Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-980
Chương 980
Tư Y Cẩm ra sức giãy dụa thế nhưng Thẩm Tứ cũng không buông tay!
“Thẩm Tứ tiên sinh!” Tư Y Cẩm khó nhọc nói: “Chúng ta làm thế này không được đâu.”
“Nếu em còn không chịu đổi cách xưng hô thì tôi sẽ không buông tay đâu.” Thẩm Tứ nói.
Lúc nào Tư Y Cẩm cũng tự tạo cho mình một lớp áo giáp, luôn bao bọc mình trong đó và không cho phép bất cứ ai chạm vào.
Cô rất nhiệt tình với mọi người nhưng chưa bao giờ chịu thổ lộ tình cảm.
Tư Y Cẩm nhìn thấy sự bất lực của bản thân khi bị Thẩm Tứ ôm, chỉ có thể thỏa hiệp với hắn, cô nói: “Được rồi, được rồi, Thẩm Tứ, anh buông tôi ra. Chúng ta làm như vậy còn ra thể thống gì nữa?”
Lúc này Thẩm Tứ mới buông lỏng tay rồi cúi xuống nhìn Tư Y Cẩm và chỉnh đốn lại tâm trạng của mình.
“Y Cẩm..” Thẩm Tứ vừa mở lời, Tư Y Cẩm liền nói chen vào: “Thẩm Tứ tiên sinh... Thẩm Tứ, chúng ta nên về thôi. Chuyện hôm nay tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Anh còn có thể gặp nhiều người tốt hơn, đừng lãng phí.”
Nói xong Tư Y Cẩm xoay người rời đi.
Nhưng Thẩm Tứ đã kịp nắm lấy cổ tay cô kéo lại, bình tĩnh nhìn cô nói: “Gặp người tốt? Lãng phí? Tư Y Cẩm, em nói rõ ràng xem nào!”
“Còn muốn tôi nói gì nữa?” Tư Y Cẩm hoảng loạn, làm sao cô có thể nói rõ được chứ? Thẩm Tứ cũng chưa nói gì, chỉ có Mai Linh nói với cô vài lời, lẽ nào chỉ là hiểu lầm thôi?
Thẩm Tứ nhìn thoáng qua Tư Y Cẩm nhưng cũng không nói thêm gì nữa mà quay người rời đi, hắn nói: “Chúng ta về thôi.”
Hắn cũng không truy hỏi như những gì cô nghĩ, điều đó lại khiến Tư Y Cẩm có chút khó chịu.
Cô đứng ngây tại chỗ một lúc lâu mới lấy lại được tinh thần rồi vội bước theo Thẩm Nhất.
Trên đường trở về hai người cũng không nói chuyện với nhau, im lặng cả đoạn đường về.
Trở về biệt thự, Tư Y Cẩm mệt mỏi nằm trên sofa, mãi vẫn không lấy lại được tinh thần.
Tư Nhiên bưng ly nước đi đến nói: “Mẹ uống nước đi ạ.”
Tư Y Cẩm nghe thấy giọng con trai lập tức ngồi dậy, nhận ly nước nói: “Cảm ơn con.”
“Mẹ à.” Tư Nhiên cũng không muốn rời đi nên đã ngồi xuống bên cạnh Tư Y Cẩm.
Tư Y Cẩm uống một ngụm nước rồi nói: “Ừm, Tiểu Nhiên, con có chuyện gì sao?
“Mẹ à, có phải mẹ thích chú Thẩm Tứ không ạ?” Tư Nhiên nhỏ tiếng hỏi.
Tư Y Cẩm đang uống nước suýt nữa thì bị sặc, cô bối rối để cốc nước lên bàn, miễn cưỡng vui cười nói: “Tiểu Nhiên, con đang nói bậy bạ gì đấy?”
“Vậy, mẹ không thích chú ấy ạ?” Tư Nhiên cúi đầu xuống, không cho ai nhìn thấy nét mặt và cảm xúc trong mắt mình.
Tư Y Cẩm hoảng loạn nói: “Tiểu Nhiên, có phải con nghe thấy được điều gì đúng không? Ngoan, mẹ sẽ không rời xa con đâu! Mẹ sẽ không kết hôn, nhất định sẽ cho con được hưởng sự giáo dục tốt nhất!”
“Không phải đâu mẹ ạ.” Giọng Tiểu Nhiên nhỏ xuống nói tiếp: “Tối nay, em Tiểu Hà nói chú Thẩm Tứ rất thích mẹ.”
Tư Y Cẩm vẫn muốn nói gì đó nhưng lại bị nghẹn ở cổ họng.
Thẩm Tứ thích mình sao?
Chuyện này rốt cuộc đã có bao nhiêu người biết vậy? Chuyện này có thể là thật có thể là giả.
“Con suy nghĩ nhiều rồi, không có chuyện đó đâu.” Tư Y Cẩm một mực phủ nhận: “Nhất định cô chủ nhỏ không có ý này. Chú chỉ làm như vậy khi Mai gia ức hiếp hai mẹ con mình thôi, đây là dũng cảm làm việc nghĩa, chú ấy không có suy nghĩ gì khác đâu. Do vậy Tiểu Nhiên con không nên tin vào những lời nói đó, biết chưa nào? Mẹ sẽ không sống cùng bất kỳ ai, hơn nữa người kia là Thẩm Tứ nên chuyện đó càng không thể!”
Tư Y Cẩm vừa nói xong liền đứng dậy ngồi xuống trước mặt Tư Nhiên, dịu dàng nói: “Tiểu Nhiên, con muốn có ba không?”
Tư Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tư Y Cẩm, ánh mắt trong veo, chớp chớp vài cái tự như rất mơ hồ rồi nhẹ nhàng lắc đầu: “Tiểu Nhiên có mẹ là đủ rồi.”
Vừa nghe được những lời này, trong lòng Tư Y Cẩm chua xót. Cô liền ôm lấy Tư Nhiên.
“Mẹ xin lỗi Tiểu Nhiên, là do mẹ ích kỷ nên con mới phải chịu đựng hậu quả này.” Tư Y Cẩm nghẹn ngào nói: “Ban đầu bởi mẹ thật sự quá yêu con, cho nên mới cố chấp sinh con ra. Mẹ không muốn, con ít tuổi vậy đã phải chịu đựng quá nhiều chuyện! Mẹ thực sự xin lỗi!”
Bàn tay nhỏ bé của Tư Nhiên vỗ vỗ lên vai của Tư Y Cẩm rồi nhẹ nhàng nói: “Mẹ, con không ngại có thêm một người ba nữa đâu! Chỉ cần mẹ thích, Tiểu Nhiên cũng thích!”
Tư Y Cẩm ngẩn người nhìn con trai: “Tiểu Nhiên?”
“Mẹ, Tiểu Nhiên hiểu mà.” Nét mặt bình tĩnh của Tư Nhiên không giống nét mặt của một đứa trẻ: “Mẹ đã rất cực khổ rồi, có người cùng mẹ chia sẻ nỗi khổ Tiểu Nhiên cũng yên tâm.”
Tư Y Cẩm không ngờ Tư Nhiên lại nói ra được những lời như vậy, cả người cô đều sửng sốt.
“Mẹ, không còn sớm nữa, mẹ nên nghỉ ngơi đi. Con yêu mẹ!” Tư Nhiên ôm lấy Tư Y Cẩm rồi vùi khuôn mặt nhỏ bé của mình vào trong lòng Tư Y Cẩm.
Tư Y Cẩm vỗ nhẹ vào lưng Tư Nhiên, chậm rãi nói: “Mẹ cũng yêu con, Tiểu Nhiên.”
Tư Y Cẩm đã trở về phòng nhưng vẫn trằn trọc không thể nào ngủ được.
Mấy ngày nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, Tư Y Cẩm nằm nhớ lại.
Trước đây Thẩm Tứ đúng là rất bình thường.
Không có gì nổi trội, đúng là ngay từ đầu chính cô là người chủ động đến tìm hắn giúp việc nhập học của Tiểu Nhiên.
Dường như lúc đó cô đã cảm thấy hắn hơi khác so với trước kia.
Tư Y Cẩm đang nằm liền ngồi bật dậy.
Tim cũng đập rất nhanh.
Không được, cô tuyệt đối không cho phép bản thân mình có thứ tình cảm đó.
Cô nhất định phải giết chết nó trước khi nó phát triển.
Thế nhưng, cô có thể giết chết nó sao?
Cho tới bây giờ Thẩm Tứ cũng chưa tự mình nói ra điều gì mà lại cô cự tuyệt hắn. Như vậy không phải sẽ làm trò cười cho thiên hạ sao?
Làm sao bây giờ?
Đúng rồi, vừa nãy Tiểu Nhiên nói không ngại có thêm người ba nữa?
Vậy chi bằng, cô đi hẹn hò xem sao?
Chỉ cần cô có bạn trai, tất cả nỗi lo bây giờ đều tan thành mây khói?
Tư Y Cẩm cảm thấy mình dường như chạm vào thứ gì đó. Mặc dù bản thân cô vốn không muốn hẹn hò hay nói chuyện yêu đương.
Nhưng nếu làm như vậy có thể bảo vệ Thẩm gia, có thể để Thẩm Tứ quay về như trước. Như vậy, cô có hi sinh nhiều hơn nữa cũng đáng lắm!
Vừa quyết định xong cô liền mở máy tính nhanh chóng đăng ký cho mình một nick trong mạng lưới hội viên hẹn hò, sau đó viết vài thông tin cá nhân của mình lên đó.
Không lâu sau đã có người tỏ ý có hứng thú và muốn gặp mặt cô.
Tư Y Cẩm cắn răng đồng ý.
Bây giờ dành phải làm như vậy thôi!
Nhất định phải giải quyết xong chuyện này!
Lúc Tư Y Cẩm còn đang suy nghĩ giải quyết về chuyện của Thẩm Tứ thì Mai gia cũng đang suy xét làm sao để có thể tiếp cận được Tư Nhiên.
Mặc dù Mai gia vẫn ngang nhiên quấy rầy cô, nhưng cũng không thể tiếp cận được với Tư Nhiên.
Nhưng Mai gia sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy?
Bọn họ vẫn còn muốn tiếp cận với Tư Nhiên.
Có lẽ sẽ dùng cách dụ dỗ Tư Nhiên?
Dù sao Tư Nhiên vẫn còn nhỏ, nếu để cho thằng bé một cuộc sống, chỉ cần sống quen rồi đến lúc đó Tư Nhiên sẽ đồng ý quay về Mai gia.
Tới lúc đó, chính Tư Nhiên muốn vậy, thì ngay cả Tư Y Cẩm có ngăn cản cũng không được nữa rồi.
Rồi sau đó Mai gia sẽ bắt đầu áp đặt những suy nghĩ của họ lên thằng bé.
Vào một ngày cuối tuần, Tư Y Cẩm chuẩn bị sẵn sàng cho buổi hẹn hò.
Cũng thật trùng hợp, hôm nay mọi người đều có việc bận, do vậy Tư Nhiên lại phải nhờ Tiểu Hạ chăm sóc một ngày.
Tư Y Cẩm ra sức giãy dụa thế nhưng Thẩm Tứ cũng không buông tay!
“Thẩm Tứ tiên sinh!” Tư Y Cẩm khó nhọc nói: “Chúng ta làm thế này không được đâu.”
“Nếu em còn không chịu đổi cách xưng hô thì tôi sẽ không buông tay đâu.” Thẩm Tứ nói.
Lúc nào Tư Y Cẩm cũng tự tạo cho mình một lớp áo giáp, luôn bao bọc mình trong đó và không cho phép bất cứ ai chạm vào.
Cô rất nhiệt tình với mọi người nhưng chưa bao giờ chịu thổ lộ tình cảm.
Tư Y Cẩm nhìn thấy sự bất lực của bản thân khi bị Thẩm Tứ ôm, chỉ có thể thỏa hiệp với hắn, cô nói: “Được rồi, được rồi, Thẩm Tứ, anh buông tôi ra. Chúng ta làm như vậy còn ra thể thống gì nữa?”
Lúc này Thẩm Tứ mới buông lỏng tay rồi cúi xuống nhìn Tư Y Cẩm và chỉnh đốn lại tâm trạng của mình.
“Y Cẩm..” Thẩm Tứ vừa mở lời, Tư Y Cẩm liền nói chen vào: “Thẩm Tứ tiên sinh... Thẩm Tứ, chúng ta nên về thôi. Chuyện hôm nay tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Anh còn có thể gặp nhiều người tốt hơn, đừng lãng phí.”
Nói xong Tư Y Cẩm xoay người rời đi.
Nhưng Thẩm Tứ đã kịp nắm lấy cổ tay cô kéo lại, bình tĩnh nhìn cô nói: “Gặp người tốt? Lãng phí? Tư Y Cẩm, em nói rõ ràng xem nào!”
“Còn muốn tôi nói gì nữa?” Tư Y Cẩm hoảng loạn, làm sao cô có thể nói rõ được chứ? Thẩm Tứ cũng chưa nói gì, chỉ có Mai Linh nói với cô vài lời, lẽ nào chỉ là hiểu lầm thôi?
Thẩm Tứ nhìn thoáng qua Tư Y Cẩm nhưng cũng không nói thêm gì nữa mà quay người rời đi, hắn nói: “Chúng ta về thôi.”
Hắn cũng không truy hỏi như những gì cô nghĩ, điều đó lại khiến Tư Y Cẩm có chút khó chịu.
Cô đứng ngây tại chỗ một lúc lâu mới lấy lại được tinh thần rồi vội bước theo Thẩm Nhất.
Trên đường trở về hai người cũng không nói chuyện với nhau, im lặng cả đoạn đường về.
Trở về biệt thự, Tư Y Cẩm mệt mỏi nằm trên sofa, mãi vẫn không lấy lại được tinh thần.
Tư Nhiên bưng ly nước đi đến nói: “Mẹ uống nước đi ạ.”
Tư Y Cẩm nghe thấy giọng con trai lập tức ngồi dậy, nhận ly nước nói: “Cảm ơn con.”
“Mẹ à.” Tư Nhiên cũng không muốn rời đi nên đã ngồi xuống bên cạnh Tư Y Cẩm.
Tư Y Cẩm uống một ngụm nước rồi nói: “Ừm, Tiểu Nhiên, con có chuyện gì sao?
“Mẹ à, có phải mẹ thích chú Thẩm Tứ không ạ?” Tư Nhiên nhỏ tiếng hỏi.
Tư Y Cẩm đang uống nước suýt nữa thì bị sặc, cô bối rối để cốc nước lên bàn, miễn cưỡng vui cười nói: “Tiểu Nhiên, con đang nói bậy bạ gì đấy?”
“Vậy, mẹ không thích chú ấy ạ?” Tư Nhiên cúi đầu xuống, không cho ai nhìn thấy nét mặt và cảm xúc trong mắt mình.
Tư Y Cẩm hoảng loạn nói: “Tiểu Nhiên, có phải con nghe thấy được điều gì đúng không? Ngoan, mẹ sẽ không rời xa con đâu! Mẹ sẽ không kết hôn, nhất định sẽ cho con được hưởng sự giáo dục tốt nhất!”
“Không phải đâu mẹ ạ.” Giọng Tiểu Nhiên nhỏ xuống nói tiếp: “Tối nay, em Tiểu Hà nói chú Thẩm Tứ rất thích mẹ.”
Tư Y Cẩm vẫn muốn nói gì đó nhưng lại bị nghẹn ở cổ họng.
Thẩm Tứ thích mình sao?
Chuyện này rốt cuộc đã có bao nhiêu người biết vậy? Chuyện này có thể là thật có thể là giả.
“Con suy nghĩ nhiều rồi, không có chuyện đó đâu.” Tư Y Cẩm một mực phủ nhận: “Nhất định cô chủ nhỏ không có ý này. Chú chỉ làm như vậy khi Mai gia ức hiếp hai mẹ con mình thôi, đây là dũng cảm làm việc nghĩa, chú ấy không có suy nghĩ gì khác đâu. Do vậy Tiểu Nhiên con không nên tin vào những lời nói đó, biết chưa nào? Mẹ sẽ không sống cùng bất kỳ ai, hơn nữa người kia là Thẩm Tứ nên chuyện đó càng không thể!”
Tư Y Cẩm vừa nói xong liền đứng dậy ngồi xuống trước mặt Tư Nhiên, dịu dàng nói: “Tiểu Nhiên, con muốn có ba không?”
Tư Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tư Y Cẩm, ánh mắt trong veo, chớp chớp vài cái tự như rất mơ hồ rồi nhẹ nhàng lắc đầu: “Tiểu Nhiên có mẹ là đủ rồi.”
Vừa nghe được những lời này, trong lòng Tư Y Cẩm chua xót. Cô liền ôm lấy Tư Nhiên.
“Mẹ xin lỗi Tiểu Nhiên, là do mẹ ích kỷ nên con mới phải chịu đựng hậu quả này.” Tư Y Cẩm nghẹn ngào nói: “Ban đầu bởi mẹ thật sự quá yêu con, cho nên mới cố chấp sinh con ra. Mẹ không muốn, con ít tuổi vậy đã phải chịu đựng quá nhiều chuyện! Mẹ thực sự xin lỗi!”
Bàn tay nhỏ bé của Tư Nhiên vỗ vỗ lên vai của Tư Y Cẩm rồi nhẹ nhàng nói: “Mẹ, con không ngại có thêm một người ba nữa đâu! Chỉ cần mẹ thích, Tiểu Nhiên cũng thích!”
Tư Y Cẩm ngẩn người nhìn con trai: “Tiểu Nhiên?”
“Mẹ, Tiểu Nhiên hiểu mà.” Nét mặt bình tĩnh của Tư Nhiên không giống nét mặt của một đứa trẻ: “Mẹ đã rất cực khổ rồi, có người cùng mẹ chia sẻ nỗi khổ Tiểu Nhiên cũng yên tâm.”
Tư Y Cẩm không ngờ Tư Nhiên lại nói ra được những lời như vậy, cả người cô đều sửng sốt.
“Mẹ, không còn sớm nữa, mẹ nên nghỉ ngơi đi. Con yêu mẹ!” Tư Nhiên ôm lấy Tư Y Cẩm rồi vùi khuôn mặt nhỏ bé của mình vào trong lòng Tư Y Cẩm.
Tư Y Cẩm vỗ nhẹ vào lưng Tư Nhiên, chậm rãi nói: “Mẹ cũng yêu con, Tiểu Nhiên.”
Tư Y Cẩm đã trở về phòng nhưng vẫn trằn trọc không thể nào ngủ được.
Mấy ngày nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, Tư Y Cẩm nằm nhớ lại.
Trước đây Thẩm Tứ đúng là rất bình thường.
Không có gì nổi trội, đúng là ngay từ đầu chính cô là người chủ động đến tìm hắn giúp việc nhập học của Tiểu Nhiên.
Dường như lúc đó cô đã cảm thấy hắn hơi khác so với trước kia.
Tư Y Cẩm đang nằm liền ngồi bật dậy.
Tim cũng đập rất nhanh.
Không được, cô tuyệt đối không cho phép bản thân mình có thứ tình cảm đó.
Cô nhất định phải giết chết nó trước khi nó phát triển.
Thế nhưng, cô có thể giết chết nó sao?
Cho tới bây giờ Thẩm Tứ cũng chưa tự mình nói ra điều gì mà lại cô cự tuyệt hắn. Như vậy không phải sẽ làm trò cười cho thiên hạ sao?
Làm sao bây giờ?
Đúng rồi, vừa nãy Tiểu Nhiên nói không ngại có thêm người ba nữa?
Vậy chi bằng, cô đi hẹn hò xem sao?
Chỉ cần cô có bạn trai, tất cả nỗi lo bây giờ đều tan thành mây khói?
Tư Y Cẩm cảm thấy mình dường như chạm vào thứ gì đó. Mặc dù bản thân cô vốn không muốn hẹn hò hay nói chuyện yêu đương.
Nhưng nếu làm như vậy có thể bảo vệ Thẩm gia, có thể để Thẩm Tứ quay về như trước. Như vậy, cô có hi sinh nhiều hơn nữa cũng đáng lắm!
Vừa quyết định xong cô liền mở máy tính nhanh chóng đăng ký cho mình một nick trong mạng lưới hội viên hẹn hò, sau đó viết vài thông tin cá nhân của mình lên đó.
Không lâu sau đã có người tỏ ý có hứng thú và muốn gặp mặt cô.
Tư Y Cẩm cắn răng đồng ý.
Bây giờ dành phải làm như vậy thôi!
Nhất định phải giải quyết xong chuyện này!
Lúc Tư Y Cẩm còn đang suy nghĩ giải quyết về chuyện của Thẩm Tứ thì Mai gia cũng đang suy xét làm sao để có thể tiếp cận được Tư Nhiên.
Mặc dù Mai gia vẫn ngang nhiên quấy rầy cô, nhưng cũng không thể tiếp cận được với Tư Nhiên.
Nhưng Mai gia sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy?
Bọn họ vẫn còn muốn tiếp cận với Tư Nhiên.
Có lẽ sẽ dùng cách dụ dỗ Tư Nhiên?
Dù sao Tư Nhiên vẫn còn nhỏ, nếu để cho thằng bé một cuộc sống, chỉ cần sống quen rồi đến lúc đó Tư Nhiên sẽ đồng ý quay về Mai gia.
Tới lúc đó, chính Tư Nhiên muốn vậy, thì ngay cả Tư Y Cẩm có ngăn cản cũng không được nữa rồi.
Rồi sau đó Mai gia sẽ bắt đầu áp đặt những suy nghĩ của họ lên thằng bé.
Vào một ngày cuối tuần, Tư Y Cẩm chuẩn bị sẵn sàng cho buổi hẹn hò.
Cũng thật trùng hợp, hôm nay mọi người đều có việc bận, do vậy Tư Nhiên lại phải nhờ Tiểu Hạ chăm sóc một ngày.