Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-76
CHƯƠNG 76: ÔI, KINH NGUYỆT TỚI!
CHƯƠNG 76: ÔI, KINH NGUYỆT TỚI!
Tống Thanh nhìn về phía Hà Nhật Dương chỉ, nhìn thấy chứng minh nhân dân và ví tiền của cô đang được đặt trên bàn đó.
Cô nhớ cô đã đem những thứ này thế chấp tại chỗ bác tài xế taxi rồi mà...
Sao những thứ này lại ở đây được?
Hà Nhật Dương lau khô tóc nói: “Được rồi, đi ăn thôi! Ngâm chung với cô lâu như vậy, bụng cũng đã đói chết rồi!”
Sau khi nói xong, Hà Nhật Dương bèn xoay người đi mất.
Tống Thanh nhanh chóng hỏi: “Vậy, điện thoại của tôi đâu rồi?”
Hà Nhật Dương dừng lại, hơi nghiêng đầu nhìn Tống Thanh: “Ăn cơm xong thì tôi sẽ trả lại điện thoại cho cô.”
Tống Thanh sao lại có tâm trạng ăn cơm được chứ?
Anh trai của cô bây giờ còn chưa biết đang ở đâu nữa!
Đúng lúc này, điện thoại của Tống Thanh reo lên, Tống Thanh xuôi theo tiếng nhạc nhìn qua đó, thì ra nó đang nằm dưới ví tiền của cô...
Hà Nhật Dương liếc mắt một cái.
Do hắn đẹp trai, nên ngay đến cái liếc mắt vẫn đẹp trai vô cùng.
Tống Thanh suýt chút nữa thì đã không nhịn được cười.
“Ta đợi cô ở nhà ăn.” Hà Nhật Dương không tiếp tục cản trở cô ấy nghe điện thoại nữa, bèn xoay người đi xuống.
Tống Thanh nhanh chóng chạy tới, cầm lấy điện thoại lên xem, là số của Lê Huy, cô bắt máy ngay: “Alo, Chú Huy...”
“Thanh Thanh, sao con không khóa cửa mà đã ra khỏi nhà rồi? May là trong nhà không bị mất gì cả.” Lê Huy cứ nói dông dài như vậy trong điện thoại: “Cám ơn con đã cho chú nghỉ phép ngày hôm nay, để chú có thể dùng một bữa cơm với con trai chú...”
“Đợi đã, Chú Huy, anh trai của con đâu rồi?” Tống Thanh bất chợt ngắt ngang câu nói của Lê Huy.
“Tiểu Linh hả? Cậu ấy đang ở trong phòng nghỉ ngơi!” Giọng nói của Lê Huy trông khó hiểu vô cùng: “Sao con lại hỏi vậy?”
Cái gì? Anh ấy đang ở nhà ư?
Tại sao khi cô ở trong nhà, thì khắp nơi đều không tìm thấy anh ấy đâu cả?
Nếu không phải vì trong nhà tìm không thấy anh ấy, thì sao cô lại bị mắc bẫy được?
Nhưng mà, anh ấy không sao thì thật tốt quá, tốt quá!
“Không có gì. Tối nay có lẽ... con không về được rồi...” Tống Thanh cười đau khổ.
Hình như một khi cô ở lại Trang viên Cảnh Hoa, thì Hà Nhật Dương sẽ không cho cô rời khỏi.
Cô ấy đã nhìn thấy quần áo của cô ấy trong tủ đồ rồi...
Nhưng chỉ trong thời gian hai ngày, thì hắn lại đặt may cho cô một đống trang phục.
Lê Huy nhanh chóng trả lời: “Không sao, có chú ở nhà! Chú sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Linh.”
Sau khi cúp máy, Tống Thanh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hú hồn hú vía.
May là anh ấy không sao
May là, cô cũng không sao
Tất cả đều thật may mắn.
Sau khi thu dọn xong đồ đạc của mình, Tống Thanh mới thay một bộ quần áo mới, từ từ đi xuống lầu
Hà Nhật Dương ung dung dựa người trên lưng ghế, hắn đưa tay ra đón lấy sữa tươi của cô người hầu đưa cho, sau đó đẩy đến vị trí đối diện.
Tống Thanh vừa đi xuống, thì đã có người kéo ghế ra cho cô, hầu hạ cô ngồi xuống.
Tống Thanh vẫn có chút không thích ứng được, nhanh chóng nói lời cảm ơn.
Hà Nhật Dương hoàn toàn không màng đến, sau đó nói với Tống Thanh: “Nè, đây là sữa tươi được vận chuyển từ Hokkaido bay tới từ đường hàng không, lúc nãy vừa mới được giao tới.”
Đôi mắt của Tống Thanh suýt nữa thì rớt cả ra ngoài.
“Cho tôi sao?” Tống Thanh có chút không tin vào mắt mình.
Sữa tươi này chính là loại cao cấp trong tất cả các dòng sữa thật sự.
Không phải kẻ nào có tiền cũng có thể uống được!
Nghe nói, một ly sữa tươi như vậy, đã đáng giá chục triệu rồi!
Nhưng điều quan trọng là, có tiền cũng chưa chắc uống được!
“Chứ sao nữa?” Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh với bộ dạng y hệt như biết trước rồi mà cô còn hỏi.
Tống Thanh e ngại khoanh tay lại nói: “Nhưng sữa này quá đắt rồi... tôi, tôi không có nhiều tiền như vậy.”
“Dù sao thì món tiền cô thiếu tôi cũng đủ nhiều rồi.” Hà Nhật Dương không hề xoay đầu qua và trả lời: “Chỉ đặt may trang phục và giày dép cho cô thì cũng phải tốn hết 1 tỷ rồi rồi.”
“Một tỷ đồng!” Tống Thanh chợt đứng thẳng người lên, suýt nữa rơi đôi mắt ra ngoài: “Sao tôi lại có nhiều tiền như vậy được?”
“Vậy thì lấy thân mình để trả nợ vậy! Ngủ một đêm thì tôi sẽ trả 300 triệu!” Hà Nhật Dương vẫn thích thích nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của cô, cố tình chọc tức cô nói.
Tống Thanh nhíu mày lại: “Anh đâu có hứng thú gì với tôi!”
“Tuy thân hình hơi kém một chút, nhưng dùng để kê chân thì cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận được.” Hà Nhật Dương cố tình chọc cô: “Bổn thiếu gia có tiền, thích một đêm tốn 300 triệu để thuê một người kê chân cũng được mà!”
Tống Thanh liếc hắn một cái.
Quả nhiên hắn vẫn đáng ghét như vậy!
Vậy mà cô lại cảm động hết nửa ngày trời trong phòng tắm!
Quản gia bước lên phía trước: “Thiếu gia, bây giờ lên thức ăn được không?”
“Ừ, lên đi.” Hà Nhật Dương ném những thứ trong tay qua một bên, cứ cười như không cười nhìn Tống Thanh như thế: “Bắt đầu từ hôm nay, ngủ một đêm sẽ có thể trả 300 tệ.”
Tống Thanh bực tức ngồi xuống, nói: “Những người phụ nữ muốn làm chiếc gối kê chân cho anh, chắc cũng đã sắp hàng dài khắp Thái Bình Dương rồi, sao lại phải kiếm tôi chứ?”
“Bởi vì cô dễ nhìn hơn.” Hà Nhật Dương trả lời với nét mặt vô cùng đương nhiên.
Tống Thanh không cách nào nói nên lời nữa.
Thức ăn nhanh chóng được bày ra.
Tống Thanh đã dần dần thích ứng được với sự xa xỉ trong Cảnh Hòa Sơn Trang rồi, nên khi nhìn thấy bữa cơm tối phong phú như vậy, vẫn không hề cảm thấy kinh ngạc.
Tống Thanh bực tức mở nắp chai sữa tươi ra, cắm ống hút vào, hút lên từng tiếng rột roạt.
Dù sao thì món nợ của cô cũng đủ nhiều rồi!
Cũng không cần phải sợ phải thêm món nợ năm ngàn tệ này nữa!
Nhưng mà, sữa tươi này quả thật rất ngon.
Uhm Uhm Uhm, mùi vị thật tuyệt!
Tống Thanh càng uống thì càng quên hết những điều bực tức ban nãy với Hà Nhật Dương, cô vui mừng uống hết nguyên bình sữa, sau đó có liếm ống hút một cách sạch sẽ nữa.
Nhìn thấy hành động của cô, Hà Nhật Dương nhanh chóng nuốt hết hai ngụm nước bọt.
Tiểu nha đầu này...
Thật là...
Rốt cuộc cô ấy có biết, hành động vô thức này của cô ấy, đối với đàn ông mà nói, đầy sức quyến rũ đến cỡ nào không?
Lúc này, Tống Thanh vẫn không hề phát hiện gì cả.
Sau khi uống xong, cô bèn cúi đầu xuống bắt đầu dùng bữa.
Bị hành hạ lâu như vậy, cô thật sự đã rất đói rồi.
Nhìn thấy Tống Thanh ăn ngon lành như vậy, khiến khẩu vị của Hà Nhật Dương cũng trở nên ngon lành theo.
Sau khi ăn xong, Tống Thanh lập tức thể hiện rõ lập trường của mình: “Tôi cảm thấy chúng ta vẫn cứ chia phòng ra ngủ là tốt nhất, nếu không thì khi truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh.”
“Cô cảm thấy có thể truyền ra ngoài được ư?” Hà Nhật Dương khoái chí nhìn cô: “Cô cảm thấy kẻ nào dám nhìn lén vào nơi ta ở được chứ?”
Tống Thanh ngơ ngác, ý của tôi không phải là như vậy!
“Không phải... ý tôi là, giữa tôi và anh, cô nam quả nữ...” Tống Thanh vẫn còn muốn kiên trì thuyết phục hắn.
Kết quả là Hà Nhật Dương lắc đầu nói: “Không ngờ cô học mỹ thuật nhưng toán của cô lại dở như vậy.”
Tống Thanh ngây người ra: “Môn toán của cô dở chổ nào chứ?”
Hà Nhật Dương chỉ vào quản gia và những người hầu gái nói: “Chẳng lẽ khi đếm thì cô không tính luôn cả họ sao?”
Tống Thanh: “...”
Đúng là, lý sự cùn mà!
Tống Thanh cảm thấy cô thật sự không cách nào nói lý lẽ với Hà Nhật Dương được nữa.
Thôi kệ, ngủ chung thì ngủ chung!
Dù sao thì cũng sẽ không xảy ra chuyện gì cả!
Tống Thanh tức giận đứng dậy.
Đột nhiên, Tống Thanh cảm thấy bụng dưới của cô có một luồng khí nóng chảy xuống.
Tống Thanh cứng đơ người ra!
Chết rồi!
Đèn đỏ tới rồi!
Chết rồi, trình độ mất mặt của cô lại tăng thêm nữa rồi!
Không có điều xấu hổ nhất, chỉ có xấu hổ hơn nhiều nữa mà thôi!
Nhìn thấy sắc mặt Tống Thanh chợt thay đổi, cơ thể cứng đơ ra, Hà Nhật Dương có chút khó hiểu: “Cô sao vậy?”
Tống Thanh tức giận nhìn hắn.
Những việc như vậy, sao cô có thể mở miệng nói với một người đàn ông như hắn được chứ?
CHƯƠNG 76: ÔI, KINH NGUYỆT TỚI!
Tống Thanh nhìn về phía Hà Nhật Dương chỉ, nhìn thấy chứng minh nhân dân và ví tiền của cô đang được đặt trên bàn đó.
Cô nhớ cô đã đem những thứ này thế chấp tại chỗ bác tài xế taxi rồi mà...
Sao những thứ này lại ở đây được?
Hà Nhật Dương lau khô tóc nói: “Được rồi, đi ăn thôi! Ngâm chung với cô lâu như vậy, bụng cũng đã đói chết rồi!”
Sau khi nói xong, Hà Nhật Dương bèn xoay người đi mất.
Tống Thanh nhanh chóng hỏi: “Vậy, điện thoại của tôi đâu rồi?”
Hà Nhật Dương dừng lại, hơi nghiêng đầu nhìn Tống Thanh: “Ăn cơm xong thì tôi sẽ trả lại điện thoại cho cô.”
Tống Thanh sao lại có tâm trạng ăn cơm được chứ?
Anh trai của cô bây giờ còn chưa biết đang ở đâu nữa!
Đúng lúc này, điện thoại của Tống Thanh reo lên, Tống Thanh xuôi theo tiếng nhạc nhìn qua đó, thì ra nó đang nằm dưới ví tiền của cô...
Hà Nhật Dương liếc mắt một cái.
Do hắn đẹp trai, nên ngay đến cái liếc mắt vẫn đẹp trai vô cùng.
Tống Thanh suýt chút nữa thì đã không nhịn được cười.
“Ta đợi cô ở nhà ăn.” Hà Nhật Dương không tiếp tục cản trở cô ấy nghe điện thoại nữa, bèn xoay người đi xuống.
Tống Thanh nhanh chóng chạy tới, cầm lấy điện thoại lên xem, là số của Lê Huy, cô bắt máy ngay: “Alo, Chú Huy...”
“Thanh Thanh, sao con không khóa cửa mà đã ra khỏi nhà rồi? May là trong nhà không bị mất gì cả.” Lê Huy cứ nói dông dài như vậy trong điện thoại: “Cám ơn con đã cho chú nghỉ phép ngày hôm nay, để chú có thể dùng một bữa cơm với con trai chú...”
“Đợi đã, Chú Huy, anh trai của con đâu rồi?” Tống Thanh bất chợt ngắt ngang câu nói của Lê Huy.
“Tiểu Linh hả? Cậu ấy đang ở trong phòng nghỉ ngơi!” Giọng nói của Lê Huy trông khó hiểu vô cùng: “Sao con lại hỏi vậy?”
Cái gì? Anh ấy đang ở nhà ư?
Tại sao khi cô ở trong nhà, thì khắp nơi đều không tìm thấy anh ấy đâu cả?
Nếu không phải vì trong nhà tìm không thấy anh ấy, thì sao cô lại bị mắc bẫy được?
Nhưng mà, anh ấy không sao thì thật tốt quá, tốt quá!
“Không có gì. Tối nay có lẽ... con không về được rồi...” Tống Thanh cười đau khổ.
Hình như một khi cô ở lại Trang viên Cảnh Hoa, thì Hà Nhật Dương sẽ không cho cô rời khỏi.
Cô ấy đã nhìn thấy quần áo của cô ấy trong tủ đồ rồi...
Nhưng chỉ trong thời gian hai ngày, thì hắn lại đặt may cho cô một đống trang phục.
Lê Huy nhanh chóng trả lời: “Không sao, có chú ở nhà! Chú sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Linh.”
Sau khi cúp máy, Tống Thanh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hú hồn hú vía.
May là anh ấy không sao
May là, cô cũng không sao
Tất cả đều thật may mắn.
Sau khi thu dọn xong đồ đạc của mình, Tống Thanh mới thay một bộ quần áo mới, từ từ đi xuống lầu
Hà Nhật Dương ung dung dựa người trên lưng ghế, hắn đưa tay ra đón lấy sữa tươi của cô người hầu đưa cho, sau đó đẩy đến vị trí đối diện.
Tống Thanh vừa đi xuống, thì đã có người kéo ghế ra cho cô, hầu hạ cô ngồi xuống.
Tống Thanh vẫn có chút không thích ứng được, nhanh chóng nói lời cảm ơn.
Hà Nhật Dương hoàn toàn không màng đến, sau đó nói với Tống Thanh: “Nè, đây là sữa tươi được vận chuyển từ Hokkaido bay tới từ đường hàng không, lúc nãy vừa mới được giao tới.”
Đôi mắt của Tống Thanh suýt nữa thì rớt cả ra ngoài.
“Cho tôi sao?” Tống Thanh có chút không tin vào mắt mình.
Sữa tươi này chính là loại cao cấp trong tất cả các dòng sữa thật sự.
Không phải kẻ nào có tiền cũng có thể uống được!
Nghe nói, một ly sữa tươi như vậy, đã đáng giá chục triệu rồi!
Nhưng điều quan trọng là, có tiền cũng chưa chắc uống được!
“Chứ sao nữa?” Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh với bộ dạng y hệt như biết trước rồi mà cô còn hỏi.
Tống Thanh e ngại khoanh tay lại nói: “Nhưng sữa này quá đắt rồi... tôi, tôi không có nhiều tiền như vậy.”
“Dù sao thì món tiền cô thiếu tôi cũng đủ nhiều rồi.” Hà Nhật Dương không hề xoay đầu qua và trả lời: “Chỉ đặt may trang phục và giày dép cho cô thì cũng phải tốn hết 1 tỷ rồi rồi.”
“Một tỷ đồng!” Tống Thanh chợt đứng thẳng người lên, suýt nữa rơi đôi mắt ra ngoài: “Sao tôi lại có nhiều tiền như vậy được?”
“Vậy thì lấy thân mình để trả nợ vậy! Ngủ một đêm thì tôi sẽ trả 300 triệu!” Hà Nhật Dương vẫn thích thích nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của cô, cố tình chọc tức cô nói.
Tống Thanh nhíu mày lại: “Anh đâu có hứng thú gì với tôi!”
“Tuy thân hình hơi kém một chút, nhưng dùng để kê chân thì cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận được.” Hà Nhật Dương cố tình chọc cô: “Bổn thiếu gia có tiền, thích một đêm tốn 300 triệu để thuê một người kê chân cũng được mà!”
Tống Thanh liếc hắn một cái.
Quả nhiên hắn vẫn đáng ghét như vậy!
Vậy mà cô lại cảm động hết nửa ngày trời trong phòng tắm!
Quản gia bước lên phía trước: “Thiếu gia, bây giờ lên thức ăn được không?”
“Ừ, lên đi.” Hà Nhật Dương ném những thứ trong tay qua một bên, cứ cười như không cười nhìn Tống Thanh như thế: “Bắt đầu từ hôm nay, ngủ một đêm sẽ có thể trả 300 tệ.”
Tống Thanh bực tức ngồi xuống, nói: “Những người phụ nữ muốn làm chiếc gối kê chân cho anh, chắc cũng đã sắp hàng dài khắp Thái Bình Dương rồi, sao lại phải kiếm tôi chứ?”
“Bởi vì cô dễ nhìn hơn.” Hà Nhật Dương trả lời với nét mặt vô cùng đương nhiên.
Tống Thanh không cách nào nói nên lời nữa.
Thức ăn nhanh chóng được bày ra.
Tống Thanh đã dần dần thích ứng được với sự xa xỉ trong Cảnh Hòa Sơn Trang rồi, nên khi nhìn thấy bữa cơm tối phong phú như vậy, vẫn không hề cảm thấy kinh ngạc.
Tống Thanh bực tức mở nắp chai sữa tươi ra, cắm ống hút vào, hút lên từng tiếng rột roạt.
Dù sao thì món nợ của cô cũng đủ nhiều rồi!
Cũng không cần phải sợ phải thêm món nợ năm ngàn tệ này nữa!
Nhưng mà, sữa tươi này quả thật rất ngon.
Uhm Uhm Uhm, mùi vị thật tuyệt!
Tống Thanh càng uống thì càng quên hết những điều bực tức ban nãy với Hà Nhật Dương, cô vui mừng uống hết nguyên bình sữa, sau đó có liếm ống hút một cách sạch sẽ nữa.
Nhìn thấy hành động của cô, Hà Nhật Dương nhanh chóng nuốt hết hai ngụm nước bọt.
Tiểu nha đầu này...
Thật là...
Rốt cuộc cô ấy có biết, hành động vô thức này của cô ấy, đối với đàn ông mà nói, đầy sức quyến rũ đến cỡ nào không?
Lúc này, Tống Thanh vẫn không hề phát hiện gì cả.
Sau khi uống xong, cô bèn cúi đầu xuống bắt đầu dùng bữa.
Bị hành hạ lâu như vậy, cô thật sự đã rất đói rồi.
Nhìn thấy Tống Thanh ăn ngon lành như vậy, khiến khẩu vị của Hà Nhật Dương cũng trở nên ngon lành theo.
Sau khi ăn xong, Tống Thanh lập tức thể hiện rõ lập trường của mình: “Tôi cảm thấy chúng ta vẫn cứ chia phòng ra ngủ là tốt nhất, nếu không thì khi truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh.”
“Cô cảm thấy có thể truyền ra ngoài được ư?” Hà Nhật Dương khoái chí nhìn cô: “Cô cảm thấy kẻ nào dám nhìn lén vào nơi ta ở được chứ?”
Tống Thanh ngơ ngác, ý của tôi không phải là như vậy!
“Không phải... ý tôi là, giữa tôi và anh, cô nam quả nữ...” Tống Thanh vẫn còn muốn kiên trì thuyết phục hắn.
Kết quả là Hà Nhật Dương lắc đầu nói: “Không ngờ cô học mỹ thuật nhưng toán của cô lại dở như vậy.”
Tống Thanh ngây người ra: “Môn toán của cô dở chổ nào chứ?”
Hà Nhật Dương chỉ vào quản gia và những người hầu gái nói: “Chẳng lẽ khi đếm thì cô không tính luôn cả họ sao?”
Tống Thanh: “...”
Đúng là, lý sự cùn mà!
Tống Thanh cảm thấy cô thật sự không cách nào nói lý lẽ với Hà Nhật Dương được nữa.
Thôi kệ, ngủ chung thì ngủ chung!
Dù sao thì cũng sẽ không xảy ra chuyện gì cả!
Tống Thanh tức giận đứng dậy.
Đột nhiên, Tống Thanh cảm thấy bụng dưới của cô có một luồng khí nóng chảy xuống.
Tống Thanh cứng đơ người ra!
Chết rồi!
Đèn đỏ tới rồi!
Chết rồi, trình độ mất mặt của cô lại tăng thêm nữa rồi!
Không có điều xấu hổ nhất, chỉ có xấu hổ hơn nhiều nữa mà thôi!
Nhìn thấy sắc mặt Tống Thanh chợt thay đổi, cơ thể cứng đơ ra, Hà Nhật Dương có chút khó hiểu: “Cô sao vậy?”
Tống Thanh tức giận nhìn hắn.
Những việc như vậy, sao cô có thể mở miệng nói với một người đàn ông như hắn được chứ?