Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-711
CHƯƠNG 711
Có lúc Tống Thanh cảm thấy đau lòng thay cho hai đứa, dù sao chúng còn nhỏ như vậy đã phải thừa nhận tất cả những thứ này.
Nhưng mà, dù có đau lòng, Tống Thanh vẫn lựa chọn ủng hộ.
Bởi vì, nếu nền tảng đầu tiên không vững chắc, thì con đường trong tương lai sẽ càng khó đi hơn.
Thân là người thừa kế của Hà gia, ngay từ giây phút chào đời, hai đứa đã phải thừa nhận nhiều hơn những người khác.
Con đường này không dễ đi, nhưng chúng không có lựa chọn nào khác.
Thấy Tống Thanh bước vào, Tống Linh vội đặt công việc sang một bên, chạy lại ôm lấy Tống Thanh: “Tiểu Thanh, rốt cục em cũng về rồi! Nếu không phải Hà Nhật Dương cam đoan nhiều lần là em an toàn, anh đã bay sang đó rồi!”
Tống Thanh ôm lấy eo Tống Linh như lúc còn nhỏ, cười dịu dàng: “Đúng là em không sao mà. Từ đầu tới cuối em chưa từng mất một sợi tóc, Nhật Dương vẫn bảo vệ tốt cho em.”
Nghe thấy câu nói này của Tống Thanh, vẻ mặt của Tống Hà rất là xoắn xuýt.
Tống Duệ lại cười vui vẻ.
Mặc dù ngoài miệng Tống Hà vẫn không chịu tha thứ cho Hà Nhật Dương, nhưng qua nhiều chuyện như vậy, biểu hiện của Hà Nhật Dương lại cực kì trọn vẹn, đúng là vô cùng hoàn mỹ.
Nhưng nếu cứ tha thứ như thế, thì những lời thề trước kia phải làm sao?
Tống Duệ không nghĩ nhiều như thế. Cậu bé chỉ cảm thấy ba thật tuyệt, quả không hổ là thần tượng của mình!
Trải qua âm mưu lần này, trải qua những chuyện đáng sợ như vậy, lại vẫn có thể ung dung đối mặt, đúng là quá mức đẹp trai!
“Lần này Hà Nhật Dương làm coi như gọn gàng, từ đầu tới cuối luôn chú ý liên lạc với người trong nhà, báo cáo tình hình của mấy đứa. Mặc dù mọi người lo lắng, nhưng không quá gấp rút. Cũng may Tiểu Xuân chuẩn bị cực kì đầy đủ, tình cảnh của mấy đứa không phải là khó khăn cho lắm. Quan trong nhất là, trừ em và mẹ nuôi ra, tất cả đều có thể chiến đấu.” Tống Linh còn nói: “Vậy nên lần này, bà ngoại coi như hài lòng với nó.”
Tống Thanh cười cười: “Ừ.”
Tống Hà nghẹn một hồi mà không nghẹn được: “Mami, chỉ có mình mami về sao? Những người khác thì sao?”
Khoé miệng của Tống Thanh lập tức cong lên: “Mẹ nuôi và bà nội của con đều về rồi!”
Tống Hà do dự một lát lại hỏi: “Còn những người khác nữa?”
“À, ba nuôi và ông ngoại con thì chưa về.” Tống Thanh cố tình không nhắc tới Hà Nhật Dương.
Quả nhiên, Tống Hà không nhịn được: “Vậy hắn thì sao?”
“Ai?” Tống Thanh cố tình tỏ ra không hiểu.
Tống Linh đứng bên cạnh nhịn cười.Tống Duệ che miệng, không dám cười ra tiếng.
Tống Hà phồng miệng, biểu cảm muốn hỏi lại không cam tâm, đúng là buồn cười.
Tống Thanh trêu chọc đủ rồi mới lên tiếng: “Chú ấy, ít nhất phải một thời gian nữa mới trở lại. Dù sao xảy ra chuyện lớn như thế, phải có người xử lí tốt hậu quả, không phải sao?”
Lúc này Tống Hà mới nở nụ cười: “Mami, gặp chuyện đáng sợ như vậy, mami không sao thật chứ?”
“Không sao mà! Mặc dù đúng là rất đáng sợ, nhưng có tình yêu, người thân và bạn bè bên cạnh, tất cả đều không phải là vấn đề. Bọn họ bảo vệ mami rất tốt, mami không thấy bất cứ thứ gì cả. Nhưng những người khác thì không được may mắn như mami, có lẽ phải đấu tranh tâm lí một thời gian dài bọn họ mới chấp nhận được.”
Nói xong câu này, Tống Thanh nghĩ tới Hàn Tắc Phương.
Lạ thật, vì sao Hàn Tắc Phương lại rời đi nhanh như vậy?
Nhưng người khác giờ còn đang ở trong bệnh viện kiểm tra, trị liệu và điều trị tâm lí thì phải?
Vì sao Hàn Tắc Phương gặp phải chuyện đáng sợ như thế, lại vẫn như không có chuyện gì, còn đi làm nữa?
Cô không sao, là vì cô không chiến đấu trực diện.
Cho nên cô và mẹ nuôi gần như không trải qua gì cả.
Chỉ thấy bầu không khí căng thẳng mà thôi.
Cô không có vết thương tâm lí nào cả.
Nhưng với những người khác, tất cả đều bị thương chính diện.
Hàn Tắc Phương cũng chỉ là một viên chức bình thường, tại sao hắn lại có tố chất tâm lí và thần kinh mạnh mẽ như thế được?
Từ trước đến nay, những người có tố chất mãnh liệt chẳng phải đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp sao?
Thật kì lạ.
Thấy Tống Thanh ngẩn người, Tống Linh không nhịn được đẩy cô: “Tiểu Thanh? Tiểu Thanh?”
Lúc này Tống Thanh mới giật mình: “Hứ? Chuyện gì?”
“Lũ trẻ đang hỏi em ăn cơm trưa chưa!” Tống Linh thở dài nói: “Vừa rồi em nghĩ gì mà chăm chú như thế?”
Ánh mắt Tống Thanh hơi hốt hoảng, thuận miệng trả lời: “Không có gì, em ăn rồi. Nếu anh không bận thì chúng ta sang bên kia tâm sự đi?”
Tống Linh cười gật đầu.
Tống Duệ và Tống Hà tiếp tục làm bài tập, Tống Thanh và Tống Linh vào trong văn phòng.
Văn phòng trong suốt, có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, nhưng lại có hiệu quả cách âm rất tốt.
Đóng cửa lại, Tống Thanh hỏi: “Anh, lúc ở Đông Bắc em không kịp hỏi anh, anh và Sùng Minh sao rồi?”
Tống Linh cười: “Biết ngay em sẽ hỏi cái này mà. Tiểu Thanh, nếu anh nói, anh vẫn thẳng, nhưng lại có tình cảm với hắn, em có thấy anh rất biến thái không?”
Tống Thanh lập tức mở to hai mắt, lắc đầu: “Anh, anh nói cái gì đấy! Em sẽ không nghĩ anh như thế! Anh là anh trai của em!”
Tống Linh cười dịu dàng, lại ôm lấy Tống Thanh, cằm anh đặt trên đỉnh đầu cô, nói nhẹ: “Tiểu Thanh, chuyện của anh và Sùng Minh, có lẽ nhà chúng ta sẽ không đồng ý đúng không? Nhưng trái tim anh cũng chỉ làm từ máu thịt mà thôi. Sùng Minh làm quá nhiều cho anh, cũng hi sinh quá nhiều cho anh. Sao anh có thể không cảm động được? Tiểu Thanh, xem ra, đường tình của hai anh em chúng ta để nhấp nhô như thế.”
“Anh, vậy anh có dự định gì không?” Tống Thanh vỗ nhẹ lưng Tống Linh, cho anh sự cổ vũ và ủng hộ: “Dù anh có quyết định gì, em cũng sẽ ủng hộ anh. Chỉ cần anh được hạnh phúc, em sẽ không để ý bất kì điều gì cả.”
“Cám ơn em, Tiểu Thanh.” Tống Linh buông Tống Thanh ra, đưa tay véo má cô, đùa giỡn với cô như lúc còn bé.
Tống Thanh cũng véo má Tống Linh, khuôn mặt của anh đúng là đẹp quá mức rồi, véo thế nào cũng không phá hoại được vẻ đẹp của anh ấy.
Sùng Minh đúng là có phúc lớn!
Cuối cùng cũng để hắn chờ được tới ngày mây đen bay đi, trăng sáng hé ra.
Tống Duệ và Tống Hà ở bên ngoài thấy hành động của mami và cậu, cũng học dáng vẻ của họ, quay sang véo má nhau.
Hai thế hệ cứ thế dùng phương thức đặc biết này để thể hiện tình cảm.
Sau khi nói chuyện với Tống Linh, thư kí Mạc Thu gọi điện tới cho Tống Thanh: “Tổng giám đốc của tôi, lúc nào người mới tới công ty sủng hạnh chúng tôi đây?”
Tống Thanh bật cười: “Làm sao?”
Mạc Thu thở dài: “Có một người đàn ông tới công ty chờ cô rất lâu, sắc mặt không được tốt lắm. Tôi đưa điện thoại cho hắn nha?”
Tống Thanh cảm thấy tò mò.
Mạc Thu không phải người tuỳ tiện cho người khác vào công ty!
Người có thể vào được công ty, lại còn có thể đưa cả điện thoại cho hắn, là ai chứ?
Tống Thanh chỉ có thể gật đầu nói: “Ừ.”
Điện thoại được trao tay rất nhanh, không chờ Tống Thanh đoán xong, đầu bên kia vang lên giọng của Tống Nhị: “Tiểu Thanh.”
Có lúc Tống Thanh cảm thấy đau lòng thay cho hai đứa, dù sao chúng còn nhỏ như vậy đã phải thừa nhận tất cả những thứ này.
Nhưng mà, dù có đau lòng, Tống Thanh vẫn lựa chọn ủng hộ.
Bởi vì, nếu nền tảng đầu tiên không vững chắc, thì con đường trong tương lai sẽ càng khó đi hơn.
Thân là người thừa kế của Hà gia, ngay từ giây phút chào đời, hai đứa đã phải thừa nhận nhiều hơn những người khác.
Con đường này không dễ đi, nhưng chúng không có lựa chọn nào khác.
Thấy Tống Thanh bước vào, Tống Linh vội đặt công việc sang một bên, chạy lại ôm lấy Tống Thanh: “Tiểu Thanh, rốt cục em cũng về rồi! Nếu không phải Hà Nhật Dương cam đoan nhiều lần là em an toàn, anh đã bay sang đó rồi!”
Tống Thanh ôm lấy eo Tống Linh như lúc còn nhỏ, cười dịu dàng: “Đúng là em không sao mà. Từ đầu tới cuối em chưa từng mất một sợi tóc, Nhật Dương vẫn bảo vệ tốt cho em.”
Nghe thấy câu nói này của Tống Thanh, vẻ mặt của Tống Hà rất là xoắn xuýt.
Tống Duệ lại cười vui vẻ.
Mặc dù ngoài miệng Tống Hà vẫn không chịu tha thứ cho Hà Nhật Dương, nhưng qua nhiều chuyện như vậy, biểu hiện của Hà Nhật Dương lại cực kì trọn vẹn, đúng là vô cùng hoàn mỹ.
Nhưng nếu cứ tha thứ như thế, thì những lời thề trước kia phải làm sao?
Tống Duệ không nghĩ nhiều như thế. Cậu bé chỉ cảm thấy ba thật tuyệt, quả không hổ là thần tượng của mình!
Trải qua âm mưu lần này, trải qua những chuyện đáng sợ như vậy, lại vẫn có thể ung dung đối mặt, đúng là quá mức đẹp trai!
“Lần này Hà Nhật Dương làm coi như gọn gàng, từ đầu tới cuối luôn chú ý liên lạc với người trong nhà, báo cáo tình hình của mấy đứa. Mặc dù mọi người lo lắng, nhưng không quá gấp rút. Cũng may Tiểu Xuân chuẩn bị cực kì đầy đủ, tình cảnh của mấy đứa không phải là khó khăn cho lắm. Quan trong nhất là, trừ em và mẹ nuôi ra, tất cả đều có thể chiến đấu.” Tống Linh còn nói: “Vậy nên lần này, bà ngoại coi như hài lòng với nó.”
Tống Thanh cười cười: “Ừ.”
Tống Hà nghẹn một hồi mà không nghẹn được: “Mami, chỉ có mình mami về sao? Những người khác thì sao?”
Khoé miệng của Tống Thanh lập tức cong lên: “Mẹ nuôi và bà nội của con đều về rồi!”
Tống Hà do dự một lát lại hỏi: “Còn những người khác nữa?”
“À, ba nuôi và ông ngoại con thì chưa về.” Tống Thanh cố tình không nhắc tới Hà Nhật Dương.
Quả nhiên, Tống Hà không nhịn được: “Vậy hắn thì sao?”
“Ai?” Tống Thanh cố tình tỏ ra không hiểu.
Tống Linh đứng bên cạnh nhịn cười.Tống Duệ che miệng, không dám cười ra tiếng.
Tống Hà phồng miệng, biểu cảm muốn hỏi lại không cam tâm, đúng là buồn cười.
Tống Thanh trêu chọc đủ rồi mới lên tiếng: “Chú ấy, ít nhất phải một thời gian nữa mới trở lại. Dù sao xảy ra chuyện lớn như thế, phải có người xử lí tốt hậu quả, không phải sao?”
Lúc này Tống Hà mới nở nụ cười: “Mami, gặp chuyện đáng sợ như vậy, mami không sao thật chứ?”
“Không sao mà! Mặc dù đúng là rất đáng sợ, nhưng có tình yêu, người thân và bạn bè bên cạnh, tất cả đều không phải là vấn đề. Bọn họ bảo vệ mami rất tốt, mami không thấy bất cứ thứ gì cả. Nhưng những người khác thì không được may mắn như mami, có lẽ phải đấu tranh tâm lí một thời gian dài bọn họ mới chấp nhận được.”
Nói xong câu này, Tống Thanh nghĩ tới Hàn Tắc Phương.
Lạ thật, vì sao Hàn Tắc Phương lại rời đi nhanh như vậy?
Nhưng người khác giờ còn đang ở trong bệnh viện kiểm tra, trị liệu và điều trị tâm lí thì phải?
Vì sao Hàn Tắc Phương gặp phải chuyện đáng sợ như thế, lại vẫn như không có chuyện gì, còn đi làm nữa?
Cô không sao, là vì cô không chiến đấu trực diện.
Cho nên cô và mẹ nuôi gần như không trải qua gì cả.
Chỉ thấy bầu không khí căng thẳng mà thôi.
Cô không có vết thương tâm lí nào cả.
Nhưng với những người khác, tất cả đều bị thương chính diện.
Hàn Tắc Phương cũng chỉ là một viên chức bình thường, tại sao hắn lại có tố chất tâm lí và thần kinh mạnh mẽ như thế được?
Từ trước đến nay, những người có tố chất mãnh liệt chẳng phải đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp sao?
Thật kì lạ.
Thấy Tống Thanh ngẩn người, Tống Linh không nhịn được đẩy cô: “Tiểu Thanh? Tiểu Thanh?”
Lúc này Tống Thanh mới giật mình: “Hứ? Chuyện gì?”
“Lũ trẻ đang hỏi em ăn cơm trưa chưa!” Tống Linh thở dài nói: “Vừa rồi em nghĩ gì mà chăm chú như thế?”
Ánh mắt Tống Thanh hơi hốt hoảng, thuận miệng trả lời: “Không có gì, em ăn rồi. Nếu anh không bận thì chúng ta sang bên kia tâm sự đi?”
Tống Linh cười gật đầu.
Tống Duệ và Tống Hà tiếp tục làm bài tập, Tống Thanh và Tống Linh vào trong văn phòng.
Văn phòng trong suốt, có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, nhưng lại có hiệu quả cách âm rất tốt.
Đóng cửa lại, Tống Thanh hỏi: “Anh, lúc ở Đông Bắc em không kịp hỏi anh, anh và Sùng Minh sao rồi?”
Tống Linh cười: “Biết ngay em sẽ hỏi cái này mà. Tiểu Thanh, nếu anh nói, anh vẫn thẳng, nhưng lại có tình cảm với hắn, em có thấy anh rất biến thái không?”
Tống Thanh lập tức mở to hai mắt, lắc đầu: “Anh, anh nói cái gì đấy! Em sẽ không nghĩ anh như thế! Anh là anh trai của em!”
Tống Linh cười dịu dàng, lại ôm lấy Tống Thanh, cằm anh đặt trên đỉnh đầu cô, nói nhẹ: “Tiểu Thanh, chuyện của anh và Sùng Minh, có lẽ nhà chúng ta sẽ không đồng ý đúng không? Nhưng trái tim anh cũng chỉ làm từ máu thịt mà thôi. Sùng Minh làm quá nhiều cho anh, cũng hi sinh quá nhiều cho anh. Sao anh có thể không cảm động được? Tiểu Thanh, xem ra, đường tình của hai anh em chúng ta để nhấp nhô như thế.”
“Anh, vậy anh có dự định gì không?” Tống Thanh vỗ nhẹ lưng Tống Linh, cho anh sự cổ vũ và ủng hộ: “Dù anh có quyết định gì, em cũng sẽ ủng hộ anh. Chỉ cần anh được hạnh phúc, em sẽ không để ý bất kì điều gì cả.”
“Cám ơn em, Tiểu Thanh.” Tống Linh buông Tống Thanh ra, đưa tay véo má cô, đùa giỡn với cô như lúc còn bé.
Tống Thanh cũng véo má Tống Linh, khuôn mặt của anh đúng là đẹp quá mức rồi, véo thế nào cũng không phá hoại được vẻ đẹp của anh ấy.
Sùng Minh đúng là có phúc lớn!
Cuối cùng cũng để hắn chờ được tới ngày mây đen bay đi, trăng sáng hé ra.
Tống Duệ và Tống Hà ở bên ngoài thấy hành động của mami và cậu, cũng học dáng vẻ của họ, quay sang véo má nhau.
Hai thế hệ cứ thế dùng phương thức đặc biết này để thể hiện tình cảm.
Sau khi nói chuyện với Tống Linh, thư kí Mạc Thu gọi điện tới cho Tống Thanh: “Tổng giám đốc của tôi, lúc nào người mới tới công ty sủng hạnh chúng tôi đây?”
Tống Thanh bật cười: “Làm sao?”
Mạc Thu thở dài: “Có một người đàn ông tới công ty chờ cô rất lâu, sắc mặt không được tốt lắm. Tôi đưa điện thoại cho hắn nha?”
Tống Thanh cảm thấy tò mò.
Mạc Thu không phải người tuỳ tiện cho người khác vào công ty!
Người có thể vào được công ty, lại còn có thể đưa cả điện thoại cho hắn, là ai chứ?
Tống Thanh chỉ có thể gật đầu nói: “Ừ.”
Điện thoại được trao tay rất nhanh, không chờ Tống Thanh đoán xong, đầu bên kia vang lên giọng của Tống Nhị: “Tiểu Thanh.”