Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-717
CHƯƠNG 717
Dáng người cao ráo, mặt mũi khôi ngô, hơn nữa lại còn là quân nhân, điều này lại làm cho khí chất của hắn càng thêm nổi bật.
Hắn chỉ đứng ở đó cũng đã thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người rồi.
Thậm chí có mấy cô gái còn lấy điện thoại ra chụp lén hắn.
Tống Nhị rất nhạy bén, hắn lập tức nhận ra được có người đang chụp trộm mình.
Hắn chỉ đảo mắt qua mà đã khiến cho mấy cô gái kia sợ đến mức lè lưỡi chạy mất.
Tống Nhị lại thấy rất ngạc nhiên, hắn không ngờ rằng đối phương sẽ bỏ chạy.
Thấy mặt khác biệt này của Tống Nhị, Mạc Thu không làm sao bài xích hắn được.
Mặc dù hắn đã hơn ba mươi tuổi rồi, nhưng vẫn có trái tim của một đứa trẻ sơ sinh.
Tống Nhị vừa quay đầu lại thì liền nhìn thấy Mạc Thu, khóe miệng hắn lập tức cong lên, hắn lịch sự gật đầu: “Cô đến rồi à.”
Mạc Thu bước đến: “Xin lỗi, để anh chờ lâu rồi.”
“Không sao, tôi chỉ mới chờ năm phút thôi.” Tống Nhị thành thật trả lời: “Cô rất đúng giờ, tôi rất thích.”
Mạc Thu hơi ngẩn ra, cô nói: “Cảm ơn anh.”
“Đi thôi.” Tống Nhị không nói gì mà chỉ đi lên phía trước để dẫn đường, Mạc Thu chỉ có thể theo sau.
Vào nhà hàng, sau khi tìm được chỗ mà mình đã đặt trước, Tống Nhị đã rất lịch sự cất áo khoác giúp Mạc Thu.
“Cảm ơn.” Những người mà Mạc Thu thường đối mặt đều là những người sắc sảo trên thương trường chứ cô chưa bao giờ gặp mặt một quân nhân.
Bây giờ Mạc Thu giống như miếng thịt ba chỉ nằm trên chảo, quay cuồng không thôi.
Tống Nhị kéo ghế cho Mạc Thu, Mạc Thu không thể không ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tống Nhị rất hài lòng với sự phối hợp của Mạc Thu.
Tống Nhị ngồi ở phía đối diện, hắn dùng bàn tay với những khớp xương rõ ràng đẩy thực đơn về phía Mạc Thu rồi nói: “Cô chọn món đi.”
Đây là giọng điệu ra lệnh chứ không phải đề nghị.
Mạc Thu khách sáo: “Hay là anh chọn đi!”
“Ưu tiên phụ nữ.” Tống Nhị nhấn mạnh.
Lồng ngực Mạc Thu nghẹn lại.
Trong lòng cô nghĩ, thôi, tùy hắn vậy.
Chỉ cần lúc quay về mình nói với Tống Thanh rằng mình không vừa ý với anh hai cô ấy là được rồi, tội gì mà làm bữa trưa của mình thêm ngột ngạt.
Nghĩ vậy, Mạc Thu cũng không khách sáo với Tống Nhị nữa, cô cầm lấy thực đơn rồi nhanh chóng xem qua một lượt, sau đó gọi món.Thấy Mạc Thu vui vẻ như vậy, dường như Tống Linh rất hài lòng.
Gọi món xong, cả hai người cứ ngồi trừng mắt nhìn nhau chứ không ai lên tiếng.
Mạc Thu buồn rầu nghĩ, mình có thể chơi điện thoại một lát không?
Nếu không thì nhàm chán lắm!
Lúc Mạc Thu lặng lẽ chuẩn bị tìm điện thoại thì Tống Nhị ngồi ở phía đối diện cuối cùng cũng mở miệng nói: “Cô rất tốt.”
“Hả?” Mạc Thu bị lời đánh giá không đầu không đuôi của Tống Nhị làm cho hoảng sợ.
“Tiểu Thanh đã cho tôi xem hồ sơ cá nhân của cô rồi. Cô và tôi rất hợp nhau.” Tống Nhị dùng vẻ mặt chân thành nhìn Mạc Thu: “Tôi cũng hiểu rõ hoàn cảnh gia đình của cô, tôi cảm thấy hai nhà chúng ta rất môn đăng hộ đối. Năm nay tôi sẽ được điều động về thành phố để làm việc, nếu như vậy, chúng ta có thể sống ổn định ở thành phố. Như vậy sẽ có thể thuận tiện cho cả công việc và cuộc sống, còn có thể chăm lo mọi mặt cho gia đình cô. Còn gia đình tôi thì cô có thể không cần bận tâm, Tống gia rất đông người, chỉ cần ngày lễ ngày tết quay về là được rồi. Cô là thư ký của Tiểu Thanh, cùng làm việc với Tiểu Thanh, chuyện này đúng là rất thuận tiện.”
Suýt chút nữa, Mạc Thu đã phun ngụm nước trong miệng ra ngoài.
Cô phải liều cái mạng già hơn ba mươi tuổi thì mới có thể nuốt ngụm nước kia xuống, sau đó cô dùng gương mặt kinh ngạc nhìn Tống Linh.
Này này, ngài tướng quân, có phải anh điên rồi không?
Xin hỏi, anh đang nói năng không bình thường phải không?
Chúng ta chỉ ăn một bữa cơm trưa thôi mà?
Chúng ta không hề thân thiết với nhau nhé?
Cho dù là thân thiết đi chăng nữa thì cũng không thể bàn chuyện kết hôn ngay từ lần gặp mặt đầu tiên được, đúng không?
Này, ngài tướng quân, có phải anh đọc quá nhiều truyện ngôn tình rồi không?
Thế cho nên anh cho rằng ăn một bữa cơm là có thể quyết định chuyện chung thân đại sự à?
Nếu nói như vậy thì cả đời này Mạc Thu tôi sẽ phải gả cho hàng trăm, hàng ngàn người à?
Mạc Thu bối rối rút giấy ăn ra, cô lau khóe miệng: “Anh Tống, xin hỏi, có phải anh đã hiểu nhầm chuyện gì rồi không?”
“Không hề.” Món ăn được đưa lên rồi, Tống Nhị ưu tiên đẩy về phía Mạc Thu rồi điềm tĩnh trả lời: “Tiểu Thanh nói, cô và tôi rất xứng đôi. Bây giờ tôi cũng đồng ý với nó. Tôi tin vào con mắt của Tiểu Thanh.”
Hai tay của Mạc Thu đặt lên bàn, cô nghiêng người về phía trước khiến cho bộ ngực đầy đặn bị ép lại, cô nhìn thẳng vào Tống Nhị mà nói: “Xin hỏi, chúng ta thân thiết lắm à?”
Ánh mắt của Tống Nhị vô ý rơi xuống ngực Mạc Thu.
Ừm, dáng người cũng không tồi.
“Cô có thể cho là vậy.” Tống Nhị không hể phủ nhận mà gật đầu: “Mặc dù tôi không thích kiểu này chút nào.”
Mạc Thu bất đắc dĩ di chuyển tầm mắt, một lúc lâu sau cô mới nói: “Nhưng mà, tôi lại không muốn thân thiết. Tôi chỉ nhận lời mời ăn cơm một cách đơn thuần thôi, đương nhiên, bữa cơm hôm nay, tôi sẽ mời.”
“Không cần.” Tống Nhị bình tĩnh trả lời: “Tôi nhập ngũ sắp hai mươi năm rồi, tiền lương mỗi tháng tôi đều để dành, mặc dù không đáng là bao, nhưng mà vẫn đủ để mời cô ăn một bữa cơm. Cho dù cô có thích tôi hay không, thì tôi cũng không thể để một phụ nữ trả tiền được. Tiểu Thanh nói, sáng nay cô vẫn chưa ăn gì, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé. Mặc dù tôi cũng không có thói quen vừa ăn vừa nói chuyện.”
Mạc Thu rất muốn trừng mắt tức giận!
Nhưng tôi không thích nhé!
Được rồi, không thể phân tích rõ ràng với đại tướng quân được rồi.
Ăn cơm thôi.
Mạc Thu cam chịu số phận mà cầm đũa lên, cô cắm đầu cắm cổ ăn cơm!
Lát nữa về nhất định phải nói với Tiểu Thanh một tiếng rằng cô không vừa ý! Kiên quyết không vừa ý! Tuyệt đối không vừa ý!
Tống Nhị thấy Mạc Thu ăn từng miếng thức ăn lớn thì càng vui vẻ hơn.
Mạc Thu không biết hắn vui vì chuyện quỷ quái gì!
Mạc Thu nhanh chóng ăn xong, cô lấy khăn lau miệng rồi đứng lên nói: “Xin lỗi anh, tôi còn phải về công ty. Vừa tết xong nên công ty có rất nhiều việc. Anh cũng biết đấy, Tổng giám đốc Tống nhà chúng tôi thường không ở nhà, cô ấy thường phải đi công tác, cho nên mọi chuyện lớn nhỏ để phải giải quyết thật rõ ràng.”
Tống Nhị gật đầu: “Được.”
Thấy Tống Nhị không hề dông dài để giữ mình lại, Mạc Thu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Điểm này cũng không tồi.
Mạc Thu quay người định lấy áo khoác và túi để rời khỏi đây.
Đúng lúc đó, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng thét chói tai: “A! Cháy rồi! Mọi người mau chạy đi!”
Mạc Thu sửng sốt, cô ngây ngẩn cả người.
Khoan đã, cháy ư?
Cháy thật ư!
Mạc Thu còn chưa kịp phản ứng, cổ tay cứng lại, đúng lúc này, cô nghe thấy Tống Nhị nói: “Bên ngoài bốc cháy rồi! Không thể đi thang máy, đi, theo tôi đi cầu thang bộ. Tìm một chiếc khăn rồi thấm ướt nước, sau đó bịt chặt miệng và mũi! Nhanh lên!”
Mạc Thu vẫn đang ngẩn người.
Tống Nhị nhíu mày, hắn lấy khăn tay của mình rồi đổ trà lên, sau đó dùng một tay bịt chặt miệng và mũi của Mạc Thu lại rồi kéo cô ra ngoài!
Đến khi bị lôi ra cửa, Mạc Thu mới lấy lại tinh thần!
Lúc này, bên ngoài đã trở thành một vùng khói dày đặc!
Tống Nhị rất có kinh nghiệm, hắn dùng một tay đè đầu Mạc Thu, khiến cô khom người xuống đến tận eo để tránh khói, hắn vừa đẩy đám người xung quanh ra vừa kéo cô đi về phía cầu thang bộ.
Tống Nhị vừa đi vừa hô to: “Mọi người không được đi thang máy, đi thang bộ đi! Nhanh lên! Tất cả hãy dùng khăn tay được tẩm ướt để bịt mũi và miệng lại, sau đó cúi người đi xuống theo thứ tự!”
Lúc này, tầm nhìn của Mạc Thu đều bị che lại hết, cả người cô trở nên luống cuống.
Dáng người cao ráo, mặt mũi khôi ngô, hơn nữa lại còn là quân nhân, điều này lại làm cho khí chất của hắn càng thêm nổi bật.
Hắn chỉ đứng ở đó cũng đã thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người rồi.
Thậm chí có mấy cô gái còn lấy điện thoại ra chụp lén hắn.
Tống Nhị rất nhạy bén, hắn lập tức nhận ra được có người đang chụp trộm mình.
Hắn chỉ đảo mắt qua mà đã khiến cho mấy cô gái kia sợ đến mức lè lưỡi chạy mất.
Tống Nhị lại thấy rất ngạc nhiên, hắn không ngờ rằng đối phương sẽ bỏ chạy.
Thấy mặt khác biệt này của Tống Nhị, Mạc Thu không làm sao bài xích hắn được.
Mặc dù hắn đã hơn ba mươi tuổi rồi, nhưng vẫn có trái tim của một đứa trẻ sơ sinh.
Tống Nhị vừa quay đầu lại thì liền nhìn thấy Mạc Thu, khóe miệng hắn lập tức cong lên, hắn lịch sự gật đầu: “Cô đến rồi à.”
Mạc Thu bước đến: “Xin lỗi, để anh chờ lâu rồi.”
“Không sao, tôi chỉ mới chờ năm phút thôi.” Tống Nhị thành thật trả lời: “Cô rất đúng giờ, tôi rất thích.”
Mạc Thu hơi ngẩn ra, cô nói: “Cảm ơn anh.”
“Đi thôi.” Tống Nhị không nói gì mà chỉ đi lên phía trước để dẫn đường, Mạc Thu chỉ có thể theo sau.
Vào nhà hàng, sau khi tìm được chỗ mà mình đã đặt trước, Tống Nhị đã rất lịch sự cất áo khoác giúp Mạc Thu.
“Cảm ơn.” Những người mà Mạc Thu thường đối mặt đều là những người sắc sảo trên thương trường chứ cô chưa bao giờ gặp mặt một quân nhân.
Bây giờ Mạc Thu giống như miếng thịt ba chỉ nằm trên chảo, quay cuồng không thôi.
Tống Nhị kéo ghế cho Mạc Thu, Mạc Thu không thể không ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tống Nhị rất hài lòng với sự phối hợp của Mạc Thu.
Tống Nhị ngồi ở phía đối diện, hắn dùng bàn tay với những khớp xương rõ ràng đẩy thực đơn về phía Mạc Thu rồi nói: “Cô chọn món đi.”
Đây là giọng điệu ra lệnh chứ không phải đề nghị.
Mạc Thu khách sáo: “Hay là anh chọn đi!”
“Ưu tiên phụ nữ.” Tống Nhị nhấn mạnh.
Lồng ngực Mạc Thu nghẹn lại.
Trong lòng cô nghĩ, thôi, tùy hắn vậy.
Chỉ cần lúc quay về mình nói với Tống Thanh rằng mình không vừa ý với anh hai cô ấy là được rồi, tội gì mà làm bữa trưa của mình thêm ngột ngạt.
Nghĩ vậy, Mạc Thu cũng không khách sáo với Tống Nhị nữa, cô cầm lấy thực đơn rồi nhanh chóng xem qua một lượt, sau đó gọi món.Thấy Mạc Thu vui vẻ như vậy, dường như Tống Linh rất hài lòng.
Gọi món xong, cả hai người cứ ngồi trừng mắt nhìn nhau chứ không ai lên tiếng.
Mạc Thu buồn rầu nghĩ, mình có thể chơi điện thoại một lát không?
Nếu không thì nhàm chán lắm!
Lúc Mạc Thu lặng lẽ chuẩn bị tìm điện thoại thì Tống Nhị ngồi ở phía đối diện cuối cùng cũng mở miệng nói: “Cô rất tốt.”
“Hả?” Mạc Thu bị lời đánh giá không đầu không đuôi của Tống Nhị làm cho hoảng sợ.
“Tiểu Thanh đã cho tôi xem hồ sơ cá nhân của cô rồi. Cô và tôi rất hợp nhau.” Tống Nhị dùng vẻ mặt chân thành nhìn Mạc Thu: “Tôi cũng hiểu rõ hoàn cảnh gia đình của cô, tôi cảm thấy hai nhà chúng ta rất môn đăng hộ đối. Năm nay tôi sẽ được điều động về thành phố để làm việc, nếu như vậy, chúng ta có thể sống ổn định ở thành phố. Như vậy sẽ có thể thuận tiện cho cả công việc và cuộc sống, còn có thể chăm lo mọi mặt cho gia đình cô. Còn gia đình tôi thì cô có thể không cần bận tâm, Tống gia rất đông người, chỉ cần ngày lễ ngày tết quay về là được rồi. Cô là thư ký của Tiểu Thanh, cùng làm việc với Tiểu Thanh, chuyện này đúng là rất thuận tiện.”
Suýt chút nữa, Mạc Thu đã phun ngụm nước trong miệng ra ngoài.
Cô phải liều cái mạng già hơn ba mươi tuổi thì mới có thể nuốt ngụm nước kia xuống, sau đó cô dùng gương mặt kinh ngạc nhìn Tống Linh.
Này này, ngài tướng quân, có phải anh điên rồi không?
Xin hỏi, anh đang nói năng không bình thường phải không?
Chúng ta chỉ ăn một bữa cơm trưa thôi mà?
Chúng ta không hề thân thiết với nhau nhé?
Cho dù là thân thiết đi chăng nữa thì cũng không thể bàn chuyện kết hôn ngay từ lần gặp mặt đầu tiên được, đúng không?
Này, ngài tướng quân, có phải anh đọc quá nhiều truyện ngôn tình rồi không?
Thế cho nên anh cho rằng ăn một bữa cơm là có thể quyết định chuyện chung thân đại sự à?
Nếu nói như vậy thì cả đời này Mạc Thu tôi sẽ phải gả cho hàng trăm, hàng ngàn người à?
Mạc Thu bối rối rút giấy ăn ra, cô lau khóe miệng: “Anh Tống, xin hỏi, có phải anh đã hiểu nhầm chuyện gì rồi không?”
“Không hề.” Món ăn được đưa lên rồi, Tống Nhị ưu tiên đẩy về phía Mạc Thu rồi điềm tĩnh trả lời: “Tiểu Thanh nói, cô và tôi rất xứng đôi. Bây giờ tôi cũng đồng ý với nó. Tôi tin vào con mắt của Tiểu Thanh.”
Hai tay của Mạc Thu đặt lên bàn, cô nghiêng người về phía trước khiến cho bộ ngực đầy đặn bị ép lại, cô nhìn thẳng vào Tống Nhị mà nói: “Xin hỏi, chúng ta thân thiết lắm à?”
Ánh mắt của Tống Nhị vô ý rơi xuống ngực Mạc Thu.
Ừm, dáng người cũng không tồi.
“Cô có thể cho là vậy.” Tống Nhị không hể phủ nhận mà gật đầu: “Mặc dù tôi không thích kiểu này chút nào.”
Mạc Thu bất đắc dĩ di chuyển tầm mắt, một lúc lâu sau cô mới nói: “Nhưng mà, tôi lại không muốn thân thiết. Tôi chỉ nhận lời mời ăn cơm một cách đơn thuần thôi, đương nhiên, bữa cơm hôm nay, tôi sẽ mời.”
“Không cần.” Tống Nhị bình tĩnh trả lời: “Tôi nhập ngũ sắp hai mươi năm rồi, tiền lương mỗi tháng tôi đều để dành, mặc dù không đáng là bao, nhưng mà vẫn đủ để mời cô ăn một bữa cơm. Cho dù cô có thích tôi hay không, thì tôi cũng không thể để một phụ nữ trả tiền được. Tiểu Thanh nói, sáng nay cô vẫn chưa ăn gì, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé. Mặc dù tôi cũng không có thói quen vừa ăn vừa nói chuyện.”
Mạc Thu rất muốn trừng mắt tức giận!
Nhưng tôi không thích nhé!
Được rồi, không thể phân tích rõ ràng với đại tướng quân được rồi.
Ăn cơm thôi.
Mạc Thu cam chịu số phận mà cầm đũa lên, cô cắm đầu cắm cổ ăn cơm!
Lát nữa về nhất định phải nói với Tiểu Thanh một tiếng rằng cô không vừa ý! Kiên quyết không vừa ý! Tuyệt đối không vừa ý!
Tống Nhị thấy Mạc Thu ăn từng miếng thức ăn lớn thì càng vui vẻ hơn.
Mạc Thu không biết hắn vui vì chuyện quỷ quái gì!
Mạc Thu nhanh chóng ăn xong, cô lấy khăn lau miệng rồi đứng lên nói: “Xin lỗi anh, tôi còn phải về công ty. Vừa tết xong nên công ty có rất nhiều việc. Anh cũng biết đấy, Tổng giám đốc Tống nhà chúng tôi thường không ở nhà, cô ấy thường phải đi công tác, cho nên mọi chuyện lớn nhỏ để phải giải quyết thật rõ ràng.”
Tống Nhị gật đầu: “Được.”
Thấy Tống Nhị không hề dông dài để giữ mình lại, Mạc Thu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Điểm này cũng không tồi.
Mạc Thu quay người định lấy áo khoác và túi để rời khỏi đây.
Đúng lúc đó, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng thét chói tai: “A! Cháy rồi! Mọi người mau chạy đi!”
Mạc Thu sửng sốt, cô ngây ngẩn cả người.
Khoan đã, cháy ư?
Cháy thật ư!
Mạc Thu còn chưa kịp phản ứng, cổ tay cứng lại, đúng lúc này, cô nghe thấy Tống Nhị nói: “Bên ngoài bốc cháy rồi! Không thể đi thang máy, đi, theo tôi đi cầu thang bộ. Tìm một chiếc khăn rồi thấm ướt nước, sau đó bịt chặt miệng và mũi! Nhanh lên!”
Mạc Thu vẫn đang ngẩn người.
Tống Nhị nhíu mày, hắn lấy khăn tay của mình rồi đổ trà lên, sau đó dùng một tay bịt chặt miệng và mũi của Mạc Thu lại rồi kéo cô ra ngoài!
Đến khi bị lôi ra cửa, Mạc Thu mới lấy lại tinh thần!
Lúc này, bên ngoài đã trở thành một vùng khói dày đặc!
Tống Nhị rất có kinh nghiệm, hắn dùng một tay đè đầu Mạc Thu, khiến cô khom người xuống đến tận eo để tránh khói, hắn vừa đẩy đám người xung quanh ra vừa kéo cô đi về phía cầu thang bộ.
Tống Nhị vừa đi vừa hô to: “Mọi người không được đi thang máy, đi thang bộ đi! Nhanh lên! Tất cả hãy dùng khăn tay được tẩm ướt để bịt mũi và miệng lại, sau đó cúi người đi xuống theo thứ tự!”
Lúc này, tầm nhìn của Mạc Thu đều bị che lại hết, cả người cô trở nên luống cuống.