Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-961
Chương 961
Thẩm Thất nhíu mày: “Ý anh là từ mấy năm trước anh tư đã thích Tư Y Cẩm rồi à? Sao có thể thế được?”
“Vì sao lại không thể?” Hạ Nhật Ninh hỏi Thẩm Thất: “Cái cô Tư Y Cẩm này rất ưu tú. Có mưu trí, biết giấu tài, trong hoàn cảnh ác liệt như vậy vẫn trở thành thủ khoa của khoa tự nhiên và khoa xã hội khi thi đại học. Sau khi tốt nghiệp đại học, bắt đầu với chức vụ thấp nhất, cô ấy trở thành quản lý cấp cao. Em nói xem, người phụ nữ như thế này không ưu tú sao?”
Thẩm Thất gật đầu, đúng là rất ưu tú.
Tuổi nhỏ đã có thể lấy được bằng chứng chứng minh hung thủ giết hại ba mẹ mình, không chỉ có thành tích học tập tuyệt vời, hơn nữa lại còn thông minh đến đáng sợ.
Vậy nên nếu Thẩm Tứ bị cô ấy hấp dẫn thì cũng hợp tình hợp lý.
Đáng tiếc, lúc đó Tư Y Cẩm lại thích Mai Tùng Lâm, hơn nữa cũng có quan hệ là người yêu với Mai Tùng Lâm.
Vậy nên có lẽ Thẩm Tứ chỉ có thể cất giấu tình cảm đó.
Sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, Thẩm Tứ biết Tư Y Cẩm lỡ tay đánh người, anh không do dự đứng ra giải quyết phiền toái này giúp cô ấy.
Nói thẳng ra, nếu chỉ là người xa lạ, đúng là sẽ chẳng làm những chuyện này.
Như vậy, chỉ có thể giải thích rằng, đúng là Thẩm Tứ thích Tư Y Cẩm!
Nghĩ kỹ ra được điều này, Thẩm Thất hít sâu một hơi.
Có vấn đề rồi!
Thẩm Tứ thích Tư Y Cẩm, vậy thì bên phía mợ tư phải làm sao đây?”
Mợ tư quyết tâm phản đối cơ mà!
Trời ạ! Vì sao tình yêu của người nhà mình không có ai là thuận lợi hết.
Vậy còn tình cảm của Tư Y Cẩm đối với anh tư là gì?
Thẩm Thất quyết tâm phải tâm sự với Tư Y Cẩm.
Thấy Thẩm Thất đã nghĩ ra rồi, Hạ Nhật Ninh vừa cười vừa nói: “Được rồi, vợ ơi, chúng ta nên đi ngủ rồi! Chuyện của anh tư không giải quyết dễ dàng như thế được đâu. Đi ngủ trước đã, ngủ dậy rồi nói sau!”
Thẩm Thất cầm tay Hạ Nhật Ninh, nói: “Nhật Ninh, nếu anh tư và Tư Y Cẩm đều thích nhau, em muốn giúp bọn họ.”
“Biết rồi!” Hạ Nhật Ninh đã hiểu ý của Thẩm Thất, anh véo mũi cô: “Ngủ đi.”
“Ừ.” Thẩm Thất gật đầu, chìm vào giấc ngủ ngọt ngào trong ngực Hạ Nhật Ninh.
Ngày hôm sau.
Thẩm Thất còn chưa kịp đi tìm Tư Y Cẩm để tâm sự, Thẩm Tứ đã kéo Thẩm Thất tới.
“Anh tư, lại có chuyện gì à?” Thẩm Thất vào nhà đã bị Thẩm Tứ ấn ngồi vào ghế sô pha.
Thẩm Tứ nhìn Thẩm Thất bằng biểu cảm khi thì ngột ngạt, khi thì thở dài khiến Thẩm Thất chẳng hiểu gì cả.
“Tiểu Thất, có phải trẻ con bây giờ đều trưởng thành sớm không?” Thẩm Tứ đột nhiên hỏi một câu như vậy.
“Hứ? Ừ, còn phải xem tình huống nữa. Có rất ít đứa trẻ thông minh sớm như Thẩm Duệ, Thẩm Hà nhà chúng ta.” Thẩm Thất trả lời thành thật.
“Không phải anh đang nói cái này.” Thẩm Tứ lăn tăn một hồi lâu mới lấy điện thoại ra, ấn mấy lần rồi đưa cho Thẩm Thất xem.
Thẩm Thất cầm lấy nhìn, là một cô gái rất đẹp, rất đáng yêu.
Bức ảnh này có vấn đề gì à?
Thẩm Thất đưa điện thoại cho Thẩm Tứ: “Đẹp lắm! Sao?”
“Cô bé vẫn còn là một đứa trẻ, mới mười tám tuổi, hai ngày gần đây ngày nào cũng gửi ảnh tự sướng của cô bé cho anh.” “Cô bé định bảo anh giới thiệu bạn trai cho à?” Thẩm Tứ buồn rầu cho xoa cằm nhìn Thẩm Thất: “Xung quanh anh làm gì có đứa nhóc nào trạc tuổi cô bé chứ, anh chỉ giao tiếp với người trưởng thành thôi.”
Thẩm Thất hơi ngạc nhiên: “Đứa trẻ? “Đứa trẻ này là con của ai?”
“Con của Mai Tùng Lâm - Mai Linh.” Thẩm Tứ trả lời, nói: “Lúc còn bé đáng yêu lắm, sao trưởng thành rồi lại khó chịu như vậy chứ?”
Mới bắt đầu Thẩm Thất cũng không nghĩ gì cả, dù sao Thẩm Tứ và Mai Linh cũng chênh nhau những mười sáu tuổi!
Vậy nên Thẩm Thất không chắc chắn lắm, nói: “Bởi vì gia đình quá loạn, không thể nói với ai được nên nói với anh à?”
Nói xong, chính bản thân Thẩm Thất cũng thấy không hợp lý.
Cô cũng đã từng trải qua tuổi dậy thì, nhưng cô cũng chưa làm như thế bao giờ.
Thẩm Thất ngồi đó nháy mắt, qua một hồi lâu cô mới nghĩ một chuyện khó mà tưởng nổi
Hay là đứa bé này có ý gì với...
Thẩm Thất không dám nghĩ nữa.
Không thể như thế!
Sao có thể chứ?
Hai người chênh nhau những mười sáu tuổi!
Đã là người của hai thế hệ!
Nhưng mà những hành động của cô bé này, những bức hình đáng yêu này rõ ràng là kiểu để gửi cho người mà mình thích...
“Vậy, anh tư, anh thấy cô bé ấy thế nào?” Thẩm Thất hỏi.
“Thế nào cái gì? Cô bé chính là con gái của Mai Tùng Lâm, chỉ là một đứa bé!” Thẩm Tứ còn chưa hiểu ra. Chuyện này, người bình thường đều rất khó mà nghĩ tới, chủ yếu là, anh đã nhìn cô bé lớn lên, từ một từ một con nhóc biến thành một cô thiếu nữ, anh có thể có ý gì chứ? Anh chẳng có ham mê gì đặc biệt cả!
Ờ---
Thẩm Thất đổi một vấn đề khác: “Vậy thì anh anh thấy Tư Y Cẩm thế nào?”
Biểu cảm của Thẩm Tứ Lập tức thay đổi, mới đầu là kinh ngạc, sau đó là buồn rầu cuối cùng biến thành bình tĩnh.
“Anh chỉ cảm thấy cô ấy khiến người ta phải bội phục, vậy nên mới muốn giúp đỡ. Em đừng có đoán mò.” Thẩm Tứ vội chối: “Mẹ anh cử em đến thám thính có phải không?”
“Đúng, nhưng cũng không đúng.” Thẩm Thất thở dài một tiếng: "Dù sao em cũng phải biết ý nghĩ thực sự trong lòng anh tư chứ."
"Anh có ý nghĩ thực sự gì chứ?" Thẩm Tứ rời ánh mắt sang chỗ khác, đáy mắt lúc sáng lúc tối, khiến người ta không thể biết được thực sự anh đang nghĩ gì.
"Anh tư ngay cả với em cũng không nói thật sao?" Thẩm Thất không khỏi hỏi.
"Được rồi, đừng hỏi nữa." Thẩm Tứ bắt đầu trốn tránh vấn đề: "Khi nào hai đứa trở về?"
"Chắc là ngày mai." Thẩm Thất trả lời nói: "Trong nhà có rất nhiều chuyện. Mặc dù bây giờ em đã giao công ty cho Mạc Thu, nhưng em vẫn phải xử lý một số quyết sách."
Thẩm Tứ gật đầu nói: "Cũng được, nếu có tiện thì em đưa Tư Y Cẩm và Tư Nhiên trở về đi. Để bọn họ về một mình anh cũng không yên tâm. Nếu được thì để bọn họ tạm thời ở thành phố Vinh một thời gian ngắn trước."
"Được, không có vấn đề gì cả." Thẩm Thất vừa cười vừa nói: "Anh tư, vậy sau đó anh đi đâu?"
"Hứ? Anh á?" Thẩm Tứ nhìn Thẩm Thất mấy lần, đáp lời một cách khó nhằn: "Đương nhiên là tiếp tục đi ngao du rồi!"
Thẩm Thất tức giận hư một tiếng, cô đứng lên: "Thôi, không quan tâm đến anh nữa! Cho tới khi nào anh muốn nói thì nói sau! Em đi ra ngoài một chút!"
"Ừ, chú ý an toàn!" Thẩm Tứ căn dặn Thẩm Thất: "Nhớ dẫn theo vệ sĩ."
"Em biết rồi!" Thẩm Thất vẫy tay rồi xoay người đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của Thẩm Thất, Thẩm Tứ cười khổ một tiếng, không nói gì cả.
Có rất nhiều chuyện thực sự rất bất đắc dĩ.
Sau khi rời khỏi nhà cửa, Thẩm Thất hẹn gặp trực tiếp Tư Y Cẩm.
Bởi vì người mời là Thẩm Thất, vậy nên Tư Y Cẩm đồng ý ngay.
Thẩm Thất đặt một phòng ăn, mời Tư Y Cẩm và Tư Nhiên ăn cơm.
Hôm qua nhìn Tư Nhiên ăn hoài như vậy, cô liền biết điều kiện kinh tế của họ không khá giả gì cho lắm.
Thẩm Thất không muốn làm quá rõ ràng, không muốn Tư Y Cẩm ý nghĩ rằng cô đang bố thí, vậy nên lựa chọn một phòng ăn không phải là rất cao cấp, nhưng hoàn toàn yên tĩnh.
Cô muốn đề cho đứa bé ăn được một bữa cơm tử tế.
Thẩm Thất nhíu mày: “Ý anh là từ mấy năm trước anh tư đã thích Tư Y Cẩm rồi à? Sao có thể thế được?”
“Vì sao lại không thể?” Hạ Nhật Ninh hỏi Thẩm Thất: “Cái cô Tư Y Cẩm này rất ưu tú. Có mưu trí, biết giấu tài, trong hoàn cảnh ác liệt như vậy vẫn trở thành thủ khoa của khoa tự nhiên và khoa xã hội khi thi đại học. Sau khi tốt nghiệp đại học, bắt đầu với chức vụ thấp nhất, cô ấy trở thành quản lý cấp cao. Em nói xem, người phụ nữ như thế này không ưu tú sao?”
Thẩm Thất gật đầu, đúng là rất ưu tú.
Tuổi nhỏ đã có thể lấy được bằng chứng chứng minh hung thủ giết hại ba mẹ mình, không chỉ có thành tích học tập tuyệt vời, hơn nữa lại còn thông minh đến đáng sợ.
Vậy nên nếu Thẩm Tứ bị cô ấy hấp dẫn thì cũng hợp tình hợp lý.
Đáng tiếc, lúc đó Tư Y Cẩm lại thích Mai Tùng Lâm, hơn nữa cũng có quan hệ là người yêu với Mai Tùng Lâm.
Vậy nên có lẽ Thẩm Tứ chỉ có thể cất giấu tình cảm đó.
Sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, Thẩm Tứ biết Tư Y Cẩm lỡ tay đánh người, anh không do dự đứng ra giải quyết phiền toái này giúp cô ấy.
Nói thẳng ra, nếu chỉ là người xa lạ, đúng là sẽ chẳng làm những chuyện này.
Như vậy, chỉ có thể giải thích rằng, đúng là Thẩm Tứ thích Tư Y Cẩm!
Nghĩ kỹ ra được điều này, Thẩm Thất hít sâu một hơi.
Có vấn đề rồi!
Thẩm Tứ thích Tư Y Cẩm, vậy thì bên phía mợ tư phải làm sao đây?”
Mợ tư quyết tâm phản đối cơ mà!
Trời ạ! Vì sao tình yêu của người nhà mình không có ai là thuận lợi hết.
Vậy còn tình cảm của Tư Y Cẩm đối với anh tư là gì?
Thẩm Thất quyết tâm phải tâm sự với Tư Y Cẩm.
Thấy Thẩm Thất đã nghĩ ra rồi, Hạ Nhật Ninh vừa cười vừa nói: “Được rồi, vợ ơi, chúng ta nên đi ngủ rồi! Chuyện của anh tư không giải quyết dễ dàng như thế được đâu. Đi ngủ trước đã, ngủ dậy rồi nói sau!”
Thẩm Thất cầm tay Hạ Nhật Ninh, nói: “Nhật Ninh, nếu anh tư và Tư Y Cẩm đều thích nhau, em muốn giúp bọn họ.”
“Biết rồi!” Hạ Nhật Ninh đã hiểu ý của Thẩm Thất, anh véo mũi cô: “Ngủ đi.”
“Ừ.” Thẩm Thất gật đầu, chìm vào giấc ngủ ngọt ngào trong ngực Hạ Nhật Ninh.
Ngày hôm sau.
Thẩm Thất còn chưa kịp đi tìm Tư Y Cẩm để tâm sự, Thẩm Tứ đã kéo Thẩm Thất tới.
“Anh tư, lại có chuyện gì à?” Thẩm Thất vào nhà đã bị Thẩm Tứ ấn ngồi vào ghế sô pha.
Thẩm Tứ nhìn Thẩm Thất bằng biểu cảm khi thì ngột ngạt, khi thì thở dài khiến Thẩm Thất chẳng hiểu gì cả.
“Tiểu Thất, có phải trẻ con bây giờ đều trưởng thành sớm không?” Thẩm Tứ đột nhiên hỏi một câu như vậy.
“Hứ? Ừ, còn phải xem tình huống nữa. Có rất ít đứa trẻ thông minh sớm như Thẩm Duệ, Thẩm Hà nhà chúng ta.” Thẩm Thất trả lời thành thật.
“Không phải anh đang nói cái này.” Thẩm Tứ lăn tăn một hồi lâu mới lấy điện thoại ra, ấn mấy lần rồi đưa cho Thẩm Thất xem.
Thẩm Thất cầm lấy nhìn, là một cô gái rất đẹp, rất đáng yêu.
Bức ảnh này có vấn đề gì à?
Thẩm Thất đưa điện thoại cho Thẩm Tứ: “Đẹp lắm! Sao?”
“Cô bé vẫn còn là một đứa trẻ, mới mười tám tuổi, hai ngày gần đây ngày nào cũng gửi ảnh tự sướng của cô bé cho anh.” “Cô bé định bảo anh giới thiệu bạn trai cho à?” Thẩm Tứ buồn rầu cho xoa cằm nhìn Thẩm Thất: “Xung quanh anh làm gì có đứa nhóc nào trạc tuổi cô bé chứ, anh chỉ giao tiếp với người trưởng thành thôi.”
Thẩm Thất hơi ngạc nhiên: “Đứa trẻ? “Đứa trẻ này là con của ai?”
“Con của Mai Tùng Lâm - Mai Linh.” Thẩm Tứ trả lời, nói: “Lúc còn bé đáng yêu lắm, sao trưởng thành rồi lại khó chịu như vậy chứ?”
Mới bắt đầu Thẩm Thất cũng không nghĩ gì cả, dù sao Thẩm Tứ và Mai Linh cũng chênh nhau những mười sáu tuổi!
Vậy nên Thẩm Thất không chắc chắn lắm, nói: “Bởi vì gia đình quá loạn, không thể nói với ai được nên nói với anh à?”
Nói xong, chính bản thân Thẩm Thất cũng thấy không hợp lý.
Cô cũng đã từng trải qua tuổi dậy thì, nhưng cô cũng chưa làm như thế bao giờ.
Thẩm Thất ngồi đó nháy mắt, qua một hồi lâu cô mới nghĩ một chuyện khó mà tưởng nổi
Hay là đứa bé này có ý gì với...
Thẩm Thất không dám nghĩ nữa.
Không thể như thế!
Sao có thể chứ?
Hai người chênh nhau những mười sáu tuổi!
Đã là người của hai thế hệ!
Nhưng mà những hành động của cô bé này, những bức hình đáng yêu này rõ ràng là kiểu để gửi cho người mà mình thích...
“Vậy, anh tư, anh thấy cô bé ấy thế nào?” Thẩm Thất hỏi.
“Thế nào cái gì? Cô bé chính là con gái của Mai Tùng Lâm, chỉ là một đứa bé!” Thẩm Tứ còn chưa hiểu ra. Chuyện này, người bình thường đều rất khó mà nghĩ tới, chủ yếu là, anh đã nhìn cô bé lớn lên, từ một từ một con nhóc biến thành một cô thiếu nữ, anh có thể có ý gì chứ? Anh chẳng có ham mê gì đặc biệt cả!
Ờ---
Thẩm Thất đổi một vấn đề khác: “Vậy thì anh anh thấy Tư Y Cẩm thế nào?”
Biểu cảm của Thẩm Tứ Lập tức thay đổi, mới đầu là kinh ngạc, sau đó là buồn rầu cuối cùng biến thành bình tĩnh.
“Anh chỉ cảm thấy cô ấy khiến người ta phải bội phục, vậy nên mới muốn giúp đỡ. Em đừng có đoán mò.” Thẩm Tứ vội chối: “Mẹ anh cử em đến thám thính có phải không?”
“Đúng, nhưng cũng không đúng.” Thẩm Thất thở dài một tiếng: "Dù sao em cũng phải biết ý nghĩ thực sự trong lòng anh tư chứ."
"Anh có ý nghĩ thực sự gì chứ?" Thẩm Tứ rời ánh mắt sang chỗ khác, đáy mắt lúc sáng lúc tối, khiến người ta không thể biết được thực sự anh đang nghĩ gì.
"Anh tư ngay cả với em cũng không nói thật sao?" Thẩm Thất không khỏi hỏi.
"Được rồi, đừng hỏi nữa." Thẩm Tứ bắt đầu trốn tránh vấn đề: "Khi nào hai đứa trở về?"
"Chắc là ngày mai." Thẩm Thất trả lời nói: "Trong nhà có rất nhiều chuyện. Mặc dù bây giờ em đã giao công ty cho Mạc Thu, nhưng em vẫn phải xử lý một số quyết sách."
Thẩm Tứ gật đầu nói: "Cũng được, nếu có tiện thì em đưa Tư Y Cẩm và Tư Nhiên trở về đi. Để bọn họ về một mình anh cũng không yên tâm. Nếu được thì để bọn họ tạm thời ở thành phố Vinh một thời gian ngắn trước."
"Được, không có vấn đề gì cả." Thẩm Thất vừa cười vừa nói: "Anh tư, vậy sau đó anh đi đâu?"
"Hứ? Anh á?" Thẩm Tứ nhìn Thẩm Thất mấy lần, đáp lời một cách khó nhằn: "Đương nhiên là tiếp tục đi ngao du rồi!"
Thẩm Thất tức giận hư một tiếng, cô đứng lên: "Thôi, không quan tâm đến anh nữa! Cho tới khi nào anh muốn nói thì nói sau! Em đi ra ngoài một chút!"
"Ừ, chú ý an toàn!" Thẩm Tứ căn dặn Thẩm Thất: "Nhớ dẫn theo vệ sĩ."
"Em biết rồi!" Thẩm Thất vẫy tay rồi xoay người đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của Thẩm Thất, Thẩm Tứ cười khổ một tiếng, không nói gì cả.
Có rất nhiều chuyện thực sự rất bất đắc dĩ.
Sau khi rời khỏi nhà cửa, Thẩm Thất hẹn gặp trực tiếp Tư Y Cẩm.
Bởi vì người mời là Thẩm Thất, vậy nên Tư Y Cẩm đồng ý ngay.
Thẩm Thất đặt một phòng ăn, mời Tư Y Cẩm và Tư Nhiên ăn cơm.
Hôm qua nhìn Tư Nhiên ăn hoài như vậy, cô liền biết điều kiện kinh tế của họ không khá giả gì cho lắm.
Thẩm Thất không muốn làm quá rõ ràng, không muốn Tư Y Cẩm ý nghĩ rằng cô đang bố thí, vậy nên lựa chọn một phòng ăn không phải là rất cao cấp, nhưng hoàn toàn yên tĩnh.
Cô muốn đề cho đứa bé ăn được một bữa cơm tử tế.