Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-735
CHƯƠNG 735
Kế hoạch của Lận Hinh.
Lận Hinh cụp mắt xuống, cô ta nói: “Nhật Kỳ, có phải bố mẹ nuôi anh không trở về thì anh sẽ không thể đến nhà em cầu hôn đúng không?”
“Cũng không phải.” Hà Nhật Khang đỡ lấy vai của Lận Hinh rồi nói: “Chỉ là anh muốn dành cho em những thứ tốt nhất. Những thứ anh có thể cho em thì anh sẽ cho em hết. Để ba mẹ gặp mặt đề nghị kết thông gia là chuyện hợp lý nhất.”
Ánh mắt của Lận Hinh dời đi, cô ta nhẹ nhàng nói: “Nhưng em nghe nói, chuyện của Nhật Dương và Tống Thanh được bà nội đích thân đến nhà họ Tống để bàn bạc. Tết năm nay, bà nội cũng tự tay chuẩn bị quà rồi cho người mang đến tặng Tống gia ở vùng Đông Bắc.”
Hà Nhật Khang khẽ cau mày: “Tiểu Hinh, em đang đố kỵ với Tiểu Thanh à? Cô ấy là nữ chủ nhân của Hà gia, hơn nữa Nhật Dương chỉ tạm thời ra ở riêng, hai người họ vẫn là vợ chồng trên luật pháp, hơn nữa cô ấy còn sinh cho Hà gia hai người thừa kế. Chỉ dựa vào điểm này thì địa vị của cô ấy cũng không thể lung lay rồi. Tiểu Hinh, em có thể so bì với tất cả mọi người, chỉ có cô ấy là em không thể lấy ra so sánh được.”
“Em không hề so sánh với cô ta. Em chỉ bảo anh quay về Hà gia làm việc, em có nói gì đâu chứ?” Lận Hinh lập tức đẩy Hà Nhật Khang ra.
Hà Nhật Khang kinh ngạc nhìn Lận Hinh.
Đây không phải là Lận Hinh mà hắn quen.
Sao cô ấy lại thay đổi rồi?
Lận Hinh cũng ý thức được rằng hành động khi nãy của mình không đúng lắm, cô ta lại chủ động cầm lấy tay Hà Nhật Khang rồi thấp giọng nói: “Nhật Kỳ, em xin lỗi, em không có ý này đâu. Em không có ý so sánh với Tống Thanh. Chúng ta ở bên nhau lâu như thế rồi, anh nên hiểu rõ con người em, em không phải là người nhỏ mọn như thế. Em chỉ cảm thấy rằng, em đã làm lỡ rất nhiều thời gian của anh rồi, một người đàn ông thì nên chinh chiến trên sa trường, áo giáp nhuốm máu, cả đời vinh quang. Trước đây em quá ích kỷ, không hiểu gì về chiến trường của đàn ông. Anh vì em mà từ bỏ Hà gia, từ bỏ sự quang vinh của mình. Em rất cảm ơn.”
“Em của lúc đó không hề biết Hà gia như thế nào. Em cũng không hiểu Hà gia có ý nghĩa quan trọng với anh nhường nào. Nhưng nhờ cái Tết này, em đã thấy được nhiều, cũng học được rất nhiều. Em cũng biết rằng, để làm một thành viên của Hà gia khó khăn như thế nào. Vì vậy, Nhật Kỳ, em mới mới phải nghĩ cách để anh quay trở về Hà gia, quay về với vị trí đã từng thuộc về anh. Em không quan tâm đến việc mình có được làm đại thiếu phu nhân của Hà gia không, em cũng có thể không để ý đến chuyện sau này anh sẽ đạt được những thành tựu cao đến đâu, em chỉ muốn để anh quay về vốn thuộc về anh, quay về với con người trước đây của mình.”
Những lời này của Lận Hinh hết sức chân thành, vì vậy, sự nghi ngờ trong lòng Hà Nhật Khang mới từ từ biến mất.
“Nhật Kỳ, chúng ta đã ở bên nhau rồi. Em hy vọng sau này chúng ta có thể bên nhau cả đời. Cho dù anh là con trai cả của Hà gia hay là một người đàn ông bình thường thì người em yêu cũng là anh, người em yêu là Hà Nhật Khang! Trước đây, lúc em ở bên cạnh anh, em không hề biết anh là con trai cả của Hà gia. Bây giờ cho dù biết rồi thì nó cũng chỉ là một giá trụ thêm vào mà thôi. Người em yêu vẫn là Hà Nhật Khang.” Những lời của Lận Hinh khiến Hà Nhật Khang xúc động.
Hà Nhật Khang lại ôm lấy Lận Hinh: “Tiểu Hinh, đừng nói nữa, anh biết cả rồi. Lúc đó, không phải anh cố ý che dấu thân phận của mình mà anh cảm thấy nó không cần thiết.”
Lận Hinh nói: “Nhật Kỳ, quay về đi! Anh quay trở về làm việc đi! Trước đây em còn trẻ tuổi nên không hiểu chuyện, bây giờ em cũng muốn ổn định lại. Nhật Kỳ, chúng ta cùng nỗ lực để sống bên nhau thật tốt nhé, được không?”
Hà Nhật Khang do dự một lúc rồi nói: “Được. Anh sẽ bàn bạc với Nhật Dương và Tiểu Thanh. Anh quay lại làm việc thì không sao, chỉ là, anh không thể tranh giành quyền thừa kế với Nhật Dương nữa.”
“Không sao cả! Anh cứ từ từ thôi!” Lận Ninh vỗ vào lưng an ủi Hà Nhật Khang: “Chúng ta quay về đó sống là được rồi, em chỉ muốn hoàn toàn hòa nhập vào đại gia đình thôi. Kiếm được tiền hay không, em không quan tâm đâu!”
Nghe Lận Hinh nói vậy, lúc này, Hà Nhật Khang mới yên tâm mà nói: “Được, vậy anh sẽ nói với Nhật Dương và bà nội một tiếng.”
“Được! Anh đã ra ngoài lâu rồi, nhanh về đi thôi! Em đi xem hoa quả, bà nội đã nhìn lâu như thế rồi, chắc khát lắm” Lận Hinh dùng vẻ mặt của một đứa cháu dâu hiền lành mà nói.
Thấy Lận Hinh coi Hà gia như nhà của mình, Hà Nhật Khang rất vui.
Hà Nhật Khang hôn lên trán Lận Hinh sau đó quay người rời đi.
Lận Hinh đứng yên tại chỗ, đứng tầm ba phút rồi mới quay người rời đi.
Chỉ cần bọn họ trở về Hà gia, chỉ cần bọn họ có thể ở lại Hà gia lần nữa.
Tất cả mọi thứ trong tương lai còn xa ư?
Khóe miệng của Lận Hinh hiện lên ý cười hài lòng.
Cô ta nhất định sẽ không cam tâm chỉ làm một vương phi nhàn hạ đâu!
Bởi vì, cô ta muốn làm nữ hoàng!
Cô ta muốn làm một nữ hoàng tỏa sáng hơn cả Tống Thanh!
Hà Nhật Khang quay về chỗ ngồi, Hà Nhật Dương lập tức quay đầu nhìn hắn: “Anh, có chuyện gì sao?”
Hà Nhật Khang suy nghĩ một lát rồi thấp giọng nói với Hà Nhật Dương: “Em có thể qua đây một chút không?”
Hà Nhật Dương gật đầu rồi cùng Hà Nhật Khang quay người rời đi.
Mặc dù vẫn luôn đắm chìm trong lời hát, nhưng Bà cụ Hà lại đột nhiên nói với Tống Thanh: “Tiểu Thanh, trong nhà này, chỉ cần ta còn sống một ngày thì cháu vẫn là chủ nhân duy nhất của Hà gia.”
Tống Thanh ngỡ ngàng nhìn Bà cụ Hà: “Bà nội, người nói gì vậy ạ?”
Bà cụ Hà giơ tay vuốt ve đỉnh đầu của Tống Duệ và Tống Hà, bà nói: “Cháu còn nhớ nhừng điều mà ta đã nói với cháu trước đây không? Chỉ cần cháu sinh được người thừa kế cho Hà gia thì địa vị của cháu ở Hà gia không thể nào bị lung lay.”
“Bà nội, sao bà lại nói những lời này ạ?” Tống Thanh cười cười: “Bây giờ, có bà che chở, còn ai dám ức hiếp cháu chứ?”
“Chỉ có cháu biết nói chuyện thôi.” Bà cụ Hà nắm lấy tay Tống Thanh, bà nhìn cô đầy trìu mến khiến cô cảm thấy xấu hổ: “Bà nội.”
Bà cụ Hà cười ha ha: “Cháu là đứa cháu dâu hợp ý bà nhất, cũng là người mà bà tự tay giao hết mọi chuyện trong nhà cho. Tiểu Thanh, bà nội tin cháu, cho dù cháu có sinh đôi hay không, cháu chính là nữ chủ nhân của Hà gia, cũng là người cầm lái của Hà gia trong mấy chục năm tới, bọn họ đều phải quỳ gối dưới chân cháu mà cung kính dâng trà.”
Tống Thanh còn chưa lên tiếng thì Tống Duệ đã nói: “Cháu không cần lấy vợ đâu! Cháu muốn ở bên cạnh mami!”
Tống Hà cũng lắm miệng theo: “Cháu cũng không cần lập gia đình, cháu cũng muốn ở bên mẹ!”
Bà cụ Hà và Tống Thanh đều nở nụ cười.
Bà cụ Hà lại nói: “Tiểu Thanh, lần này, Nhật Kỳ mang Lận Hinh trở về, mặc dù chưa chính thức đính hôn hay kết hôn gì, nhưng nhìn dáng vẻ của chúng nó thì chắc hôn sự này đã được sắp xếp ổn thỏa rồi.”
Tống Thanh gật đầu: “Cháu biết rồi, thưa bà nội.”
“Phong thái của cháu rất được, tính tình lại tốt. Nhưng cũng không thể dung túng cho người khác ức hiếp mình. Cho dù là ai thì cũng không thể vượt qua cháu. Cháu nhớ chưa?” Bà cụ Hà nói.
Tống Thanh vẫn chưa nhiểu ý tứ của Bà cụ Hà, nhưng cô vẫn gật đầu:”Cháu nhớ rồi, thưa bà nội.”
“Chỉ sợ là Lận Hinh muốn tranh giành chức vị với cháu, đến lúc đó, cháu cứ làm theo ý của mình là được. Không cần phải gắng gượng.” Bà cụ Hà thấy Tống Thanh vẫn còn mông lung cho nên chỉ có thể nói hết mọi thứ ra.
Lúc này, Tống Thanh mới phản ứng lại: “Bà nội, chức vị mà bà nói là vị trí người đứng đầu ở nhà lớn của Hà gia phải không ạ?”
“Dáng vẻ ngốc nghếch của mami đáng yêu thật.” Tống Hà chu miệng nói: “Con hiểu hết ý mà bà cố muốn nói rồi.”
Kế hoạch của Lận Hinh.
Lận Hinh cụp mắt xuống, cô ta nói: “Nhật Kỳ, có phải bố mẹ nuôi anh không trở về thì anh sẽ không thể đến nhà em cầu hôn đúng không?”
“Cũng không phải.” Hà Nhật Khang đỡ lấy vai của Lận Hinh rồi nói: “Chỉ là anh muốn dành cho em những thứ tốt nhất. Những thứ anh có thể cho em thì anh sẽ cho em hết. Để ba mẹ gặp mặt đề nghị kết thông gia là chuyện hợp lý nhất.”
Ánh mắt của Lận Hinh dời đi, cô ta nhẹ nhàng nói: “Nhưng em nghe nói, chuyện của Nhật Dương và Tống Thanh được bà nội đích thân đến nhà họ Tống để bàn bạc. Tết năm nay, bà nội cũng tự tay chuẩn bị quà rồi cho người mang đến tặng Tống gia ở vùng Đông Bắc.”
Hà Nhật Khang khẽ cau mày: “Tiểu Hinh, em đang đố kỵ với Tiểu Thanh à? Cô ấy là nữ chủ nhân của Hà gia, hơn nữa Nhật Dương chỉ tạm thời ra ở riêng, hai người họ vẫn là vợ chồng trên luật pháp, hơn nữa cô ấy còn sinh cho Hà gia hai người thừa kế. Chỉ dựa vào điểm này thì địa vị của cô ấy cũng không thể lung lay rồi. Tiểu Hinh, em có thể so bì với tất cả mọi người, chỉ có cô ấy là em không thể lấy ra so sánh được.”
“Em không hề so sánh với cô ta. Em chỉ bảo anh quay về Hà gia làm việc, em có nói gì đâu chứ?” Lận Hinh lập tức đẩy Hà Nhật Khang ra.
Hà Nhật Khang kinh ngạc nhìn Lận Hinh.
Đây không phải là Lận Hinh mà hắn quen.
Sao cô ấy lại thay đổi rồi?
Lận Hinh cũng ý thức được rằng hành động khi nãy của mình không đúng lắm, cô ta lại chủ động cầm lấy tay Hà Nhật Khang rồi thấp giọng nói: “Nhật Kỳ, em xin lỗi, em không có ý này đâu. Em không có ý so sánh với Tống Thanh. Chúng ta ở bên nhau lâu như thế rồi, anh nên hiểu rõ con người em, em không phải là người nhỏ mọn như thế. Em chỉ cảm thấy rằng, em đã làm lỡ rất nhiều thời gian của anh rồi, một người đàn ông thì nên chinh chiến trên sa trường, áo giáp nhuốm máu, cả đời vinh quang. Trước đây em quá ích kỷ, không hiểu gì về chiến trường của đàn ông. Anh vì em mà từ bỏ Hà gia, từ bỏ sự quang vinh của mình. Em rất cảm ơn.”
“Em của lúc đó không hề biết Hà gia như thế nào. Em cũng không hiểu Hà gia có ý nghĩa quan trọng với anh nhường nào. Nhưng nhờ cái Tết này, em đã thấy được nhiều, cũng học được rất nhiều. Em cũng biết rằng, để làm một thành viên của Hà gia khó khăn như thế nào. Vì vậy, Nhật Kỳ, em mới mới phải nghĩ cách để anh quay trở về Hà gia, quay về với vị trí đã từng thuộc về anh. Em không quan tâm đến việc mình có được làm đại thiếu phu nhân của Hà gia không, em cũng có thể không để ý đến chuyện sau này anh sẽ đạt được những thành tựu cao đến đâu, em chỉ muốn để anh quay về vốn thuộc về anh, quay về với con người trước đây của mình.”
Những lời này của Lận Hinh hết sức chân thành, vì vậy, sự nghi ngờ trong lòng Hà Nhật Khang mới từ từ biến mất.
“Nhật Kỳ, chúng ta đã ở bên nhau rồi. Em hy vọng sau này chúng ta có thể bên nhau cả đời. Cho dù anh là con trai cả của Hà gia hay là một người đàn ông bình thường thì người em yêu cũng là anh, người em yêu là Hà Nhật Khang! Trước đây, lúc em ở bên cạnh anh, em không hề biết anh là con trai cả của Hà gia. Bây giờ cho dù biết rồi thì nó cũng chỉ là một giá trụ thêm vào mà thôi. Người em yêu vẫn là Hà Nhật Khang.” Những lời của Lận Hinh khiến Hà Nhật Khang xúc động.
Hà Nhật Khang lại ôm lấy Lận Hinh: “Tiểu Hinh, đừng nói nữa, anh biết cả rồi. Lúc đó, không phải anh cố ý che dấu thân phận của mình mà anh cảm thấy nó không cần thiết.”
Lận Hinh nói: “Nhật Kỳ, quay về đi! Anh quay trở về làm việc đi! Trước đây em còn trẻ tuổi nên không hiểu chuyện, bây giờ em cũng muốn ổn định lại. Nhật Kỳ, chúng ta cùng nỗ lực để sống bên nhau thật tốt nhé, được không?”
Hà Nhật Khang do dự một lúc rồi nói: “Được. Anh sẽ bàn bạc với Nhật Dương và Tiểu Thanh. Anh quay lại làm việc thì không sao, chỉ là, anh không thể tranh giành quyền thừa kế với Nhật Dương nữa.”
“Không sao cả! Anh cứ từ từ thôi!” Lận Ninh vỗ vào lưng an ủi Hà Nhật Khang: “Chúng ta quay về đó sống là được rồi, em chỉ muốn hoàn toàn hòa nhập vào đại gia đình thôi. Kiếm được tiền hay không, em không quan tâm đâu!”
Nghe Lận Hinh nói vậy, lúc này, Hà Nhật Khang mới yên tâm mà nói: “Được, vậy anh sẽ nói với Nhật Dương và bà nội một tiếng.”
“Được! Anh đã ra ngoài lâu rồi, nhanh về đi thôi! Em đi xem hoa quả, bà nội đã nhìn lâu như thế rồi, chắc khát lắm” Lận Hinh dùng vẻ mặt của một đứa cháu dâu hiền lành mà nói.
Thấy Lận Hinh coi Hà gia như nhà của mình, Hà Nhật Khang rất vui.
Hà Nhật Khang hôn lên trán Lận Hinh sau đó quay người rời đi.
Lận Hinh đứng yên tại chỗ, đứng tầm ba phút rồi mới quay người rời đi.
Chỉ cần bọn họ trở về Hà gia, chỉ cần bọn họ có thể ở lại Hà gia lần nữa.
Tất cả mọi thứ trong tương lai còn xa ư?
Khóe miệng của Lận Hinh hiện lên ý cười hài lòng.
Cô ta nhất định sẽ không cam tâm chỉ làm một vương phi nhàn hạ đâu!
Bởi vì, cô ta muốn làm nữ hoàng!
Cô ta muốn làm một nữ hoàng tỏa sáng hơn cả Tống Thanh!
Hà Nhật Khang quay về chỗ ngồi, Hà Nhật Dương lập tức quay đầu nhìn hắn: “Anh, có chuyện gì sao?”
Hà Nhật Khang suy nghĩ một lát rồi thấp giọng nói với Hà Nhật Dương: “Em có thể qua đây một chút không?”
Hà Nhật Dương gật đầu rồi cùng Hà Nhật Khang quay người rời đi.
Mặc dù vẫn luôn đắm chìm trong lời hát, nhưng Bà cụ Hà lại đột nhiên nói với Tống Thanh: “Tiểu Thanh, trong nhà này, chỉ cần ta còn sống một ngày thì cháu vẫn là chủ nhân duy nhất của Hà gia.”
Tống Thanh ngỡ ngàng nhìn Bà cụ Hà: “Bà nội, người nói gì vậy ạ?”
Bà cụ Hà giơ tay vuốt ve đỉnh đầu của Tống Duệ và Tống Hà, bà nói: “Cháu còn nhớ nhừng điều mà ta đã nói với cháu trước đây không? Chỉ cần cháu sinh được người thừa kế cho Hà gia thì địa vị của cháu ở Hà gia không thể nào bị lung lay.”
“Bà nội, sao bà lại nói những lời này ạ?” Tống Thanh cười cười: “Bây giờ, có bà che chở, còn ai dám ức hiếp cháu chứ?”
“Chỉ có cháu biết nói chuyện thôi.” Bà cụ Hà nắm lấy tay Tống Thanh, bà nhìn cô đầy trìu mến khiến cô cảm thấy xấu hổ: “Bà nội.”
Bà cụ Hà cười ha ha: “Cháu là đứa cháu dâu hợp ý bà nhất, cũng là người mà bà tự tay giao hết mọi chuyện trong nhà cho. Tiểu Thanh, bà nội tin cháu, cho dù cháu có sinh đôi hay không, cháu chính là nữ chủ nhân của Hà gia, cũng là người cầm lái của Hà gia trong mấy chục năm tới, bọn họ đều phải quỳ gối dưới chân cháu mà cung kính dâng trà.”
Tống Thanh còn chưa lên tiếng thì Tống Duệ đã nói: “Cháu không cần lấy vợ đâu! Cháu muốn ở bên cạnh mami!”
Tống Hà cũng lắm miệng theo: “Cháu cũng không cần lập gia đình, cháu cũng muốn ở bên mẹ!”
Bà cụ Hà và Tống Thanh đều nở nụ cười.
Bà cụ Hà lại nói: “Tiểu Thanh, lần này, Nhật Kỳ mang Lận Hinh trở về, mặc dù chưa chính thức đính hôn hay kết hôn gì, nhưng nhìn dáng vẻ của chúng nó thì chắc hôn sự này đã được sắp xếp ổn thỏa rồi.”
Tống Thanh gật đầu: “Cháu biết rồi, thưa bà nội.”
“Phong thái của cháu rất được, tính tình lại tốt. Nhưng cũng không thể dung túng cho người khác ức hiếp mình. Cho dù là ai thì cũng không thể vượt qua cháu. Cháu nhớ chưa?” Bà cụ Hà nói.
Tống Thanh vẫn chưa nhiểu ý tứ của Bà cụ Hà, nhưng cô vẫn gật đầu:”Cháu nhớ rồi, thưa bà nội.”
“Chỉ sợ là Lận Hinh muốn tranh giành chức vị với cháu, đến lúc đó, cháu cứ làm theo ý của mình là được. Không cần phải gắng gượng.” Bà cụ Hà thấy Tống Thanh vẫn còn mông lung cho nên chỉ có thể nói hết mọi thứ ra.
Lúc này, Tống Thanh mới phản ứng lại: “Bà nội, chức vị mà bà nói là vị trí người đứng đầu ở nhà lớn của Hà gia phải không ạ?”
“Dáng vẻ ngốc nghếch của mami đáng yêu thật.” Tống Hà chu miệng nói: “Con hiểu hết ý mà bà cố muốn nói rồi.”