Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-688
CHƯƠNG 688
“Đối phương ra tay rất thông minh, do bản sinh vốn đều làm việc trong ngành y, nên dường như không để lại một chút sơ hở nào.” Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Phần lớn người nhà của các bệnh nhân qua đời đều khiếu nại và tố cáo, không ngừng tăng áp lực, nếu không đầy đủ chứng cứ, bên tòa án nhất định sẽ nghiêng về phía người nhà bị hại. Nhưng mà, âm mưu kín mít như thế nào vẫn để lại chút sơ hở, nửa ngón vân tay của đối phương, cuối cùng đã trở thành bằng chứng xác định, hoàn toàn lật bỏ những lời tố cáo của bên công tố, vì thế toàn bộ người nhà của Tiểu Xuân đều may mắn thoát nạn, hung thủ đã được phơi bày trên mặt nước.”
Tống Thanh cầm lòng không đậu truy hỏi: “Thế sau đó?”
“Sau đó thì hung thủ thật sự đã bị thi hành tử hình, người nhà bị hại, Hà gia đưa tiền ra để bày tỏ an ủi. Gia đình của Tiểu Xuân cảm tạ sự ra tay chính nghĩa của Hà gia, và buồn lòng với thế sự vô thường, nên sau khi phó thác Tiểu Xuân cho nhà Hà gia, thì tất cả bọn họ đều ẩn cư.” Hà Nhật Dương nói rằng: “Những người bị sát hại trong một ngày một đêm này, đều là người nhà của những nạn nhân tử vong năm đó trong bệnh viện của gia đình Tiểu Xuân. Đây là điều tình cờ mà anh mới phát hiện được sau khi điều tra lý lịch cuộc đời của họ.”
“Thế thì, người ở phía sau dàn xếp mọi thứ, cực kỳ có thể là người đã bỏ thuốc độc năm đó? Mà không đúng, anh ta đã chết rồi mà! Sao lại có thể cải tử hồi sinh được, và ra ngoài đây báo thù được?” Tống Thanh cảm thấy mình càng lúc càng hồ đồ.
“Đúng vậy, đây chính là điểm mà chúng anh cũng đang tìm hiểu.” Hà Nhật Dương gật đầu, nói rằng: “Năm đó trong lúc người đó bị thi hành tử hình, Vợ anh ta đã dẫn đứa con còn nhỏ rời khỏi vùng đất đó, và không một chút tung tích. Anh từng nghi ngờ, bàn tay đen phía sau này, cực kỳ có khả năng là con trai của hung thủ năm ấy. Anh ta tên là Đan Nhất Bàng. Năm nay hai mươi sáu tuổi, thế nhưng anh cũng điều tra qua vị pháp nhân của Thị Trấn suối nước nóng này, không phải là Đan Nhất Bàng, mà tên là Trâu Tân Xà. Đây trước mắt là việc không thể xác định được.”
Tiểu Thanh chau mày nói rằng: “Nhật Dương, ở đây còn có những người khác đều là người có liên quan đến sự cố y khoa năm đó ư? Anh ta sẽ động tay với Tiểu Xuân chứ? Dù gì, Tiểu Xuân cũng là người có liên quan đến sự việc này.”
“Chúng anh cũng đã nghĩ tới vấn đề này.” Hà Nhật Dương gật đầu nói: “Yên tâm, Tiểu Xuân y thuật tinh xảo, thân thủ cũng không tệ. Quan trọng nhất là, cậu ấy có đầu óc.”
Tống Thanh gật gật đầu.
Cho nên, Tiểu Xuân tối hôm qua chắc đã biết hết chuyện này, cho nên đã sớm chuẩn bị, cho mỗi người một cây súng gây tê và thuốc tê.
Đề phòng khi cần.
Đây cũng có thể được xem là sửa nhà trước khi trời mưa.
Tống Thanh không cầm lòng lại nói: “Không thì, đợi bão tuyết ngưng, chúng mình về nhà đi! Ở đây rất nguy hiểm!”
Hà Nhật Dương chỉ cười trừ, gật đầu nói: “Được. Em về phòng rồi đừng có nói cho mẹ nuôi về việc này, đừng làm bà ấy trong lòng có gánh nặng. Chúng mình là vợ chồng, nên anh không giấu được em.”
Tống Thanh hờn hỡi lườm anh ấy một cái: “Anh còn biết chúng ta là vợ chồng ư! Chuyện lớn như vậy, có phải em không hỏi, anh cũng không muốn nói?”
Hà Nhật Dương chỉ mỉm cười, trong ánh mắt chứa đầy yêu thương và dịu dàng.
Đều nói sức mạnh của tình yêu cực kỳ lớn mạnh.
Bất cứ một chàng trai cô gái rơi vào tình yêu đều cũng không thoát được ma lực của tình yêu.
Cho dù là người mạnh mẽ như Hà Nhật Dương, như Sùng MInh, cũng không có cách tránh khỏi phàm tục.
“Vẫn còn chưa biết bàn tay đen là ai, thiệt là rầu rĩ!” Tống Thanh nhịn không nổi than lên một tiếng: “Dù gì chỉ là sự phỏng đoán của chúng ta, ngộ nhỡ là trùng hợp thì sao?”
Anh cũng hy vọng chỉ là trùng hợp.” Hà Nhật Dương ôm lấy Tống Thanh, quấn quýt với cô ấy: “Tiểu Thanh, em có từng nghĩ qua, đây thực sự là một cơ hội tốt.”
“Ơ? Cơ hội gì?” Tống Thanh mặt ngơ ngác.
“Cơ hội khiến cho ba nuôi mẹ nuôi bắt đầu lại từ đầu á!” Hà Nhật Dương nhè nhẹ cười lên: “ Họ đã chia tay nhiều năm rồi, nhưng hai bên thực ra cũng không hề quên đối phương, chỉ là trở ngại về thân phận và sĩ diện, không dám tiến ra một bước. Không thì chúng mình mượn cơ hội này, giúp hai người họ tác hợp lại.”
Tống Thanh nghiêng đầu nhìn Hà Nhật Dương: “Thế chúng ta tác hợp như thế nào?”
“Cái người bàn tay đen phía sau đó vẫn sẽ tiếp tục động thù, nếu như nói, bàn tay đen phía sau đó cần nhắm tới những người vô tội khác mà hạ thủ. Thế thì, cơ hội biểu hiện của ba nuôi không phải đến rồi sao? Chúng mình tới lúc đó đều không có nhúng tay, đưa sự việc đùn đẩy cho ba nuôi, cho ba nuôi hóa nuôi làm anh hùng cứu mỹ nhân!” Hạ Nhật cười nhẹ lên.
Tống Thanh tức khắc hiểu ngay!
Hà Nhật Dương đột nhiên cắn Tống Thanh một miếng: “Tiểu Thanh, chúng ta đã bao lâu không ân ái rồi”
Gương mặt Tống Thanh ngay tức khắc đỏ bùng lên: “Vào lúc nào rồi, anh còn tâm tư nghĩ đến cái này!”
“Lúc nào? Ăn no bữa sáng, không phải thời gian vận động sao?” Hà Nhật Dương liền bế Tống Thanh theo kiểu công chúa, bước vào phòng ngủ, cùng cô ấy ngã vào trên giường: “Chúng ta đã chuẩn bị sẵn, mặc kệ ai sẽ là người kế tiếp anh ta định hạ thủ, chúng mình cũng không nên lo lắng. Vì vậy, chúng ta có phải nên lo nghĩ một chút về đời sau của chúng mình? Em đã từng hứa với anh, sẽ đẻ thêm một đứa nữa.”
“Đừng giỡn, không phải là bây giờ đâu.” Những lời nói kế tiếp của Tống Thanh đều toàn bộ bị Hà Nhật Dương nuốt vào trong bụng.
Bị anh ấy hôn như vậy, Tống Thanh liền nộp vũ khí đầu hàng.
Tuyết ở bên ngoài cửa sổ vẫn tiếp tục rơi, bên trong phòng thì phấp phới mùa xuân.
Những ngày tháng không gặp được khắc cốt ghi tâm trong lòng, đều được tháo dỡ trong phút giây này.
Tống Thanh ở trong phòng Hà Nhật Dương nửa ngày cũng chưa ra, và Lưu Nghĩa cũng ở trong phòng Vạn Ngọc Bình nửa ngày cũng chưa ra khỏi phòng.
Nhưng khác với Tống Thanh và Hà Nhật Dương một chút, là Lưu Nghĩa đang nghiêm túc thảo luận sự việc với Vũ Ngọc Bình.
Ừ, đúng, là thảo luận sự việc!
Lưu Nghĩa vẻ mặt nghiêm túc nói rằng: “Anh nói, người này rốt cuộc còn muốn ra tay hạ sát bao nhiêu người nữa?”
“Ừ, đúng á.” Vạn Ngọc Bình ngửi thấy mùi thơm dễ chịu từ dầu gội trên người Lưu Nghĩa tỏa ra, người bỗng chốc có chút thất thường.
“Chỉ trong một ngày một đêm, đã chết tới sáu người. Cảnh sát lại bị kẹt trên đường, đoán chừng chỉ có thể quay trở về. Cũng không biết đợi tới khi cảnh sát đến đây, ở đây sẽ trở thành cục diện gì.” Lưu Nghĩa vẫn đang lặng im suy nghĩ.
“Ừ, đúng á.” Vạn Ngọc Bình cầm lòng không nỗi tới gần Lưu Nghĩa, một tay giả làm như vô ý vòng tay lên chỗ gác ghế sofa của phía sau Lưu Nghĩa.
Lưu Nghĩa làm động tác hai tay chống cằm trên bàn nhỏ, đúng lúc để lộ vùng ngực ra ngoài.
Vạn Ngọc Bình từ góc độ nhìn qua, đúng là vừa ẩn vừa hiện, phấn diện đào hoa đây.
“Hôm nay lúc Tiểu Hà gửi đồ ăn sáng cho chúng ta, em thấy anh ấy nhìn xung quanh mà cứ nói chuyện khác, anh ấy chắc chắn là biết được điều gì. Ngọc Bình, anh nói, Tiểu Hạ đang che giấu điều gì đây?” Lưu Nghĩa lại tự mình lẩm bẩm suy nghĩ.
“Ừ, đúng á.” Vạn Ngọc Bình lại tiến gần một chút, ngón tay từ từ để lên eo của Lưu Nghĩa.
Thấy Lưu Nghĩa không cự tuyệt, Vạn Ngọc Bình liền mừng rỡ.
“ Em hôm nay đã nghĩ tới một vấn đề. Anh có phát hiện ra kiến trúc của thị trấn suối nước nóng có chút kỳ quái không? Nếu nhìn tổng thể toàn bộ kiến trúc mà nói, thì giống như là một ngôi mộ vậy!” Lưu Nghĩa tiếp tục nói theo sự phân tích của mình: “Anh nói, chủ nhân của thị trấn suối nước nóng này, tại sao lại xây dựng kiến trúc như vậy chứ? Sa mạc Gobi có suối nước nóng, chuyện này không lạ lẫm gì. Chỉ là, tại sao phải xây dựng ở đây? Mạch nước của nước nóng không hề ở đây! Những người ở đây thà bỏ ra nhiều công sức để làm suối nước nóng nhân tạo, cũng không đi tìm mạch nước có sẵn, Ngọc Bình, anh nói có phải là có huyền cơ gì không?”
“Đối phương ra tay rất thông minh, do bản sinh vốn đều làm việc trong ngành y, nên dường như không để lại một chút sơ hở nào.” Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Phần lớn người nhà của các bệnh nhân qua đời đều khiếu nại và tố cáo, không ngừng tăng áp lực, nếu không đầy đủ chứng cứ, bên tòa án nhất định sẽ nghiêng về phía người nhà bị hại. Nhưng mà, âm mưu kín mít như thế nào vẫn để lại chút sơ hở, nửa ngón vân tay của đối phương, cuối cùng đã trở thành bằng chứng xác định, hoàn toàn lật bỏ những lời tố cáo của bên công tố, vì thế toàn bộ người nhà của Tiểu Xuân đều may mắn thoát nạn, hung thủ đã được phơi bày trên mặt nước.”
Tống Thanh cầm lòng không đậu truy hỏi: “Thế sau đó?”
“Sau đó thì hung thủ thật sự đã bị thi hành tử hình, người nhà bị hại, Hà gia đưa tiền ra để bày tỏ an ủi. Gia đình của Tiểu Xuân cảm tạ sự ra tay chính nghĩa của Hà gia, và buồn lòng với thế sự vô thường, nên sau khi phó thác Tiểu Xuân cho nhà Hà gia, thì tất cả bọn họ đều ẩn cư.” Hà Nhật Dương nói rằng: “Những người bị sát hại trong một ngày một đêm này, đều là người nhà của những nạn nhân tử vong năm đó trong bệnh viện của gia đình Tiểu Xuân. Đây là điều tình cờ mà anh mới phát hiện được sau khi điều tra lý lịch cuộc đời của họ.”
“Thế thì, người ở phía sau dàn xếp mọi thứ, cực kỳ có thể là người đã bỏ thuốc độc năm đó? Mà không đúng, anh ta đã chết rồi mà! Sao lại có thể cải tử hồi sinh được, và ra ngoài đây báo thù được?” Tống Thanh cảm thấy mình càng lúc càng hồ đồ.
“Đúng vậy, đây chính là điểm mà chúng anh cũng đang tìm hiểu.” Hà Nhật Dương gật đầu, nói rằng: “Năm đó trong lúc người đó bị thi hành tử hình, Vợ anh ta đã dẫn đứa con còn nhỏ rời khỏi vùng đất đó, và không một chút tung tích. Anh từng nghi ngờ, bàn tay đen phía sau này, cực kỳ có khả năng là con trai của hung thủ năm ấy. Anh ta tên là Đan Nhất Bàng. Năm nay hai mươi sáu tuổi, thế nhưng anh cũng điều tra qua vị pháp nhân của Thị Trấn suối nước nóng này, không phải là Đan Nhất Bàng, mà tên là Trâu Tân Xà. Đây trước mắt là việc không thể xác định được.”
Tiểu Thanh chau mày nói rằng: “Nhật Dương, ở đây còn có những người khác đều là người có liên quan đến sự cố y khoa năm đó ư? Anh ta sẽ động tay với Tiểu Xuân chứ? Dù gì, Tiểu Xuân cũng là người có liên quan đến sự việc này.”
“Chúng anh cũng đã nghĩ tới vấn đề này.” Hà Nhật Dương gật đầu nói: “Yên tâm, Tiểu Xuân y thuật tinh xảo, thân thủ cũng không tệ. Quan trọng nhất là, cậu ấy có đầu óc.”
Tống Thanh gật gật đầu.
Cho nên, Tiểu Xuân tối hôm qua chắc đã biết hết chuyện này, cho nên đã sớm chuẩn bị, cho mỗi người một cây súng gây tê và thuốc tê.
Đề phòng khi cần.
Đây cũng có thể được xem là sửa nhà trước khi trời mưa.
Tống Thanh không cầm lòng lại nói: “Không thì, đợi bão tuyết ngưng, chúng mình về nhà đi! Ở đây rất nguy hiểm!”
Hà Nhật Dương chỉ cười trừ, gật đầu nói: “Được. Em về phòng rồi đừng có nói cho mẹ nuôi về việc này, đừng làm bà ấy trong lòng có gánh nặng. Chúng mình là vợ chồng, nên anh không giấu được em.”
Tống Thanh hờn hỡi lườm anh ấy một cái: “Anh còn biết chúng ta là vợ chồng ư! Chuyện lớn như vậy, có phải em không hỏi, anh cũng không muốn nói?”
Hà Nhật Dương chỉ mỉm cười, trong ánh mắt chứa đầy yêu thương và dịu dàng.
Đều nói sức mạnh của tình yêu cực kỳ lớn mạnh.
Bất cứ một chàng trai cô gái rơi vào tình yêu đều cũng không thoát được ma lực của tình yêu.
Cho dù là người mạnh mẽ như Hà Nhật Dương, như Sùng MInh, cũng không có cách tránh khỏi phàm tục.
“Vẫn còn chưa biết bàn tay đen là ai, thiệt là rầu rĩ!” Tống Thanh nhịn không nổi than lên một tiếng: “Dù gì chỉ là sự phỏng đoán của chúng ta, ngộ nhỡ là trùng hợp thì sao?”
Anh cũng hy vọng chỉ là trùng hợp.” Hà Nhật Dương ôm lấy Tống Thanh, quấn quýt với cô ấy: “Tiểu Thanh, em có từng nghĩ qua, đây thực sự là một cơ hội tốt.”
“Ơ? Cơ hội gì?” Tống Thanh mặt ngơ ngác.
“Cơ hội khiến cho ba nuôi mẹ nuôi bắt đầu lại từ đầu á!” Hà Nhật Dương nhè nhẹ cười lên: “ Họ đã chia tay nhiều năm rồi, nhưng hai bên thực ra cũng không hề quên đối phương, chỉ là trở ngại về thân phận và sĩ diện, không dám tiến ra một bước. Không thì chúng mình mượn cơ hội này, giúp hai người họ tác hợp lại.”
Tống Thanh nghiêng đầu nhìn Hà Nhật Dương: “Thế chúng ta tác hợp như thế nào?”
“Cái người bàn tay đen phía sau đó vẫn sẽ tiếp tục động thù, nếu như nói, bàn tay đen phía sau đó cần nhắm tới những người vô tội khác mà hạ thủ. Thế thì, cơ hội biểu hiện của ba nuôi không phải đến rồi sao? Chúng mình tới lúc đó đều không có nhúng tay, đưa sự việc đùn đẩy cho ba nuôi, cho ba nuôi hóa nuôi làm anh hùng cứu mỹ nhân!” Hạ Nhật cười nhẹ lên.
Tống Thanh tức khắc hiểu ngay!
Hà Nhật Dương đột nhiên cắn Tống Thanh một miếng: “Tiểu Thanh, chúng ta đã bao lâu không ân ái rồi”
Gương mặt Tống Thanh ngay tức khắc đỏ bùng lên: “Vào lúc nào rồi, anh còn tâm tư nghĩ đến cái này!”
“Lúc nào? Ăn no bữa sáng, không phải thời gian vận động sao?” Hà Nhật Dương liền bế Tống Thanh theo kiểu công chúa, bước vào phòng ngủ, cùng cô ấy ngã vào trên giường: “Chúng ta đã chuẩn bị sẵn, mặc kệ ai sẽ là người kế tiếp anh ta định hạ thủ, chúng mình cũng không nên lo lắng. Vì vậy, chúng ta có phải nên lo nghĩ một chút về đời sau của chúng mình? Em đã từng hứa với anh, sẽ đẻ thêm một đứa nữa.”
“Đừng giỡn, không phải là bây giờ đâu.” Những lời nói kế tiếp của Tống Thanh đều toàn bộ bị Hà Nhật Dương nuốt vào trong bụng.
Bị anh ấy hôn như vậy, Tống Thanh liền nộp vũ khí đầu hàng.
Tuyết ở bên ngoài cửa sổ vẫn tiếp tục rơi, bên trong phòng thì phấp phới mùa xuân.
Những ngày tháng không gặp được khắc cốt ghi tâm trong lòng, đều được tháo dỡ trong phút giây này.
Tống Thanh ở trong phòng Hà Nhật Dương nửa ngày cũng chưa ra, và Lưu Nghĩa cũng ở trong phòng Vạn Ngọc Bình nửa ngày cũng chưa ra khỏi phòng.
Nhưng khác với Tống Thanh và Hà Nhật Dương một chút, là Lưu Nghĩa đang nghiêm túc thảo luận sự việc với Vũ Ngọc Bình.
Ừ, đúng, là thảo luận sự việc!
Lưu Nghĩa vẻ mặt nghiêm túc nói rằng: “Anh nói, người này rốt cuộc còn muốn ra tay hạ sát bao nhiêu người nữa?”
“Ừ, đúng á.” Vạn Ngọc Bình ngửi thấy mùi thơm dễ chịu từ dầu gội trên người Lưu Nghĩa tỏa ra, người bỗng chốc có chút thất thường.
“Chỉ trong một ngày một đêm, đã chết tới sáu người. Cảnh sát lại bị kẹt trên đường, đoán chừng chỉ có thể quay trở về. Cũng không biết đợi tới khi cảnh sát đến đây, ở đây sẽ trở thành cục diện gì.” Lưu Nghĩa vẫn đang lặng im suy nghĩ.
“Ừ, đúng á.” Vạn Ngọc Bình cầm lòng không nỗi tới gần Lưu Nghĩa, một tay giả làm như vô ý vòng tay lên chỗ gác ghế sofa của phía sau Lưu Nghĩa.
Lưu Nghĩa làm động tác hai tay chống cằm trên bàn nhỏ, đúng lúc để lộ vùng ngực ra ngoài.
Vạn Ngọc Bình từ góc độ nhìn qua, đúng là vừa ẩn vừa hiện, phấn diện đào hoa đây.
“Hôm nay lúc Tiểu Hà gửi đồ ăn sáng cho chúng ta, em thấy anh ấy nhìn xung quanh mà cứ nói chuyện khác, anh ấy chắc chắn là biết được điều gì. Ngọc Bình, anh nói, Tiểu Hạ đang che giấu điều gì đây?” Lưu Nghĩa lại tự mình lẩm bẩm suy nghĩ.
“Ừ, đúng á.” Vạn Ngọc Bình lại tiến gần một chút, ngón tay từ từ để lên eo của Lưu Nghĩa.
Thấy Lưu Nghĩa không cự tuyệt, Vạn Ngọc Bình liền mừng rỡ.
“ Em hôm nay đã nghĩ tới một vấn đề. Anh có phát hiện ra kiến trúc của thị trấn suối nước nóng có chút kỳ quái không? Nếu nhìn tổng thể toàn bộ kiến trúc mà nói, thì giống như là một ngôi mộ vậy!” Lưu Nghĩa tiếp tục nói theo sự phân tích của mình: “Anh nói, chủ nhân của thị trấn suối nước nóng này, tại sao lại xây dựng kiến trúc như vậy chứ? Sa mạc Gobi có suối nước nóng, chuyện này không lạ lẫm gì. Chỉ là, tại sao phải xây dựng ở đây? Mạch nước của nước nóng không hề ở đây! Những người ở đây thà bỏ ra nhiều công sức để làm suối nước nóng nhân tạo, cũng không đi tìm mạch nước có sẵn, Ngọc Bình, anh nói có phải là có huyền cơ gì không?”