Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-788
CHƯƠNG 788
Người thanh niên này thấy mắt của Tiểu Xảo gần như muốn dính vào người Tiểu Hạ rồi, đành ngậm ngùi đứng dậy, xách theo đồ rời đi.
Sau khi tiễn người thanh niên kia về, Tống Thanh kéo Tiểu Hạ ngồi xuống bên cạnh Tiểu Xảo, nói: “đã đến đây rồi, còn xấu hổ gì nữa.”
Bố mẹ Tiểu Xảo nhìn Tiểu Hạ ở cự ly gần hơn, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng.
Chàng thanh niên này đẹp trai quá.
Tiểu Hạ đành gượng gạo gật đầu với Tiểu Xảo, nói: “chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện một chút không?”
“Được đấy được đấy!” Mẹ của Tiểu Xảo lập tức trả lời.
Bà nhìn qua những túi quà để dưới đất mà họ mang đến, đều là những thứ chỉ có thành phố mới có!
Người con rể này, bà rất ưng.
Tống Thanh nháy mắt với Tiểu Hạ, Tiểu Hạ lập tức khéo léo dẫn Tiểu Xảo ra ngoài nói về lý tưởng cuộc đời.
Hiện giờ trong nhà chỉ còn lại Tống Thanh, Lưu Nghĩa và người nhà Tiểu Xảo.
Tống Thanh nhìn nhà Tiểu Xảo, một căn nhà rất vuông vắn, tuy rất giản dị nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Xem ra mẹ Tiểu Xảo cũng là người phụ nữ biết vun vén cho gia đình.
Tống Thanh ho nhẹ một tiếng, phá vỡ sự im lặng nói: “cô chú cho hỏi, sao nhà mình lại không cho Tiểu Xảo đi học vậy?”
“Con gái thì học hành gì.” Bố Tiểu Xảo buồn bã trả lời: “đi học rồi thì cuối cùng cũng vẫn phải lấy chồng? Chẳng phải cũng về hầu hạ chồng rồi sinh con trai sao?”
Lưu Nghĩa và Tống Thanh lập tức như bị nghẹn không nói được một lời nào.
Quả thật, trên thế gian này, có những người đúng là không thể khuyên được, có những người đúng là không thể.
Mẹ Tiểu Xảo cũng nói thêm: ‘đúng đấy, Tiểu Xảo nhà cô thêu đẹp lắm đấy, mai sau lấy về cũng mát mặt nhà chồng.”
Lưu Nghĩa không khỏi trợn mắt.
Thời buổi nào rồi đấy!
Mà còn có những tư tưởng cổ hủ thế này!
Tống Thanh vẫn cố thử bàn tiếp với họ: “không phải đâu cô chú. Thời đại đã khác rồi, phụ nữ cũng có thể làm được việc lớn đấy. Em Tiểu Xảo nhanh nhẹn khéo tay, lại thêu đẹp đến thế, tại sao nhất thiết phải lấy chồng chứ?”
“Cháu gái này, tuy trưởng thôn khen cháu tốt nghiệp đại học, nhưng người no đâu biết được nỗi khổ của kẻ đói, chuyện nhà chúng tôi, cô đừng có xen vào nữa.” Bố Tiểu Xảo nói thẳng với Tống Thanh: “Tiểu Xảo nhà tôi rất xinh đẹp, thầy bói cũng nói con là người có phúc. Cậu thanh niên cô dẫn đến không tồi, chúng tôi cũng rất ưng. Nhưng, những lời khác thì tôi không nói nữa.”
Được, đúng là không thể nói được nữa.
Tiểu Hạ, những gì còn lại dựa vào anh hết đấy.
Tiểu Hạ đang đi dạo ở trước cửa, lúc này anh thấy rất ngượng.
Tuy là lúc trên đường đến, Tống Thanh đã làm công tác tư tưởng với anh, nhưng khi nghe đến tin đáng sợ này, anh vẫn cảm thấy không thể nuốt nổi.
Mẹ ơi, cô bé này còn chưa đến tuổi thành niên đấy!
Tiểu Hạ thấy Tiểu Xảo nhìn anh với vẻ mặt rất ngưỡng mộ, anh quyết định nói rõ mọi việc với cô: “em Tiểu Xảo, chuyện là thế này. Thật ra anh chỉ là vệ sỹ của Thiếu phu nhân. Anh bị Thiếu phu nhân lôi sang đây cứu lửa thôi.”
“Á?” Tiểu Xảo nhìn Tiểu Hạ với vẻ mặt không hiểu.
Tiểu Hạ cố gắng tiếp tục giải thích nói: “là như thế này, thật ra sáng nay anh không hề nhìn rõ mặt mũi em trông như thế nào. Chỉ là Thiếu phu nhân nói, nếu không nói căng lên, bố mẹ em nhất định sẽ ép em lấy chồng. Vì vậy mới gọi anh đến chống cháy. Nhưng mà, tuy anh không phải thích em thật, nhưng anh sẵn sàng lấy cái cớ này bảo vệ em trước khi em đủ khả năng tự chủ, không bị gia đình ép lấy chồng?”
Tiểu Xảo đứng bật người dậy, mặt cô rất thất vọng: “không phải anh thích em mới đến nhà em sao?”
Tiểu Hạ gượng gạo nói: “không phải.”
“Ồ.” Tiểu Xảo buồn bã nhìn ra chỗ khác: “đúng vậy, các anh đều là người thành phố, sao lại có thể thích một cô gái quê mùa như em chứ?”
“Không không không, không phải vì cái này. Mà là, mà là-----” Tiểu Hạ nghĩ vắt óc cũng không nghĩ ra được cái cớ nào, đành nói luyên thuyên: “thật ra, anh đã yêu một người rồi, chỉ là không thể đến với người đó được.”
Cô gái ẩm thực, anh vẫn luôn yêu thích cô gái đó!
Các món Tứ Xuyên món Quảng Đông món Đông Bắc, anh đều rất thích!
Vì vậy, tình yêu đích thực của anh là ẩm thực!
Tiểu Xảo nghe Tiểu Hạ nói vậy, ánh mắt càng buồn bã hơn.
Tiểu Hạ vẫn cố gượng nói: “hay chúng ta cứ giả vờ yêu nhau, em có thể nói với mọi người, là anh cho em đi học, vì anh thích cô gái học nhiều. Sau đó anh lấy cớ em còn ít tuổi, tạm thời chưa thích hợp kết hôn. Em tranh thủ thời gian này cố gắng học hành, học thật tốt, chờ sau khi em có được công việc ổn định, em có thể nói với gia đình, chúng ta không hợp nhau nên chia tay rồi. Như vậy, là em có khả năng ra ngoài xã hội rồi, và cũng có thể hùng hổ từ chối những người đàn ông em không thích.”
Tiểu Xảo cứ thế nhìn Tiểu Hạ: “có phải chị xinh đẹp kia bảo anh nói như vậy không?”
Tiểu Hạ gật đầu.
“Chị xinh đẹp thật là tốt bụng.” Tiểu Xảo thở dài một tiếng, cô nhìn những cảnh vật ở xa, từ từ mở lời rất nhẹ: “em có xinh không?”
Tiểu Hạ gật đầu” “rất xinh đẹp đấy. Nhưng em ít tuổi quá, anh cũng không phải 25 tuổi, thật ra anh sắp 30 tuổi rồi.”
Ô ô ô ô, vì muốn từ chối cô gái, cố tình nói mình già hơn, đúng là!
Tiểu Xảo tuy không phải là người học cao, tuổi vẫn còn ít, nhưng cũng không ngu đến nỗi không hiểu, cô hiểu ngay là Tiểu Hạ đang từ chối cô.
Tiểu Xảo từ từ mở lời: “em biết rồi. Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng không cần đâu.”
Tiểu Hạ ngạc nhiên nhìn Tiểu Xảo: “tại sao vậy? Thiếu phu nhân thật lòng muốn giúp em đấy!”
“Em biết rồi. Nhưng mà, nếu em không kết hôn với anh, nhất định bố mẹ em sẽ nghi ngờ.” Tiểu Xảo cúi đầu nói: “vì vậy, chiêu này không có tác dụng đâu. con gái ở chỗ nhà em đến 16 17 tuổi là đã lấy chồng hết rồi, nếu em cứ trì hoãn không kết hôn, bố mẹ em sẽ đến tận nhà ép hôn! Nên em không muốn như vậy. Lòng tốt của anh và chị xinh đẹp, em xin ghi nhận.”
Tiểu Hạ không biết phải nói gì.
Một lúc sau, Tống Thanh và Lưu Nghĩa phải chạy trốn khỏi nhà Tiểu Xảo.
Bởi vì, họ thật sự không thể nói chuyện với nhau được nữa.
Những chuyện khác, còn có thể nói được.
Nhưng cứ nói đến hôn sự của Tiểu Xảo, đúng là không thể nói được.
Tiểu Hạ không yên tâm Tống Thanh, anh nói với Tiểu Xảo: ‘thiếu phu nhân về rồi, anh cũng phải về thôi! Có chuyện gì, em cứ đến nhà kho trong thôn tìm anh.”
Tiểu Xảo gật đầu, cô nhìn theo bóng dáng chạy rất nhanh nhẹn của Tiểu Hạ.
Trong lòng Tiểu Xảo rất buồn bã.
Đúng thật là không có duyên với nhau!
Tống Thanh thất thần trở về Ủy ban thôn, Hà Nhật Dương nhìn thấy vẻ mặt của Tống Thanh là biết ngay cô đã thất bại trở về.
Hà Nhật Dương quay sang nói với Vũ Ngọc Bình: “tôi vừa nói gì vậy đấy?”
Vũ Ngọc Bình cười hà hà, nói: “quả thật là anh hiểu Tiểu Thanh nhất.”
Tống Thanh ngồi bệt xuống bên cạnh Hà Nhật Dương, cô tủi thân nói: “mọi người nói đi, đám người này, sao họ lại không chịu nghe lời khuyên thế?”
Hà Nhật Dương còn chưa kịp mở lời, Tôn Tấn đã vội vội vàng vàng chạy từ ngoài vào: “cô Tống, vừa rồi cô đã đến nhà em Tiểu Xảo đúng không?”
Tống Thanh gật đầu: “đúng vậy, sao anh biết chứ?”
Tôn Tấn đập tay vào trán, vẻ mặt rất hối hận nói: “trời ơi, sao tôi lại quên mất không nói chuyện này với cô chứ! Người nhà của em Tiểu Xảo này, không thể nói chuyện được đâu.”
Người thanh niên này thấy mắt của Tiểu Xảo gần như muốn dính vào người Tiểu Hạ rồi, đành ngậm ngùi đứng dậy, xách theo đồ rời đi.
Sau khi tiễn người thanh niên kia về, Tống Thanh kéo Tiểu Hạ ngồi xuống bên cạnh Tiểu Xảo, nói: “đã đến đây rồi, còn xấu hổ gì nữa.”
Bố mẹ Tiểu Xảo nhìn Tiểu Hạ ở cự ly gần hơn, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng.
Chàng thanh niên này đẹp trai quá.
Tiểu Hạ đành gượng gạo gật đầu với Tiểu Xảo, nói: “chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện một chút không?”
“Được đấy được đấy!” Mẹ của Tiểu Xảo lập tức trả lời.
Bà nhìn qua những túi quà để dưới đất mà họ mang đến, đều là những thứ chỉ có thành phố mới có!
Người con rể này, bà rất ưng.
Tống Thanh nháy mắt với Tiểu Hạ, Tiểu Hạ lập tức khéo léo dẫn Tiểu Xảo ra ngoài nói về lý tưởng cuộc đời.
Hiện giờ trong nhà chỉ còn lại Tống Thanh, Lưu Nghĩa và người nhà Tiểu Xảo.
Tống Thanh nhìn nhà Tiểu Xảo, một căn nhà rất vuông vắn, tuy rất giản dị nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Xem ra mẹ Tiểu Xảo cũng là người phụ nữ biết vun vén cho gia đình.
Tống Thanh ho nhẹ một tiếng, phá vỡ sự im lặng nói: “cô chú cho hỏi, sao nhà mình lại không cho Tiểu Xảo đi học vậy?”
“Con gái thì học hành gì.” Bố Tiểu Xảo buồn bã trả lời: “đi học rồi thì cuối cùng cũng vẫn phải lấy chồng? Chẳng phải cũng về hầu hạ chồng rồi sinh con trai sao?”
Lưu Nghĩa và Tống Thanh lập tức như bị nghẹn không nói được một lời nào.
Quả thật, trên thế gian này, có những người đúng là không thể khuyên được, có những người đúng là không thể.
Mẹ Tiểu Xảo cũng nói thêm: ‘đúng đấy, Tiểu Xảo nhà cô thêu đẹp lắm đấy, mai sau lấy về cũng mát mặt nhà chồng.”
Lưu Nghĩa không khỏi trợn mắt.
Thời buổi nào rồi đấy!
Mà còn có những tư tưởng cổ hủ thế này!
Tống Thanh vẫn cố thử bàn tiếp với họ: “không phải đâu cô chú. Thời đại đã khác rồi, phụ nữ cũng có thể làm được việc lớn đấy. Em Tiểu Xảo nhanh nhẹn khéo tay, lại thêu đẹp đến thế, tại sao nhất thiết phải lấy chồng chứ?”
“Cháu gái này, tuy trưởng thôn khen cháu tốt nghiệp đại học, nhưng người no đâu biết được nỗi khổ của kẻ đói, chuyện nhà chúng tôi, cô đừng có xen vào nữa.” Bố Tiểu Xảo nói thẳng với Tống Thanh: “Tiểu Xảo nhà tôi rất xinh đẹp, thầy bói cũng nói con là người có phúc. Cậu thanh niên cô dẫn đến không tồi, chúng tôi cũng rất ưng. Nhưng, những lời khác thì tôi không nói nữa.”
Được, đúng là không thể nói được nữa.
Tiểu Hạ, những gì còn lại dựa vào anh hết đấy.
Tiểu Hạ đang đi dạo ở trước cửa, lúc này anh thấy rất ngượng.
Tuy là lúc trên đường đến, Tống Thanh đã làm công tác tư tưởng với anh, nhưng khi nghe đến tin đáng sợ này, anh vẫn cảm thấy không thể nuốt nổi.
Mẹ ơi, cô bé này còn chưa đến tuổi thành niên đấy!
Tiểu Hạ thấy Tiểu Xảo nhìn anh với vẻ mặt rất ngưỡng mộ, anh quyết định nói rõ mọi việc với cô: “em Tiểu Xảo, chuyện là thế này. Thật ra anh chỉ là vệ sỹ của Thiếu phu nhân. Anh bị Thiếu phu nhân lôi sang đây cứu lửa thôi.”
“Á?” Tiểu Xảo nhìn Tiểu Hạ với vẻ mặt không hiểu.
Tiểu Hạ cố gắng tiếp tục giải thích nói: “là như thế này, thật ra sáng nay anh không hề nhìn rõ mặt mũi em trông như thế nào. Chỉ là Thiếu phu nhân nói, nếu không nói căng lên, bố mẹ em nhất định sẽ ép em lấy chồng. Vì vậy mới gọi anh đến chống cháy. Nhưng mà, tuy anh không phải thích em thật, nhưng anh sẵn sàng lấy cái cớ này bảo vệ em trước khi em đủ khả năng tự chủ, không bị gia đình ép lấy chồng?”
Tiểu Xảo đứng bật người dậy, mặt cô rất thất vọng: “không phải anh thích em mới đến nhà em sao?”
Tiểu Hạ gượng gạo nói: “không phải.”
“Ồ.” Tiểu Xảo buồn bã nhìn ra chỗ khác: “đúng vậy, các anh đều là người thành phố, sao lại có thể thích một cô gái quê mùa như em chứ?”
“Không không không, không phải vì cái này. Mà là, mà là-----” Tiểu Hạ nghĩ vắt óc cũng không nghĩ ra được cái cớ nào, đành nói luyên thuyên: “thật ra, anh đã yêu một người rồi, chỉ là không thể đến với người đó được.”
Cô gái ẩm thực, anh vẫn luôn yêu thích cô gái đó!
Các món Tứ Xuyên món Quảng Đông món Đông Bắc, anh đều rất thích!
Vì vậy, tình yêu đích thực của anh là ẩm thực!
Tiểu Xảo nghe Tiểu Hạ nói vậy, ánh mắt càng buồn bã hơn.
Tiểu Hạ vẫn cố gượng nói: “hay chúng ta cứ giả vờ yêu nhau, em có thể nói với mọi người, là anh cho em đi học, vì anh thích cô gái học nhiều. Sau đó anh lấy cớ em còn ít tuổi, tạm thời chưa thích hợp kết hôn. Em tranh thủ thời gian này cố gắng học hành, học thật tốt, chờ sau khi em có được công việc ổn định, em có thể nói với gia đình, chúng ta không hợp nhau nên chia tay rồi. Như vậy, là em có khả năng ra ngoài xã hội rồi, và cũng có thể hùng hổ từ chối những người đàn ông em không thích.”
Tiểu Xảo cứ thế nhìn Tiểu Hạ: “có phải chị xinh đẹp kia bảo anh nói như vậy không?”
Tiểu Hạ gật đầu.
“Chị xinh đẹp thật là tốt bụng.” Tiểu Xảo thở dài một tiếng, cô nhìn những cảnh vật ở xa, từ từ mở lời rất nhẹ: “em có xinh không?”
Tiểu Hạ gật đầu” “rất xinh đẹp đấy. Nhưng em ít tuổi quá, anh cũng không phải 25 tuổi, thật ra anh sắp 30 tuổi rồi.”
Ô ô ô ô, vì muốn từ chối cô gái, cố tình nói mình già hơn, đúng là!
Tiểu Xảo tuy không phải là người học cao, tuổi vẫn còn ít, nhưng cũng không ngu đến nỗi không hiểu, cô hiểu ngay là Tiểu Hạ đang từ chối cô.
Tiểu Xảo từ từ mở lời: “em biết rồi. Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng không cần đâu.”
Tiểu Hạ ngạc nhiên nhìn Tiểu Xảo: “tại sao vậy? Thiếu phu nhân thật lòng muốn giúp em đấy!”
“Em biết rồi. Nhưng mà, nếu em không kết hôn với anh, nhất định bố mẹ em sẽ nghi ngờ.” Tiểu Xảo cúi đầu nói: “vì vậy, chiêu này không có tác dụng đâu. con gái ở chỗ nhà em đến 16 17 tuổi là đã lấy chồng hết rồi, nếu em cứ trì hoãn không kết hôn, bố mẹ em sẽ đến tận nhà ép hôn! Nên em không muốn như vậy. Lòng tốt của anh và chị xinh đẹp, em xin ghi nhận.”
Tiểu Hạ không biết phải nói gì.
Một lúc sau, Tống Thanh và Lưu Nghĩa phải chạy trốn khỏi nhà Tiểu Xảo.
Bởi vì, họ thật sự không thể nói chuyện với nhau được nữa.
Những chuyện khác, còn có thể nói được.
Nhưng cứ nói đến hôn sự của Tiểu Xảo, đúng là không thể nói được.
Tiểu Hạ không yên tâm Tống Thanh, anh nói với Tiểu Xảo: ‘thiếu phu nhân về rồi, anh cũng phải về thôi! Có chuyện gì, em cứ đến nhà kho trong thôn tìm anh.”
Tiểu Xảo gật đầu, cô nhìn theo bóng dáng chạy rất nhanh nhẹn của Tiểu Hạ.
Trong lòng Tiểu Xảo rất buồn bã.
Đúng thật là không có duyên với nhau!
Tống Thanh thất thần trở về Ủy ban thôn, Hà Nhật Dương nhìn thấy vẻ mặt của Tống Thanh là biết ngay cô đã thất bại trở về.
Hà Nhật Dương quay sang nói với Vũ Ngọc Bình: “tôi vừa nói gì vậy đấy?”
Vũ Ngọc Bình cười hà hà, nói: “quả thật là anh hiểu Tiểu Thanh nhất.”
Tống Thanh ngồi bệt xuống bên cạnh Hà Nhật Dương, cô tủi thân nói: “mọi người nói đi, đám người này, sao họ lại không chịu nghe lời khuyên thế?”
Hà Nhật Dương còn chưa kịp mở lời, Tôn Tấn đã vội vội vàng vàng chạy từ ngoài vào: “cô Tống, vừa rồi cô đã đến nhà em Tiểu Xảo đúng không?”
Tống Thanh gật đầu: “đúng vậy, sao anh biết chứ?”
Tôn Tấn đập tay vào trán, vẻ mặt rất hối hận nói: “trời ơi, sao tôi lại quên mất không nói chuyện này với cô chứ! Người nhà của em Tiểu Xảo này, không thể nói chuyện được đâu.”