Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-761
CHƯƠNG 761
Có mặt, mặc kệ nam hay nữ, mỗi người đều là nhân tài kiệt xuất trong nghề nghiệp.
Bởi vậy nếu trò chuyện, vậy đương nhiên là rất tập trung tinh thần rồi.
Chủ đề của mọi người rất bao la, thiên văn địa lý, thời sự chính trị, thời thượng tài chính, tin lạ chuyện tám, chính là không có chủ đề nào mà bọn họ không biết nói.
Các đàn ông có chủ đề, các phụ nữ cũng là có chủ đề.
Tuy rằng tuổi tác của Vưu Tâm Nguyệt không nhỏ, thế nhưng là lòng thích cái đẹp thì mọi người đều có a!
Vì vậy cơm nước xong xuôi, mấy người phụ nữ an vị ngồi ở một bên, uống lấy trà dưỡng sinh, trò chuyện về tập thể hình và bảo dưỡng làm đẹp.
Muốn nói đến bảo dưỡng, Vưu Tâm Nguyệt thật đúng là rất có quyền lên tiếng đấy.
Nhìn xem Hà Nhật Dương đã biết rõ Vưu Tâm Nguyệt là xinh đẹp đến cỡ nào, có thể sinh ra đứa con tuyệt sắc khuynh thành, nhan săc của Vưu Tâm Nguyệt phải đều là ở trên một đường tuyến đấy!
Vây giờ Vưu Tâm Nguyệt đã là hơn năm mươi tuổi rồi, thế nhưng là vóc dáng vẫn như là một cô gái hơn hai mươi tuổi vậy, làn da chặt chẽ bóng loáng non mịn, hoàn toàn không thua bởi các cô gái trẻ tuổi đấy.
Bởi vậy, Vưu Tâm Nguyệt thì tiện tay bắt tay dạy mọi người làm thế nào làm những huấn luyện đơn giản một chút, sau đó như thế nào bảo dưỡng làn da.
Cái chủ đề này, là phụ nữ đều ưa thích a!
Nhất là Ella bỗng nhiên dung mạo mềm mại non nớt, sợ nhất chính là lần nữa biến thành già, vì vậy tất cả mọi người bắt đầu sôi nổi thảo luận rồi.
Lưu Nghĩa mặc dù là ăn mặc như con trai, thế nhưng là không có nghĩa là cô không thích đẹp a!
Hơn nữa, phụ nữ vì người mình yêu mà làm đẹp.
Bây giờ cô cùng Vũ Ngọc Bình đều đã xác định quan hệ rồi, cô cũng đương nhiên sẽ để ý đến dung mạo của mình, chuẩn bị làm đẹp đẹp mới gả.
Vì vậy, đây vừa tán gẫu thì đã trôi qua cả buổi rồi.
Cho đến khi quản gia tới đây hỏi thăm có lên bữa tối không, mọi người mới lấy lại tinh thần, phát hiện lại có thể hàn huyên được suốt cả buổi chiều.
Vì vậy mọi người lần nữa trở về phòng ăn, náo náo nhiệt nhiệt đã dùng xong bữa tối rồi, Tống Thanh cùng Hà Nhật Dương mới từng người đưa tiễn.
Tiển đi người cuối cùng, Tống Hà lập tức bổ nhào vào trong lòng của Tống Thanh: "Mami, tiểu Hà đã hoàn thành nhiệm vụ thật tốt rồi a!"
Tống Thanh ôm lấy Tống Hà, không chút keo kiệt nào mà hôn lấy Tống Hà một cái: "Tiểu Hà giỏi quá!"
Tống Duệ cũng không phục vung vẩy lấy bàn tay nhỏ bé, nói: "Cha, tiểu Duệ cũng có cô gắng giúp đỡ đấy!"
Hà Nhật Dương nở gan nở ruột, ôm lấy con trai, cũng hết sức hôn một cái: "Tiểu Duệ tốt lắm!"
Tống Thanh đem Tống Hà đưa cho Hà Nhật Dương, nói: "Em hôm nay rất mệt, anh dỗ con cái ngủ đi!"
Hà Nhật Dương lập tức mặt mày hớn hở mà trả lời: "Vâng, phu nhân!"
Tống Thanh phụt một tiếng bật cười, quay người rời khỏi rồi.
Tống Hà bị Hà Nhật Dương ẫm ở trên cánh tay, Hà Nhật Dương hỏi cô bé: "Tiểu Hà có nhớ ba không?"
Tống Hà một vẻ mặt rối rắm khó xử.
Thật ra cô có nhớ đấy.
Thế nhưng là những lời này thật sự phải nói ra sao?
Nói ra, vậy sự kiên trì của trước kia còn tính là gì?
Thế nhưng là, thế nhưng là. Mami đã từng nói, đứa con nói dối là không tốt đấy!
Tống Duệ giải nguy mà trả lời: "Tiểu Duệ có nhớ daddy!"
Hà Nhật Dương cố ý tiếp tục hỏi Tống Hà: "Vậy tiểu Hà thì sao? Không nhớ sao?"
Tống Hà vẫn còn củ kết, Tống Duệ lập tức bụm kín lỗ tai của mình nhắm mắt lại.
Tống Hà lúc này mới nằm sấp ở bên tai của Hà Nhật Dương, khẽ giọng nói: "Thật ra, có một chút nhớ đấy."
Má ơi, quá moe rồi!
Trong lòng của Hà Nhật Dương kêu gào, trong nháy mắt liền hòa tan thành một vũng nước rồi.
Tiểu công chúa tại sao có thể moe như thế đáng yêu như thế đấy?
Còn muốn Tống Duệ bịt lấy lỗ tai không nghe được, mới chịu nói những lời này!
Hơn nữa còn kiêu ngạo mà nói, có một chút xíu.
Hà Nhật Dương cố ý hỏi cô bé: "A, chỉ là một chút a! Ài, những ngày kia ba ở bên ngoài, ban ngày đều nhớ, buổi tối đều nhớ, ba chỉ là muốn biết tiểu công chúa của ba có ăn cơm no không, có ngủ rồi không, có bị cảm lạnh không, có quần áo xinh đẹp để mặc không, có người cho con chải bím tóc xinh đẹp không. Trong thời gian ba không ở nhà, lỡ như có người ăn hiếp tiểu công chúa của ba thì nên làm sao bây giờ a!"
Lời nói của Hà Nhật Dương mỗi khi nói một chữ, biểu cảm của Tống Hà thì rối rắm một phần.
Chờ sau khi Hà Nhật Dương nói xong, Tống Hà cuối củng cũng nhịn không nổi, đối với Hà Nhật Dương nói: "Được rồi được rồi, thật ra, con có nhớ rất nhiều đấy! Nhưng mà, không thể để cho anh trai biết được, không thể để cho mami biết được, cũng không thể cho cậu biết được, cũng không thể cho bà ngoại cùng bà cố ngoại các bà ấy biết được!"
Hà Nhật Dương thật sự không nín được mà bật cười rồi a!
Hắn chỉ có thể gật gật đầu: "Được, đây là bí mật nhỏ thuộc về chúng ta, một bí mật nhỏ giữa daddy cùng tiểu Hà ai cũng không nói!"
Tống Hà lúc này mới vui vẻ nở nụ cười, hoàn toàn không có chú ý tới cô lại bị Hà Nhật Dương quấn vào trong bẫy rồi á!
Hà Nhật Dương quả nhiên là đích thân chăm sóc Tống Duệ cùng Tống Hà ngủ xong mới trở lại trong phòng của mình.
Tống Thanh đang tại thu xếp đồ vật đi mộ địa của lần này, thu xếp được một hồi lâu, thì một vẻ mặt nghi hoặc mà ngồi ở một bên ngẩn người.
Hà Nhật Dương chậm rãi đi tới, từ phía sau ôm lấy Tống Thanh, tham lam mà ngửi mùi thơm ở trên người vừa mới đi tắm xong của Tống Thanh: "Nghĩ gì thế? Sao ngẩn ngơ lâu như vậy?"
"Nhật Dương, tại sao luôn cảm thấy sau lần trở về này, em hình như càng yêu anh nữa rồi?" Tống Thanh ngơ ngác nhìn lấy Hà Nhật Dương.
"Anh cũng vậy!" Hà Nhật Dương nhẹ nhàng hôn lấy gương mặt của Tống Thanh: "Anh cũng càng yêu em nhiều hơn rồi. Hình như, trong sinh mệnh của anh có thêm một số gì đó, những thứ đó là đã trải qua lắng đọng của ngàn vạn năm, đến chết cũng không đổi. Tiểu Thanh, em có biết không? Bây giờ anh trở nên rất tham lam, anh không chỉ có một đời một kiếp của em trước, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, anh cũng muốn cùng em ở với nhau."
Ánh mắt của Tống Thanh nhu hòa, khóe miệng khẽ cong: "Em cũng thế. Nhật Dương, em nghĩ là vĩnh viễn cũng sẽ cùng với anh ở với nhau, suốt đời cũng không phân ly."
Hà Nhật Dương xoay qua người của Tống Thanh, đem cô ấy ôm vào trong lòng, vuốt ve lưng của cô ấy, nói: "Tiểu Hà đã từ từ tiếp nhận anh rồi. Tin rằng không cần bao lâu, anh có thể chính thức một lần nửa đến Tống gia xin cưới. Thật có lỗi, lần kia không có cho được em một hôn lễ hoàn toàn tốt đẹp, lần này, anh nhất định sẽ bù đắp đấy!"
"Ừ." Tống Thanh khẽ gật đầu: "Bà ngoại cũng sẽ vui vẻ đấy."
Hà Nhật Dương bỗng chốc thì đem Tống Thanh bế ngang lên, đi vào phòng ngủ, cúi đầu một hơi hôn lấy Tống Thanh.
Một đêm này, hắn muốn dùng hành động để chứng minh, hắn rốt cuộc là có bao nhiêu yêu.
Lưu Nghĩa sau khi rời khỏi Cảnh Hoa trang viên, lái xe trở về.
Vũ Ngọc Bình vốn là muốn cùng Lưu Nghĩa cùng nhau trở về, nhưng mà, Vũ Ngọc Bình bị Phan Thịnh Phan Ly túm qua đó rồi, nói là muốn tâm sự thật kỹ.
Vì vậy Lưu Nghĩa liền tự mình lái xe đi về rồi.
Nhưng mà, sức chiến đấu của Lưu Nghĩa, trên cơ bản là không cần bất kỳ lo lắng gì, vì vậy Vũ Ngọc Bình dặn dò vài câu, thì cho Lưu Nghĩa rời khỏi rồi.
Lưu Nghĩa trong lúc đang lái xe đi về, lúc này chính là giờ cao điểm mới chấm dứt của buôi tối, vì vậy trên đường thông suốt, không trở ngại.
Trong lúc đang lái, điện thoại liền reo lên.
Lưu Nghĩa nhận nghe điện thoại: "Alô, tôi là Lưu Nghĩa."
"Chị Nghĩa, em là Tôn Tấn." Điện thoại cái kia bưng vang lên Hàn tấn hơi lúng túng cùng bất an thanh âm.
"Hả? Tôn tấn? Có chuyện gì?" Lưu Nghĩa thả chậm tốc độ: "Sư phụ của chị cùng sư huynh lại cùng người ta đánh nhau rồi?"
Có một lần khách hàng uống nhiều quá, ở phòng chơi bài gây sự, trực tiếp bị sư huynh của Lưu Nghĩa Trần Chí Khuê đánh nằm sấp rồi.
Lại về sau, thì không ai dám gây sự rồi!
Đậu xanh rau má đáng sợ quá rồi!
Một cú đấm thì quật ngã rồi a!
Cái chỉ số DPS (viết tắt của Damage Per Second, có nghĩa là sự tổn thương trong mỗi một giây) này quá cao rồi!
Phát ra cao linh hoạt cao a!
Có mặt, mặc kệ nam hay nữ, mỗi người đều là nhân tài kiệt xuất trong nghề nghiệp.
Bởi vậy nếu trò chuyện, vậy đương nhiên là rất tập trung tinh thần rồi.
Chủ đề của mọi người rất bao la, thiên văn địa lý, thời sự chính trị, thời thượng tài chính, tin lạ chuyện tám, chính là không có chủ đề nào mà bọn họ không biết nói.
Các đàn ông có chủ đề, các phụ nữ cũng là có chủ đề.
Tuy rằng tuổi tác của Vưu Tâm Nguyệt không nhỏ, thế nhưng là lòng thích cái đẹp thì mọi người đều có a!
Vì vậy cơm nước xong xuôi, mấy người phụ nữ an vị ngồi ở một bên, uống lấy trà dưỡng sinh, trò chuyện về tập thể hình và bảo dưỡng làm đẹp.
Muốn nói đến bảo dưỡng, Vưu Tâm Nguyệt thật đúng là rất có quyền lên tiếng đấy.
Nhìn xem Hà Nhật Dương đã biết rõ Vưu Tâm Nguyệt là xinh đẹp đến cỡ nào, có thể sinh ra đứa con tuyệt sắc khuynh thành, nhan săc của Vưu Tâm Nguyệt phải đều là ở trên một đường tuyến đấy!
Vây giờ Vưu Tâm Nguyệt đã là hơn năm mươi tuổi rồi, thế nhưng là vóc dáng vẫn như là một cô gái hơn hai mươi tuổi vậy, làn da chặt chẽ bóng loáng non mịn, hoàn toàn không thua bởi các cô gái trẻ tuổi đấy.
Bởi vậy, Vưu Tâm Nguyệt thì tiện tay bắt tay dạy mọi người làm thế nào làm những huấn luyện đơn giản một chút, sau đó như thế nào bảo dưỡng làn da.
Cái chủ đề này, là phụ nữ đều ưa thích a!
Nhất là Ella bỗng nhiên dung mạo mềm mại non nớt, sợ nhất chính là lần nữa biến thành già, vì vậy tất cả mọi người bắt đầu sôi nổi thảo luận rồi.
Lưu Nghĩa mặc dù là ăn mặc như con trai, thế nhưng là không có nghĩa là cô không thích đẹp a!
Hơn nữa, phụ nữ vì người mình yêu mà làm đẹp.
Bây giờ cô cùng Vũ Ngọc Bình đều đã xác định quan hệ rồi, cô cũng đương nhiên sẽ để ý đến dung mạo của mình, chuẩn bị làm đẹp đẹp mới gả.
Vì vậy, đây vừa tán gẫu thì đã trôi qua cả buổi rồi.
Cho đến khi quản gia tới đây hỏi thăm có lên bữa tối không, mọi người mới lấy lại tinh thần, phát hiện lại có thể hàn huyên được suốt cả buổi chiều.
Vì vậy mọi người lần nữa trở về phòng ăn, náo náo nhiệt nhiệt đã dùng xong bữa tối rồi, Tống Thanh cùng Hà Nhật Dương mới từng người đưa tiễn.
Tiển đi người cuối cùng, Tống Hà lập tức bổ nhào vào trong lòng của Tống Thanh: "Mami, tiểu Hà đã hoàn thành nhiệm vụ thật tốt rồi a!"
Tống Thanh ôm lấy Tống Hà, không chút keo kiệt nào mà hôn lấy Tống Hà một cái: "Tiểu Hà giỏi quá!"
Tống Duệ cũng không phục vung vẩy lấy bàn tay nhỏ bé, nói: "Cha, tiểu Duệ cũng có cô gắng giúp đỡ đấy!"
Hà Nhật Dương nở gan nở ruột, ôm lấy con trai, cũng hết sức hôn một cái: "Tiểu Duệ tốt lắm!"
Tống Thanh đem Tống Hà đưa cho Hà Nhật Dương, nói: "Em hôm nay rất mệt, anh dỗ con cái ngủ đi!"
Hà Nhật Dương lập tức mặt mày hớn hở mà trả lời: "Vâng, phu nhân!"
Tống Thanh phụt một tiếng bật cười, quay người rời khỏi rồi.
Tống Hà bị Hà Nhật Dương ẫm ở trên cánh tay, Hà Nhật Dương hỏi cô bé: "Tiểu Hà có nhớ ba không?"
Tống Hà một vẻ mặt rối rắm khó xử.
Thật ra cô có nhớ đấy.
Thế nhưng là những lời này thật sự phải nói ra sao?
Nói ra, vậy sự kiên trì của trước kia còn tính là gì?
Thế nhưng là, thế nhưng là. Mami đã từng nói, đứa con nói dối là không tốt đấy!
Tống Duệ giải nguy mà trả lời: "Tiểu Duệ có nhớ daddy!"
Hà Nhật Dương cố ý tiếp tục hỏi Tống Hà: "Vậy tiểu Hà thì sao? Không nhớ sao?"
Tống Hà vẫn còn củ kết, Tống Duệ lập tức bụm kín lỗ tai của mình nhắm mắt lại.
Tống Hà lúc này mới nằm sấp ở bên tai của Hà Nhật Dương, khẽ giọng nói: "Thật ra, có một chút nhớ đấy."
Má ơi, quá moe rồi!
Trong lòng của Hà Nhật Dương kêu gào, trong nháy mắt liền hòa tan thành một vũng nước rồi.
Tiểu công chúa tại sao có thể moe như thế đáng yêu như thế đấy?
Còn muốn Tống Duệ bịt lấy lỗ tai không nghe được, mới chịu nói những lời này!
Hơn nữa còn kiêu ngạo mà nói, có một chút xíu.
Hà Nhật Dương cố ý hỏi cô bé: "A, chỉ là một chút a! Ài, những ngày kia ba ở bên ngoài, ban ngày đều nhớ, buổi tối đều nhớ, ba chỉ là muốn biết tiểu công chúa của ba có ăn cơm no không, có ngủ rồi không, có bị cảm lạnh không, có quần áo xinh đẹp để mặc không, có người cho con chải bím tóc xinh đẹp không. Trong thời gian ba không ở nhà, lỡ như có người ăn hiếp tiểu công chúa của ba thì nên làm sao bây giờ a!"
Lời nói của Hà Nhật Dương mỗi khi nói một chữ, biểu cảm của Tống Hà thì rối rắm một phần.
Chờ sau khi Hà Nhật Dương nói xong, Tống Hà cuối củng cũng nhịn không nổi, đối với Hà Nhật Dương nói: "Được rồi được rồi, thật ra, con có nhớ rất nhiều đấy! Nhưng mà, không thể để cho anh trai biết được, không thể để cho mami biết được, cũng không thể cho cậu biết được, cũng không thể cho bà ngoại cùng bà cố ngoại các bà ấy biết được!"
Hà Nhật Dương thật sự không nín được mà bật cười rồi a!
Hắn chỉ có thể gật gật đầu: "Được, đây là bí mật nhỏ thuộc về chúng ta, một bí mật nhỏ giữa daddy cùng tiểu Hà ai cũng không nói!"
Tống Hà lúc này mới vui vẻ nở nụ cười, hoàn toàn không có chú ý tới cô lại bị Hà Nhật Dương quấn vào trong bẫy rồi á!
Hà Nhật Dương quả nhiên là đích thân chăm sóc Tống Duệ cùng Tống Hà ngủ xong mới trở lại trong phòng của mình.
Tống Thanh đang tại thu xếp đồ vật đi mộ địa của lần này, thu xếp được một hồi lâu, thì một vẻ mặt nghi hoặc mà ngồi ở một bên ngẩn người.
Hà Nhật Dương chậm rãi đi tới, từ phía sau ôm lấy Tống Thanh, tham lam mà ngửi mùi thơm ở trên người vừa mới đi tắm xong của Tống Thanh: "Nghĩ gì thế? Sao ngẩn ngơ lâu như vậy?"
"Nhật Dương, tại sao luôn cảm thấy sau lần trở về này, em hình như càng yêu anh nữa rồi?" Tống Thanh ngơ ngác nhìn lấy Hà Nhật Dương.
"Anh cũng vậy!" Hà Nhật Dương nhẹ nhàng hôn lấy gương mặt của Tống Thanh: "Anh cũng càng yêu em nhiều hơn rồi. Hình như, trong sinh mệnh của anh có thêm một số gì đó, những thứ đó là đã trải qua lắng đọng của ngàn vạn năm, đến chết cũng không đổi. Tiểu Thanh, em có biết không? Bây giờ anh trở nên rất tham lam, anh không chỉ có một đời một kiếp của em trước, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, anh cũng muốn cùng em ở với nhau."
Ánh mắt của Tống Thanh nhu hòa, khóe miệng khẽ cong: "Em cũng thế. Nhật Dương, em nghĩ là vĩnh viễn cũng sẽ cùng với anh ở với nhau, suốt đời cũng không phân ly."
Hà Nhật Dương xoay qua người của Tống Thanh, đem cô ấy ôm vào trong lòng, vuốt ve lưng của cô ấy, nói: "Tiểu Hà đã từ từ tiếp nhận anh rồi. Tin rằng không cần bao lâu, anh có thể chính thức một lần nửa đến Tống gia xin cưới. Thật có lỗi, lần kia không có cho được em một hôn lễ hoàn toàn tốt đẹp, lần này, anh nhất định sẽ bù đắp đấy!"
"Ừ." Tống Thanh khẽ gật đầu: "Bà ngoại cũng sẽ vui vẻ đấy."
Hà Nhật Dương bỗng chốc thì đem Tống Thanh bế ngang lên, đi vào phòng ngủ, cúi đầu một hơi hôn lấy Tống Thanh.
Một đêm này, hắn muốn dùng hành động để chứng minh, hắn rốt cuộc là có bao nhiêu yêu.
Lưu Nghĩa sau khi rời khỏi Cảnh Hoa trang viên, lái xe trở về.
Vũ Ngọc Bình vốn là muốn cùng Lưu Nghĩa cùng nhau trở về, nhưng mà, Vũ Ngọc Bình bị Phan Thịnh Phan Ly túm qua đó rồi, nói là muốn tâm sự thật kỹ.
Vì vậy Lưu Nghĩa liền tự mình lái xe đi về rồi.
Nhưng mà, sức chiến đấu của Lưu Nghĩa, trên cơ bản là không cần bất kỳ lo lắng gì, vì vậy Vũ Ngọc Bình dặn dò vài câu, thì cho Lưu Nghĩa rời khỏi rồi.
Lưu Nghĩa trong lúc đang lái xe đi về, lúc này chính là giờ cao điểm mới chấm dứt của buôi tối, vì vậy trên đường thông suốt, không trở ngại.
Trong lúc đang lái, điện thoại liền reo lên.
Lưu Nghĩa nhận nghe điện thoại: "Alô, tôi là Lưu Nghĩa."
"Chị Nghĩa, em là Tôn Tấn." Điện thoại cái kia bưng vang lên Hàn tấn hơi lúng túng cùng bất an thanh âm.
"Hả? Tôn tấn? Có chuyện gì?" Lưu Nghĩa thả chậm tốc độ: "Sư phụ của chị cùng sư huynh lại cùng người ta đánh nhau rồi?"
Có một lần khách hàng uống nhiều quá, ở phòng chơi bài gây sự, trực tiếp bị sư huynh của Lưu Nghĩa Trần Chí Khuê đánh nằm sấp rồi.
Lại về sau, thì không ai dám gây sự rồi!
Đậu xanh rau má đáng sợ quá rồi!
Một cú đấm thì quật ngã rồi a!
Cái chỉ số DPS (viết tắt của Damage Per Second, có nghĩa là sự tổn thương trong mỗi một giây) này quá cao rồi!
Phát ra cao linh hoạt cao a!