Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-891
Chương 891
Cả bữa tiệc tràn ngập tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Bà Cung Trân nhìn ông Phạm đang đứng cạnh mình, ánh mắt hiện ra vẻ đắc ý.
Bởi vì Phạm Thành đã chọn Đông Tiểu Tiểu, vì vậy, lần này xem như bà Cung Trân đã thắng.
Do đó, lúc cắt bánh kem sẽ không có phần của ông Phạm.
Ông Phạm trái lại không hề lo lắng, mà còn rất điềm tỉnh mà xem họ cắt bánh kem.
Phạm Thành và Phạm Ly cắt xong bánh kem, miếng bánh đầu tiên đã đưa cho bà Cung Trân: “mẹ, ngày đau đớn của mẹ, miếng đầu tiên nhất định là phải cho mẹ ăn trước!”
Bà Cung Trân liền cười lên, đưa tay ra nhận lấy miếng bánh của đứa con, và ăn ngay tại chỗ.
Ăn ở trên miệng, nhưng ngọt ở trong lòng.
Thẩm Thất đứng ở bên cạnh vỗ tay cùng với mọi người.
Phạm Thành lại cắt thêm một miếng, đem đến trước mặt cha, nói, “Cha, những năm nay, đã vất vả cho cha.”
Ông Phạm đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng nhếch môi lên một cái, và gật đầu mỉm cười.
Hạ Nhật Ninh với Văn Nhất Phi và Lưu Nghĩa cùng nhau lên trung tâm khán đài, đòi Phạm Thành Phạm Ly cho ăn bánh, giống như lúc còn nhỏ vậy.
Mặc dù hiện giờ họ ai nấy đều tồn tại đầy quyền lực, nhưng khi đối mặt trước những người bạn chân thành nhất của mình, thì họ vẫn giữ tấm lòng son ấy.
Không quên tấm lòng ban đầu.
Hạ Nhật Ninh nhìn thấy trái việt quất, vội vàng chọn lấy, và đưa đến miệng của Thẩm Thất.
Thẩm Thất cũng không thèm khách sáo với anh ấy, mà một miếng ăn hết.
Hạ Nhật Ninh cứ vậy mà cười một cách thoả mãn.
Anh ấy không hề để tâm đến bộ mặt cưng chiều vợ đến điên cuồng của mình bị người đời biết được, anh ấy còn muốn cho mọi người trên toàn thế giới này đều biết được anh ấy yêu vợ nhiều như thế nào.
Văn Nhất Phi cũng học theo y như vậy, đút Lưu Nghĩa ăn đồ ăn.
Lưu nghĩa của ngày xưa sẽ cảm thấy rất ngại, nhưng giờ đây hôn sự với Văn Nhất Phi cũng đã định rồi, và cũng cởi mở rất nhiều rồi, nên đã tự nhiên thoải mái mà có những hành động thân mật với Văn Nhất Phi.
Đông Tiểu Tiểu nhìn hai cặp đôi Hạ Nhật Ninh với Thẩm Thất, Văn Nhất Phi với Lưu Nghĩa hạnh phúc như vậy, ngưỡng mộ mà nhìn sang Phạm Thành.
Nhưng ánh mắt Phạm Thành lại không hề nhìn về phía cô ấy, mà đang thì thầm gì đó với Phạm Ly.
Đông Tiểu Tiểu tự an ủi mình, dù sao thì hai người họ hôm nay mới quen biết nhau, nên vẫn chưa hiểu nhau lắm.
Đông Tiểu Tiểu lại không chú ý đến một sự thật là: Hạ Nhật Ninh với Thẩm Thất, Văn Nhất Phi với Lưu Nghĩa, hai cặp đôi họ có thể thân mật như vậy, là bởi vì họ đã trải qua rất nhiều rất nhiều, cơ sở vững chắc của tình yêu.
Mọi người đều đã được phân chia hết bánh kem, và đều ngưỡng mộ bàn tán ngoài thọ tinh của ngày hôm nay ra chính là hai cặp đôi nở mặt nở mày nhất.
Haiz, loại phúc khí này, thật sự ngưỡng mộ cũng không có được!
Nhìn ánh mắt Hạ tổng nhìn vợ mình, ánh mắt ấy tuyệt đối tuyệt đối không thể nào giấu đi được.
Cả trái tim và cả ánh mắt ấy đều là đối phương, chỉ cần đối phương đáp trả lại một chút, cũng đủ cảm thấy hạnh phúc đến ngọt ngào vô cùng, đó là điều mà mọi người đều ngưỡng mộ nhưng không dám mong ước đến!
Văn Nhất Phi không nhịn được dùng cánh tay đụng vào Phạm Thành, “Thật sự đã quyết định là cô ấy sao?”
Phạm Thành nhìn qua Đông Tiểu Tiểu, ngay lập tức nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của cô ấy, và trả lời câu hỏi của Văn Nhất Phi: “vừa nãy đã điều tra qua rồi, xuất thân trong sạch, cha là nhân viên công vụ, mẹ là hiệu trưởng của nhà trẻ, ông nội là huyện trưởng của một địa phương nhỏ, so với chúng tôi, quả thật có thấp kém một chút, nhưng, người đơn thuần, dễ khống chế.”
“Vậy sau khi sinh con ra rồi sao?” Văn Nhất Phi hỏi.
“Nếu như cô ấy muốn ở lại, vậy thì tiếp tục ở lại làm phu nhân nhà quyền thế, nếu muốn rời khỏi, thì cho cô ấy một khoản tiền là được thôi.” Phạm Thành trả lời một cách lạnh nhạt.
Thật ra Thẩm Thất rất muốn mở miệng nói, nhưng suy nghĩ lại, mình không thể vô liêm sỉ mà đứng trên mức hạn của đạo đức, đi trách mắng trạng thái cuộc sống của người khác.
Bất luận là trạng thái gì, đó cũng là quyền lợi của người khác.
Bất luận là ai, cũng không thể can thiệp.
Hạ Nhật Ninh nắm lấy tay của Thẩm Thất nói: “Được rồi được rồi, đừng quan tâm đến chuyện của họ nữa. Một lát, chúng ta ra ngoài ngắm sao. Để cho họ ở đây tự vui vẻ.”
Thẩm Thất gật đầu và cười.
Quả nhiên, trong tiết mục cùng nhau nhảy múa tiếp theo, Phạm Thành thản nhiên mời Đông Tiểu Tiểu, đồng thời tỏ tình ở trước mặt mọi người.
Đông Tiểu Tiểu xúc động đến không chịu nổi, liên tục nói đồng ý cho sự theo đuổi của Phạm Thành.
Hạ Nhật Ninh không thích nhảy múa, nên đã kéo Thẩm Thất ra ngoài hưởng thụ thế giới của hai người.
Văn Nhất Phi với Lưu Nghĩa cũng muốn chạy theo ra ngoài, nhưng lại bị Phạm Ly giữ lại, ba người đi đến một góc cùng nhau chơi đấu địa chủ.
Thế là, tiêu điểm của cả sân nhảy chỉ còn lại Phạm Thành và Đông Tiểu Tiểu.
Ván bài này do Văn Nhất Phi làm chủ, anh ta vừa ra bài vừa hỏi Phạm Ly: “Cậu đang giận à, cả buổi tối chẳng nói gì cả.”
“Chẳng có gì đáng giận cả. Phạm Thành đã hy sinh bản thân mình, để bảo vệ cho tôi. Tôi mà còn giận nữa, thì thật là quá đáng rồi.” Phạm Ly cũng đã rút vài lá bài và ném xuống.
Lưu Nghĩa cầm lấy một đống bài trên tay, vẫn còn đang luống cuống xếp bài, sau đó vừa xòe bài vừa làm lẩm bẩm: “Văn Nhất Phi, em cảnh cáo anh, nếu tối nay anh dám thắng em, anh thử xem tối nay, anh có lên được giường không!”
Văn Nhất Phi đành chịu mà trả lời: “Dạ dạ dạ, vợ đại nhân, anh đảm bảo sẽ không gian lận!”
Lưu Nghĩa tiếp tục nói: “Tiểu Thất hôm nay lại không nhẫn tâm nữa rồi. Haiz, thật ra em cũng có một chút không nhẫn tâm. Tuy rằng con bé đó không biết ăn nói, lại chưa gặp qua cảnh đời như vậy, nhưng suy cho cùng cũng chẳng phải là người xấu. Nếu như Phạm Thành thật sự thích cô ấy, vậy thì tốt biết mấy. Bây giờ chỉ vì phải sinh con, thật sự làm khó cho cô ấy rồi.”
Ánh mắt Phạm Ly lơ lững một hồi lâu, rồi nói: “Mấy cậu nói, có phải tôi đã khiến cho mọi người rất vất vả không?”
Bàn tay Văn Nhất Phi vỗ nhẹ lên vai của Phạm Ly: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn, vất vả gì mà vất vả? dù sao thì tối nay tôi cũng đâu có ngủ chung với cậu! Phạm Thành từ nhỏ đến lớn chăm sóc cậu cũng đã quen rồi, vì vậy anh ta mới giành chọn Đông Tiểu Tiểu trước. Hơn nữa, nói mới nói, Đông Tiểu Tiểu đó xem ra rất thích Phạm Thành đó, có thể người ta thích cuộc sống như vậy thì sao? Chúng ta đừng quan tâm đến nữa. Chỉ cần cậu đừng nghĩ ngợi lung tung là được! Mau mau cởi nút thắt trong lòng cậu ra đi, cho dù cả đời không kết hôn cũng chẳng sao cả, chỉ cần đừng có nút thắt trong lòng là được.”
Cũng chỉ có bạn tốt như vậy, mới có thể nói ra những lời xuất phát từ nội tâm như vậy.
Phạm Ly thở dài não nuột: “Đúng vậy, tôi cũng nên đi ra ngoài thôi. Không thể cứ tiếp tục như vậy nữa.”
Vừa nói xong câu này, Phạm Ly đột nhiên ném xuống một trái phá: “Rocket!”
Văn Nhất Phi nhìn vào những lá bài trên tay mình, liền la lớn: “Phạm Ly ngươi gian lận!”
Phạm Ly cười sặc sụa: “Cuối cùng tôi cũng đã thắng được cậu rồi! Mười mấy năm rồi! Cuối cùng tôi cũng thắng được cậu một lần rồi!”
Văn Nhất Phi vừa muốn gian lận, thì liền bị Lưu Nghĩa trừng mắt lên nhìn một cách dữ tợn.
Văn Nhất Phi liền xìu xuống, ủ rủ nói: “Thôi được rồi, cậu thắng cậu thắng rồi. Xem như cậu lợi hại! Nếu như không phải vợ tôi cùng phe với cậu, tôi tuyệt đối sẽ không cho anh thắng dễ dàng như vậy đâu!”
Phạm Ly cười đắc ý và nói: “Đây gọi là ý trời, đưa đây đưa đây, cậu thua rồi, đưa tiền đưa tiền!”
Văn Nhất Phi trừng mắt nói: “Bộ anh thiếu tiền xài à?”
“Bớt nói nhảm đi, đưa tiền! Tôi phải đăng hình lên nhóm bạn bè, để làm kỷ niệm!” Phạm Ly mặt mày hớn hở trả lời: “Mười mấy năm rồi, thắng được cậu một lần thật chẳng dễ dàng gì!
Lưu Nghĩa ngồi bên cạnh cũng cười ngã nghiêng.
Văn Nhất Phi ngoan ngoãn phối hợp, đem số tiền đã bị thua đó, chuyển qua Wechat của Phạm Ly.
Sau đó Phạm Ly hết sức phấn khởi mà đăng hình lên nhóm bạn bè.
Cả bữa tiệc tràn ngập tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Bà Cung Trân nhìn ông Phạm đang đứng cạnh mình, ánh mắt hiện ra vẻ đắc ý.
Bởi vì Phạm Thành đã chọn Đông Tiểu Tiểu, vì vậy, lần này xem như bà Cung Trân đã thắng.
Do đó, lúc cắt bánh kem sẽ không có phần của ông Phạm.
Ông Phạm trái lại không hề lo lắng, mà còn rất điềm tỉnh mà xem họ cắt bánh kem.
Phạm Thành và Phạm Ly cắt xong bánh kem, miếng bánh đầu tiên đã đưa cho bà Cung Trân: “mẹ, ngày đau đớn của mẹ, miếng đầu tiên nhất định là phải cho mẹ ăn trước!”
Bà Cung Trân liền cười lên, đưa tay ra nhận lấy miếng bánh của đứa con, và ăn ngay tại chỗ.
Ăn ở trên miệng, nhưng ngọt ở trong lòng.
Thẩm Thất đứng ở bên cạnh vỗ tay cùng với mọi người.
Phạm Thành lại cắt thêm một miếng, đem đến trước mặt cha, nói, “Cha, những năm nay, đã vất vả cho cha.”
Ông Phạm đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng nhếch môi lên một cái, và gật đầu mỉm cười.
Hạ Nhật Ninh với Văn Nhất Phi và Lưu Nghĩa cùng nhau lên trung tâm khán đài, đòi Phạm Thành Phạm Ly cho ăn bánh, giống như lúc còn nhỏ vậy.
Mặc dù hiện giờ họ ai nấy đều tồn tại đầy quyền lực, nhưng khi đối mặt trước những người bạn chân thành nhất của mình, thì họ vẫn giữ tấm lòng son ấy.
Không quên tấm lòng ban đầu.
Hạ Nhật Ninh nhìn thấy trái việt quất, vội vàng chọn lấy, và đưa đến miệng của Thẩm Thất.
Thẩm Thất cũng không thèm khách sáo với anh ấy, mà một miếng ăn hết.
Hạ Nhật Ninh cứ vậy mà cười một cách thoả mãn.
Anh ấy không hề để tâm đến bộ mặt cưng chiều vợ đến điên cuồng của mình bị người đời biết được, anh ấy còn muốn cho mọi người trên toàn thế giới này đều biết được anh ấy yêu vợ nhiều như thế nào.
Văn Nhất Phi cũng học theo y như vậy, đút Lưu Nghĩa ăn đồ ăn.
Lưu nghĩa của ngày xưa sẽ cảm thấy rất ngại, nhưng giờ đây hôn sự với Văn Nhất Phi cũng đã định rồi, và cũng cởi mở rất nhiều rồi, nên đã tự nhiên thoải mái mà có những hành động thân mật với Văn Nhất Phi.
Đông Tiểu Tiểu nhìn hai cặp đôi Hạ Nhật Ninh với Thẩm Thất, Văn Nhất Phi với Lưu Nghĩa hạnh phúc như vậy, ngưỡng mộ mà nhìn sang Phạm Thành.
Nhưng ánh mắt Phạm Thành lại không hề nhìn về phía cô ấy, mà đang thì thầm gì đó với Phạm Ly.
Đông Tiểu Tiểu tự an ủi mình, dù sao thì hai người họ hôm nay mới quen biết nhau, nên vẫn chưa hiểu nhau lắm.
Đông Tiểu Tiểu lại không chú ý đến một sự thật là: Hạ Nhật Ninh với Thẩm Thất, Văn Nhất Phi với Lưu Nghĩa, hai cặp đôi họ có thể thân mật như vậy, là bởi vì họ đã trải qua rất nhiều rất nhiều, cơ sở vững chắc của tình yêu.
Mọi người đều đã được phân chia hết bánh kem, và đều ngưỡng mộ bàn tán ngoài thọ tinh của ngày hôm nay ra chính là hai cặp đôi nở mặt nở mày nhất.
Haiz, loại phúc khí này, thật sự ngưỡng mộ cũng không có được!
Nhìn ánh mắt Hạ tổng nhìn vợ mình, ánh mắt ấy tuyệt đối tuyệt đối không thể nào giấu đi được.
Cả trái tim và cả ánh mắt ấy đều là đối phương, chỉ cần đối phương đáp trả lại một chút, cũng đủ cảm thấy hạnh phúc đến ngọt ngào vô cùng, đó là điều mà mọi người đều ngưỡng mộ nhưng không dám mong ước đến!
Văn Nhất Phi không nhịn được dùng cánh tay đụng vào Phạm Thành, “Thật sự đã quyết định là cô ấy sao?”
Phạm Thành nhìn qua Đông Tiểu Tiểu, ngay lập tức nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của cô ấy, và trả lời câu hỏi của Văn Nhất Phi: “vừa nãy đã điều tra qua rồi, xuất thân trong sạch, cha là nhân viên công vụ, mẹ là hiệu trưởng của nhà trẻ, ông nội là huyện trưởng của một địa phương nhỏ, so với chúng tôi, quả thật có thấp kém một chút, nhưng, người đơn thuần, dễ khống chế.”
“Vậy sau khi sinh con ra rồi sao?” Văn Nhất Phi hỏi.
“Nếu như cô ấy muốn ở lại, vậy thì tiếp tục ở lại làm phu nhân nhà quyền thế, nếu muốn rời khỏi, thì cho cô ấy một khoản tiền là được thôi.” Phạm Thành trả lời một cách lạnh nhạt.
Thật ra Thẩm Thất rất muốn mở miệng nói, nhưng suy nghĩ lại, mình không thể vô liêm sỉ mà đứng trên mức hạn của đạo đức, đi trách mắng trạng thái cuộc sống của người khác.
Bất luận là trạng thái gì, đó cũng là quyền lợi của người khác.
Bất luận là ai, cũng không thể can thiệp.
Hạ Nhật Ninh nắm lấy tay của Thẩm Thất nói: “Được rồi được rồi, đừng quan tâm đến chuyện của họ nữa. Một lát, chúng ta ra ngoài ngắm sao. Để cho họ ở đây tự vui vẻ.”
Thẩm Thất gật đầu và cười.
Quả nhiên, trong tiết mục cùng nhau nhảy múa tiếp theo, Phạm Thành thản nhiên mời Đông Tiểu Tiểu, đồng thời tỏ tình ở trước mặt mọi người.
Đông Tiểu Tiểu xúc động đến không chịu nổi, liên tục nói đồng ý cho sự theo đuổi của Phạm Thành.
Hạ Nhật Ninh không thích nhảy múa, nên đã kéo Thẩm Thất ra ngoài hưởng thụ thế giới của hai người.
Văn Nhất Phi với Lưu Nghĩa cũng muốn chạy theo ra ngoài, nhưng lại bị Phạm Ly giữ lại, ba người đi đến một góc cùng nhau chơi đấu địa chủ.
Thế là, tiêu điểm của cả sân nhảy chỉ còn lại Phạm Thành và Đông Tiểu Tiểu.
Ván bài này do Văn Nhất Phi làm chủ, anh ta vừa ra bài vừa hỏi Phạm Ly: “Cậu đang giận à, cả buổi tối chẳng nói gì cả.”
“Chẳng có gì đáng giận cả. Phạm Thành đã hy sinh bản thân mình, để bảo vệ cho tôi. Tôi mà còn giận nữa, thì thật là quá đáng rồi.” Phạm Ly cũng đã rút vài lá bài và ném xuống.
Lưu Nghĩa cầm lấy một đống bài trên tay, vẫn còn đang luống cuống xếp bài, sau đó vừa xòe bài vừa làm lẩm bẩm: “Văn Nhất Phi, em cảnh cáo anh, nếu tối nay anh dám thắng em, anh thử xem tối nay, anh có lên được giường không!”
Văn Nhất Phi đành chịu mà trả lời: “Dạ dạ dạ, vợ đại nhân, anh đảm bảo sẽ không gian lận!”
Lưu Nghĩa tiếp tục nói: “Tiểu Thất hôm nay lại không nhẫn tâm nữa rồi. Haiz, thật ra em cũng có một chút không nhẫn tâm. Tuy rằng con bé đó không biết ăn nói, lại chưa gặp qua cảnh đời như vậy, nhưng suy cho cùng cũng chẳng phải là người xấu. Nếu như Phạm Thành thật sự thích cô ấy, vậy thì tốt biết mấy. Bây giờ chỉ vì phải sinh con, thật sự làm khó cho cô ấy rồi.”
Ánh mắt Phạm Ly lơ lững một hồi lâu, rồi nói: “Mấy cậu nói, có phải tôi đã khiến cho mọi người rất vất vả không?”
Bàn tay Văn Nhất Phi vỗ nhẹ lên vai của Phạm Ly: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn, vất vả gì mà vất vả? dù sao thì tối nay tôi cũng đâu có ngủ chung với cậu! Phạm Thành từ nhỏ đến lớn chăm sóc cậu cũng đã quen rồi, vì vậy anh ta mới giành chọn Đông Tiểu Tiểu trước. Hơn nữa, nói mới nói, Đông Tiểu Tiểu đó xem ra rất thích Phạm Thành đó, có thể người ta thích cuộc sống như vậy thì sao? Chúng ta đừng quan tâm đến nữa. Chỉ cần cậu đừng nghĩ ngợi lung tung là được! Mau mau cởi nút thắt trong lòng cậu ra đi, cho dù cả đời không kết hôn cũng chẳng sao cả, chỉ cần đừng có nút thắt trong lòng là được.”
Cũng chỉ có bạn tốt như vậy, mới có thể nói ra những lời xuất phát từ nội tâm như vậy.
Phạm Ly thở dài não nuột: “Đúng vậy, tôi cũng nên đi ra ngoài thôi. Không thể cứ tiếp tục như vậy nữa.”
Vừa nói xong câu này, Phạm Ly đột nhiên ném xuống một trái phá: “Rocket!”
Văn Nhất Phi nhìn vào những lá bài trên tay mình, liền la lớn: “Phạm Ly ngươi gian lận!”
Phạm Ly cười sặc sụa: “Cuối cùng tôi cũng đã thắng được cậu rồi! Mười mấy năm rồi! Cuối cùng tôi cũng thắng được cậu một lần rồi!”
Văn Nhất Phi vừa muốn gian lận, thì liền bị Lưu Nghĩa trừng mắt lên nhìn một cách dữ tợn.
Văn Nhất Phi liền xìu xuống, ủ rủ nói: “Thôi được rồi, cậu thắng cậu thắng rồi. Xem như cậu lợi hại! Nếu như không phải vợ tôi cùng phe với cậu, tôi tuyệt đối sẽ không cho anh thắng dễ dàng như vậy đâu!”
Phạm Ly cười đắc ý và nói: “Đây gọi là ý trời, đưa đây đưa đây, cậu thua rồi, đưa tiền đưa tiền!”
Văn Nhất Phi trừng mắt nói: “Bộ anh thiếu tiền xài à?”
“Bớt nói nhảm đi, đưa tiền! Tôi phải đăng hình lên nhóm bạn bè, để làm kỷ niệm!” Phạm Ly mặt mày hớn hở trả lời: “Mười mấy năm rồi, thắng được cậu một lần thật chẳng dễ dàng gì!
Lưu Nghĩa ngồi bên cạnh cũng cười ngã nghiêng.
Văn Nhất Phi ngoan ngoãn phối hợp, đem số tiền đã bị thua đó, chuyển qua Wechat của Phạm Ly.
Sau đó Phạm Ly hết sức phấn khởi mà đăng hình lên nhóm bạn bè.