Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Chạm mặt
Hai nhà Doãn – Lê là bạn cũ, hai vị trưởng bối nhà họ Lê lần lượt ra đi, thấy cảnh hai người bạn cũ không còn, giờ khắc này, ông cụ nhà họ Doãn vô cùng buồn thương.
Doãn Chính Đạc dìu ông nội đến trước linh cữu, ông cụ có chút kích động, rơi lệ nghẹn ngào.
Vẫn đứng bên cạnh ông cụ, thần sắc Doãn Chính Đạc nghiêm nghị, cúi đầu với di ảnh rồi thắp hương thay cho người nhà họ Doãn, đôi mắt lạnh lùng không hề liếc mắt nhìn đến nơi khác.
Xoay người, Doãn Chính Đạc nhìn Lê Thành Tường, “Bác cả, bớt đau thương, trong nhà có việc gì cần cháu giúp thì xin cứ nói.”
Lê Thành Tường gật đầu, “Có lòng là được rồi, sức khỏe ông cụ không tốt mà còn cất công đến, gia đình tôi vô cùng cảm kích.”
“Nên thế mà.” Doãn Chính Đạc nói năng chu đáo, tuy còn trẻ nhưng đã sớm tiếp quản việc làm ăn của gia tộc, năng lực và sự quyết đoán là không thể nghi ngờ.
Ông cụ Doãn tưởng niệm xong, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi. Sức khỏe vốn không tốt, sau phút đau thương, sắc mặt ông cụ cũng kém hẳn đi.
Doãn Chính Đạc đã đoán được trước, thấy vậy liền gọi người đỡ ông cụ lên xe, lập tức đến bệnh viện kiểm tra.
Thấy anh vừa đến trong chốc lát đã phải đi, Lê Thiên Tố vội vàng tiến lên, “Anh hai, đêm nay anh có đến trông linh cữu với bọn em không?”
Doãn Chính Đạc chưa nói gì thì Lê Thành Tường liền trách, “Đừng có nhiễu! Không thấy ông Doãn phải vào viện à!”
Ánh mắt Doãn Chính Đạc trầm xuống, “Không sao ạ…nếu ông nội không sao, tối cháu sẽ quay lại đây.”
Lê Thiên Tố gật đầu, như thể chỉ khi anh đến đây, buổi tối cô ta mới dám trông linh cữu vậy.
Thấy Doãn Chính Đạc vội vàng đi, làm như không thấy người vừa trở về ngày hôm nay, những người thích thị phi đều cảm thấy có chút tiếc nuối.
Có điều ngẫm lại cũng đúng, đã hai năm rồi, ai còn nhớ mãi không quên chuyện đó. Cậu hai nhà họ Doãn sao có thể có liên quan gì đến con bé không rõ lai lịch này chứ, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người ta còn chẳng buồn liếc nhìn cô lấy một cái.
Tâm trạng muốn xem trò vui không còn, chuyển thành ý muốn chế nhạo.
Trốn hai năm, giờ chạy về sống chết không chịu lên tầng tránh đi, chính là vì muốn gặp người ta. Kết quả thế nào? Người ta chẳng buồn để ý đến cô nàng.
Qua phút đùa cợt, người ta lại thấy Lê Diệp cúi đầu cầm một chuỗi tràng hạt bằng gỗ đàn hương, miệng lẩm nhẩm niệm kinh, từ đầu đến cuối, như thể mọi chuyện trong căn phòng này đều không liên quan gì đến cô cả.
Nhưng sự xa cách này trong mắt người ngoài lại là một màn giả tạo – để che đi sự bẽ bàng xấu hổ. Loại con gái có thể làm ra chuyện đó, nói cô ta trở về mà không có âm mưu gì, chỉ đơn thuần là về tiễn bà nội, có đánh chết cũng không ai tin.
***
Bệnh viện.
Tiêm một mũi hạ huyết áp, sắc mặt ông cụ cũng đỡ hơn một chút.
Tựa vào gối, ông không cầm được tiếng than, “Đi cả rồi, đi hết rồi, còn lại mỗi mình ông, chắc cũng chẳng được bao nhiêu ngày nữa đâu…”
Doãn Chính Đạc rót một cốc nước ấm, “Ông, biểu hiện của ông khiến cháu thật hối hận vì đã đưa ông đến nhà họ Lê.”
“Ôi trời.” Ông lão liên tục thở dài.
Nhìn cháu trai, mới ngày hôm nào còn là đứa bé quấn quýt bên chân nũng nịu, chớp mắt đã trưởng thành, giờ còn biết quản lý việc nhà, thậm chí ông còn phải nghe quyết định của anh, ông biết mình già thật rồi.
“A Đạc…” Ông cụ quan sát sắc mặt của anh, “Vừa rồi, trong đại sảnh Lê gia, cô gái quỳ ở một bên, là Diệp Diệp phải không?”
Doãn Chính Đạc thổi nước trong cốc, thử độ ấm rồi đưa cho ông cụ một viên thuốc, “Không để ý…Ông uống thuốc đi.”
';
Doãn Chính Đạc dìu ông nội đến trước linh cữu, ông cụ có chút kích động, rơi lệ nghẹn ngào.
Vẫn đứng bên cạnh ông cụ, thần sắc Doãn Chính Đạc nghiêm nghị, cúi đầu với di ảnh rồi thắp hương thay cho người nhà họ Doãn, đôi mắt lạnh lùng không hề liếc mắt nhìn đến nơi khác.
Xoay người, Doãn Chính Đạc nhìn Lê Thành Tường, “Bác cả, bớt đau thương, trong nhà có việc gì cần cháu giúp thì xin cứ nói.”
Lê Thành Tường gật đầu, “Có lòng là được rồi, sức khỏe ông cụ không tốt mà còn cất công đến, gia đình tôi vô cùng cảm kích.”
“Nên thế mà.” Doãn Chính Đạc nói năng chu đáo, tuy còn trẻ nhưng đã sớm tiếp quản việc làm ăn của gia tộc, năng lực và sự quyết đoán là không thể nghi ngờ.
Ông cụ Doãn tưởng niệm xong, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi. Sức khỏe vốn không tốt, sau phút đau thương, sắc mặt ông cụ cũng kém hẳn đi.
Doãn Chính Đạc đã đoán được trước, thấy vậy liền gọi người đỡ ông cụ lên xe, lập tức đến bệnh viện kiểm tra.
Thấy anh vừa đến trong chốc lát đã phải đi, Lê Thiên Tố vội vàng tiến lên, “Anh hai, đêm nay anh có đến trông linh cữu với bọn em không?”
Doãn Chính Đạc chưa nói gì thì Lê Thành Tường liền trách, “Đừng có nhiễu! Không thấy ông Doãn phải vào viện à!”
Ánh mắt Doãn Chính Đạc trầm xuống, “Không sao ạ…nếu ông nội không sao, tối cháu sẽ quay lại đây.”
Lê Thiên Tố gật đầu, như thể chỉ khi anh đến đây, buổi tối cô ta mới dám trông linh cữu vậy.
Thấy Doãn Chính Đạc vội vàng đi, làm như không thấy người vừa trở về ngày hôm nay, những người thích thị phi đều cảm thấy có chút tiếc nuối.
Có điều ngẫm lại cũng đúng, đã hai năm rồi, ai còn nhớ mãi không quên chuyện đó. Cậu hai nhà họ Doãn sao có thể có liên quan gì đến con bé không rõ lai lịch này chứ, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người ta còn chẳng buồn liếc nhìn cô lấy một cái.
Tâm trạng muốn xem trò vui không còn, chuyển thành ý muốn chế nhạo.
Trốn hai năm, giờ chạy về sống chết không chịu lên tầng tránh đi, chính là vì muốn gặp người ta. Kết quả thế nào? Người ta chẳng buồn để ý đến cô nàng.
Qua phút đùa cợt, người ta lại thấy Lê Diệp cúi đầu cầm một chuỗi tràng hạt bằng gỗ đàn hương, miệng lẩm nhẩm niệm kinh, từ đầu đến cuối, như thể mọi chuyện trong căn phòng này đều không liên quan gì đến cô cả.
Nhưng sự xa cách này trong mắt người ngoài lại là một màn giả tạo – để che đi sự bẽ bàng xấu hổ. Loại con gái có thể làm ra chuyện đó, nói cô ta trở về mà không có âm mưu gì, chỉ đơn thuần là về tiễn bà nội, có đánh chết cũng không ai tin.
***
Bệnh viện.
Tiêm một mũi hạ huyết áp, sắc mặt ông cụ cũng đỡ hơn một chút.
Tựa vào gối, ông không cầm được tiếng than, “Đi cả rồi, đi hết rồi, còn lại mỗi mình ông, chắc cũng chẳng được bao nhiêu ngày nữa đâu…”
Doãn Chính Đạc rót một cốc nước ấm, “Ông, biểu hiện của ông khiến cháu thật hối hận vì đã đưa ông đến nhà họ Lê.”
“Ôi trời.” Ông lão liên tục thở dài.
Nhìn cháu trai, mới ngày hôm nào còn là đứa bé quấn quýt bên chân nũng nịu, chớp mắt đã trưởng thành, giờ còn biết quản lý việc nhà, thậm chí ông còn phải nghe quyết định của anh, ông biết mình già thật rồi.
“A Đạc…” Ông cụ quan sát sắc mặt của anh, “Vừa rồi, trong đại sảnh Lê gia, cô gái quỳ ở một bên, là Diệp Diệp phải không?”
Doãn Chính Đạc thổi nước trong cốc, thử độ ấm rồi đưa cho ông cụ một viên thuốc, “Không để ý…Ông uống thuốc đi.”
';