Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 812
Sau đó bảo mấy hotboy mới vào nghề còn không có tiếng tăm gì đi gặp vợ của những nam đinh này.
Rồi Hà Nhật Dương vung tay lên, mua riêng lại sản nghiệp trong tay những người này.
Chỉ ba ngày mà thôi, toàn bộ Vũ gia đều vô cùng hỗn loạn, gà chó không yên.
Đang lúc những người này vung tiền cho những hotgirl và những hotboy ấy, lại bởi vì rỗng túi mà phải bán số tài sản của mình, Phan Thịnh Phan Ly tiến hành cho bọn họ ngẫu ngộ.
Được rồi, tất cả đều lộ tẩy.
Vì thế, hai bên ra sức đánh một trận.
Nhữn hot girl và hot boy hoàn thành nhiệm vụ liền rút.
Những người còn lại thì túi bụi với nhau.
Ông ăn chả, bà ăn nem.
Tất cả đều chẳng ra gì, nhưng lại đều trách đối phương không tốt.
Vũ tiên sinh nhìn một gia đình như vậy thì càng thêm tuyệt vọng.
Trong lúc bọn họ còn đang tranh cãi, đám người cho vay nặng lãi tìm đến đòi tiền.
Vốn dĩ bọn họ còn đang đánh nhau, nhưng thấy đám cho vay nặng lãi tới, nháy mắt dừng lại, cùng nói rằng mình sẽ không gánh món nợ của người khác.
Vậy là, từng nhà từng nhà một chuẩn bị li hôn.
Tộc trưởng của Vũ gia rất đau đầu trước tình hình này, lo lắng bất an, tới mức rụng cả đống râu tóc.
Nếu những gia đình này li hôn, vậy thì Vũ gia cũng suy tàn thật rồi.
Ngay lúc tộc trưởng vội vàng mà không biết phải làm sao, Hà Nhật Dương xuất hiện, nói rằng hắn đồng ý thanh toán hết nợ nần cho mọi người, điều kiện chỉ có một, đó là huỷ bỏ hiệp nghị trước khi kết hôn của ba mẹ Vũ Ngọc Bình.
Mãi tới lúc này, toàn bộ người của Vũ gia mới hiểu ra, bọn họ đã rơi vào cái bẫy của người khác.
Nhưng cũng đã hết cách rồi, bây giờ bọn họ đã lún sâu vào vũng bùn, không ai có thể ra được.
Hoặc là đồng ý với điều kiện của Hà Nhật Dương, hoặc là vò đã mẻ thì không sợ rơi, tất cả mọi người li hôn, sau đó dùng cách của mình để trả nợ.
Nhưng có một vấn đề.
Sau khi li hôn, rất có thể sẽ chẳng có ai trả được nợ!
Vì thế, suy đi nghĩ lại, không bằng không li hôn, đồng ý với điều kiện của Hà Nhật Dương.
Dù sao mọi người đều làm sai, chẳng thà cho qua, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Thế là một đám người tới tìm tộc trưởng, tập thể yêu cầu huỷ bỏ hiệp nghị trước lúc kết hôn của ba mẹ Vũ Ngọc Bình, để hai người tự do kết hôn, đổi lấy sự viện trợ của Hà Nhật Dương.
Tộc trưởng cũng bất đắc dĩ phải gật đầu đồng ý.
Ngày thứ bảy tới nhà của Vũ Ngọc Bình, cuối cùng tộc trưởng cũng mang được hiệp nghị mà ba mẹ Vũ Ngọc Bình đã kí trước khi kết hôn tới gặp Hà Nhật Dương.
Nhìn tờ giấy đã hơi ố vàng đặt trên bàn, Hà Nhật Dương vắt chân lên bàn, tỏ ra cực kì lười biếng.
“Nói trước, chuyện này các người phải nghĩ cho kĩ!” Hà Nhật Dương nói nhàn nhã: “Một khi tôi xé nó, thì sẽ không còn thứ gì có thể ước thúc họ!”
“Tôi hiểu.” Hốc mắt của tộc trưởng đã lõm xuống rồi, cũng đủ biết mấy ngày nay đã phải chịu bao dày vò.
Khoé miệng Hà Nhật Dương khẽ nhếch, nói với Lý Xuân đứng bên cạnh: “Nếu tộc trưởng có lòng như vậy, thế thì nhận đi.”
Lý Xuân kiểm tra lại hiệp nghị, xác định đúng là bản mà ba mẹ Vũ Ngọc Bình đã kí, lập tức đốt cháy.
Hà Nhật Dương vẫy tay, Lý Xuân lấy một tấm chi phiếu ra, viết lên một con số, đưa cho tộc trưởng: “Đây là thành ý của tổng giám đốc nhà chúng tôi.”
Nhìn con số đó, tộc trưởng run lên.
Số tiền đó, không chỉ có thẻ trả hết nợ cho mọi người, còn có thể dư một khoản lớn.
Tộc trưởng còn có gì không hài lòng đây?
Nếu sớm biết có nhiều tiền như vậy, hắn đã dùng tờ giấy chứng minh trước hôn nhân này tới đổi rồi.
Tộc trưởng đội ơn đội nghĩa rời đi.
Phan Thịnh Phan Ly cười hì hì bước tới, ngồi lên sô pha, hỏi Lý Xuân: “Cậu cho ông ta bao nhiêu tiền.”
“Ba trăm năm mươi tỉ.” Lý Xuân mỉm cười trả lời.
Mới đầu Phan Thịnh Phan Ly ngẩn ra, sau đó cười ầm lên, cùng chỉ vào Hà Nhật Dương: “Quá xấu bụng!”
Hà Nhật Dương nhướng mắt, ý cười nơi khoé miệng vẫn còn, hắn không phủ nhận và gật đầu.
Lý Hạ không khỏi hỏi: “Tổng giám đốc của chúng tôi không xấu bụng đâu? Tổng giám đốc đang làm việc thiện.”
Nghe Lý Hạ nói vậy, Phan Thịnh Phan Ly cười lăn lộn trên sô pha.
“Mẹ ơi, Lý Hạ, chắc trên cả thế giới chỉ có mình cậu nghĩ là tổng giám đốc nhà cậu đang làm việc thiện!” Phan Thịnh Phan Ly cười chảy cả nước mắt: “Nhiều năm vậy rồi mà cậu còn không cảm nhận được sự xấu xa của hắn sao?”
Lý Hạ vẫn không tán thành: “Dù sao tôi vẫn thấy tổng giám đốc nhà chúng tôi rất tốt.”
Lý Xuân cũng cười theo.
Hà Nhật Dương cũng cười vui vẻ, nói với Lý Hạ: “Tống Thanh rất thích ăn đồ ăn vặt của một tiệm ở đây, trên đường đi Thành Hoàng cậu mua một ít mang về.”
“Vâng, tổng giám đốc.” Lý Hạ lập tức xoay người rời đi.
Lý Hạ vừa đi, Hà Nhật Dương nói ngay: “Hai cậu có cần phải như thế không? Cũng phải chừa chút hình tượng cho tôi trước mặt thuộc hạ chứ.”
Phan Thịnh Phan Ly đồng thời tỏ ra khinh bỉ: “Bao nhiêu năm rồi, còn có ai không biết chứ! Lý Hạ nói như vậy là để dỗ cậu vui thôi!”
Hà Nhật Dương chỉ cười.
Lý Xuân đứng một bên nói: “Chiêu này của tổng giám đốc đúng là cao minh. Trước mắt thì có vẻ như giải quyết chuyện này, trên thực tế, tấm chi phiếu khổng lồ này sẽ chỉ mang tới càng nhiều phiền phức. Những người đó chỉ thiếu tầm ba mươi lăm tỷ, mà tdg lại cho những ba trăm năm mươi tỷ. Như vậy ba trăm mười lăm tỷ còn lại sẽ trở thành mục tiêu tranh đoạt của họ. Chỉ cần dành thời gian và sức lực lên con số ba trăm mười lăm tỷ này, bọn họ sẽ không rảnh bận tâm tới chuyện của Vũ tiên sinh và Vũ phu nhân nữa.”
“Đúng vậy, đã sống không vui vẻ, vậy thì chia tay đi.” Hà Nhật Dương ngừng cười, ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ và phiền muộn: “Mong rằng lần này Nhất Phi sẽ không bị ảnh hưởng.”
Phan Thịnh Phan Ly cũng tỏ ra bất đắc dĩ: “Không sao đâu, cậu ấy rất kiên cường!”
Hà Nhật Dương và Phan Thịnh Phan Ly xử lí người của Vũ gia rất nhanh, vốn tưởng rằng ba mẹ Vũ Ngọc Bình có thể li hôn một cách thuận lợi.
Ai ngờ Vũ phu nhân đồng ý li hôn, Vũ tiên sinh lại không đồng ý.
Không còn cách nào khác, Hà Nhật Dương chỉ đành mời hai người tới trò chuyện.
Mọi người hẹn nhau trong khách sạn, định nói cho rõ ràng.
Hà Nhật Dương đã dẫn Tống Thanh tới từ sớm, Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa còn đang trên đường, hai tên không đáng tin cho lắm là Phan Thịnh Phan Ly đã chạy tới phòng bếp tự làm đồ ăn rồi.
Vũ tiên sinh tới trước, Vũ phu nhân còn đang trên đường.
Thấy trong phòng chỉ có Hà Nhật Dương và Tống Thanh, có vẻ như Vũ tiên sinh thả lỏng hơn.
Vũ tiên sinh nhìn Hà Nhật Dương, hé miệng lại không nói ra một chữ nào.
Thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của ông, Hà Nhật Dương nói thẳng: “Chú cứ nói đi, ở đây không có người ngoài.”
Có lẽ là vì trải qua sự kích thích lần đó, vì vậy ông ta có vẻ sa sút không ít, gầy đi rất nhiều
Rồi Hà Nhật Dương vung tay lên, mua riêng lại sản nghiệp trong tay những người này.
Chỉ ba ngày mà thôi, toàn bộ Vũ gia đều vô cùng hỗn loạn, gà chó không yên.
Đang lúc những người này vung tiền cho những hotgirl và những hotboy ấy, lại bởi vì rỗng túi mà phải bán số tài sản của mình, Phan Thịnh Phan Ly tiến hành cho bọn họ ngẫu ngộ.
Được rồi, tất cả đều lộ tẩy.
Vì thế, hai bên ra sức đánh một trận.
Nhữn hot girl và hot boy hoàn thành nhiệm vụ liền rút.
Những người còn lại thì túi bụi với nhau.
Ông ăn chả, bà ăn nem.
Tất cả đều chẳng ra gì, nhưng lại đều trách đối phương không tốt.
Vũ tiên sinh nhìn một gia đình như vậy thì càng thêm tuyệt vọng.
Trong lúc bọn họ còn đang tranh cãi, đám người cho vay nặng lãi tìm đến đòi tiền.
Vốn dĩ bọn họ còn đang đánh nhau, nhưng thấy đám cho vay nặng lãi tới, nháy mắt dừng lại, cùng nói rằng mình sẽ không gánh món nợ của người khác.
Vậy là, từng nhà từng nhà một chuẩn bị li hôn.
Tộc trưởng của Vũ gia rất đau đầu trước tình hình này, lo lắng bất an, tới mức rụng cả đống râu tóc.
Nếu những gia đình này li hôn, vậy thì Vũ gia cũng suy tàn thật rồi.
Ngay lúc tộc trưởng vội vàng mà không biết phải làm sao, Hà Nhật Dương xuất hiện, nói rằng hắn đồng ý thanh toán hết nợ nần cho mọi người, điều kiện chỉ có một, đó là huỷ bỏ hiệp nghị trước khi kết hôn của ba mẹ Vũ Ngọc Bình.
Mãi tới lúc này, toàn bộ người của Vũ gia mới hiểu ra, bọn họ đã rơi vào cái bẫy của người khác.
Nhưng cũng đã hết cách rồi, bây giờ bọn họ đã lún sâu vào vũng bùn, không ai có thể ra được.
Hoặc là đồng ý với điều kiện của Hà Nhật Dương, hoặc là vò đã mẻ thì không sợ rơi, tất cả mọi người li hôn, sau đó dùng cách của mình để trả nợ.
Nhưng có một vấn đề.
Sau khi li hôn, rất có thể sẽ chẳng có ai trả được nợ!
Vì thế, suy đi nghĩ lại, không bằng không li hôn, đồng ý với điều kiện của Hà Nhật Dương.
Dù sao mọi người đều làm sai, chẳng thà cho qua, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Thế là một đám người tới tìm tộc trưởng, tập thể yêu cầu huỷ bỏ hiệp nghị trước lúc kết hôn của ba mẹ Vũ Ngọc Bình, để hai người tự do kết hôn, đổi lấy sự viện trợ của Hà Nhật Dương.
Tộc trưởng cũng bất đắc dĩ phải gật đầu đồng ý.
Ngày thứ bảy tới nhà của Vũ Ngọc Bình, cuối cùng tộc trưởng cũng mang được hiệp nghị mà ba mẹ Vũ Ngọc Bình đã kí trước khi kết hôn tới gặp Hà Nhật Dương.
Nhìn tờ giấy đã hơi ố vàng đặt trên bàn, Hà Nhật Dương vắt chân lên bàn, tỏ ra cực kì lười biếng.
“Nói trước, chuyện này các người phải nghĩ cho kĩ!” Hà Nhật Dương nói nhàn nhã: “Một khi tôi xé nó, thì sẽ không còn thứ gì có thể ước thúc họ!”
“Tôi hiểu.” Hốc mắt của tộc trưởng đã lõm xuống rồi, cũng đủ biết mấy ngày nay đã phải chịu bao dày vò.
Khoé miệng Hà Nhật Dương khẽ nhếch, nói với Lý Xuân đứng bên cạnh: “Nếu tộc trưởng có lòng như vậy, thế thì nhận đi.”
Lý Xuân kiểm tra lại hiệp nghị, xác định đúng là bản mà ba mẹ Vũ Ngọc Bình đã kí, lập tức đốt cháy.
Hà Nhật Dương vẫy tay, Lý Xuân lấy một tấm chi phiếu ra, viết lên một con số, đưa cho tộc trưởng: “Đây là thành ý của tổng giám đốc nhà chúng tôi.”
Nhìn con số đó, tộc trưởng run lên.
Số tiền đó, không chỉ có thẻ trả hết nợ cho mọi người, còn có thể dư một khoản lớn.
Tộc trưởng còn có gì không hài lòng đây?
Nếu sớm biết có nhiều tiền như vậy, hắn đã dùng tờ giấy chứng minh trước hôn nhân này tới đổi rồi.
Tộc trưởng đội ơn đội nghĩa rời đi.
Phan Thịnh Phan Ly cười hì hì bước tới, ngồi lên sô pha, hỏi Lý Xuân: “Cậu cho ông ta bao nhiêu tiền.”
“Ba trăm năm mươi tỉ.” Lý Xuân mỉm cười trả lời.
Mới đầu Phan Thịnh Phan Ly ngẩn ra, sau đó cười ầm lên, cùng chỉ vào Hà Nhật Dương: “Quá xấu bụng!”
Hà Nhật Dương nhướng mắt, ý cười nơi khoé miệng vẫn còn, hắn không phủ nhận và gật đầu.
Lý Hạ không khỏi hỏi: “Tổng giám đốc của chúng tôi không xấu bụng đâu? Tổng giám đốc đang làm việc thiện.”
Nghe Lý Hạ nói vậy, Phan Thịnh Phan Ly cười lăn lộn trên sô pha.
“Mẹ ơi, Lý Hạ, chắc trên cả thế giới chỉ có mình cậu nghĩ là tổng giám đốc nhà cậu đang làm việc thiện!” Phan Thịnh Phan Ly cười chảy cả nước mắt: “Nhiều năm vậy rồi mà cậu còn không cảm nhận được sự xấu xa của hắn sao?”
Lý Hạ vẫn không tán thành: “Dù sao tôi vẫn thấy tổng giám đốc nhà chúng tôi rất tốt.”
Lý Xuân cũng cười theo.
Hà Nhật Dương cũng cười vui vẻ, nói với Lý Hạ: “Tống Thanh rất thích ăn đồ ăn vặt của một tiệm ở đây, trên đường đi Thành Hoàng cậu mua một ít mang về.”
“Vâng, tổng giám đốc.” Lý Hạ lập tức xoay người rời đi.
Lý Hạ vừa đi, Hà Nhật Dương nói ngay: “Hai cậu có cần phải như thế không? Cũng phải chừa chút hình tượng cho tôi trước mặt thuộc hạ chứ.”
Phan Thịnh Phan Ly đồng thời tỏ ra khinh bỉ: “Bao nhiêu năm rồi, còn có ai không biết chứ! Lý Hạ nói như vậy là để dỗ cậu vui thôi!”
Hà Nhật Dương chỉ cười.
Lý Xuân đứng một bên nói: “Chiêu này của tổng giám đốc đúng là cao minh. Trước mắt thì có vẻ như giải quyết chuyện này, trên thực tế, tấm chi phiếu khổng lồ này sẽ chỉ mang tới càng nhiều phiền phức. Những người đó chỉ thiếu tầm ba mươi lăm tỷ, mà tdg lại cho những ba trăm năm mươi tỷ. Như vậy ba trăm mười lăm tỷ còn lại sẽ trở thành mục tiêu tranh đoạt của họ. Chỉ cần dành thời gian và sức lực lên con số ba trăm mười lăm tỷ này, bọn họ sẽ không rảnh bận tâm tới chuyện của Vũ tiên sinh và Vũ phu nhân nữa.”
“Đúng vậy, đã sống không vui vẻ, vậy thì chia tay đi.” Hà Nhật Dương ngừng cười, ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ và phiền muộn: “Mong rằng lần này Nhất Phi sẽ không bị ảnh hưởng.”
Phan Thịnh Phan Ly cũng tỏ ra bất đắc dĩ: “Không sao đâu, cậu ấy rất kiên cường!”
Hà Nhật Dương và Phan Thịnh Phan Ly xử lí người của Vũ gia rất nhanh, vốn tưởng rằng ba mẹ Vũ Ngọc Bình có thể li hôn một cách thuận lợi.
Ai ngờ Vũ phu nhân đồng ý li hôn, Vũ tiên sinh lại không đồng ý.
Không còn cách nào khác, Hà Nhật Dương chỉ đành mời hai người tới trò chuyện.
Mọi người hẹn nhau trong khách sạn, định nói cho rõ ràng.
Hà Nhật Dương đã dẫn Tống Thanh tới từ sớm, Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa còn đang trên đường, hai tên không đáng tin cho lắm là Phan Thịnh Phan Ly đã chạy tới phòng bếp tự làm đồ ăn rồi.
Vũ tiên sinh tới trước, Vũ phu nhân còn đang trên đường.
Thấy trong phòng chỉ có Hà Nhật Dương và Tống Thanh, có vẻ như Vũ tiên sinh thả lỏng hơn.
Vũ tiên sinh nhìn Hà Nhật Dương, hé miệng lại không nói ra một chữ nào.
Thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của ông, Hà Nhật Dương nói thẳng: “Chú cứ nói đi, ở đây không có người ngoài.”
Có lẽ là vì trải qua sự kích thích lần đó, vì vậy ông ta có vẻ sa sút không ít, gầy đi rất nhiều