Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-772
CHƯƠNG 772
Hà Nhật Dương đọc rất nhanh, sau khi đọc xong lập tức cau mày nói: “Xem ra Lận Hinh này quả thực là có chút vấn đề. Anh cả lúc đó cũng là bị sắc đẹp mê hoặc, lại không điều tra lai lịch của chị ta? Bọn anh vốn nghĩ chỉ cần anh cả thích là được, cho dù gia thế của đối phương thế nào bọn anh đều sẽ chúc phúc. Nhưng thật không ngờ chị ta lại là người phụ nữ có tầm nhìn hạn hẹp như vậy! Vì ghen tỵ mà làm ra chuyện ngu ngốc này, thật sự là bùn loãng không thể trát tường mà!”
“Ghen tỵ?” Tống Thanh ngạc nhiên nhìn Hà Nhật Dương.
“Thực ra chị ta không thiếu tiền tiêu.”Hà Nhật Dương gập máy tính rồi nói với Tống Thanh: “Từ nhỏ chị ta cũng coi như là được sống trong gia đình trung lưu, vì vậy không cần lo cái ăn cái mặc. Chị ta không giống như người vì nghèo khó mà khao khát tiền tài. Nhưng chị ta cũng không phải người có quá nhiều tiền, trước khi tiếp xúc với xã hội thương lưu chị ta tưởng rằng trong thế giới của mình chị ta đã là sự tồn tại đẳng cấp rồi. Nhưng sau khi tiếp xúc với xã hội thượng lưu chị ta bắt đầu ý thức được sự khác biệt của mình, chỗ thiếu sót trong sâu thẳm của linh hồn chị ta cuối cùng cũng bắt đầu sinh sôi nảy nở và lộ ra bộ mặt đáng sợ.”
“Chị ta đến Hà gia vốn dĩ là đã có tính toán từ trước. Chị ta cho rằng mình sẽ được bà nội yêu thích, từ đó thuận lợi vào ở trong Hà gia, trở trành nữ chủ nhân thế hệ tiếp theo của Hà gia. Kết quả lại không như chị ta tưởng, Hà gia nằm ở trong tay em chứ không phải trong tay chị ta. Cùng lúc đó, bà nội lạnh lùng với chị ta nhưng lại nhiệt tình với em, điều này cũng khiến chị ta nảy sinh cảm giác thua kém to lớn. Hai sự thất vọng khiến chị ta không cam tâm và sinh lòng đố kỵ lớn hơn.”
“Thế là chị ta liền xúi giục anh cả đòi anh cho công việc, cũng bảo em sắp xếp vị trí cho chị ta. Những việc này thực ra anh đã nhận ra từ lâu rồi, chỉ là anh thấy chị ta vẫn chưa chạm đến giới hạn, chỉ cần chị ta vẫn biết chừng mực thì lòng đố kỵ cũng không có gì cả. Nhưng không ngờ sau khi chị ta đảm nhận vị trí này cuối cùng cũng động lòng với tài sản của trong ngôi nhà của Hà gia.” Hà Nhật Dương giải thích.
Hà Nhật Dương quả nhiên là Hà Nhật Dương,việc gì cũng có thể nhìn ra chỉ là anh không nói gì mà thôi.
“Nhưng mà vừa rồi chẳng phải anh nói chị ta không thiếu tiền tiêu sao? Tại sao còn phải trộm đồ làm gì?” Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương với vẻ không hiểu.
“Bởi vì chị ta muốn đổ tội cho người khác!” Hà Nhật Dương khẽ cười: “Quả thực ban đầu chị ta muốn trộm những thứ đó là để bán đi lấy tiền mặt, nếu không thì cũng sẽ không tìm hiểu tin tức về sàn đấu giá. Nhưng sau này chắc chị ta cũng phát hiện ra những thứ này rất khó mang ra ngoài, thế là chị ta liền nghĩ đến cách một mũi tên trúng hai đích.”
“Ừ?” Tống Thanh vẫn nhìn Hà Nhật Dương với vẻ không hiểu.
“Chính vào lúc chị ta khổ sở nghĩ cách đổ tội cho người khác thì Hòa Tiếu Tiếu xuất hiện. Thế là Lận Hinh liền mượn cớ sắp xếp kho, suôn sẻ lợi dụng Hòa Tiếu Tiếu đến trước để lấy công cụ. Đây chính là nguyên do Lận Hinh phải đổ bằng được tội cho Hòa Tiếu Tiếu, chị ta cần Hòa Tiếu Tiếu làm dê chịu tội. Việc để Hòa Tiếu Tiếu làm dê chịu tội có rất nhiều lợi ích. Thứ nhất, Hòa Tiếu Tiếu là cháu gái của Hòa quản gia, cũng coi như là chi trưởng của Hòa quản gia. Còn Hòa quản gia là ai? Là người của bà nội! Chỉ cần chị ta nắm được điểm yếu của Hòa Tiếu Tiếu thì Hòa quản gia sẽ phải cúi đầu trước Lận Hinh, tương lai sẽ phải làm việc cho Lận Hinh.”
“Còn Lận Hinh nắm được Hòa quản gia rồi thì đồng nghĩa với việc nắm được động thái của bà nội, như vậy muốn lấy lòng bà nội sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều. Trên thế giới này còn có ai hiểu tính cách của bà nội hơn Hòa quản gia?” Hà Nhật Dương cười nói.
“Đây là một cái đích, còn cái đích còn lại thì sao?” Tống Thanh hỏi.
“Cái đích còn lại là em.” Hà Nhật Dương lắc đầu cười nói: “Vì anh vẫn chưa đến nhà em chính thức bàn chuyện kết hôn, trong hôn lễ của chúng ta anh cũng vắng mặt. Tuy chúng ta có giấy chứng nhận kết hôn nhưng cuộc hôn nhân của chúng ta là không trọn vẹn. Vì vậy thực ra em vẫn chưa thực sự có chỗ đứng vững chắc trong ngôi nhà của Hà gia. Bây giờ có bà nội và anh chống đỡ cho em nên không có ai dám dị nghị. Nhưng một khi em đảm nhận không lâu đã để xảy ra tồn thất lớn thì em, nữ chủ nhân đời thứ ba của Hà gia, sẽ là người đầu tiên mất chức. Trong tình hình như vậy với tính cách của em chắc chắc sẽ tự nhận lỗi về mình và từ chức. Em từ chức rồi, em nói xem, ai sẽ tiếp quản công việc trong ngôi nhà của Hà gia? Đương nhiên là Lận Hinh rồi! Vì ngoài chị ta ra những người phụ nữ khác đều không có tư cách này.”
Tống Thanh lạnh cả sống lưng.Trời ơi, Lận Hinh lại nghĩ như vậy?
Tống Thanh có đắc tội với chị ta đâu cơ chứ!
“Nếu kế sách của chị ta thành công vậy thì không chỉ có thể mua chuộc được Hòa quản gia, mà còn có thể tiếp cận bà nội đuổi em ra khỏi Hà gia từ đó thuận lợi tiếp nhận vị trí quản lý trong ngôi nhà này. Em nghĩ xem nếu em không tìm được những thứ này còn chị ta thì tìm được, có phải sẽ khiến bà nội nhìn em với con mắt khác không? Sau đó em lại chủ động nhận lỗi và từ chức như vậy bà nội sẽ tìm một người thay thế quản lý việc trong nhà của Hà gia. Vì dù sao thì bà nội tuổi tác cũng cao rồi, lực bất tòng tâm, việc tìm người thay thế là bắt buộc.” Hà Nhật Dương tiếp tục giải thích.
Lúc này Tống Thanh đã hiểu hết, chỉ là cô thấy lòng mình buồn bã mà thôi.
Tuy Lận Hinh vẫn chưa chính thức gả cho Hà Nhật Khang nhưng cô luôn gọi chị ta là chị dâu, chưa bao giờ coi chị ta là người ngoài.
Nhưng Lận Hinh lại nghĩ ra thủ đoạn như vậy để hãm hại cô.
Làm sao cô không thấy mất niềm tin được?
Chẳng trách bà nội nói với Tống Thanh, đây là cơ hội tốt để cô lập uy.
Thì ra bà nội và Nhật Dương đã nhìn rõ từ lâu, chỉ có cô là không biết gì thôi!
Quả nhiên cô còn phải học tập rất lâu!
Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh rất thất vọng liền lập tức ôm lấy cô, trán anh chạm vào đỉnh đầu cô âu yếm nói: “Không sao đâu Tiểu Thanh, em vừa mới tiếp nhận chắc chắn sẽ có lúc vụng về. Có anh và bà nội ở đây không ai có thể bắt nạt em! Ngoan nào, đừng sợ!”
Có được sự an ủi của Hà Nhật Dương Tống Thanh đã thoải mái hơi rất nhiều. cô nói: “Ngủ đi anh, có lẽ ngày mai sẽ là một trận hỗn chiến đấy.”
Hà Nhật Dương cười, ôm Tống Thanh ngủ tiếp.
Buổi sáng ngày hôm sau trời vừa sáng đã có người làm đến gõ cửa tìm Tống Thanh: “Cô chủ, cô mau đi xem đi! Có chuyện rồi!”
Tống Thanh không kịp làm gì chỉ mặc quần áo rồi ra ngoài: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cô Lận Hinh đánh nhau với Hòa Tiếu Tiếu rồi.” Người làm cũng ngạc nhiên, ở Hà gia làm việc bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên xảy ra việc như vậy.
Quả thực là hiếm có!
Tống Thanh cũng ngây ngốc.
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy có chuyện như vậy!
Lận Hinh đánh nhau với Hòa Tiếu Tiếu?
Hai người này sao lại đánh nhau rồi?
Tống Thanh lập tức nói: “Đi thôi, mau qua đó xem sao! Những người khác đâu? Sao không có ai ngăn lại?”
Người làm trả lời: “Không ngăn được! Cô Lận Hinh xông thẳng vào ký túc xá của người làm rồi tìm và đánh Hòa Tiếu Tiếu!”
Tống Thanh lập tức thấy đau đầu.
Bây giờ nói gì cũng vô ích, mau chóng qua đó xem sao!
Hà gia quả thực rất lớn.
Đợi Tống Thanh đến nơi thì trận chiến đã kết thúc rồi.
Hà Nhật Dương đọc rất nhanh, sau khi đọc xong lập tức cau mày nói: “Xem ra Lận Hinh này quả thực là có chút vấn đề. Anh cả lúc đó cũng là bị sắc đẹp mê hoặc, lại không điều tra lai lịch của chị ta? Bọn anh vốn nghĩ chỉ cần anh cả thích là được, cho dù gia thế của đối phương thế nào bọn anh đều sẽ chúc phúc. Nhưng thật không ngờ chị ta lại là người phụ nữ có tầm nhìn hạn hẹp như vậy! Vì ghen tỵ mà làm ra chuyện ngu ngốc này, thật sự là bùn loãng không thể trát tường mà!”
“Ghen tỵ?” Tống Thanh ngạc nhiên nhìn Hà Nhật Dương.
“Thực ra chị ta không thiếu tiền tiêu.”Hà Nhật Dương gập máy tính rồi nói với Tống Thanh: “Từ nhỏ chị ta cũng coi như là được sống trong gia đình trung lưu, vì vậy không cần lo cái ăn cái mặc. Chị ta không giống như người vì nghèo khó mà khao khát tiền tài. Nhưng chị ta cũng không phải người có quá nhiều tiền, trước khi tiếp xúc với xã hội thương lưu chị ta tưởng rằng trong thế giới của mình chị ta đã là sự tồn tại đẳng cấp rồi. Nhưng sau khi tiếp xúc với xã hội thượng lưu chị ta bắt đầu ý thức được sự khác biệt của mình, chỗ thiếu sót trong sâu thẳm của linh hồn chị ta cuối cùng cũng bắt đầu sinh sôi nảy nở và lộ ra bộ mặt đáng sợ.”
“Chị ta đến Hà gia vốn dĩ là đã có tính toán từ trước. Chị ta cho rằng mình sẽ được bà nội yêu thích, từ đó thuận lợi vào ở trong Hà gia, trở trành nữ chủ nhân thế hệ tiếp theo của Hà gia. Kết quả lại không như chị ta tưởng, Hà gia nằm ở trong tay em chứ không phải trong tay chị ta. Cùng lúc đó, bà nội lạnh lùng với chị ta nhưng lại nhiệt tình với em, điều này cũng khiến chị ta nảy sinh cảm giác thua kém to lớn. Hai sự thất vọng khiến chị ta không cam tâm và sinh lòng đố kỵ lớn hơn.”
“Thế là chị ta liền xúi giục anh cả đòi anh cho công việc, cũng bảo em sắp xếp vị trí cho chị ta. Những việc này thực ra anh đã nhận ra từ lâu rồi, chỉ là anh thấy chị ta vẫn chưa chạm đến giới hạn, chỉ cần chị ta vẫn biết chừng mực thì lòng đố kỵ cũng không có gì cả. Nhưng không ngờ sau khi chị ta đảm nhận vị trí này cuối cùng cũng động lòng với tài sản của trong ngôi nhà của Hà gia.” Hà Nhật Dương giải thích.
Hà Nhật Dương quả nhiên là Hà Nhật Dương,việc gì cũng có thể nhìn ra chỉ là anh không nói gì mà thôi.
“Nhưng mà vừa rồi chẳng phải anh nói chị ta không thiếu tiền tiêu sao? Tại sao còn phải trộm đồ làm gì?” Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương với vẻ không hiểu.
“Bởi vì chị ta muốn đổ tội cho người khác!” Hà Nhật Dương khẽ cười: “Quả thực ban đầu chị ta muốn trộm những thứ đó là để bán đi lấy tiền mặt, nếu không thì cũng sẽ không tìm hiểu tin tức về sàn đấu giá. Nhưng sau này chắc chị ta cũng phát hiện ra những thứ này rất khó mang ra ngoài, thế là chị ta liền nghĩ đến cách một mũi tên trúng hai đích.”
“Ừ?” Tống Thanh vẫn nhìn Hà Nhật Dương với vẻ không hiểu.
“Chính vào lúc chị ta khổ sở nghĩ cách đổ tội cho người khác thì Hòa Tiếu Tiếu xuất hiện. Thế là Lận Hinh liền mượn cớ sắp xếp kho, suôn sẻ lợi dụng Hòa Tiếu Tiếu đến trước để lấy công cụ. Đây chính là nguyên do Lận Hinh phải đổ bằng được tội cho Hòa Tiếu Tiếu, chị ta cần Hòa Tiếu Tiếu làm dê chịu tội. Việc để Hòa Tiếu Tiếu làm dê chịu tội có rất nhiều lợi ích. Thứ nhất, Hòa Tiếu Tiếu là cháu gái của Hòa quản gia, cũng coi như là chi trưởng của Hòa quản gia. Còn Hòa quản gia là ai? Là người của bà nội! Chỉ cần chị ta nắm được điểm yếu của Hòa Tiếu Tiếu thì Hòa quản gia sẽ phải cúi đầu trước Lận Hinh, tương lai sẽ phải làm việc cho Lận Hinh.”
“Còn Lận Hinh nắm được Hòa quản gia rồi thì đồng nghĩa với việc nắm được động thái của bà nội, như vậy muốn lấy lòng bà nội sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều. Trên thế giới này còn có ai hiểu tính cách của bà nội hơn Hòa quản gia?” Hà Nhật Dương cười nói.
“Đây là một cái đích, còn cái đích còn lại thì sao?” Tống Thanh hỏi.
“Cái đích còn lại là em.” Hà Nhật Dương lắc đầu cười nói: “Vì anh vẫn chưa đến nhà em chính thức bàn chuyện kết hôn, trong hôn lễ của chúng ta anh cũng vắng mặt. Tuy chúng ta có giấy chứng nhận kết hôn nhưng cuộc hôn nhân của chúng ta là không trọn vẹn. Vì vậy thực ra em vẫn chưa thực sự có chỗ đứng vững chắc trong ngôi nhà của Hà gia. Bây giờ có bà nội và anh chống đỡ cho em nên không có ai dám dị nghị. Nhưng một khi em đảm nhận không lâu đã để xảy ra tồn thất lớn thì em, nữ chủ nhân đời thứ ba của Hà gia, sẽ là người đầu tiên mất chức. Trong tình hình như vậy với tính cách của em chắc chắc sẽ tự nhận lỗi về mình và từ chức. Em từ chức rồi, em nói xem, ai sẽ tiếp quản công việc trong ngôi nhà của Hà gia? Đương nhiên là Lận Hinh rồi! Vì ngoài chị ta ra những người phụ nữ khác đều không có tư cách này.”
Tống Thanh lạnh cả sống lưng.Trời ơi, Lận Hinh lại nghĩ như vậy?
Tống Thanh có đắc tội với chị ta đâu cơ chứ!
“Nếu kế sách của chị ta thành công vậy thì không chỉ có thể mua chuộc được Hòa quản gia, mà còn có thể tiếp cận bà nội đuổi em ra khỏi Hà gia từ đó thuận lợi tiếp nhận vị trí quản lý trong ngôi nhà này. Em nghĩ xem nếu em không tìm được những thứ này còn chị ta thì tìm được, có phải sẽ khiến bà nội nhìn em với con mắt khác không? Sau đó em lại chủ động nhận lỗi và từ chức như vậy bà nội sẽ tìm một người thay thế quản lý việc trong nhà của Hà gia. Vì dù sao thì bà nội tuổi tác cũng cao rồi, lực bất tòng tâm, việc tìm người thay thế là bắt buộc.” Hà Nhật Dương tiếp tục giải thích.
Lúc này Tống Thanh đã hiểu hết, chỉ là cô thấy lòng mình buồn bã mà thôi.
Tuy Lận Hinh vẫn chưa chính thức gả cho Hà Nhật Khang nhưng cô luôn gọi chị ta là chị dâu, chưa bao giờ coi chị ta là người ngoài.
Nhưng Lận Hinh lại nghĩ ra thủ đoạn như vậy để hãm hại cô.
Làm sao cô không thấy mất niềm tin được?
Chẳng trách bà nội nói với Tống Thanh, đây là cơ hội tốt để cô lập uy.
Thì ra bà nội và Nhật Dương đã nhìn rõ từ lâu, chỉ có cô là không biết gì thôi!
Quả nhiên cô còn phải học tập rất lâu!
Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh rất thất vọng liền lập tức ôm lấy cô, trán anh chạm vào đỉnh đầu cô âu yếm nói: “Không sao đâu Tiểu Thanh, em vừa mới tiếp nhận chắc chắn sẽ có lúc vụng về. Có anh và bà nội ở đây không ai có thể bắt nạt em! Ngoan nào, đừng sợ!”
Có được sự an ủi của Hà Nhật Dương Tống Thanh đã thoải mái hơi rất nhiều. cô nói: “Ngủ đi anh, có lẽ ngày mai sẽ là một trận hỗn chiến đấy.”
Hà Nhật Dương cười, ôm Tống Thanh ngủ tiếp.
Buổi sáng ngày hôm sau trời vừa sáng đã có người làm đến gõ cửa tìm Tống Thanh: “Cô chủ, cô mau đi xem đi! Có chuyện rồi!”
Tống Thanh không kịp làm gì chỉ mặc quần áo rồi ra ngoài: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cô Lận Hinh đánh nhau với Hòa Tiếu Tiếu rồi.” Người làm cũng ngạc nhiên, ở Hà gia làm việc bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên xảy ra việc như vậy.
Quả thực là hiếm có!
Tống Thanh cũng ngây ngốc.
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy có chuyện như vậy!
Lận Hinh đánh nhau với Hòa Tiếu Tiếu?
Hai người này sao lại đánh nhau rồi?
Tống Thanh lập tức nói: “Đi thôi, mau qua đó xem sao! Những người khác đâu? Sao không có ai ngăn lại?”
Người làm trả lời: “Không ngăn được! Cô Lận Hinh xông thẳng vào ký túc xá của người làm rồi tìm và đánh Hòa Tiếu Tiếu!”
Tống Thanh lập tức thấy đau đầu.
Bây giờ nói gì cũng vô ích, mau chóng qua đó xem sao!
Hà gia quả thực rất lớn.
Đợi Tống Thanh đến nơi thì trận chiến đã kết thúc rồi.