Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 813
Đối mặt với Hà Nhật Dương, ngay cả lực lượng ông ta cũng không có mấy.
Nể mặt Vũ Ngọc Bình, Hà Nhật Dương gọi ông ta một tiếng chú, nhưng ông ta cũng không dám nhận.
Môi của Vũ tiên sinh hơi run, nói: “Nhật Dương, cậu có thể nói giúp tôi không, tôi không muốn li hôn. Tôi sẽ sống tốt với bà ấy.”
Hà Nhật Dương lập tức cười cười.
Tống Thanh đứng ở một bên bất đắc dĩ lắc đầu.
Tống Thanh không nghe nổi nữa, xoay người ra khỏi phòng.
Cô biết rõ cuộc sống của Vũ phu nhân sau khi ra ở riêng có bao nhiêu phong phú đa dạng.
Cho dù bị vận mệnh trêu đùa, cho dù không thể kết hôn với người mình yêu, bà vẫn giữ vững sự kiên cường của mình.
Cho dù bị người ta hiểu lầm coi như thù địch, thậm chí con của mình cũng không thông cảm, cũng không phá huỷ được tín ngưỡng của bà đối với cuộc sống tốt đẹp.
Bà xinh đẹp, kiên trì, khiến bản thân tràn đầy sức sống, chính vì như thế, suốt hai mươi năm, Kim Kiện vẫn không từ bỏ bà.
Vũ tiên sinh thì hoàn toàn ngược lại.
Những mầm ung thư tinh tuý của đàn ông thẳng Trung Quốc ông kế thừa đầy đủ, không bỏ sót chút nào, còn những phẩm chất ưu tú lại không có chút gì cả.
Vậy nên Vũ phu nhân mới coi thường chồng mình, dần biến thành cục diện nữ mạnh nam yếu, cho tới khi vụ tình nhân bị bóc trần, hai người ai lo thân nấy.
Nhóm đàn ông ung thư thường cảm thấy mình rất ghê gớm, nên chỉ có phụ nữ là phải quỳ trước mặt bọn họ, sau đó hưởng thụ cảm giác được tôn sùng ấy.
Tình nhân thoả mãn được tâm lí này của Vũ tiên sinh, vậy nên Vũ tiên sinh yêu chiều ả ta ba mươi năm.
Chỉ không ngờ rằng, chuyện đời khó đoán.
Mặc dù hai bọn họ không có thành tích gì quá lớn, nhưng con trai họ Vũ Ngọc Bình lại rất có tiền đồ, một mình gánh vác toàn bộ gia đình, còn đưa sự nghiệp lên cao, dưới sự trợ giúp của ông ngoại, đưa gia tộc trở thành gia tộc số một.
Một người làm quan cả họ được nhờ.
Toàn bộ Vũ gia nhờ đó mà được không ít lợi lộc.
Con người luôn có lòng tham.
Nếu lúc đó Vũ tiên sinh biết thoả mãn, không nghe lời xúi giục của tình nhân, có lẽ Vũ Ngọc Bình cũng nhắm một mắt mở một mắt, tiếp tục cung cấp số tiền phụng dưỡng khổng lồ, cũng đủ để ông ta sống sung sướng cả đời.
Ai biết tình nhân bày trò, không những tìm cái chết, mà còn tìm chái chết thảm, vậy không thể trách người khác được.
Vậy nên thực sự Tống Thanh không chút đồng tình với Vũ tiên sinh, dù cho ông ta là ba ruột của Vũ Ngọc Bình, cô cũng không đồng tình.
Sau khi Tống Thanh rời khỏi đó, trong phòng chỉ còn lại Hà Nhật Dương và Vũ tiên sinh.
Hà Nhật Dương nói trực tiếp: “Xin lỗi chú, thứ cho cháu khó mà làm theo được! Năm đó chú kết hôn với dì cũng là vì bất đắc dĩ. Nhưng sau đó dì cũng không làm chuyện gì có lỗi với chú. Dì có hơi cứng rắn, nhưng còn chưa tới mức này. Tất cả đều là do chính chú lựa chọn.”
Vũ tiên sinh mấp máy khoé môi, ánh mắt rời rã: “Thật sự không có hi vọng sao?”
Hà Nhật Dương khẽ gật đầu: “Mấy ngày trước chú mới gặp dì rồi, chắc chú đã nhìn ra được, cuộc sống hiện tại của dì tốt đến thế nào. Nếu đổi thành chú, chú sẽ từ bỏ tình yêu và cách sống này để tiếp tục sống những ngày tháng như trong phần mộ mục nát trước kia sao?”
Nghe Hà Nhật Dương hỏi lại, quả nhiên Vũ tiên sinh không nói lời nào.
Lúc này, cửa phòng mở ra, Vũ phu nhân bước vào từ bên ngoài, vừa đi vừa nói: “Nhật Dương, cám ơn con nói chuyện thay dì.”
Vũ tiên sinh quay đầu lại, nhìn thấy người vợ của mình, dù cho năm tháng đã để lại dấu vết trên đuôi mắt bà, nhưng bà vẫn cứ chói mắt như ngày nào.
Chẳng lẽ chỉ có mình ông là già đi?
Vũ tiên sinh bỗng cảm thấy không cam tâm.
Vũ phu nhân nói tiếp với Hà Nhật Dương: “Cám ơn con giải quyết những nỗi lo ngầm cho dì. Phần tình nghĩa này dĩ sẽ ghi tạc trong lòng.”
“Dì khách khí rồi.” Hà Nhật Dương cười gật đầu trả lời: “Vậy con tránh đi một lát, hai người nói chuyện đi.”
Vũ phu nhân gật đầu.
Sau khi Hà Nhật Dương rời khỏi căn phòng, Vũ phu nhân ngồi đối diện với Vũ tiên sinh, lấy một tờ giấy trong túi ra, giao cho ông ta.
Mấy chữ trên giấy kích thích hệ thần kinh của Vũ tiên sinh: Giấy thoả thuận li hôn.
“Tôi nghĩ, chúng ta không có gì để nói cả.” Ánh mắt Vũ phu nhân rất bình tĩnh, bà thong dong nhìn Vũ tiên sinh.
Từ mười mấy năm trước, Vũ phu nhân đã xem thường ông ta.
Dám làm không dám chịu, hèn nhát.
Vũ tiên sinh bị vợ mình kích thích, ông ta đứng lên: “Tôi không kí!”
“Tôi cảm thấy chia tay trong yên bình chính là kết cục tốt nhất rồi. Nếu để phải ra toà, tới lúc đó người mất mặt sẽ là ông.” Vũ phu nhân thở dài nói: “Tôi có một tấm thẻ, trong đó có ba mươi lăm tỷ, nếu ông tiết kiệm một chút thì cuộc sống trong tương lai cũng sẽ không quá khổ. Nếu ông muốn ra toà, vậy thì xin lỗi, một đồng tiền tôi cũng sẽ không cho ông. Tôi nghe nói Nhất Phi đã cắt đứt viện trợ kinh tế cho ông, mỗi tháng chỉ cho ông một trăm bảy mươi triệu. Nếu là lúc trước, khi mà Vũ gia còn chưa phải gia tộc hạng nhất, một trăm bảy mươi triệu cũng đủ dùng. Nhưng nghe nói gần đây ông tiêu tiền như nước cho người đàn bà đó, đã tạo thành bệnh phung phí, vậy nên ông căn bản không dành dụm được bao nhiêu tiền.”
“Bây giờ cuộc sống của ông rất thiếu thốn đúng không? Ông cảm thấy không li hôn với tôi còn được một phần tài sản đúng không? Tôi không ngại nói cho ông biết, hôm qua tôi đã sang tên tất cả tài sản của tôi cho Nhất Phi. Trên người tôi ngoại trừ tấm thẻ ngân hàng này thì chẳng còn gì trên danh nghĩa cả.” Vũ phu nhân hiểu rõ người đàn ông này, ông ta không muốn li hôn, chẳng qua là muốn đòi thêm tiền mà thôi.
Quả nhiên, Vũ phu nhân vừa nói xong, cả người Vũ tiên sinh đều xì hơi, như một con gà trống thua trận.
Ông ta ngồi im tại chỗ rất lâu mới lên tiếng: “Nếu bà đã làm như vậy, không để cho tôi một con đường nào, được được được, tôi kí, tất cả các người đều...”
Vũ tiên sinh phẫn nộ cầm chiếc bút trên bàn lên, kí tên trên giấy thoả thuận li hôn, cầm lấy thẻ ngân hàng mà Vũ phu nhân đưa, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Vũ tiên sinh, Vũ phu nhân bỗng cảm thấy cả người thật nhẹ nhõm.
Rốt cục bà cũng được tự do!
Cuối cùng không khí tự do cũng trở lại!
Vũ phu nhân thực sự vui sướng muốn hát to!
Nhưng bà không thể! Bà phải tỉnh táo!
Còn rất nhiều chuyện bà phải xử lí!
Lúc này, Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa bước vào từ ngoài cửa, chỉ thấy có Văn phu nhân, không khỏi hỏi: “Mẹ, những người khác đâu?”
Vũ phu nhân rưng rưng lệ nhìn Vũ Ngọc Bình, nhanh chân bước tới ôm lấy con trai.
Vũ Ngọc Bình ngẩn ra, nhanh chóng đưa tay ôm lấy mẹ mình.
“Con trai, cám ơn!” Vũ phu nhân nghẹn ngào nói: “Cám ơn con ủng hộ mẹ!”
Vũ Ngọc Bình hiểu ngay ra ý của những lời này: “Ông ta tới rồi à?”
Lưu Nghĩa cầm tờ giấy thoả thuận li hôn đã kí tên lên, nói với Văn phu nhân: “Dì, con chúc phúc dì!”
Vũ phu nhân khóc gật đầu: “Cám ơn! Các con à, cuối cùng hôm nay mẹ cũng được tự do!”
Nể mặt Vũ Ngọc Bình, Hà Nhật Dương gọi ông ta một tiếng chú, nhưng ông ta cũng không dám nhận.
Môi của Vũ tiên sinh hơi run, nói: “Nhật Dương, cậu có thể nói giúp tôi không, tôi không muốn li hôn. Tôi sẽ sống tốt với bà ấy.”
Hà Nhật Dương lập tức cười cười.
Tống Thanh đứng ở một bên bất đắc dĩ lắc đầu.
Tống Thanh không nghe nổi nữa, xoay người ra khỏi phòng.
Cô biết rõ cuộc sống của Vũ phu nhân sau khi ra ở riêng có bao nhiêu phong phú đa dạng.
Cho dù bị vận mệnh trêu đùa, cho dù không thể kết hôn với người mình yêu, bà vẫn giữ vững sự kiên cường của mình.
Cho dù bị người ta hiểu lầm coi như thù địch, thậm chí con của mình cũng không thông cảm, cũng không phá huỷ được tín ngưỡng của bà đối với cuộc sống tốt đẹp.
Bà xinh đẹp, kiên trì, khiến bản thân tràn đầy sức sống, chính vì như thế, suốt hai mươi năm, Kim Kiện vẫn không từ bỏ bà.
Vũ tiên sinh thì hoàn toàn ngược lại.
Những mầm ung thư tinh tuý của đàn ông thẳng Trung Quốc ông kế thừa đầy đủ, không bỏ sót chút nào, còn những phẩm chất ưu tú lại không có chút gì cả.
Vậy nên Vũ phu nhân mới coi thường chồng mình, dần biến thành cục diện nữ mạnh nam yếu, cho tới khi vụ tình nhân bị bóc trần, hai người ai lo thân nấy.
Nhóm đàn ông ung thư thường cảm thấy mình rất ghê gớm, nên chỉ có phụ nữ là phải quỳ trước mặt bọn họ, sau đó hưởng thụ cảm giác được tôn sùng ấy.
Tình nhân thoả mãn được tâm lí này của Vũ tiên sinh, vậy nên Vũ tiên sinh yêu chiều ả ta ba mươi năm.
Chỉ không ngờ rằng, chuyện đời khó đoán.
Mặc dù hai bọn họ không có thành tích gì quá lớn, nhưng con trai họ Vũ Ngọc Bình lại rất có tiền đồ, một mình gánh vác toàn bộ gia đình, còn đưa sự nghiệp lên cao, dưới sự trợ giúp của ông ngoại, đưa gia tộc trở thành gia tộc số một.
Một người làm quan cả họ được nhờ.
Toàn bộ Vũ gia nhờ đó mà được không ít lợi lộc.
Con người luôn có lòng tham.
Nếu lúc đó Vũ tiên sinh biết thoả mãn, không nghe lời xúi giục của tình nhân, có lẽ Vũ Ngọc Bình cũng nhắm một mắt mở một mắt, tiếp tục cung cấp số tiền phụng dưỡng khổng lồ, cũng đủ để ông ta sống sung sướng cả đời.
Ai biết tình nhân bày trò, không những tìm cái chết, mà còn tìm chái chết thảm, vậy không thể trách người khác được.
Vậy nên thực sự Tống Thanh không chút đồng tình với Vũ tiên sinh, dù cho ông ta là ba ruột của Vũ Ngọc Bình, cô cũng không đồng tình.
Sau khi Tống Thanh rời khỏi đó, trong phòng chỉ còn lại Hà Nhật Dương và Vũ tiên sinh.
Hà Nhật Dương nói trực tiếp: “Xin lỗi chú, thứ cho cháu khó mà làm theo được! Năm đó chú kết hôn với dì cũng là vì bất đắc dĩ. Nhưng sau đó dì cũng không làm chuyện gì có lỗi với chú. Dì có hơi cứng rắn, nhưng còn chưa tới mức này. Tất cả đều là do chính chú lựa chọn.”
Vũ tiên sinh mấp máy khoé môi, ánh mắt rời rã: “Thật sự không có hi vọng sao?”
Hà Nhật Dương khẽ gật đầu: “Mấy ngày trước chú mới gặp dì rồi, chắc chú đã nhìn ra được, cuộc sống hiện tại của dì tốt đến thế nào. Nếu đổi thành chú, chú sẽ từ bỏ tình yêu và cách sống này để tiếp tục sống những ngày tháng như trong phần mộ mục nát trước kia sao?”
Nghe Hà Nhật Dương hỏi lại, quả nhiên Vũ tiên sinh không nói lời nào.
Lúc này, cửa phòng mở ra, Vũ phu nhân bước vào từ bên ngoài, vừa đi vừa nói: “Nhật Dương, cám ơn con nói chuyện thay dì.”
Vũ tiên sinh quay đầu lại, nhìn thấy người vợ của mình, dù cho năm tháng đã để lại dấu vết trên đuôi mắt bà, nhưng bà vẫn cứ chói mắt như ngày nào.
Chẳng lẽ chỉ có mình ông là già đi?
Vũ tiên sinh bỗng cảm thấy không cam tâm.
Vũ phu nhân nói tiếp với Hà Nhật Dương: “Cám ơn con giải quyết những nỗi lo ngầm cho dì. Phần tình nghĩa này dĩ sẽ ghi tạc trong lòng.”
“Dì khách khí rồi.” Hà Nhật Dương cười gật đầu trả lời: “Vậy con tránh đi một lát, hai người nói chuyện đi.”
Vũ phu nhân gật đầu.
Sau khi Hà Nhật Dương rời khỏi căn phòng, Vũ phu nhân ngồi đối diện với Vũ tiên sinh, lấy một tờ giấy trong túi ra, giao cho ông ta.
Mấy chữ trên giấy kích thích hệ thần kinh của Vũ tiên sinh: Giấy thoả thuận li hôn.
“Tôi nghĩ, chúng ta không có gì để nói cả.” Ánh mắt Vũ phu nhân rất bình tĩnh, bà thong dong nhìn Vũ tiên sinh.
Từ mười mấy năm trước, Vũ phu nhân đã xem thường ông ta.
Dám làm không dám chịu, hèn nhát.
Vũ tiên sinh bị vợ mình kích thích, ông ta đứng lên: “Tôi không kí!”
“Tôi cảm thấy chia tay trong yên bình chính là kết cục tốt nhất rồi. Nếu để phải ra toà, tới lúc đó người mất mặt sẽ là ông.” Vũ phu nhân thở dài nói: “Tôi có một tấm thẻ, trong đó có ba mươi lăm tỷ, nếu ông tiết kiệm một chút thì cuộc sống trong tương lai cũng sẽ không quá khổ. Nếu ông muốn ra toà, vậy thì xin lỗi, một đồng tiền tôi cũng sẽ không cho ông. Tôi nghe nói Nhất Phi đã cắt đứt viện trợ kinh tế cho ông, mỗi tháng chỉ cho ông một trăm bảy mươi triệu. Nếu là lúc trước, khi mà Vũ gia còn chưa phải gia tộc hạng nhất, một trăm bảy mươi triệu cũng đủ dùng. Nhưng nghe nói gần đây ông tiêu tiền như nước cho người đàn bà đó, đã tạo thành bệnh phung phí, vậy nên ông căn bản không dành dụm được bao nhiêu tiền.”
“Bây giờ cuộc sống của ông rất thiếu thốn đúng không? Ông cảm thấy không li hôn với tôi còn được một phần tài sản đúng không? Tôi không ngại nói cho ông biết, hôm qua tôi đã sang tên tất cả tài sản của tôi cho Nhất Phi. Trên người tôi ngoại trừ tấm thẻ ngân hàng này thì chẳng còn gì trên danh nghĩa cả.” Vũ phu nhân hiểu rõ người đàn ông này, ông ta không muốn li hôn, chẳng qua là muốn đòi thêm tiền mà thôi.
Quả nhiên, Vũ phu nhân vừa nói xong, cả người Vũ tiên sinh đều xì hơi, như một con gà trống thua trận.
Ông ta ngồi im tại chỗ rất lâu mới lên tiếng: “Nếu bà đã làm như vậy, không để cho tôi một con đường nào, được được được, tôi kí, tất cả các người đều...”
Vũ tiên sinh phẫn nộ cầm chiếc bút trên bàn lên, kí tên trên giấy thoả thuận li hôn, cầm lấy thẻ ngân hàng mà Vũ phu nhân đưa, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Vũ tiên sinh, Vũ phu nhân bỗng cảm thấy cả người thật nhẹ nhõm.
Rốt cục bà cũng được tự do!
Cuối cùng không khí tự do cũng trở lại!
Vũ phu nhân thực sự vui sướng muốn hát to!
Nhưng bà không thể! Bà phải tỉnh táo!
Còn rất nhiều chuyện bà phải xử lí!
Lúc này, Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa bước vào từ ngoài cửa, chỉ thấy có Văn phu nhân, không khỏi hỏi: “Mẹ, những người khác đâu?”
Vũ phu nhân rưng rưng lệ nhìn Vũ Ngọc Bình, nhanh chân bước tới ôm lấy con trai.
Vũ Ngọc Bình ngẩn ra, nhanh chóng đưa tay ôm lấy mẹ mình.
“Con trai, cám ơn!” Vũ phu nhân nghẹn ngào nói: “Cám ơn con ủng hộ mẹ!”
Vũ Ngọc Bình hiểu ngay ra ý của những lời này: “Ông ta tới rồi à?”
Lưu Nghĩa cầm tờ giấy thoả thuận li hôn đã kí tên lên, nói với Văn phu nhân: “Dì, con chúc phúc dì!”
Vũ phu nhân khóc gật đầu: “Cám ơn! Các con à, cuối cùng hôm nay mẹ cũng được tự do!”