Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-91
CHƯƠNG 91: TỐNG THANH, LÀ CÔ!
CHƯƠNG 91: TỐNG THANH, LÀ CÔ!
Lúc Tống Thanh ngước mắt lên nhìn, đôi mắt trong veo nhưng lạnh lùng vô cùng, cô dồn nén mọi tình cảm trong lòng.
“Được, tôi sẽ dốc sức hoàn thành tốt công việc ngày hôm nay.” Tống Thanh bình tĩnh trả lời.
Hà Nhật Dương chăm chú nhìn Tống Thanh.
Hắn đột nhiên cảm thấy Tống Thanh rất xa lạ.
Dường như cô sẽ không giành chăn giành gối với hắn nữa, cũng không làm cho hắn những món khó ăn, không có suy nghĩ giành giật bản thiết kế với hắn, không chia sẻ với hắn những mẩu chuyện vặt vãnh, càng không chút e ngại mà ở chung với hắn như vậy nữa.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Sao đột nhiên cô lại biến thành như vậy?
Hà Nhật Dương rất muốn hỏi, nhưng thời gian không còn kịp rồi.
Bên ngoài còn có rất nhiều khách quý đang chờ hắn ra tiếp đãi.
Hắn chỉ đành lựa chọn nhất thời kìm nén, chờ làm xong chuyện trước mắt rồi mới đi hỏi rõ.
Hà Nhật Dương gật đầu: “Được, lát nữa sẽ có người đến gọi em.”
Nói xong câu đó, Hà Nhật Dương xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Hà Nhật Dương, lúc này Tống Thanh mới buông lỏng nắm tay đang nắm chặt.
Lúc cô nói ra câu nói kia, gần như cô đã dùng hết toàn bộ sự bình tĩnh rồi.
Cô ghim chặt móng tay vào lòng bàn tay tới mức đau đớn mới cố thể ép bản thân mình giả bộ bình tĩnh.
Quả nhiên, tâm động thì tim đau.
Chậm rãi buông lỏng bàn tay, nơi bị móng tay ghim vào đã hằn một vệt máu.
Tống Thanh nhắm mắt, xoay người vào thay kiểu tạo hình thứ nhất.
Cô làm ra một bộ mặt chuyên nghiệp, đây chỉ là công việc, không liên quan gì đến tình cảm.
Tống Thanh vừa mới thay đồ xong thì người giúp việc đến gõ cửa: “Mợ hai, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, cậu chủ mời cô ra ngoài.”
“Tôi biết rồi.” Cuối cùng Tống Thanh soi gương một chút, kéo đầm dạ hội màu tím đậm dài sát đất, tao nhã ung dung bước ra ngoài.
Tống Thanh đi ra khỏi cửa, liền thấy Hà Nhật Dương cũng đã thay một bộ lễ phục cùng màu cùng kiểu rồi.
Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh, mắt phượng hiện lên một tia kinh ngạc: “Rất đẹp.”
“Cảm ơn.” Tống Thanh mỉm cười đáp lại, chỉ là nụ cười đó không mấy thật lòng.
Tống Thanh tiến lên vòng vào cánh tay Hà Nhật Dương, kéo chiếc đuôi váy rất dài rồi chậm rãi bước xuống cầu thang theo Hà Nhật Dương.
Lúc này, toàn bộ phòng khách im ắng không một tiếng động.
Tất cả mọi người dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm Tống Thanh, Tống Thanh chợt cảm nhận được từng đợt từng đợt áp lực ùn ùn cuốn tới.
Hà Nhật Dương cảm nhận được sự căng thẳng truyền đến từ cánh tay của Tống Thanh, hắn đưa tay vỗ vỗ vào mu bàn tay Tống Thanh.
Tống Thanh chỉ nở một nụ cười miễn cưỡng với hắn.
Tống Thanh cố gắng đứng thẳng, không cho phép bản thân chùn bước trước vô vàn những ánh nhìn ác ý, cuối cùng đứng như đứng dưới ánh dương xán lạn.
“Gì vậy!” Phương Khanh Hân đứng lên phía trước, gương mặt xinh đẹp của cô tràn đầy giận dữ, không thể tiếp tục duy trì cái phong thái con nhà danh giá của cô nữa: “Sao lại là cô ta?”
Tống Ngọc Nhan cũng bày ra vẻ mặt hoảng sợ vô cùng: “Sao có thể chứ?”
Những tiểu thư danh gia vọng tộc ở đây, có khá nhiều người đã tìm kiếm kiểu dáng Tống Thanh đang mặc, nên giây phút Tống Thanh xuất hiện, các cô ai nấy đều kinh ngạc vô cùng!
Trên mặt tất mọi người đều lộ ra vẻ khó tin.
Thậm chí khá nhiều cô thiếu nữ con nhà danh gia đánh rớt chiếc ly trong tay mà cũng không có cảm giác.
Tống Thanh đã đoán được màn này sẽ chấn động cỡ nào, nhưng khi cô thực sự đứng ở đây, lúc nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc và ánh mắt đố kị của toàn thể nam thanh nữ tú trong hội trường, mới phát hiện sự kiên cường chuẩn bị trước đó thực sự không hề đủ.
“Hà Nhật Dương, có phải anh nên cho em một lời giải thích không?” Phương Khanh Hân rốt cuộc không nhịn được, tiến về phía Hà Nhật Dương gây khó dễ.
Toàn bộ sự chú ý trong bữa tiệc cũng bởi vậy mà chuyển sang người Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương vẫn giữ cái dáng vẻ lường biếng, mắt phượng liếc nhìn Phương Khanh Hân, giọng nói lạnh lùng thấu xương đáp lại: “Cô xứng sao?”
Ba chữ vô cùng đơn giản, giống như thoảng qua lỗ tai nhưng lại hung hăng ném vào mặt Phương Khanh Hân.
Lần trước làm mất mặt, là làm mất mặt nhà họ Phương.
Lần này làm mất mặt, rõ ràng là nhắm vào Phương Khanh Hân.
Phương Khanh Hân lớn như vậy nhưng cũng chưa từng bị ai đối xử như thế.
Cô thực sự sắp phát điên rồi, tay chỉ Tống Thanh: “Vậy cô ta xứng sao?”
“Anh Mạn Luân, lâu rồi không gặp.” Hà Nhật Dương phớt lờ Phương Khanh Hân, quay đầu chào hỏi Phương Mạn Luân đang đứng cạnh Phương Khanh Hân: “Rất vui vì anh có thể đến.”
Phương Mạn Luân hơi lúng túng mỉm cười.
Hắn liếc nhìn Tống Thanh, người con gái đó tuy rằng vẫn gắng gượng giữ bình tĩnh nhưng sắc mặt trắng bệch của cô đã tố cáo tâm trạng cô rồi.
Nhưng sự kiên cường của cô gái này lại vượt xa dự đoán của hắn.
Phương Mạn Luân nhìn em gái mình, rồi mới trả lời Hà Nhật Dương: “Mấy năm không gặp, Nhật Dương ngày càng xuất sắc nhỉ.”
“Anh cũng vậy mà.” Hà Nhật Dương bình tĩnh thản nhiên nói: “Năm đó, nể mặt anh Mạn Luân chỉ vẽ vài đường lên mấy cửa tiệm của nhà họ Phương, xem ra hôm nay phải vẽ lên đó một chấm tròn rồi?”
Phương Mạn Luân còn chưa mở miệng, Phương Khanh Hân đã gay gắt kêu lên: “Hà Nhật Dương, anh uy hiếp em?”
Phương Mạn Luân đột nhiên đưa tay bịt miệng Phương Khanh Hân, cười áy náy với Hà Nhật Dương: “Xin lỗi, em gái tôi thất lễ rồi, tôi thay nó xin lỗi cậu.”
Phương Mạn Luân nhìn chân thành tha thiết.
Hà Nhật Dương của bây giờ, đã không phải là Hà Nhật Dương của mấy năm trước rồi.
Hạ Nhận Ninh của mấy năm trước tuy rằng tuổi trẻ tài cao, tài năng lộ rõ nhưng vẫn có khuyết điểm.
Còn Hà Nhật Dương của bây giờ đã trưởng thành từ bên trong mà còn là đế vương hùng mạnh rồi.
Hắn không sợ.
Bởi vì nhà họ Hà là quân át chủ bài của hắn, cũng là vũ khí lợi hại để tấn công của hắn.
Chỉ riêng năm đầu tiên Hà Nhật Dương nhậm chức tổng giám đốc, thì hắn đã dùng bản lĩnh trời sinh của hắn để lật đổ một gia tộc lâu đời đã từng thâu tóm ba phần thiên hạ rồi. Từng đó đủ để khiến mọi người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nhận vị đế vương trong giới thương nghiệp này.
Huống hồ trải qua nhiều năm thử thách và đúc kết như vậy, quân át chủ bài của hắn ngày càng mạnh, thủ đoạn của hắn cũng ngày càng tàn nhẫn.
Nếu Phương Khanh Hân đắc tội với Hà Nhật Dương, điều này đối với nhà họ Phương mà nói, không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Đừng tưởng rằng rồng không dám đè bọn rắn độc.
Đó là bởi vì khi ấy rồng còn chưa đủ mạnh.
Trong lúc rồng lớn mạnh tới mức có thể càn quét mọi thứ thì bọn rắn độc có mạnh hơn thì cũng chỉ là rắn thôi.
Dưới sự khống chế trời sinh của quy luật tuần hoàn, rắn nào có cơ hội lật mình chứ?
“Anh Mạn Luân, nào, tôi giới thiệu với anh một chút. Đây là vợ tôi, Tống Thanh, mợ hai của nhà họ Hà.” Hà Nhật Dương nhìn chằm chằm Phương Mạn Luân mà nói: “Vợ của tôi từ trước đến giờ hay xấu hổ, nếu sau này có chỗ nào thất lễ, vẫn mong anh nể mặt tôi, đừng tính toán.”
Lời của Hà Nhật Dương khiến tất cả mọi người ở đây đều nín thở!
Nghĩa bóng của câu nói này chính là: Đây là thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận của nhà họ Hà, chứ không phải là tình nhân tùy tiện tìm về để đối phó với mấy người.
Mấy người dám không tôn trọng cô ấy, chính là không tôn trọng nhà họ Hà, nếu vậy thì cứ đợi bị thâu tóm đi!
Phương Mạn Luân quay đầu nhìn Tống Thanh: “Khi nãy không nhận ra mợ hai, vẫn mong cô thứ lỗi.”
Tống Thanh khẽ gật đầu: “Không sao.”
Phương Mạn Luân lại vội nói với Hà Nhật Dương: “Xin lỗi, em gái tôi có chút không khỏe, e rằng không thể tiếp tục ở lại đây nữa, chúng tôi xin phép cáo từ.”
“Được, quản gia, tiễn khách.” Hà Nhật Dương vẫn không thay đổi sắc mặt, mắt liếc Phương Mạn Luân một cách kịch liệt, hai người họ đều để lại cho đối phương một ánh nhìn đầy ẩn ý.
Phương Mạn Luân nhanh chóng dẫn theo Phương Khanh Hân rời khỏi trang viên Cảnh Hoa.
Cho đến tận khi lên xe, Phương Mạn Luân mới buông Phương Khanh Hân ra.
“Anh, anh điên rồi! Sao anh không giúp em?” Phương Khanh Hân giống như nổi điên đánh Phương Mạn Luân: “Anh xem, người phụ nữ thấp kém kia! Sao cô ta có thể làm vợ của Hà Nhật Dương chứ? Không, tuyệt đối không thể!”
Đợi Phương Khanh Hân trút giận xong rồi, Phương Mạn Luân mới lạnh giọng nói rằng: “Khanh Hân, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi? Thân là con gái nhà danh gia vọng tộc số một tỉnh H, sao có thể mất kiểm soát như vậy hả? Mấy năm nay, quả thực là quá nuông chiều em rồi, có chút tức giận đó mà cũng không làm chủ được, em còn muốn được gả vào nhà họ Hà nữa không? Tống Thanh đó, rõ ràng thân thế không bằng em, học vấn không bằng, năng lực cũng không bằng. Nhưng ở bữa tiệc hôm nay, biểu hiện của cô ấy gấp em vạn lần rồi!”
“Anh, anh có ý gì! Anh bênh vực người phụ nữ kia?” Phương Khanh Hân nghe thấy Phương Mạn Luân nói như vậy, liền giận điên lên.
“Không phải anh bênh vực cô ấy, mà là nói sự thật!” Phương Mạn Luân lạnh giọng nói rằng: “Trước đó, anh đã từng gặp cô ấy, đồng thời còn úp mở nói cho cô ấy biết thông tin Hà Nhật Dương vẫn luôn yêu người khác. Lúc đó, anh rõ ràng nhìn thấy, đáy mắt cô ấy cực kì chấn động và bi thương! Nhưng dù vậy, trong buổi tiệc khi nãy cô ấy vẫn vô cùng hoàn hảo! Không phải, người thua cuộc là em sao?”
“Vậy anh trơ mắt đứng nhìn con tiện nhân kia ở lại bên cạnh Hà Nhật Dương sao?" Phương Khanh Hân tức giận gầm lên.
“Dù có giữ lại được bên cạnh thì sao chứ? Tim không ở cùng thì có thể lưu lại được bao lâu?” Phương Mạn Luân khinh thường nói: ‘Tống Thanh biết người mà Hà Nhật Dương thích là người khác, em nghĩ Tống Thanh sẽ ở cạnh hắn lâu dài sao?”
“Vậy thì sao chứ? Thiên hạ này, phụ nữ thích Hà Nhật Dương rất nhiều. Cho dù biết rõ Hà Nhật Dương không thích nhưng cũng bằng lòng ở lại đó thôi!” Phương Khanh Hân nổi giận đùng đùng trả lời.
“Đó là người khác, không phải Tống Thanh.” Phương Mạn Luân tự tin nói: “Tuy anh chỉ trò chuyện hai câu với cô ấy, nhưng anh dám khẳng định, Tống Thanh là một người phụ nữ trọng tình trọng nghĩa. Nếu như không yêu, cô ấy tình nguyện buông tay.”
Phương Khanh Hân cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhìn Phương Mạn Luân với đôi mắt vô cùng khẩn thiết: “Anh, ý anh nói là chỉ cần Hà Nhật Dương không thích Tống Thanh thì Tống Thanh thì sẽ tự động bỏ đi sao?”
“Em ấy à...” Phương Mạn Luân bất đắc dĩ lắc đầu: “Em chỗ nào cũng tốt, nhưng chỉ cần đụng đến chuyện của Hà Nhật Dương là biến thành một người khác.”
Phương Khanh Hân hơi nhăn nhó: “Anh, anh biết mà! Em thích anh ấy nhiều năm như vậy, em đương nhiên không thể bình tĩnh được rồi! Một ngày nào đó, anh tìm được người phụ nữ mình yêu thì anh sẽ hiểu được cảm giác yêu là như thế nào!”
“Vì vậy, anh chưa bao giờ cho phép mình thích bất kỳ người phụ nữ nào, cũng sẽ không để bản thân mình có bất kỳ nhược điểm nào.” Phương Mạn Luân cười tự tin: “Mấy tên đàn ông bị tình yêu buộc chặt, đều là lũ ngu ngốc.”
“Thôi bỏ đi, em chẳng muốn nói với anh mấy chuyện này, một tên đàn ông không hiểu biết về tình yêu!” Lúc này, Phương Khanh Hân mới toàn toàn nguôi giận, chuẩn bị xem truyện náo nhiệt của Tống Thanh.
Dù sao, cô cũng là biết Hà Nhật Dương vẫn luôn tìm kiếm người bạn thanh mai trúc mã lúc nhỏ.
Lúc Phương Khanh Hân bị Phương Mạn Luân kéo đi, không khí của hội trường nhất thời trùng xuống, nhưng sau đó lại náo nhiệt trở lại.
CHƯƠNG 91: TỐNG THANH, LÀ CÔ!
Lúc Tống Thanh ngước mắt lên nhìn, đôi mắt trong veo nhưng lạnh lùng vô cùng, cô dồn nén mọi tình cảm trong lòng.
“Được, tôi sẽ dốc sức hoàn thành tốt công việc ngày hôm nay.” Tống Thanh bình tĩnh trả lời.
Hà Nhật Dương chăm chú nhìn Tống Thanh.
Hắn đột nhiên cảm thấy Tống Thanh rất xa lạ.
Dường như cô sẽ không giành chăn giành gối với hắn nữa, cũng không làm cho hắn những món khó ăn, không có suy nghĩ giành giật bản thiết kế với hắn, không chia sẻ với hắn những mẩu chuyện vặt vãnh, càng không chút e ngại mà ở chung với hắn như vậy nữa.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Sao đột nhiên cô lại biến thành như vậy?
Hà Nhật Dương rất muốn hỏi, nhưng thời gian không còn kịp rồi.
Bên ngoài còn có rất nhiều khách quý đang chờ hắn ra tiếp đãi.
Hắn chỉ đành lựa chọn nhất thời kìm nén, chờ làm xong chuyện trước mắt rồi mới đi hỏi rõ.
Hà Nhật Dương gật đầu: “Được, lát nữa sẽ có người đến gọi em.”
Nói xong câu đó, Hà Nhật Dương xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Hà Nhật Dương, lúc này Tống Thanh mới buông lỏng nắm tay đang nắm chặt.
Lúc cô nói ra câu nói kia, gần như cô đã dùng hết toàn bộ sự bình tĩnh rồi.
Cô ghim chặt móng tay vào lòng bàn tay tới mức đau đớn mới cố thể ép bản thân mình giả bộ bình tĩnh.
Quả nhiên, tâm động thì tim đau.
Chậm rãi buông lỏng bàn tay, nơi bị móng tay ghim vào đã hằn một vệt máu.
Tống Thanh nhắm mắt, xoay người vào thay kiểu tạo hình thứ nhất.
Cô làm ra một bộ mặt chuyên nghiệp, đây chỉ là công việc, không liên quan gì đến tình cảm.
Tống Thanh vừa mới thay đồ xong thì người giúp việc đến gõ cửa: “Mợ hai, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, cậu chủ mời cô ra ngoài.”
“Tôi biết rồi.” Cuối cùng Tống Thanh soi gương một chút, kéo đầm dạ hội màu tím đậm dài sát đất, tao nhã ung dung bước ra ngoài.
Tống Thanh đi ra khỏi cửa, liền thấy Hà Nhật Dương cũng đã thay một bộ lễ phục cùng màu cùng kiểu rồi.
Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh, mắt phượng hiện lên một tia kinh ngạc: “Rất đẹp.”
“Cảm ơn.” Tống Thanh mỉm cười đáp lại, chỉ là nụ cười đó không mấy thật lòng.
Tống Thanh tiến lên vòng vào cánh tay Hà Nhật Dương, kéo chiếc đuôi váy rất dài rồi chậm rãi bước xuống cầu thang theo Hà Nhật Dương.
Lúc này, toàn bộ phòng khách im ắng không một tiếng động.
Tất cả mọi người dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm Tống Thanh, Tống Thanh chợt cảm nhận được từng đợt từng đợt áp lực ùn ùn cuốn tới.
Hà Nhật Dương cảm nhận được sự căng thẳng truyền đến từ cánh tay của Tống Thanh, hắn đưa tay vỗ vỗ vào mu bàn tay Tống Thanh.
Tống Thanh chỉ nở một nụ cười miễn cưỡng với hắn.
Tống Thanh cố gắng đứng thẳng, không cho phép bản thân chùn bước trước vô vàn những ánh nhìn ác ý, cuối cùng đứng như đứng dưới ánh dương xán lạn.
“Gì vậy!” Phương Khanh Hân đứng lên phía trước, gương mặt xinh đẹp của cô tràn đầy giận dữ, không thể tiếp tục duy trì cái phong thái con nhà danh giá của cô nữa: “Sao lại là cô ta?”
Tống Ngọc Nhan cũng bày ra vẻ mặt hoảng sợ vô cùng: “Sao có thể chứ?”
Những tiểu thư danh gia vọng tộc ở đây, có khá nhiều người đã tìm kiếm kiểu dáng Tống Thanh đang mặc, nên giây phút Tống Thanh xuất hiện, các cô ai nấy đều kinh ngạc vô cùng!
Trên mặt tất mọi người đều lộ ra vẻ khó tin.
Thậm chí khá nhiều cô thiếu nữ con nhà danh gia đánh rớt chiếc ly trong tay mà cũng không có cảm giác.
Tống Thanh đã đoán được màn này sẽ chấn động cỡ nào, nhưng khi cô thực sự đứng ở đây, lúc nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc và ánh mắt đố kị của toàn thể nam thanh nữ tú trong hội trường, mới phát hiện sự kiên cường chuẩn bị trước đó thực sự không hề đủ.
“Hà Nhật Dương, có phải anh nên cho em một lời giải thích không?” Phương Khanh Hân rốt cuộc không nhịn được, tiến về phía Hà Nhật Dương gây khó dễ.
Toàn bộ sự chú ý trong bữa tiệc cũng bởi vậy mà chuyển sang người Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương vẫn giữ cái dáng vẻ lường biếng, mắt phượng liếc nhìn Phương Khanh Hân, giọng nói lạnh lùng thấu xương đáp lại: “Cô xứng sao?”
Ba chữ vô cùng đơn giản, giống như thoảng qua lỗ tai nhưng lại hung hăng ném vào mặt Phương Khanh Hân.
Lần trước làm mất mặt, là làm mất mặt nhà họ Phương.
Lần này làm mất mặt, rõ ràng là nhắm vào Phương Khanh Hân.
Phương Khanh Hân lớn như vậy nhưng cũng chưa từng bị ai đối xử như thế.
Cô thực sự sắp phát điên rồi, tay chỉ Tống Thanh: “Vậy cô ta xứng sao?”
“Anh Mạn Luân, lâu rồi không gặp.” Hà Nhật Dương phớt lờ Phương Khanh Hân, quay đầu chào hỏi Phương Mạn Luân đang đứng cạnh Phương Khanh Hân: “Rất vui vì anh có thể đến.”
Phương Mạn Luân hơi lúng túng mỉm cười.
Hắn liếc nhìn Tống Thanh, người con gái đó tuy rằng vẫn gắng gượng giữ bình tĩnh nhưng sắc mặt trắng bệch của cô đã tố cáo tâm trạng cô rồi.
Nhưng sự kiên cường của cô gái này lại vượt xa dự đoán của hắn.
Phương Mạn Luân nhìn em gái mình, rồi mới trả lời Hà Nhật Dương: “Mấy năm không gặp, Nhật Dương ngày càng xuất sắc nhỉ.”
“Anh cũng vậy mà.” Hà Nhật Dương bình tĩnh thản nhiên nói: “Năm đó, nể mặt anh Mạn Luân chỉ vẽ vài đường lên mấy cửa tiệm của nhà họ Phương, xem ra hôm nay phải vẽ lên đó một chấm tròn rồi?”
Phương Mạn Luân còn chưa mở miệng, Phương Khanh Hân đã gay gắt kêu lên: “Hà Nhật Dương, anh uy hiếp em?”
Phương Mạn Luân đột nhiên đưa tay bịt miệng Phương Khanh Hân, cười áy náy với Hà Nhật Dương: “Xin lỗi, em gái tôi thất lễ rồi, tôi thay nó xin lỗi cậu.”
Phương Mạn Luân nhìn chân thành tha thiết.
Hà Nhật Dương của bây giờ, đã không phải là Hà Nhật Dương của mấy năm trước rồi.
Hạ Nhận Ninh của mấy năm trước tuy rằng tuổi trẻ tài cao, tài năng lộ rõ nhưng vẫn có khuyết điểm.
Còn Hà Nhật Dương của bây giờ đã trưởng thành từ bên trong mà còn là đế vương hùng mạnh rồi.
Hắn không sợ.
Bởi vì nhà họ Hà là quân át chủ bài của hắn, cũng là vũ khí lợi hại để tấn công của hắn.
Chỉ riêng năm đầu tiên Hà Nhật Dương nhậm chức tổng giám đốc, thì hắn đã dùng bản lĩnh trời sinh của hắn để lật đổ một gia tộc lâu đời đã từng thâu tóm ba phần thiên hạ rồi. Từng đó đủ để khiến mọi người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nhận vị đế vương trong giới thương nghiệp này.
Huống hồ trải qua nhiều năm thử thách và đúc kết như vậy, quân át chủ bài của hắn ngày càng mạnh, thủ đoạn của hắn cũng ngày càng tàn nhẫn.
Nếu Phương Khanh Hân đắc tội với Hà Nhật Dương, điều này đối với nhà họ Phương mà nói, không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Đừng tưởng rằng rồng không dám đè bọn rắn độc.
Đó là bởi vì khi ấy rồng còn chưa đủ mạnh.
Trong lúc rồng lớn mạnh tới mức có thể càn quét mọi thứ thì bọn rắn độc có mạnh hơn thì cũng chỉ là rắn thôi.
Dưới sự khống chế trời sinh của quy luật tuần hoàn, rắn nào có cơ hội lật mình chứ?
“Anh Mạn Luân, nào, tôi giới thiệu với anh một chút. Đây là vợ tôi, Tống Thanh, mợ hai của nhà họ Hà.” Hà Nhật Dương nhìn chằm chằm Phương Mạn Luân mà nói: “Vợ của tôi từ trước đến giờ hay xấu hổ, nếu sau này có chỗ nào thất lễ, vẫn mong anh nể mặt tôi, đừng tính toán.”
Lời của Hà Nhật Dương khiến tất cả mọi người ở đây đều nín thở!
Nghĩa bóng của câu nói này chính là: Đây là thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận của nhà họ Hà, chứ không phải là tình nhân tùy tiện tìm về để đối phó với mấy người.
Mấy người dám không tôn trọng cô ấy, chính là không tôn trọng nhà họ Hà, nếu vậy thì cứ đợi bị thâu tóm đi!
Phương Mạn Luân quay đầu nhìn Tống Thanh: “Khi nãy không nhận ra mợ hai, vẫn mong cô thứ lỗi.”
Tống Thanh khẽ gật đầu: “Không sao.”
Phương Mạn Luân lại vội nói với Hà Nhật Dương: “Xin lỗi, em gái tôi có chút không khỏe, e rằng không thể tiếp tục ở lại đây nữa, chúng tôi xin phép cáo từ.”
“Được, quản gia, tiễn khách.” Hà Nhật Dương vẫn không thay đổi sắc mặt, mắt liếc Phương Mạn Luân một cách kịch liệt, hai người họ đều để lại cho đối phương một ánh nhìn đầy ẩn ý.
Phương Mạn Luân nhanh chóng dẫn theo Phương Khanh Hân rời khỏi trang viên Cảnh Hoa.
Cho đến tận khi lên xe, Phương Mạn Luân mới buông Phương Khanh Hân ra.
“Anh, anh điên rồi! Sao anh không giúp em?” Phương Khanh Hân giống như nổi điên đánh Phương Mạn Luân: “Anh xem, người phụ nữ thấp kém kia! Sao cô ta có thể làm vợ của Hà Nhật Dương chứ? Không, tuyệt đối không thể!”
Đợi Phương Khanh Hân trút giận xong rồi, Phương Mạn Luân mới lạnh giọng nói rằng: “Khanh Hân, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi? Thân là con gái nhà danh gia vọng tộc số một tỉnh H, sao có thể mất kiểm soát như vậy hả? Mấy năm nay, quả thực là quá nuông chiều em rồi, có chút tức giận đó mà cũng không làm chủ được, em còn muốn được gả vào nhà họ Hà nữa không? Tống Thanh đó, rõ ràng thân thế không bằng em, học vấn không bằng, năng lực cũng không bằng. Nhưng ở bữa tiệc hôm nay, biểu hiện của cô ấy gấp em vạn lần rồi!”
“Anh, anh có ý gì! Anh bênh vực người phụ nữ kia?” Phương Khanh Hân nghe thấy Phương Mạn Luân nói như vậy, liền giận điên lên.
“Không phải anh bênh vực cô ấy, mà là nói sự thật!” Phương Mạn Luân lạnh giọng nói rằng: “Trước đó, anh đã từng gặp cô ấy, đồng thời còn úp mở nói cho cô ấy biết thông tin Hà Nhật Dương vẫn luôn yêu người khác. Lúc đó, anh rõ ràng nhìn thấy, đáy mắt cô ấy cực kì chấn động và bi thương! Nhưng dù vậy, trong buổi tiệc khi nãy cô ấy vẫn vô cùng hoàn hảo! Không phải, người thua cuộc là em sao?”
“Vậy anh trơ mắt đứng nhìn con tiện nhân kia ở lại bên cạnh Hà Nhật Dương sao?" Phương Khanh Hân tức giận gầm lên.
“Dù có giữ lại được bên cạnh thì sao chứ? Tim không ở cùng thì có thể lưu lại được bao lâu?” Phương Mạn Luân khinh thường nói: ‘Tống Thanh biết người mà Hà Nhật Dương thích là người khác, em nghĩ Tống Thanh sẽ ở cạnh hắn lâu dài sao?”
“Vậy thì sao chứ? Thiên hạ này, phụ nữ thích Hà Nhật Dương rất nhiều. Cho dù biết rõ Hà Nhật Dương không thích nhưng cũng bằng lòng ở lại đó thôi!” Phương Khanh Hân nổi giận đùng đùng trả lời.
“Đó là người khác, không phải Tống Thanh.” Phương Mạn Luân tự tin nói: “Tuy anh chỉ trò chuyện hai câu với cô ấy, nhưng anh dám khẳng định, Tống Thanh là một người phụ nữ trọng tình trọng nghĩa. Nếu như không yêu, cô ấy tình nguyện buông tay.”
Phương Khanh Hân cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhìn Phương Mạn Luân với đôi mắt vô cùng khẩn thiết: “Anh, ý anh nói là chỉ cần Hà Nhật Dương không thích Tống Thanh thì Tống Thanh thì sẽ tự động bỏ đi sao?”
“Em ấy à...” Phương Mạn Luân bất đắc dĩ lắc đầu: “Em chỗ nào cũng tốt, nhưng chỉ cần đụng đến chuyện của Hà Nhật Dương là biến thành một người khác.”
Phương Khanh Hân hơi nhăn nhó: “Anh, anh biết mà! Em thích anh ấy nhiều năm như vậy, em đương nhiên không thể bình tĩnh được rồi! Một ngày nào đó, anh tìm được người phụ nữ mình yêu thì anh sẽ hiểu được cảm giác yêu là như thế nào!”
“Vì vậy, anh chưa bao giờ cho phép mình thích bất kỳ người phụ nữ nào, cũng sẽ không để bản thân mình có bất kỳ nhược điểm nào.” Phương Mạn Luân cười tự tin: “Mấy tên đàn ông bị tình yêu buộc chặt, đều là lũ ngu ngốc.”
“Thôi bỏ đi, em chẳng muốn nói với anh mấy chuyện này, một tên đàn ông không hiểu biết về tình yêu!” Lúc này, Phương Khanh Hân mới toàn toàn nguôi giận, chuẩn bị xem truyện náo nhiệt của Tống Thanh.
Dù sao, cô cũng là biết Hà Nhật Dương vẫn luôn tìm kiếm người bạn thanh mai trúc mã lúc nhỏ.
Lúc Phương Khanh Hân bị Phương Mạn Luân kéo đi, không khí của hội trường nhất thời trùng xuống, nhưng sau đó lại náo nhiệt trở lại.