Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-713
CHƯƠNG 713
Tống Tổng, không cần chơi đùa như vậy.
Tôi không muốn ngồi ăn cơm chung với một cái điều hòa làm lạnh.
Tôi sẽ tiêu hóa không tốt.
Mạc Thu cứ như vậy mà bị Tống Thanh nhét vào trong xe, lao vụt tới chỗ mà Tống Linh đã hẹn trước.
Vừa nhìn thấy Mạc Thu, Tống Linh cũng có chút kinh ngạc, nhưng khi vừa thấy Tống Nhị, cái đầu thông minh của Tống Linh liền quay trở lại, lập tức nói: “Mọi người cũng đã đến. Mạc Thu, đã lâu không gặp.”
“Tống Linh tiên sinh, đã lâu không gặp.” Mạc Thu lập tức cung kính chào hỏi.
“Chào dì Mạc Thu.” Tống Duệ cùng Tống Hà ngoan ngoãn chào hỏi.
“Chào các cháu.” Mạc Thu cũng cười tủm tỉm trả lời.
“Ngồi đi, ngồi đi, tất cả đều ngồi xuống đi.” Tống Thanh nhanh chóng đè Mạc Thu ngồi xuống.
Tống Linh mới chào hỏi Tống Nhị: “Nhị ca, lần này trở về có thể ở lại mấy ngày không?”
Tống Nhị gật gật đầu: “Ừ, có thể.”
Tống Linh nhất thời nở nụ cười: “Vậy tốt rồi. Tiểu Duệ, Tiểu Hà ngày nào cũng rêu rao muốn luyện tập võ thuật. Em làm gì biết cái này? Anh hai, giao Tiểu Duệ, Tiểu Hà cho anh nhé.”
Tống Nhị vẫn rõ ràng lưu loát, trước sau như một: “Được.”
Tống Duệ cùng Tống Hà liền cực kỳ vui vẻ.
Có thể theo cậu hai học võ, thật vui mà.
Mạc Thu sau khi ngồi xuống, không nói một lời, có thể tránh Tống Nhị bao xa thì tránh.
Tống Nhị dường như cũng phát hiện ra điểm này, trực tiếp hỏi Mạc Thu: “Cô sợ tôi?”
Mạc Thu lập tức theo phản ứng, ngẩng đầu trả lời: “Không có.”
Sau khi nói xong, Mạc Thu lập tức sửa lại: “Đúng vậy, đúng vậy, đời này tôi chưa từng gặp qua quan chức to như vậy. Cho nên có chút căng thẳng, xin đừng để ý.”
Khóe miệng Tống Nhị nhếch lên nhưng không nói gì, quay đầu lại hàn huyên cùng Tống Linh: “Công ty dạo này thế nào?”
Tống Linh gật gật đầu: “Rất tốt, mọi việc vận hành bình thường. Tuy công ty mới chuyển qua không lâu, có điều, người chơi không để ý đến chuyện này. Chỉ cần máy chủ ổn định, chỉ cần kỹ thuật theo kịp, thì không có vấn đề gì. Hơn nữa, còn có Tiểu Duệ và Tiểu Hà mà.”
Tống Duệ cùng Tống Hà lập tức kiêu ngạo ưỡn ngực lên.
Tống Thanh nói: “Hai đứa đừng đắc ý quá lâu. Mặc dù trò chơi này, các con lập được công lao hiển hách, tuy nhiên hai đứa đừng quên mất nhiệm vụ của mình. Qua tết Nguyên Tiêu, các con đều phải tạm thời ngừng những chuyện của công ty trò chơi lại.”
“Vì sao vậy mẹ?” Tống Duệ khó hiểu hỏi: “Bọn con không phải vẫn đều như thế này sao?”
“Bởi vì năm mới, học kỳ mới, các con còn sắp xếp rất nhiều chương trình học. Cưỡi ngựa, leo núi, nhảy cầu ba mét, dù lượn, thủ công, bọn con còn phải tăng cường luyện tập võ thuật, vũ đạo, hội họa, âm nhạc, đàn dương cầm, sáo hồ lô, đàn tranh, vân vân. Bọn con khẳng định, sẽ không bận sao?” Tống Thanh thuộc như lòng bàn tay: “Những chương trình học này đều là những môn bắt buộc của hai đứa. Trước khi các con mười tuổi, phải có chút thành tựu, vì thế, đã chuẩn bị tốt chưa?”
Nghe thấy sự sắp xếp của Tống Thanh, Mạc Thu vốn dĩ đánh chết cũng không mở miệng, nhịn không được mà nói: “Tống Tổng, bọn nhỏ mới ba tuổi rưỡi. Những đứa trẻ ba tuổi hơn làm sao có thể học được hết những thứ đó? Cô quá nghiêm khắc với với bọn nhỏ rồi.”
Tống Thanh lắc đầu, nói: “Không phải tôi đối xử nghiêm khắc với bọn nhỏ, mà là sứ mệnh trên người bọn nhỏ, chúng nhất định phải nỗ lực, phải bỏ ra mồ hôi và tâm huyết gấp mấy lần người khác, mới có thể tiếp nhận trọng tránh của bản thân một cách bình an. Tiểu Duệ là người thừa kế của Hà gia, lúc con năm tuổi con sẽ bị đưa đi huấn luyện đặc biệt, thời gian của con lại bị chiếm giữ phần lớn. Tiểu Hà tuy rằng là con gái, sẽ không hà khắc như vậy, nhưng cho dù con có nhận Hà gia hay không, cho dù là thân phận Tống gia, con cũng phải tiếp nhận các loại khổ luyện. Bà ngoại con là nhà văn, nhà thơ, họa sĩ. Những kỹ năng này, bà đều có trước khi trưởng thành. Vì thế, Tiểu Hà, con không muốn trở nên ưu tú như bà ngoại con sao?”
Nghe xong lời nói của Tống Thanh, Tống Linh và Tống Nhị đều nhịn không được mà thở dài một tiếng.
Hai đứa trẻ thật đáng thương.
Có điều, Tống Duệ và Tống Hà lại không có bất kỳ phản kháng gì, chỉ là im lặng hồi lâu, cuối cùng mới ngẩng đầu nhìn Tống Linh nói: “Cậu, xin lỗi cậu, sau này chúng cháu có thể sẽ không thể làm thiết kế cho công ty rồi.”
Tống Linh giơ tay xoa đầu của bọn nhỏ, nói: “Không sao, khi nào có thời gian rảnh thì khi đó làm tiếp. Đợi các cháu hoàn thành các môn học, mẹ các cháu sẽ không từ chối đâu.”
Tống Thanh cười gật đầu.
Thân là con của cô, làm sao có thể là người yếu đuối được chứ?
Hiện tại đối xử với bọn nhỏ nghiêm khắc, là để tương lại, bọn nhỏ có có thể đứng càng vững, càng cao.
Ăn cơm xong, Tống Thanh không khỏi phân bua đem Mạc Thu đẩy lên xe Tống Nhị, nói vói Tống Nhị: “Anh hai, thư ký của em, phiền anh đưa cô ấy về. Em còn phải chăm sóc bọn trẻ, Em sẽ không tiễn cô ấy nữa.”
Tống Nhị gật gật đầu: “Được. Em yên tâm.”
Vẻ mặt Mạc Thu đầy đau khổ nhìn Tống Thanh.
Tống Tổng, cô thật sự muốn bán tôi sao? Hả? Cô thực sự cam lòng sao?
Tống Thanh dùng ánh mắt tôi rất cam lòng nhìn Mạc Thu một cách chắc chắn.
Đi thôi. Dũng cảm xông lên đi.
Tống Nhị từ trước đến nay luôn là người mạnh mẽ như sấm rền gió cuốn.
Quân nhân mà.
Không có lải nhải, phiền phức.
Mạc Thu ngồi vững, Tống Nhị lập tức dậm chân ga phóng đi.
Tống Thanh cười tủm tỉm, vẫy tay tạm biệt với Mạc Thu, vẻ mặt Mạc Thu đầy đau khổ nhìn Tống Thanh, khiến Tống Thanh bật cười ha ha.
Tiễn hai người bọn họ đi xong, Tống Linh hỏi: “Em là đang tính tác hợp cho hai người bọn họ?”
Tống Thanh nghiêng đầu trả lời: “Anh, anh không cảm thấy hai người bọn họ quả thực rất giống nhau sao?”
Tống Linh gật gật đầu: “Quả thật, một số phương diện, quả thực rất giống.”
Tống Nhị lạnh như băng, Mạc Thu thì cao lãnh.
Ừ, đúng vậy. Hai người đều là hệ lạnh.
Tống Hà đứng ở chỗ cũ, mặc bộ váy công chúa xinh xắn, khiến cho cô bé trông càng trở nên xinh đẹp đáng yêu.
Tống Duệ hỏi Tống Hà: “Tiểu Hà, em cũng nghĩ dì Mạc Thu với cậu hai hợp nhau sao?”
Tống Hà gật gật đầu: “Mẹ nói rất đúng. Thứ toát ra từ họ có điểm trùng lặp với nhau.”
Trực giác của Tống Hà từ trước đến nay luôn rất nhạy bén, đến Tống Hà cũng nói như thế, vậy, chuyện này tám phần là có hi vọng rồi.
Vừa lúc Tống Nhị có kì nghỉ, để bọn họ tiếp xúc nhiều hơn, bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn một chút.
Tống Thanh ngồi xuống, xoa bóp gương mặt nhỏ nhắn của Tống Duệ và Tống Hà, cười tủm tỉm nói: “Đi, về nhà.”
Tống Duệ cùng Tống Hà gật gật đầu, Tống Duệ theo Tống Thanh, Tống Hà theo Tống Linh, bốn người cùng lên xe, về biệt thự cạnh Cảnh Hòa Trang Viên.
Vừa về đến nhà, Tiểu Hạ liền ôm laptop qua: “Cô chủ, tổng tài gửi tin tức đến, rất gấp, cô xem trước xem?”
Tống Thanh gật gật đầu, nhận lấy laptop, vừa đi về phòng vừa kết nối với Hà Nhật Dương.
Trên màn hình máy tính lập tức xuất hiện dung nhan khôi ngô tuấn tú của Hà Nhật Dương
“Nhật Dương, có việc gì mà gấp vậy?” Tống Thanh hất mái tóc dài, đẩy cửa phòng ra, vứt laptop lên trên giường.
Camera của laptop vừa lúc hướng về phía két sắt của Tống Thanh, Hà Nhật Dương liền nói: “Tiểu Thanh, bây giờ em nhanh chóng mở cái két sắt, lấy cái gương kia ra,”
Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương một cái, lại nhìn cái két sắt một cái, xoay người mở két, lấy Lưu Ly Bảo Kính ra ngoài, giơ lên trước màn hình: “Lấy ra rồi, phải làm gì đây?”
Tống Tổng, không cần chơi đùa như vậy.
Tôi không muốn ngồi ăn cơm chung với một cái điều hòa làm lạnh.
Tôi sẽ tiêu hóa không tốt.
Mạc Thu cứ như vậy mà bị Tống Thanh nhét vào trong xe, lao vụt tới chỗ mà Tống Linh đã hẹn trước.
Vừa nhìn thấy Mạc Thu, Tống Linh cũng có chút kinh ngạc, nhưng khi vừa thấy Tống Nhị, cái đầu thông minh của Tống Linh liền quay trở lại, lập tức nói: “Mọi người cũng đã đến. Mạc Thu, đã lâu không gặp.”
“Tống Linh tiên sinh, đã lâu không gặp.” Mạc Thu lập tức cung kính chào hỏi.
“Chào dì Mạc Thu.” Tống Duệ cùng Tống Hà ngoan ngoãn chào hỏi.
“Chào các cháu.” Mạc Thu cũng cười tủm tỉm trả lời.
“Ngồi đi, ngồi đi, tất cả đều ngồi xuống đi.” Tống Thanh nhanh chóng đè Mạc Thu ngồi xuống.
Tống Linh mới chào hỏi Tống Nhị: “Nhị ca, lần này trở về có thể ở lại mấy ngày không?”
Tống Nhị gật gật đầu: “Ừ, có thể.”
Tống Linh nhất thời nở nụ cười: “Vậy tốt rồi. Tiểu Duệ, Tiểu Hà ngày nào cũng rêu rao muốn luyện tập võ thuật. Em làm gì biết cái này? Anh hai, giao Tiểu Duệ, Tiểu Hà cho anh nhé.”
Tống Nhị vẫn rõ ràng lưu loát, trước sau như một: “Được.”
Tống Duệ cùng Tống Hà liền cực kỳ vui vẻ.
Có thể theo cậu hai học võ, thật vui mà.
Mạc Thu sau khi ngồi xuống, không nói một lời, có thể tránh Tống Nhị bao xa thì tránh.
Tống Nhị dường như cũng phát hiện ra điểm này, trực tiếp hỏi Mạc Thu: “Cô sợ tôi?”
Mạc Thu lập tức theo phản ứng, ngẩng đầu trả lời: “Không có.”
Sau khi nói xong, Mạc Thu lập tức sửa lại: “Đúng vậy, đúng vậy, đời này tôi chưa từng gặp qua quan chức to như vậy. Cho nên có chút căng thẳng, xin đừng để ý.”
Khóe miệng Tống Nhị nhếch lên nhưng không nói gì, quay đầu lại hàn huyên cùng Tống Linh: “Công ty dạo này thế nào?”
Tống Linh gật gật đầu: “Rất tốt, mọi việc vận hành bình thường. Tuy công ty mới chuyển qua không lâu, có điều, người chơi không để ý đến chuyện này. Chỉ cần máy chủ ổn định, chỉ cần kỹ thuật theo kịp, thì không có vấn đề gì. Hơn nữa, còn có Tiểu Duệ và Tiểu Hà mà.”
Tống Duệ cùng Tống Hà lập tức kiêu ngạo ưỡn ngực lên.
Tống Thanh nói: “Hai đứa đừng đắc ý quá lâu. Mặc dù trò chơi này, các con lập được công lao hiển hách, tuy nhiên hai đứa đừng quên mất nhiệm vụ của mình. Qua tết Nguyên Tiêu, các con đều phải tạm thời ngừng những chuyện của công ty trò chơi lại.”
“Vì sao vậy mẹ?” Tống Duệ khó hiểu hỏi: “Bọn con không phải vẫn đều như thế này sao?”
“Bởi vì năm mới, học kỳ mới, các con còn sắp xếp rất nhiều chương trình học. Cưỡi ngựa, leo núi, nhảy cầu ba mét, dù lượn, thủ công, bọn con còn phải tăng cường luyện tập võ thuật, vũ đạo, hội họa, âm nhạc, đàn dương cầm, sáo hồ lô, đàn tranh, vân vân. Bọn con khẳng định, sẽ không bận sao?” Tống Thanh thuộc như lòng bàn tay: “Những chương trình học này đều là những môn bắt buộc của hai đứa. Trước khi các con mười tuổi, phải có chút thành tựu, vì thế, đã chuẩn bị tốt chưa?”
Nghe thấy sự sắp xếp của Tống Thanh, Mạc Thu vốn dĩ đánh chết cũng không mở miệng, nhịn không được mà nói: “Tống Tổng, bọn nhỏ mới ba tuổi rưỡi. Những đứa trẻ ba tuổi hơn làm sao có thể học được hết những thứ đó? Cô quá nghiêm khắc với với bọn nhỏ rồi.”
Tống Thanh lắc đầu, nói: “Không phải tôi đối xử nghiêm khắc với bọn nhỏ, mà là sứ mệnh trên người bọn nhỏ, chúng nhất định phải nỗ lực, phải bỏ ra mồ hôi và tâm huyết gấp mấy lần người khác, mới có thể tiếp nhận trọng tránh của bản thân một cách bình an. Tiểu Duệ là người thừa kế của Hà gia, lúc con năm tuổi con sẽ bị đưa đi huấn luyện đặc biệt, thời gian của con lại bị chiếm giữ phần lớn. Tiểu Hà tuy rằng là con gái, sẽ không hà khắc như vậy, nhưng cho dù con có nhận Hà gia hay không, cho dù là thân phận Tống gia, con cũng phải tiếp nhận các loại khổ luyện. Bà ngoại con là nhà văn, nhà thơ, họa sĩ. Những kỹ năng này, bà đều có trước khi trưởng thành. Vì thế, Tiểu Hà, con không muốn trở nên ưu tú như bà ngoại con sao?”
Nghe xong lời nói của Tống Thanh, Tống Linh và Tống Nhị đều nhịn không được mà thở dài một tiếng.
Hai đứa trẻ thật đáng thương.
Có điều, Tống Duệ và Tống Hà lại không có bất kỳ phản kháng gì, chỉ là im lặng hồi lâu, cuối cùng mới ngẩng đầu nhìn Tống Linh nói: “Cậu, xin lỗi cậu, sau này chúng cháu có thể sẽ không thể làm thiết kế cho công ty rồi.”
Tống Linh giơ tay xoa đầu của bọn nhỏ, nói: “Không sao, khi nào có thời gian rảnh thì khi đó làm tiếp. Đợi các cháu hoàn thành các môn học, mẹ các cháu sẽ không từ chối đâu.”
Tống Thanh cười gật đầu.
Thân là con của cô, làm sao có thể là người yếu đuối được chứ?
Hiện tại đối xử với bọn nhỏ nghiêm khắc, là để tương lại, bọn nhỏ có có thể đứng càng vững, càng cao.
Ăn cơm xong, Tống Thanh không khỏi phân bua đem Mạc Thu đẩy lên xe Tống Nhị, nói vói Tống Nhị: “Anh hai, thư ký của em, phiền anh đưa cô ấy về. Em còn phải chăm sóc bọn trẻ, Em sẽ không tiễn cô ấy nữa.”
Tống Nhị gật gật đầu: “Được. Em yên tâm.”
Vẻ mặt Mạc Thu đầy đau khổ nhìn Tống Thanh.
Tống Tổng, cô thật sự muốn bán tôi sao? Hả? Cô thực sự cam lòng sao?
Tống Thanh dùng ánh mắt tôi rất cam lòng nhìn Mạc Thu một cách chắc chắn.
Đi thôi. Dũng cảm xông lên đi.
Tống Nhị từ trước đến nay luôn là người mạnh mẽ như sấm rền gió cuốn.
Quân nhân mà.
Không có lải nhải, phiền phức.
Mạc Thu ngồi vững, Tống Nhị lập tức dậm chân ga phóng đi.
Tống Thanh cười tủm tỉm, vẫy tay tạm biệt với Mạc Thu, vẻ mặt Mạc Thu đầy đau khổ nhìn Tống Thanh, khiến Tống Thanh bật cười ha ha.
Tiễn hai người bọn họ đi xong, Tống Linh hỏi: “Em là đang tính tác hợp cho hai người bọn họ?”
Tống Thanh nghiêng đầu trả lời: “Anh, anh không cảm thấy hai người bọn họ quả thực rất giống nhau sao?”
Tống Linh gật gật đầu: “Quả thật, một số phương diện, quả thực rất giống.”
Tống Nhị lạnh như băng, Mạc Thu thì cao lãnh.
Ừ, đúng vậy. Hai người đều là hệ lạnh.
Tống Hà đứng ở chỗ cũ, mặc bộ váy công chúa xinh xắn, khiến cho cô bé trông càng trở nên xinh đẹp đáng yêu.
Tống Duệ hỏi Tống Hà: “Tiểu Hà, em cũng nghĩ dì Mạc Thu với cậu hai hợp nhau sao?”
Tống Hà gật gật đầu: “Mẹ nói rất đúng. Thứ toát ra từ họ có điểm trùng lặp với nhau.”
Trực giác của Tống Hà từ trước đến nay luôn rất nhạy bén, đến Tống Hà cũng nói như thế, vậy, chuyện này tám phần là có hi vọng rồi.
Vừa lúc Tống Nhị có kì nghỉ, để bọn họ tiếp xúc nhiều hơn, bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn một chút.
Tống Thanh ngồi xuống, xoa bóp gương mặt nhỏ nhắn của Tống Duệ và Tống Hà, cười tủm tỉm nói: “Đi, về nhà.”
Tống Duệ cùng Tống Hà gật gật đầu, Tống Duệ theo Tống Thanh, Tống Hà theo Tống Linh, bốn người cùng lên xe, về biệt thự cạnh Cảnh Hòa Trang Viên.
Vừa về đến nhà, Tiểu Hạ liền ôm laptop qua: “Cô chủ, tổng tài gửi tin tức đến, rất gấp, cô xem trước xem?”
Tống Thanh gật gật đầu, nhận lấy laptop, vừa đi về phòng vừa kết nối với Hà Nhật Dương.
Trên màn hình máy tính lập tức xuất hiện dung nhan khôi ngô tuấn tú của Hà Nhật Dương
“Nhật Dương, có việc gì mà gấp vậy?” Tống Thanh hất mái tóc dài, đẩy cửa phòng ra, vứt laptop lên trên giường.
Camera của laptop vừa lúc hướng về phía két sắt của Tống Thanh, Hà Nhật Dương liền nói: “Tiểu Thanh, bây giờ em nhanh chóng mở cái két sắt, lấy cái gương kia ra,”
Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương một cái, lại nhìn cái két sắt một cái, xoay người mở két, lấy Lưu Ly Bảo Kính ra ngoài, giơ lên trước màn hình: “Lấy ra rồi, phải làm gì đây?”