tốt, nhưng là người nhà cho ta ăn không ít thuốc bổ, bệnh gì cũng được bổ trở về. Ta luôn suy nhược như vậy, là vì ta trúng một loại độc...”
“Khi đó chàng còn nhỏ như vậy đã có người hạ độc chàng?’ Vân Hoan căng thẳng, vội vàng ngẩng đầu.
“Đúng vậy. Khi đó trước sau phòng ta đều trồng diệp đào, ta lại phải uống thuốc ngày ngày, ai hái chút lá hoặc chút vỏ thả vào bên trong, hiệu quả cũng không rõ ràng, nhưng tháng ngày tích lũy xuống, thân thể này của ta cũng bị suy sụp.” Trường Bình chậm rãi nói, “Khi ta biết được cũng cẩn thận ngẫm lại trong nhà ai sẽ xuống tay với ta. Nhưng khi đó phụ thân đột nhiên quật khởi, dù sáng dù tối đắc tội người, người hâm mộ ghen tị nhiều lắm, huống chi ấm thuốc của ta mỗi ngày đều có rất nhiều người canh, muốn tra cũng tra không rõ, nếu thật sự muốn tra, không chừng sẽ ồn ào lớn chuyện.”
“Cho nên chàng liền giấu diếm lâu như vậy, tổ mẫu và phụ thân vẫn không biết?” Vân Hoan lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
Trường Bình gật gật đầu, nói: “Khi đó ta ở Thục Sơn, xa nhà, lại có danh y giúp ta điều dưỡng, người Thục môn lại dạy ta thuật cường thân kiện thể. Lúc không có chuyện gì, ta lại cùng ba người bọn Triệu Du Hoán đánh nhau, thân thể liền mỗi ngày một tốt lên. Ta nghẹn một hơi muốn cho thân thể tốt lên, trở thành người bình thường, ngộ tính lại cao, sư phụ Thục môn dạy cái gì, ta học nhanh nhất, đến cuối cùng, ba người bọn họ cũng không bằng ta!”
Khi Trường Bình nói những lời này, có chút đắc ý, Vân Hoan lại nghĩ đến cảnh một mình hắn lẻ loi ở Thục Châu, lại cảm thấy xót xa thay hắn. Cũng may hắn rời xa Ung Châu, bằng không, bằng không...
Nàng không dám tiếp tục nghĩ nữa.
Trường Bình ôm nàng lại nói: “Khi Lâm tướng quân đến xem chúng ta, bốn người chúng ta còn đang đánh nhau, ông cũng rất kinh ngạc ta vậy mà đã tốt rồi. Là ta cầu ông đừng nói cho trong nhà, chuyện khi đó ta muốn tự mình điều tra. Nếu như có người còn muốn hại ta, thế nào cũng sẽ xuống tay với ta. Lâm tướng quân đồng ý, chúng ta ở Thục Sơn đến khi trưởng thành xuất sư. Lâm tướng quân thấy thế, xách bốn người chúng ta đến trong quân. Một năm đó, chúng ta đi theo Lâm tướng quân diệt không dưới mười ổ thổ phỉ. Thục Châu địa phương.... loạn.”
“Vết sẹo sau lưng chàng chính là khi đó lưu lại?” Vân Hoan vươn tay đặt lên lưng hắn. Nàng nhớ được sau lưng Trường Bình có mấy cái sẹo rất dài, khi đó nàng nghĩ là đuổi cổ tạo thành, giờ mới biết, thật sự là đau lòng.
“Ừ. Chuyện này không quan trọng. Nhóm thổ phỉ này ngang ngược, chúng ta cũng không phải dễ chọc!” Trường Bình hơi hơi hất cằm, dưới ánh sáng mỏng manh, đường cong trên mặt càng thêm cương nghị.
Vân Hoan im lặng một lát, vỗ tay nói: “Ta nhớ ra rồi. Mấy năm trước ra chuồn ra phủ chơi, đi nghe tiên sinh kể chuyện.”
Nàng nói đến đây, học bộ dáng của tiên sinh kể chuyện: “Thiếu niên anh hùng Tống Mông, dẫn hơn mười người, phá ngàn thành địch, lấy một địch trăm, trước mặt cường địch nhưng lại không hề sợ hãi! Đáng kính đáng ca ngợi!” Học xong, nàng trợn tròn mắt kinh ngạc nói: “Người nọ nói, là chàng?”
“Đúng, .... chắc vậy.” Trường Bình lau mồ hôi trên trán, lúng túng nói: “Người kể chuyện luôn khoa trương, lấy một địch trăm, vậy cũng đã thành tiên rồi. Chúng ta lợi hại nhất, cũng chỉ là ta là đám Triệu Du Hoán bốn người tiêu diệt mười tổ thổ phỉ thôi.”
“Vậy cũng rất lợi hại mà!” Vân Hoan tặc lười, “Làm sao bây giờ, vốn cho rằng tướng công ta là một ma ốm, không nghĩ tới vậy mà lại là một thiếu niên anh hùng! Thất kính, thất kính!”
Trường Bình cười hắc hắc, vòng tay qua eo Vân Hoan, lên mặt nói: “chính xác. Có phải cảm thấy nhặt được một bảo bối hay không!”
Vân Hoan tát một cái đẩy mặt hắn ra, “Chàng đừng đắc ý. Nếu thật sự là bộ dáng cường tráng trước đây, ta còn thật sự cảm thấy bản thân nhặt được đại bảo bối. Nhưng là chàng bây giờ... Cổ độc của chàng lại là chuyện gì? Biết được ai đã hại chàng không?”
Nếu thật sự dựa theo lời của Trường Bình, thân thể hắn đã sớm tốt lắm, còn mạnh hơn người bình thường, vậy rốt cuộc hắn trúng cổ độc thế nào, là ai hại hắn?
Vân Hoan nhớ được Lâm Nguyên Tu từng nói, hắn hồi phủ mới trúng độc, người muốn hại hắn, vẫn là ở Ung Châu?
Vậy... rốt cuộc là ai đây?
#Tác giả có chuyện muốn nói: cả gia đình Trường An ở tổ kịch cách vách hôm nay đến làm khách.
Trường An: Trường Bình à, phải quỳ ván giặt, ta rất có kinh nghiệm đấy! Chúng ta trao đổi đi?
Trường Bình: *khinh bỉ* ngươi có ván giặt, ta có xuân dược! Xem ai không mất sức, ôm được mỹ nhân về!
Thu nương, Vân Hoan: *cắn hạt dưa* lúc hai người các ngươi quỳ ván giặt, có thể đừng nói chuyện không! Chúng ta đang xem đại soái ca Thẩm Quân Sơn ở tổ kịch cách vách đấy, đi qua một bên đi! Yên tĩnh chút!
Trường An, Trường Bình: im lặng rơi nước mắt...
Vân Hoan kéo chăn, lại liếc mắt nhìn quần áo rải rác trên đất, một hơi thật sự bị chặn ở ngực, không thể đi lên cũng bẽ mặt. Nàng dứt khoát trở mình, cả người núp trong chăn, không thèm nói chuyện nữa.
Phía sau dần dần truyền đến tiếng bước chân đi xa, rồi sau đó là một mảnh yên tĩnh, Vân Hoan mới đầu còn là hỡn dỗi, càng về sau càng thêm buồn bực: giỏi cho Tống Trường Bình chàng, nói chàng hai câu đã bỏ chạy rồi. Không biết dỗ lấy hai câu à? Không dỗ cũng thôi, nhưng cũng phải nói rõ nguyên nhân hậu quả chứ! Cứ như vậy đã xong việc thì tính gì nữa!
Vân Hoan càng thêm tức, đang định rời giường xem cho kĩ, phía sau cũng vang lên tiếng sột soạt, nàng vội xua tức đi chờ, chờ một lúc lâu sau, phía sau truyền đến tiếng thùng thùng, Tống Trường Bình kêu ‘a’ một tiếng.
Vân Hoan nhảy dựng, vội vàng quay đầu xem, bên người Tống Trường Bình bày thùng to thùng nhỏ, một mình hắn đứng ở giữa đống thùng, nâng tay, biểu cảm cực kỳ thống khổ.
Hay là tay lại bị thương rồi! Vân Hoan cả kinh, kéo chăn che ngực xuống giường, hai ba bước đi đến bên người hắn hỏi: “Chàng lôi nhiều thùng như vậy ra đây làm gì? Làm bị thương chỗ nào rồi?”
Tống Trường Bình ấp úng không nói chuyện, lại thuận tay mở cái rương, ánh mắt không khỏi sáng ngời: “Có!”
“Đây...” Con ngươi Vân Hoan trợn trắng, ngón tay run run chỉ vào trong rương, “Đây, đây là cái gì...”
Ván giặt quần áo đủ các sắc thái khác nhau là để làm gì? Ván giặt cũng thôi, nhưng phía trên còn cột nơ đủ các màu!
“Lễ vật tân hôn Vương Sở Giang đưa ta!” Tống Trường Bình bẹt miệng nói: “Nam nhân bên ngoài phạm sai, không phải nữ nhân đều thích bắt họ quỳ ván giặt sao? Chỗ này của ta có nhiều như vậy, nàng xem màu nào tốt, chọn một cái.”
“.....” Vân Hoan nhìn bản giặt, lại nhìn Tống Trường Bình vẻ mặt thuần lương vô hại, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Ba người bạn này của Trường Bình, một người tặng ’36 kế ngự thê’, một người tặng một đống ván giặt đồ, còn có một Lâm Khinh Nam, hắn hẳn là bình thường một chút đi?
Vân Hoan nhịn không được lại hỏi, “Lâm Khinh Nam.... Tặng chàng cái gì?”
Trườn Bình im lặng một lát, lại lục lọi trong rương một hồi, cuối cùng lục ra một lọ thuốc, Vân Hoan nhìn tên lọ thuốc, lại hóa đá, bên trên cái chai viết ‘nhạ ý khiên quần tán”...
“Đây là Lâm Khinh Nam tặng cho chàng? Hắn tặng xuân dược cho chàng làm cái gì!” Vân Hoan thật sự không biết nên nói gì nữa.
Trường Bình con ngươi sáng lên, “Ơ, làm sao nàng biết đây là xuân dược?”
“Bên trên viết này!” Vân Hoan túm lấy cái chai, ở phía dưới mấy chữ ‘nhạ ý khiên quần tán’ còn viết một dòng chữ nhỏ, “Xuân dược bá đạo nhất, chỉ có một lọ duy nhất.”
Mệt cho Lâm Khinh Nam còn sợ Trường Bình không biết, cố ý ghi rõ ràng!
Vân Hoan sắc mặt biến đổi khó lường, thấy Tống Trường Bình sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, vươn tay sờ sờ đầu Tống Trường Bình, cực kỳ nghiêm túc hỏi, “Trường Bình, chàng thật sự không cần suy xét đổi bạn khác?”
“Không có việc gì, ra ngoài hỗn luôn phải trả, ngày bọn họ thành thân, ta tặng trở về y như vậy. Ta cũng đỡ phải nghĩ xem nên đưa cái gì!” Trường Bình trầm mặt xuống, Vân Hoan thấy bộ dáng nghiêm túc này của hắn, rốt cuộc nhịn không được cười ha ha.
Sau này, Triệu Du Hoán thành thân xong ngày ngày đến tìm Trường Bình cầu phương pháp ngự thê, Vương Sở Giang chưa thành thân đã quỳ ván giặt hơn 10 lần, còn Lâm Khinh Nam bởi vì một lọ ‘nhạ ý khiên quần tán’ thành công bị người buộc vào động phòng.
Khi Vân Hoan biết được những chuyện này, nhớ tới câu ‘ra ngoài hỗn luôn phải trả’ của Tống Trường Bình, liền cảm thán một câu tướng công mình thật sự liệu sự như thần.
Đương nhiên, những chuyện này đều là nói sau.
Lúc này Tống Trường Bình thấy Vân Hoan rốt cuộc cũng nở nụ cười, trong lòng thở phào một hơi, nhưng ván giặt cầm ở trong tay, không làm ra vẻ hình như không đúng lắm, hắn tội nghiệp nhìn Vân Hoan nói: “Vậy, ta còn quỳ sao?”
“Quỳ! Sao lại không quỳ! Đây chính là một phen tâm ý của huynh đệ đối chàng đấy!” Vân Hoan cười ha ha, kéo chăn muốn quay lại giường, nào biết cười quá lớn, không để ý dưới chân, bị chăn vấp một cái, cả người lảo đảo.
Mắt thấy sẽ ngã xuống đất, cũng may Tống Trường Bình nhanh tay lẹ mắt, một tay giữ lấy nàng.
Chờ Vân Hoan hoàn hồn, người đã bay lên không, bị Tống Trường Bình ôm ngang vào trong ngực.
“Này, buông ta ra!” Vân Hoan thấp giọng kháng nghị nói.
Trường Bình nhìn người ở trong lòng mình, nào còn có tức giận? Ánh mắt trắng đen rõ ràng, chứa ý cười, mặt phiếm hồng, thật sự là chọc người trìu mến.
“Không thả! Nếu thả rồi, nàng thật sự chạy, ta biết đi đâu tìm nương tử tốt như vậy đây!” Trường Bình ngạnh cổ trả về.
Lần này, hắn cũng không buông Vân Hoan ra, trực tiếp đến bên cạnh bàn ngồi xuống, để Vân Hoan ngồi ở trên đùi hắn.
Vân Hoan gối đầu lên vai Trường Bình, nghe hắn thấp giọng nói: “Khi ta còn nhỏ thân mình tuy kém nhưng cũng không giống như sau này vậy.”
Vân Hoan biết đây là hắn muốn nói cho nàng biết những gì đã trải qua, cũng không làm ồn, chỉ như vậy ôm hắn, nghe hắn từ từ nói.
“Khi đó trong nhà tình huống cũng không tốt, Tống gia nhiều mạch như vậy, chỉ có một mạch này của chúng ta yếu nhất. Nhưng khi đó cha mẹ hòa thuận, tổ mẫu từ ái, người một nhà vui vẻ hòa thuận, ta cũng cảm thấy đặc biệt tốt. Sau này nương qua đời, thân thể của ta lại càng ngày càng kém, ngay cả đại phu cũng tra không ra nguyên do. Đến khi nhà chúng ta chuyển vận, chuyển vào trong nhà bây giờ, phụ thân cũng nạp thiếp. Tổ mẫu nghi ngờ trên người ta nhiễm gì đó không sạch sẽ, cầu cha Lâm Khinh Nam, cũng là Lâm đại tướng quân mang ta đi Thục Sơn gặp danh y an dưỡng, cũng là khi đó, ta nhận thức Triệu Du Hoán, Vương Sở Giang và Lâm Khinh Nam. Ta bởi vì bị bệnh mới đi Thục Sơn, ba người bọn họ là bởi vì thật sự quá hỗn, bị người nhà đưa đến Thục Sơn, cho người Thục môn dạy dỗ.”
Trường Bình chậm rãi nói, khóe miệng phiếm chút ý cười, đặt cầm lên đầu Vân Hoan cười nói: “Khi đó bọn họ ở trên núi, ta lại ở dưới chân núi, ta ngày ngày phải lên núi rèn luyện thân mình, bọn họ ngày ngày bị phạt xuống dưới núi lấy nước, kết quả có một ngày chúng ta gặp nhau, ba người bọn họ thấy ta cả người ma ốm, liền muốn bắt nạt ta!”
“Cầm thú!” Vân Hoan mắng: “Lấy nhiều địch ít, bọn họ cũng làm ra được!”
“Chửi hay lắm!” Trường Bình cười ha ha, “Nhưng là khi đó bọn họ cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi.”
Khi đó hắn thật sự cho rằng bản thân phải chết, thấy bạn cũng lứa sinh long hoạt hổ, hắn có phần hâm mộ. Kết quả đối tượng hắn hâm mộ lại vây đánh hắn.
Lúc đó hắn thật sự tức giận. Hắn vẫn luôn trưởng thành sớm, khi đó đã nghĩ, đằng nào cũng chết, cắn chết một người được một người.
“Đều nói hỗn sợ liều lĩnh, liều lĩnh sợ ngang ngược, ngang ngược không cần mạng. Ngày đó ta chính là người không muốn sống đó, ba người bọn họ vây đánh một mình ta, lúc đó ta dùng cả chân lẫn tay, đánh thẳng về phía trước, lại đem bọn hắn dọa sợ. Sau này Lâm Khinh Nam nói với ta, hắn cùng người ẩu đả, chưa thấy ai không nói đạo lý như vậy. Bọn họ nào biết đâu rằng, khi đó ta đã nghĩ, đánh thắng một người tính một người, đánh thắng một đôi ta còn kiếm được lời.”
Trường Bình cúi đầu, trong mắt tất cả đều là ý cười, “Sau đó thắng hay không thắng ta không biết, đánh tới cuối cùng ta ngất đi. Khi tỉnh lại, Triệu Du Hoán đang rót nước đái ngựa vào trong miệng ta, nói là muốn xông tỉnh ta, hương vị đó...”
Trường Bình liên tục lắc đầu, Vân Hoan cảm thấy buồn nôn, “Triệu Du Hoán này sao từ nhỏ đã hư như vậy!”
“Cho nên sau này hắn cũng bị ta đánh thảm nhất! Hắn là bị ta ngạnh sinh sinh đánh phục!” Trường Bình cười nói, “Sau này ba người bọn họ cầu người Thục môn nhận ta, người Thục môn hỏi đại phu dưới chân núi, ta mới biết được, thân thể ta trụ cột không tốt, nhưng là người nhà cho ta ăn không ít thuốc bổ, bệnh gì cũng được bổ trở về. Ta luôn suy nhược như vậy, là vì ta trúng một loại độc...”
“Khi đó chàng còn nhỏ như vậy đã có người hạ độc chàng?’ Vân Hoan căng thẳng, vội vàng ngẩng đầu.
“Đúng vậy. Khi đó trước sau phòng ta đều trồng diệp đào, ta lại phải uống thuốc ngày ngày, ai hái chút lá hoặc chút vỏ thả vào bên trong, hiệu quả cũng không rõ ràng, nhưng tháng ngày tích lũy xuống, thân thể này của ta cũng bị suy sụp.” Trường Bình chậm rãi nói, “Khi ta biết được cũng cẩn thận ngẫm lại trong nhà ai sẽ xuống tay với ta. Nhưng khi đó phụ thân đột nhiên quật khởi, dù sáng dù tối đắc tội người, người hâm mộ ghen tị nhiều lắm, huống chi ấm thuốc của ta mỗi ngày đều có rất nhiều người canh, muốn tra cũng tra không rõ, nếu thật sự muốn tra, không chừng sẽ ồn ào lớn chuyện.”
“Cho nên chàng liền giấu diếm lâu như vậy, tổ mẫu và phụ thân vẫn không biết?” Vân Hoan lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
Trường Bình gật gật đầu, nói: “Khi đó ta ở Thục Sơn, xa nhà, lại có danh y giúp ta điều dưỡng, người Thục môn lại dạy ta thuật cường thân kiện thể. Lúc không có chuyện gì, ta lại cùng ba người bọn Triệu Du Hoán đánh nhau, thân thể liền mỗi ngày một tốt lên. Ta nghẹn một hơi muốn cho thân thể tốt lên, trở thành người bình thường, ngộ tính lại cao, sư phụ Thục môn dạy cái gì, ta học nhanh nhất, đến cuối cùng, ba người bọn họ cũng không bằng ta!”
Khi Trường Bình nói những lời này, có chút đắc ý, Vân Hoan lại nghĩ đến cảnh một mình hắn lẻ loi ở Thục Châu, lại cảm thấy xót xa thay hắn. Cũng may hắn rời xa Ung Châu, bằng không, bằng không...
Nàng không dám tiếp tục nghĩ nữa.
Trường Bình ôm nàng lại nói: “Khi Lâm tướng quân đến xem chúng ta, bốn người chúng ta còn đang đánh nhau, ông cũng rất kinh ngạc ta vậy mà đã tốt rồi. Là ta cầu ông đừng nói cho trong nhà, chuyện khi đó ta muốn tự mình điều tra. Nếu như có người còn muốn hại ta, thế nào cũng sẽ xuống tay với ta. Lâm tướng quân đồng ý, chúng ta ở Thục Sơn đến khi trưởng thành xuất sư. Lâm tướng quân thấy thế, xách bốn người chúng ta đến trong quân. Một năm đó, chúng ta đi theo Lâm tướng quân diệt không dưới mười ổ thổ phỉ. Thục Châu địa phương.... loạn.”
“Vết sẹo sau lưng chàng chính là khi đó lưu lại?” Vân Hoan vươn tay đặt lên lưng hắn. Nàng nhớ được sau lưng Trường Bình có mấy cái sẹo rất dài, khi đó nàng nghĩ là đuổi cổ tạo thành, giờ mới biết, thật sự là đau lòng.
“Ừ. Chuyện này không quan trọng. Nhóm thổ phỉ này ngang ngược, chúng ta cũng không phải dễ chọc!” Trường Bình hơi hơi hất cằm, dưới ánh sáng mỏng manh, đường cong trên mặt càng thêm cương nghị.
Vân Hoan im lặng một lát, vỗ tay nói: “Ta nhớ ra rồi. Mấy năm trước ra chuồn ra phủ chơi, đi nghe tiên sinh kể chuyện.”
Nàng nói đến đây, học bộ dáng của tiên sinh kể chuyện: “Thiếu niên anh hùng Tống Mông, dẫn hơn mười người, phá ngàn thành địch, lấy một địch trăm, trước mặt cường địch nhưng lại không hề sợ hãi! Đáng kính đáng ca ngợi!” Học xong, nàng trợn tròn mắt kinh ngạc nói: “Người nọ nói, là chàng?”
“Đúng, .... chắc vậy.” Trường Bình lau mồ hôi trên trán, lúng túng nói: “Người kể chuyện luôn khoa trương, lấy một địch trăm, vậy cũng đã thành tiên rồi. Chúng ta lợi hại nhất, cũng chỉ là ta là đám Triệu Du Hoán bốn người tiêu diệt mười tổ thổ phỉ thôi.”
“Vậy cũng rất lợi hại mà!” Vân Hoan tặc lười, “Làm sao bây giờ, vốn cho rằng tướng công ta là một ma ốm, không nghĩ tới vậy mà lại là một thiếu niên anh hùng! Thất kính, thất kính!”
Trường Bình cười hắc hắc, vòng tay qua eo Vân Hoan, lên mặt nói: “chính xác. Có phải cảm thấy nhặt được một bảo bối hay không!”
Vân Hoan tát một cái đẩy mặt hắn ra, “Chàng đừng đắc ý. Nếu thật sự là bộ dáng cường tráng trước đây, ta còn thật sự cảm thấy bản thân nhặt được đại bảo bối. Nhưng là chàng bây giờ... Cổ độc của chàng lại là chuyện gì? Biết được ai đã hại chàng không?”
Nếu thật sự dựa theo lời của Trường Bình, thân thể hắn đã sớm tốt lắm, còn mạnh hơn người bình thường, vậy rốt cuộc hắn trúng cổ độc thế nào, là ai hại hắn?
Vân Hoan nhớ được Lâm Nguyên Tu từng nói, hắn hồi phủ mới trúng độc, người muốn hại hắn, vẫn là ở Ung Châu?
Vậy... rốt cuộc là ai đây?
#Tác giả có chuyện muốn nói: cả gia đình Trường An ở tổ kịch cách vách hôm nay đến làm khách.
Trường An: Trường Bình à, phải quỳ ván giặt, ta rất có kinh nghiệm đấy! Chúng ta trao đổi đi?
Trường Bình: *khinh bỉ* ngươi có ván giặt, ta có xuân dược! Xem ai không mất sức, ôm được mỹ nhân về!
Thu nương, Vân Hoan: *cắn hạt dưa* lúc hai người các ngươi quỳ ván giặt, có thể đừng nói chuyện không! Chúng ta đang xem đại soái ca Thẩm Quân Sơn ở tổ kịch cách vách đấy, đi qua một bên đi! Yên tĩnh chút!
Trường An, Trường Bình: im lặng rơi nước mắt...
Last edited: