Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Chu Mộ Thâm sau khi đưa Thì Kỳ về nhà, liền quay trở về nhà họ Chu, lúc này cũng đã gần mười giờ.
Anh cởi áo khoác ngoài, tiện tay ném lên ghế sofa. Khi anh vừa đưa tay cởi cúc ở cổ tay áo sơ mi, vừa đi vào trong phòng tắm thì ánh mắt chợt rơi xuống vệt máu ở ống tay áo, bỗng nhiên nhớ tới dáng vẻ khó xử không biết phải làm thế nào của cô gái vừa rồi ngồi ở trên xe, khoé miệng không kiềm chế được mà khẽ cong lên.
Chu Mộ Thâm tắm xong đi ra ngoài, tay đang cầm khăn lau tóc.
Chu Nghiêu thanh hí ha hí hửng chạy vào: ""Anh, anh đưa chị Thì Kỳ về rồi hả.""
Mấy cái suy nghĩ quỷ quái này của Chu Nghiêu Thanh, Chu Mộ Thâm sao có thể không nhìn ra được chứ, anh nhướng mày nhìn cô một cái: ""Em muốn nói cái gì?""
Chu Nghiêu Thanh tiến lên mấy bước, kéo cánh tay anh lấy lòng: ""Anh, anh cảm thấy chị Thì Kỳ là người thế nào?""
Chu Mộ Thâm rút cánh tay của mình ra khỏi tay cô, ngón tay co lại búng một cái vào giữa chán của cô, bình thản nói: ""Mau về phòng ngủ đi.""
Chu Nghiêu Thanh biết anh trai cô thông minh, cũng biết là khả năng moi được tin tức từ miệng anh là rất thấp, buồn bực hừ một tiếng: ""Anh đúng là quỷ hẹp hòi."" Nói xong cô mở tung cửa đi ra ngoài.
...
Chu Nghiêu Thanh - tiểu bá vương trở về nhà đương nhiên là phải đi gặp những anh chị ngày trước ở cạnh nhà đã bao bọc cô từ nhỏ tới lớn.
Ở trong phòng bao trên tầng ba của Hoa Kim là những tiếng hò hét ầm ĩ, rất náo nhiệt.
Diêm Dịch Vinh cắn cắn đầu thuốc lá, hờ hững nhìn quân bài trong tay, sau đó rút ra một đôi J, nói: ""Tiểu Thanh tử à, từ nước ngoài trở về mà cũng không có chút quà gì cho bọn anh sao hả?""
Chu Nghiêu Thanh ngồi trên ghế sofa đang cho Thẩm Trường Mi xem những bức hình cô chụp ở trong máy ảnh, nghe thấy những lời đó bèn cười hì hì, nghiêng đầu nói: ""Anh Diêm tử, nói như thế lại oan cho em quá. Lúc em về nước cũng đã suy nghĩ muốn mua cho mọi người những món đồ nho nhỏ, nhưng em nghĩ đến mức vắt kiệt hết các tế bào não mà cũng chẳng nghĩ ra được nên tặng mọi người cái gì. Sau đó lại nghĩ các anh bây giờ đều kiếm được ra tiền cả rồi, chắc hẳn cũng không thiếu thứ gì, cho nên cuối cùng liền dứt khoát, không mua gì cả.""
Chu Nghiêu Thanh nói một cách quang minh chính đại như vậy, khiến Diêm Dịch Vinh phải cong môi bật cười, vốn cũng chỉ định trêu cô một chút: ""Miệng của Tiểu Thanh tử vẫn ngọt như kẹo vậy, anh Vinh tử của em chẳng qua chỉ là một tên lính quèn trong quân đội, cũng chỉ có chút tiền lẻ mà thôi."" Dứt lời, anh ngước mắt lên liếc nhìn Thẩm Kỳ Ngộ đang ngồi ở bàn đối diện, ""Anh hai này của em ngược lại không tệ, anh ấy vừa mới ký được hợp đồng, lại bỏ được một đống vào túi rồi. Có phải vậy không, ông chủ Thẩm?""
Thẩm Kỳ Ngộ chép miệng hai tiếng, lông mày khẽ chau lại, ""Diêm tham mưu, quân bài này của tôi hôm nay quả thật không tệ đâu."" Dứt lời, hai quân cơ màu đỏ ở trong tay hiện ra, ném lên bàn.
Ván bài kết thúc.
Kiều tam nhi khó chịu: ""Anh đắc ý quá đấy, tiền bạc đi hết cả rồi, mau xem xem chọn mấy người chơi giỏi vào thế chỗ đi chứ cứ để thua thế này không được. Anh như vậy, cái tên lính quèn Vinh tử này trong lòng bất bình thì có thể làm gì?""
Diêm Dịch Vinh vui vẻ nhặt đống bài ở trên bàn lên ném qua, ""Cậu biến đi, Kiều tam nhi.""
Điện thoại của Chu Nghiêu Thanh ở trong tay đổ chuông, cô nhìn tên người gọi tới thì thấy hóa ra là Tô Lộ. Chu Nghiêu Thanh nhận điện thoại, nói mấy câu, sau khi cúp điện thoại thì quay sang nói với Thẩm Trường Mi: ""Chị Trường Mi, em đi xuống đón người bạn, chị tự chơi một mình đi nhé.""
Thẩm Trường Mi gật đầu nói: "Được."
Thật ra, tối nay Tô Lộ cũng không nói với Chu Nghiêu Thanh là tới một mình mà cô cùng với một vài người bạn nữa tới đây, hai trai hai gái lái một chiếc xe Jeep. Cùi chỏ của Ngũ Diệp Diệp ngồi ở phía sau xe đang gác lên bệ cửa sổ, híp mắt nhìn chằm chằm vào một nơi, gương mặt vì có chút men say mà ửng hồng, gật gù đắc ý nói: ""Chậc chậc, người đàn ông kia quả đúng là cực phẩm. Nếu như có thể câu được anh ta thì cả đời này cũng không cần lo rồi.""
Tô Lộ đang nghịch điện thoại, nghe thấy vậy thì theo bản năng ngẩng đầu nhìn một cái, ánh mắt đột nhiên sáng lên như đèn pha ô tô, kia chẳng phải là anh trai của Chu Nghiêu Thanh sao? Môi khẽ cong lên, lời nói ra có vài phần tự đắc: ""Tôi quen người đàn ông đó.""
""Cậu nói cậu quen anh ta?"" Ngũ Diệp Diệp nghe xong thì giả vờ tỏ ra hết sức vui mừng, vừa nói vừa cười ra nước mắt, ""Đúng là chớ trêu, Lộ Lộ à, người đó là người nhà họ Chu, là nhà họ Chu đấy. Ông nội người đó ở đời trước đã có công gây dựng đất nước. Chúng ta so với họ thì chính là như hai thế giới. Bình thường cậu thích khoác lác, chúng tôi có thể nghe một chút, còn bây giờ quả thật quá nực cười rồi.""
Ngũ Diệp Diệp quen biết Tô Lộ cũng khá lâu rồi, cũng biết được trong lòng Tô Lộ ham hư vinh. Thường ngày Ngũ Diệp Diệp cũng không biểu lộ ra mặt gì nhiều, nhưng trong lòng cảm thấy Tô Lộ này suốt ngày giả vờ thanh cao, hoàn cảnh trong nhà lại còn như vậy, đúng là mặt dày, cho dù có bị đánh cũng không lo xây xát.
Ngũ Diệp Diêp vừa dứt lời, hai người con trai còn lại đều cất tiếng cười ha hả. Tô Lộ đỏ mặt, liền gọi điện thông báo với Chu Nghiêu Thanh là mình đã tới nơi rồi.
Tô Lộ sau khi nhìn thấy Chu Nghiêu Thanh liền lập tức oán trách nói: ""Cậu đúng là đồ vô lương tâm, về nhà rồi mà cũng không chịu liên lạc với mình.""
Chu Nghiêu Thanh xin lỗi rối rít: "Thôi mà, Tô Lộ tốt bụng, không phải mình không muốn tìm cậu, mà thật sự là mấy ngày nay mình bị mẹ lôi đi thăm mấy ông bác ông chú gì đó, mình cũng đâu có phân thân ra được.""
""Đùa với cậu chút thôi."" Tô Lộ tươi cười kéo tay Chu Nghiêu Thanh, sau khi tiến vào thang máy, giả bộ ngập ngừng nói: ""Mình lên đó với cậu liệu có ổn không?""
Chu Nghiêu Thanh vỗ vỗ ngực: ""Không sao đâu, đám người bọn họ dù gì cũng chỉ có năm, sáu người thôi, bình thường chung sống rất tốt, cậu cứ tự nhiên như ở nhà nhé.""
Lúc Chu Nghiêu Thanh dẫn Tô Lộ đi vào trong phòng bao, Tô Lộ nhìn vào bên trong thì thấy nam nam nữ nữ rất nhiều người nên có phần cẩn trọng. Ánh mắt của cô quét một vòng, tầm mắt liền dừng lại ở bên ngoài ban công.
Chu Mộ Thâm hôm nay mặc đồ rất thoải mái, một chiếc áo len màu nâu trông có vẻ đã cũ, nửa người bên trên dựa vào lan can, thoạt nhìn có vài phần lười biếng. Người đàn ông đứng bên cạnh anh cũng là một người có dung mạo không hề tầm thường, cả người mặc một cây đen, bên ngoài khoác một chiếc áo da, nhìn đôi mắt người đó có thể thấy được là một người cương quyết, bất kham, kẽ ngón tay có một chút ánh đỏ như ẩn như hiện.
Tô Lộ ngấm ngầm đánh giá ở trong lòng, quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, cái này chính xác là vòng tròn mà chỉ toàn những con người ưu tú tụ tập lại, đâu có như mấy tên theo đuổi cô, chỉ toàn là loại dưa nghiêng táo rách.
Chu Nghiêu Thanh khua khua tay ở trước mặt Tô Lộ: ""Lộ Lộ.""
Tô Lộ liền lấy lại tinh thần, thấy trước mặt mình có một người đàn ông đang cúi thấp đầu xuống nhìn cô, mặc dù trên mặt mang theo nụ cười, nhưng cô biết, lúc người đó nhìn mình, ánh mắt có mang theo tia dò xét.
Tô Lộ nhận ra người này, cô từ trước tới giờ ánh mắt rất khá, cộng thêm cũng biết cách ăn nói, lập tức mở miệng ngọt ngào chào hỏi: ""Chào anh ba.""
Kiều tam nhi ra vẻ vuốt vuốt cằm một cái, ung dung thong thả khen một câu: ""Cô gái này miệng quả thật là ngọt, chỉ có điều người như tôi có một khuyết điểm, đó chính là không nhận em gái. Cho nên cô Tô đây vẫn cứ gọi tôi một tiếng anh Kiều đi.""
Nụ cười trên môi Tô Lộ trong nháy mắt ngưng trệ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như cũ, cô hắng giọng, giọng nói không chút thay đổi, gọi một tiếng: ""Anh Kiều.""
Chu Nghiêu Thanh thấy giọng điệu của Kiều tam nhi cứ quái quái gở gở, trong mắt hiện lên tia không vui: ""Kiều tam nhi, hôm nay anh uống nhầm thuốc à?""
Kiều tam nhi như cười như không, nhếch chân mày, ""Đúng là uống nhầm thuốc, hay là em mang anh ba của em đi khám một chút xem sao.""
Chu Nghiêu Thanh nổi đóa, đang định nói thêm mấy câu thì thấy Chu Mộ Thâm từ ban công đi vào. Chu Mộ Thâm giơ tay cốc vào đầu cô một cái: ""Không biết lớn nhỏ gì cả, mặc dù Kiều tam nhi không đáng tin cậy, nhưng dù sao cũng lớn hơn em mấy tuổi đấy.""
Kiều tam nhi gào lên: "Lão đại, anh nói lời này là có ý gì đấy? Sao lại nói em không đáng tin cậy chứ?""
Chu Nghiêu Thanh hạ thấp mắt xuống, không cam lòng bĩu môi một cái.
Tô Lộ đứng một bên, thấy ánh mắt của Chu Mộ Thâm rơi uống người mình, lúc này mới lên tiếng: ""Anh Chu.""
Chu Mộ Thâm khẽ nhướng lông mày: ""Tô Lộ, phải không?""
Trong lòng Tô Lộ khẽ nhảy nhót, không ngờ anh ngược lại vẫn còn nhớ mình, lại nghe thấy giọng nói trầm ấm của Chu Mộ Thâm vang lên: ""Một tuần qua, cảm ơn cô đã chăm sóc con bé.""
Tô Lộ vội vàng lắc đầu: ""Anh Chu khách sáo rồi, tôi và Nghiêu Thanh là bạn tốt, cô ấy ở chỗ tôi, không có vấn đề gì cả.""
Chu Mộ Thâm dù sao cũng là người lăn lộn trên thương trường nhiều năm, mắt nhìn người có thể cho là sáng rõ như gương đồng. Vì vậy, chút tâm tư của cô gái này, anh đương nhiên cũng nhìn ra được ý nghĩa khác, anh chỉ cười, sau đó không nói thêm gì nữa.
~Hết chương 6~
Anh cởi áo khoác ngoài, tiện tay ném lên ghế sofa. Khi anh vừa đưa tay cởi cúc ở cổ tay áo sơ mi, vừa đi vào trong phòng tắm thì ánh mắt chợt rơi xuống vệt máu ở ống tay áo, bỗng nhiên nhớ tới dáng vẻ khó xử không biết phải làm thế nào của cô gái vừa rồi ngồi ở trên xe, khoé miệng không kiềm chế được mà khẽ cong lên.
Chu Mộ Thâm tắm xong đi ra ngoài, tay đang cầm khăn lau tóc.
Chu Nghiêu thanh hí ha hí hửng chạy vào: ""Anh, anh đưa chị Thì Kỳ về rồi hả.""
Mấy cái suy nghĩ quỷ quái này của Chu Nghiêu Thanh, Chu Mộ Thâm sao có thể không nhìn ra được chứ, anh nhướng mày nhìn cô một cái: ""Em muốn nói cái gì?""
Chu Nghiêu Thanh tiến lên mấy bước, kéo cánh tay anh lấy lòng: ""Anh, anh cảm thấy chị Thì Kỳ là người thế nào?""
Chu Mộ Thâm rút cánh tay của mình ra khỏi tay cô, ngón tay co lại búng một cái vào giữa chán của cô, bình thản nói: ""Mau về phòng ngủ đi.""
Chu Nghiêu Thanh biết anh trai cô thông minh, cũng biết là khả năng moi được tin tức từ miệng anh là rất thấp, buồn bực hừ một tiếng: ""Anh đúng là quỷ hẹp hòi."" Nói xong cô mở tung cửa đi ra ngoài.
...
Chu Nghiêu Thanh - tiểu bá vương trở về nhà đương nhiên là phải đi gặp những anh chị ngày trước ở cạnh nhà đã bao bọc cô từ nhỏ tới lớn.
Ở trong phòng bao trên tầng ba của Hoa Kim là những tiếng hò hét ầm ĩ, rất náo nhiệt.
Diêm Dịch Vinh cắn cắn đầu thuốc lá, hờ hững nhìn quân bài trong tay, sau đó rút ra một đôi J, nói: ""Tiểu Thanh tử à, từ nước ngoài trở về mà cũng không có chút quà gì cho bọn anh sao hả?""
Chu Nghiêu Thanh ngồi trên ghế sofa đang cho Thẩm Trường Mi xem những bức hình cô chụp ở trong máy ảnh, nghe thấy những lời đó bèn cười hì hì, nghiêng đầu nói: ""Anh Diêm tử, nói như thế lại oan cho em quá. Lúc em về nước cũng đã suy nghĩ muốn mua cho mọi người những món đồ nho nhỏ, nhưng em nghĩ đến mức vắt kiệt hết các tế bào não mà cũng chẳng nghĩ ra được nên tặng mọi người cái gì. Sau đó lại nghĩ các anh bây giờ đều kiếm được ra tiền cả rồi, chắc hẳn cũng không thiếu thứ gì, cho nên cuối cùng liền dứt khoát, không mua gì cả.""
Chu Nghiêu Thanh nói một cách quang minh chính đại như vậy, khiến Diêm Dịch Vinh phải cong môi bật cười, vốn cũng chỉ định trêu cô một chút: ""Miệng của Tiểu Thanh tử vẫn ngọt như kẹo vậy, anh Vinh tử của em chẳng qua chỉ là một tên lính quèn trong quân đội, cũng chỉ có chút tiền lẻ mà thôi."" Dứt lời, anh ngước mắt lên liếc nhìn Thẩm Kỳ Ngộ đang ngồi ở bàn đối diện, ""Anh hai này của em ngược lại không tệ, anh ấy vừa mới ký được hợp đồng, lại bỏ được một đống vào túi rồi. Có phải vậy không, ông chủ Thẩm?""
Thẩm Kỳ Ngộ chép miệng hai tiếng, lông mày khẽ chau lại, ""Diêm tham mưu, quân bài này của tôi hôm nay quả thật không tệ đâu."" Dứt lời, hai quân cơ màu đỏ ở trong tay hiện ra, ném lên bàn.
Ván bài kết thúc.
Kiều tam nhi khó chịu: ""Anh đắc ý quá đấy, tiền bạc đi hết cả rồi, mau xem xem chọn mấy người chơi giỏi vào thế chỗ đi chứ cứ để thua thế này không được. Anh như vậy, cái tên lính quèn Vinh tử này trong lòng bất bình thì có thể làm gì?""
Diêm Dịch Vinh vui vẻ nhặt đống bài ở trên bàn lên ném qua, ""Cậu biến đi, Kiều tam nhi.""
Điện thoại của Chu Nghiêu Thanh ở trong tay đổ chuông, cô nhìn tên người gọi tới thì thấy hóa ra là Tô Lộ. Chu Nghiêu Thanh nhận điện thoại, nói mấy câu, sau khi cúp điện thoại thì quay sang nói với Thẩm Trường Mi: ""Chị Trường Mi, em đi xuống đón người bạn, chị tự chơi một mình đi nhé.""
Thẩm Trường Mi gật đầu nói: "Được."
Thật ra, tối nay Tô Lộ cũng không nói với Chu Nghiêu Thanh là tới một mình mà cô cùng với một vài người bạn nữa tới đây, hai trai hai gái lái một chiếc xe Jeep. Cùi chỏ của Ngũ Diệp Diệp ngồi ở phía sau xe đang gác lên bệ cửa sổ, híp mắt nhìn chằm chằm vào một nơi, gương mặt vì có chút men say mà ửng hồng, gật gù đắc ý nói: ""Chậc chậc, người đàn ông kia quả đúng là cực phẩm. Nếu như có thể câu được anh ta thì cả đời này cũng không cần lo rồi.""
Tô Lộ đang nghịch điện thoại, nghe thấy vậy thì theo bản năng ngẩng đầu nhìn một cái, ánh mắt đột nhiên sáng lên như đèn pha ô tô, kia chẳng phải là anh trai của Chu Nghiêu Thanh sao? Môi khẽ cong lên, lời nói ra có vài phần tự đắc: ""Tôi quen người đàn ông đó.""
""Cậu nói cậu quen anh ta?"" Ngũ Diệp Diệp nghe xong thì giả vờ tỏ ra hết sức vui mừng, vừa nói vừa cười ra nước mắt, ""Đúng là chớ trêu, Lộ Lộ à, người đó là người nhà họ Chu, là nhà họ Chu đấy. Ông nội người đó ở đời trước đã có công gây dựng đất nước. Chúng ta so với họ thì chính là như hai thế giới. Bình thường cậu thích khoác lác, chúng tôi có thể nghe một chút, còn bây giờ quả thật quá nực cười rồi.""
Ngũ Diệp Diệp quen biết Tô Lộ cũng khá lâu rồi, cũng biết được trong lòng Tô Lộ ham hư vinh. Thường ngày Ngũ Diệp Diệp cũng không biểu lộ ra mặt gì nhiều, nhưng trong lòng cảm thấy Tô Lộ này suốt ngày giả vờ thanh cao, hoàn cảnh trong nhà lại còn như vậy, đúng là mặt dày, cho dù có bị đánh cũng không lo xây xát.
Ngũ Diệp Diêp vừa dứt lời, hai người con trai còn lại đều cất tiếng cười ha hả. Tô Lộ đỏ mặt, liền gọi điện thông báo với Chu Nghiêu Thanh là mình đã tới nơi rồi.
Tô Lộ sau khi nhìn thấy Chu Nghiêu Thanh liền lập tức oán trách nói: ""Cậu đúng là đồ vô lương tâm, về nhà rồi mà cũng không chịu liên lạc với mình.""
Chu Nghiêu Thanh xin lỗi rối rít: "Thôi mà, Tô Lộ tốt bụng, không phải mình không muốn tìm cậu, mà thật sự là mấy ngày nay mình bị mẹ lôi đi thăm mấy ông bác ông chú gì đó, mình cũng đâu có phân thân ra được.""
""Đùa với cậu chút thôi."" Tô Lộ tươi cười kéo tay Chu Nghiêu Thanh, sau khi tiến vào thang máy, giả bộ ngập ngừng nói: ""Mình lên đó với cậu liệu có ổn không?""
Chu Nghiêu Thanh vỗ vỗ ngực: ""Không sao đâu, đám người bọn họ dù gì cũng chỉ có năm, sáu người thôi, bình thường chung sống rất tốt, cậu cứ tự nhiên như ở nhà nhé.""
Lúc Chu Nghiêu Thanh dẫn Tô Lộ đi vào trong phòng bao, Tô Lộ nhìn vào bên trong thì thấy nam nam nữ nữ rất nhiều người nên có phần cẩn trọng. Ánh mắt của cô quét một vòng, tầm mắt liền dừng lại ở bên ngoài ban công.
Chu Mộ Thâm hôm nay mặc đồ rất thoải mái, một chiếc áo len màu nâu trông có vẻ đã cũ, nửa người bên trên dựa vào lan can, thoạt nhìn có vài phần lười biếng. Người đàn ông đứng bên cạnh anh cũng là một người có dung mạo không hề tầm thường, cả người mặc một cây đen, bên ngoài khoác một chiếc áo da, nhìn đôi mắt người đó có thể thấy được là một người cương quyết, bất kham, kẽ ngón tay có một chút ánh đỏ như ẩn như hiện.
Tô Lộ ngấm ngầm đánh giá ở trong lòng, quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, cái này chính xác là vòng tròn mà chỉ toàn những con người ưu tú tụ tập lại, đâu có như mấy tên theo đuổi cô, chỉ toàn là loại dưa nghiêng táo rách.
Chu Nghiêu Thanh khua khua tay ở trước mặt Tô Lộ: ""Lộ Lộ.""
Tô Lộ liền lấy lại tinh thần, thấy trước mặt mình có một người đàn ông đang cúi thấp đầu xuống nhìn cô, mặc dù trên mặt mang theo nụ cười, nhưng cô biết, lúc người đó nhìn mình, ánh mắt có mang theo tia dò xét.
Tô Lộ nhận ra người này, cô từ trước tới giờ ánh mắt rất khá, cộng thêm cũng biết cách ăn nói, lập tức mở miệng ngọt ngào chào hỏi: ""Chào anh ba.""
Kiều tam nhi ra vẻ vuốt vuốt cằm một cái, ung dung thong thả khen một câu: ""Cô gái này miệng quả thật là ngọt, chỉ có điều người như tôi có một khuyết điểm, đó chính là không nhận em gái. Cho nên cô Tô đây vẫn cứ gọi tôi một tiếng anh Kiều đi.""
Nụ cười trên môi Tô Lộ trong nháy mắt ngưng trệ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như cũ, cô hắng giọng, giọng nói không chút thay đổi, gọi một tiếng: ""Anh Kiều.""
Chu Nghiêu Thanh thấy giọng điệu của Kiều tam nhi cứ quái quái gở gở, trong mắt hiện lên tia không vui: ""Kiều tam nhi, hôm nay anh uống nhầm thuốc à?""
Kiều tam nhi như cười như không, nhếch chân mày, ""Đúng là uống nhầm thuốc, hay là em mang anh ba của em đi khám một chút xem sao.""
Chu Nghiêu Thanh nổi đóa, đang định nói thêm mấy câu thì thấy Chu Mộ Thâm từ ban công đi vào. Chu Mộ Thâm giơ tay cốc vào đầu cô một cái: ""Không biết lớn nhỏ gì cả, mặc dù Kiều tam nhi không đáng tin cậy, nhưng dù sao cũng lớn hơn em mấy tuổi đấy.""
Kiều tam nhi gào lên: "Lão đại, anh nói lời này là có ý gì đấy? Sao lại nói em không đáng tin cậy chứ?""
Chu Nghiêu Thanh hạ thấp mắt xuống, không cam lòng bĩu môi một cái.
Tô Lộ đứng một bên, thấy ánh mắt của Chu Mộ Thâm rơi uống người mình, lúc này mới lên tiếng: ""Anh Chu.""
Chu Mộ Thâm khẽ nhướng lông mày: ""Tô Lộ, phải không?""
Trong lòng Tô Lộ khẽ nhảy nhót, không ngờ anh ngược lại vẫn còn nhớ mình, lại nghe thấy giọng nói trầm ấm của Chu Mộ Thâm vang lên: ""Một tuần qua, cảm ơn cô đã chăm sóc con bé.""
Tô Lộ vội vàng lắc đầu: ""Anh Chu khách sáo rồi, tôi và Nghiêu Thanh là bạn tốt, cô ấy ở chỗ tôi, không có vấn đề gì cả.""
Chu Mộ Thâm dù sao cũng là người lăn lộn trên thương trường nhiều năm, mắt nhìn người có thể cho là sáng rõ như gương đồng. Vì vậy, chút tâm tư của cô gái này, anh đương nhiên cũng nhìn ra được ý nghĩa khác, anh chỉ cười, sau đó không nói thêm gì nữa.
~Hết chương 6~