Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-93
CHƯƠNG 93: BÀ TỐNG LA LỐI
CHƯƠNG 93: BÀ TỐNG LA LỐI
“Còn dám mạnh miệng!” Bà Tống mở trừng hai mắt, tiến lên một bước, vẫn muốn động tay.
Tống Thanh lui về phía sau vài bước, tránh xa Bà Tống.
“Mẹ, tôi hiện tại đã là mợ hai công khai của nhà họ Hà. Mẹ chạy đến nơi đây đánh tôi, không sợ làm xấu mặt nhà họ Hà sao?” Tống Thanh bình tĩnh nhìn Bà Tống: “Tôi thì dễ tính, nhưng không thể dễ tính thay cho Hà Nhật Dương được. Anh ấy là người luôn tự bênh vực chính mình, cho dù chỉ là một người giúp việc của anh ấy bị đánh thì anh ấy cũng sẽ không bỏ qua cho đối phương đâu.”
Bà Tống quả nhiên chần chừ một chút, hung dữ trừng mắt liếc Tống Thanh: “Cho dù như thế nào, lần này cô nhất định phải ly hôn.”
“Cái vấn đề ly hôn này, mình tôi định đoạt được sao?” Tống Thanh cười chế giễu: “Mẹ có bản lĩnh như vậy, chi bằng mẹ đi nói một tiếng với Hà Nhật Dương đi, chỉ cần anh ấy đồng ý thì tôi không có ý kiến gì cả!”
“Cô cho rằng tôi là con ngốc à?’ Bà Tống hừ lạnh một tiếng: “Bảo tôi đi đắc tội với Hà Nhật Dương? Chỉ cần cô không tươi cười với Hà Nhật Dương, ngày nào cũng khiến hắn ngột ngạt thì hắn sẽ tự khắc ly hôn với cô!”
Bà không dám đắc tội với Hà Nhật Dương, vì vậy bảo cô đi đắc tội với Hà Nhật Dương sao?
Ha ha, bà ta đúng là bà mẹ tốt của cô nha!
Một người mẹ thiên vị tới mức này, cô làm sao có thể tin bà ta là mẹ ruột của cô được nữa?
“Mẹ, con gái của mẹ chỉ có một người là Tống Ngọc Nhan sao? Rốt cuộc trong lòng mẹ, tôi được coi là gì?” Tống Thanh bi phẫn nhìn Bà Tống: “Muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng. Cho dù là nuôi một con chó, cũng đối xử với nó tốt hơn tôi. Vì sao vậy? Tôi đã làm sai ở đâu chứ? Sao nhất định phải đối xử với tôi như vậy?”
“Muốn trách thì trách cô là con gái của cha cô.” Bà Tống cất lời: “Sao lúc đó các người không chết chung với người cha đoản mệnh đó của cô đi hả? Chết là hết chuyện, các người còn có thể làm bạn dưới địa ngục mà! Đáng chết thì không chết, sống thì phải chuộc tội.”
Tống Thanh khẽ nhắm hai mắt lại, lời nói đó, cô được nghe từ nhỏ đến giờ rồi, đã nghe tới mức chết lặng rồi.
Mặc dù đau lòng, nhưng từ trước tới giờ cô chưa từng bỏ cuộc.
Không bỏ cuộc là bởi vì thương chính mình, cũng là thương anh trai cô.
“Tôi và anh trai có đúng là con ruột của mẹ không vậy?” Tống Thanh cũng không nhịn được nữa: “Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy một người mẹ nào nguyền rủa con mình.”
“Chà, lời này của cô có ý gì? Cánh cứng rồi, muốn bay sao?” Bà Tống trừng mắt, hung dữ nói: ‘Tống Thanh tôi cảnh cáo cô, nếu như cô dám không nghe lời, tôi sẽ khiến cô cả đời này không ngóc đầu được. Không tin thì chờ xem.”
Lại nữa rồi!
Không phải khóc lóc om sòm thì quay ra uy hiếp.
Trước giờ cô đều không trả lời câu hỏi này.
Tống Thanh bất đắc dĩ nói: “Mẹ, trước đây tôi lấy chồng là bị ép, tôi không tự làm chủ được. Bây giờ có thể ly hôn hay không tôi cũng không thể làm chủ được. Nếu như mẹ có thể thuyết phục nhà họ Hà ly hôn, tôi cầu còn không được đó chứ! Cứ như vậy đi, mẹ đừng nói gì nữa! Nếu như không có chuyện gì thì mẹ về trước đi. Trang viên Cảnh Hoa là nơi ở của Hà Nhật Dương, sau này đừng tới nữa!”
Bà Tống trừng mắt, túm lấy đồ đạc đập bể.
Tống Thanh lạnh lùng nói: “Mẹ, mẹ phải biết rằng mẹ đang đập đồ ở đâu? Toàn bộ chỗ này là của Hà Nhật Dương, không phải của tôi.”
Một câu nói đó khiến Bà Tống chết lặng tại chỗ.
Bà Tống đặt đồ trong tay xuống, hung hăng uy hiếp Tống Thanh: “Được được lắm, Tống Thanh, cô quả nhiên có bản lĩnh, tôi sẽ chống mắt lên xem!”
Bỏ lại những lời này, Bà Tống xoay người rời đi.
Tống Thanh cũng không đi tiễn bà ta, sau khi người giúp việc báo lại rằng bà ta đã đi rồi, lúc này Tống Thanh mới phát hiện lưng cô đều ướt đẫm.
Cảm xúc được kìm chế trong lòng nhiều năm như vậy, quả thực không thể làm tiêu tan trong chốc lát được.
Tống Thanh cho rằng, thái độ của mình cực chuẩn xác rồi. Cô cứ lôi Hà Nhật Dương ra, Bà Tống cuối cùng sẽ nể mặt nhà họ Hà mà chọn cách lặng lẽ chấm dứt.
Đáng tiếc, cô quá ngây thơ rồi!
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Tống Thanh xem tạp chí, suýt nữa thì cô phát điên ngay tại chỗ!
Bà Tống lại dám lên báo, khóc lóc kể lể cô bất hiếu và ngược đãi bà ta!
Bà Tống còn đăng một tấm hình, trên cánh tay hằn một vết bầm tím.
Tống Thanh lên mạng, không ngờ trên internet cũng đưa những thông tin kinh thiên động địa về cô.
Bà Tống vô cùng khôn khéo, không nhắc đến nhà họ Hà, chỉ nhắc đến Tống Thanh.
Sau đó còn úp mở nói rằng Tống Thanh ở bên cạnh người có tiền rồi bắt đầu làm mưa làm gió, không nhận mẹ ruột.
Vì vậy toàn bộ internet đều chỉ trích Tống Thanh, thậm chí còn có người bắt đầu bới móc chuyện đời tư của cô.
Tống Thanh nhìn thấy những lời chửi rủa này, ngực giống như có tảng đá lớn đè lên, suýt nữa tức giận đến mức không thở nổi.
Ngay sau đó còn có người tra ra số điện thoại của Tống Thanh, rồi bắt đầu gọi điện thoại liên tục cho Tống Thanh, tiến hành công kích.
Tống Thanh tức giận tới mức tắt nguồn điện thoại rồi một mình chạy ra ngoài để xả stress.
Phương Khanh Hân xem tin tức đăng trên báo và internet thì cười phá lên.
Cô chỉ ngầm gợi ý một chút với nhà họ Tống, quả nhiên bọn họ làm loạn lên!
Không sai không sai!
Thật ra cô muốn xem Tống Thanh này còn có thể kiên trì tới khi nào!
Có nhà họ Tống phản công giúp, cô chẳng cần làm gì, chỉ cần ngồi một chỗ rồi chờ ngư ông đắc lợi thôi!
Lời của anh quả nhiên có lý.
Mượn đao giết người mới là cảnh giới cao nhất.
Tống Thanh đi tới đầu đường, đột nhiên phát hiện bản thân mình chẳng có nơi nào có thể đến.
Trước đây chỉ cần cô muốn ra ngoài, nhất định sẽ đến ở cùng với anh trai.
Hiện tại anh trai đi Đức rồi, cũng chẳng còn ai có thể tìm đến, lại có cảm giác thiên hạ rộng lớn mà không chó chỗ dung thân.
Trước mặt Tống Thanh toàn là xe cộ qua lại, nghĩ một hồi, vẫn là quay về rồi quên đi.
Đột nhiên, có một người chợt lao ra từ bên đường, chặn xe Tống Thanh lại.
Tống Thanh thắng xe gấp, thiếu chút là đâm phải đối phương.
Tống Thanh đang muốn phát điên lên thì người kia đột nhiên chạy tới, vội vàng hành lễ với Tống Thanh rồi nói rằng: “Vị tiểu thư này, không biết có thể xin cô giúp tôi một chuyện được không? Thiếu gia nhà tôi đột nhiên phát bệnh, thế nhưng xe của tôi đột nhiên bị hỏng rồi, gọi xe từ nhà đến thì không kịp mất! Van cầu cô có lòng tốt, giúp thiếu gia nhà tôi một tay đi! Chúng tôi nhất định sẽ không phụ lòng tốt của cô đâu!”
Tống Thanh vừa nghe thấy đối phương ngã bệnh, liền hết giận: “Được, dìu anh ta lên đây đi!”
Người kia mừng rỡ, xoay người dìu một người đàn ông cao lớn đến.
Tống Thanh nhìn chằm chằm, nhất thời ngây ngẩn cả người!
Thế giới này cũng quá nhỏ nhỉ?
Người phát bệnh không ai khác lại chính là anh của Phương Khanh Hân, Phương Mạn Luân!
Tống Thanh ngẩn người: “Cậu là người nhà họ Phương sao?”
Người vừa chặn xe sửng sốt: “Cô biết nhà họ Phương? Vậy thì tốt quá! Chỉ cần cô giúp đỡ tôi đưa thiếu gia đưa đến bệnh viện, nhà họ Phương cũng sẽ không bạc đãi cô!”
Tống Thanh chợt im lặng, không nói gì.
Người nhà họ Phương vừa gây khó dễ cho cô, thật không ngờ cô lại gặp họ ở đây.
Thôi bỏ đi, cô không tính toán với một người bị bệnh.
“Thặt chặt giây an toàn vào, đến bệnh viện nào?” Tống Thanh hỏi thẳng.
“Bệnh viện tư nhân Khang Vũ.” Đối phương trả lời.
Tống Thanh gật đầu, bệnh viện tư nhân Khang Vũ là sản nghiệp của nhà họ Hà, là bệnh viện tư nhân có tiếng tăm lừng lẫy ở tỉnh H, đương nhiên dụng cụ máy móc tiên tiến, trang thiết bị hiện đại nổi tiếng toàn cầu.
Bởi vậy Tống Thanh đương nhiên biết nó ở đâu.
Tống Thanh thấy Phương Mạn Luân đã hôn mê rồi, khuôn mặt đẹp trai nho nhã đều xanh xao. Đến người cũng hôn mê rồi, xem ra quả thực bị bệnh rất nặng.
Tống Thanh cũng không nói lời vô ích, trực tiếp lái xe về hướng bệnh viện tư nhân Khang Vũ.
Đây là một khu vắng vẻ, rất ít xe qua lại nên Tống Thanh lái xe rất nhanh.
Không đến hai mươi phút đã đến cổng chính của bệnh viện.
Tống Thanh đã gọi điện thoại trước cho bác sĩ rồi, bởi vậy ô tô vừa đến, Phương Mạn Luân nhanh chóng được di chuyển sang cáng cứu thương đưa vào bệnh viện.
Tống Thanh thấy Phương Mạn Luân được đẩy đi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đang định xoay người rời đi.
Y tá đột nhiên gọi Tống Thanh: “Người nhà, phiền cô đi điền bảng thông tin của bệnh nhân một chút.”
Tống Thanh lập tức nói: “Xin lỗi, tôi không phải thân nhân của bệnh nhân, tôi chỉ gặp ở nửa đường rồi thuận đường đưa anh ta vào đây thôi. Để tôi gọi điện cho người nhà của anh ta, bảo họ đến đây một chút.”
Người thân của bệnh nhân... Cái từ này nên thuộc về Phương Khanh Hân nhỉ?
Phương Mạn Luân thường không ở trong nước, bởi vậy người bản địa gần như không nhận ra hắn.
Tống Thanh vừa được công bố là thiếu phu nhân của nhà họ Hà, bởi vậy nên cũng khá nhiều người nhận ra cô.
Vì vậy, nếu hai người họ cứ như vậy thì sẽ rất dễ bị hiểu lầm.
Y tá nghe thấy Tống Thanh nói không phải là người nhà của hắn, nhất thời ngây người một chút rồi mới lên tiếng: “Vậy cho dù cô không biết tình hình là gì thì cũng điền đi, như vậy thì bác sĩ mới nhanh chóng khám và chữa trị được.”
“Xin lỗi, tôi thực sự không biết gì cả.” Tống Thanh cười khổ một tiếng: “Đây cũng là lần thứ hai tôi gặp anh ta.”
Đúng lúc đó, có người vội vã chạy từ phòng cấp cứu ra, nói rằng: “Bệnh nhân bị viêm ruột thừa, cần lập tức điều trị. Người nhà đâu? Người nhà phải lập tức đến kí tên! Nếu không kịp thời chữa trị sẽ nguy hiểm đến tính mạng!”
Tống Thanh kinh ngạc chỉ vào chóp mũi mình: “Thế nhưng tôi thật sự không phải là người nhà của anh ta...”
Y tá liếc nhìn Tống Thanh một cái rồi nói: “Cô có thể đưa anh ta đến đây khám bệnh, sao lại không quen chứ? Nhanh lên một chút, ký tên là có thể được điều trị sớm! Càng kéo dài thời gian thì cành phát sinh nhiều vấn đề.”
Tống Thanh há hốc miệng kinh ngạc.
Thôi bỏ đi, làm người tốt thì phải làm đến cùng, tiễn phật thì phải tiễn đến Tây Thiên.
Tống Thanh đành đi theo vào phòng làm việc, ký tên của mình lên phía trên.
Phương Mạn Luân rất nhanh được đẩy tới phòng phẫu thuật, dù sao Tống Thanh cô cũng không nỡ cứ thế bỏ đi, mà hiện tại cô cũng chẳng có việc gì để làm, chi bằng ở lại đây chờ một chút xem sao.
Có thể mua chuộc nhà họ Phương cũng tốt, như vậy có thể bảo Phương Khanh Hân sau này đừng nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống rồi.
Bệnh viện tư nhân Khang Vũ quả nhiên có trang thiết bị rất tối tân, không đến nửa giờ, đã hoàn thành thuận lợi một ca phẫu thuật nội soi nhỏ.
Tống Thanh nhìn thấy đèn trong phòng phẫu thuật tắt thì liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Lúc này, một chuỗi tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền tới.
Tống Thanh ngẩng đầu nhìn lên, người đang tới không ai khác, chính là Phương Khanh Hân.
Phương Khanh Hân dẫn theo vệ sĩ vội vàng chạy tới, liếc mắt liền nhìn thấy người cô luôn cảm thấy chướng mắt nhất, Tống Thanh.
Phương Khanh Hân nhìn Tống Thanh với vẻ mặt vô cùng bất ngờ: “Là cô đưa anh tôi tới đây sao?”
Tống Thanh giữ bình tĩnh, đáp rằng: “Không đủ thời gian để thông báo cho cô, vì vậy tôi kí tên thay cô rồi.”
Phương Khanh Hân quan sát Tống Thanh một lượt rồi cao ngạo nói: “Nói đi, muốn bao nhiêu tiền?”
Tống Thanh thở dài bất lực một tiếng, chỉ vào phòng giải phẫu nói rằng: “Anh cô sắp ra rồi, phẫu thuật nội soi, rất nhanh có thể hồi phục. Nếu như không còn chuyện gì nữa vậy tôi đi trước đây, tạm biệt.”
CHƯƠNG 93: BÀ TỐNG LA LỐI
“Còn dám mạnh miệng!” Bà Tống mở trừng hai mắt, tiến lên một bước, vẫn muốn động tay.
Tống Thanh lui về phía sau vài bước, tránh xa Bà Tống.
“Mẹ, tôi hiện tại đã là mợ hai công khai của nhà họ Hà. Mẹ chạy đến nơi đây đánh tôi, không sợ làm xấu mặt nhà họ Hà sao?” Tống Thanh bình tĩnh nhìn Bà Tống: “Tôi thì dễ tính, nhưng không thể dễ tính thay cho Hà Nhật Dương được. Anh ấy là người luôn tự bênh vực chính mình, cho dù chỉ là một người giúp việc của anh ấy bị đánh thì anh ấy cũng sẽ không bỏ qua cho đối phương đâu.”
Bà Tống quả nhiên chần chừ một chút, hung dữ trừng mắt liếc Tống Thanh: “Cho dù như thế nào, lần này cô nhất định phải ly hôn.”
“Cái vấn đề ly hôn này, mình tôi định đoạt được sao?” Tống Thanh cười chế giễu: “Mẹ có bản lĩnh như vậy, chi bằng mẹ đi nói một tiếng với Hà Nhật Dương đi, chỉ cần anh ấy đồng ý thì tôi không có ý kiến gì cả!”
“Cô cho rằng tôi là con ngốc à?’ Bà Tống hừ lạnh một tiếng: “Bảo tôi đi đắc tội với Hà Nhật Dương? Chỉ cần cô không tươi cười với Hà Nhật Dương, ngày nào cũng khiến hắn ngột ngạt thì hắn sẽ tự khắc ly hôn với cô!”
Bà không dám đắc tội với Hà Nhật Dương, vì vậy bảo cô đi đắc tội với Hà Nhật Dương sao?
Ha ha, bà ta đúng là bà mẹ tốt của cô nha!
Một người mẹ thiên vị tới mức này, cô làm sao có thể tin bà ta là mẹ ruột của cô được nữa?
“Mẹ, con gái của mẹ chỉ có một người là Tống Ngọc Nhan sao? Rốt cuộc trong lòng mẹ, tôi được coi là gì?” Tống Thanh bi phẫn nhìn Bà Tống: “Muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng. Cho dù là nuôi một con chó, cũng đối xử với nó tốt hơn tôi. Vì sao vậy? Tôi đã làm sai ở đâu chứ? Sao nhất định phải đối xử với tôi như vậy?”
“Muốn trách thì trách cô là con gái của cha cô.” Bà Tống cất lời: “Sao lúc đó các người không chết chung với người cha đoản mệnh đó của cô đi hả? Chết là hết chuyện, các người còn có thể làm bạn dưới địa ngục mà! Đáng chết thì không chết, sống thì phải chuộc tội.”
Tống Thanh khẽ nhắm hai mắt lại, lời nói đó, cô được nghe từ nhỏ đến giờ rồi, đã nghe tới mức chết lặng rồi.
Mặc dù đau lòng, nhưng từ trước tới giờ cô chưa từng bỏ cuộc.
Không bỏ cuộc là bởi vì thương chính mình, cũng là thương anh trai cô.
“Tôi và anh trai có đúng là con ruột của mẹ không vậy?” Tống Thanh cũng không nhịn được nữa: “Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy một người mẹ nào nguyền rủa con mình.”
“Chà, lời này của cô có ý gì? Cánh cứng rồi, muốn bay sao?” Bà Tống trừng mắt, hung dữ nói: ‘Tống Thanh tôi cảnh cáo cô, nếu như cô dám không nghe lời, tôi sẽ khiến cô cả đời này không ngóc đầu được. Không tin thì chờ xem.”
Lại nữa rồi!
Không phải khóc lóc om sòm thì quay ra uy hiếp.
Trước giờ cô đều không trả lời câu hỏi này.
Tống Thanh bất đắc dĩ nói: “Mẹ, trước đây tôi lấy chồng là bị ép, tôi không tự làm chủ được. Bây giờ có thể ly hôn hay không tôi cũng không thể làm chủ được. Nếu như mẹ có thể thuyết phục nhà họ Hà ly hôn, tôi cầu còn không được đó chứ! Cứ như vậy đi, mẹ đừng nói gì nữa! Nếu như không có chuyện gì thì mẹ về trước đi. Trang viên Cảnh Hoa là nơi ở của Hà Nhật Dương, sau này đừng tới nữa!”
Bà Tống trừng mắt, túm lấy đồ đạc đập bể.
Tống Thanh lạnh lùng nói: “Mẹ, mẹ phải biết rằng mẹ đang đập đồ ở đâu? Toàn bộ chỗ này là của Hà Nhật Dương, không phải của tôi.”
Một câu nói đó khiến Bà Tống chết lặng tại chỗ.
Bà Tống đặt đồ trong tay xuống, hung hăng uy hiếp Tống Thanh: “Được được lắm, Tống Thanh, cô quả nhiên có bản lĩnh, tôi sẽ chống mắt lên xem!”
Bỏ lại những lời này, Bà Tống xoay người rời đi.
Tống Thanh cũng không đi tiễn bà ta, sau khi người giúp việc báo lại rằng bà ta đã đi rồi, lúc này Tống Thanh mới phát hiện lưng cô đều ướt đẫm.
Cảm xúc được kìm chế trong lòng nhiều năm như vậy, quả thực không thể làm tiêu tan trong chốc lát được.
Tống Thanh cho rằng, thái độ của mình cực chuẩn xác rồi. Cô cứ lôi Hà Nhật Dương ra, Bà Tống cuối cùng sẽ nể mặt nhà họ Hà mà chọn cách lặng lẽ chấm dứt.
Đáng tiếc, cô quá ngây thơ rồi!
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Tống Thanh xem tạp chí, suýt nữa thì cô phát điên ngay tại chỗ!
Bà Tống lại dám lên báo, khóc lóc kể lể cô bất hiếu và ngược đãi bà ta!
Bà Tống còn đăng một tấm hình, trên cánh tay hằn một vết bầm tím.
Tống Thanh lên mạng, không ngờ trên internet cũng đưa những thông tin kinh thiên động địa về cô.
Bà Tống vô cùng khôn khéo, không nhắc đến nhà họ Hà, chỉ nhắc đến Tống Thanh.
Sau đó còn úp mở nói rằng Tống Thanh ở bên cạnh người có tiền rồi bắt đầu làm mưa làm gió, không nhận mẹ ruột.
Vì vậy toàn bộ internet đều chỉ trích Tống Thanh, thậm chí còn có người bắt đầu bới móc chuyện đời tư của cô.
Tống Thanh nhìn thấy những lời chửi rủa này, ngực giống như có tảng đá lớn đè lên, suýt nữa tức giận đến mức không thở nổi.
Ngay sau đó còn có người tra ra số điện thoại của Tống Thanh, rồi bắt đầu gọi điện thoại liên tục cho Tống Thanh, tiến hành công kích.
Tống Thanh tức giận tới mức tắt nguồn điện thoại rồi một mình chạy ra ngoài để xả stress.
Phương Khanh Hân xem tin tức đăng trên báo và internet thì cười phá lên.
Cô chỉ ngầm gợi ý một chút với nhà họ Tống, quả nhiên bọn họ làm loạn lên!
Không sai không sai!
Thật ra cô muốn xem Tống Thanh này còn có thể kiên trì tới khi nào!
Có nhà họ Tống phản công giúp, cô chẳng cần làm gì, chỉ cần ngồi một chỗ rồi chờ ngư ông đắc lợi thôi!
Lời của anh quả nhiên có lý.
Mượn đao giết người mới là cảnh giới cao nhất.
Tống Thanh đi tới đầu đường, đột nhiên phát hiện bản thân mình chẳng có nơi nào có thể đến.
Trước đây chỉ cần cô muốn ra ngoài, nhất định sẽ đến ở cùng với anh trai.
Hiện tại anh trai đi Đức rồi, cũng chẳng còn ai có thể tìm đến, lại có cảm giác thiên hạ rộng lớn mà không chó chỗ dung thân.
Trước mặt Tống Thanh toàn là xe cộ qua lại, nghĩ một hồi, vẫn là quay về rồi quên đi.
Đột nhiên, có một người chợt lao ra từ bên đường, chặn xe Tống Thanh lại.
Tống Thanh thắng xe gấp, thiếu chút là đâm phải đối phương.
Tống Thanh đang muốn phát điên lên thì người kia đột nhiên chạy tới, vội vàng hành lễ với Tống Thanh rồi nói rằng: “Vị tiểu thư này, không biết có thể xin cô giúp tôi một chuyện được không? Thiếu gia nhà tôi đột nhiên phát bệnh, thế nhưng xe của tôi đột nhiên bị hỏng rồi, gọi xe từ nhà đến thì không kịp mất! Van cầu cô có lòng tốt, giúp thiếu gia nhà tôi một tay đi! Chúng tôi nhất định sẽ không phụ lòng tốt của cô đâu!”
Tống Thanh vừa nghe thấy đối phương ngã bệnh, liền hết giận: “Được, dìu anh ta lên đây đi!”
Người kia mừng rỡ, xoay người dìu một người đàn ông cao lớn đến.
Tống Thanh nhìn chằm chằm, nhất thời ngây ngẩn cả người!
Thế giới này cũng quá nhỏ nhỉ?
Người phát bệnh không ai khác lại chính là anh của Phương Khanh Hân, Phương Mạn Luân!
Tống Thanh ngẩn người: “Cậu là người nhà họ Phương sao?”
Người vừa chặn xe sửng sốt: “Cô biết nhà họ Phương? Vậy thì tốt quá! Chỉ cần cô giúp đỡ tôi đưa thiếu gia đưa đến bệnh viện, nhà họ Phương cũng sẽ không bạc đãi cô!”
Tống Thanh chợt im lặng, không nói gì.
Người nhà họ Phương vừa gây khó dễ cho cô, thật không ngờ cô lại gặp họ ở đây.
Thôi bỏ đi, cô không tính toán với một người bị bệnh.
“Thặt chặt giây an toàn vào, đến bệnh viện nào?” Tống Thanh hỏi thẳng.
“Bệnh viện tư nhân Khang Vũ.” Đối phương trả lời.
Tống Thanh gật đầu, bệnh viện tư nhân Khang Vũ là sản nghiệp của nhà họ Hà, là bệnh viện tư nhân có tiếng tăm lừng lẫy ở tỉnh H, đương nhiên dụng cụ máy móc tiên tiến, trang thiết bị hiện đại nổi tiếng toàn cầu.
Bởi vậy Tống Thanh đương nhiên biết nó ở đâu.
Tống Thanh thấy Phương Mạn Luân đã hôn mê rồi, khuôn mặt đẹp trai nho nhã đều xanh xao. Đến người cũng hôn mê rồi, xem ra quả thực bị bệnh rất nặng.
Tống Thanh cũng không nói lời vô ích, trực tiếp lái xe về hướng bệnh viện tư nhân Khang Vũ.
Đây là một khu vắng vẻ, rất ít xe qua lại nên Tống Thanh lái xe rất nhanh.
Không đến hai mươi phút đã đến cổng chính của bệnh viện.
Tống Thanh đã gọi điện thoại trước cho bác sĩ rồi, bởi vậy ô tô vừa đến, Phương Mạn Luân nhanh chóng được di chuyển sang cáng cứu thương đưa vào bệnh viện.
Tống Thanh thấy Phương Mạn Luân được đẩy đi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đang định xoay người rời đi.
Y tá đột nhiên gọi Tống Thanh: “Người nhà, phiền cô đi điền bảng thông tin của bệnh nhân một chút.”
Tống Thanh lập tức nói: “Xin lỗi, tôi không phải thân nhân của bệnh nhân, tôi chỉ gặp ở nửa đường rồi thuận đường đưa anh ta vào đây thôi. Để tôi gọi điện cho người nhà của anh ta, bảo họ đến đây một chút.”
Người thân của bệnh nhân... Cái từ này nên thuộc về Phương Khanh Hân nhỉ?
Phương Mạn Luân thường không ở trong nước, bởi vậy người bản địa gần như không nhận ra hắn.
Tống Thanh vừa được công bố là thiếu phu nhân của nhà họ Hà, bởi vậy nên cũng khá nhiều người nhận ra cô.
Vì vậy, nếu hai người họ cứ như vậy thì sẽ rất dễ bị hiểu lầm.
Y tá nghe thấy Tống Thanh nói không phải là người nhà của hắn, nhất thời ngây người một chút rồi mới lên tiếng: “Vậy cho dù cô không biết tình hình là gì thì cũng điền đi, như vậy thì bác sĩ mới nhanh chóng khám và chữa trị được.”
“Xin lỗi, tôi thực sự không biết gì cả.” Tống Thanh cười khổ một tiếng: “Đây cũng là lần thứ hai tôi gặp anh ta.”
Đúng lúc đó, có người vội vã chạy từ phòng cấp cứu ra, nói rằng: “Bệnh nhân bị viêm ruột thừa, cần lập tức điều trị. Người nhà đâu? Người nhà phải lập tức đến kí tên! Nếu không kịp thời chữa trị sẽ nguy hiểm đến tính mạng!”
Tống Thanh kinh ngạc chỉ vào chóp mũi mình: “Thế nhưng tôi thật sự không phải là người nhà của anh ta...”
Y tá liếc nhìn Tống Thanh một cái rồi nói: “Cô có thể đưa anh ta đến đây khám bệnh, sao lại không quen chứ? Nhanh lên một chút, ký tên là có thể được điều trị sớm! Càng kéo dài thời gian thì cành phát sinh nhiều vấn đề.”
Tống Thanh há hốc miệng kinh ngạc.
Thôi bỏ đi, làm người tốt thì phải làm đến cùng, tiễn phật thì phải tiễn đến Tây Thiên.
Tống Thanh đành đi theo vào phòng làm việc, ký tên của mình lên phía trên.
Phương Mạn Luân rất nhanh được đẩy tới phòng phẫu thuật, dù sao Tống Thanh cô cũng không nỡ cứ thế bỏ đi, mà hiện tại cô cũng chẳng có việc gì để làm, chi bằng ở lại đây chờ một chút xem sao.
Có thể mua chuộc nhà họ Phương cũng tốt, như vậy có thể bảo Phương Khanh Hân sau này đừng nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống rồi.
Bệnh viện tư nhân Khang Vũ quả nhiên có trang thiết bị rất tối tân, không đến nửa giờ, đã hoàn thành thuận lợi một ca phẫu thuật nội soi nhỏ.
Tống Thanh nhìn thấy đèn trong phòng phẫu thuật tắt thì liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Lúc này, một chuỗi tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền tới.
Tống Thanh ngẩng đầu nhìn lên, người đang tới không ai khác, chính là Phương Khanh Hân.
Phương Khanh Hân dẫn theo vệ sĩ vội vàng chạy tới, liếc mắt liền nhìn thấy người cô luôn cảm thấy chướng mắt nhất, Tống Thanh.
Phương Khanh Hân nhìn Tống Thanh với vẻ mặt vô cùng bất ngờ: “Là cô đưa anh tôi tới đây sao?”
Tống Thanh giữ bình tĩnh, đáp rằng: “Không đủ thời gian để thông báo cho cô, vì vậy tôi kí tên thay cô rồi.”
Phương Khanh Hân quan sát Tống Thanh một lượt rồi cao ngạo nói: “Nói đi, muốn bao nhiêu tiền?”
Tống Thanh thở dài bất lực một tiếng, chỉ vào phòng giải phẫu nói rằng: “Anh cô sắp ra rồi, phẫu thuật nội soi, rất nhanh có thể hồi phục. Nếu như không còn chuyện gì nữa vậy tôi đi trước đây, tạm biệt.”