Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-720
CHƯƠNG 720
Hà Nhật Dương cười bảo: “Được, được, được rồi, bà xã nói thế nào thì đúng là thế ấy! Anh sẽ nghe lời em!”
Nghe thấy Hà Nhật Dương nói vậy, Tống Thanh mới nở nụ cười, chuyển chủ đề câu chuyện một chút: “Khi nào anh về?”
“Đêm nay, phải sau nửa đêm.” Hà Nhật Dương trả lời: “Bên này còn đang dựng nốt mô hình 3D cuối cùng, sau đó sẽ làm ra một bản vẽ mô hình lập thể. Có bản vẽ mô hình này, bọn anh sẽ nắm chắc. Ở đây không bị chặn sóng, toàn bộ máy móc của bọn anh đều dò ra được. Có một cái động rất đẹp, nhìn cảnh trong động đã mắt vô cùng!”
Tống Thanh bỗng cảm thấy hứng thú: “Trông như thế nào vậy?”
Hà Nhật Dương rời khỏi màn hình một chút, bên cạnh là một chiếc máy đang lắp một mô hình.
Thứ này được tạo ra trên cơ sở nghiêm ngặt tuân theo bản vẽ mô hình lập thể mà các thiết bị dò ra.
Toàn bộ đều được dựa theo tỉ lệ thực tế để tiến hành in 3D.
Hà Nhật Dương giải thích: “Bọn anh đưa người máy vào, sau đó đi hết cả hang động, ghi lại toàn bộ số liệu trong máy tính, tạo ra một vật thể hoàn chỉnh. Bây giờ, đại loại cũng không nguy hiểm như lần trước nữa. Tuy địa thế bên trong khá dốc, nhưng cũng tương đối an toàn. Chú ý một chút là được, không sao cả.”
Tống Thanh nói: “Khoa học kĩ thuật thật kỳ diệu! Anh nói xem, người của thời đại mấy nghìn năm trước liệu có nghĩ ra được, bây giờ chúng ta lại có những thiết bị đáng kinh ngạc như vậy hay không?”
Hà Nhật Dương nghe vậy thì phá lên cười, những ngườ đang ngồi điều khiển máy vi tính nghe thấy Tống Thanh nói vậy cũng bật cười theo.
Tống Thanh chu môi nói: “Anh lại cười em!”
“Đâu có, anh nào dám cười vợ chứ?” Hà Nhật Dương vừa cười vừa nói: “Đêm nay em không cần chờ anh, nghỉ ngơi sớm đi. Tầm sáng sớm anh mới về đến nhà. Anh còn muốn đến một nơi khác nữa, nên không về sớm được!”
“Vâng, vậy mọi người phải chú ý an toàn nhé!” Tống Thanh gật đầu. “Em và con sẽ ở nhà chờ anh.”
“Ừ.” Hà Nhật Dương hài lòng nhìn Tống Thanh thêm một chút nữa, sau đó mới ngắt kết nối.
Tiếp đó người giúp việc đến dọn phòng, sau đó không lâu, Tống Linh đưa Tống Duệ và Tống Hà trở về.
Thấy hai đứa trẻ vui đến mức mặt đỏ bừng bừng, Tống Thanh mới hỏi: “Anh, anh đưa hai đứa đi đâu chơi vậy? Sao trông hai đứa vui thế?”
Tống Linh cười nói: “Đến một số chỗ.”
Tống Linh còn chưa nói hết, Tống Duệ đã hưng phấn nói với Tống Thanh: “Mami, mami ơi, hôm nay con mới biết là học sinh học thú vị như vậy! Con muốn học sinh học!”
Tống Hà cũng kêu lên: “Mami ơi, con cũng muốn học! Hôm nay bác đưa chúng con đến xem phòng thí nghiệm, có rất nhiều loại thực vật kì lạ! Hóa ra trên thế giới lại có nhiều loại sinh vật thú vị như vậy!”
Tống Thanh không hiểu nhìn Tống Linh.
Tống Linh lúng túng trả lời: “Thầy anh đến. Anh đành dẫn mấy đứa nhỏ đi gặp thầy! Thầy vừa nhìn thấy Tiểu Duệ và Tiểu Hà đã thích rồi. Còn chưa đợi anh đồng ý, thầy đã đưa hai đến tham quan mấy mẫu thí nghiệm của ông ấy.”
Tống Thanh im lặng.
Là ông lão người Anh kia sao?
Năm đó ông ấy cũng thích Tống Linh như thế này, cho dù có phải đưa toàn bộ tài sản và thí nghiệm cho Tống Linh, cũng phải thu nhận bằng được người học trò này.
Bây giờ ông ấy lại thích Tiểu Duệ và Tiểu Hà sao?
Vấn đề là lần này ông ấy còn muốn đưa ra thứ gì đây?
“Tiểu Thanh, em không giận chứ?” Tống Linh lo lắng nhìn em gái.
Tống Thanh lập tức nở nụ cười: “Anh, anh nói gì vậy! Đúng rồi, thầy anh đến đây làm gì thế? Có cần em giúp đỡ không?”
“À, không cần!” Tống Linh khoát tay: “Có người mời ông ấy đến đây diễn thuyết, diễn thuyết xong là ông ấy về ngay. Ông ấy mang mấy mẫu thí nghiệm đến cũng để phục vụ cho buổi diễn thuyết ấy mà.”
Tống Thanh gật đầu nói: “Anh, dù sao giờ anh cũng là học trò của ông ấy. Nếu anh muốn đến giúp ông ấy thì cứ đi đi! Em đã nhờ anh hai và Mạc Thu chăm sóc Tiểu Duệ và Tiểu Hà rồi, anh cứ làm việc của anh đi!”
Tống Linh hỏi: “Sao em biết anh muốn đến giúp ông ấy?”
Tống Thanh cười nói: “Anh mang cả Tiểu Duệ và Tiểu Hà đi như thế thì nhất định là ở đó có chuyện anh cần làm. Được rồi, anh đừng lo lắng. Ngay cả khi không có anh hai và Mạc Thu thì vẫn còn Hà gia mà! Anh nghĩ Hà gia sẽ bạc đãi hai đứa cháu bảo bối à?”
Lúc này Tống Linh mới gật đầu: “Được, vậy mai anh sẽ đến giúp ông ấy.”
Tống Thanh bảo Tống Linh: “Em vừa liên lạc với Nhật Dương, họ đang in mô hình 3D cái động kia. Chờ qua tết Nguyên Tiêu, chúng em sẽ khởi hành.”
Tống Linh gật đầu: “Cũng vừa đúng lúc thầy diễn thuyết xong. Anh sẽ đi cùng em!”
Tống Thanh ôm Tống Linh: “Vâng!”
Nói xong chuyện quan trọng, Tống Thanh mới kéo tay Tống Duệ và Tống Hà, bảo: “Các con ăn cơm chưa?”
“Chúng con ăn rồi ạ!” Tống Duệ trả lời: “Chúng con đã ăn bò bít tết với ông rồi! Ông khen chúng con nói tiếng Anh tốt lắm.”
“Giỏi lắm!” Tống Thanh không quên khen hai đứa: “Nhưng Tiểu Duệ Tiểu Hà này, không nên kiêu ngạo quá đâu đó!”
Hai đứa lập tức lắc đầu: “Không đâu ạ!”
“Nào, đi tắm thôi, rồi còn đọc sách và ngủ nữa!” Tống Thanh nắm tay đưa hai đứa về phòng.
Tống Linh nhìn bóng lưng của Tống Thanh và hai đứa trẻ, cũng không khỏi bật cười.
Điện thoại vang lên, Tống Linh vừa nhìn thấy dãy số trên đó, thì ánh mắt chợt trở nên dịu dàng, nhận điện: “Alo? Trễ thế này rồi mà còn gọi sao?”
Ở đầu dây bên kia, Sùng Minh thở dài một tiếng: “Tống Linh à, mấy ngày nay tôi đọc được vài cuốn sách, thấy có vài bài thơ rất hay, tôi đọc cho em nghe nhé.”
“Ừ, anh đọc đi.” Tống Linh rót nước, hoàn toàn không nghĩ Sùng Minh biết ngâm thơ.
“Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.” Sùng Minh bắt đầu đọc thơ bằng chất giọng cứng nhắc.
Tống Linh nghe thấy hắn đọc thơ, thiếu chút nữa phun nước trong miệng ra.
“Còn nữa, còn nữa.” Sùng Minh tiếp tục đọc: “Ta ở đầu Trường Giang, quân ở cuối Trường Giang. Mỗi ngày nhớ quân không gặp được quân, nỗi nhớ tích tụ như nước sông Trường Giang. Sông này bao giờ cạn? Buồn này thuở nào vơi? Chỉ mong lòng quân với ta như một, chẳng phụ nỗi nhớ mong tha thiết.”
Tống Linh thực sự phun toàn bộ nước trong miệng ra!
Sùng Minh vẫn tiếp tục đọc thơ: “Hạt hồng đậu làm kẹp tóc lung linh trên đầu, rõ ràng là để nhớ nhau, phải không em?”
Tống Linh ho khan: “Dừng lại, dừng lại ngay!”
Sùng Minh hưng phấn hỏi: “Tôi đọc thế nào? Mấy ngày nay tôi còn định học bài “Khổng Tước bay về Đông Nam”, nhưng nhiều chữ quá! Tôi vửa học thuộc thì liền quên mất rồi!”
Tống Linh chật vật hỏi: “Ai nói với anh mấy thứ này, ai bảo anh ngâm thơ hả?”
“Tiểu Thanh bảo đấy!” Sùng Minh đắc ý trả lời: “Thế nào? Nghe tôi ngâm thơ em có vui không?”
Vui ư?
Tống Linh im lặng nhìn lên lầu, bỗng hắn nghĩ phải làm sao để nói chuyện với em gái ruột của mình bây giờ?
Tiểu Thanh của hắn mà lại kiến nghị với Sùng Minh một ý tưởng không hề ổn như vậy sao?
Hà Nhật Dương cười bảo: “Được, được, được rồi, bà xã nói thế nào thì đúng là thế ấy! Anh sẽ nghe lời em!”
Nghe thấy Hà Nhật Dương nói vậy, Tống Thanh mới nở nụ cười, chuyển chủ đề câu chuyện một chút: “Khi nào anh về?”
“Đêm nay, phải sau nửa đêm.” Hà Nhật Dương trả lời: “Bên này còn đang dựng nốt mô hình 3D cuối cùng, sau đó sẽ làm ra một bản vẽ mô hình lập thể. Có bản vẽ mô hình này, bọn anh sẽ nắm chắc. Ở đây không bị chặn sóng, toàn bộ máy móc của bọn anh đều dò ra được. Có một cái động rất đẹp, nhìn cảnh trong động đã mắt vô cùng!”
Tống Thanh bỗng cảm thấy hứng thú: “Trông như thế nào vậy?”
Hà Nhật Dương rời khỏi màn hình một chút, bên cạnh là một chiếc máy đang lắp một mô hình.
Thứ này được tạo ra trên cơ sở nghiêm ngặt tuân theo bản vẽ mô hình lập thể mà các thiết bị dò ra.
Toàn bộ đều được dựa theo tỉ lệ thực tế để tiến hành in 3D.
Hà Nhật Dương giải thích: “Bọn anh đưa người máy vào, sau đó đi hết cả hang động, ghi lại toàn bộ số liệu trong máy tính, tạo ra một vật thể hoàn chỉnh. Bây giờ, đại loại cũng không nguy hiểm như lần trước nữa. Tuy địa thế bên trong khá dốc, nhưng cũng tương đối an toàn. Chú ý một chút là được, không sao cả.”
Tống Thanh nói: “Khoa học kĩ thuật thật kỳ diệu! Anh nói xem, người của thời đại mấy nghìn năm trước liệu có nghĩ ra được, bây giờ chúng ta lại có những thiết bị đáng kinh ngạc như vậy hay không?”
Hà Nhật Dương nghe vậy thì phá lên cười, những ngườ đang ngồi điều khiển máy vi tính nghe thấy Tống Thanh nói vậy cũng bật cười theo.
Tống Thanh chu môi nói: “Anh lại cười em!”
“Đâu có, anh nào dám cười vợ chứ?” Hà Nhật Dương vừa cười vừa nói: “Đêm nay em không cần chờ anh, nghỉ ngơi sớm đi. Tầm sáng sớm anh mới về đến nhà. Anh còn muốn đến một nơi khác nữa, nên không về sớm được!”
“Vâng, vậy mọi người phải chú ý an toàn nhé!” Tống Thanh gật đầu. “Em và con sẽ ở nhà chờ anh.”
“Ừ.” Hà Nhật Dương hài lòng nhìn Tống Thanh thêm một chút nữa, sau đó mới ngắt kết nối.
Tiếp đó người giúp việc đến dọn phòng, sau đó không lâu, Tống Linh đưa Tống Duệ và Tống Hà trở về.
Thấy hai đứa trẻ vui đến mức mặt đỏ bừng bừng, Tống Thanh mới hỏi: “Anh, anh đưa hai đứa đi đâu chơi vậy? Sao trông hai đứa vui thế?”
Tống Linh cười nói: “Đến một số chỗ.”
Tống Linh còn chưa nói hết, Tống Duệ đã hưng phấn nói với Tống Thanh: “Mami, mami ơi, hôm nay con mới biết là học sinh học thú vị như vậy! Con muốn học sinh học!”
Tống Hà cũng kêu lên: “Mami ơi, con cũng muốn học! Hôm nay bác đưa chúng con đến xem phòng thí nghiệm, có rất nhiều loại thực vật kì lạ! Hóa ra trên thế giới lại có nhiều loại sinh vật thú vị như vậy!”
Tống Thanh không hiểu nhìn Tống Linh.
Tống Linh lúng túng trả lời: “Thầy anh đến. Anh đành dẫn mấy đứa nhỏ đi gặp thầy! Thầy vừa nhìn thấy Tiểu Duệ và Tiểu Hà đã thích rồi. Còn chưa đợi anh đồng ý, thầy đã đưa hai đến tham quan mấy mẫu thí nghiệm của ông ấy.”
Tống Thanh im lặng.
Là ông lão người Anh kia sao?
Năm đó ông ấy cũng thích Tống Linh như thế này, cho dù có phải đưa toàn bộ tài sản và thí nghiệm cho Tống Linh, cũng phải thu nhận bằng được người học trò này.
Bây giờ ông ấy lại thích Tiểu Duệ và Tiểu Hà sao?
Vấn đề là lần này ông ấy còn muốn đưa ra thứ gì đây?
“Tiểu Thanh, em không giận chứ?” Tống Linh lo lắng nhìn em gái.
Tống Thanh lập tức nở nụ cười: “Anh, anh nói gì vậy! Đúng rồi, thầy anh đến đây làm gì thế? Có cần em giúp đỡ không?”
“À, không cần!” Tống Linh khoát tay: “Có người mời ông ấy đến đây diễn thuyết, diễn thuyết xong là ông ấy về ngay. Ông ấy mang mấy mẫu thí nghiệm đến cũng để phục vụ cho buổi diễn thuyết ấy mà.”
Tống Thanh gật đầu nói: “Anh, dù sao giờ anh cũng là học trò của ông ấy. Nếu anh muốn đến giúp ông ấy thì cứ đi đi! Em đã nhờ anh hai và Mạc Thu chăm sóc Tiểu Duệ và Tiểu Hà rồi, anh cứ làm việc của anh đi!”
Tống Linh hỏi: “Sao em biết anh muốn đến giúp ông ấy?”
Tống Thanh cười nói: “Anh mang cả Tiểu Duệ và Tiểu Hà đi như thế thì nhất định là ở đó có chuyện anh cần làm. Được rồi, anh đừng lo lắng. Ngay cả khi không có anh hai và Mạc Thu thì vẫn còn Hà gia mà! Anh nghĩ Hà gia sẽ bạc đãi hai đứa cháu bảo bối à?”
Lúc này Tống Linh mới gật đầu: “Được, vậy mai anh sẽ đến giúp ông ấy.”
Tống Thanh bảo Tống Linh: “Em vừa liên lạc với Nhật Dương, họ đang in mô hình 3D cái động kia. Chờ qua tết Nguyên Tiêu, chúng em sẽ khởi hành.”
Tống Linh gật đầu: “Cũng vừa đúng lúc thầy diễn thuyết xong. Anh sẽ đi cùng em!”
Tống Thanh ôm Tống Linh: “Vâng!”
Nói xong chuyện quan trọng, Tống Thanh mới kéo tay Tống Duệ và Tống Hà, bảo: “Các con ăn cơm chưa?”
“Chúng con ăn rồi ạ!” Tống Duệ trả lời: “Chúng con đã ăn bò bít tết với ông rồi! Ông khen chúng con nói tiếng Anh tốt lắm.”
“Giỏi lắm!” Tống Thanh không quên khen hai đứa: “Nhưng Tiểu Duệ Tiểu Hà này, không nên kiêu ngạo quá đâu đó!”
Hai đứa lập tức lắc đầu: “Không đâu ạ!”
“Nào, đi tắm thôi, rồi còn đọc sách và ngủ nữa!” Tống Thanh nắm tay đưa hai đứa về phòng.
Tống Linh nhìn bóng lưng của Tống Thanh và hai đứa trẻ, cũng không khỏi bật cười.
Điện thoại vang lên, Tống Linh vừa nhìn thấy dãy số trên đó, thì ánh mắt chợt trở nên dịu dàng, nhận điện: “Alo? Trễ thế này rồi mà còn gọi sao?”
Ở đầu dây bên kia, Sùng Minh thở dài một tiếng: “Tống Linh à, mấy ngày nay tôi đọc được vài cuốn sách, thấy có vài bài thơ rất hay, tôi đọc cho em nghe nhé.”
“Ừ, anh đọc đi.” Tống Linh rót nước, hoàn toàn không nghĩ Sùng Minh biết ngâm thơ.
“Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.” Sùng Minh bắt đầu đọc thơ bằng chất giọng cứng nhắc.
Tống Linh nghe thấy hắn đọc thơ, thiếu chút nữa phun nước trong miệng ra.
“Còn nữa, còn nữa.” Sùng Minh tiếp tục đọc: “Ta ở đầu Trường Giang, quân ở cuối Trường Giang. Mỗi ngày nhớ quân không gặp được quân, nỗi nhớ tích tụ như nước sông Trường Giang. Sông này bao giờ cạn? Buồn này thuở nào vơi? Chỉ mong lòng quân với ta như một, chẳng phụ nỗi nhớ mong tha thiết.”
Tống Linh thực sự phun toàn bộ nước trong miệng ra!
Sùng Minh vẫn tiếp tục đọc thơ: “Hạt hồng đậu làm kẹp tóc lung linh trên đầu, rõ ràng là để nhớ nhau, phải không em?”
Tống Linh ho khan: “Dừng lại, dừng lại ngay!”
Sùng Minh hưng phấn hỏi: “Tôi đọc thế nào? Mấy ngày nay tôi còn định học bài “Khổng Tước bay về Đông Nam”, nhưng nhiều chữ quá! Tôi vửa học thuộc thì liền quên mất rồi!”
Tống Linh chật vật hỏi: “Ai nói với anh mấy thứ này, ai bảo anh ngâm thơ hả?”
“Tiểu Thanh bảo đấy!” Sùng Minh đắc ý trả lời: “Thế nào? Nghe tôi ngâm thơ em có vui không?”
Vui ư?
Tống Linh im lặng nhìn lên lầu, bỗng hắn nghĩ phải làm sao để nói chuyện với em gái ruột của mình bây giờ?
Tiểu Thanh của hắn mà lại kiến nghị với Sùng Minh một ý tưởng không hề ổn như vậy sao?