Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Lại Gặp Phiền Phức
“A lô, ba hả, tiền con đã gửi vào trong thẻ của ba rồi đó! Ba có cần dùng cái gì thì đi mua đi nhé…” Lương Vĩnh Khang sau khi đem tiền gửi vào trong tài khoản ngân hàng của ba mình, hắn liền đánh một cú điện thoại về nhà.
Thế nhưng lời của hắn còn chưa kịp nói hết, thì một giọng nói tức giận từ bên trong điện thoại đã vọng mạnh ra ngoài: “Cái thằng trời đánh, mày gửi tiền về nhà làm cái gì? Mày mau về nhà cho tao, tao muốn biết rốt cuộc mày đã làm cái trò gì, mà lại bị đuổi ra khỏi quân đội thế hả? Mày biết tao đã tốn bao nhiêu tâm huyết mới xin cho mày vào được cái đơn vị đó hay không? Vậy mà mày lại không biết trân trọng, còn vi phạm kỷ luật để người ta đuổi đi, mày có còn là con trai của Lương Vĩnh Thành này hay không, hả…”
Nghe một tràng mắng chửi liên tục, Lương Vĩnh Khang nhất thời đem điện thoại tắt máy, sau đó hắn liền thở dài một hơi: “Ài, chuyện này đã nói qua bao nhiêu lần rồi, làm sao ông ấy còn chưa chịu buông tha cho mình nữa chứ? Thật tình là…”
Trong lòng Lương Vĩnh Khang lúc này thật sự vô cùng phiền muộn.
Sai lầm lần trước của hắn cũng không phải là vấn đề gì quá mức nghiêm trọng, thế nhưng không hiểu lãnh đạo làm sao lại đem hắn đá ra khỏi ngành, chuyện này cũng làm cho hắn canh cánh trong lòng không dứt.
Nhưng hắn chỉ đơn thuần là một quân nhân, mệnh lệnh của cấp trên hắn cũng không biết phải phản đối như thế nào.
Cho nên chuyện này hắn thật sự không muốn nhắc đến thêm lần nào nữa.
Thế nhưng cứ mỗi lần gọi điện về nhà, đều bị ba mắn cho một trận, khiến cho hắn cảm thấy chán chường không thôi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao từ lúc ra khỏi ngành tới giờ, hắn còn chưa có đặt chân về nhà lấy một lần.
Trong tâm trạng chán nản, Lương Vĩnh Khang cũng không biết là làm như thế nào để giải khuây, hắn chỉ có thể lấy xe đạp đi lòng vòng xung quanh thành phố, vừa ngắm cảnh biển trong xanh tươi mát, vừa nhìn lấy các cô gái người Tây ăn mặc sexy để mình trần phơi lưng ngoài nắng.
Sau khi đi dạo một vòng, mặt trời cũng đã bắt đầu ngã bóng về tây, Lương Vĩnh Khang cảm giác cái bụng của mình hơi có chút đói.
Hắn nhìn nhìn một hồi, liền ghé vào trong một tiệm ăn ở gần, mua một hộp cơm gà, cùng với một lon coca, rồi đem về phòng.
Cái phòng mà Lương Vĩnh Khang đang ở, là một căn phòng nhỏ chỉ chừng hơn chục thước vuông.
Tuy không gian tương đối chật hẹp, nhưng đối với một người như Lương Vĩnh Khang mà nói, nơi này cũng đủ để hắn thoải mái rồi.
Dù sao hắn cũng không phải là người có thoái quen hoang phí.
Thế nhưng lúc này, khi Lương Vĩnh Khang đạp xe về phía cuối con hẻm, hắn liền nghe có tiếng người hô lên thất thanh.
Khi nhìn lại, Lương Vĩnh Khang mới phát hiện ra có hai tên thanh niên đang ngồi trên xe máy, giật lấy một cái túi xách của cô gái người nước ngoài, mà tiếng kinh hô vừa rồi chính là của cô gái này phát ra.
Cũng không cần nghĩ ngợi nhiều, Lương Vĩnh Khang nhanh chóng đem xe đạp quăng xuống đất, sau đó hắn liền xoay người phóng tới, hướng về phía hai tên thanh niên kia song phi một cái.
“Ầm!”
Hoàn toàn không có một chút trở ngại nào, hai tên cướp nhanh chóng bị Lương Vĩnh Khang đánh gục, cái túi xách của cô gái người nước ngoài vừa mới bị giật đi, cũng được Lương Vĩnh Khang lấy lại được.
“Are you okay?” Sau khi giải quyết xong bọn cướp, Lương Vĩnh Khang hướng về phía cô gái người Tây hỏi.
Tuy cô gái này cũng là người nước ngoài, nhưng nhìn dáng vóc ắt hẳn là một cô gái người nước ngoài.
Thế nhưng Lương Vĩnh Khang hoàn toàn không biết tiếng Ng*, cho nên hắn chỉ có thể dùng tiếng Anh để hỏi thăm một phen.
Nhưng điều không ngờ là, cô gái người nước ngoài này lại dùng tiếng Việt để trả lời hắn: “Tôi không sao, cảm ơn anh!”
“Ây…” Lương Vĩnh Khang nhất thời có chút ngớ người ra, rồi sau đó hắn mới hiếu kỳ nhìn cô gái người nước ngài trước mặt nói: “Cô cũng biết tiếng Việt ư?”
“Dạ, tôi có biết một ít!” Cô gái người nước ngoài rất là lễ phép đáp.
Lương Vĩnh Khang càng nhìn lại càng cảm thấy thú vị.
Cô gái người nước ngoài này rõ ràng còn rất trẻ, nhưng cách phát âm tiếng Việt của cô lại hoàn toàn không khác người bản địa ba nhiêu.
Có thể nói cô giống như một du học sinh người Việt từ nước ngoài mới về nước thì đúng hơn.
Nhưng Lương Vĩnh Khang hoàn toàn có thể khẳng định rằng, cô nàng này không phải là người Việt.
Nghĩ một hồi, Lương Vĩnh Khang liền nhìn cô cười xòa nói: “Nếu cô đã không có việc gì thì tốt rồi, tôi xin phép đi trước đây!”
Lương Vĩnh Khang vừa nói xong liền xoay người rời đi, hắn cũng không thèm quan tâm đến hai tên cướp đang nằm bất động dưới đất.
Vì dù sao nơi này cũng cách tổ dân phòng không có bao xa, chờ hai tên này tỉnh lại cũng đã bị dân phòng lôi vào đồn nhốt vài bữa, nửa tháng rồi.
Cô gái người nước ngoài thấy Lương Vĩnh Khang xoay người rời đi, liền vội vàng chạy theo hô lên: “Này, anh ơi!”
Lương Vĩnh Khang đang đi tới chỗ xe đạp của mình, nghe tiếng cô gái này gọi, hắn không khỏi xoay đầu lại hỏi: “Sao thế? Cô cần giúp đỡ gì sao?”
Cô gái lúc này mới ấp úng, nói: “Tôi… tôi muốn mời anh ăn cơm có được không?”
“Ầy…” Lương Vĩnh Khang lại lần nữa trợn trừng hai mắt lên.
Lúc sáng hắn vừa mới được một cô gái mời ăn cơm, bây giờ lại có thêm một người nữa mời cơm.
Rốt cuộc là do vận khí của hắn tốt, hay là ông trời hôm nay sắp đổi màu rồi?
Thế nhưng nghĩ ngợi một hồi, Lương Vĩnh Khang liền lắc đầu nói: “Thôi, không cần đâu! Tôi đã có đồ ăn mua sẵn rồi!”
Lương Vĩnh Khang vừa nói, vừa chỉ chỉ về phía chiếc xe đạp đang nằm dưới đất của mình.
Thế nhưng lúc này nhìn lại, hắn mới ngớ người ra, vừa rồi vì muốn giải quyết bọn cướp, hắn đã quên béng đi mất hợp cơm gà và lon coca còn đang nằm trên cổ xe.
Bây giờ thì hay rồi, lon coca thì bị lủng lổ, chảy hết cả ra ngoài.
Mà hộp cơm gà thì văng vãi tứ tung, không biết có còn ăn được chút nào nữa không.
“Ầy, xem chừng là vẫn phải đi mua thêm đồ ăn mới rồi!” Lương Vĩnh Khang có chút phiền muộn thở dài một hơi.
Mà cô gái người nước ngoài thì hơi áy náy nói: “Vậy bữa cơm này tôi mời anh đi!”
Lương Vĩnh Khang quay sang nhìn cô một chút, lại nhìn nhìn chiếc xe đạp của mình một chút, sau đó hắn mới nhún nhún vai nói: “Được thôi, nếu cô không ngại thì ngồi lên xe đi, tôi chở cô đến một chỗ này! Đảm bảo là cô sẽ cảm thấy rất thú vị!”
Cô gái người nước ngoài cũng không hề cảm thấy bất tiện chút nào, cô còn rất vui vẻ mà ngôi lên phía sau baga xe đạp của Lương Vĩnh Khang.
Lương Vĩnh Khang nhìn thấy như vậy liền rất hài lòng mỉm cười: “Được rồi, cô ngồi cho chắc nhé, tôi chạy rất nhanh đấy!”
Cô gái người nước ngoài còn cho rằng Lương Vĩnh Khang chỉ đang nói đùa, nhưng khi cô vừa ngồi ngay ngắn trên baga xe đạp, chiếc xe bắt đầu chạy lên trên đường, sau đó là tiếng gió thổi phù phù qua mặt, làm cô có cảm giác như mình đang ngồi trên một chiếc xe mô tô phân khối lớn vậy.
Đợi đến cô hốt hoảng la lên một tiếng, âm thanh của Lương Vĩnh Khang lần nữa vang lên bên tai: “Tới rồi, chúng ta mau vào bên trong thôi!”
Chỗ mà Lương Vĩnh Khang chở cô gái người nước ngoài đến ăn, là một quán tôm bay đặc hiệu của dân Nha Trang.
Ngửi thấy mùi thịt nướng cùng với hương vị nước chấm thơm lừng, cô gái người nước ngoài không tự chủ được mà đánh ực ực mấy tiếng.
Lương Vĩnh Khang cũng lâu rồi không có ghé lại quán này, hắn vừa vào quán liền chọn lấy một cái bàn trống, sau đó hướng về phía người trong tiệm hô lên: “Cô ơi, cho tụi cháu hai phần nhé?!”
Rất nhanh, trong tiệm liền có người đáp lại: “Ờ, có ngay, có ngay!”
Cô gái người nước ngoài nhìn thấy cảnh tượng trong quán, ánh mắt trở nên vô cùng hiếu kỳ.
Tuy rằng bình thường cô vẫn thường ăn ở những quán ăn nhỏ như thế này, nhưng đây là lần đầu tiên cô ăn cái món “tôm bay” này.
“Thế nào, chưa ăn bao giờ sao? Yên tâm đi, lát nữa tôi cuốn cho cô ăn!” Lương Vĩnh Khang nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, hắn không khỏi cười vui vẻ lên tiếng, nói.
Cô gái người nước ngoài chỉ cười cười đáp lại, ánh mắt vẫn quan bao quát nhìn lấy xung quanh, một bộ vô cùng hiếu kỳ.
Cũng không lâu lắm, phần ăn của hai người đã được nhanh chóng đưa lên.
Lương Vĩnh Khang nói liền làm, hắn đem bánh tráng mỏng nhúng chút nước, sau đó đem rau cùng với nem nướng, thịt nướng chung vào một chỗ, rồi cuộn tròn lại cho vừa vặn.
Sau đó mới đưa tới trước mặt cô gái người nước ngoài nói: “Cô thử ăn đi, nhớ chấm vào nước chấm để ăn cho ngon!”
Nhắc nhở cô gái người nước ngoài một hồi, Lương Vĩnh Khang liền bắt đầu làm lấy một phần cho mình.
Đợi cho đến khi ăn vào một miếng, cô gái người nước ngoài không khỏi trợn tròn hai mắt lên, vô cùng kinh ngạc nhìn lấy phần ăn trong miệng mình.
“Thế nào?” Nhìn thấy biểu hiện này của cô, Lương Vĩnh Khang còn tưởng rằng món này cô ăn không được.
Thế nhưng sau đó hắn liền nghe cô gái người nước ngoài suýt xoa hô lên: “Ôi, ngon quá!”
Lương Vĩnh Khang nhất thời không biết nói gì, chỉ cười cười rồi tiếp tục ăn lấy phần của mình.
Thỉnh thoảng hắn lại đem thức ăn cuộn vào trong bánh tráng đưa về phía cô gái người nước ngoài.
Chẳng mấy chốc, phần ăn của hai người cũng đã ăn xong.
Lương Vĩnh Khang nhìn thấy sắc trời cũng đã không còn sớm nữa, hắn mới hướng về phía cô gái người nước ngoài nói: “Cô thuê phòng ở đâu? Có cần tôi chở về hay là cô muốn đón taxi?”
Cô gái người nước ngoài dường như vẫn chưa có ý định trở về, cô chỉ chỉ về một hướng, rồi nói: “Nếu như anh không có việc gì bận, chúng ta cùng đi uống một chút gì có được không?”
Lương Vĩnh Khang bình thường cũng không thích dùng đến rượu bia, nhưng hôm nay nhìn thấy cô gái người nước ngoài này rất thú vị, hắn cũng muốn phá lệ một phen: “Được, vậy chúng ta đến một chỗ quán ăn ở gần đây đi!”
Thế nhưng lần này cô gái người nước ngoài lại lắc đầu nói: “Không được, lần này chúng ta vào bar đi, tôi sẽ mời anh, được chứ?”
Lương Vĩnh Khang chỉ nhún nhún vai cười: “Được, vậy thì lần này theo ý cô đi!”
Thấy Lương Vĩnh Khang không có phản đối, cô gái người nước ngoài liền vui vẻ ngồi sau xe đạp, chỉ cho hắn chạy đến một chỗ quán bar ở gần khu trung tâm, có tên là Black.
Tuy giờ này thời gian vẫn còn tương đối sớm, nhưng quán bar lúc này đông đúc nhộn nhịp, kẻ ra người vào vô cùng tấp nấp.
Khi chiếc xe đạp của Lương Vĩnh Khang dừng lại ở phía trước quán bar, liền có người từ trong đi ra nhìn thấy, rồi một âm thanh đột ngột vang lên ở phía bên trong: “Anna, ngươi đi đâu từ chiều đến giờ?”
Âm thanh này là của một gã đàn ông người Việt, đi bên cạnh còn có một gã đàn ông cao to người nước ngoài, cùng hai gã thanh niên xâm trổ vô cùng bặm trợn.
Vừa nhìn, hai đầu lông mày của Lương Vĩnh Khang liền nhíu chặt lại..
Thế nhưng lời của hắn còn chưa kịp nói hết, thì một giọng nói tức giận từ bên trong điện thoại đã vọng mạnh ra ngoài: “Cái thằng trời đánh, mày gửi tiền về nhà làm cái gì? Mày mau về nhà cho tao, tao muốn biết rốt cuộc mày đã làm cái trò gì, mà lại bị đuổi ra khỏi quân đội thế hả? Mày biết tao đã tốn bao nhiêu tâm huyết mới xin cho mày vào được cái đơn vị đó hay không? Vậy mà mày lại không biết trân trọng, còn vi phạm kỷ luật để người ta đuổi đi, mày có còn là con trai của Lương Vĩnh Thành này hay không, hả…”
Nghe một tràng mắng chửi liên tục, Lương Vĩnh Khang nhất thời đem điện thoại tắt máy, sau đó hắn liền thở dài một hơi: “Ài, chuyện này đã nói qua bao nhiêu lần rồi, làm sao ông ấy còn chưa chịu buông tha cho mình nữa chứ? Thật tình là…”
Trong lòng Lương Vĩnh Khang lúc này thật sự vô cùng phiền muộn.
Sai lầm lần trước của hắn cũng không phải là vấn đề gì quá mức nghiêm trọng, thế nhưng không hiểu lãnh đạo làm sao lại đem hắn đá ra khỏi ngành, chuyện này cũng làm cho hắn canh cánh trong lòng không dứt.
Nhưng hắn chỉ đơn thuần là một quân nhân, mệnh lệnh của cấp trên hắn cũng không biết phải phản đối như thế nào.
Cho nên chuyện này hắn thật sự không muốn nhắc đến thêm lần nào nữa.
Thế nhưng cứ mỗi lần gọi điện về nhà, đều bị ba mắn cho một trận, khiến cho hắn cảm thấy chán chường không thôi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao từ lúc ra khỏi ngành tới giờ, hắn còn chưa có đặt chân về nhà lấy một lần.
Trong tâm trạng chán nản, Lương Vĩnh Khang cũng không biết là làm như thế nào để giải khuây, hắn chỉ có thể lấy xe đạp đi lòng vòng xung quanh thành phố, vừa ngắm cảnh biển trong xanh tươi mát, vừa nhìn lấy các cô gái người Tây ăn mặc sexy để mình trần phơi lưng ngoài nắng.
Sau khi đi dạo một vòng, mặt trời cũng đã bắt đầu ngã bóng về tây, Lương Vĩnh Khang cảm giác cái bụng của mình hơi có chút đói.
Hắn nhìn nhìn một hồi, liền ghé vào trong một tiệm ăn ở gần, mua một hộp cơm gà, cùng với một lon coca, rồi đem về phòng.
Cái phòng mà Lương Vĩnh Khang đang ở, là một căn phòng nhỏ chỉ chừng hơn chục thước vuông.
Tuy không gian tương đối chật hẹp, nhưng đối với một người như Lương Vĩnh Khang mà nói, nơi này cũng đủ để hắn thoải mái rồi.
Dù sao hắn cũng không phải là người có thoái quen hoang phí.
Thế nhưng lúc này, khi Lương Vĩnh Khang đạp xe về phía cuối con hẻm, hắn liền nghe có tiếng người hô lên thất thanh.
Khi nhìn lại, Lương Vĩnh Khang mới phát hiện ra có hai tên thanh niên đang ngồi trên xe máy, giật lấy một cái túi xách của cô gái người nước ngoài, mà tiếng kinh hô vừa rồi chính là của cô gái này phát ra.
Cũng không cần nghĩ ngợi nhiều, Lương Vĩnh Khang nhanh chóng đem xe đạp quăng xuống đất, sau đó hắn liền xoay người phóng tới, hướng về phía hai tên thanh niên kia song phi một cái.
“Ầm!”
Hoàn toàn không có một chút trở ngại nào, hai tên cướp nhanh chóng bị Lương Vĩnh Khang đánh gục, cái túi xách của cô gái người nước ngoài vừa mới bị giật đi, cũng được Lương Vĩnh Khang lấy lại được.
“Are you okay?” Sau khi giải quyết xong bọn cướp, Lương Vĩnh Khang hướng về phía cô gái người Tây hỏi.
Tuy cô gái này cũng là người nước ngoài, nhưng nhìn dáng vóc ắt hẳn là một cô gái người nước ngoài.
Thế nhưng Lương Vĩnh Khang hoàn toàn không biết tiếng Ng*, cho nên hắn chỉ có thể dùng tiếng Anh để hỏi thăm một phen.
Nhưng điều không ngờ là, cô gái người nước ngoài này lại dùng tiếng Việt để trả lời hắn: “Tôi không sao, cảm ơn anh!”
“Ây…” Lương Vĩnh Khang nhất thời có chút ngớ người ra, rồi sau đó hắn mới hiếu kỳ nhìn cô gái người nước ngài trước mặt nói: “Cô cũng biết tiếng Việt ư?”
“Dạ, tôi có biết một ít!” Cô gái người nước ngoài rất là lễ phép đáp.
Lương Vĩnh Khang càng nhìn lại càng cảm thấy thú vị.
Cô gái người nước ngoài này rõ ràng còn rất trẻ, nhưng cách phát âm tiếng Việt của cô lại hoàn toàn không khác người bản địa ba nhiêu.
Có thể nói cô giống như một du học sinh người Việt từ nước ngoài mới về nước thì đúng hơn.
Nhưng Lương Vĩnh Khang hoàn toàn có thể khẳng định rằng, cô nàng này không phải là người Việt.
Nghĩ một hồi, Lương Vĩnh Khang liền nhìn cô cười xòa nói: “Nếu cô đã không có việc gì thì tốt rồi, tôi xin phép đi trước đây!”
Lương Vĩnh Khang vừa nói xong liền xoay người rời đi, hắn cũng không thèm quan tâm đến hai tên cướp đang nằm bất động dưới đất.
Vì dù sao nơi này cũng cách tổ dân phòng không có bao xa, chờ hai tên này tỉnh lại cũng đã bị dân phòng lôi vào đồn nhốt vài bữa, nửa tháng rồi.
Cô gái người nước ngoài thấy Lương Vĩnh Khang xoay người rời đi, liền vội vàng chạy theo hô lên: “Này, anh ơi!”
Lương Vĩnh Khang đang đi tới chỗ xe đạp của mình, nghe tiếng cô gái này gọi, hắn không khỏi xoay đầu lại hỏi: “Sao thế? Cô cần giúp đỡ gì sao?”
Cô gái lúc này mới ấp úng, nói: “Tôi… tôi muốn mời anh ăn cơm có được không?”
“Ầy…” Lương Vĩnh Khang lại lần nữa trợn trừng hai mắt lên.
Lúc sáng hắn vừa mới được một cô gái mời ăn cơm, bây giờ lại có thêm một người nữa mời cơm.
Rốt cuộc là do vận khí của hắn tốt, hay là ông trời hôm nay sắp đổi màu rồi?
Thế nhưng nghĩ ngợi một hồi, Lương Vĩnh Khang liền lắc đầu nói: “Thôi, không cần đâu! Tôi đã có đồ ăn mua sẵn rồi!”
Lương Vĩnh Khang vừa nói, vừa chỉ chỉ về phía chiếc xe đạp đang nằm dưới đất của mình.
Thế nhưng lúc này nhìn lại, hắn mới ngớ người ra, vừa rồi vì muốn giải quyết bọn cướp, hắn đã quên béng đi mất hợp cơm gà và lon coca còn đang nằm trên cổ xe.
Bây giờ thì hay rồi, lon coca thì bị lủng lổ, chảy hết cả ra ngoài.
Mà hộp cơm gà thì văng vãi tứ tung, không biết có còn ăn được chút nào nữa không.
“Ầy, xem chừng là vẫn phải đi mua thêm đồ ăn mới rồi!” Lương Vĩnh Khang có chút phiền muộn thở dài một hơi.
Mà cô gái người nước ngoài thì hơi áy náy nói: “Vậy bữa cơm này tôi mời anh đi!”
Lương Vĩnh Khang quay sang nhìn cô một chút, lại nhìn nhìn chiếc xe đạp của mình một chút, sau đó hắn mới nhún nhún vai nói: “Được thôi, nếu cô không ngại thì ngồi lên xe đi, tôi chở cô đến một chỗ này! Đảm bảo là cô sẽ cảm thấy rất thú vị!”
Cô gái người nước ngoài cũng không hề cảm thấy bất tiện chút nào, cô còn rất vui vẻ mà ngôi lên phía sau baga xe đạp của Lương Vĩnh Khang.
Lương Vĩnh Khang nhìn thấy như vậy liền rất hài lòng mỉm cười: “Được rồi, cô ngồi cho chắc nhé, tôi chạy rất nhanh đấy!”
Cô gái người nước ngoài còn cho rằng Lương Vĩnh Khang chỉ đang nói đùa, nhưng khi cô vừa ngồi ngay ngắn trên baga xe đạp, chiếc xe bắt đầu chạy lên trên đường, sau đó là tiếng gió thổi phù phù qua mặt, làm cô có cảm giác như mình đang ngồi trên một chiếc xe mô tô phân khối lớn vậy.
Đợi đến cô hốt hoảng la lên một tiếng, âm thanh của Lương Vĩnh Khang lần nữa vang lên bên tai: “Tới rồi, chúng ta mau vào bên trong thôi!”
Chỗ mà Lương Vĩnh Khang chở cô gái người nước ngoài đến ăn, là một quán tôm bay đặc hiệu của dân Nha Trang.
Ngửi thấy mùi thịt nướng cùng với hương vị nước chấm thơm lừng, cô gái người nước ngoài không tự chủ được mà đánh ực ực mấy tiếng.
Lương Vĩnh Khang cũng lâu rồi không có ghé lại quán này, hắn vừa vào quán liền chọn lấy một cái bàn trống, sau đó hướng về phía người trong tiệm hô lên: “Cô ơi, cho tụi cháu hai phần nhé?!”
Rất nhanh, trong tiệm liền có người đáp lại: “Ờ, có ngay, có ngay!”
Cô gái người nước ngoài nhìn thấy cảnh tượng trong quán, ánh mắt trở nên vô cùng hiếu kỳ.
Tuy rằng bình thường cô vẫn thường ăn ở những quán ăn nhỏ như thế này, nhưng đây là lần đầu tiên cô ăn cái món “tôm bay” này.
“Thế nào, chưa ăn bao giờ sao? Yên tâm đi, lát nữa tôi cuốn cho cô ăn!” Lương Vĩnh Khang nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, hắn không khỏi cười vui vẻ lên tiếng, nói.
Cô gái người nước ngoài chỉ cười cười đáp lại, ánh mắt vẫn quan bao quát nhìn lấy xung quanh, một bộ vô cùng hiếu kỳ.
Cũng không lâu lắm, phần ăn của hai người đã được nhanh chóng đưa lên.
Lương Vĩnh Khang nói liền làm, hắn đem bánh tráng mỏng nhúng chút nước, sau đó đem rau cùng với nem nướng, thịt nướng chung vào một chỗ, rồi cuộn tròn lại cho vừa vặn.
Sau đó mới đưa tới trước mặt cô gái người nước ngoài nói: “Cô thử ăn đi, nhớ chấm vào nước chấm để ăn cho ngon!”
Nhắc nhở cô gái người nước ngoài một hồi, Lương Vĩnh Khang liền bắt đầu làm lấy một phần cho mình.
Đợi cho đến khi ăn vào một miếng, cô gái người nước ngoài không khỏi trợn tròn hai mắt lên, vô cùng kinh ngạc nhìn lấy phần ăn trong miệng mình.
“Thế nào?” Nhìn thấy biểu hiện này của cô, Lương Vĩnh Khang còn tưởng rằng món này cô ăn không được.
Thế nhưng sau đó hắn liền nghe cô gái người nước ngoài suýt xoa hô lên: “Ôi, ngon quá!”
Lương Vĩnh Khang nhất thời không biết nói gì, chỉ cười cười rồi tiếp tục ăn lấy phần của mình.
Thỉnh thoảng hắn lại đem thức ăn cuộn vào trong bánh tráng đưa về phía cô gái người nước ngoài.
Chẳng mấy chốc, phần ăn của hai người cũng đã ăn xong.
Lương Vĩnh Khang nhìn thấy sắc trời cũng đã không còn sớm nữa, hắn mới hướng về phía cô gái người nước ngoài nói: “Cô thuê phòng ở đâu? Có cần tôi chở về hay là cô muốn đón taxi?”
Cô gái người nước ngoài dường như vẫn chưa có ý định trở về, cô chỉ chỉ về một hướng, rồi nói: “Nếu như anh không có việc gì bận, chúng ta cùng đi uống một chút gì có được không?”
Lương Vĩnh Khang bình thường cũng không thích dùng đến rượu bia, nhưng hôm nay nhìn thấy cô gái người nước ngoài này rất thú vị, hắn cũng muốn phá lệ một phen: “Được, vậy chúng ta đến một chỗ quán ăn ở gần đây đi!”
Thế nhưng lần này cô gái người nước ngoài lại lắc đầu nói: “Không được, lần này chúng ta vào bar đi, tôi sẽ mời anh, được chứ?”
Lương Vĩnh Khang chỉ nhún nhún vai cười: “Được, vậy thì lần này theo ý cô đi!”
Thấy Lương Vĩnh Khang không có phản đối, cô gái người nước ngoài liền vui vẻ ngồi sau xe đạp, chỉ cho hắn chạy đến một chỗ quán bar ở gần khu trung tâm, có tên là Black.
Tuy giờ này thời gian vẫn còn tương đối sớm, nhưng quán bar lúc này đông đúc nhộn nhịp, kẻ ra người vào vô cùng tấp nấp.
Khi chiếc xe đạp của Lương Vĩnh Khang dừng lại ở phía trước quán bar, liền có người từ trong đi ra nhìn thấy, rồi một âm thanh đột ngột vang lên ở phía bên trong: “Anna, ngươi đi đâu từ chiều đến giờ?”
Âm thanh này là của một gã đàn ông người Việt, đi bên cạnh còn có một gã đàn ông cao to người nước ngoài, cùng hai gã thanh niên xâm trổ vô cùng bặm trợn.
Vừa nhìn, hai đầu lông mày của Lương Vĩnh Khang liền nhíu chặt lại..