Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-734
CHƯƠNG 734
Nhìn cả nhà họ vui vẻ nói cười với khách quý, Lận Hinh đứng ở một bên, không chỉ là ngưỡng mộ và ghen tức đơn giản nữa.
Mà là ghen ghét và hận.
Vì sao Nhật Kỳ lại phải từ bỏ quyền thừa kế?
Nếu không từ bỏ, có phải cô cũng sẽ được như Tống Thanh, được sánh vai cùng họ ở đó không?
Không phục, thật sự không phục!
Móng tay của Lận Hinh, ấn mạnh vào thịt trong lòng bàn tay.
Móng tay làm nứt cả lòng bàn tay, cô cũng không hề biết.
Bà cụ Hà sau khi hàn huyên cùng mọi người, đã lần lượt mời mọi người vào nhà nghỉ ngơi.
Mấy người họ liền xua tay: “không không không, chuyện nghỉ ngơi không vội, hôm nay, chúng tôi đã bàn với nhau rồi, nhất định phải bù lại những thiếu sót trong tiệc mừng thọ của bà, chúng tôi đã mang cả kịch bản đến rồi, nói gì thì cũng phải lấy bài tủ của chúng tôi ra, hát cho lão phu nhân nghe mới được!”
Bà cụ Hà vui quá cười sắp không ngậm được mồm: “ái chà chà, bà già này có phúc gì mà lớn đến vậy chứ! Giọng của mấy người, đến vàng cũng không đổi được đâu đấy!”
“Được rồi, chúng tôi đi chuẩn bị đây!” Mấy vị đại sư chào mọi người, rồi quay người rời đi.
Tống Thanh chờ sau khi họ rời đi, không kìm nổi hỏi: “bà nội, các bác này rất thân thiết với bà đúng không?”
“Đúng đấy.” Bà cụ Hà thở dài một tiếng: “ chớp mắt cái đã mấy chục năm rồi, bà già rồi, họ cũng già rồi.”
Quản gia Hòa đỡ Bà cụ Hà từ tay Tống Thanh, và dẫn bà vào trong nghỉ ngơi.
Hà Nhật Dương giải thích với Tống Thanh nói: “bà rất thích nghe kịch, nhưng thời đó rất bảo thủ, nghe kịch là một điều rất ghê ghớm. Hoàn cảnh của mấy vị đại sư này lúc đó cũng rất khó khăn. Bà nội nhất mực bảo vệ họ, bảo toàn tính mạng cả gia đình nhà họ. Vì vậy, họ luôn ghi nhớ ơn cứu mạng của bà.”
Tống Thanh gật đầu.
“Họ hát kịch rất vất vả, bà nội cũng coi như là chứng kiến quá trình từng bước đi lên của họ. Đối với họ mà nói, bà nội là trưởng bối, cũng là ân nhân. Là cố hữu, cũng là tri kỷ.” Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “sau này mấy vị đại sư này công thành danh toại, vì tuổi cao, nên họ đã lùi lại phía sau dậy đồ đề. Nhưng, chỉ cần họ có thời gian, là sẽ sắp xếp qua đây hát cho bà nghe một đoạn kịch. Đây giống như tua lại của một mối tình cảm, trân trọng lẫn nhau.”
Tống Thanh gật đầu ra vẻ đã hiểu: “bảo sao.”
Tống Duệ ngẩng đầu lên nhìn Hà Nhật Dương: “Daddy, vậy có phải cụ nội đã có cống hiến rất lớn, trong việc bảo toàn di sản phi vật thể quốc gia không?”
Lời nói của Tống Duệ, khiến tất cả mọi người ở đó đều cười ồ lên.
Hà Nhật Dương chăm chú trả lời: “đúng đấy! Cụ nội của con rất lợi hại đó!”
Tống Duệ lập tức nhìn Bà cụ Hà với vẻ mặt rất ngưỡng mộ.
Tống Hà tuy không chịu gọi Daddy, nhưng trên khuôn mặt cũng tỏ ra rất ngưỡng mộ.
Mọi người nghỉ ngơi được một lúc, có người đến bẩm báo: “các vị đại sư đã chuẩn bị xong xuôi rồi, nói là có thể bắt đầu rồi.”
“Đi đi đi, chúng ta đi xem kịch thôi!” vừa nhắc đến xem kịch, Bà cụ Hà lập tức thấy háo hức, nói với Tống Thanh: “Tiểu Thanh, con cho người quay lại đi, rồi đưa cho bà ngoại con xem nữa!’
“Vâng ạ. “ Tống Thanh lập tức quay đi sắp xếp người.
Mấy vị đại sư đích thân biểu diễn, mà còn có mặt rất đông đủ, đúng là một cơ hội rất hiếm có.
Mọi người lập tức đến sân khấu kịch.
Chờ mọi người ổn định chỗ ngồi, tiếng chống kêu lên, teng teng teng là bắt đầu mở màn.
Tống Hà và Tống Duệ chỉ xem qua nhạc kịch opera, chưa nghe hát kịch dân tộc bao giờ.
Lần đầu tiên nhìn thấy những bộ đồ phô trương lộng lẫy, vừa hát vừa đánh, đâu đâu cũng thấy rất mới mẻ.
Câu hát đầu tiên cất lên, uyển chuyển du dương, phát huy toàn bộ vẻ đẹp tinh túy của văn hóa nước ta.
Tuy Tống Hà và Tống Duệ nghe không hiểu họ hát gì, nhưng có thể nhìn được rất rõ.
Ánh mắt đó, động tác đó, thật sự là rất ngầu.
Xem những võ sinh đấu võ rất đẹp mắt, Tống Hà và Tống Duệ không kìm nổi lại một lần vỗ tay.
Tống Thanh và Hà Nhật Dương ngồi cạnh nhau, hai người đều đang nghe rất chăm chú, họ cảm thấy tết Nguyên Tiêu năm nay đúng là xứng đáng để ghi nhớ suốt cuộc đời.
Lận Hinh cuối cùng cũng có cơ hội ngồi cạnh Hà Nhật Khang, nhưng Lận Hinh nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy, mình thấp hơn Tống Thanh một bậc.
Lận Hinh không có hứng thú với vở kịch y y a a này, cô không kìm nổi nói với Hà Nhật Khang: “Nhật Kỳ, anh có thời gian không? Qua đây, em có chuyện muốn nói với anh!”
Hà Nhật Khang hơi nheo mày: “mọi người đều đang xem kịch đấy!”
“Xem gì mà xem! Em có nghe hiểu đâu!” Lận Hinh bĩu môi làm nũng: ‘anh cứ coi như là đi vệ sinh, ra ngoài một lúc đi!”
Hà Nhật Khang không có cách nào, đành cúi người theo Lận Hinh rời khỏi chỗ ngồi.
Hai người vừa đi, Hà Nhật Dương đã nhanh mắt nhìn bóng dáng họ một cái, anh chớp chớp đôi mắt phượng, không nói gì.
Tống Thanh cũng nhìn họ một cái, cô chớp mắt một cái, cũng không nói gì.
Bà cụ Hà đang say sưa xem biểu diễn, hình như không biết gì.
Thỉnh thoảng bà lại bón hoa quả cho hai đứa nhỏ.
Tống Hà và Tống Duệ hiếm khi ngồi yên được, đang rất phấn khởi xem biêu diễn trên sân khấu.
Màn diễn trên sân khấu, đang đến đoạn rất hay, mọi người đều đang xem rất chăm chú, hoàn toàn không ai để ý đến Hà Nhật Khang và Lận Hinh đã đi đâu.
Hai người sau khi rời khỏi kh vực sân khấu, đã đi sang sân nhỏ bên cạnh.
Bên này yên tĩnh, không có người.
Hà Nhật Khang ngơ ngác nhìn Lận Hinh: “Tiểu Hinh, có việc gì đấy?”
Lận Hinh đột nhiên xà vào lòng Hà Nhật Khang, õng ẹo nói: “Nhật Kỳ, bao nhiêu năm em thấy anh cứ chạy đi chạy lại ở bên ngoài rất vất vả. Đến thời gian gần đây, em mới biết anh dù là đại thiếu gia của Hà gia, những thật ra không hề dễ dàng.”
Hà Nhật Khang cười, ôm lấy Lận Hinh nói: “anh vẫn ổn mà! Cũng không có gì. Dù sao thì, anh cũng không thừa kế cái gì, trách nhiệm đều trên người Nhật Dương hết rồi.”
Ánh mắt Lận Hinh nháy đi nháy lại rất nhanh, nói: “Nhật Kỳ, thật ra em đã nghĩ kỹ rồi. Cứ theo anh phiêu bạt khắp nơi, như vậy rất không công bằng với anh. Hà gia lớn như vậy, một mình Nhật Dương cũng không kiêm hết được đúng không? Anh có muốn quay về hỗ trợ không?”
Hà Nhật Khang nhìn Lận Hinh với vẻ mặt hơi ngạc nhiên: “không phải em thích nhất tự do sao? Với lại, số tiền Hà gia cho anh, đủ tiêu rồi. Tuy anh không thể tham dự vào việc vận hành của công ty, nhưng hàng năm Nhật Dương vẫn chia hoa hồng cho anh. Số tiền này, đủ cho cuộc sống sau này của chúng ta tiêu thoải mái.”
“Cuộc sống rất tốt, là cuộc sống được sống ở Hà gia đúng không?” Mắt Lận Hinh sáng lên nói
Biệt thự Hà gia thật sự quá đẹp.
Có thể so sánh được với nhà vườn Tô Châu rồi!
Thậm chí còn sang trọng hoành tráng hơn nhà vườn Tô Châu.
Nhà vườn đẹp như vậy, cho dù là hàng ngày vô công rồi nghề, ngày ngày ngắm cảnh, cũng thấy tinh thần thoải mái!
“Không thể nào. Biệt thự Hà gia, chỉ có con trưởng mới được ở.” Hà Nhật Khang cười nói: “anh đã từ bỏ quyền thừa kế rồi, đã không còn là con cả nữa. Huống chi, anh cũng không thích ở nơi nhà vườn xa xôi thế này, biệt thự của chúng ta ở ngoài kia cũng rất tốt mà! Em xem, đa số thời gian của Nhật Dương và Tiểu Thanh đều là ở Cảnh hoa trang viên. Bên này không gian tuy đẹp, nhưng lại quá yên tĩnh, không phù hợp với thanh niên chúng ta.”
Nhìn cả nhà họ vui vẻ nói cười với khách quý, Lận Hinh đứng ở một bên, không chỉ là ngưỡng mộ và ghen tức đơn giản nữa.
Mà là ghen ghét và hận.
Vì sao Nhật Kỳ lại phải từ bỏ quyền thừa kế?
Nếu không từ bỏ, có phải cô cũng sẽ được như Tống Thanh, được sánh vai cùng họ ở đó không?
Không phục, thật sự không phục!
Móng tay của Lận Hinh, ấn mạnh vào thịt trong lòng bàn tay.
Móng tay làm nứt cả lòng bàn tay, cô cũng không hề biết.
Bà cụ Hà sau khi hàn huyên cùng mọi người, đã lần lượt mời mọi người vào nhà nghỉ ngơi.
Mấy người họ liền xua tay: “không không không, chuyện nghỉ ngơi không vội, hôm nay, chúng tôi đã bàn với nhau rồi, nhất định phải bù lại những thiếu sót trong tiệc mừng thọ của bà, chúng tôi đã mang cả kịch bản đến rồi, nói gì thì cũng phải lấy bài tủ của chúng tôi ra, hát cho lão phu nhân nghe mới được!”
Bà cụ Hà vui quá cười sắp không ngậm được mồm: “ái chà chà, bà già này có phúc gì mà lớn đến vậy chứ! Giọng của mấy người, đến vàng cũng không đổi được đâu đấy!”
“Được rồi, chúng tôi đi chuẩn bị đây!” Mấy vị đại sư chào mọi người, rồi quay người rời đi.
Tống Thanh chờ sau khi họ rời đi, không kìm nổi hỏi: “bà nội, các bác này rất thân thiết với bà đúng không?”
“Đúng đấy.” Bà cụ Hà thở dài một tiếng: “ chớp mắt cái đã mấy chục năm rồi, bà già rồi, họ cũng già rồi.”
Quản gia Hòa đỡ Bà cụ Hà từ tay Tống Thanh, và dẫn bà vào trong nghỉ ngơi.
Hà Nhật Dương giải thích với Tống Thanh nói: “bà rất thích nghe kịch, nhưng thời đó rất bảo thủ, nghe kịch là một điều rất ghê ghớm. Hoàn cảnh của mấy vị đại sư này lúc đó cũng rất khó khăn. Bà nội nhất mực bảo vệ họ, bảo toàn tính mạng cả gia đình nhà họ. Vì vậy, họ luôn ghi nhớ ơn cứu mạng của bà.”
Tống Thanh gật đầu.
“Họ hát kịch rất vất vả, bà nội cũng coi như là chứng kiến quá trình từng bước đi lên của họ. Đối với họ mà nói, bà nội là trưởng bối, cũng là ân nhân. Là cố hữu, cũng là tri kỷ.” Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “sau này mấy vị đại sư này công thành danh toại, vì tuổi cao, nên họ đã lùi lại phía sau dậy đồ đề. Nhưng, chỉ cần họ có thời gian, là sẽ sắp xếp qua đây hát cho bà nghe một đoạn kịch. Đây giống như tua lại của một mối tình cảm, trân trọng lẫn nhau.”
Tống Thanh gật đầu ra vẻ đã hiểu: “bảo sao.”
Tống Duệ ngẩng đầu lên nhìn Hà Nhật Dương: “Daddy, vậy có phải cụ nội đã có cống hiến rất lớn, trong việc bảo toàn di sản phi vật thể quốc gia không?”
Lời nói của Tống Duệ, khiến tất cả mọi người ở đó đều cười ồ lên.
Hà Nhật Dương chăm chú trả lời: “đúng đấy! Cụ nội của con rất lợi hại đó!”
Tống Duệ lập tức nhìn Bà cụ Hà với vẻ mặt rất ngưỡng mộ.
Tống Hà tuy không chịu gọi Daddy, nhưng trên khuôn mặt cũng tỏ ra rất ngưỡng mộ.
Mọi người nghỉ ngơi được một lúc, có người đến bẩm báo: “các vị đại sư đã chuẩn bị xong xuôi rồi, nói là có thể bắt đầu rồi.”
“Đi đi đi, chúng ta đi xem kịch thôi!” vừa nhắc đến xem kịch, Bà cụ Hà lập tức thấy háo hức, nói với Tống Thanh: “Tiểu Thanh, con cho người quay lại đi, rồi đưa cho bà ngoại con xem nữa!’
“Vâng ạ. “ Tống Thanh lập tức quay đi sắp xếp người.
Mấy vị đại sư đích thân biểu diễn, mà còn có mặt rất đông đủ, đúng là một cơ hội rất hiếm có.
Mọi người lập tức đến sân khấu kịch.
Chờ mọi người ổn định chỗ ngồi, tiếng chống kêu lên, teng teng teng là bắt đầu mở màn.
Tống Hà và Tống Duệ chỉ xem qua nhạc kịch opera, chưa nghe hát kịch dân tộc bao giờ.
Lần đầu tiên nhìn thấy những bộ đồ phô trương lộng lẫy, vừa hát vừa đánh, đâu đâu cũng thấy rất mới mẻ.
Câu hát đầu tiên cất lên, uyển chuyển du dương, phát huy toàn bộ vẻ đẹp tinh túy của văn hóa nước ta.
Tuy Tống Hà và Tống Duệ nghe không hiểu họ hát gì, nhưng có thể nhìn được rất rõ.
Ánh mắt đó, động tác đó, thật sự là rất ngầu.
Xem những võ sinh đấu võ rất đẹp mắt, Tống Hà và Tống Duệ không kìm nổi lại một lần vỗ tay.
Tống Thanh và Hà Nhật Dương ngồi cạnh nhau, hai người đều đang nghe rất chăm chú, họ cảm thấy tết Nguyên Tiêu năm nay đúng là xứng đáng để ghi nhớ suốt cuộc đời.
Lận Hinh cuối cùng cũng có cơ hội ngồi cạnh Hà Nhật Khang, nhưng Lận Hinh nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy, mình thấp hơn Tống Thanh một bậc.
Lận Hinh không có hứng thú với vở kịch y y a a này, cô không kìm nổi nói với Hà Nhật Khang: “Nhật Kỳ, anh có thời gian không? Qua đây, em có chuyện muốn nói với anh!”
Hà Nhật Khang hơi nheo mày: “mọi người đều đang xem kịch đấy!”
“Xem gì mà xem! Em có nghe hiểu đâu!” Lận Hinh bĩu môi làm nũng: ‘anh cứ coi như là đi vệ sinh, ra ngoài một lúc đi!”
Hà Nhật Khang không có cách nào, đành cúi người theo Lận Hinh rời khỏi chỗ ngồi.
Hai người vừa đi, Hà Nhật Dương đã nhanh mắt nhìn bóng dáng họ một cái, anh chớp chớp đôi mắt phượng, không nói gì.
Tống Thanh cũng nhìn họ một cái, cô chớp mắt một cái, cũng không nói gì.
Bà cụ Hà đang say sưa xem biểu diễn, hình như không biết gì.
Thỉnh thoảng bà lại bón hoa quả cho hai đứa nhỏ.
Tống Hà và Tống Duệ hiếm khi ngồi yên được, đang rất phấn khởi xem biêu diễn trên sân khấu.
Màn diễn trên sân khấu, đang đến đoạn rất hay, mọi người đều đang xem rất chăm chú, hoàn toàn không ai để ý đến Hà Nhật Khang và Lận Hinh đã đi đâu.
Hai người sau khi rời khỏi kh vực sân khấu, đã đi sang sân nhỏ bên cạnh.
Bên này yên tĩnh, không có người.
Hà Nhật Khang ngơ ngác nhìn Lận Hinh: “Tiểu Hinh, có việc gì đấy?”
Lận Hinh đột nhiên xà vào lòng Hà Nhật Khang, õng ẹo nói: “Nhật Kỳ, bao nhiêu năm em thấy anh cứ chạy đi chạy lại ở bên ngoài rất vất vả. Đến thời gian gần đây, em mới biết anh dù là đại thiếu gia của Hà gia, những thật ra không hề dễ dàng.”
Hà Nhật Khang cười, ôm lấy Lận Hinh nói: “anh vẫn ổn mà! Cũng không có gì. Dù sao thì, anh cũng không thừa kế cái gì, trách nhiệm đều trên người Nhật Dương hết rồi.”
Ánh mắt Lận Hinh nháy đi nháy lại rất nhanh, nói: “Nhật Kỳ, thật ra em đã nghĩ kỹ rồi. Cứ theo anh phiêu bạt khắp nơi, như vậy rất không công bằng với anh. Hà gia lớn như vậy, một mình Nhật Dương cũng không kiêm hết được đúng không? Anh có muốn quay về hỗ trợ không?”
Hà Nhật Khang nhìn Lận Hinh với vẻ mặt hơi ngạc nhiên: “không phải em thích nhất tự do sao? Với lại, số tiền Hà gia cho anh, đủ tiêu rồi. Tuy anh không thể tham dự vào việc vận hành của công ty, nhưng hàng năm Nhật Dương vẫn chia hoa hồng cho anh. Số tiền này, đủ cho cuộc sống sau này của chúng ta tiêu thoải mái.”
“Cuộc sống rất tốt, là cuộc sống được sống ở Hà gia đúng không?” Mắt Lận Hinh sáng lên nói
Biệt thự Hà gia thật sự quá đẹp.
Có thể so sánh được với nhà vườn Tô Châu rồi!
Thậm chí còn sang trọng hoành tráng hơn nhà vườn Tô Châu.
Nhà vườn đẹp như vậy, cho dù là hàng ngày vô công rồi nghề, ngày ngày ngắm cảnh, cũng thấy tinh thần thoải mái!
“Không thể nào. Biệt thự Hà gia, chỉ có con trưởng mới được ở.” Hà Nhật Khang cười nói: “anh đã từ bỏ quyền thừa kế rồi, đã không còn là con cả nữa. Huống chi, anh cũng không thích ở nơi nhà vườn xa xôi thế này, biệt thự của chúng ta ở ngoài kia cũng rất tốt mà! Em xem, đa số thời gian của Nhật Dương và Tiểu Thanh đều là ở Cảnh hoa trang viên. Bên này không gian tuy đẹp, nhưng lại quá yên tĩnh, không phù hợp với thanh niên chúng ta.”