Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24: Điều Kiện
Lương Vĩnh Khang tất nhiên là không biết được chuyện này.
Hắn sau khi đi ra khỏi hành lang, liền hướng mắt nhìn lấy xung quanh.
Cũng tìm không lâu lắm, Lương Vĩnh Khang đã trông thấy căn phòng màu xanh nằm ở gần đó, phía trên còn ghi rõ hai chữ “Trưởng Phòng” rất to.
Lương Vĩnh Khang thấy như thế, hắn liền vui vẻ đi tới, dự tính sẽ gõ cửa để đi vào.
Nhưng ai ngờ cánh cửa này không có được khóa lại, mà chỉ khép hờ ở bên ngoài.
Chính vì vậy lúc hắn vừa vung tay lên, cánh cửa cũng bị đẩy ra.
Thế nhưng chết người chính là, lúc này trong phòng có một cô gái đang ngồi trên bàn làm việc để mang tất chân, tư thế rất là bắt mắt.
Nhất là cảnh xuân trước ngực và dưới làn váy đều lộ ra một cách rõ ràng, tuy rằng bên trong vẫn có nội y che chắn, nhưng thứ cần nhìn, Lương Vĩnh Khang đều nhìn hết, không sót một chút nào.
Đợi cho đến khi hắn kịp thời phản ứng lại, thì giọng nói lạnh lùng của cô gái kia đã vang lên: “Anh đang nhìn cái gì? Anh có tin là tôi sẽ móc mắt của anh ra không?”
Cái giọng nói này đối với Lương Vĩnh Khang mà nói, thì nó rất là quen thuộc.
Bởi vì cô gái này chính là em họ của Trương Nhã Kỳ, trưởng phòng hậu cần Lê Khả Hân.
Lương Vĩnh Khang nhất thời có chút đau đầu, hắn thật tình cũng không nghĩ đến, Trương Nhã Kỳ vậy mà cố ý sắp xếp cho hắn làm việc với cô nàng này.
Đây rõ ràng là biết hắn với Lê Khả Hân đã có bất đồng, còn cố tình sếp vào làm chung, đây không phải hố hắn còn gì.
“Nhìn gì? Tôi có nhìn cái gì sao?” Lương Vĩnh Khang lúc này chỉ có thể giả vờ như không biết, một bộ ngơ ngác nói.
Thế nhưng hắn vừa nói ra những lời này, Lê Khả Hân liền tức giận từ trên bản bổ nhào xuống, hướng vào lồng ngực của hắn ôm chằm lại, rồi há miệng ra cắn một cái thật mạnh ở trên vai của Lương Vĩnh Khang.
Trong lúc nhất thời, theo điều kiện phản ứng tự nhiên, hai tay của Lương Vĩnh Khang đẩy ra phía trước, muốn đem Lê Khả Hân đụng lui lại.
Thế nhưng ai biết được, hai tay của hắn lúc này lại chạm đến trước ngực của cô, làm cho cả hai người đều đứng khựng lại.
“Tôi…” Vẻ mặt của Lương Vĩnh Khang lúc này thật sự là rất khó coi.
Mà sắc mặt của Lê Khả Hân so với hắn còn khó coi hơn gấp mấy chục lần.
“A, đồ dê sồm đáng chết! Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh lần này đâu, tôi sẽ đi nói chuyện với chị Nhã Kỳ, đem anh đuổi ra khỏi công ty!” Sau một hồi sững người, rốt cuộc Lê Khả Hân cũng bạo nộ, rống to lên một tiếng.
Mà Lương Vĩnh Khang sau khi nhìn thấy Lê Khả Hân muốn xoay người rời đi, tìm Trương Nhã Kỳ để tố cáo, hắn không khỏi kinh hãi, vội vàng đem cửa phòng đóng sầm lại, còn giơ hai tay ra ngăn ở trước mặt Lê Kha Hân, nói: “Cô muốn làm gì? Chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi, vừa rồi không phải là do tôi cố ý!”
“Không phải là cố ý, không phải là cố ý, anh còn muốn ngăn tôi làm gì? Mau tránh ra, tôi cần phải đi gặp chị Nhã Kỳ để nói chuyện!” Lê Khả Hân càng nói càng tức giận.
Chuyện này không khỏi khiến cho Lương Vĩnh Khang vô cùng lúng túng.
Sắc mặt hắn sau một hồi âm trầm, liền nghiêm túc, nói: “Được rồi, chuyện này là do tôi sai, tôi xin lỗi cô được chưa?! Dù sao đây cũng không phải là do tôi cố ý, chỉ cần cô chịu bỏ qua cho tôi lần này, cô muốn tôi làm gì, tôi cũng sẽ đồng ý làm cho cô!”
Nghe được Lương Vĩnh Khang nói ra những lời này, trong lòng Lê Khả Hân đã có chút bớt giận, nhưng cô đối với Lương Vĩnh Khang vẫn luôn không có ấn tượng quá tốt.
Cho nên lúc này cô vẫn hầm hầm, nói: “Hừ, anh muốn tôi bỏ qua cho anh, anh nghĩ có thể dễ dàng như vậy sao? Ít nhất, anh cũng phải làm cho tôi ba việc, tôi mới buông tha cho anh được!”
Lương Vĩnh Khang lúc này cảm giác như có cái gì đó không đúng lắm, nhưng hắn hiện tại đâng ở thế yếua, chỉ có thể xuống nước nói: “Được, ba việc thì ba việc! Chỉ cần những việc này tôi có thể làm được, thì tôi nhất định sẽ ra sức làm cho cô!”
Trong nháy mắt, sắc mặt của Lê Khả Hân liền buông lỏng ra một hơi, trong lòng còn đang không ngừng cười thầm.
Cuối cùng thì mưu kế của cô cũng đã thành công rồi.
Sau một hồi âm thầm cười đắc ý, Lê Khả Hân mới nhăn mặt, nói: “Anh nghĩ tôi là loại người không biết lý lẽ hay sao? Anh yên tâm đi, ba việc mà tôi muốn anh làm, hoàn toàn đều nằm trong khả năng của anh, chỉ cần anh thực hiện theo đúng lời hứa của mình, thì việc ngày hôm nay tôi sẽ không tiếc lộ ra ngoài nửa lời.
Nhưng mà, chỉ cần anh dám giở trò trước mặt tôi, thì đừng trách tôi không nể tình với anh!”
Lương Vĩnh Khang khẽ liếc mắt nhìn lấy Lê Khả Hân một cái, sau đó hắn mới gật đầu nói: “Cô yên tâm đi, tôi còn không phải là loại người xảo trá giống như người ta.
Một lời tôi đã hứa, tuyệt đối là có thể làm được!”
“Hừ hừ, anh nói ai xáo trả? Ý anh nói là tôi xảo trá có phải không? Được, nếu anh đã nói như vậy rồia, thì ngay bây giờ tôi sẽ đi gặp chị Nhã Kỳ để nói chuyện!” Lê Khả Hân có chút tức giận nói, sau đó cô còn làm bộ như muốn xông ra ngoài, đi tìm gặp Trương Nhã Kỳ để nói cho ra lẽ.
Tất nhiên là Lương Vĩnh Khang sẽ không để cho cô đi gặp Trương Nhã Kỳ nói bậy.
Đùa gì chứ, hắn làm sao biết được cô nàng này thêm mắm thêm muối cái gì, đến lúc đó Trương Nhã Kỳ thật sự nổi giận, hắn còn có thể ở nhà của nàng được sao?
“Không cần nóng, không cần nóng! Mọi chuyện đều có thể thương lượng, đúng không?!” Lương Vĩnh Khang lúc này chỉ có thể xuống nước làm lành, một bộ xoa xoa tay cười nói.
Nhưng hành động này lọt vào trong mắt của Lê Khả Hân, liền khiến cô không nhịn được mà phun ra một câu: “Hèn hạ, vô sỉ!”
Nhất thời mặt mo của Lương Vĩnh Khâng đỏ ửng lên.
Nếu Lê Khả Hân không phải là con gái, lại là em họ của Trương Nhã Kỳ, hắn thật sự đã không khách khí, đem cô dạy dỗ một hồi rồi.
Nhưng ai bảo cô ta là em họ của Trương Nhã Kỳ làm chi? Với lại, chuyện vừa rồi cũng là lỗi của hắn, hắn lúc này chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.
“Thế nào, tôi nói không đúng hay sao? Hừ, anh đừng tưởng tôi không biết trong đầu anh đang nghĩ gì? Tôi đã thấy ánh mắt của anh khi nhìn về phía chị Nhã Kỳ, hoàn toàn không phải là ánh mắt của một cấp dưới đối với một cấp trên nên có.
Mà nó hoàn toàn là một loại thèm khát.
Anh nói đi, có phải là anh có ý định gì với chị tôi, đúng không?” Lê Khả Hân nhìn thấy Lương Vĩnh Khang một bộ tức giận không nói ra lời, liền nhịn không được mà khinh khỉnh, nói ra.
Lương Vĩnh Khang hơi có chút giật mình, hắn không nghĩ đến cô gái nhỏ này lại phát hiện ra chân ngựa của hắn.
Tuy mấy lời này của cô có vẻ rất khó nghe, nhưng Lương Vĩnh Khang vẫn phải giả vờ như không biết gì, nói: “Cô đừng có suy bụng ta ra bụng người?! Tôi với tổng giám đốc là hoàn toàn trong sạch, cô có muốn vu oán cho tôi cũng không thể tùy tiện như vậy được đâu?!”
Tuy ngoài miệng thì nói như thế, nhưng trong bụng của Lương Vĩnh Khang lại âm thầm bổ sung thêm một câu: “Hừ hừ, chị của cô bây giờ trên danh nghĩa đã là vợ của tôi, cô còn là em vợ của tôi.
Cô tốt nhất là nên biết điều một chút, đợi sau này thân phận của tôi được công nhận rồi, thử xem tôi có thu thập cô hay không?”
Lê Khả Hân làm sao biết được trong lòng Lương Vĩnh Khang nghĩ gì, sau khi nhìn thấy Lương Vĩnh Khang phản ứng như vậy, cô cũng lười đem chuyện này nhắc đến lần nữa, mà bắt đầu hướng về ý định chính của mình nói ra.
“Tôi nghe nói anh biết châm cứu, bấm huyết, rất là lợi hại có phải không?” Lúc này, Lê Khả Hân nhìn lấy Lương Vĩnh Khang nói.
Mà Lương Vĩnh Khang vừa nghe xong, hơi có chút giật mình hỏi lại: “Chuyện này là ai nói cho cô biết?”
“Hừ, việc ai nói cho tôi biết không phải là vấn đềa quan trọng.
Tôi chỉ muốn hỏi anh lại lần nữa, anh thật sự có biết đông y hay không?” Lê Khả Hân đương nhiên là không nói ra chuyện này do chị họ của cô, Trương Nhã Kỳ nói cho cô biết.
Cho nên lúc này cô liền trừng mắt nhìn lấy Lương Vĩnh Khang, nói.
Lương Vĩnh Khang tất nhiên là đã đoán được chuyện này do ai nói ra, nhưng hắn cũng không có xoắn xuýt ở vấn đề này lâu, chỉ khẽ nhìn lấy Lê Khả Hân một cái, rồi gật đầu nói: “Quả thật là không tệ, ngay cả chuyện này cô cũng điều tra ra được! Đúng là tôi có chút hiểu biết về đông y, nhưng tôi nhìn bệnh trạng của cô cũng không có vấn đề gì lớn, chẳng qua chỉ là vấn đề kinh nguyệt không đều mà thôi.
Nếu cô muốn, tôi có thể chữa trị triệt để cho cô, cô thấy thế nào?”
Lê Khả Hân vừa nghe Lương Vĩnh Khang nói xong, sắc mặt lập tức liền đỏ lên.
Nhưng sau đó trong lòng của cô không khỏi mừng thầm.
Cô chỉ nghe Trương Nhã Kỳ nói đến, Lương Vĩnh Khang là một quân y rất có danh tiếng trong quân đội, nhưng cô cũng không cho rằng hắn lợi hại bao nhiêu.
Trong lòng cô chẳng qua là muốn cầu may một lần, xem thử Lương Vĩnh Khang có thể chữa trị hết bệnh cho cha cô hay không.
Nhưng cô lại không nghĩ đến, Lương Vĩnh Khang chỉ quan sát mình có mấy lần, liền nhìn ra được bệnh kín ở trong người của cô, đây quả thật là lợi hại vô cùng.
Thế nhưng với tính khí của cô đối với Lương Vĩnh Khang, tất nhiên là cô không thể nào thừa nhận sự lợi hại này của hắn, mà cô chỉ cười lạnh lùng, nói: “Anh bớt nói nhảm đi, bệnh của tôi còn chưa cần phiền đến anh chữa trị.
Tôi là muốn nhờ anh chữa bệnh cho ba tôi, ông ấy đã mắc bệnh nhiều năm, chạy chữa cả tây lẫn đông y, nhưng bệnh tình vẫn không thuyên giảm một chút nào.
Chỉ cần anh có thể giúp tôi chữa trị cho ông ấy khỏi bệnh, tôi nhất định sẽ hậu tạ cho anh!”
Lương Vĩnh Khang ban đầu còn tưởng là Lê Khả Hân muốn tìm mình chữa bệnh, nhưng khi biết là cô tìm mình để chữa bệnh cho cha, Lương Vĩnh Khang hơi có chút kinh ngạc.
Nhưng rồi sau đó hắn cũng mỉm cười nói: “Không thành vấn đề! Nhưng tôi có lời nói trước, cho dù tôi có chữa được cho cha cô hay không, thì điều kiện lần này vẫn phải được tính!”
Lê Khả Hân cũng không nghĩ đến Lương Vĩnh Khang đồng ý sảng khoái như vậy.
Tuy trong lòng của cô rất vui sướng, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra một bộ khó chịu, nói: “Anh yên tâm đi, dù sao cha tôi bệnh nhiều năm như vậy, muốn chữa khỏi cũng không phải là chuyện dễ.
Tôi chẳng qua là muốn tìm anh cầu may mà thôi!”
Lương Vĩnh Khang làm sao không biết cô nàng này đang muốn khích tướng mình, nhưng hắn cũng lười quan tâm, chỉ nhếch môi lên cười khẩy một cái, rồi sau đó mới nhẹ nhàng rời đi..
Hắn sau khi đi ra khỏi hành lang, liền hướng mắt nhìn lấy xung quanh.
Cũng tìm không lâu lắm, Lương Vĩnh Khang đã trông thấy căn phòng màu xanh nằm ở gần đó, phía trên còn ghi rõ hai chữ “Trưởng Phòng” rất to.
Lương Vĩnh Khang thấy như thế, hắn liền vui vẻ đi tới, dự tính sẽ gõ cửa để đi vào.
Nhưng ai ngờ cánh cửa này không có được khóa lại, mà chỉ khép hờ ở bên ngoài.
Chính vì vậy lúc hắn vừa vung tay lên, cánh cửa cũng bị đẩy ra.
Thế nhưng chết người chính là, lúc này trong phòng có một cô gái đang ngồi trên bàn làm việc để mang tất chân, tư thế rất là bắt mắt.
Nhất là cảnh xuân trước ngực và dưới làn váy đều lộ ra một cách rõ ràng, tuy rằng bên trong vẫn có nội y che chắn, nhưng thứ cần nhìn, Lương Vĩnh Khang đều nhìn hết, không sót một chút nào.
Đợi cho đến khi hắn kịp thời phản ứng lại, thì giọng nói lạnh lùng của cô gái kia đã vang lên: “Anh đang nhìn cái gì? Anh có tin là tôi sẽ móc mắt của anh ra không?”
Cái giọng nói này đối với Lương Vĩnh Khang mà nói, thì nó rất là quen thuộc.
Bởi vì cô gái này chính là em họ của Trương Nhã Kỳ, trưởng phòng hậu cần Lê Khả Hân.
Lương Vĩnh Khang nhất thời có chút đau đầu, hắn thật tình cũng không nghĩ đến, Trương Nhã Kỳ vậy mà cố ý sắp xếp cho hắn làm việc với cô nàng này.
Đây rõ ràng là biết hắn với Lê Khả Hân đã có bất đồng, còn cố tình sếp vào làm chung, đây không phải hố hắn còn gì.
“Nhìn gì? Tôi có nhìn cái gì sao?” Lương Vĩnh Khang lúc này chỉ có thể giả vờ như không biết, một bộ ngơ ngác nói.
Thế nhưng hắn vừa nói ra những lời này, Lê Khả Hân liền tức giận từ trên bản bổ nhào xuống, hướng vào lồng ngực của hắn ôm chằm lại, rồi há miệng ra cắn một cái thật mạnh ở trên vai của Lương Vĩnh Khang.
Trong lúc nhất thời, theo điều kiện phản ứng tự nhiên, hai tay của Lương Vĩnh Khang đẩy ra phía trước, muốn đem Lê Khả Hân đụng lui lại.
Thế nhưng ai biết được, hai tay của hắn lúc này lại chạm đến trước ngực của cô, làm cho cả hai người đều đứng khựng lại.
“Tôi…” Vẻ mặt của Lương Vĩnh Khang lúc này thật sự là rất khó coi.
Mà sắc mặt của Lê Khả Hân so với hắn còn khó coi hơn gấp mấy chục lần.
“A, đồ dê sồm đáng chết! Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh lần này đâu, tôi sẽ đi nói chuyện với chị Nhã Kỳ, đem anh đuổi ra khỏi công ty!” Sau một hồi sững người, rốt cuộc Lê Khả Hân cũng bạo nộ, rống to lên một tiếng.
Mà Lương Vĩnh Khang sau khi nhìn thấy Lê Khả Hân muốn xoay người rời đi, tìm Trương Nhã Kỳ để tố cáo, hắn không khỏi kinh hãi, vội vàng đem cửa phòng đóng sầm lại, còn giơ hai tay ra ngăn ở trước mặt Lê Kha Hân, nói: “Cô muốn làm gì? Chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi, vừa rồi không phải là do tôi cố ý!”
“Không phải là cố ý, không phải là cố ý, anh còn muốn ngăn tôi làm gì? Mau tránh ra, tôi cần phải đi gặp chị Nhã Kỳ để nói chuyện!” Lê Khả Hân càng nói càng tức giận.
Chuyện này không khỏi khiến cho Lương Vĩnh Khang vô cùng lúng túng.
Sắc mặt hắn sau một hồi âm trầm, liền nghiêm túc, nói: “Được rồi, chuyện này là do tôi sai, tôi xin lỗi cô được chưa?! Dù sao đây cũng không phải là do tôi cố ý, chỉ cần cô chịu bỏ qua cho tôi lần này, cô muốn tôi làm gì, tôi cũng sẽ đồng ý làm cho cô!”
Nghe được Lương Vĩnh Khang nói ra những lời này, trong lòng Lê Khả Hân đã có chút bớt giận, nhưng cô đối với Lương Vĩnh Khang vẫn luôn không có ấn tượng quá tốt.
Cho nên lúc này cô vẫn hầm hầm, nói: “Hừ, anh muốn tôi bỏ qua cho anh, anh nghĩ có thể dễ dàng như vậy sao? Ít nhất, anh cũng phải làm cho tôi ba việc, tôi mới buông tha cho anh được!”
Lương Vĩnh Khang lúc này cảm giác như có cái gì đó không đúng lắm, nhưng hắn hiện tại đâng ở thế yếua, chỉ có thể xuống nước nói: “Được, ba việc thì ba việc! Chỉ cần những việc này tôi có thể làm được, thì tôi nhất định sẽ ra sức làm cho cô!”
Trong nháy mắt, sắc mặt của Lê Khả Hân liền buông lỏng ra một hơi, trong lòng còn đang không ngừng cười thầm.
Cuối cùng thì mưu kế của cô cũng đã thành công rồi.
Sau một hồi âm thầm cười đắc ý, Lê Khả Hân mới nhăn mặt, nói: “Anh nghĩ tôi là loại người không biết lý lẽ hay sao? Anh yên tâm đi, ba việc mà tôi muốn anh làm, hoàn toàn đều nằm trong khả năng của anh, chỉ cần anh thực hiện theo đúng lời hứa của mình, thì việc ngày hôm nay tôi sẽ không tiếc lộ ra ngoài nửa lời.
Nhưng mà, chỉ cần anh dám giở trò trước mặt tôi, thì đừng trách tôi không nể tình với anh!”
Lương Vĩnh Khang khẽ liếc mắt nhìn lấy Lê Khả Hân một cái, sau đó hắn mới gật đầu nói: “Cô yên tâm đi, tôi còn không phải là loại người xảo trá giống như người ta.
Một lời tôi đã hứa, tuyệt đối là có thể làm được!”
“Hừ hừ, anh nói ai xáo trả? Ý anh nói là tôi xảo trá có phải không? Được, nếu anh đã nói như vậy rồia, thì ngay bây giờ tôi sẽ đi gặp chị Nhã Kỳ để nói chuyện!” Lê Khả Hân có chút tức giận nói, sau đó cô còn làm bộ như muốn xông ra ngoài, đi tìm gặp Trương Nhã Kỳ để nói cho ra lẽ.
Tất nhiên là Lương Vĩnh Khang sẽ không để cho cô đi gặp Trương Nhã Kỳ nói bậy.
Đùa gì chứ, hắn làm sao biết được cô nàng này thêm mắm thêm muối cái gì, đến lúc đó Trương Nhã Kỳ thật sự nổi giận, hắn còn có thể ở nhà của nàng được sao?
“Không cần nóng, không cần nóng! Mọi chuyện đều có thể thương lượng, đúng không?!” Lương Vĩnh Khang lúc này chỉ có thể xuống nước làm lành, một bộ xoa xoa tay cười nói.
Nhưng hành động này lọt vào trong mắt của Lê Khả Hân, liền khiến cô không nhịn được mà phun ra một câu: “Hèn hạ, vô sỉ!”
Nhất thời mặt mo của Lương Vĩnh Khâng đỏ ửng lên.
Nếu Lê Khả Hân không phải là con gái, lại là em họ của Trương Nhã Kỳ, hắn thật sự đã không khách khí, đem cô dạy dỗ một hồi rồi.
Nhưng ai bảo cô ta là em họ của Trương Nhã Kỳ làm chi? Với lại, chuyện vừa rồi cũng là lỗi của hắn, hắn lúc này chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.
“Thế nào, tôi nói không đúng hay sao? Hừ, anh đừng tưởng tôi không biết trong đầu anh đang nghĩ gì? Tôi đã thấy ánh mắt của anh khi nhìn về phía chị Nhã Kỳ, hoàn toàn không phải là ánh mắt của một cấp dưới đối với một cấp trên nên có.
Mà nó hoàn toàn là một loại thèm khát.
Anh nói đi, có phải là anh có ý định gì với chị tôi, đúng không?” Lê Khả Hân nhìn thấy Lương Vĩnh Khang một bộ tức giận không nói ra lời, liền nhịn không được mà khinh khỉnh, nói ra.
Lương Vĩnh Khang hơi có chút giật mình, hắn không nghĩ đến cô gái nhỏ này lại phát hiện ra chân ngựa của hắn.
Tuy mấy lời này của cô có vẻ rất khó nghe, nhưng Lương Vĩnh Khang vẫn phải giả vờ như không biết gì, nói: “Cô đừng có suy bụng ta ra bụng người?! Tôi với tổng giám đốc là hoàn toàn trong sạch, cô có muốn vu oán cho tôi cũng không thể tùy tiện như vậy được đâu?!”
Tuy ngoài miệng thì nói như thế, nhưng trong bụng của Lương Vĩnh Khang lại âm thầm bổ sung thêm một câu: “Hừ hừ, chị của cô bây giờ trên danh nghĩa đã là vợ của tôi, cô còn là em vợ của tôi.
Cô tốt nhất là nên biết điều một chút, đợi sau này thân phận của tôi được công nhận rồi, thử xem tôi có thu thập cô hay không?”
Lê Khả Hân làm sao biết được trong lòng Lương Vĩnh Khang nghĩ gì, sau khi nhìn thấy Lương Vĩnh Khang phản ứng như vậy, cô cũng lười đem chuyện này nhắc đến lần nữa, mà bắt đầu hướng về ý định chính của mình nói ra.
“Tôi nghe nói anh biết châm cứu, bấm huyết, rất là lợi hại có phải không?” Lúc này, Lê Khả Hân nhìn lấy Lương Vĩnh Khang nói.
Mà Lương Vĩnh Khang vừa nghe xong, hơi có chút giật mình hỏi lại: “Chuyện này là ai nói cho cô biết?”
“Hừ, việc ai nói cho tôi biết không phải là vấn đềa quan trọng.
Tôi chỉ muốn hỏi anh lại lần nữa, anh thật sự có biết đông y hay không?” Lê Khả Hân đương nhiên là không nói ra chuyện này do chị họ của cô, Trương Nhã Kỳ nói cho cô biết.
Cho nên lúc này cô liền trừng mắt nhìn lấy Lương Vĩnh Khang, nói.
Lương Vĩnh Khang tất nhiên là đã đoán được chuyện này do ai nói ra, nhưng hắn cũng không có xoắn xuýt ở vấn đề này lâu, chỉ khẽ nhìn lấy Lê Khả Hân một cái, rồi gật đầu nói: “Quả thật là không tệ, ngay cả chuyện này cô cũng điều tra ra được! Đúng là tôi có chút hiểu biết về đông y, nhưng tôi nhìn bệnh trạng của cô cũng không có vấn đề gì lớn, chẳng qua chỉ là vấn đề kinh nguyệt không đều mà thôi.
Nếu cô muốn, tôi có thể chữa trị triệt để cho cô, cô thấy thế nào?”
Lê Khả Hân vừa nghe Lương Vĩnh Khang nói xong, sắc mặt lập tức liền đỏ lên.
Nhưng sau đó trong lòng của cô không khỏi mừng thầm.
Cô chỉ nghe Trương Nhã Kỳ nói đến, Lương Vĩnh Khang là một quân y rất có danh tiếng trong quân đội, nhưng cô cũng không cho rằng hắn lợi hại bao nhiêu.
Trong lòng cô chẳng qua là muốn cầu may một lần, xem thử Lương Vĩnh Khang có thể chữa trị hết bệnh cho cha cô hay không.
Nhưng cô lại không nghĩ đến, Lương Vĩnh Khang chỉ quan sát mình có mấy lần, liền nhìn ra được bệnh kín ở trong người của cô, đây quả thật là lợi hại vô cùng.
Thế nhưng với tính khí của cô đối với Lương Vĩnh Khang, tất nhiên là cô không thể nào thừa nhận sự lợi hại này của hắn, mà cô chỉ cười lạnh lùng, nói: “Anh bớt nói nhảm đi, bệnh của tôi còn chưa cần phiền đến anh chữa trị.
Tôi là muốn nhờ anh chữa bệnh cho ba tôi, ông ấy đã mắc bệnh nhiều năm, chạy chữa cả tây lẫn đông y, nhưng bệnh tình vẫn không thuyên giảm một chút nào.
Chỉ cần anh có thể giúp tôi chữa trị cho ông ấy khỏi bệnh, tôi nhất định sẽ hậu tạ cho anh!”
Lương Vĩnh Khang ban đầu còn tưởng là Lê Khả Hân muốn tìm mình chữa bệnh, nhưng khi biết là cô tìm mình để chữa bệnh cho cha, Lương Vĩnh Khang hơi có chút kinh ngạc.
Nhưng rồi sau đó hắn cũng mỉm cười nói: “Không thành vấn đề! Nhưng tôi có lời nói trước, cho dù tôi có chữa được cho cha cô hay không, thì điều kiện lần này vẫn phải được tính!”
Lê Khả Hân cũng không nghĩ đến Lương Vĩnh Khang đồng ý sảng khoái như vậy.
Tuy trong lòng của cô rất vui sướng, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra một bộ khó chịu, nói: “Anh yên tâm đi, dù sao cha tôi bệnh nhiều năm như vậy, muốn chữa khỏi cũng không phải là chuyện dễ.
Tôi chẳng qua là muốn tìm anh cầu may mà thôi!”
Lương Vĩnh Khang làm sao không biết cô nàng này đang muốn khích tướng mình, nhưng hắn cũng lười quan tâm, chỉ nhếch môi lên cười khẩy một cái, rồi sau đó mới nhẹ nhàng rời đi..