Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-935
Chương 935
Thẩm Lục nhanh chóng kiểm tra khắp cơ thể, may mắn chưa xảy ra chuyện gì.
Thẩm Lục thở phào, có chút mờ mịt.
Anh luôn cảnh giác với người lạ, tại sao lại không hề đề phòng chút nào ông Smith này nhỉ?
Đây không phải tác phong của anh!
Thẩm Lục ngồi dậy, đầu đau nhức.
Quay đầu, anh thấy trên bàn có một bát canh đã được đậy kín, bên cạnh có một mảnh giấy, bên trên có viết bằng tiếng anh: “Tỉnh dậy nhớ uống hết, đầu sẽ đỡ đau.”
Khóe môi Thẩm Lục nhếch lên.
Anh không hề nghi ngờ, mở hộp ra, uống sạch bát canh.
Thật lạ lẫm, anh tin người đó sẽ không hại mình.
Giống như linh hồn đang nói với anh, người đó rất an toàn.
Mặc đồ xong, Thẩm Lục rời khỏi phòng Sùng Minh, về phòng của mình và Trình Thiên Cát.
Trình Thiên Cát vẫn chưa về.
Xem ra lần này anh ta tới hòn đảo W để làm chuyện rất quan trọng.
Thẩm Lục đi tắm, cả người lúc này mới thanh tỉnh một chút.
Anh âm thầm hạ quyết tâm, cho dù gặp bao nhiêu khó khăn, anh cũng phải tìm ra được Sùng Minh!
Mãi tới khi trời sáng, Trình Thiên Cát mới quay lại.
Trên người anh có mùi máu, chắc chắn đã bị thương.
Thấy Thẩm Lục còn chưa ngủ, Trình Thiên Cát chỉ gật đầu chào hỏi qua loa, không giải thích bất cứ chuyện gì.
Ánh mắt Thẩm Lục sáng lên, nói: “Có cần tôi bôi thuốc giúp không?”
Trình Thiên Cát do dự gật đầu, nói: “Tôi đi rửa sạch vết thương trước đã.”
Nói xong, Trình Thiên Cát đi vào phòng tắm, tiếng nước chảy vang lên, che đi tất cả mọi thứ.
Trình Thiên Cát rửa rất nhanh, mặc xong quần ngủ mới đi ra, cánh tay và sau lưng chi chít vết thuơng.
Thẩm Lục cũng không hỏi, lấy hòm y tế, chuẩn bị bôi thuốc cho Trình Thiên Cát.
Có lẽ do nhiều lần bôi thuốc cho Sùng Minh, nên Thẩm Lục xử lí những vết thương nhỏ này rất thuần thục.
“Không ngờ cậu còn biết bôi thuốc.” Trình Thiên Cát bình tĩnh nói.
“Thường xuyên bôi thuốc cho anh ấy mà thành. Lần nào anh ấy bị thương cũng tới tìm tôi.” Thẩm Lục nói đến đây chợt ngừng lại, ánh mắt ảm đạm: “Bây giờ anh ấy không tới tìm tôi cũng không sao, chỉ cần anh ấy sống tốt, đợi tôi đến tìm là được.”
“Anh ta không có chuyện gì đâu. Người có thể làm anh ta bị thương không nhiều. Có lẽ cậu lo lắng quá nên mới nghĩ như vậy.” Trình Thiên Cát nhỏ giọng giải thích: “Sức chiến đấu của Sùng Minh luôn đứng trong top 3 thế giới. Tôi đang nói tới năng lực chiến đấu một mình, chưa tính vũ khí trong tay hay thủ đoạn, mưu lược của cậu ta. Muốn cậu ta bị thương không phải chuyện dễ dàng gì. Năm đó, lúc Hạ Nhật Ninh đuổi giết Sùng Minh, tốn không biết bao nhiêu người và của, dùng những thứ tân tiến nhất, những đàn em được huấn luyện tinh nhuệ nhất mới khiến Sùng Minh bị thương. Có thể thấy, Sùng Minh lợi hại đến mức nào. Vậy nên cậu đừng nghĩ nhiều, có thể nghe ngóng được tin tức từ chỗ này là tốt, nếu không nghe ngóng được gì, chứng minh bây giờ anh ta rất an toàn, chưa bị kẻ nào tìm ra cả. Kẻ thù của anh ta càng chưa thể tìm ra.”
“Tôi biết.” Nghe lời Trình Thiên Cát an ủi, Thẩm Lục thở phào: “Được rồi, thuốc đã bôi xong. Nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”
Trình Thiên Cát mặc áo, cài khuy, nói: “Ngày kia trên đảo W có một chuyện quan trọng, để an toàn hơn, cậu vẫn nên cải trang một chút. Dù sao nhiều người như vậy rất dễ xảy ra chuyện.”
“Tôi hiểu.” Thẩm Lục khẽ trả lời: “Hôm nay đã liên lụy tới anh.”
“Không có gì, thời gian không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi.” Trình Thiên Cát đứng dậy, đi được vài bước đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với Thẩm Lục: “Người tên Smith...”
“Anh ta không có ý xấu.” Thẩm Lục lập tức hiểu ý Trình Thiên Cát: “Ít nhất là không có ác ý với tôi.”
Trình Thiên Cát gật đầu: “Vậy thì tốt, tôi nghỉ ngơi trước đây, ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!” Thẩm Lục cười gật đầu.
Việc quan trọng trên hòn đảo W chính là một cuộc vui chơi khoái lạc.
Ngày 15-8 hằng năm là lễ vui chơi khoái lạc.
Chỉ cần lên đảo là có thể tham dự cuộc chơi này miễn phí.
Đảo sẽ cung cấp đủ loại vũ khí và trang thiết bị, chỉ có những thứ bạn không tưởng tượng nổi chứ không có thứ người trên đảo này không chơi nổi.
Vậy nên, rất nhiều người trao đổi tin tức xong vẫn tiếp tục ở lại trên đảo để tham gia cuộc vui mỗi năm chỉ tổ chức duy nhất một lần này.
Sáng sớm, đã có người trên đảo đẩy xe gõ cửa từng nhà phát trang phục hôm nay.
Người nào cũng có thể hóa trang thành bộ dạng mình muốn.
Dù sao, thân phận của mọi người đều là giả, có hóa trang thành khuôn mặt khác cũng không sao.
Thẩm Lục chọn bộ đồ hải tặc, Trình Thiên Cát chọn bộ đồ ma cà rồng nước Anh.
Thẩm Lục hóa trang thành người Tây Á, Trình Thiên Cát thành người Anh.
Thẩm Lục không biết hóa trang nhưng Trình Thiên Cát biết!
Vậy nên, lúc ra ngoài, đã biến thành hai người hoàn toàn khác.
Sùng Minh cũng hóa trang cho bản thân.
Nhưng, hắn chỉ biến thành bộ dáng của một học giả, không thay đổi nhiều.
Một chiếc kính gọng vàng, khiến khuôn mặt cứng ngắc của hắn thêm vài phần quý phái.
Sùng Minh rời đi ngay sau Trình Thiên Cát và Thẩm Lục, vậy nên hắn biết họ hóa trang thành bộ dáng gì.
Sau khi xác định thân phận của họ, Sùng Minh lặng lẽ chui vào trong đám người, rất nhanh liền biến mất.
Cả con đường đều có tiếng người náo nhiệt.
Lúc này, mọi người đều không có thân phận địa vị gì cả mà chỉ là khách hóa trang.
Bạn có thể uống rượu, khoác vai bất cứ người nào.
“Tuy hôm nay là ngày vui chơi hết mình, nhưng cậu cũng phải cẩn thận.” Trình Thiên Cát nhắc nhở Thẩm Lục: “Đừng tưởng bề ngoài bọn họ hòa nhã thì dễ gần.”
Thẩm Lục gật đầu, nhìn đám người trên đường, không nhịn được hỏi: “Anh tới nơi này thi hành nhiệm vụ?”
Trình Thiên Cát cười nhẹ: “Không đến mức đó, tôi hứa với người ta tới đây giúp đỡ chút thôi.”
Nói tới đây, Trình Thiên Cát nhỏ tiếng: “Người bảo vệ cậu tới rồi. Tôi còn có việc, hôm nay không thể đi cùng cậu được.”
Thẩm Lục quay đầu, nhìn thấy bốn người đi về phía mình.
Bọn họ vừa tới gần đã nói nhỏ với Thẩm Lục: “Thẩm tiên sinh, chúng tôi là người của tổng giám đốc Hạ, tới đây bảo vệ cậu.”
Thẩm Lục thở dài: “Vất vả cho các anh rồi.”
Bốn người xấu hổ: “Xin lỗi về chuyện xảy ra mấy hôm trước, chúng tôi vẫn chưa kịp chuẩn bị.”
“Không sao.” Thẩm Lục lắc đầu: “Do tôi quá liều lĩnh.”
Nhìn Trình Thiên Cát biến mất trong đám người, Thẩm Lục không nhịn được hỏi: “Anh ta tới đây giúp đỡ ai vậy?”
Bốn người đều cải trang thành du học sinh, nhìn về phía Trình Thiên Cát vừa đi, nói: “Tổng giám đốc không dặn dò nên chúng tôi không đi theo.”
Thẩm Lục lập tức hiểu ý bọn họ.
Trình Thiên Cát tới đây vì việc riêng.
Thẩm Lục đang nói chuyện với họ, bỗng một người đàn ông đi về phía Thẩm Lục chào hỏi: “Mấy vị trông rất lạ mặt.”
Thẩm Lục nhanh chóng kiểm tra khắp cơ thể, may mắn chưa xảy ra chuyện gì.
Thẩm Lục thở phào, có chút mờ mịt.
Anh luôn cảnh giác với người lạ, tại sao lại không hề đề phòng chút nào ông Smith này nhỉ?
Đây không phải tác phong của anh!
Thẩm Lục ngồi dậy, đầu đau nhức.
Quay đầu, anh thấy trên bàn có một bát canh đã được đậy kín, bên cạnh có một mảnh giấy, bên trên có viết bằng tiếng anh: “Tỉnh dậy nhớ uống hết, đầu sẽ đỡ đau.”
Khóe môi Thẩm Lục nhếch lên.
Anh không hề nghi ngờ, mở hộp ra, uống sạch bát canh.
Thật lạ lẫm, anh tin người đó sẽ không hại mình.
Giống như linh hồn đang nói với anh, người đó rất an toàn.
Mặc đồ xong, Thẩm Lục rời khỏi phòng Sùng Minh, về phòng của mình và Trình Thiên Cát.
Trình Thiên Cát vẫn chưa về.
Xem ra lần này anh ta tới hòn đảo W để làm chuyện rất quan trọng.
Thẩm Lục đi tắm, cả người lúc này mới thanh tỉnh một chút.
Anh âm thầm hạ quyết tâm, cho dù gặp bao nhiêu khó khăn, anh cũng phải tìm ra được Sùng Minh!
Mãi tới khi trời sáng, Trình Thiên Cát mới quay lại.
Trên người anh có mùi máu, chắc chắn đã bị thương.
Thấy Thẩm Lục còn chưa ngủ, Trình Thiên Cát chỉ gật đầu chào hỏi qua loa, không giải thích bất cứ chuyện gì.
Ánh mắt Thẩm Lục sáng lên, nói: “Có cần tôi bôi thuốc giúp không?”
Trình Thiên Cát do dự gật đầu, nói: “Tôi đi rửa sạch vết thương trước đã.”
Nói xong, Trình Thiên Cát đi vào phòng tắm, tiếng nước chảy vang lên, che đi tất cả mọi thứ.
Trình Thiên Cát rửa rất nhanh, mặc xong quần ngủ mới đi ra, cánh tay và sau lưng chi chít vết thuơng.
Thẩm Lục cũng không hỏi, lấy hòm y tế, chuẩn bị bôi thuốc cho Trình Thiên Cát.
Có lẽ do nhiều lần bôi thuốc cho Sùng Minh, nên Thẩm Lục xử lí những vết thương nhỏ này rất thuần thục.
“Không ngờ cậu còn biết bôi thuốc.” Trình Thiên Cát bình tĩnh nói.
“Thường xuyên bôi thuốc cho anh ấy mà thành. Lần nào anh ấy bị thương cũng tới tìm tôi.” Thẩm Lục nói đến đây chợt ngừng lại, ánh mắt ảm đạm: “Bây giờ anh ấy không tới tìm tôi cũng không sao, chỉ cần anh ấy sống tốt, đợi tôi đến tìm là được.”
“Anh ta không có chuyện gì đâu. Người có thể làm anh ta bị thương không nhiều. Có lẽ cậu lo lắng quá nên mới nghĩ như vậy.” Trình Thiên Cát nhỏ giọng giải thích: “Sức chiến đấu của Sùng Minh luôn đứng trong top 3 thế giới. Tôi đang nói tới năng lực chiến đấu một mình, chưa tính vũ khí trong tay hay thủ đoạn, mưu lược của cậu ta. Muốn cậu ta bị thương không phải chuyện dễ dàng gì. Năm đó, lúc Hạ Nhật Ninh đuổi giết Sùng Minh, tốn không biết bao nhiêu người và của, dùng những thứ tân tiến nhất, những đàn em được huấn luyện tinh nhuệ nhất mới khiến Sùng Minh bị thương. Có thể thấy, Sùng Minh lợi hại đến mức nào. Vậy nên cậu đừng nghĩ nhiều, có thể nghe ngóng được tin tức từ chỗ này là tốt, nếu không nghe ngóng được gì, chứng minh bây giờ anh ta rất an toàn, chưa bị kẻ nào tìm ra cả. Kẻ thù của anh ta càng chưa thể tìm ra.”
“Tôi biết.” Nghe lời Trình Thiên Cát an ủi, Thẩm Lục thở phào: “Được rồi, thuốc đã bôi xong. Nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”
Trình Thiên Cát mặc áo, cài khuy, nói: “Ngày kia trên đảo W có một chuyện quan trọng, để an toàn hơn, cậu vẫn nên cải trang một chút. Dù sao nhiều người như vậy rất dễ xảy ra chuyện.”
“Tôi hiểu.” Thẩm Lục khẽ trả lời: “Hôm nay đã liên lụy tới anh.”
“Không có gì, thời gian không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi.” Trình Thiên Cát đứng dậy, đi được vài bước đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với Thẩm Lục: “Người tên Smith...”
“Anh ta không có ý xấu.” Thẩm Lục lập tức hiểu ý Trình Thiên Cát: “Ít nhất là không có ác ý với tôi.”
Trình Thiên Cát gật đầu: “Vậy thì tốt, tôi nghỉ ngơi trước đây, ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!” Thẩm Lục cười gật đầu.
Việc quan trọng trên hòn đảo W chính là một cuộc vui chơi khoái lạc.
Ngày 15-8 hằng năm là lễ vui chơi khoái lạc.
Chỉ cần lên đảo là có thể tham dự cuộc chơi này miễn phí.
Đảo sẽ cung cấp đủ loại vũ khí và trang thiết bị, chỉ có những thứ bạn không tưởng tượng nổi chứ không có thứ người trên đảo này không chơi nổi.
Vậy nên, rất nhiều người trao đổi tin tức xong vẫn tiếp tục ở lại trên đảo để tham gia cuộc vui mỗi năm chỉ tổ chức duy nhất một lần này.
Sáng sớm, đã có người trên đảo đẩy xe gõ cửa từng nhà phát trang phục hôm nay.
Người nào cũng có thể hóa trang thành bộ dạng mình muốn.
Dù sao, thân phận của mọi người đều là giả, có hóa trang thành khuôn mặt khác cũng không sao.
Thẩm Lục chọn bộ đồ hải tặc, Trình Thiên Cát chọn bộ đồ ma cà rồng nước Anh.
Thẩm Lục hóa trang thành người Tây Á, Trình Thiên Cát thành người Anh.
Thẩm Lục không biết hóa trang nhưng Trình Thiên Cát biết!
Vậy nên, lúc ra ngoài, đã biến thành hai người hoàn toàn khác.
Sùng Minh cũng hóa trang cho bản thân.
Nhưng, hắn chỉ biến thành bộ dáng của một học giả, không thay đổi nhiều.
Một chiếc kính gọng vàng, khiến khuôn mặt cứng ngắc của hắn thêm vài phần quý phái.
Sùng Minh rời đi ngay sau Trình Thiên Cát và Thẩm Lục, vậy nên hắn biết họ hóa trang thành bộ dáng gì.
Sau khi xác định thân phận của họ, Sùng Minh lặng lẽ chui vào trong đám người, rất nhanh liền biến mất.
Cả con đường đều có tiếng người náo nhiệt.
Lúc này, mọi người đều không có thân phận địa vị gì cả mà chỉ là khách hóa trang.
Bạn có thể uống rượu, khoác vai bất cứ người nào.
“Tuy hôm nay là ngày vui chơi hết mình, nhưng cậu cũng phải cẩn thận.” Trình Thiên Cát nhắc nhở Thẩm Lục: “Đừng tưởng bề ngoài bọn họ hòa nhã thì dễ gần.”
Thẩm Lục gật đầu, nhìn đám người trên đường, không nhịn được hỏi: “Anh tới nơi này thi hành nhiệm vụ?”
Trình Thiên Cát cười nhẹ: “Không đến mức đó, tôi hứa với người ta tới đây giúp đỡ chút thôi.”
Nói tới đây, Trình Thiên Cát nhỏ tiếng: “Người bảo vệ cậu tới rồi. Tôi còn có việc, hôm nay không thể đi cùng cậu được.”
Thẩm Lục quay đầu, nhìn thấy bốn người đi về phía mình.
Bọn họ vừa tới gần đã nói nhỏ với Thẩm Lục: “Thẩm tiên sinh, chúng tôi là người của tổng giám đốc Hạ, tới đây bảo vệ cậu.”
Thẩm Lục thở dài: “Vất vả cho các anh rồi.”
Bốn người xấu hổ: “Xin lỗi về chuyện xảy ra mấy hôm trước, chúng tôi vẫn chưa kịp chuẩn bị.”
“Không sao.” Thẩm Lục lắc đầu: “Do tôi quá liều lĩnh.”
Nhìn Trình Thiên Cát biến mất trong đám người, Thẩm Lục không nhịn được hỏi: “Anh ta tới đây giúp đỡ ai vậy?”
Bốn người đều cải trang thành du học sinh, nhìn về phía Trình Thiên Cát vừa đi, nói: “Tổng giám đốc không dặn dò nên chúng tôi không đi theo.”
Thẩm Lục lập tức hiểu ý bọn họ.
Trình Thiên Cát tới đây vì việc riêng.
Thẩm Lục đang nói chuyện với họ, bỗng một người đàn ông đi về phía Thẩm Lục chào hỏi: “Mấy vị trông rất lạ mặt.”