Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-726
CHƯƠNG 726
“Trong nhà giờ náo nhiệt vô cùng, anh hai đang bận chạy ra chạy vào để chuẩn bị tiết mục cho tết nguyên tiêu! Bà nội thích nghe hát kịch, cho nên, lần này mời mấy hát chính về hát, nếu như em cũng có cùng sở thích, có thể đi chọn vở.” Hà Nhật Dương cười giải thích nói: “Mấy thầy ấy đều là cấp bật tông sư cả. Cũng chỉ có bà nội mời, họ mới chịu tới. Muốn nghe họ hát, điều đó thật sự rất đắt! Mấy ngôi sao đó mỗi lượt ra diễn đều cần trăm triệu để xuất hiện, em cảm thấy đắt không? Chi phí mời mấy bậc thầy ra diễn không biết đắt gấp mấy lần họ. Giọng hát đó cơ bản là không cất tiếng thì thôi, một khi cất tiếng tuyệt đối là đạt chuẩn bảng thu âm băng đĩa.”
Tống Thanh kinh ngạc kêu lên: “A, đây là không là điều mà Phan Thịnh Phan Ly thích nhất sao? Thế Phan Thịnh Phan Ly cũng sẽ đến chứ?
“Tất nhiên là sẽ đến!” Hà Nhật Dương bật cười: “Loại chuyện này, sao có thể thiếu họ được? Hơn nữa em cũng biết đó, tình hình trong nhà Phan Thịnh Phan Ly có biết bao phức tạp. Sau khi cha mẹ họ ly hôn, ngôi nhà đó, họ ít khi đi về. Nghe nói vào tết năm nay, hai người kia lại gây chuyện với nhau, ép tới Phan Thịnh Phan Ly họ lật bàn mà bỏ đi.”
Tống Thanh liền tạch lưỡi: “Năm mới mà cũng gây chuyện sao.”
“Đúng thế. Tết này, mọi người đều qua có vẻ không vui lắm.” Hà Nhật Dương bất lực than một tiếng, nói: “Bây giờ công ty giải trí Phan thị đều nằm trong tay Phan Thịnh Phan Ly, may là việc trên công ty, hai bên đều không nhúng ta vào. Nhưng hai nhà đều đang cố gắng nhét người cho Phan Thịnh Phan Ly, đều muốn điều khiển hai anh em họ. Quá đáng nhất là còn muốn ép họ đi xem mắt. Em biết không, Phan Ly có mối thắt trong lòng, là khó mà chấp nhận chuyện này.”
Tống Thanh gật đầu: “Đúng vậy. Tâm sự này của Phan Ly, nhất thời khó mà hóa giải được.”
Hà Nhật Dương nói: “Vũ Ngọc Bình bên kia vẫn xem như ổn. Nhưng, trong nhà một đống chuyện vặt cũng đủ khiến người ta phiền. Cha mẹ Ngọc Bình ở bên ngoài đều có người tình cả, hai người họ chẳng qua là bằng mặt không bằng lòng. Ngọc Bình ở nhà chỉ một buổi tối là chịu không nổi, liền chạy ra ngoài rong chơi.”
Tống Thanh than nhẹ một tiếng.
Sao lại không ai có thể khiến người khác yên tâm cả vậy?
Hầu như nhà nào cũng có chuyện không vui cả.
“Cho nên, họ đều sẽ đến sao?” Tống Thanh hỏi.
“Ừm, nếu không ngoài dự đoán, thì đều sẽ đến. Trong nhà sẽ rất đông vui!” Hà Nhật Dương nhẹ nhàng nắm lấy tay của Tống Thanh, đặt nụ hôn lên môi: “Em nữ chủ nhân chính thức, năm nay xem như cho em thoát được rồi! Năm sau, em phải gánh vác lấy nhiệm vụ này.”
Tống Thanh ngượng ngùng mà trừng lấy anh ta: “Nhưng, chúng ta vẫn chưa chính thức bên nhau!”
Hà Nhật Dương có ý như lại vô ý nhìn lấy bụng Tống Thanh, như đang nghĩ gì đó liền bật cười.
Hà Nhật Dương cười như thế, Tống Thanh cũng không kiềm được mà nhìn lấy bụng của mình, chốc lát liền hiểu ra ý của Hà Nhật Dương.
Mặt Tống Thanh liền đỏ bừng, liền không nhịn được mà muốn thoát khỏi bàn tay của Hà Nhật Dương: “Đáng ghét!”
Hà Nhật Dương khẽ cười, sau đó nói: “Tiểu Thanh, chúng ta cố gắng như vậy, em nói, có khi nào có rồi không?”
Mặt Tống Thanh đỏ ửng mà nói: “Mới không có ấy chứ!”
Hà Nhật Dương giả vờ thất vọng nhìn Tống Thanh: “A, em không muốn sinh nữa sao? Thế thì sau này anh sẽ dùng biện pháp tránh thai. Em nói biện pháp nào tốt?”
Tống Thanh buộc miệng nói ra: “Em khi nào thì nói không sinh nữa?”
Hà Nhật Dương bật cười ra tiếng.
Tống Thanh dỗi hờn mà nhéo Hà Nhật Dương một cái: “Chỉ biết gài em! Xấu quá đi!”
Hai người đang vui đùa, điện thoạt Tống Thanh reo lên.
Tống Thanh tiện tay vuốt lấy điện thoại, vừa mở ra, liền ngẩn ra.
Hà Nhật Dương hỏi: “Sao thế?”
“Thật lạ. Người đàn ông này thật lạ.” Tống Thanh đưa điện thoại trong tay cho Hà Nhật Dương: “Hàn Tắc Phương này, chính là người mà chúng ta gặp ở thị trấn suối nước nóng. Ngày đầu tiên sau khi từ thị trấn suối nước nóng về, em liền gặp được anh ta, anh ta đến công ty anh hai đưa bảng kế hoạch. Lúc đó em không nghĩ qua, sau đó nghĩ lại, không đúng! Năng lực chịu đựng về mặt tâm lý của người này, sao lại tốt đến thế? Em cho nên không sao, là bởi vì em và mẹ nuôi luôn được bảo vệ, em và mẹ nuôi không hề trực diện chiến đấu, cũng không có đối diện trực tiếp với nguy hiểm. Cho nên, tuy rằng hai người chúng em run sợ, nhưng không hề phải chịu lực sát thương mạnh nào.”
“Không cần biết là sức chiến đấu hay đói khát hay lạnh rét, chúng ta đều không phải đối mặt trực tiếp qua. Cho nên, tâm lý của em và mẹ nuôi là an toàn, thì bình thường. Nhưng những người khác sau khi được quân đội cứu ra đều được đưa đến bệnh viện, tiến hành chữa trị và tư vấn tâm lý, Hàn Tắc Phương sao lại không đi chứ? Anh ấy cứ như em vậy, trực tiếp rời khỏi thị trấn suối nước nóng.” Tống Thanh tiếp tục nói: “Lúc đó em chỉ thấy lạ, cũng không nghĩ nhiều. Nhưng anh ấy vừa gửi tin, em lại cảm thấy không ổn.”
Hà Nhật Dương khen ngợi mà nhìn lấy Tống Thanh, đưa tay vuốt lấy mái tóc dài của cô ấy, nói: “Tiểu Thanh cuối cùng cũng khôn lớn, biết được đi dò xét tâm tư người khác. Yên tâm, người này giao cho anh điều tra. Cậu ta gửi tin gì cho em?”
Do tin tưởng, Hà Nhật Dương không xem điện thoại của Tống Thanh.
Tống Thanh chủ động nói: “Cậu ta hình như nhờ em trợ giúp, nói là đang ở một quán bar uống rượu, kết quả tiền trên người không đủ, nên mượn tiền em.”
“Mượn bao nhiêu?” Hà Nhật Dương hỏi.
“Không nhiều, một triệu.” Ngón tay Tống Thanh cử động, trực tiếp gửi qua internet banking cho đối phương một triệu: “Không cần biết cậu ta có thật sự là mượn tiền hay không, em cứ xem như là làm việc tốt vậy.”
Hà Nhật Dương gật đầu.
Rất nhanh, tin nhắn của Hàn Tắc Phương lại được gửi lại: “Tiểu Thanh, thật sự cám ơn cô. Xin lỗi, tôi trước giờ không biết là rượu trong quán bar lại đắt đến thế! Tôi cứ cho rằng, rượu trong quán bar với rượu bên ngoài không khác gì mấy.”
Tống Thanh nhìn đông hồ, trả lời tin nhắn: “Cậu là uống rượu thâu đêm giờ mới tỉnh sao?”
Trước mắt mười giờ sáng, không có một quán bar nào kinh doanh cả!
Thế thì, chỉ có thể giải thích cậu ta cả đêm qua ngủ ở đó không về!
Hàn Tắc Phương cứ như vẻ ngại ngùng, gửi qua một tin nhắn thoại: “Đúng thế, thật xin lỗi! Thật mất mặt quá! Tôi ở thành phố Vinh cũng không có bạn bè gì, hôm đó ở thị trấn suối nước nóng, số tiền trên người tôi đều cho cô bé cả, sau đó thì tôi chẳng còn bao nhiêu. Sau đó, tâm trạng tôi không tốt lắm, mới đi uống rượu, kết quả là uống nhiều, ngủ một giấc cho tới giờ. Chờ khi tôi đi thanh toán, mới biết là tôi tiêu rất nhiều tiền. Tiền này là tôi mượn cô, tôi sẽ trả cả vốn lẫn lời cho cô.”
Tống Thanh trả lời tin nhắn: “Không cần đâu, cậu nhớ chú ý sức khỏe.”
Hàn Tắc Phương lại gửi tin nhắn: “Địa chỉ của nhà cô bé kia tôi đã lấy được, Tiểu Thanh, cô có muốn đi thăm cô bé không?”
Tống Thanh vốn dĩ không muốn trả lời tin nhắn, nhưng Tống Thanh thật sự rất thương sót đứa trẻ đó, thế là trả lời tin nhắn hỏi: “Ở đâu?”
“Trùng hợp là họ cũng đang ở thành phố Vinh chạy chữa!” Hàn Tắc Phương nói: “Nhưng, không phải trong khu vực thành phố, mà là tại bệnh viện một huyện ở ngoại ô. Nghe nói bệnh viện đó chữa bệnh bạch cầu rất giỏi.”
“Trong nhà giờ náo nhiệt vô cùng, anh hai đang bận chạy ra chạy vào để chuẩn bị tiết mục cho tết nguyên tiêu! Bà nội thích nghe hát kịch, cho nên, lần này mời mấy hát chính về hát, nếu như em cũng có cùng sở thích, có thể đi chọn vở.” Hà Nhật Dương cười giải thích nói: “Mấy thầy ấy đều là cấp bật tông sư cả. Cũng chỉ có bà nội mời, họ mới chịu tới. Muốn nghe họ hát, điều đó thật sự rất đắt! Mấy ngôi sao đó mỗi lượt ra diễn đều cần trăm triệu để xuất hiện, em cảm thấy đắt không? Chi phí mời mấy bậc thầy ra diễn không biết đắt gấp mấy lần họ. Giọng hát đó cơ bản là không cất tiếng thì thôi, một khi cất tiếng tuyệt đối là đạt chuẩn bảng thu âm băng đĩa.”
Tống Thanh kinh ngạc kêu lên: “A, đây là không là điều mà Phan Thịnh Phan Ly thích nhất sao? Thế Phan Thịnh Phan Ly cũng sẽ đến chứ?
“Tất nhiên là sẽ đến!” Hà Nhật Dương bật cười: “Loại chuyện này, sao có thể thiếu họ được? Hơn nữa em cũng biết đó, tình hình trong nhà Phan Thịnh Phan Ly có biết bao phức tạp. Sau khi cha mẹ họ ly hôn, ngôi nhà đó, họ ít khi đi về. Nghe nói vào tết năm nay, hai người kia lại gây chuyện với nhau, ép tới Phan Thịnh Phan Ly họ lật bàn mà bỏ đi.”
Tống Thanh liền tạch lưỡi: “Năm mới mà cũng gây chuyện sao.”
“Đúng thế. Tết này, mọi người đều qua có vẻ không vui lắm.” Hà Nhật Dương bất lực than một tiếng, nói: “Bây giờ công ty giải trí Phan thị đều nằm trong tay Phan Thịnh Phan Ly, may là việc trên công ty, hai bên đều không nhúng ta vào. Nhưng hai nhà đều đang cố gắng nhét người cho Phan Thịnh Phan Ly, đều muốn điều khiển hai anh em họ. Quá đáng nhất là còn muốn ép họ đi xem mắt. Em biết không, Phan Ly có mối thắt trong lòng, là khó mà chấp nhận chuyện này.”
Tống Thanh gật đầu: “Đúng vậy. Tâm sự này của Phan Ly, nhất thời khó mà hóa giải được.”
Hà Nhật Dương nói: “Vũ Ngọc Bình bên kia vẫn xem như ổn. Nhưng, trong nhà một đống chuyện vặt cũng đủ khiến người ta phiền. Cha mẹ Ngọc Bình ở bên ngoài đều có người tình cả, hai người họ chẳng qua là bằng mặt không bằng lòng. Ngọc Bình ở nhà chỉ một buổi tối là chịu không nổi, liền chạy ra ngoài rong chơi.”
Tống Thanh than nhẹ một tiếng.
Sao lại không ai có thể khiến người khác yên tâm cả vậy?
Hầu như nhà nào cũng có chuyện không vui cả.
“Cho nên, họ đều sẽ đến sao?” Tống Thanh hỏi.
“Ừm, nếu không ngoài dự đoán, thì đều sẽ đến. Trong nhà sẽ rất đông vui!” Hà Nhật Dương nhẹ nhàng nắm lấy tay của Tống Thanh, đặt nụ hôn lên môi: “Em nữ chủ nhân chính thức, năm nay xem như cho em thoát được rồi! Năm sau, em phải gánh vác lấy nhiệm vụ này.”
Tống Thanh ngượng ngùng mà trừng lấy anh ta: “Nhưng, chúng ta vẫn chưa chính thức bên nhau!”
Hà Nhật Dương có ý như lại vô ý nhìn lấy bụng Tống Thanh, như đang nghĩ gì đó liền bật cười.
Hà Nhật Dương cười như thế, Tống Thanh cũng không kiềm được mà nhìn lấy bụng của mình, chốc lát liền hiểu ra ý của Hà Nhật Dương.
Mặt Tống Thanh liền đỏ bừng, liền không nhịn được mà muốn thoát khỏi bàn tay của Hà Nhật Dương: “Đáng ghét!”
Hà Nhật Dương khẽ cười, sau đó nói: “Tiểu Thanh, chúng ta cố gắng như vậy, em nói, có khi nào có rồi không?”
Mặt Tống Thanh đỏ ửng mà nói: “Mới không có ấy chứ!”
Hà Nhật Dương giả vờ thất vọng nhìn Tống Thanh: “A, em không muốn sinh nữa sao? Thế thì sau này anh sẽ dùng biện pháp tránh thai. Em nói biện pháp nào tốt?”
Tống Thanh buộc miệng nói ra: “Em khi nào thì nói không sinh nữa?”
Hà Nhật Dương bật cười ra tiếng.
Tống Thanh dỗi hờn mà nhéo Hà Nhật Dương một cái: “Chỉ biết gài em! Xấu quá đi!”
Hai người đang vui đùa, điện thoạt Tống Thanh reo lên.
Tống Thanh tiện tay vuốt lấy điện thoại, vừa mở ra, liền ngẩn ra.
Hà Nhật Dương hỏi: “Sao thế?”
“Thật lạ. Người đàn ông này thật lạ.” Tống Thanh đưa điện thoại trong tay cho Hà Nhật Dương: “Hàn Tắc Phương này, chính là người mà chúng ta gặp ở thị trấn suối nước nóng. Ngày đầu tiên sau khi từ thị trấn suối nước nóng về, em liền gặp được anh ta, anh ta đến công ty anh hai đưa bảng kế hoạch. Lúc đó em không nghĩ qua, sau đó nghĩ lại, không đúng! Năng lực chịu đựng về mặt tâm lý của người này, sao lại tốt đến thế? Em cho nên không sao, là bởi vì em và mẹ nuôi luôn được bảo vệ, em và mẹ nuôi không hề trực diện chiến đấu, cũng không có đối diện trực tiếp với nguy hiểm. Cho nên, tuy rằng hai người chúng em run sợ, nhưng không hề phải chịu lực sát thương mạnh nào.”
“Không cần biết là sức chiến đấu hay đói khát hay lạnh rét, chúng ta đều không phải đối mặt trực tiếp qua. Cho nên, tâm lý của em và mẹ nuôi là an toàn, thì bình thường. Nhưng những người khác sau khi được quân đội cứu ra đều được đưa đến bệnh viện, tiến hành chữa trị và tư vấn tâm lý, Hàn Tắc Phương sao lại không đi chứ? Anh ấy cứ như em vậy, trực tiếp rời khỏi thị trấn suối nước nóng.” Tống Thanh tiếp tục nói: “Lúc đó em chỉ thấy lạ, cũng không nghĩ nhiều. Nhưng anh ấy vừa gửi tin, em lại cảm thấy không ổn.”
Hà Nhật Dương khen ngợi mà nhìn lấy Tống Thanh, đưa tay vuốt lấy mái tóc dài của cô ấy, nói: “Tiểu Thanh cuối cùng cũng khôn lớn, biết được đi dò xét tâm tư người khác. Yên tâm, người này giao cho anh điều tra. Cậu ta gửi tin gì cho em?”
Do tin tưởng, Hà Nhật Dương không xem điện thoại của Tống Thanh.
Tống Thanh chủ động nói: “Cậu ta hình như nhờ em trợ giúp, nói là đang ở một quán bar uống rượu, kết quả tiền trên người không đủ, nên mượn tiền em.”
“Mượn bao nhiêu?” Hà Nhật Dương hỏi.
“Không nhiều, một triệu.” Ngón tay Tống Thanh cử động, trực tiếp gửi qua internet banking cho đối phương một triệu: “Không cần biết cậu ta có thật sự là mượn tiền hay không, em cứ xem như là làm việc tốt vậy.”
Hà Nhật Dương gật đầu.
Rất nhanh, tin nhắn của Hàn Tắc Phương lại được gửi lại: “Tiểu Thanh, thật sự cám ơn cô. Xin lỗi, tôi trước giờ không biết là rượu trong quán bar lại đắt đến thế! Tôi cứ cho rằng, rượu trong quán bar với rượu bên ngoài không khác gì mấy.”
Tống Thanh nhìn đông hồ, trả lời tin nhắn: “Cậu là uống rượu thâu đêm giờ mới tỉnh sao?”
Trước mắt mười giờ sáng, không có một quán bar nào kinh doanh cả!
Thế thì, chỉ có thể giải thích cậu ta cả đêm qua ngủ ở đó không về!
Hàn Tắc Phương cứ như vẻ ngại ngùng, gửi qua một tin nhắn thoại: “Đúng thế, thật xin lỗi! Thật mất mặt quá! Tôi ở thành phố Vinh cũng không có bạn bè gì, hôm đó ở thị trấn suối nước nóng, số tiền trên người tôi đều cho cô bé cả, sau đó thì tôi chẳng còn bao nhiêu. Sau đó, tâm trạng tôi không tốt lắm, mới đi uống rượu, kết quả là uống nhiều, ngủ một giấc cho tới giờ. Chờ khi tôi đi thanh toán, mới biết là tôi tiêu rất nhiều tiền. Tiền này là tôi mượn cô, tôi sẽ trả cả vốn lẫn lời cho cô.”
Tống Thanh trả lời tin nhắn: “Không cần đâu, cậu nhớ chú ý sức khỏe.”
Hàn Tắc Phương lại gửi tin nhắn: “Địa chỉ của nhà cô bé kia tôi đã lấy được, Tiểu Thanh, cô có muốn đi thăm cô bé không?”
Tống Thanh vốn dĩ không muốn trả lời tin nhắn, nhưng Tống Thanh thật sự rất thương sót đứa trẻ đó, thế là trả lời tin nhắn hỏi: “Ở đâu?”
“Trùng hợp là họ cũng đang ở thành phố Vinh chạy chữa!” Hàn Tắc Phương nói: “Nhưng, không phải trong khu vực thành phố, mà là tại bệnh viện một huyện ở ngoại ô. Nghe nói bệnh viện đó chữa bệnh bạch cầu rất giỏi.”