-
Chương 26: Tân Nương Tử
Vân Hoan đã từng nhìn thấy thân thể Tống Trường Bình, lần đó khi lỡ xông nhầm vào hiện trường tắm rửa của Tống Trường Bình, nàng gần như là nhìn hết từ trong ra ngoài mấy lần. Lúc đó nàng nghĩ thân thể của ma ốm này cũng thật là đẹp.
Khi nàng chỉ có một mình, mỗi khi nhớ tới thân thể Tống Trường Bình liền mặt đỏ tim đập, đập xong lại đánh bạo nghĩ, lần đó lúc ở trong thùng thuốc nên nhân cơ hội sờ một cái, nhằm báo thù trước kia Tống Trường Bình cợt nhả.
Nhưng là giờ khắc này, ngọc thể của mỹ nhân ở ngay trước mặt, nàng lại hoàn toàn không có biện pháp.
Không phải nàng không muốn, mà là nàng căn bản không có cơ hội vươn độc thủ.
Từ lúc Tống Trường Bình cúi đầu hôn ngực nàng, tất cả đều rối loạn.
Nàng thở dốc cảm giác hắn vùi đầu ở trước ngực, một lực lượng ướt át mà ấm áp, dọc theo tuyết phong của nàng hướng lên trên. Mới đầu chỉ là hơi di chuyển, giống như quanh quẩn ở một chỗ, lại giống như đang nghiền nát. Nhưng từng nơi đầu lưỡi hắn đảo qua đều nổi lên từng trận tê dại.
Vân Hoan cắn môi thầm nghĩ: nước vừa rồi kia nhất định đã bỏ vào thuốc giục tình, bằng không sao nàng nóng như vậy... Bình thường Tống Trường Bình hắn ôn nhã, thanh lãnh, là quân tử dịu dàng, nhưng ở trên giường này, dường như tất cả đều thay đổi.
Tống Trường Bình giương mắt nhìn Vân Hoan, nàng đang nhìn hắn, nhưng ánh mắt đã có chút mê mang?
Hình như là đang xuất thần? Xem ra hắn vẫn chưa đủ sức!
Bên môi Tống Trường Bình nhếch lên một nụ cười xấu xa, bàn tay khác cũng không tha nàng, không chút do dự cầm lấy một bên no đủ khác của nàng.
Bàn tay nam tử vốn thô, làn da của Vân Hoan lại non mịn, ma sát như vậy, ngược lại dẫn theo một chút ái muội khác thường.
Vân Hoan càng cảm thấy nóng, lắc lắc thân mình ý muốn chạy trốn, nhưng lúc này, Tống Trường Bình lại một ngụm ngậm chặt lấy nụ hoa trước ngực nàng. Vân Hoan cúi đầu xem, tầm mắt hai người đối diện. Tống Trường Bình nhìn không trốn không tránh, rồi sau đó lại nhẹ nhàng cúi đầu mút một hơi, thẳng đến khi nụ hoa này nở thành bông hoa kiều diễm, hắn lại dịu dàng tỉ mỉ đảo quanh bông hoa này một lần.
“Chàng... Chàng buông ra...” Vân Hoan vốn muốn thấp giọng kháng nghị, nhưng lúc nàng đang vặn vẹo lại bị Tống Trường Bình nhẹ nhàng cắn một ngụm, nàng không khỏi ‘a’ một tiếng, vừa ra khỏi miệng, lại bị thanh âm của mình dọa cho phát hoảng. Thanh âm như nước đó là của ai? Giống như tiếng mèo con kêu là của ai?
“Đừng lộn xộn!” Thanh âm của Tống Trường Bình mang theo ý cười ẩn nhẫn, đưa tay ra sau nâng eo nàng. Trong lòng thầm thở dài một tiếng: eo nhỏ không đủ một nắm tay này lại đủ để nam nhân điên cuồng, nhưng là nàng lại không hề tự biết, vặn vẹo không yên, làm như muốn dội thêm một chậu dầu vào thân dưới đang cháy rực của hắn.
Đây đối với hắn, tất cả đều là dày vò. Nhưng là hắn cũng không dám lộn xộn.
Thời cơ chưa tới, tự tiện hành động, nhất định rối loạn đầu trận tuyến. Tam quân chưa động, lương thảo đi trước tiên... Hắn nhất định phải cấp lương thảo cho Vân Hoan, mới có thể đánh một trận toàn thắng.
Trong khoảng thời gian ngắn Tống Trường Bình đã vòng vo binh pháp mấy lần. Muốn đánh bại địch giành chiến thắng ra sao, trước phải nhẫn, mới có được.
Trên đầu toát ra mồ hôi, Trường Bình nhìn Vân Hoan, nhắm mắt lại, lông mi run rẩy như múa, làm người thương tiếc. Nhưng nếu nàng cứ bất động như vậy, hắn lấy lạc thú ở đâu?
Đã dùng mỹ nam kế, tiếp tục, có nên dùng khổ nhục kế hay không?
Môi rời khỏi đỉnh núi, hắn từng chút từng chút một hôn lên, mùi nữ nhi đặc thù trên người Vân Hoan sắp làm hắn điên rồi, hắn sợ bản thân rốt cục nhịn không được.
Vân Hoan nơi nào chịu được chọc ghẹo như vậy, cắn môi không để bản thân phát ra tiếng kêu, nhưng từng đợt từng đợt ngân nga lại vẫn từ kẽ răng truyền ra.
Quân tử trên người nàng đã sớm biến thành sắc lang, lúc này công thành đoạt đất không chút do dự, buồn chính là nàng lại không có chút sức để đánh trả, thẳng đến khi môi hắn chuyển đến bụng dưới, lại gần thêm chút nữa chính là...
Vân Hoan cuống quít vươn tay lèn vào tóc của hắn, thấp giọng thở gấp nói: “Đừng... Trường Bình, đừng...”
“Nhưng là, ta đau...” Vân Hoan chỉ nghe thấy sắc lang nói thầm một câu, khi nàng giương mắt lên thì thấy một bộ dáng tội nghiệp. Tầm mắt hai người đột nhiên đối diện, Vân Hoan vội vàng muốn chuyển đi, nhưng lần này sắc lang không nhường, từng chút từng chút bám vào người Vân Hoan di chuyển lên, nóng vô cùng.
“Hoan nhi, ta bị bệnh.” Sắc lang bám vào bên tai nàng, hơi thở như lan.
“Chỗ nào bị bệnh?” Vân Hoan theo bản năng lui về phía sau, mặc dù say nhưng nàng vẫn cảnh giác như cũ. Chính là tên sắc lang này cũng không buông tha nàng, tay nóng bỏng chuẩn xác cầm lấy tay nàng, dắt nàng dọc theo bụng đi xuống.
Khi bàn tay non mềm dừng trên hiên ngang (tiểu trường bình), Tống Trường Bình không khỏi hít một ngụm khí.
Như là lửa cực nóng gặp được nước suối trong vắt ngọt lành, lập tức có được an ủi, nhưng là không đủ, vẫn không đủ.
“Chính là chỗ này bị bệnh...”
Vân Hoan nghe thấy hắn nhợt nhạt oán giận một tiếng, ngón tay giống như chạm phải lửa lập tức rụt về, nhưng hắn cũng không cho, dùng sức đè lại, ngẩng đầu một ngụm ngậm chặt vành tai nàng, giống như niệm ma chú nhẹ nhàng nói: “Hoan nhi, ta bị bệnh. Thuốc này, cũng chỉ có nàng có!”
Cái này cùng hình ảnh trên xuân cung đồ hoàn toàn khác nhau. Ngay cả ‘bí diễn đồ’ cũng chưa từng nói nam nhân sẽ nói những lời này.
Vân Hoan chỉ cảm thấy bản thân càng thêm say, mờ mịt trong hương rượu vàng ngọt ngào, trầm luân trong ánh mắt cực nóng của Trường Bình, nàng lại không muốn lui.
Có gì đâu, đây là nam nhân của nàng, đây là đêm động phòng của nàng – Hướng Vân Hoan nàng cho tới bây giờ chỉ nhìn thấy nam nhân đùa giỡn cô nương, nhưng rốt cục vẫn là người đứng xem. Nghe nói, nam nữ hoan ái là chuyện mê người nhất trên đời, vậy ngọn nguồn mê người đó lại ở đâu?
Có phải là vật dưới ngón tay nàng không?
Vân Hoan đột nhiên có tinh thần, thừa dịp Tống Trường Bình có chút thất thần, nàng nhanh chóng cúi đầu. Dưới ánh nến vàng nhạt, nàng chưa bao giờ nhìn thấy vật tinh thần phấn chấn này xuất hiện ở bên cạnh nàng, nàng nhịn không được dùng ngón tay chạm nhẹ một cái, lại cấp tốc thu hồi lại, miệng nói thầm: “Bộ dạng của nó cũng thật kì quái!”
“Ưm!” Trường Bình than nhẹ một tiếng, khi lại nhìn Vân Hoan, trong mắt lóe ra ánh sáng kì dị.
Cái chạm nhẹ này, với nàng là lần đầu, với hắn sao không phải cũng vậy!
Trường Bình cảm thấy chính mình đau vô cùng, đây là trắng trợn khiêu khích, nàng quả thật là hồ ly tinh!
Trường Bình trong lòng cân nhắc, ngoài miệng cũng không tha nàng, một ngụm liền ngậm chặt lấy lỗ tai nàng, ở vành tai tỉ mỉ mài nhẵn, rồi sau đó cũng trực tiếp tiến lưỡi vào lỗ tai quét. Dưới tay càng thêm dùng sức, thẳng tiến hoa tâm.
“Trường Bình, đừng...” Vân Hoan không khỏi run rẩy, dường như toàn thân đều bắt đầu kêu gào: Vân Hoan, mau lui về phía sau, chạy nhanh, đây là con sói!
Nhưng là toàn thân đều mất khí lực, chỉ có thể mặc hắn bài bố.
Lúc tất cả mới bắt đầu Vân Hoan mới thật sự biết cái gì là đau. Thứ kia chọc nàng, chọc nàng như là muốn xé tan, đau đớn đến cực hạn, thậm chí nàng còn vươn tay nhéo hắn, cắn môi không nhịn được nàng liền mở miệng cầu xin nói: “Trường Bình, chàng buông ta ra! Ta đau! Chàng buông ra, ta không cần, không cần!”
“Rõ ràng là nàng khơi mào...” Tống Trường Bình một mực chắc chắn là Vân Hoan đùa giỡn hắn. Nhưng là trên trán của hắn cũng chảy ra từng hạt mồ hôi to như hạt đậu.
Ung Châu tứ thiếu chỉ có hắn vẫn là lần đầu tiên. Trước đây ba người kia châu đầu ghé tai, luôn nói chuyện đó rất khoái hoạt. Hắn cũng chỉ nghe, gặp phải trường hợp không xã giao không thểm hắn cũng chỉ gặp dịp thì chơi cười đùa với nữ tử đó mà thôi.
Nhưng là nghe nhiều hắn cũng biết nữ tử lần đầu tiên sẽ đau đến tê tâm liệt phế, tất cả đều không thể nóng vội, nhất định phải thương tiếc vạn phần, bằng không lần đầu tiên đã để lại ấn tượng xấu, nữ tử vĩnh viễn đều ghi tạc trong lòng.
Nhưng ba tên hỗn đản đó chưa bao giờ nói với hắn nam tử cũng sẽ đau.
Chỗ đó sít chặt như vậy, hắn đau đớn khó chịu, nhưng lại mang theo khoái hoạt khác thường. Ấm áp bao quanh, co rút, phân không ra cũng luyến tiếc thoát ra.
“Hoan nhi, nàng nhịn nhịn, một lát là tốt rồi. Ta cũng đau, ta cùng nàng đau!” Hắn từng chút tiến vào trong, gần như mỗi lần động một chút Vân Hoan liền muốn phát run, hắn lại hôn môi nàng, miệng liên tục nói: “Hoan nhi, ta cùng nàng. Ta cùng nàng...”
Lời ngâm nga này như chú trấn an, Vân Hoan dần dần an tĩnh lại. Tống Trường Bình thấy cơ hội đã đến, cố gắng vươn người, đột nhập vào nơi chặt chẽ làm hắn nhịn không được than nhẹ một tiếng. Đây là cảm giác run rẩy chưa bao giờ có, nhưng lại làm cho người ta luyến tiếc dừng, mạn diệu như thế.
“Đau, tên hỗn đản Tống Trường Bình chàng, ngụy quân tử, đau chết rồi...” Sách viết tất cả đều là lừa đảo! Rõ ràng nói cùng người có tình làm chuyện này sẽ vui vẻ, nhưng chuyện này không hề vui vẻ, chỉ có đau đớn khôn cùng. “Tống Trường Bình, chàng đi ra ngoài cho ta, đi ra ngoài!”
Nàng vừa nói vừa lấy tay đẩy hắn, nàng không hiểu 36 kế trong lòng Tống Trường Bình, nhưng nàng lại biết, trong 36 kế, kế tốt nhất chính là ‘trốn’.
Nàng vặn vẹo thân mình muốn chạy trốn, nhưng vừa động lại khiến nơi chặt chẽ đi vào vài phần, Tống Trường Bình vội nói: “Đừng nhúc nhích!”
Lại tiếp tục nhịn nữa thật sự là muốn lấy mạng. Tống Trường Bình âm thầm nghĩ, dưới thân cũng ngừng một chút, tinh tế vỗ về lưng Vân Hoan, thẳng đến khi cảm thấy Vân Hoan dần dần thả lỏng, hắn mới đánh bạo động một phát, sau đó lại nghỉ ngơi một lát, trấn an. Lặp lại như thế, thẳng đến khi thân mình Vân Hoan dần dần mềm mại, trên mặt dần bịt kín một tầng hồng nhuận, hắn rốt cuộc kiềm chế không được, bắt đầu toàn lực rong ruổi.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .......
Vân Hoan cũng không biết chính mình đã ngủ bao lâu, chỉ nhớ lúc cực mệt, hai người cả người đều ướt đẫm, là Tống Trường Bình ôm nàng đến trong bồn tắm, tỉ mỉ thay nàng rửa sạch. Nàng ngay cả khí lực nâng cánh tay cũng không có, vẫn không quên nỉ non nói: “Tống Trường Bình, chàng là đồ ngụy quân tử!”
Lúc đó mặt Tống Trường Bình đều nhíu lại, mang theo buồn cười nói: “Ta đây dưới giường là quân tử, trên giường vô lại!”
Bộ dáng nhíu mày này khiến Vân Hoan không khỏi đỏ mặt, chỉ hận chính mình vô dụng, không thể nhảy ra đánh chết hắn. Tiếc rằng thân thể nàng bị Tống Trường Bình khoét trống rỗng, chỉ có thể mặc hắn giở trò. Nàng thử nhìn chằm chằm hắn, nhưng giờ khắc này, ngay cả gửi ánh mắt phẫn hận đi qua cũng mang theo chút quyến rũ, nhìn xem thân thể Tống Trường Bình lại nóng lên.
Đợi nàng rửa mặt xong, khi Tống Trường Bình ôm nàng đến trên giường, ánh mắt Vân Hoan đều sắp rũ xuống, Tống Trường Bình lại kéo lên. Trong lúc nhất thời tóc háy toàn thân của Vân Hoan đều dựng đứng lên, trên người nổi lên một luồng sức mạnh, khom người nhấc chân liền muốn đá tới.
Nàng vốn tưởng rằng Tống Trường Bình sẽ né tránh, nào biết người vừa rồi giống con hồ ly lúc này lại đàng hoàng tử tế nhận một đá, đau thẳng đến ‘ai ôi’ một tiếng, cuộn mình ở kia, bất động!
“Chàng sao lại không né tránh hả!” Vân Hoan quýnh lên, đời trước hắn là bệnh chết, tốt xấu gì cũng là người bệnh! Đời này không thể bị nàng đá một cái đến gặp Diêm Vương đi?
Nàng vội vàng đi qua đỡ Tống Trường Bình, hắn cũng là rầm rì, hơi thở mỏng manh, “Hướng Vân Hoan, nàng, nàng là độc nương tử, nàng muốn mưu sát phu quân...”
“Sao chàng không né chứ! Nói mau, bị thương ở đâu rồi!” Vân Hoan thật sự nôn nóng, nghĩ muốn xuống giường tìm đại phu. Tống Trường Bình lại giữ nàng lại, bộ dáng uể oải vừa rồi biến mất, một đôi mắt sáng như sao, sáng hơn bất kì thứ gì.
Chỗ nào có thương tích!
“Chàng cái đồ lừa đảo!” Vân Hoan xoay người không thèm để ý đến hắn.
Người phía sau kia còn thấp giọng cười, càng cảm thấy tiểu nương tử này vô cùng thú vị. Muốn nhìn nàng tức giận, nhưng cũng không đành lòng, chỉ đành cắn lỗ tai nàng thấp giọng nói: “Vừa rồi thiếu chút đá trúng gốc rễ ta. Nếu lại nặng thêm chút, cũng không phải chỉ có mưu sát phu quân, còn mưu sát nhi nữ chưa ra đời của chúng ta! Nàng bắt đầu không đau lòng người bệnh là ta...”
Hắn nói xong, Vân Hoan cũng lẩm bẩm một tiếng, hắn nghiêng người nhìn Vân Hoan, búi tóc phân tán, nhưng lại xinh đẹp vô cùng. Sợ là thực sự mệt mỏi, đang nói chuyện nàng đã ngủ, hắn cũng không giận, ôm Vân Hoan thấp giọng lẩm bẩm: “Hôm nay mệt mỏi, ta không động nàng, chúng ta ngủ một giấc ngon, sáng mai còn có việc đâu!”
“Hừ!” Vân Hoan nửa mơ nửa tỉnh đáp lại một câu.
Nửa đêm lại có mưa, từng giọt tí tách vang. Vân Hoan ngủ mơ, lúc nổi nổi chìm chìm, nghe được nghe phía sau phát ra tiếng ho ẩn nhẫn.
Có thể là nhịn quá mực vất vả, ngay cả ván giường cũng rung theo. Sau một lúc lâu, nàng nghe thấy Tống Trường Bình xuống giường đi giày, đến bên bàn ngồi hồi lâu.
Có lẽ là muốn uống chén nước nhuận cổ họng, nhưng vừa mới uống nước xong, cũng lại đột nhiên sặc một tiếng. Hắn trì hoãn bên cạnh bàn hồi lâu, Vân Hoan cũng đợi lâu, vốn muốn hỏi, nhưng đến cuối cùng cũng không dậy. Trường Bình quay về giường, như trước ôm eo nàng, vẫn còn không quên như dỗ trẻ con, nhẹ vỗ nàng hai cái, nàng lại ngủ thật say. Linh's Linh lqqđ
Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, Vân Hoan vừa mở mắt liền nhìn thấy Tống Trường Bình cong con ngươi nhìn nàng không chớp mắt, mở miệng câu đầu tiên liền mang theo ý cười, “Tỉnh?”
Vân Hoan giật mình, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức cảm thấy hỏng rồi: mặt trời lên cao, nàng tân nương tử vốn nên đi thỉnh an thế nhưng vẫn còn ngủ!
Khi nàng chỉ có một mình, mỗi khi nhớ tới thân thể Tống Trường Bình liền mặt đỏ tim đập, đập xong lại đánh bạo nghĩ, lần đó lúc ở trong thùng thuốc nên nhân cơ hội sờ một cái, nhằm báo thù trước kia Tống Trường Bình cợt nhả.
Nhưng là giờ khắc này, ngọc thể của mỹ nhân ở ngay trước mặt, nàng lại hoàn toàn không có biện pháp.
Không phải nàng không muốn, mà là nàng căn bản không có cơ hội vươn độc thủ.
Từ lúc Tống Trường Bình cúi đầu hôn ngực nàng, tất cả đều rối loạn.
Nàng thở dốc cảm giác hắn vùi đầu ở trước ngực, một lực lượng ướt át mà ấm áp, dọc theo tuyết phong của nàng hướng lên trên. Mới đầu chỉ là hơi di chuyển, giống như quanh quẩn ở một chỗ, lại giống như đang nghiền nát. Nhưng từng nơi đầu lưỡi hắn đảo qua đều nổi lên từng trận tê dại.
Vân Hoan cắn môi thầm nghĩ: nước vừa rồi kia nhất định đã bỏ vào thuốc giục tình, bằng không sao nàng nóng như vậy... Bình thường Tống Trường Bình hắn ôn nhã, thanh lãnh, là quân tử dịu dàng, nhưng ở trên giường này, dường như tất cả đều thay đổi.
Tống Trường Bình giương mắt nhìn Vân Hoan, nàng đang nhìn hắn, nhưng ánh mắt đã có chút mê mang?
Hình như là đang xuất thần? Xem ra hắn vẫn chưa đủ sức!
Bên môi Tống Trường Bình nhếch lên một nụ cười xấu xa, bàn tay khác cũng không tha nàng, không chút do dự cầm lấy một bên no đủ khác của nàng.
Bàn tay nam tử vốn thô, làn da của Vân Hoan lại non mịn, ma sát như vậy, ngược lại dẫn theo một chút ái muội khác thường.
Vân Hoan càng cảm thấy nóng, lắc lắc thân mình ý muốn chạy trốn, nhưng lúc này, Tống Trường Bình lại một ngụm ngậm chặt lấy nụ hoa trước ngực nàng. Vân Hoan cúi đầu xem, tầm mắt hai người đối diện. Tống Trường Bình nhìn không trốn không tránh, rồi sau đó lại nhẹ nhàng cúi đầu mút một hơi, thẳng đến khi nụ hoa này nở thành bông hoa kiều diễm, hắn lại dịu dàng tỉ mỉ đảo quanh bông hoa này một lần.
“Chàng... Chàng buông ra...” Vân Hoan vốn muốn thấp giọng kháng nghị, nhưng lúc nàng đang vặn vẹo lại bị Tống Trường Bình nhẹ nhàng cắn một ngụm, nàng không khỏi ‘a’ một tiếng, vừa ra khỏi miệng, lại bị thanh âm của mình dọa cho phát hoảng. Thanh âm như nước đó là của ai? Giống như tiếng mèo con kêu là của ai?
“Đừng lộn xộn!” Thanh âm của Tống Trường Bình mang theo ý cười ẩn nhẫn, đưa tay ra sau nâng eo nàng. Trong lòng thầm thở dài một tiếng: eo nhỏ không đủ một nắm tay này lại đủ để nam nhân điên cuồng, nhưng là nàng lại không hề tự biết, vặn vẹo không yên, làm như muốn dội thêm một chậu dầu vào thân dưới đang cháy rực của hắn.
Đây đối với hắn, tất cả đều là dày vò. Nhưng là hắn cũng không dám lộn xộn.
Thời cơ chưa tới, tự tiện hành động, nhất định rối loạn đầu trận tuyến. Tam quân chưa động, lương thảo đi trước tiên... Hắn nhất định phải cấp lương thảo cho Vân Hoan, mới có thể đánh một trận toàn thắng.
Trong khoảng thời gian ngắn Tống Trường Bình đã vòng vo binh pháp mấy lần. Muốn đánh bại địch giành chiến thắng ra sao, trước phải nhẫn, mới có được.
Trên đầu toát ra mồ hôi, Trường Bình nhìn Vân Hoan, nhắm mắt lại, lông mi run rẩy như múa, làm người thương tiếc. Nhưng nếu nàng cứ bất động như vậy, hắn lấy lạc thú ở đâu?
Đã dùng mỹ nam kế, tiếp tục, có nên dùng khổ nhục kế hay không?
Môi rời khỏi đỉnh núi, hắn từng chút từng chút một hôn lên, mùi nữ nhi đặc thù trên người Vân Hoan sắp làm hắn điên rồi, hắn sợ bản thân rốt cục nhịn không được.
Vân Hoan nơi nào chịu được chọc ghẹo như vậy, cắn môi không để bản thân phát ra tiếng kêu, nhưng từng đợt từng đợt ngân nga lại vẫn từ kẽ răng truyền ra.
Quân tử trên người nàng đã sớm biến thành sắc lang, lúc này công thành đoạt đất không chút do dự, buồn chính là nàng lại không có chút sức để đánh trả, thẳng đến khi môi hắn chuyển đến bụng dưới, lại gần thêm chút nữa chính là...
Vân Hoan cuống quít vươn tay lèn vào tóc của hắn, thấp giọng thở gấp nói: “Đừng... Trường Bình, đừng...”
“Nhưng là, ta đau...” Vân Hoan chỉ nghe thấy sắc lang nói thầm một câu, khi nàng giương mắt lên thì thấy một bộ dáng tội nghiệp. Tầm mắt hai người đột nhiên đối diện, Vân Hoan vội vàng muốn chuyển đi, nhưng lần này sắc lang không nhường, từng chút từng chút bám vào người Vân Hoan di chuyển lên, nóng vô cùng.
“Hoan nhi, ta bị bệnh.” Sắc lang bám vào bên tai nàng, hơi thở như lan.
“Chỗ nào bị bệnh?” Vân Hoan theo bản năng lui về phía sau, mặc dù say nhưng nàng vẫn cảnh giác như cũ. Chính là tên sắc lang này cũng không buông tha nàng, tay nóng bỏng chuẩn xác cầm lấy tay nàng, dắt nàng dọc theo bụng đi xuống.
Khi bàn tay non mềm dừng trên hiên ngang (tiểu trường bình), Tống Trường Bình không khỏi hít một ngụm khí.
Như là lửa cực nóng gặp được nước suối trong vắt ngọt lành, lập tức có được an ủi, nhưng là không đủ, vẫn không đủ.
“Chính là chỗ này bị bệnh...”
Vân Hoan nghe thấy hắn nhợt nhạt oán giận một tiếng, ngón tay giống như chạm phải lửa lập tức rụt về, nhưng hắn cũng không cho, dùng sức đè lại, ngẩng đầu một ngụm ngậm chặt vành tai nàng, giống như niệm ma chú nhẹ nhàng nói: “Hoan nhi, ta bị bệnh. Thuốc này, cũng chỉ có nàng có!”
Cái này cùng hình ảnh trên xuân cung đồ hoàn toàn khác nhau. Ngay cả ‘bí diễn đồ’ cũng chưa từng nói nam nhân sẽ nói những lời này.
Vân Hoan chỉ cảm thấy bản thân càng thêm say, mờ mịt trong hương rượu vàng ngọt ngào, trầm luân trong ánh mắt cực nóng của Trường Bình, nàng lại không muốn lui.
Có gì đâu, đây là nam nhân của nàng, đây là đêm động phòng của nàng – Hướng Vân Hoan nàng cho tới bây giờ chỉ nhìn thấy nam nhân đùa giỡn cô nương, nhưng rốt cục vẫn là người đứng xem. Nghe nói, nam nữ hoan ái là chuyện mê người nhất trên đời, vậy ngọn nguồn mê người đó lại ở đâu?
Có phải là vật dưới ngón tay nàng không?
Vân Hoan đột nhiên có tinh thần, thừa dịp Tống Trường Bình có chút thất thần, nàng nhanh chóng cúi đầu. Dưới ánh nến vàng nhạt, nàng chưa bao giờ nhìn thấy vật tinh thần phấn chấn này xuất hiện ở bên cạnh nàng, nàng nhịn không được dùng ngón tay chạm nhẹ một cái, lại cấp tốc thu hồi lại, miệng nói thầm: “Bộ dạng của nó cũng thật kì quái!”
“Ưm!” Trường Bình than nhẹ một tiếng, khi lại nhìn Vân Hoan, trong mắt lóe ra ánh sáng kì dị.
Cái chạm nhẹ này, với nàng là lần đầu, với hắn sao không phải cũng vậy!
Trường Bình cảm thấy chính mình đau vô cùng, đây là trắng trợn khiêu khích, nàng quả thật là hồ ly tinh!
Trường Bình trong lòng cân nhắc, ngoài miệng cũng không tha nàng, một ngụm liền ngậm chặt lấy lỗ tai nàng, ở vành tai tỉ mỉ mài nhẵn, rồi sau đó cũng trực tiếp tiến lưỡi vào lỗ tai quét. Dưới tay càng thêm dùng sức, thẳng tiến hoa tâm.
“Trường Bình, đừng...” Vân Hoan không khỏi run rẩy, dường như toàn thân đều bắt đầu kêu gào: Vân Hoan, mau lui về phía sau, chạy nhanh, đây là con sói!
Nhưng là toàn thân đều mất khí lực, chỉ có thể mặc hắn bài bố.
Lúc tất cả mới bắt đầu Vân Hoan mới thật sự biết cái gì là đau. Thứ kia chọc nàng, chọc nàng như là muốn xé tan, đau đớn đến cực hạn, thậm chí nàng còn vươn tay nhéo hắn, cắn môi không nhịn được nàng liền mở miệng cầu xin nói: “Trường Bình, chàng buông ta ra! Ta đau! Chàng buông ra, ta không cần, không cần!”
“Rõ ràng là nàng khơi mào...” Tống Trường Bình một mực chắc chắn là Vân Hoan đùa giỡn hắn. Nhưng là trên trán của hắn cũng chảy ra từng hạt mồ hôi to như hạt đậu.
Ung Châu tứ thiếu chỉ có hắn vẫn là lần đầu tiên. Trước đây ba người kia châu đầu ghé tai, luôn nói chuyện đó rất khoái hoạt. Hắn cũng chỉ nghe, gặp phải trường hợp không xã giao không thểm hắn cũng chỉ gặp dịp thì chơi cười đùa với nữ tử đó mà thôi.
Nhưng là nghe nhiều hắn cũng biết nữ tử lần đầu tiên sẽ đau đến tê tâm liệt phế, tất cả đều không thể nóng vội, nhất định phải thương tiếc vạn phần, bằng không lần đầu tiên đã để lại ấn tượng xấu, nữ tử vĩnh viễn đều ghi tạc trong lòng.
Nhưng ba tên hỗn đản đó chưa bao giờ nói với hắn nam tử cũng sẽ đau.
Chỗ đó sít chặt như vậy, hắn đau đớn khó chịu, nhưng lại mang theo khoái hoạt khác thường. Ấm áp bao quanh, co rút, phân không ra cũng luyến tiếc thoát ra.
“Hoan nhi, nàng nhịn nhịn, một lát là tốt rồi. Ta cũng đau, ta cùng nàng đau!” Hắn từng chút tiến vào trong, gần như mỗi lần động một chút Vân Hoan liền muốn phát run, hắn lại hôn môi nàng, miệng liên tục nói: “Hoan nhi, ta cùng nàng. Ta cùng nàng...”
Lời ngâm nga này như chú trấn an, Vân Hoan dần dần an tĩnh lại. Tống Trường Bình thấy cơ hội đã đến, cố gắng vươn người, đột nhập vào nơi chặt chẽ làm hắn nhịn không được than nhẹ một tiếng. Đây là cảm giác run rẩy chưa bao giờ có, nhưng lại làm cho người ta luyến tiếc dừng, mạn diệu như thế.
“Đau, tên hỗn đản Tống Trường Bình chàng, ngụy quân tử, đau chết rồi...” Sách viết tất cả đều là lừa đảo! Rõ ràng nói cùng người có tình làm chuyện này sẽ vui vẻ, nhưng chuyện này không hề vui vẻ, chỉ có đau đớn khôn cùng. “Tống Trường Bình, chàng đi ra ngoài cho ta, đi ra ngoài!”
Nàng vừa nói vừa lấy tay đẩy hắn, nàng không hiểu 36 kế trong lòng Tống Trường Bình, nhưng nàng lại biết, trong 36 kế, kế tốt nhất chính là ‘trốn’.
Nàng vặn vẹo thân mình muốn chạy trốn, nhưng vừa động lại khiến nơi chặt chẽ đi vào vài phần, Tống Trường Bình vội nói: “Đừng nhúc nhích!”
Lại tiếp tục nhịn nữa thật sự là muốn lấy mạng. Tống Trường Bình âm thầm nghĩ, dưới thân cũng ngừng một chút, tinh tế vỗ về lưng Vân Hoan, thẳng đến khi cảm thấy Vân Hoan dần dần thả lỏng, hắn mới đánh bạo động một phát, sau đó lại nghỉ ngơi một lát, trấn an. Lặp lại như thế, thẳng đến khi thân mình Vân Hoan dần dần mềm mại, trên mặt dần bịt kín một tầng hồng nhuận, hắn rốt cuộc kiềm chế không được, bắt đầu toàn lực rong ruổi.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .......
Vân Hoan cũng không biết chính mình đã ngủ bao lâu, chỉ nhớ lúc cực mệt, hai người cả người đều ướt đẫm, là Tống Trường Bình ôm nàng đến trong bồn tắm, tỉ mỉ thay nàng rửa sạch. Nàng ngay cả khí lực nâng cánh tay cũng không có, vẫn không quên nỉ non nói: “Tống Trường Bình, chàng là đồ ngụy quân tử!”
Lúc đó mặt Tống Trường Bình đều nhíu lại, mang theo buồn cười nói: “Ta đây dưới giường là quân tử, trên giường vô lại!”
Bộ dáng nhíu mày này khiến Vân Hoan không khỏi đỏ mặt, chỉ hận chính mình vô dụng, không thể nhảy ra đánh chết hắn. Tiếc rằng thân thể nàng bị Tống Trường Bình khoét trống rỗng, chỉ có thể mặc hắn giở trò. Nàng thử nhìn chằm chằm hắn, nhưng giờ khắc này, ngay cả gửi ánh mắt phẫn hận đi qua cũng mang theo chút quyến rũ, nhìn xem thân thể Tống Trường Bình lại nóng lên.
Đợi nàng rửa mặt xong, khi Tống Trường Bình ôm nàng đến trên giường, ánh mắt Vân Hoan đều sắp rũ xuống, Tống Trường Bình lại kéo lên. Trong lúc nhất thời tóc háy toàn thân của Vân Hoan đều dựng đứng lên, trên người nổi lên một luồng sức mạnh, khom người nhấc chân liền muốn đá tới.
Nàng vốn tưởng rằng Tống Trường Bình sẽ né tránh, nào biết người vừa rồi giống con hồ ly lúc này lại đàng hoàng tử tế nhận một đá, đau thẳng đến ‘ai ôi’ một tiếng, cuộn mình ở kia, bất động!
“Chàng sao lại không né tránh hả!” Vân Hoan quýnh lên, đời trước hắn là bệnh chết, tốt xấu gì cũng là người bệnh! Đời này không thể bị nàng đá một cái đến gặp Diêm Vương đi?
Nàng vội vàng đi qua đỡ Tống Trường Bình, hắn cũng là rầm rì, hơi thở mỏng manh, “Hướng Vân Hoan, nàng, nàng là độc nương tử, nàng muốn mưu sát phu quân...”
“Sao chàng không né chứ! Nói mau, bị thương ở đâu rồi!” Vân Hoan thật sự nôn nóng, nghĩ muốn xuống giường tìm đại phu. Tống Trường Bình lại giữ nàng lại, bộ dáng uể oải vừa rồi biến mất, một đôi mắt sáng như sao, sáng hơn bất kì thứ gì.
Chỗ nào có thương tích!
“Chàng cái đồ lừa đảo!” Vân Hoan xoay người không thèm để ý đến hắn.
Người phía sau kia còn thấp giọng cười, càng cảm thấy tiểu nương tử này vô cùng thú vị. Muốn nhìn nàng tức giận, nhưng cũng không đành lòng, chỉ đành cắn lỗ tai nàng thấp giọng nói: “Vừa rồi thiếu chút đá trúng gốc rễ ta. Nếu lại nặng thêm chút, cũng không phải chỉ có mưu sát phu quân, còn mưu sát nhi nữ chưa ra đời của chúng ta! Nàng bắt đầu không đau lòng người bệnh là ta...”
Hắn nói xong, Vân Hoan cũng lẩm bẩm một tiếng, hắn nghiêng người nhìn Vân Hoan, búi tóc phân tán, nhưng lại xinh đẹp vô cùng. Sợ là thực sự mệt mỏi, đang nói chuyện nàng đã ngủ, hắn cũng không giận, ôm Vân Hoan thấp giọng lẩm bẩm: “Hôm nay mệt mỏi, ta không động nàng, chúng ta ngủ một giấc ngon, sáng mai còn có việc đâu!”
“Hừ!” Vân Hoan nửa mơ nửa tỉnh đáp lại một câu.
Nửa đêm lại có mưa, từng giọt tí tách vang. Vân Hoan ngủ mơ, lúc nổi nổi chìm chìm, nghe được nghe phía sau phát ra tiếng ho ẩn nhẫn.
Có thể là nhịn quá mực vất vả, ngay cả ván giường cũng rung theo. Sau một lúc lâu, nàng nghe thấy Tống Trường Bình xuống giường đi giày, đến bên bàn ngồi hồi lâu.
Có lẽ là muốn uống chén nước nhuận cổ họng, nhưng vừa mới uống nước xong, cũng lại đột nhiên sặc một tiếng. Hắn trì hoãn bên cạnh bàn hồi lâu, Vân Hoan cũng đợi lâu, vốn muốn hỏi, nhưng đến cuối cùng cũng không dậy. Trường Bình quay về giường, như trước ôm eo nàng, vẫn còn không quên như dỗ trẻ con, nhẹ vỗ nàng hai cái, nàng lại ngủ thật say. Linh's Linh lqqđ
Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, Vân Hoan vừa mở mắt liền nhìn thấy Tống Trường Bình cong con ngươi nhìn nàng không chớp mắt, mở miệng câu đầu tiên liền mang theo ý cười, “Tỉnh?”
Vân Hoan giật mình, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức cảm thấy hỏng rồi: mặt trời lên cao, nàng tân nương tử vốn nên đi thỉnh an thế nhưng vẫn còn ngủ!
Last edited: